Trẫm Chính Là Không Dám Thú Ngươi A!

Chương 44



Dần dần lâu ngày, Đoan Mộc Nhan nghịch ngợm ham chơi kia dường như biến mất, hơi hơi có chút trầm tĩnh, so với ham muốn náo nhiệt bên ngoài trước kia, bây giờ chính là càng yêu thích quấn bên người Lương Cảnh.

Hắn biến hóa lớn như vậy, Thái hậu làm sao có thể không biết, quang lâm Phượng điện của hoàng hậu mấy lần, lại nhìn thấy Đoan Mộc Nhan mắt ngài mày phượng đều một bộ dáng trẻ con, cũng không thể ác động mà quyết tâm đả kích hắn.

Lần này nàng cũng là hiểu chuyện đến xem thử tình hình con dâu, đến cửa điện, cung nhân hầu hạ phía dưới mới báo.

“Ta không thích của bọn họ, chỉ thích chữ của Lương Cảnh.” Thanh âm nhu hòa trong trẻo khác thường của Đoan Mộc Nhan vang lên.

“Chữ của các tiên sinh đẹp hơn của ta gấp trăm ngàn lần, sao lại muốn học cùng ta?” Lương Cảnh bất đắc dĩ khuyên hắn, nhìn về phía Hề thị, “Mẫu hậu, thứ cho nhi tử không tiện vấn an.”

Y nói như vậy, bởi lẽ Đoan Mộc Nhan đang bám trên người y, không nghe được lời đáp ứng của y, sẽ không chịu buông tay.

Tình cảnh thế này không phải là thứ có thể xuất hiện trong khuôn phép hoàng cung, Hề thị cau mày trách cứ: “Hoàng hậu, nhanh buông tay ra! Này còn thể thống gì!”

Đoan Mộc Nhan toàn tâm toàn ý muốn quấn lấy Lương Cảnh, lần này mới chú ý đến trong phòng còn có người khác, ngoài ý muốn trợn tròn con mắt nhìn nàng.

Lương Cảnh giữ lại tay của Đoan Mộc Nhan, thẹn thùng đối với Hề thị nói: “Hắn hiện tại nơi nào nghe lọt, chỉ sợ mẫu hậu nói chuyện, hắn lại càng muốn mãnh liệt.”

Hề thị ánh mắt có chút không thể chịu đựng, vừa định giảng giải quy củ cho Đoan Mộc Nhan, thế nhưng Đoan Mộc Nhan lại đàng hoàng mà thu tay lại.

Hắn mím mím môi, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí lại ẩn chứa mừng rỡ: “……..Mẫu hậu?”

Lương Cảnh cùng Hề thị đều ngây người như phỗng mà nhìn hắn.

Đoan Mộc Nhan ý thức được bầu không khí ngưng trệ, ánh mắt thấp thỏm tìm kiếm Lương Cảnh: “Lương Cảnh, ta nói sai rồi ư?”

Lương Cảnh lúng túng hắng giọng một cái: “Mẫu hậu, hắn hiện tại giống như đang trưởng thành lại một lần nữa, có chỗ mạo phạm, đều là không cố ý.”

Hề thị nghe được thanh âm của Đoan Mộc Nhan lại trợn tròn hai mắt, phức tạp nhìn Đoan Mộc Nhan một hồi, khuôn mặt từ đầu đến cuối bình thản lại hiện ra một tia ôn nhu khó tả, hướng hắn vẫy vẫy tay: “Ngươi tới.”

Lương Cảnh nắm chặt tay Đoan Mộc Nhan cổ vũ, Đoan Mộc Nhan lo sợ mà đi đến bên cạnh Hề thị.

Nữ tử một thân hoa phục khóe mắt không giấu được nếp nhăn, theo vẻ mặt ôn nhu mà trũng xuống mấy phần: “Ngươi không có nói sai, sau này cứ gọi vậy đi.”

“Thật sự?” Đoan Mộc Nhan khóe mắt không giấu được nỗi chờ mong.

Hề thị đưa tay ra, tại đỉnh đầu mềm mại của hắn mà nhẹ sờ, giọng điệu mang chút trách móc, nhưng cũng đượm sự yêu thương: “Người lớn như vậy rồi………”

Nàng vóc dáng không cao, Đoan Mộc Nhan hơi nghiêng đầu, giống như một chú mèo nhỏ, cực kì ngoan ngoãn.

“Mẫu hậu?” Lương Cảnh nhẹ giọng hỏi.

Y vô cùng mong muốn đến lúc hai người có thể hòa thuận với nhau, chỉ là không ngờ thời cơ lại đến sớm như vậy, thanh âm liền như thế cũng không dám lớn hơn, chỉ sợ phá vỡ một phần ôn nhu đến không dễ này.

“Hắn thế này, ngược lại cũng có chỗ đáng yêu.” Hề thị là người nội liễm (sống nội tâm, không thể hiện tình cảm ra ngoài), lại hiếm thấy biểu lộ một lần chân tình, nhưng cũng không quá lâu. Rất nhanh lại nghiêm giọng, “Hắn muốn học chữ, ngươi lúc nào rãnh rỗi thì dạy hắn đi.”

“Xin nghe theo ý chỉ mẫu hậu.” Lương Cảnh lập tức cười đáp.

Hề thị cùng hai người dùng trà, nói một chút việc vặt, cũng không lưu lại quá lâu.

Nàng đi rồi, Đoan Mộc Nhan liền hai mắt sáng rực hướng Lương Cảnh nói: “Tiểu Nhan lúc nãy nói thật hay đúng không?”

Lương Cảnh ngẩn ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ngươi……..”

“Ta không phải rất thông minh ư?” Đoan Mộc Nhan khóe môi nhếch lên mang theo ý cười.

Lương Cảnh không biết là nên bực hay nên cười, chỉ sợ chính mình lúc nhỏ không được một nửa linh quang của Đoan Mộc Nhan.

“Cái tốt không chịu học, cái xấu lại tiếp thu nhanh vậy.” Lương Cảnh nghĩ đến lúc hảo hảo khỏe lên rồi, phải phê bình, cơ mà nói được một nửa, chính mình cũng không nhịn được mà mỉm cười.