Trẫm Bị Cung Phi Trừ Điểm

Chương 8: Ái phi nguyện ý giúp trẫm chứng minh không?



Lý Nguyên Chu vừa tỉnh dậy liền kéo bảng nhỏ ra xem, thì thầm: Âm mười điểm, âm mười điểm. . .

Hắn không muốn rời khỏi giường nhưng hôm nay còn phải xử lý quốc sự, làm hoàng đế thật quá khổ!

Hắn vừa lên triều, quả nhiên đại thần lại khởi bẩm chuyện to to nhỏ nhỏ đầy phiền toái, mỗi chuyện đều liên quan đến quốc kế dân sinh, không thể khinh thường.

Lý Nguyên Chu giữ vững tinh thần nghe ý kiến các đại thần, trả lời từng cái một.

Sau khi tảo triều, thị vệ tiến đến nói: "Bẩm hoàng thượng, có cấp báo từ Xuyên Trung."

Trong cấp báo nói Tôn Giai Mẫn phái nhân mã lẻn vào Tề quốc, đoạt lại lương thực bị đánh cướp, đã phát đi cho nạn dân, hóa giải tình hình tai nạn, nhưng nhân mã phái đi Tề quốc có nhiều người bị thương, chưa chạy về kịp, bị quân đội Tề quốc bắt được, bây giờ chỉ sợ Tề quốc sẽ mượn cớ mấy người kia làm lý do tạo ra chiến sự.

Lý Nguyên Chu xem hết cấp báo, vừa vui vừa lo. Vui vì lương thực đoạt lại được, tình hình Xuyên Trung có thể dịu bớt, lo vì Tề quốc có ý kϊƈɦ động chiến tranh, chỉ cần một cái cớ, đại chiến không thể tránh được.

Đến lúc đó Sở quốc nếu không muốn xảy ra chiến tranh thì phải cúi đầu xưng thần tiến cống, nếu như đánh thì đầu Trần quốc luôn khiêu khích ở biên cảnh, sau có Tần quốc luôn mài dao xoèn xoẹt, chỉ cần ứng đối không thích đáng sẽ gây ra phá nhà diệt quốc.

Chúng thần thảo luận, cũng là lo lắng không thôi, thừa tướng đương triều bẩm: "Hoàng thượng, nếu gây ra đại chiến thì Tôn Giai Mẫn chính là đại tội!"

Nghiêm Vân Tòng nghe vậy, đi lên bẩm: "Hoàng thượng, Tôn Giai Mẫn phái người đoạt lại lương thực, ngoại trừ làm dịu tình hình tai nạn, còn tiêu trừ tai họa tiềm ẩn, không chỉ vô tội, còn tính là có công, cần phải ngợi khen."

Lý Nguyên Chu nhíu mày nói: "Tai họa tiềm ẩn mà ái khanh nói là gì?"

Nghiêm Vân Tòng nói: "Nạn dân ở khắp nơi, tình hình tai nạn không được giải quyết, sẽ xảy ra nạn cướp bóc, lúc đó các nước khác lại thừa dịp mà nhảy vào, hậu quả khó mà lường được. Tôn Giai Mẫn lấy được lương thực cứu nạn, phòng ngừa được loạn lạc, không phải đại công thì là cái gì?"

Mọi người nghe xong đều trầm mặc.

Lý Nguyên Chu gật đầu, lại hỏi Nghiêm Vân Tòng: "Ái khanh cho rằng, bây giờ Sở quốc nên làm như thế nào mới thỏa đáng?"

Nghiêm Vân Tòng nói: "Bây giờ các nước đều không mang hảo ý, muốn mượn cơ hội xâm chiếm nước ta, Sở quốc bởi vì mấy năm nay có chút yếu thế, mới khiến Trần quốc Tần quốc cùng Tề quốc sinh dị tâm. Bây giờ chỉ cần phát triển kinh tế, nước giàu binh mạnh. Một khi cường đại, những quốc gia này đương nhiên sẽ không dám lám gì."

Lý Nguyên Chu khen ngợi gật đầu, phân phó nói: "Chư vị ái khanh viết cách để nước giàu binh mạnh lên sổ con, sau đó tiếp tục thương nghị!"

Sau khi tảo triều, Lý Nguyên Chu lưu Nghiêm Vân Tòng lại nói chuyện, Nghiêm Vân Tòng phân tích tình thế các nước, bẩm: "Hoàng thượng, biên cảnh bị Trần quốc quấy rối nhưng không thể vượt biên, nếu muốn khai chiến, bọn họ cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt. Về phần Tề quốc, nếu muốn khai chiến, cũng phải cân nhắc liệu sẽ hai mặt thụ địch, hiện nay cần đề phòng nhất là Tần quốc!"

Lý Nguyên Chu thở dài: " Nửa tháng trước Tần quốc đưa tin, ít ngày nữa sẽ phái sứ thần vào kinh, đánh không được, đuổi cũng không xong, nhưng lại không có khả năng để trưởng công chúa đi hòa thân, ngươi xem chuyện này phải làm sao?"

Nghiêm Vân Tòng nói: "Thần cũng chưa nghĩ ra biện pháp thỏa đáng."

Lý Nguyên Chu không nói, thầm nghĩ: Năm nay quốc vận thật sự suy yếu!

Hắn suy nghĩ liền nhìn bảng nhỏ, tối qua xấu phi cộng một điểm, nếu cộng thêm thì quốc vận có thể xoay chuyển không?

Đến buổi tối, Lý Nguyên Chu cố tình ăn diện một chút, nhét mấy bài thơ tình vào trong tay áo sau đó liền bãi giá Cẩm Tú điện.

Ninh Đoan Trang đang xem thoại bản thì nghe được cung nữ bẩm báo hoàng thượng tới, không khỏi kinh ngạc, hoàng đế cặn bã tối hôm qua khi đi đã không thoải mái, đêm nay tới là muốn làm gì?

Cẩm nhi thấy Ninh Đoan Trang vẫn còn ngồi, chạy lên phía trước nói: "Tài nhân mau ra nghênh giá đi!"

Ninh Đoan Trang lúc này mới đứng lên, sửa lại tay áo ra ngoài nghênh giá.

Lý Nguyên Chu tiến vào phòng ngủ, vẫn như tối hôm qua phất tay để mọi người lui ra, sau đó nói: "Tối qua Ninh tài nhân ngủ ngon không?"

Ninh Đoan Trang giữ vững tinh thần đáp: "Thần thϊế͙p͙ ngủ rất ngon, cảm tạ hoàng thượng đã quan tâm!"

Lý Nguyên Chu: Nói nhiều lời như vậy, xấu phi lại không biết biết dâng trà lên sao? Chẳng lẽ còn muốn trẫm châm trà cho ngươi?

Hắn một bên oán thầm, một bên theo thói quen kéo bảng nhỏ ra, thấy bảng nhỏ vẫn là âm mười điểm, nhất thời cảnh giác, trẫm phải chú ý thái độ, cũng không thể chọc tức khiến xấu phi lại trừ điểm.

Hắn nghĩ như thế, sắc mặt liền ôn hòa, đưa tay châm trà, rót ra hai chén, đẩy một cốc lên nói: "Xấu. . . , à, Ninh tài nhân uống trà đi!"

Trẫm ôn nhu, quan tâm như vậy, còn vừa làm thơ vừa châm trà, xấu phi còn không mau cộng điểm?

Ninh Đoan Trang ngạc nhiên, hoàng đế cặn bã này còn châm trà cho ta, đây là. . .

Lý Nguyên Chu thấy dáng vẻ Ninh Đoan Trang mập mờ dưới ánh đèn, đôi lông mi cong vút chớp chớp, da mặt còn rất hồng hào, ngón tay thon dài, hình như cũng không phải xấu, hắn đột nhiên thấy rung động.

Hắn đặt tay vòng qua chén trà, đặt lên mu bàn tay Ninh Đoan Trang, thử thăm dò nói: "Ái phi!"

Ninh Đoan Trang đầu tiên là khẽ giật mình, sau đấy lại càng giật mình, hoàng đế cặn bã này không phải rất ghét bỏ ta sao?

Nàng theo phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, trong lòng cũng không rõ chính mình có tâm tình gì.

Lý Nguyên Chu thấy mặt Ninh Đoan Trang không có kinh hỉ, mà là kinh hãi, không khỏi nói thầm: Trẫm có phải quá đường đột không? Có lẽ nên ôn nhu chút?

Hắn buông lỏng tay, Ninh Đoan Trang lập tức rút tay về, đứng lên nói: "Hoàng thượng, trời không còn sớm, thần thϊế͙p͙ muốn đi ngủ!"

Lý Nguyên Chu: Đây là muốn trẫm ở lại hay là đuổi trẫm?

Không, không thể mạo hiểm, vạn nhất nàng lại trừ điểm thì sao? Lý Nguyên Chu quyết định thật nhanh, đứng lên nói: "Ninh tài nhân sớm nghỉ ngơi đi, trẫm về đây!"

"Cung tiễn hoàng thượng!" Ninh Đoan Trang thở phào, tiễn Lý Nguyên Chu xong, đang muốn tiếp tục xem thoại bản, cúi đầu xuống, lại thấy dưới bàn có bốn bài thơ tình.

Lý Nguyên Chu trở về Dưỡng Tâm điện, thầm nghĩ: Xấu phi một lần nhặt được tận bốn bài thơ tình, khi xem hết có thể cộng thêm bốn điểm không?

Hắn đợi trái đợi phải, chờ đến lúc sắp gục xuống vì buồn ngủ, trong đầu rốt cục cũng "Đinh" một cái, Ninh Đoan Trang chấm điểm.

Chỉ là không thêm điểm nào, bình luận nói: Hoàng đế cặn bã viết thơ bình thường thì dở tệ, vậy mà viết thơ tình lại rất hay.

Lý Nguyên Chu muốn đập bàn, xấu phi ơi là xấu phi, ngươi cảm thấy trẫm viết thơ tình hay, vì cái gì mà lại cộng không điểm? Đến cùng là vì cái gì?

Hai đêm liên tiếp Lý Nguyên Chu đều đi Cẩm Tú điện, nhưng không ngủ lại, điều này đã tạo thành làn sóng bàn luận sôi nổi trong cung.

Chu mỹ nhân thấy nàng cùng Ninh Đoan Trang từng cãi nhau, không giải quyết được gì, nhất thời không rõ thái độ của Lý Nguyên Chu, liền đi thỉnh giáo Tô chiêu nghi.

Tô chiêu nghi tên thật là Tô Bích Thu, cha là võ tướng nhất phẩm, chức quan cao nên khi nàng tiến cung liền được phong làm chiêu nghi nhị phẩm.

Chu mỹ nhân thấy gia thế Tô Bích Thu hơn mình, tài mạo cũng hơn mình, sau khi tiến cung liền liên tục nịnh nọt kết thân với Tô Bích Thu, mọi thứ đều vì Tô Bích Thu trước.

Tô Bích Thu lại bởi vì phụ thân Chu mỹ nhân cũng là võ tướng, có một số việc liên quan đến nhau nên cũng hay quan tâm Chu mỹ nhân.

Hai người lần này gặp mặt, Chu mỹ nhân liền nói xấu Ninh Đoan Trang, nghẹn ngào nói: "Chiêu nghi nương nương, trong cung này đều là nữ nhi quan văn. Bởi vì phụ thân muội là võ tướng, trong cung phải chịu khi dễ sao? Ninh tài nhân rõ ràng thấp hơn muội một bậc, liền dám cưỡi trêи đầu muội làm mưa làm gió, nếu phẩm cấp của nàng cùng muội bằng nhau, muội không biết phải làm sao nữa?"

Quan văn cùng quan võ lúc đầu vốn đã có đối địch, xưa nay cũng cực khi qua lại, sau khi Tô Bích Thu tiến cung, trong lòng cũng chán ghét Tống hiền phi là chưởng quản hậu cung, cho rằng nàng giả vờ đoan trang hiền lương, kì thực một bụng đầy ý nghĩ xấu, nhưng phẩm cấp Tống hiền phi cao hơn nàng nên không dám nói ra, chỉ oán thầm mà thôi.

Nàng cũng chỉ dám nói mấy lời oán trách ở trước mặt Chu mỹ nhân.

Thấy Chu mỹ nhân tố khổ, Tô Bích Thu nhân tiện nói: "Muội cũng biết phẩm cấp của mình cao hơn Ninh tài nhân thì sao không thể hiện uy nghiêm ra? Chẳng lẽ sợ nàng ta trách phạt muội sao? Nàng ta phạm thượng, nháo đến trước mặt hiền phi nương nương thì cũng là nàng ta vô lý."

Chu mỹ nhân nghe vậy, nói: "Chiêu nghi nương nương có chỗ không biết, đêm đó Ninh tài nhân cùng muội cãi nhau, trùng hợp hoàng thượng tới, hoàng thượng không có trách phạt nàng ta khiến nàng ta cực kỳ đắc ý."

Tô Bích Thu vẫy tay, để Chu mỹ nhân tới gần chút, nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói hoàng thượng liên tiếp hai đêm đi tới chỗ Ninh tài nhân, nhưng không ngủ lại, đây chính là thật?"

Chu mỹ nhân cũng nhỏ giọng nói: "Là thật. Muội tận mắt thấy hoàng thượng tiến vào tẩm điện của nàng ta, một lúc sau mới ra, chỉ trong chốc lát, còn chưa đủ để thay y phục, chớ đừng nói chi là. . ."

Tô Bích Thu hạ giọng nói: "Chuyện này cũng khó nói, không chừng không cần thay đổi y phục. . ."

Chu mỹ nhân giật mình "Muội từng hầu hạ, hoàng thượng không thể nhanh như vậy."

Tô Bích Thu khịt mũi coi thường "Chuyện muội thị tẩm là mấy năm trước, thời gian gần đây hoàng thượng không triệu kiến ai, nói không chừng. . ."

Chu mỹ nhân kinh nghi, lẩm bẩm nói: "Nếu đúng là như vậy, cái kia. . ."

Tô Bích Thu áp sát vào tai Chu mỹ nhân "Chuyện này nha, muội lặng lẽ tiết lộ cho hiền phi nương nương biết là được."

Chu mỹ nhân không hiểu "Hiền phi nương nương biết được thì sao?"

Tô Bích Thu cười khẽ "Đừng quên, hiền phi nương nương luôn tự xưng là hiền lương thục đức, chắc chắn không nhìn nổi phi tần có phong thái bất chính, nếu biết Ninh tài nhân dùng thủ đoạn mê hoặc hoàng thượng, đương nhiên sẽ bẩm báo thái hậu nương nương. Một khi thái hậu nương nương hỏi đến việc này, Ninh tài nhân chết trăm lần cũng không thể chối."

Chu mỹ nhân che miệng lại, mượn tay thái hậu nương nương, thủ đoạn này thật là...

Ngày thứ hai, Tống hiền phi nghe được tin tức ngầm, chỉ là nàng đã lâu không được thị tẩm, không thể nào khảo chứng, nhất thời gấp đến không ngồi yên được, nếu hoàng đế thật sự như vậy thì phi tần phi có thể mang đi đâu được? Sở quốc có phải muốn tuyệt hậu không?

Lộng Mặc thấy Tống hiền phi đứng ngồi không yên, suy đoán một phen, châm trà, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương nghe được lời đồn, cho nên lo lắng sao?"

Tống hiền phi nhìn Lộng Mặc nói: "Không có hài tử, sao có thể không lo lắng?"

Lộng Mặc nhỏ giọng nói: "Muốn biết có phải thật vậy hay không, chỉ cần truyền Ninh tài nhân tới, hỏi một chút liền biết."

"Phải rồi!" Tống hiền phi mừng rỡ, phân phó nói: "Nhanh đi mời Ninh tài nhân tới một chuyến!"

Lúc Ninh Đoan Trang đến, Tống hiền phi mỉm cười hàn huyên vài câu, lúc này mới nói: "Bản cung nghe nói hoàng thượng liên tiếp hai đêm đi đến chỗ muội muội, vốn cho rằng muội muội nhận ân sủng, nên muốn tấn thăng, không nghĩ tới hoàng thượng lại là người không thương hương tiếc ngọc, đến nay không tấn danh cho muội muội. Thực sự ủy khuất muội muội! Muội yên tâm, bản cung sẽ tìm cơ hội nói giúp trước mặt hoàng thượng."

Ninh Đoan Trang lập tức biện bạch: "Hiền phi nương nương, hoàng thượng dù đến Cẩm Tú cung, nhưng chỉ là ngồi một chút liền đi, không hề thị tẩm thần thϊế͙p͙."

Khụ, hoàng đế cặn bã mấy tháng không triệu kiến phi tần, nếu để phi tần hiểu lầm hắn liên tiếp sủng hạnh ta hai đêm, chỉ sợ sẽ bị phi tần ghen ghét đến điên mất. Nói không chừng sẽ giống phim cung đấu, một đám người liên thủ hãm hại ta, nhất định phải đưa ta vào chỗ chết.

Chuyện này không thể đùa, cần nói rõ!

Tống hiền phi nghe xong lời Ninh Đoan Trang, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, đêm hôm khuya khoắt hoàng thượng đi gặp phi tần, chỉ ngồi một chút liền đi, rõ ràng không phải không thích mà là không được!

Để Ninh Đoan Trang cáo từ, Tống hiền phi lại cho người đi mời thái giám kính sự phòng.

Thái giám kính thư phòng cầm đồ ban thưởng, liền trình lên sổ thị tẩm.

Tống hiền phi lật ra, thấy nửa năm nay đều không ghi chép thị tẩm, vẫn không tin, hỏi thái giám kính sự phòng: "Không có quên gì chứ?"

Thái giám kính sự phòng nói: "Chỉ cần trong cung thì tuyệt không có khả năng quên."

Tống hiền phi lại hỏi: "Hai đêm trước hoàng thượng gặp Ninh tài nhân, cũng không thị tẩm Ninh tài nhân?"

Thái giám kính sự phòng nói: "Thực sự không có, nếu có, nhất định có ghi chép."

Để thái giám lui ra, Tống hiền phi ngã ngồi trêи ghế, trong lòng lẩm bẩm nói: Vậy phải làm sao bây giờ? Có phải muốn nuôi một đứa bé không?

Vài ngày sau, tin tức ngầm liên quan tới hoàng đế không chỉ truyền khắp hậu cung mà còn truyền đến tai Lý Nguyên Chu.

Lý Nguyên Chu nghe được, cực kì tức giận, gọi Trần Trung nói: "Đi tra xem là ai truyền ra?"

Trần Trung chỉ tốn nửa ngày đã tra ra được, bẩm với Lý Nguyên Chu: "Hoàng thượng, là từ chỗ Ninh tài nhân truyền tới."

"Bởi vì hoàng thượng liên tiếp hai đêm đi đếm chỗ Ninh tài nhân, nhưng không ngủ lại, việc này truyền đi, hiền phi nương nương liền triệu kiến Ninh tài nhân, hỏi vài câu, không biết thế nào, Ninh tài nhân liền ám chỉ hoàng thượng không được, rất nhanh, lời này cũng truyền ra ngoài."

Lý Nguyên Chu tức giận đến mặt đều trắng bệch "Hai xấu phi, một kẻ dám nói, một kẻ dám truyền."

Hắn đang muốn hạ lệnh trách phạt Tống hiền phi cùng Ninh Đoan Trang, bỗng nhớ tới cái gì, sửa lời nói: "Phạt Tống hiền phi ba tháng bổng lộc, cấm túc một tháng, cung vụ giao lại cho Phương thần phi xử lý."

Trần Trung thấy Lý Nguyên Chu chỉ hạ lệnh trách phạt Tống hiền phi, không đề cập tới Ninh Đoan Trang, dù kinh ngạc, cũng không dám hỏi nhiều, lĩnh mệnh đi xuống.

Tin tức Tống hiền phi bị xử phạt truyền đi, phi tần các cung đều cười trêи nỗi đau của người khác, trong đó Phương thần phi mừng thầm đến ở trong chăn cũng cười trộm.

Phương thần phi tên thật là Phương Thi Văn, phụ thân là quan văn nhị phẩm, năm đó nàng cùng Tống hiền phi và tiên hoàng hậu là những người đầu tiên tiến cung, lúc tiên hoàng hậu vừa mất, phi tần trong cung đều tôn trọng nàng cùng Tống hiền phi, nhưng vì là phi vị nhất phẩm nên hiền phi cao hơn Thần Phi nên Tống hiền phi liền chưởng quản lục cung khiến Phương thần phi ghen ghét đến phát cuồng.

Bây giờ thì tốt rồi, Tống hiền phi bị cấm túc, cung vụ chuyển đến tay nàng, nàng muốn chưởng quản lục cung thật lâu, nhất định sẽ nghĩ được cách khiến Tống hiền phi không thể trở mình.

Còn có Ninh Đoan Trang kia, cũng phải nhanh chóng xử lý.

Phương thần phi suy nghĩ một lát, quyết định liên hợp Tô chiêu nghi cùng Chu mỹ nhân.

Chu mỹ nhân cùng Ninh Đoan Trang từng có cãi vã, mà Tô chiêu nghi từng bị Tống hiền phi khiển trách. . .

Hậu cung từng có nhiều nhóm cung phi viết thơ oán phụ, trong vòng một đêm chia ra thành mấy nhóm.

Ninh Đoan Trang bị mấy nhóm này bài xích ra ngoài, nên được coi là một nhóm.

Đêm nay, phi tần nghe được tin Lý Nguyên Chu lại đến chỗ Ninh Đoan Trang, nhất thời nhao nhao phái người đi nghe ngóng chuyện Lý Nguyên Chu cùng Ninh Đoan Trang ở chung.

Trong phòng ngủ Cẩm Tú điện, Lý Nguyên Chu vẫy để mọi người lui ra, chất vấn Ninh Đoan Trang nói: "Ninh tài nhân tại sao lại nói với hiền phi là trẫm không được?"

Ninh Đoan Trang: "Thần thϊế͙p͙ không có, thần thϊế͙p͙ oan uổng!"

Lý Nguyên Chu không để ý tới Ninh Đoan Trang tự biện, chỉ thở dài nói: "Nàng có biết loại lời đồn này sẽ dao động nền tảng lập quốc?"

Ninh Đoan Trang: ". . ." Thật đúng là không biết!

Lý Nguyên Chu nặng nề nói: "Lời đồn một khi truyền đến tai thần dân, chắc chắn sẽ phát sinh rắc rối, đến lúc đó thần dân sẽ lo lắng Sở quốc tuyệt hậu, giang sơn không có người kế tục. Đại thần cũng sẽ khuyên trẫm lập nhi tử của hoàng thân, thậm chí sẽ khuyên trẫm để hoàng đệ kế vị, khi đó người người hoàng gia đều mơ ước hoàng vị, Sở quốc sẽ xảy ra nội loạn."

Ninh Đoan Trang: Nghe thì đúng là rất nghiêm trọng!

Nàng cẩn thận hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

Lý Nguyên Chu nói: "Kế sách hiện nay, trẫm chỉ có thể chứng minh! Ái phi nguyện ý giúp trẫm chứng minh không?"

Ninh Đoan Trang: Đây là muốn ta thị tẩm, để chứng minh hắn rất mạnh mẽ sao?