Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Chương 27



Tết trung nguyên, hành cung chuẩn bị rất long trọng cho lễ hội thả đèn.

Mấy ngàn chiếc lồng đèn trên sông trôi bồng bềnh, lấp lánh cùng trời đất, vầng trăng phụ trợ, trong màn đêm đẹp đến cực kỳ huyền huyễn.

Hoàng đế ngồi trên thuyền quan sát. Dựa vào cửa sổ có thể thấy những cung nữ đang thả đèn xuống sông, bọn họ đứng bên bờ sông thật tâm cầu khẩn, hoặc tụm năm tụm ba nô đùa, bọn họ có người biết đến hoặc không biết hoàng đế đang coi bọn họ nô đùa.

Trên thuyền có hoàng hậu cùng Đức phi còn có mấy hài tử. Tiểu công chúa đặc biệt ngoan ngoãn, nhỏ giọng cùng vú nuôi học nói. Tiểu hài tử tuổi này đều đã biểu hiện tính tình của mình, Đại hoàng tử không bướng bỉnh, hiếu động bằng Nhị hoàng tử, câu hỏi rất có trật tự, hỏi vì sao thuyền lại có thể nổi trên mặt nước; Nhị hoàng tử hiếu động hơn, trên thuyền nhảy tới nhảy lui, làm rung động cả con thuyền, chọc cho cung nhân cười không ngừng.

Hoàng hậu mang trang phục màu tím, trên đầu đội kim quan điêu khắc hình phượng. Đức phi Lữ thị mang trang phục nhạt màu, trên đầu chỉ cài trâm ngọc. Hai người đã thay đổi khi từ Đạm Châu về. Hoàng hậu bây giờ phải xa hoa phú quý một chút, Lữ thị lại càng mộc mạc hơn trước, so với lúc đầu hắn gặp thì đẹp hơn.Hoàng hậu bình thản, trang sức đều đẹp, Lữ thị thì càng trang nhã, hợp lòng người.

Hai người họ bình thường không ở cùng một chỗ, khi gặp nhau liền âm thầm đem nhi tử của mình ra so cao thấp. Hoàng hậu yên lòng hơn nhiều khi hoàng đế chịu đi qua Phùng gia cũng đối với nàng ân cần. Trong long nàng đáng lẽ không nên đem Lữ thị thành đối thủ. Nhưng hoàng đế tựa hồ rất thích nhị hoàng tử, tuy Lữ thị thất sủng nhưng nhị hoàng tử cũng không có thất sủng. Phàm là những thứ Đại hoàng tử có, Nhị hoàng tử cũng sẽ có. Điều nay đem lại cho Lữ thị một chút hy vọng.

Hoàng hậu kêu Đại hoàng tử làm bài thơ, Lữ phu nhân liền kêu Nhị hoàng tử làm một bài. Hoàng hậu nói sau khi Đại hoàng tử đến kinh không còn sinh bệnh, Lữ phu nhân liền nói Nhị hoàng tử còn biết đánh quyền.

Bóng tối ở trung nguyên làm người hoài cảm, Lý Dụ bây giờ cũng chú ý rằng các nàng vẫn còn trẻ như vậy, chưa đến 20, hắn cũng giống vậy, cũng chưa đến 20. Nếu ở hiện đại là một sinh viên đại học, đang đi học, du lịch vui vẻ, cũng là thời gian tư tưởng đến tình yêu tươi đẹp. Nhưng hiện giờ các nàng đã đối với nam nhân tuyệt vọng, đem hy vọng của bản thân ký thác lên con trai.

Lý Dụ quay người lại, đi tới chỗ của tiểu công chúa, ôm lấy. Công chúa nháy lông mi thật dài, hướng Lý Dụ cười ngọt ngào. Nụ cười này làm Lý Dụ đau lòng, hắn thật muốn nói cho cô bé biết, hơn ngàn năm sau thế giới sẽ tốt đẹp đến mức nào.

Hắn dùng trán đụng với trán của công chúa sau đó lớn tiếng gọi hai đứa con trai: “A Cửu! Thụy!”

Hai nam hài lập tức chạy tới bên người hắn.

“Phụ hoàng!” Bọn họ đồng loạt, ngửa mặt lên.

Lý Dụ cùng bọn họ ôn nhu nói: “Các con biết trên trời có sao nhiều hay ít không?”

“Rất nhiều!”

“Rất nhiều, rất nhiều!”

Lý Dụ cười rộ lên, cùng các con nói chuyện trên trời giường đất, Trên thuyền liền yên tĩnh, nhóm cung nhân rón rén, sợ quấy rầy đến hoàng đế. Hoàng hậu và Lữ thị đồng thời nhìn về phía tụi nhỏ cùng hoàng đế, mỉm cười, thời điểm nâng chén trà lên, ánh mắt liền chạm nhau, họ đều hiểu rõ ý muốn của nhau___ Nếu như phần sủng ái này của hoàng đế chỉ thuộc về con của mình thì tốt rồi.

Sau khi gia yến kết thúc, Hoàng hậu và Đức phi liền rời khỏi, bọn nhỏ cũng nên đi ngủ. Nhưng đêm chỉ vừa mới bắt đầu, Lý Dụ tiếp tục thay đổi nơi khác để ngắm trăng cùng đèn được thả trên sông.

Hoàng đế đi đến Nguyệt lâu. Nguyệt lâu có 3 tầng, trên lầu thực sự rất rộng rãi, gió đêm mát mẻ. Lầu một là nơi các cung nhân và đào kép đang tận lực chuẫn bị cho buổi thưởng trăng, lầu hai là những con cháu thế gia trong kinh, cũng không thể thiếu những chàng công tử bột. Lầu ba là nơi hoàng đế ở cùng với cận thận và con cháu hoàng thân.

Phùng Hữu Viễn nên ở tầng hai nhưng vì được cho là sủng ái nên mới có thể ở lầu một này, lần trước hoàng đế đi đến Phùng gia, anh ta đương nhiên ở đó. Thời điểm Phùng gia đang chuẩn bị nghênh giá, Phùng Hữu Viễn liền uyển chuyển nhắc nhở không cần làm một bức tường hoa đồ sộ kia, nhưng Phùng gia không thèm nghe. Sau đó hiển nhiên đem lại kết quả xấu, giờ bọn họ mới hiểu được anh ta mỗi ngày ở bên cạnh hoàng đế, vẫn có tác dụng.

Toàn bộ đều đã đến đầy đủ, đào kép liền ra sân. Cách bức bình phong, liền truyền đến tiếng sáo thanh lãnh, dịu dàng, không khí cả một gian phòng cũng theo đó mà thay đổi.

Lý Dụ đang nắm đũa trên tay liền để xuống, tiếng sáo này rất hay, lập tức làm người mê mẩn, càng kì diệu là nó không phải không dứt mà lại ngắn ngủi kết thúc, sau đó tiếng tiêu, cùng đàn cổ hợp tấu nổi lên.

Lý Dụ hỏi trái phải: “Là người phương nào thổi sáo?”

Cung nhân trả lời là một lão nhân quản lý âm nhạc trong cung, vào cung đã mười lăm năm. Lý Dụ cũng không có triệu kiến, chỉ phân phó ban thưởng sáo cùng hai mươi lượng bạc.

Trong tiệc rượu mọi người bàn luận đến năm nay mưa thuận gió hòa, từ khi hoàng đế lên ngôi cũng không xảy ra đại họa gì, các loại nịnh nọt muốn thối hắn bay lên trời. Lý Dụ nghe đến muốn rời khỏi chỗ này thiệt nhanh.

Lý Dụ sắc mặt nhàn nhạt, ra lệnh cho cung nhân hủy tiệc rượu, liền dựa vào bàn khóc rống lên, chỉ nói với mọi người rằng: những lời nói của bọn họ làm hắn nhớ tới Hiếu Tông hoàng đế mất sớm.

Hắn khóc bi thương, làm tất cả mọi người giật mình tỉnh lại. Dù sao năm nay còn chưa phải là quá khứ, vẫn là niên hào của Hiếu Tông, nói cái gì mà mưa thuận gió hòa, nếu như truyền đi, thực sự rất kỳ cục.

Mấy người nịnh nọt vang dội nhất, bây giờ đều đã rúc đầu lại. Tiệc rượu như vậy liền im lặng đi.

Thời điểm mọi người lui xuống, Phùng Hữu Viễn liền ôm lấy hoàng đế an ủi vài câu, Lý Dụ sợ anh ta nhìn ra kẻ hở, dung khăn mùi xoa che mắt, thnah âm khan khan nói: “Ngươi cũng giống như bọn họ, coi ta như người không tim không phổi, lui xuống đi.”

Phùng Hữu Viễn nghe trong lời nói của hắn cũng không có chán ghét mình, trong lòng hơi xác đinh, liền lui xuống.

Khách nhân lầu 3 rời đi, những người trẻ tuổi cũng vội vội vàng vàng mà tản đi. Trong chốc lát, cả tòa lầu hoa mỹ đều thuộc về Lý Dụ. Hắn thu hồi nước mắt, dụi mắt một cái, chậm rãi đứng dậy.

Hắn đi qua những người cung nhân, cung nhân đều vội vàng hướng hắn hành lễ. Lý Dụ chẳng hề nhìn bọn họ, đi tới một bên, vừa vặn ngắm ánh trăng cùng đèn lồng đã hết ánh lửa hoặc đã bay tới giới hạn chân trời.

Hắn mỉm cười tự giễu.

Làm một hoàng đế, cũng không có khó như vậy a~