Trẫm Chính Là Không Dám Thú Ngươi A!

Chương 4



Ám vệ sắc mặt âm trầm, kéo y ra xa, thành thành thật thật nói: “Công tử, thuộc hạ không có ý dọa ngài, nhưng mà người ngài ngủ cùng có khả năng là giáo chủ ma giáo.”

Lương Cảnh bổi rối: “Ngươi, ngươi nói cụ thể hơn cho ta đi.”

Ám vệ đáp: “Dung mạo mỹ miều, đối với người khác thì lạnh nhạt, đầu xuân thường xuyên ở Lâm Giang Giang Nam đánh đàn, tất cả điều này chính là miêu tả vị giáo chủ ma giáo kia. Thuộc hạ thấy người kia mười phần thì cả mười phần đều phù hợp.

Lương Cảnh vừa tản bộ vừa nói: “Lúc bé ta thường nghe nói, Ma Giáo vô cùng tàn ác, là một giáo phái nham hiểm khát máu, thật vậy ư?”

Ám vệ lại nói: “Nghe đồn dưới sự quản lí của Giáo chủ đương nhiệm thì đã đã giảm bớt rất nhiều, cũng không nghe nói có làm việc gì xấu nữa.”

“Vậy võ công của hắn cũng không phải là thấp chứ?”

Ám vệ trầm tư một hồi, thẳng thắn nói: “Mười thuộc hạ, gắng gượng lắm thì có thể cầm chân hắn.”

Lương Cảnh thân hình loáng một cái: “………”

Đây thật sự là muốn y làm sao mà sống yên ổn a.

“Điều này, tại sao các ngươi lại không ngăn cản?” Lương Cảnh bóp bóp cổ tay.

Ám vệ khóe miệng giật giật, cúi đầu cung kính nói: “Không dám quấy nhiễu nhã hứng của công tử.”

Hắn làm sao mà dám nói thẳng rằng, bản thân bên cạnh Lương Cảnh bầu bạn, hộ giá cho y từ năm 17 tuổi, ròng rã tám năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày vị hoàng đế này thất thân, nghĩ lại hắn vẫn còn cảm thấy có chút kích động a!

Không…. Ngẫm lại có chút sợ thì đúng hơn, ám vệ nhất thời quá vui mừng mà không hề quan tâm đến chuyện khác, cũng may là Lương Cảnh không phải nằm dưới. Bằng không hắn chính là có chết bao nhiêu lần thì cũng không rửa sạch tội.

Lương Cảnh thở hắt: “Một vấn đề cuối cùng, Yến Lâm thật sự là vị giáo chủ ma giáo kia?”

“Thuộc hạ nghe nói vị giáo chủ kia họ hai chữ Đoan Mộc, tên đầy đủ là Đoan Mộc Nhan.”

Lương Cảnh nghe thế, thở dài, khoát tay nói: “Ngươi đi trước đi, ta tự có chừng mực.”

“Vâng.” Ám vệ đang định lui ra, bỗng đuôi lông mày giật một cái, dùng thanh âm nhỏ như muỗi nói: “Hắn……tỉnh rồi. Công tử hết sức cẩn trọng. Thuộc hạ luôn ở bên cạnh bảo vệ, ngài cứ an tâm.”

Đoan Mộc Nhan cả người bủn rủn tỉnh dậy, nửa chăn bên kia đã lạnh từ lâu.

Hắn từ nhỏ đã sống trong núi đao biển máu, vậy mà một chút cảnh giác cũng không có, mà cũng bởi vì bản thân đêm qua đã quá phóng túng, nên người rời đi chính mình cũng không phát giác. Vừa mở mắt, trong phòng đã không một bóng người, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi hương của rượu cùng những vết hôn ngân bắt mắt loang lỗ khắp người, nhắc nhở hắn rằng trong phòng này tối qua bản thân đã trải qua một cuộc hoan ái mãnh liệt như thế nào.

Không khỏi hối hận.

Công pháp tu luyện của Ma Giáo vô cùng thâm độc, đặc biệt là Giáo Chủ am hiểu võ thuật có thể biến thành một thân tâm địa khó lường, các đời Giáo chủ trước hắn đã bị công pháp này chi phối, lòng dạ càng ngày càng độc ác, cho dù là đối với người mà bản thân thích, cho dù đối phương có không thuận theo, thì cũng phải chiếm đoạt cho bằng được.

Mà hắn cũng thật sự không hiểu, tu luyện ma công cũng đã mười mấy năm, nhưng chưa bao giờ bị ảnh hưởng, từ trước đến giờ không có những ý nghĩ ham muốn kia.

Vậy mà giờ khắc này đây lại cảm thấy, nếu có thể đem người lưu lại bên mình, có khi…..

Mà thôi.

Vốn chẳng qua chỉ cầu một đêm vui vẻ, cầu người được người. Việc gì lại bất mãn vô cớ, buồn phiền uổng phí.

Đoan Mộc Nhan ngơ ngác nhìn đỉnh màn trướng, cuối cùng chống đỡ hai chân còn chút run rẩy xuống đất, chậm chạp đem bạch y khoác lên người, che đi hôn ngân, đẩy cửa ra ngoài hít thở một chút không khí.

Lại nhìn thấy người mà bản thân tâm tâm niệm niệm đứng ở phía xa, cùng một nam nhân áo đen nói gì đó.

Thanh âm hai người cực nhỏ, Đoan Mộc Nhan mở hết nhĩ lực cũng chỉ có thể mơ hồ nghe được tạp âm, nhưng hắn lại đang cảm thấy rất vui, không có thời gian quan tâm bọn họ đang nói gì, mặc cho bản thân vẫn còn mệt mỏi, ê ẩm,hai chân như muốn nhũn ra, hắn chỉnh chang lại mái tóc dài rồi đẩy cửa chạy nhanh xuống dưới lầu.

Tới bên cạnh người kia, đối phương cũng vừa vặn quay người lại, hai ánh mắt vô tình chạm nhau, Đoan Mộc Nhan tự dưng chần chờ đi tới, đầu cúi thấp xuống.

Trong lòng vừa e thẹn lại hối hận, bản thân lúc này tóc tai bù xù, đi đứng chật vật lại để Vương Cảnh thấy được.