Trầm Chu

Chương 24: Trong rừng rậm (2)



Đối với đám người đi cắm trại dã ngoại mà nói, ban đêm trong rừng rậm luôn không có quá nhiều trò chơi.

Ăn bữa tối xong, Hạ Hải Lâu nhìn đồng hồ trên tay: Bảy giờ tám phút.

Bình thường tiếp theo hắn sẽ làm gì nhỉ? – Đánh bài, uống rượu, hoặc là tổ chức vài trò giải trí na ná như vậy đi? Hạ Hải Lâu không quá chắc chắn, hắn sắp xếp thời gian rất lộn xộn, thứ có thể chơi cũng không quá nhiều, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy đi đến cái hồ sâu mà Cố Trầm Chu nói kia câu cá là một quyết định không tệ.

Đợi nói ý tưởng này ra rồi, Cố Trầm Chu đang cầm một chiếc đèn β quan sát thân cây không hề quay đầu lại:

“Không phải cậu đã nói là cậu dùng hai tay có thể bắt được cá sao?”

“Nhưng con người là loại chủng tộc biết cầu tiến nhất, đúng không?”

Trên mặt Hạ Hải Lâu không có chút vẻngượng ngùng nào.

Cố Trầm Chu cười chế giễu một tiếng tắt đèn ném về phía sau, thậm chí không cần Hạ Hải Lâu phải di chuyển, chiếc đèn nhỏ bằng đồng xu liền rơi chuẩn xác vào lòng bàn tay mở ra đang đưa về phía trước của Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu nhướn mày huýt một tiếng sáo cao vút, kết quả là trong rừng sâu lập tức vang lên tiếng chim hót uyển chuyển hòa theo hắn. Lúc này Cố Trầm Chu xoay người, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía đối phương. Hạ Hải Lâu như đạt được thêm sự cổ vũ rất vui vẻ, liền huýt một điệu nhạc ngắn có âm điệu dài hơn, tiếng này nghe vào lại không hề khác với với tiếng chim hót truyền đến từ phía xa xa.

“Hẹn thời gian, đến tám giờ bốn mươi lăm nhé?”

Cố Trầm Chu nói.

Lúc đi dã ngoại bên ngoài quả thật là nên cảnh giác một chút, Hạ Hải Lâu tính toán một chút, cũng gật gật đầu đồng ý. Cầm vũ khí và một vài loại thuốc đơn giản liền mang theo cần câu cùng đèn β đi về phía Cố Trầm Chu chỉ cho, chỉ một lát sau bóng dáng hắn đã hòa vào trong bóng tối.

Cố Trầm Chu xoay người ngồi xuống bên cạnh đống lửa, ném hết đống vật dễ cháy nhặt được vào trong đống lửa đã mờ yếu hơn lúc nãy rất nhiều, lại đi kiểm tra xem lều trại đã được đóng chắc chắn hay chưa, xung quanh có dấu chân của động vật cỡ lớn hay không… Sau khi xác nhận hết tất cả một lượt rồi, anh dựng thẳng ba lô của hai người lên, đặt ở phía sau làm chỗ tựa lưng chợp mắt ngủ một lúc.

Cơn ác mộng kỳ lạ lại một lần nữa lặng lẽ đi đến bên cạnh anh.

Nó ngồi xuống đất cùng anh, khoác một cánh tay nặng nề giống như sắt thép chặn lên bờ vai anh, lại giống như một thứ sắc bén đâm thẳng vào trong cánh tay anh.

Nó ghé sát vào bên tai anh nhỏ nhẹ thì thầm, giọng nói nhẹ giống như chuột kêu, nội dung càng là thứ không một ai nghe hiểu.

Cố Trầm Chu cảm thấy phiền chán muốn bỏ đi, lại có một luồng sức mạnh khác mạnh mẽ gắn chặt anh tại chỗ… Cho đến khi một tiếng vang cực lên giáng xuống từ trên trời!

‘Đùng!’

Ngọn lửa đỏ rực phát ra một tiếng nổ vang ngắn ngủi.

Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh đống lửa một tay đụng đến chiếc nỏ gấp đặt ở bên cạnh, đồng thời nhanh chóng quay đầu về phía tiếng động phát ra, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía trước.

Người đi ra từ trong bụi cỏ là Hạ Hải Lâu.

Vẻ mặt Cố Trầm Chu thả lỏng hơn, anh liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, tám giờ hai mươi ba – ngủ chưa được nửa tiếng, càng thấy mệt mỏi hơn.

“Cậu canh nửa đêm trước hay là canh nửa sau?”

Cố Trầm Chu day day cái cổ có hơi cứng ngắc, hỏi Hạ Hải Lâu.

“Anh đi ngủ trước đi.”

Thời gian bây giờ cách lúc Hạ Hải Lâu đi ngủ bình thường hơi xa, cho dù có chút nhàm chán và mỏi mệt Hạ Hải Lâu cũng không rằng mình đi vào lều trại nằm xuống là có thể ngủ.

Cố Trầm Chu cũng không khách sáo:

“Tôi nghỉ một chút rồi sẽ dậy.”

Hạ Hải Lâu ừ một tiếng, dùng dây thép xâu đám nấm hái được lúc ở trên đường thành một xâu đổ gia vị lên rồi nướng, rõ ràng là định dùng việc làm cơm để tiêu bớt thời gian canh đêm.

Một đêm không nói chuyện, đợi đến khi Cố Trầm Chu tỉnh lại ý thức được thứ mình đang nằm lên là mặt đất cứng rắn mà không phải chiếc giường mềm mại thìthời gian cách đến giờ dậy không sai lệch lắm.

Anh đi ra khỏi túi ngủ, mặc áo khoác cởi ra lúc trước vào rồi xoay người đi ra khỏi lều trại, lại không hề nhìn thấy Hạ Hải Lâu trong tầm mắt, ngược lại nhìn thấy có rất nhiều trái cây và cục đá lớn nhỏ khác nhau rải rác khắp trên nền đất cạnh đống lửa.

“Ở trong này.”

Tiếng người chợt truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Cố Trầm Chu nhìn qua theo tiếng gọi, thấy Hạ Hải Lâu đang vươn ra từ trên một thân cây, trong tay cầm một đầu dây thừng, cuối sợi dây thừng… buộc một con khỉ?

“Đây là –“

Cố Trầm Chu khựng lại, nuốt hai chữ ‘Cái gì’ có chút ngốc lại cổ họng, đổi thành:

“Sao lại thế này?”

Hạ Hải Lâu đi đến cạnh đống lửa, ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng gương mặt hắn.

Lúc này Cố Trầm Chu mới phát hiện ra đối phương nhìn qua cũng không quá ổn: Trên mặt hắn có hai vết bầm tím, mà trong mái tóc nhuộm màu được nhà tạo mẫu tóc thiết kế tỉ mỉ mang theo mấy chiếc lá khô, trên bàn tay nắm dây thừng còn có dấu răng và vết cào rỉ máu – rõ ràng là hắn và con vật hắn dắt trong tay đã trải qua một cuộc cận chiến, mà Hạ Hải Lâu dựa vào (Cố Trầm Chu đánh giá con khỉ bị buộc chặt tứ chi và miệng kia một lúc, nhưng cũng không có vết thương nào nổi bật) trí tuệ của con người giành được thắng lợi cuối cùng.

Lúc này Hạ Hải Lâu có được trí tuệ của con người đã ngồi trở lại bên cạnh đống lửa. Hắn có chút hung ác trừng mắt liếc nhìn con khỉ kia một cái, vừa lấy nước sạch và thuốc từ trong ba lô ra rửa sạch rồi bôi lung tung lên chỗ vết thương, vừa cười lạnh vừa chỉ vào hoa quả và mấy cục đá hỗn loạn trên mặt đấu:

“Là kiệt tác của con khỉ này! Muốn cướp ba lô, lực tay cũng đủ lớn đấy!”

Cố Trầm Chu lại rất hiếm có bởi vì cảm động mà dâng lên chút cảm giác đồng tình: Cho dù Hạ Hải Lâu ở trong giới vừa có thể diện lại vừa có địa vị hay có thể hắn sẽ là đệ nhất Thái tử tương lai – chẳng lẽ hắn còn có thể giảng đạo lý so thân phận với một con khỉ ở trong rừng núi hoang vắng? Cũng chỉ có thể sau khi bị ném quả và đá trước, lại bị cướp ba lô, bị cào, bị cắn ăn đủ phiền phức rồi mới tìm cách đánh trả, rõ ràng là còn không có cách nào được người khác khen ngợi tán thưởng…

Thật sự là bị lỗ trắng!

Giờ phút này nhất định là không chỉ có một mình Cố Trầm Chu nghĩ như vậy đâu.

Hạ Hải Lâu rõ ràng là đang cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình, nhưng dưới ánh lửa nụ cười của hắn vẫn có chút cứng ngắc và dữ tợn:

“Tôi đi nghỉ, mang theo thứ này.”

Hắn quay đầu nhe răng cười với con khỉ, giật dây thừng một cái, con khỉ lông màu vàng đất bị trói chặt liền bịch bịch bị con người kéo vào trong lều trại.

Cố Trầm Chu nhún vai, vừa mới ngồi xuống bên cạnh đống lửa thì cửa lều trại lại bị nhấc lên, Hạ Hải Lâu bóp cổ con khỉ kia, hai cái đầu màu vàng kim cùng ló ra, Hạ Hải Lâu lắc lắc cái đầu nhỏ trên tay nhìn về phía Cố Trầm Chu:

“Tiết mục ngày mai sẽ là săn bắn, được không?”

“Đề nghị không tệ.”

Cố Trầm Chu nâng mắt, rời xa đám người kia có một chỗ tốt mà hai người đều không phát hiện ra, chính mình bất tri bất giác đã không còn liên tục xưng hô ‘X thiếu gia’ gì đó với đối phương nữa.

Có được kết quả mà mình muốn rồi, Hạ Hải Lâu vừa lòng rụt về trong lều trại.

Một đêm không nói gì.

Đợi ánh sáng mờ ảo xuyên qua tầng lá đây dày đặc, sau khi một mảnh tối đen xung quanh mình biến thành màu lam sẫm, Cố Trầm Chu cẩn thật dập tắt chút ánh lửa cuối cùng trong bếp đá.

Một lúc sau, Hạ Hải Lâu cũng dẫn con khỉ kia đi từ trong lều trại ra, đêm qua hắn có vẻ ngủ không tệ, tuy rằng tóc có chút rỗi loạn nhưng vẻ mặt sáng láng, vết bầm tím trên mặt đã tiêu hơn nửa. Ngược lại con khỉ bị hắn xách trong tay uể oải hơn không ít, giãy dụa ít hơn nhiều.

Người đi dã ngoại thời gian dài vì đủ các loại nguyên nhân mà bình thường sẽ có chút chứng kén ăn, hai người người cũng không có tâm tình tiêu phí bao nhiêu thời gian vào bữa sáng. Cố Trầm Chu đỡ hơn một chút, theo thói quen lúc bình thường ăn chút ăn chút bánh quy, mấy miếng thịt và nước, Hạ Hải Lâu dường như vốn không có thói quen ăn sáng, cắn một miếng chocolate bổ sung năng lượng rồi lấy thịt khô trêu con khỉ, dạy nó không được kêu lên.

Nhưng một người nghiệp dư chỉ trong một buổi tối có thể thuần hóa con khỉ hoang này thì thật sự có chút không khoa học, chiếc dây thừng buộc miệng con khỉ vừa hơi buông lỏng ra, con khỉ liền cao giọng lớn tiếng kêu cứu, Hạ Hải Lâu đành phải tiếc nuối cầm dây trói chặt lại lần nữa, hai tay cũng linh hoạt cột một chiếc nơ con bướm cực lớn trên đầu con khỉ.

Bởi vì sắp đi săn bắn, hành trình ngày hôm sau sẽ là tách ra để tiến hành.

Cố Trầm Chu cầm chiếc bản đồ đơn giản ra, hẹn thời gian và địa điểm với Hạ Hải Lâu liền tự tách ra đi về phía trước.

Rừng rậm chưa được khai phá không dễ đi, nỗi phiền não lớn nhất chính là lúc nào cũng có côn trùng và cỏ dại vây quanh bạn, không biết khi nào sẽ có nhện và rắn độc bò lên bả vai bạn, còn có thể vì đủ loại nguyên nhân rất nhỏ khác – ví dụ như bị đốt, nước không sạch sẽ, bị thứ gì bẩn hoặc có độc dính vào – mà gặp phải nguy hiểm. Nhưng rừng rậm nguyên sinh như thế này quả thực là thú vị hơn đi du lịch trong khu sinh cảnh đã được khai thác với đám người kia nhiều.

Trong hành trình một ngày này, Cố Trầm Chu nhìn thấy có bóng đen mờ ảo của mấy con hươu, dấu chân của một vài động vật nhỏ họ mèo, một cái đuôi linh cẩu, vài con thỏ con, vài con chuột lớn, nhện và mạng nhện nhiều không đếm xuể… Đợi đến khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, cuối cùng anh cũng mang một con thỏ bị hun khói chết đi đến chỗ hẹn lúc sáng.

Hạ Hải Lâu đã sớm đốt một đống lửa ở chỗ hẹn.

Hắn dùng cặp ***g trong ba lô du lịch nấu một nồi canh cá, hình như mới được nhấc từ trên lửa xuống, còn đang nóng bừng tỏa ra hơi trắng. Con khỉ bị trói lúc trước bây giờ vẫn đang bị trói, nhưng dây thừng trên hai cái đùi đã được buông lỏng ra, đang uể oải ngồi xổm dưới gốc cây cách đống lửa khá xa.

Về phần cái khác…

Cố Trầm Chu đến gần đống lửa, thấy Hạ Hải Lâu cũng đang xách một con thỏ giống anh. Mà ngoài con thỏ ra, trên mặt đất còn có sóc, chim trĩ, nhím… Bị dây thừng buộc chặt. Thậm chí còn cả một ít thứ gì đó bị xuyên vào dây thép, đang bị hắn nướng…Là ve?

“Có muốn nếm thử không?”

Tâm tình Hạ Hải Lâu có vẻ rất tốt, vừa đùa nghịch đoạn dây thép trong tay, vừa vô cùng khoái trá cười với Cố Trầm chu – tươi cười này cũng không phải loại mỉm cười chứa đầy thâm ý như lúc thường mà là loại tươi cười lộ cả răng nanh, như ánh mặt trời xán lạn tràn đầy sức sống.

“Cảm ơn, không cần.”

Cố Trầm Chu thẳng thắn từ chối Hạ Hải Lâu, sau đó đặt con thỏ đã được xử lý qua ở chỗ nguồn nước lên cái giá trên đống lửa nướng thịt.

Hạ Hải Lâu cũng không bận tâm, túm dây thừng xách con khỉ lại đây, hạ giọng thì thầm cái gì đó giống như là đang dạy cho nó ngôn ngữ của con người.

Ánh lửa và mùi hương hình như đã thu hút một vị khách không mời mà đến, khi hai đốm sáng màu xanh lục đậm sáng lên trong rừng cây, Cố Trầm Chu chạm lên cung nỏ đặt bên cạnh người, Hạ Hải Lâu không hề ngẩng đầu lên, lấy con dao gập trong tay cắt đứt dây từng buộc con chim trĩ ở bên cạnh, chim trĩ bị hoảng sợ một hồi lâu liền nhanh chóng vỗ cách lao vào trong bóng tối, cùng lao vào trong bóng tối còn có hai đốm sáng nhỏ vừa sáng rực lên vừa rồi.

Tiết mục nhỏ xen ngang này không hề ảnh hưởng đến tâm tình của hai người đang chuẩn bị ăn.

Bởi vì số lượng con mồi thắng áp đảo, Hạ Hải Lâu sau khi chia nhau ăn hết thịt và canh cá với Cố Trầm Chu rồi liền dứt khoát tha cho hết đám động vật nhỏ ngoại trừ con khỉ kia, rồi lại giống như đêm hôm trước, mỗi người thức canh nửa buổi đêm.

Nên nhắc đến chính là, mấy con ve được nướng lúc sẩm tối cuối cùng cũng không có ai ăn, cuối cùng toàn bộ chui vào trong dạ dày con khỉ vẫn luôn làm bạn với dây thừng.

Hai ngày tiếp theo, hành trình đi đến chân núi đã đi được hai phần ba. Dựa theo kế hoạch, ngày thứ ba còn phải đi nốt một phần ba nữa, cũng là đi đến sườn núi rồi hạ trại. Nhưng hành trình ngày hôm nay mới đi được một nửa, Cố Trầm Chu liền phát hiện ra một vấn đề lớn: Không biết từ lúc nào, Hạ Hải Lâu đi ở phía sau anh đã không thấy đâu nữa!