Trầm Hương Uyển

Quyển 1 - Chương 15



Hà Tâm Mi và Ninh Tiểu Nhã chơi đùa cuồng loạn. Mặc dù họ cóchút gượng gạo, luống cuống nhưng ánh đèn tù mù trong Đế Cung chỉ thỉnh thoảnglướt qua. Ở cái hoàn cảnh mà bị âm nhạc ầm ĩ bủa vây, con tim theo nhịp trốngcũng thình thịch từng tiếng, xung quanh đều là nam nữ thanh niên đang lắc lưđiên đảo, nên chỉ ít phút sau hai cô gái đã hòa nhập hẳn vào không khí.

Trần Uyển bị Hà Tâm Mi kéo xuống xoay xoay mấy cái, nhưngcảm thấy xấu hổ nên lui về góc phòng nhìn mọi người đang cuồng nhiệt theo từnggiai điệu mạnh mẽ.

Bầu không khí náo nhiệt với tiếng nhạc như nổ vang bên tai,hai bên thái dương cô đã lấm tấm mồ hôi. Đưa tay lên lau, bỗng thấy eo mình bịmột đôi tay từ đằng sau ôm lấy. Trần Uyển sợ hãi kêu lên, quay lại đẩy người đóra. Ánh đèn chiếu qua, trước bối cảnh từng tốp nam nữ vui vẻ lướt qua như conthoi là gương mặt của một người hơn nửa năm qua cô không gặp, đã sớm tan biếntrong kí ức.

Âm nhạc vẫn đều đều rền vang, tiếng kêu của cô không thu hútbất kỳ sự chú ý nào. Trước đó vì nóng bức cô đã cởi áo khoác ra, trên người chỉmặc chiếc áo mỏng. Eo cô nhỏ, vừa một vòng ôm, đôi tay lực lưỡng của anh ghìchặt eo cô, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được. Cô đưa tay đẩy ngực anhra, cánh tay Tần Hạo bỗng thít chặt, cô gần như bị kéo hẳn vào lòng anh, tư thếcàng thêm ám muội.

Cô ngước lên, ánh mắt điên loạn của anh như bủa vây lấy cô,trong đồng tử còn mang theo nét cười gian xảo. Có lẽ Tần Hạo uống nhiều rồi,mùi rượu nồng nặc hòa quyện vào mùi đàn ông. Trần Uyển nhìn anh một cái, tronglòng có chút rối loạn, lại cảm thấy hơi thở bá đạo của anh đang rất gần, côcàng hoang mang. Cô cố sức vùng vẫy, nhưng hai cánh tay anh càng siết chặt hơn,thậm chí cơ thể anh còn áp sát vào cô và lắc lư theo tiếng nhạc.

“Đồ điên!” Tần Hạo áp sát vào vùng bụng dưới tạo cảm giácnóng bức đến kinh người, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng tất cả sức lực taychân vùng ra, chỉ một cú hất, anh đã bị đẩy ra bức tường phía sau.

Trần Uyển len qua đám người, muốn rời khỏi đây để đến nơi antoàn hoặc là gặp một người nào đó có thể bảo vệ cô. Trước khi vào đây, bọn côđã bỏ túi xách cùng mấy món đồ ở trong phòng làm việc của Phương Tồn Chính, cônhớ mang máng là cái phòng đó nằm gần phòng DJ, đi qua kho chứa rượu là tới. Côthầm mong Phương Tồn Chính có ở trong đó, hoặc là Hầu Tử, Lục Chỉ, bất kể aicũng được.

Chạy vào hành lang, Tần Hạo đuổi theo và vồ chặt lấy, cô bịsức nặng đẩy vào vách tường, sau lưng phát ra tiếng “uỳnh”. Trần Uyển chưa kịpxoay xở thì anh đã ập tới, ngăn cô lại, cặp đùi to áp sát đùi cô, sau đó bẻngoặt hai tay cô ra phía sau.

“Tôi la lên đó!” Tiếng va chạm vào tường so với âm thanh náođộng ở bên ngoài chỉ là tiếng động rất khẽ, anh bắt đầu kề sát vào cơ thể cô,vuốt ve rất nhịp nhàng. Cô nhìn ra bóng người xa xa ngoài kia, rồi lại quay mặtnhìn anh, đầu óc vô cùng hoảng loạn. Tần Hạo khẽ cười, nụ cười nhạt nhưng dườngnhư còn có chút đắc ý. “Kêu đi, ai thấy dáng vẻ của chúng ta lúc này cũng sẽnghĩ là đôi nam nữ không kiềm chế nổi cảm xúc.” Anh càng mạnh bạo hơn, nói rồilại đè mạnh lên phần cơ thể dưới của cô theo từng tiết tấu nhạc.

Cô mơ hồ biết được thứ cương cứng đang áp sát lên phần bụngdưới của mình là cái gì, sự hoảng loạn, nhục nhã và căm giận từ trong lòng dầndần dâng lên ánh mắt, “Đồ điên, anh uống quá nhiều rồi”.

Cô ở trong vòng tay anh, mềm mại, không chút sức lực, gươngmặt ửng hồng, sắc môi tươi đẹp như thoa mật, trong ánh sáng lờ mờ đôi mắt đãngấn nước, đẹp đẽ vô cùng. Sự kích động trong lòng đã không thể kìm nén được,anh áp sát vào cô, hơi thở lướt qua vành tai, khuôn mặt, muốn tận hưởng làn datrắng như tuyết của cô, nhưng lại có cảm giác như mình đang đối mặt với mộtviên châu báu mà bản thân không nhẫn tâm chạm vào: “Em nói xem, nếu anh làm gìem ở đây thì Phương lão nhị sẽ như thế nào?”

Phía sau có nhân viên tạp vụ đi qua lấy rượu, anh càng épsát cô hơn, cảm giác như da thịt họ hòa quyện lấy nhau. “Gọi Phương lão nhị lạiđây, chúng ta thử xem.”

“Cút…” Trần Uyển cố quẫy đạp, nhưng cô càng vùng vẫy baonhiêu thì anh càng siết chặt lại bấy nhiêu, cổ tay cô nhanh chóng bị anh kìmchặt. “Cút đi! Đồ điên, đồ bệnh hoạn… ”

Trần Uyển dùng tất cả những lời lẽ chửi bới mà cô từng đượcnghe. Trong mắt anh thoáng chút ngỡ ngàng, sau đó cười hì hì. “Anh cứ tưởng emkhông tiếp đãi anh vì thẹn thùng, hóa ra cũng chỉ là kẻ dựa dẫm. Em đừng làm bộlàm tịch với anh nữa, dựa dẫm vào Phương lão nhị thì có cái gì tốt chứ? Tiềnkhông, thế lực không, mấy người đang ngồi ở lầu hai trên kia cũng có thể đùachơi hắn đến chết.” Anh lại dùng sức đẩy Trần Uyển sát vào tường, liếm vành taicô, cảm thấy cô đang run rẩy thì anh càng thêm khó chịu. “Nói thật đi, một lầnlàm với em bao nhiêu tiền? Nói giá đi anh đây sẽ đáp ứng.”

Cô tức đến nỗi run lên bần bật, mỗi lần run rẩy lại cảm thấyhơi thở nóng bỏng của anh càng thêm gần.

Tần Hạo không đợi cô trả lời, đầu lưỡi lại lướt lên vành taicô. Anh thích phản ứng của cô, cơ thể trong vòng tay anh như mềm nhũn, khẽ runrẩy, ngay cả hơi thở cũng gấp gáp. Anh khẽ nới lỏng cánh tay, đầu lưỡi rà theovành tai cô rồi lướt xuống.

Anh muốn hôn vào cái cổ trắng ngần của cô, luôn muốn chiếmhữu đường cong tuyệt mỹ ấy, hôm nay cuối cùng anh cũng được nếm trải… Trongtích tắc, anh bị cô dùng lực đẩy ra. Nỗi căm hận và phẫn nộ bùng phát như đãkhiến cô thành con người khác, không cần suy nghĩ cô thẳng tay tát mạnh vào mặtanh, “Đồ khốn nạn, vô liêm sỉ”. Giọng nói của cô cũng run run theo những ngóntay hướng vào anh, toàn bộ sự việc như thế nào cô đều có thể đoán được, lớnbằng này tuổi rồi cô chưa bao giờ cảm thấy nỗi nhục nhã dần dần lan tỏa đếntừng chân tơ kẽ tóc như thế.

Trên đời này, người dám động tay động chân với Tần Hạo cũngchỉ có cha, ngay cả những khi phạm lỗi ông nội cũng không nỡ đánh, mà ngườichịu phạt chính là hai người anh con bác, người bị quở trách cũng là cha anh.Tần Trọng Hoài muốn dạy dỗ con trai cũng chỉ có thể đánh vào lưng mấy cái, nếukhông thì ông nội sẽ nổi giận, vợ sẽ la lối. Tính ra số lần Tần Hạo thật sự bịđánh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ bị tát một cái, anh thừ người, rượucũng tỉnh ra nhiều.

Từ năm mười bảy tuổi anh đã đi theo đám bạn xấu chơi đùabiết bao nhiêu cô gái. Thói đời bây giờ coi trọng vật chất, có ai chê tiền đâuchứ? Cho dù là mấy cô gái trẻ hay là mấy tiểu minh tinh mới vào nghề, cô nàocũng có “giá”, chỉ cần đưa ra giá hợp lý là có thể chơi bời thoải mái, chơi bờihả hê, chơi bời như lẽ đương nhiên, anh chưa bao giờ gặp cô gái nào không chịukhuất phục và bảo vệ trinh tiết đến cùng. Thấy Trần Uyển vẫn đứng đó run lẩybẩy, trong ánh mắt bừng bừng ngọn lửa phẫn nộ như muốn nuốt chửng đối phương,anh sững người nhìn cô, không đoán được là cô vẫn đang tiếp tục làm bộ làm tịchhay thật sự đó là bị xúc phạm.

“Em…” Lời nói chưa dứt thì cánh cửa trước mặt có mấy tên lựclưỡng xông vào, Tần Hạo biết là không xong rồi, quan sát một chút, đằng saukhông còn đường lui, anh liều mình lao về phía trước đón cú đấm đầu tiên.

Trần Uyển không ngờ chỉ một chút công sức cũng đã thay đổiđược tình thế, lắng lại cơn tức giận để nhìn, hóa ra là Lục Chỉ dẫn người đến.“Chị dâu, chị đứng sang bên đi, thằng khốn này rất khó xử lý, chị đừng đứng đóđể bị thương”. Lục Chỉ biết chuyện lần trước Đường Hội bị đập phá có dính dángđến một kẻ lợi hại, chính là kẻ đang đứng ngay trước mặt đây. Nghe nhân viênphục vụ quầy – Tiểu Lý – nói chị dâu bị ức hiếp, Lục Chỉ đã vội gọi mấy tay bảovệ đến. Nhìn thấy Tần Hạo, Lục Chỉ cũng ngây người một chút, nhưng cho dù đó làtên gai góc nào, nếu đã dám động vào chị dâu ở ngay trong địa bàn này thì lẽnào lại để yên?

“Đừng đánh nữa, Lục Chỉ, dừng tay lại.” Trần Uyển thấy họđấm đá túi bụi, bất giác lo lắng sẽ xảy ra chuyện.

“Kéo nó vào kho rượu.” Không ngờ rằng tên khốn này khỏe đếnthế, may mà Lục Chỉ dẫn theo mấy người nữa đến, nếu không khó mà khống chếđược. Lục Chỉ sợ sự việc này sẽ gây náo loạn mọi người ngoài kia, ảnh hưởng đếnkinh doanh nên quay lại nói với bọn đàn em.

“Chị dâu, thằng khốn này rõ ràng là cố ý. Vừa rồi ở phòngVIP số tám nó cố chuốc cho anh Chính uống hơn nửa chai Bacardi, ngay cả nước đácũng không cho uống. Anh Chính mới nằm xuống nghỉ, nó đã chuồn ra đây gâychuyện.”

Tần Hạo bị đẩy vào chiếc ghế ở chính giữa phòng chứa rượu.Anh lấy lại bình tĩnh để nhận định tình hình, cũng chẳng có gì phải sợ sệt cả,kẻ phải lo lắng về hậu quả sau này chính là đối phương. Chỉ là hai tay khôngthể đánh lại bốn, anh đã lãnh mấy cú đau điếng rồi, không muốn manh động để ănthêm mấy cú nữa. Cho nên, một bên mũi chảy máu anh cũng không thèm lau, ngồitrong đó mà mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Uyển. Lúc cô nhìn trả thì anh đangnhớ lại thứ xúc cảm mà cái tát của cô mang lại, anh có chút hối hận vì vừa rồikhông cố gắng làm tới cùng. Trước ánh mắt của cô, anh khẽ cười. Thần sắc lolắng của cô bỗng chốc được thay thế bằng cơn uất hận, nhưng gương mặt thanh túvẫn tuyệt đẹp.

Tần Hạo chẳng kiêng dè gì, xấc xược trêu tức Lục Chỉ: “Thằngoắt đáng chết, có đôi mắt cú vọ”. Vừa nói xong thì lập tức lĩnh hai đấm vàobụng, Tần Hạo đau đến nỗi khom người như con tôm. Mặc dù cơn đau không đến nỗinhưng anh vẫn cố làm ra ghê gớm rồi nhìn lén Trần Uyển đứng bên cửa đang chạytới kéo tay Lục Chỉ, bất giác thấy vui vui. Lại sợ nụ cười trên gương mặt bị côphát hiện, thuận thế anh ôm bụng, cúi đầu nhìn đôi chân của cô đang ở ngaytrước mặt, phỏng đoán đôi giày cô đi số mấy, nghĩ xem ngón chân nhìn như thếnào sau khi được cởi tất ra.

Trần Uyển đương nhiên không ngờ đến nước này rồi mà Tần Hạocòn có nhiều suy nghĩ đáng khinh đến thế, cô đã tận mắt nhìn thấy chú Lưu vàPhương Tồn Chính phải ra bộ khép nép thế nào trước mặt bọn ăn chơi trác tángnày để cho mọi chuyện yên ổn. Mặc dù nỗi phẫn nộ vì bị sỉ nhục vẫn còn ê chềnhưng cô chỉ có thể cố nén lại, nhắc nhở mình không nên mang thêm phiền phứcđến cho Phương Tồn Chính, không được đổ họa lên anh ta nữa.

Cô kéo Lục Chỉ ra ngoài cửa hỏi: “Anh Chính đâu?”.

“Ở phòng đầu tiên kia”, Lục Chỉ chỉ chỉ về phía cửa khép hờ,“Tên khốn kia đã chuốc rượu, ngay cả Hầu Tử cũng gục. Anh Chính cố gắng đi hếtmột vòng, giờ thì đang nằm ở đó, vừa rồi em có gọi mà không tỉnh”, Lục Chỉ bậnbịu suốt buổi tối, giọng nói trở nên khản đặc.

“Gọi không tỉnh là được rồi.” Phương Tồn Chính không biếtchuyện này thì càng tốt, Trần Uyển chần chừ một lúc mới nói: “Chuyện này khôngđược làm ầm ĩ lên, nếu không anh Chính khó có thể kìm nén. Người trong kia cólẽ cũng là do uống quá chén rồi…”.

Cô còn chưa nói hết thì Lục Chỉ đã vội lên tiếng: “Chị dâu,chuyện này bỏ qua sao? Thế là mất mặt anh Chính, chúng em cũng chẳng ra thểthống gì”.

“Vậy cậu nói phải làm sao?”, giọng Trần Uyển bất ngờ nghiêmnghị, “Đánh anh ta một trận rồi quăng ra ngoài cửa kia à? Và ngày mai sẽ có độiphòng cháy chữa cháy đến kiểm tra, sau đó không cần phải làm ăn kinh doanh gìnữa? Hơn nữa, sao tôi lại làm mất mặt anh Chính nhà cậu? Tôi cũng chẳng là gìcủa anh ấy cả, nếu mất mặt thì cũng chỉ mất mặt tôi thôi”, giọng cô to hơn ởcâu cuối, nỗi uất ức đã hóa thành mấy điểm sáng trong mắt.

Lục Chỉ ấp úng: “Em không có ý đó, chị dâu, chị đừng tứcgiận, em thật không có ý đó.”

“Không muốn nơi đây đổ vỡ, không muốn anh Chính gặp phiềnphức thì chuyện hôm nay không được nói với anh ấy, cứ để tôi lo liệu.”

Lục Chỉ sầm mặt, vẫy tay gọi mấy tên đàn em ra. Đợi TrầnUyển đi vào, Lục Chỉ khép cửa lại nhưng vẫn để một khe hở, cùng với mấy đàn emđứng ngoài canh gác.

“Anh cưỡng bức em đến mức em phải bạt tai anh ư? Đừng nhìnanh như thế, cứ như không đội trời chung ấy.”

Trần Uyển cố gắng khống chế cảm xúc đang dâng trào, khuônngực phập phồng, thấy ánh mắt anh di chuyện từ gương mặt mình xuống ngực, côsuýt chút nữa thì không thể kiềm chế nổi. Đồ vô lại! “Anh có thôi đi không?”

Ánh mắt anh tham lam lướt trên gương mặt cô, ngọn lửa tứcgiận trong đôi mắt dần trở nên u ám, để lộ vẻ bình tĩnh khiến người khác phảihoang mang. “Bàn bạc được kết quả cuối cùng chưa?”

Thì ra câu chuyện mà cô và Lục Chỉ nói đã bị anh nghe thấyhết rồi.

Cô bị anh cợt nhả, làm cho nhục nhã, nhưng bây giờ cô vẫnvan xin anh đừng ôm hận, đại nhân đại lượng buông tha cho đàn em của Phương TồnChính, cô muốn mài mòn sự tôn nghiêm để bảo vệ mọi thứ được yên bình. Chuyện cálớn nuốt cá bé cũng là quy luật sinh thái của thế giới này, như cha cô, như mấyhộ không còn nhà để về ở con đường phía tây chính là vật hy sinh của cái quyluật này. Chẳng trách anh cười, đổi lại là cô, nếu như cũng có thể tùy tiệngiẫm đạp lên lòng tự tôn của người khác, có lẽ cô cũng sẽ đắc ý, cười cợt đếnnỗi ngông cuồng.

“Họ tính tình cục cằn, mong anh lượng thứ cho”, cô nói từngtừ từng chữ một. Tần Hạo có vẻ rất thích thú, không chớp mắt nghe cô nói đủmười từ. Sau đó khẽ bật cười: “Đội phòng cháy chữa cháy đến kiểm tra thì sao?Em nói…”, anh cố ý ngừng lại một chút, vui vẻ quan sát sắc mặt cô dần biến đổi,“Nếu bị người khác phát hiện trong nhà vệ sinh ở đây có năm trăm gram bột trắngthì…”.

Muốn chơi thì anh có vô số thủ đoạn, chỉ một chiêu cũng đủđể khiến cô lạnh toát, anh cười ha hả. Lục Chỉ đứng ngoài chỉ muốn đạp cửa xôngvào, Trần Uyển vội vàng lùi lại chặn cửa, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nhưthế nào?”.

Tần Hạo xoa mũi, máu đông lại ở nhân trung, anh chậm rãichùi chùi. “Thật ra cũng chẳng có gì là to tát.” Nhớ lại lúc nãy cô nói mìnhchẳng là gì của Phương Tồn Chính, anh đắc ý, gương mặt ẩn hiện nét cười. Côtưởng anh lại muốn dùng thủ đoạn đê hèn nào nữa, vẻ cảnh giác trong ánh mắtcàng hiện rõ. “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh cũng có mẹ, có em gái, anh có thểchịu đựng được nếu họ bị người khác khinh thường cợt nhả không? Chuyện hôm naytôi cho là anh uống rượu say, anh cũng là người có lương tri mà, đúng không? Vềchuyện này, đầu tiên là ai vô lý, tôi nghĩ anh cũng hiểu.”

Anh trịnh trọng gật đầu thay cho sự tán đồng. Cô thầm thởphào. “Vậy chuyện này coi như xong được không, họ đánh anh cũng chỉ vì khôngkiềm chế được khi thấy chị em mình bị ức hiếp.”

Giọng cô trở nên dịu dàng, có chút cầu khẩn, anh không kìmđược, lại gật đầu lần nữa. “Nếu anh muốn thì đi kiểm tra vết thương, tôi sẽ bảoLục Chỉ bồi thường cho anh.” Nhớ lại số tiền lần trước Phương Tồn Chính phảibồi thường, cô thấy xót, do dự nói: “Hết bao nhiêu tiền chúng tôi trả”.

“Những lời em vừa nói là sự thật?” Cô nói mình chẳng là gìcủa Phương Tồn Chính, nhưng tại sao cô lại phải bảo vệ anh ta, điều này khiếnanh suy nghĩ. Anh thấy không thoải mái khi mình cũng là đàn ông, nhưng thái độcủa cô dành cho anh lại khác một trời một vực so với Phương Tồn Chính.

Cô hơi ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu nói, “Thật”, để pháđi những rủi ro có thể gặp.

“Vậy em là gì của hắn?”, Tần Hạo hỏi.

Trần Uyển sững người, không hiểu ra làm sao.

“Em vừa nói em chẳng là gì của Phương Tồn Chính, vậy tại saoem bảo vệ hắn?”

Cô nghĩ không nhất thiết phải giải thích, nhưng giọng nói vàánh mắt đối phương như bức ép, dường như nếu không hỏi cho ra nhẽ thì sẽ khôngbỏ qua, cô trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Là hàng xóm của tôi, là anh trai,còn là người bạn tốt. Nhưng việc này không liên quan đến anh”.

Ánh mắt anh lóe lên tia sáng, sắc mặt vui mừng, một bênmiệng nhếch lên, cười không thành tiếng, “Anh muốn nói, có liên quan tới anhthì sao nào?”.