Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ông chủ, ngươi có cảm thấy...... hình như căn nhà này có chút lạnh." Chân Tùng chà chà đám lông tơ đã sớm dựng lên.

Tuy rằng trước mắt vẫn là một mảnh tối tăm nhưng hắn lại cảm thấy như có một đôi mắt không rõ ác ý vẫn đang nhìn trộm mình.

Chân Tùng kinh hồn hoảng vía, quay đầu thấy Lục Chỉ còn đang vui sướng uống trà sữa.

Chân Tùng: Hoàn cảnh khủng bố vậy mà còn tâm trạng uống trà sữa! Rốt cuộc ngươi yêu trà sữa đến mức nào a! Uống trà sữa sẽ bị béo, bị mập...... Hắn nhìn nhìn mặt Lục Chỉ, đỏ đỏ mặt, cậu mà mập lên chắc chắn sẽ càng đáng yêu đi.

"Uống xong rồi." Lục Chỉ đặt ly trà sữa lên trên cái tủ ở huyền quan.

Lục Chỉ đi đến nơi nào thì Chân Tùng liền bám sát theo như cái đuôi nhỏ, sợ bị bỏ lại một mình.

"Ông chủ, bây giờ làm gì đây?"

"Diệt quỷ." Lục Chỉ đáp đơn giản.

"Quỷ?" Chân Tùng nuốt nuốt nước miếng, nhìn khắp bốn phía. Tuy ràng không khí ở đây thật doạ người, nhưng cái gì cũng không thấy, "Quỷ ở đây a?" Hay là ông chủ lại gạt hắn đi?

Lục Chỉ lấy ra một tấm bùa màu vàng từ áo hoodie trắng, chắp tay trước ngực đem bùa hợp vào lòng bàn tay, sau đó bùa từ tay cậu liền bay lên, treo trên không trung ngay chính giữa căn nhà.

"Banana! Này không khoa học tí nào? Ma pháp sao?" Chân Tùng ngu ngốc nói: "Ông chủ, thì ra ngươi không phải thần côn, mà là Mahou Shoujo (Thiếu nữ ma pháp) sao.

Lục Chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi mới là khỉ, ngươi lớn lên giống khỉ nhất."

"Không phải, không phải, Mahou Shoujo (thiếu nữ ma pháp) không phải ý đó." Chân Tùng đỏ mặt nhìn khuôn mặt khó hiểu của Lục Chỉ, vội xua tay, "Ngày nào đó ta giới thiệu cho ngươi vợ yêu của ta – Homura ngươi sẽ hiểu......"

"Câm miệng."

"Tuân lệnh."

Đám lệ quỷ không hề biết Lục Chỉ là ai, nhưng nhìn thấy cậu thì không khác gì chuột thấy mèo, chính là loại sở hãi tồn tại từ trong tận xương tuỷ, khiến bọn họ cực kỳ muốn trốn thật xa Lục Chỉ.

Chính là bọn họ lại bị vây chết trong phòng này, dù giãy giụa như thế nào cũng không thể đi ra.

"Bá đạo!" Chân Tùng nấp phía sau Lục Chỉ, nhìn lá bùa run rẩy kịch liệt, trước mắt liền xuất hiện một màn khủng bố!

Một phòng quỷ a! Chân Tùng thiếu chút nữa sợ quá mà ngất đi.

Đám lệ quỷ thấy Lục Chỉ làm cho bọn họ hiện thân, áp bách cùng sợ hãi khiến cho bọn họ trở nên điên cuồng; chi bằng liều một phen nhiều khi còn tìm được đường sống trong cõi chết, nói không chừng còn có thể hấp thụ được một thân tu vi không thấy đáy của Lục Chỉ!

Nghĩ vậy, đám lệ quỷ liền nhe nanh múa vuốt liều mạng đánh tới.

"Ông chủ, ông chủ, mau cứu mạng!" Chân Tùng run rẩy kêu cứu.

Lục Chỉ chắp tay trước ngực, trong miệng lầm bẩm niệm gì đấy. Chân Tùng cẩn thận lắng nghe, thế nhưng một chữ đều không hiểu.

"Ông chủ, người đang nói cái gì? Như thế nào ta nghe không hiểu gì hết?"

"Thượng cổ chú ngữ đuổi quỷ, người đừng quấy rầy nữa, hại ta phải niệm lại từ đầu." Lục Chỉ bất mãn.

"Ta sai rồi, ta sai rồi, xin ngài tiếp tục." Chân Tùng vội vàng dỗ Lục Chỉ.

Ở cùng lúc Lục Chỉ đọc chú ngữ, từng đạo tia sáng đột nhiên phát ra, xuyên đến đám lệ quỷ trong nhà, đâm vào thân thể, "Oanh" đến một tiếng nổ kịch liệt, khiến bọn chúng hồn phi phách tán.

"Oa...... Bạo lực như vậy sao." Chân Tùng trợn mắt há hốc mồm, ngay sau khi một đạo tia sáng biến mất, lệ quỷ cách gần hắn nhất liền hướng hắn đánh tới, Chân Tùng theo bản năng cầm cái ghế bên cạnh lên chắn lại.

"Cái ghế này sao mà nặng vậy chứ......" Cố sức nửa ngày cũng không xách nổi cái ghế lên, nhìn kĩ mới phát hiện thì ra là một cái sô pha đơn bằng gỗ tùng đỏ. Chân Tùng liền cảm thấy mình thật ấm đầu, hắn sao nâng nổi cái sô pha chứ, liền chạy nhanh đến tránh ở phía sau ghế.

"Bên kia có một con quỷ muốn xuyên tường chạy đi!" Chân Tùng hét lớn lên. Con quỷ đáng sợ như vậy, nếu chạy thoát ra ngoài chẳng phải là hoạ lớn sao.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cái sô pha chắn trước mặt hắn bỗng nhiên biến mất.

Hô hấp Chân Tùng cứng cả người, ánh mắt chậm rãi nhìn lên, liền thấy Lục Chỉ một tay nhấc sô pha lên, cũng không nhìn đã trực tiếp ném tới con quỷ.

Chân Tùng quay đầu thấy chiếc sô pha đập trúng con lệ quỷ chuẩn từng milimet. Lệ quỷ chỉ kịp kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết rồi hồn phi phách tán, còn cái sô pha thì đập một cái rầm, khảm sâu vào trong tường.

Chân Tùng trợn mắt há hốc mồm, cả nửa ngày cũng không dời được tầm mắt khỏi chiếc sô pha tội nghiệp kia.

"Ta có phải đang hoa mắt không......"

Hắn chậm rãi quay đầu nhìn Lục Chỉ, nuốt nuốt nước miếng, ngồi xổm xuống từ từ nhích qua.

Lục Chỉ vỗ vỗ tay, "Trong phòng này thế mà ẩn giấu nhiều quỷ như vậy, quả nhiên dùng phục ma phù là sự lựa chọn đúng đắn, bằng không thật là có chút khó giải quyết đâu."

Khó giải quyết??? Thật... thật sao??? Chân Tùng nhìn Lục Chỉ đang cười mủm mỉm, run rẩy mở miệng, "Ông chủ...... Ngươi ăn cái gì mà sức lực lớn như vậy a......"

"Sức ta rất lớn sao?" Lục Chỉ cưởi cười. Tuy ở nhà cậu thường xuyên làm hư đồ vật, nhưng cả sư phụ và sư huynh đều nói do đồ vật chất lượng quá kém, trước nay đều chưa bao giờ nói cậu không bình thường cả.

Chân Tùng tò mò hỏi thêm vài câu về thực đơn thông thường của Lục Chỉ, lại tiếp một phen hít thở không thông. Bánh trứng chiên (pancake hoặc crepe) ăn với tôm hùm, bánh mỳ vòng (bagel) ăn với nấm truffle trắng, pudding chocolate phối cùng trứng cá muối (caviar) (editor: món gì dị vậy trời), quá xa xỉ rồi! Cả đời này đừng nói có thể ăn, đến nhìn cũng chưa từng được nhìn qua nữa là.

"Ông chủ, sư phụ cùng sư huynh thật tốt với ngươi."

"Đương nhiên rồi." Lục Chỉ tự hào mỉm cười làm Chân Tùng cảm thấy ngọt tới tận tim. Nhưng nghĩ đến một màn tay không ném ghế vừa rồi, manh manh mềm mềm cái gì đều như đám lệ quỷ trong nhà, tan thành mây khói cả.

Bỗng nhiên, một đôi mắt xanh xuất hiện khiến Chân Tùng cảnh giác, hắn vèo một cái tránh đến sau Lục Chỉ, "Ông chủ, ông chủ, nơi này còn có một con quỷ chưa chết!"

Con quỷ trước mặt, hai mắt xanh lục sâu thẳm, hoàn hảo không tổn hại gì, khí thế hung ác đứng ở trước mặt hai người.

Chân Tùng không khỏi sợ hãi, con quỷ này có thể tránh được công kích của Lục Chỉ, khẳng định so với những ác quỷ khác lợi hại hơn nhiều đi, không phải chính là Quỷ Vương đấy chứ! Lệ quỷ mạnh như vậy tiểu thần tiên có thể đối phó sao?

Lục Chỉ chậm rãi quay đầu, mắt nhìn theo hướng Chân Tùng chỉ.

Đôi mắt màu lục đối diện với đôi mắt của Lục Chỉ, mặt mày dữ tợn, con ngươi trừng lớn, Chân Tùng lo lắng, bỗng nghe "Bùm" một tiếng, con quỷ bỗng quỳ sụp xuống trước mặt Lục Chỉ. "Anh hùng, đừng giết ta, ô ô ô......"

Chân Tùng:......

Con quỷ mắt xanh khóc lóc, nước mắt nước mũi đầy mặt, "Ta trên có mẹ già 80 tuổi, dưới có con nhỏ 8 tuổi cần chăm sóc, đừng giết ta mà, anh hùng, ô ô ô......"

Chân Tùng dựng thẳng eo, khoé miệng giật giật, khóc đến cũng thật thảm!

Lục Chỉ cười tủm tỉm nhìn "mắt xanh' ngón tay vừa động, "mắt xanh" liền đứng lên. "Ngươi cũng đừng nói dối a, mẹ già cùng con nhỏ của người vẫn còn sống rất tốt nha."

"Mắt xanh" chấn động, vui vẻ nói, "Thật sao? Thật tốt quá!"

"Đừng khóc nữa, người chưa từng giết người, ta sẽ không giết ngươi." Lục Chỉ vỗ vỗ ngực, sảng khoái nói, "Ta từ trước đến nay thiện ác phân minh."

Chân Tùng bay giờ mới hiểu, thì ra là ông chủ không có ý giết "mắt xanh", chứ không phải hắn tránh thoát vì lợi hại. Lại nói, năng lực phá hoại của ông chủ ở mức đó, có thể tránh thoát sao? Có thể sao? Ông chủ đúng thật là ôn nhu.

"Đại sư, cảm ơn người, người thật sự là thần tiên sống!"

"Mắt xanh" thấy Lục Chỉ buông tha hắn, toàn thân liền buông lỏng như được giải thoát.

Rốt cuộc những ác ma lợi hại như vậy đều bị đại sư giải quyết dễ dàng, hắn thế mà lại có thể may mắn tránh khỏi. Không nghĩ tới đại sư thế mà tha cho hắn một mạng, quả nhiên là cao nhân đắc đạo. Hắn đúng là mắt mù mới vì tuổi tác mà coi thường đại sư, đúng là có mắt không tròng mà.

Mắt thấy Lục Chỉ phải đi, hắn liền vội vàng cầu xin, "Đại sư, tâm nguyện của ta chưa hoàn thành nên không thể rời đi. Đại sư, ngài có thể hay không giúp giúp ta! Ta khi còn sống là một thanh niên nhiệt tình, bác ái, vẫn luôn gìn giữ chân thiện mỹ; ngồi xe buýt thì nhường ghế cho người lớn tuổi, còn đưa trẻ con bị lạc đường về nhà, đã làm được rất nhiều việc tốt."

Lục Chỉ bấm bấm ngón tay, từ từ nói, "Người lớn tuổi đó đứng do sắp tới nhà, lại vì ngươi đè xuống nhường ghế mà bị lỡ trạm, phải đợi thêm mấy trạm nữa, lúc về nhà thì trời đã tối đen. Đứa nhỏ kia chỉ là đang chơi trước cửa nhà, lại bị ngươi dẫn đi quanh nội thành cả một ngày, mệt đến mức cả một đoạn thời gian dài không dám ra ngoài chơi."

"Mắt xanh" thở dốc vì kinh ngạc: Thật là cái gì cũng không thể gạt được thần tiên!

Chân Tùng khinh thường nhìn "mắt xanh": Vậy mà không biết xấu hổ còn dám lấy ra kể lể?

"Thần tiên, giúp giúp ta, ô ô ô." "Mắt xanh" khóc đến càng dữ dội. Cao nhân a! Không nắm lấy cơ hội lần này thì hắn chính là đại ngốc rồi!

"Tâm nguyện gì? Ngươi nói một chút đi." Lục Chỉ nhìn "mắt xanh", tuy hắn làm nhiều việc không quá đáng tin cậy, nhưng lúc còn sống vẫn là một người tốt.

"Nơi này ba mươi năm trước từng là đường lớn, ta chính là ở chỗ này bị tai nạn xe, nên sau khi chết mới bị vây tại đây không đi đâu được. Ta muốn được gặp lại con trai ta một lần, nói cho hắn, ba ba hắn ngày đó đi ra ngoài không phải vì bỏ rơi hắn, mà vì mua quà sinh nhật cho hắn a."

"Mắt xanh" khi nghĩ đến chuyện cũ thì nghiêm túc hơn rất nhiều, có thể thấy được tâm nguyện này đã treo trong lòng thật lâu vẫn không thể tan đi.

"Con trai ngươi ở đâu?" Chân Tùng hỏi.

"Ba mươi năm trôi qua, ta vẫn không rời đi nơi này, ta... ta cũng không biết nó ở đâu."

"Vậy thì tìm bằng cách nào? Ba mươi năm, thế giới này lại rộng lớn như vậy, chỉ sợ bộ dáng con trai mình ra sao ngươi cũng không nhớ được đi." Chân Tùng nghĩ nghĩ liền cảm thấy thật không quá khả thi.

"Ông chủ, này thật khó tìm đi." Hắn còn chưa dứt lời liền thấy Lục Chỉ lấy ra một cái la bàn từ áo hoodie.

Chân Tùng:??? Ngươi là Doraemon sao? Như thế nào trong túi lại có nhiều đồ vậy kỳ quái như vậy!

"Ngươi có sinh thần bát tự của con ngươi sao?" Lục Chỉ nói.

"Mắt xanh" vội nói, "Có! Cái gì đều đã quên, nhưng cái này vẫn nhớ rất rõ ràng."

Lục Chỉ cúi đầu thao tác la bàn, "Âm độn nhị cục, hướng Tây Nam khoảng mười dặm, con trai ngươi mua lại căn phòng các ngươi ở lúc đầu, đang sống ở đó cùng mẹ và vợ của ngươi, hẳn là sợ ngươi quay về không tìm được nhà."

"Đứa nhỏ này......" Tuy rằng quỷ không có nước mắt, lại làm người cảm thấy được hắn đang thương tâm.

Lục Chỉ từ trong túi lấy ra một tấm bùa màu vàng, "Ngươi bám vào tấm bùa này, ta cho người mang ngươi đi gặp người nhà."

"Mắt xanh" kích động không thôi, hướng Lục Chỉ nhào tới ôm.

Lục Chỉ nhẹ nhàng né quá bên, "mắt xanh" liền ôm chầm lấy eo Chân Tùng, "Đại sư, ta thật quá cảm động, ta nếu có kiếp sau nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngài."

Chân Tùng nhìn quỷ hồn đang treo trên người mình, nuốt nuốt nước miếng, "Không dám động, không dám động."

"Làm việc thiện liền sẽ tích phúc, ngươi lúc sống làm việc thiện, mới có quả hôm nay ta siêu độ cho ngươi, cho nên ngươi cũng không thiếu ta cái gì, kiếp sau tiếp tục sống cho tốt đi."

Chân Tùng nghe xong, mũi đau xót, cảm giác bên cạnh loá lên ánh sáng chói mắt, nhìn kỹ, chính là vầng hào quang "thánh mẫu" của Lục Chỉ.

"Mắt xanh' buông Chân Tùng ra, hướng Lục Chỉ khom người cúi chào một cái thật sâu, rồi bám vào trên lá bùa.

Lục Chỉ đưa lá bùa cho Chân Tùng, "Dựa theo địa chỉ ta nói, đưa hắn đi gặp vợ con đi."

"Ông chủ ngươi không đi?" Chân Tùng mím mím môi, không dám cầm lá bùa.

"Chờ tâm nguyện hắn hoàn thành, lá bùa sẽ tự giúp hắn siêu độ đầu thai."

Chân Tùng nuốt nuốt nước miếng, đúng là không có cái gì có thể tránh khỏi pháp nhãn của Lục Chỉ......

Hắn không dám cự tuyệt, đành cắn răng bỏ lá bùa vào túi, nghe thấy địa chỉ cùng tên con trai của "mắt xanh" liền hoảng sợ.

"Con hắn là?!"

Chân Tùng đúng là không thể tin vào tai mình nữa.

Lục Chỉ gật gật đầu, "Không sai, sinh thần bát tự này nhất định sẽ trở thành người có địa vị cao, là quan lớn quản lý bá tánh một phương."

Nghĩ đến hội nghị toạ đàm cương lĩnh chỉ đạo của các đại nhân vật chỉ thấy được trên tv, Chân Tùng khó xử, "Ông chủ, nhân vật lớn như vậy, ta chỉ một người dân bình thường nhỏ bé làm sao có thể gặp được?"

Lục Chỉ không thể bụng, chỉ lo nhìn cách trang trí của căn biệt thự, "Nghĩ cách cho hắn nhìn thấy lá bùa, hắn tự nhiên sẽ chịu gặp ngươi."

"Thật hay giả?" Chân Tùng bán tín bán nghi hỏi, người ta là một quan lớn lại tin vụ bùa chú này?

Tuy rằng không quá tin tưởng, Chân Tùng vẫn thu hồi lá bùa.

"Ông chủ, tạ ơn ngươi hỗ trợ, sau khi về ta sẽ đem căn nhà này đi bán, bất động sản tốt như vậy, hẳn là có thể bán được giá tốt." Chân Tùng ngẫm nghĩ liền hưng phấn.

Lục Chỉ lại lắc lắc đầu, "Căn nhà này cần phải sửa phong thuỷ, thay đổi rất nhiều vị trí, ví dụ như phải huỷ đi cái suối phun ở cửa kia."

"Vì sao?"

"Suối phun đặt ở đó không chỉ ngăn chặn tài vị, cũng dễ dẫn tai hoạ; cây trúc ở đình viện cũng cần dời đi, đặt ở bên hồ nước như vậy dễ khiến đến người chết đuối bỏ mình."

Lục Chỉ ở thời điểm mới tiến vào nhà liền ý thức được phong thuỷ có vấn đề. Nếu là thiên sư thường thường bậc trung sẽ nghĩ do kiến trúc sư không hiểu phong thuỷ, mà cậu chỉ nhìn liền biết có người cố ý thiết kế theo kiểu này.

"Tà như vậy?" Chân Tùng nửa tin nửa ngờ. Kỳ thật hắn căn bản không nghĩ đến sửa phong thuỷ, thay đổi trang trí căn nhà cũng sẽ tốn không ít tiền, hơn nữa, nếu đã không còn quỷ thì sửa phong thuỷ hay không cũng có khác gì.

"Căn nhà này nhiều quỷ như vậy là vì nơi này từng là bãi tha ma. Quỷ chết đi ở lại chỗ này sẽ trở nên mạnh hơn, nếu không thay đổi phong thuỷ thì không ở được."

Người thiết kế căn nhà này hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, đồ vật trang trí đều nhằm tăng thêm tính hung ác, gia tăng tà khí cho nơi này, làm quỷ hồn càng ngày càng hung ác hơn, giết người càng nhiều hơn, sát khí vì thế cũng tích tụ nhiều hơn.

Trên đời có người tốt thì có người xấu, giới phong thuỷ cũng không ngoại lệ. Như cậu và sư phụ lấy làm việc thiện tích luỹ lực tín ngưỡng cùng với hấp thu tinh hoa trời đất để tu luyện theo thiên sư chính đạo, cũng có những kẻ tà ma ngoại đạo lấy tu luyện sát khí âm tà làm phương pháp.

Cậu nếu gặp được liền không có lý do gì không ngăn cản loại kế hoạch thương thiên hại lý này.

Lục Chỉ như suy tưgì đó, thuận tay liền lấy ra một chuỗi sáu đồng tiền cổ trong bình hoa, "Thứ này không tồi, giữ lại để dùng khi bói toán đi."

Ở một nơi nào đó, một người đang cầm chuỗi ngọc nhắm mắt niệm tụng bỗng trợn trừng con mắt, hô hấp dồn dập, lập tức bấm bấm ngón tay.

"Đại sư, ngài làm sao vậy?!" Một người mặc đường trang quý giá đứng bên cạnh hoảng hốt, cao nhân như vậy mà cũng có lúc hoảng sợ?

"Có người khởi động sát trận của ta, còn cầm đi pháp khi quan trọng nhất – sáu đồng tiền cổ!"

"Cái gì?! Ai lại có năng lực này?"

"Điều đáng kinh ngạc chính là ta thế mà không thể tính được bất kỳ tin tức gì của hắn, một chút cũng không?" Đại sư hít sâu mấy hơi, rốt cuộc mới bình tĩnh trở lại, ánh mắt u trầm, "Xem ra, có nhân vật khó lường đến đế đô. Căn nhà tuy rằng đáng tiếc, cũng chỉ có thể tạm thời quên đi."

"Này... Chính là thật vất vả mới tìm được nơi thích hợp để lập sát trận." Người mặc đường trang vừa kinh hãi vừa không cam lòng.

"Chỉ là tạm thời, nếu ngươi không muốn chết tán thân thiên địa, thì nên nghe lời lão đạo." Đại sư nói một câu khuyên bảo, nhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ âm ngoan làm người sợ hãi, "Lấy nhân mạch của ngươi, trước đi điều tra xem đối phương là ai, sau lại bàn bạc kỹ hơn, không được hành động thiếu suy nghĩ."

Người mặt đường trang nhìn vị đại sư đang nhắm mắt, hợp tác đã lâu làm hắn hiểu rõ ý ông, "Yên tâm, tra được hắn, chắc chắn sẽ bàn bạc kỹ hơn......"

Lục Chỉ động vào mắt trận thứ nhất, làm các mắt trận khác lần lượt hiện lên. Cậu cũng không nói cho Chân Tùng biết tính phức tạp của chuyện này, chỉ nói, "Ngươi nêu không tính sửa phong thuỷ, liền không cần bán cho người khác, bằng không đến lúc có người bị quỷ hại chết, ngươi có thể không sợ hay không?"

Chân Tùng nhìn Lục Chỉ tròn xoe con mắt, một lần nữa nhớ đến chú chó phốc sóc của bà chị chủ tiệm sát vách, nhịn cười, "Rất là đáng sợ."

"Phanh!" Một tiếng vang lớn, trước mặt Chân Tùng bị Lục Chỉ nắm tay đấm một cái rầm, tạo thành một lỗ sâu.

"Ngươi nói sợ hay không sợ?" Lục Chỉ thu hồi nắm tay không tổn hao gì, hỏi lại một lần.

"Đáng sợ, đáng sợ!" Dục vọng cầu sinh khiến Chân Tùng gật đầu như trống bỏi.

Lục Chỉ vừa lòng cười cười, "Cho nên nói nha, căn nhà này cần sửa phong thuỷ sao?"

Chân Tùng:...... Người đáng yêu như vậy, vì sao lại bạo lực như vậy, không thể chuyên tâm chỉ một tính trạng sao!

"Căn nhà này vị trí rất tốt, lại lớn như vậy, có thể mua đều là kẻ có tiền, khi mua chắc chắn sẽ mời người đến xem phong thuỷ." Chân Tùng nghĩ đến chút tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, ráng hấp hối giãy giụa.

"Ngoại trừ ta, trên đời này không có ai có thể khiến căn nhà này ở được."

Chân Tùng sửng sốt, "Vì sao?"

"Ta lợi hại a." Lục Chỉ nói với vẻ mặt đương nhiên

Chân Tùng lập tức quỳ lạy:... thế nhưng lại làm người vô phương phản bác.

chapter content



chapter content



White truffle bagel

chapter content



chapter content



Bonus: Các loại bagel khác

chapter content



Lobster pancake

chapter content



chapter content



Bonus: Pancakes with fruits/berries

chapter content



chapter content



Lobster crepe

chapter content



Caviar

chapter content



Bonus: Sò điệp caviar

chapter content



chapter content



Chocolate pudding

chapter content



Đường trang

chapter content



Mahou Shoujo