Trái Tim Máu

Chương 27: Bức màn của sự thật (p2)



“Chú biết tôi sẽ tới sao?”

Chiro nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.

“Điều này không thể chối cãi được nhưng cháu thực sự muốn biết tất cả sao?”

“Đúng vậy.”

Kazo khẽ thở dài ra hiệu cho Chiro ngồi xuống rồi đặt vào tay cô một chén trà nóng.

“Sự thật về sáu năm trước có lẽ cũng nên hé lộ. Sáu năm trước, tôi vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Kahada và hậu cận, ông ta muốn chiếm lấy ngôi vua và liên kết với đức vua nước Redmoon để giết cả gia tộc. Tuy nhiên không có gì mà miễn phí, đức vua nước Redmoon đặt ra một điều kiện rằng nếu Kahada lên làm vua thì mọi việc của hắn đều do ông ta quyết định.”

“Đấy là bán nước rồi còn gì!”

“Nhưng tên ngu muội đó làm sao biết được. Hắn quá thèm khát ngôi vị đó nên đã đồng ý. Tôi đã đem chuyện đó kể với Kaju, anh ấy nói sẽ đi tìm vị tiên tri gì đó để tìm cách giải quyết.”

“Và cuối cùng cha tôi cũng chịu theo số phận!”

“Không, anh ấy biết rằng nếu để theo tự nhiên thì cả gia tộc sẽ chết kể cả cháu nhưng anh ấy biết cô có thể cứu cả gia tộc vì thế Kaju mới chuẩn bị tất cả. Cháu đừng trách vì sao họ bỏ mặc cháu thật ra chỉ có khi họ chết ông ta mới không truy đuổi cháu.”

“Truy đuổi? Để tôi được sống đến bây giờ người bạn thân của tôi đã phải đi thế thân thay tôi đó!”

Chiro cười chua chát, Kazo lại thở dài lần nữa tiếp tục kể.

“Trong bữa tiệc sinh nhật ấy, Kahanda đã bỏ độc vào thức ăn của tất cả sau đó người của đức vua Stomwindy ập vào và giết hại tất cả. Do đây là bữa tiệc bí mật nên rất ít ngươi biết, Kaju đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên anh ấy không hề sợ hãi còn chị dâu, chị ấy vẫn cố gắng để gặp cháu lần cuối vì chị ấy muốn nói với cháu rất nhiều điều.”

“Vậy đức vua Robert – Stomwindy chính là kẻ giết ba mẹ tôi?”

Chiro liền cắt ngang lời nói của Kazo. Tuy mặt Chiro không biểu hiện gì nhưng lòng của cô lại rất đau, một phần vì cái chết của ba mẹ mình còn một phần cô biết cha của Sky là kẻ đã sát hại gia đình cô đồng nghĩ với việc cô và Sky là kẻ thù.

“Đúng vậy.”

“Mẹ tôi, ba tôi, ông nội của tôi, em gái tôi và cả Jiji nữa đều do hắn giết đúng không?”

“Jiji không phải ông ta giết! Mà là con của ông ta Kin – Stomwindy!”

“Kin ư?”

Chiro kinh ngạc. Nhưng lúc ấy Kin mới 11 tuổi làm sao cậu có thể giết người được?

“Đừng tỏ ra ngạc nhiên như vậy! Nhị hoàng tử là một sát thủ được đào tạo từ năm chín tuổi, cậu ta giống như một con robot phục tùng mọi thứ cho ông ta. Ai cũng nói cậu ta không có tim!”

“Cái gì?! Không thể nào, làm sao Kin có thể giết Jiji được cậu ta đã cứu tôi cơ mà!”

“Cháu đang cố phủ nhận ư?”

Kazo đột ngột cắt ngang lời nói của Chiro khiến cô hơi sững người. Chiro im lặng cố lục lại kí ức, sáu năm trước, cái người bắn Jiji có đôi mắt màu bạc chẳng lẽ… thực sự là Kin?

“Vậy Blue… à không hoàng tử Sky – Stomwindy có liên quan đến việc này không?”

“Có lẽ là không, nhưng tôi tin cậu ta vẫn biết.”

Nghe đến đây, Chiro khẽ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh ấy không ra tay giết hại gia đình cô.

“Còn nữa, mẹ cháu biết được mình sắp bị sát hại nên đã nhờ một người bạn là Harry đến bảo vệ cháu. Chị ấy yêu cầu ông ta xóa trí nhớ tạm thời của cháu vì chị dâu muốn cháu được bình yên trong vài năm. Ta chính là người đưa số thuốc đó.”

“Cảm ơn chú đã cho tôi biết tất cả sự thật!”

“Vậy không có gì công nương có thể đi rồi.”

Chiro gật đầu đứng dậy chuẩn bị bước ra cửa thì dừng lại.

“Tôi có thể hỏi chú một cậu không?” – Chiro quay đầu lại nhìn Kazo rồi nói tiếp. – “Vì sao chú lại giúp ba tôi? Đáng ra chú nên đi theo Kahada để có lợi chứ!”

“Không như cháu nghĩ đâu.”

Kazo cười buồn rồi vén mái tóc lòa xòa lên lộ ra một vết bỏng nặng kéo dài từ trên trán xuống con mắt bên phải. Nhìn thấy sự ngạc nhiên của Chiro Kazo nói tiếp.

“Cháu có tin vào tình anh em không?”

“Tôi hiểu rồi.”

Chiro gật đầu rồi bước ra ngoài.

“Cậu có thể ra được rồi.”

Kazo lên tiếng ngay lập tức một chàng trai xuất hiên trước mặt ông. Kazo thở dài rồi nói tiếp:

“Vì sao cậu không muốn tôi nói cho cô ấy biết sự thật đằng sau cái chết của cô bé Jiji đó?”

Kin im lặng nhìn chằm chằm vào chén trà của Chiro lúc nãy. Dường như biết mình không có câu trả lời nên Kazo liền đứng dậy đi pha chén trà khác.

“Tôi tin rằng có thứ tình cảm mang tên anh em.”

Cả người Kazo cứng đờ. Ông quay lại thì Kin đã biến mất.

“Tên nhóc này, thật đáng ghét!”

Kazo bật cười nhưng lòng lại đau nhói. Anh ấy là người duy nhất không kì thị ông về gương mặt xấu xí. Anh ấy là người luôn bảo vệ ông.

******

“Lêu lêu đồ xấu xí, mày làm xấu mặt dòng họ Sakura quá! Chết đi đồ xấu xí!”

“Ê nó khóc này, con trai gì mà yếu đuối vậy? Ha ha, mọi người xem tên xấu

xí khóc rồi này!”

“Mấy người thôi đi!”

“Nhị hoàng tử? Sao người lại ở đây?”

Đám trẻ kinh hãi nhìn người con trai trước mặt. Kazo cũng ngước lên nhìn, lúc ấy trong lòng ông suy nghĩ Kaju là con người thật sự tỏa sáng còn so với ông giống như mặt trời và màn đêm.

“Đó là em tôi, tôi phải bảo vệ!”

“Em ư? Ha ha ha nhị hoàng tử đừng đùa, có ai coi kẻ xấu xí này là thành viên của gia tộc Sakura đâu.”

“Nhưng tôi tin! Tất cả mau biến đi!”

Kaju lạnh lùng lên tiếng rồi quay sang hỏi han Kazu.

“Em có sao không?”

“Ơ… không, cảm ơn nhị hoàng tử.”

“Gọi tôi là anh đi, chúng ta là anh em mà.”

Kaju mỉm cười nhặt cặp sách Kazo lên, còn Kazo chỉ biết ngây ngốc miệng lẩm bẩm:

“Là anh em ư?”

“Em thích nghiên cứu ư?”

“Đúng vậy, sau này em muốn thành một nhà nghiên cứu tài năng.”

Kazo vui vẻ gật đầu nhưng chợt nhận ra mình nói những điều không thể liền cúi đầu ngượng ngùng. Kaju bật cười rồi dịu dàng xoa đầu Kazo rồi lên tiếng.

“Ta sẽ chờ đến ngày đó nhà nghiên cứu đại tài!”

******

“Công nương chúng ta sẽ đi đâu?”

Vừa thấy Chiro raMika liền lên tiếng tiếng nhưng nhìn thấy khuôn mặt vô hồn của Chiro lại im lặng. Chiro bước ngang qua hai người họ đi thẳng về phía trước.

“Công nương!”

“Mika, có lẽ công nương cần yên tĩnh chúng ta cứ đợi cô ấy ở đây.”

Miki kéo Mika lại không cho cô đuổi theo Chiro rồi mới lên tiếng giải thích.

Trở lại với Chiro, lúc này cô cứ bước đi một cách vô thức mọi suy nghĩ cũng dần trở nên miên man. Khi cô biết mình có tình cảm với Sky thì cũng là lúc cô biết anh là kẻ thù của cô. Lúc này điều cô phải đôi mặt chính là sự lựa chọn. Cô biết, cô nhất định phải giết Robert nhưng liệu anh có hận cô không?

“Chiro, cẩn thận!”

Một giọng nói vang lên sau đó cả người đước một vòng tay ấm áp kéo lại gần.

“Bluesky? Sao anh ở đây?”

“Em bị ngốc hay bị đần vậy? Thấy đá trước mặt mà không chịu tránh không muốn nhìn thấy mặt trời nữa hả?”

“Em xin lỗi!”

“Em chỉ biết nói mỗi xin lỗi thôi sao?”

Chiro ngước lên nhìn Sky rồi cố nở một nụ cười buồn.

“Nếu một ngày em làm việc có lỗi với anh, anh có hận em không?”

“Em đã biết?”

“Phải, tất cả.”

“Chiro, người nên hận phải là em mới đúng. Ông ấy là người sai.”

Chiro kinh ngạc nhìn Sky. Anh khẽ cười rồi xoa đầu cô.

“Lúc nào cũng vậy, em luôn khiến ta lo lắng. Em biến mất không dấu tích hại ta phải bỏ hết công việc đến đây tìm em.”

“Em xin lỗi.”

“Đồ ngốc.” – Sky bật cười rồi ôm cô. – “Chiro, nếu như em giết được ông ta hai chúng ta sẽ cũng nhau bỏ đi. Hai ta sẽ đi đến một nơi thật bình yên sống đến già nhé.”

“Em…”

Chiro khựng lại, nếu như đi cùng Sky thì cô sẽ phải bỏ đất nước của mình ư?

“Em sẽ đi cùng ta chứ?”

“Em cần suy nghĩ!”

Chiro liền thoát ra khỏi vòng tay của Sky rồi bỏ đi. Anh nhìn theo bóng cô tay vẫn lơ lửng giữa không trung đôi mắt ánh lên tia buồn bã. Chợt chuông điện thoại khiến Sky giật mình.

“Mẹ à? Được con sẽ về ngay!”

*****

Trong căn phòng u tối vang lên tiếng roi đầy vô tình.

“Chạy trốn? Sống đến đầu bạc? Con đang nghĩ cái gì vậy hả?”

Người phụ nữ nóng nảy vung roi xuống.

“Vì một con bé mà con từ bỏ cả vương vị sao? Cô ta là trái tim máu đó! Cô ta sẽ hủy diệt tất cả những gì con tạo ra!”

Chát.

Lại một tiếng roi nữa vang lên.

“Con đừng quên bọn chúng đã đối xử với gia tộc ta như thế nào! Tưởng nhớ bốn gia tộc kia mà quên mất gia tộc Kasame? Thật không thể tin nổi.”

Tiếng vung roi lại vang lên.

“Con nghĩ cho kĩ đi! Nếu như con dành được ngôi vua thì tất cả sẽ là của con thân phận của con cũng không bị soi mói! Con hãy cố mà được đức vua tin tưởng ông ta đang dần nghi ngờ con rồi. Ta mong con không làm mẹ thất vọng, Sky!”

Sau đó không gian trở nên yên tĩnh chỉ còn tiếng roi đầy giận dữ.