Trái Tim Máu

Chương 19



Cả người Chiro cứng đờ, đôi mắt không tài nào dứt ra khỏi bức tranh. Một người phụ nữ đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt pha lê tím ánh lên nét dịu dàng, những cánh hoa anh đào khẽ buông trên tóc, trên vai bà. Khóe môi bà gương lên một nụ cười hạnh phúc đầy ấm áp. Chiro thất thần nhìn sang những bức tranh bên cạnh, vẫn là bà nhưng bên cạnh bà có một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy rất giống cô! Đầu Chiro trở nên choáng váng hàng loạt câu hỏi hiện lên. Đây là ai? Tại sao người phụ nữ lại quen thuộc với cô như vậy? Đứa trẻ này là ai? Cô là ai?

“Công nương tỉnh rồi à?”

Một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô. Là một chàng trai tầm 20 tuổi, đôi mắt màu gỗ sồi lãnh đạm mà cũng kính cẩn nhìn cô.

“Ai là công nương? Anh nhận nhầm người rồi!”

Chiro yếu ớt phản kháng lại.

“Không, tôi không hề nhận nhầm người! Cô chính là công nương Chiro – Sakura, hậu duệ của gia tộc Sakura!”

“Không, tôi không phải! Tôi là Yuki! Tôi không phải Chiro!”

“Chẳng lẽ cô không nhận ra người trong bức tranh là mẹ cô sao? Đó chính là thái tử phi Yumi!”

“Mẹ tôi ư?”

Chiro kinh ngạc. Mẹ cô đây ư? Mẹ cô là người phụ nữ này ư? Khó thở quá! Sao tim cô lại đau đến vậy? Cô là ai? Cô là ai? Cô là ai?...

“Công nương!”

“Không! Đừng gọi tôi như vậy! Tôi là Yuki! Tôi không phải Chiro! Bà ấy không phải mẹ tôi.”

Chiro hét lên rồi loạng choạng đi ra ngoài.

“Công nương vẫn chưa thừa nhận sao?”

Harry bước vào nhìn chàng trai.

“Con không biết. Công nương đã sống như một người bình thường trong sáu năm, rất khó để cô ấy chấp nhận.”

“Hôm nay là sinh nhật công nương đã đến lúc tứ đại gia tộc gặp nhau rồi!”

“Phải, đã đến lúc công nương phải chiến đấu rồi.”

*****

Chiro vẫn tiếp tục chạy, cô muốn quên đi, quên đi những lời chàng trai nói. Chiro – Sakura là cô ư? Không! Không phải. Cô là Yuki – Royale thành viên gia tộc Royale.

“Mày vốn đâu phải mang họ Royale, mày chỉ là một đứa trẻ được người đàn bà đó nhận về thôi.”

Không… Không phải!

“Chị gái? Tớ tưởng cậu…”

Không… Không phải!

“Tôi không nhìn nhầm đâu, cô chính là công nương Chiro – Sakura…”

Không phải thế!

Chiro gào lên trong đầu, cô muốn gạt phăng ý nghĩ đó ra nhưng không thể. Nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt cô, cuối cùng cô dừng trước cửa nhà mình.

“Yuki, con về rồi à?”

“Mẹ!”

Chiro nhìn người phụ nữ đang mỉm cười với mình. Đây có thật sự là mẹ cô không? Cô muốn hỏi tất cả nhưng lại không thể nói ra lời nào.

“Yuki, con sao vậy? Con không khỏe à?”

“Mẹ bước thêm một bước nữa đi!”

Chiro run run lên tiếng. Anna không hiểu gì nhưng cũng làm theo cô, chầm chậm bước lại gần cô. Dưới ánh đèn, đôi mắt xanh lơ hiện ra trước mắt Chiro. Cô lùi lại miệng không ngừng lầm bẩm:

“Không… không phải màu… tím pha lê… tại sao?”

“Yuki!”

Hàng loạt hình ảnh người phụ nữ với đôi mắt màu tím hiện ra. Bà cười, bà khóc, bà hạnh phúc, bà đau khổ…

“Yuki, con có sao không?”

“Con… con mệt rồi!”

Chiro cố gắng lên tiếng rồi chạy thật nhanh lên tầng.

Rầm.

Cánh cửa vừa đóng lại, Chiro liền ngã xuống. Cô là ai? Tại sao cô thấy sợ như vậy? Đau, đau quá! Cái gì đang dần dần hiện lên trong đầu cô. Một cái gì đó cô đã lãng quên từ lâu lắm rồi! Chiro gượng đứng dậy rồi lại ngã xuống cùng lúc đó chiếc vòng trên cổ cô cũng bật ra tiếng nhạc vang lên. Đau đầu quá! Tiếng nhạc này khiến đầu cô đau như búa bổ, cô cố gắng với tới nó để tắt đi. Nhưng cơn đau càng lúc càng dữ dội cộng thêm cô chưa giảm sốt khiến cho đầu cô càng đau hơn.

“Đừng!!!!”

Chiro hét lên, lấy tay bịt hai tai lại nước mắt cứ rơi lã chã. Cô không muốn! Cô không muốn nghe tiếng nhạc đó nữa! Nhưng cô mệt mỏi quá rồi! Cô muốn ngủ…

Bộp.

Cánh tay Chiro rơi xuống sàn đá lạnh, đôi mắt nhắm lại.

*****

“Sinh ra trong một gia đình cao quý, sở hữu trí thông minh tuyệt vời cùng sắc đẹp của tuyết. Mọi thứ dường như rất hoàn hảo nhưng… lại mang trái tim màu đỏ thẫm từ lúc sinh ra. Có một đôi mắt xanh lục đẹp đẽ và u buồn. Đôi mắt ấy là hiện thân của công chúa Chihiro – Sakura, một Traitorbetrayer đã phản bội gia tộc. Bị mọi người xa lánh, bị mọi người đồn đại! Là con người cô đơn chỉ yêu quý gia đình của mình. Luôn cô đơn nhưng lại rất sợ cô đơn! Nhưng lại bị một cô bé tinh nghịch với nụ cười ấm áp kéo ra ánh sáng. Đã biết thế nào hạnh phúc, đã biết thế nào là nụ cười. Không còn sợ hãi vì thân phận của mình và một tình bạn đẹp đẽ xuất hiện. Nhưng… Năm 10 tuổi đã mất tất cả!”

Ai? Ai đang nói vậy? Dừng lại đi! Tôi không muốn nghe!

“Chiro, dù có chuyện gì xảy ra con hãy cứ là chính con!”

Trước mắt cô là một người phụ nữ. Bà gục xuống vũng máu khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Mẹ!”

Chiro hét lên. Vì sao bà lại ngã? Vì sao bà lại mỉm cười?

“Chiro!”

Khoang cảnh đáng sợ ấy lại biến mất. Xung quanh cô là một nơi trắng toát, tuyết rơi rất nhiều. Cô đưa tay ra hứng, tuyết thật ấm!

“Chiro!”

“Mẹ!”

Cô ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trong bộ váy trắng. Bà vẫn như ngày xưa, vẫn dịu dàng nhìn cô như vậy.

“Chiro, con vẫn nhận ra ta chứ?”

“Mẹ!”

Cô mỉm cười định chạy lại ôm mẹ mình nhưng một bức tường đã ngăn cách bà với cô.

“Con không thể chạm vào ta đâu.”

“Tại sao? Chúng ta mau về thôi.”

“Chiro… mẹ xin lỗi… Đây là thiên đường tuyết… mẹ đã chết rồi… mẹ không thể về cùng con được.”

“Không, chúng ta sẽ ở bên nhau mà! Chúng ta sẽ sống cùng nhau. Mẹ hãy cho con đi với.”

“Con đang muốn chạy trốn ư?”

Một giọng nghiêm nghị vang lên khiến cô giật mình.

“Ba, con…”

“Đừng bao giờ chạy trốn! Con phải sống, con phải sống vì mọi người. Người dân Sakura đang cần con.”

“Con… không thể!”

Chiro bật khóc. Yumi khẽ mỉm cười nhìn con gái.

“Chiro ngốc! Dù có chuyện gì con cũng phải mạnh mẽ lên chứ.”

“Con…”

“Mẹ vẫn ở bên con mà nhưng mẹ chỉ tồn tại ở một cá thể khác! Con có thể sẽ không nhìn thấy mẹ nhưng hãy tin rằng mẹ luôn ở bên con. Chiro của mẹ không cô đơn đâu, rất nhiều người đang ở bên con mà.”

“Mẹ đừng bỏ con!”

Chiro hét lên nhưng mọi thứ cứ tối dần, hình bóng của mẹ và ba cô cũng biến mất chỉ còn lại giọng nói văng vẳng.

“Chiro nhớ nhé! Chúng ta luôn ở bên con. Con hãy luôn là chính con!”

“Luôn là chính con ư? Con sợ mình đã đánh mất bản thân mình lâu rồi!”

Chiro bật khóc. Cô luôn phủ nhận mình không phải Chiro nhưng thật sự bản thân cô lại chính là Chiro. Cô luôn chạy trốn bản thân mình, luôn phủ nhận sự thật trong suốt mấy năm qua.

“Chị chưa đánh mất bản thân mình đâu!”

“Em là ai?”

Một giọng nói vang lên khiến cô giật mình. Một cô bé mười tuổi đứng trước mặt cô, đôi mắt xanh lục nhìn cô chằm chằm.

“Em chính là chị, chị chính là em, hai chúng ta là một.”

“Ý em là…”

“Em chính là kí ức của chị. Suốt sáu năm qua em đã ngủ đủ rồi bây giờ em đến để đánh thức chị tỉnh dậy. Đã đến lúc Chiro – Sakura phải tỉnh dậy rồi.”

“Chị ư?”

“Phải, chẳng lẽ chị muốn chạy trốn tiếp sao?”

“Không, sáu năm qua chị trốn đủ rồi, giờ chị phải đối mặt với nó. Đến lúc chị phải là chính chị rồi.”

Cô bé khẽ cười rồi ôm lấy Chiro, cả hai người phát sáng rồi hòa làm một.

“Chúc chị thành công!”

Chiro khẽ mở mắt ra, lau những giọt nước mắt trên khóe mi. Cô từ từ đứng dậy nhặt chiếc vòng cô đeo vào rồi nhìn vào gương. Đây không phải là cô! Chiro liền bỏ hai chiếc kính áp tròng để lộ đôi mắt lục bảo rồi thả xõa tóc xuống. Chiro đã trở lại!

Cô bước xuống nhà thì một pháo bông hiện ra.

“Yuki chúc mừng sinh nhật!”

“Con là Chiro – Sakura đúng không?”

Xoảng… xoảng.

Toàn bộ bát đĩa trên tay Anna rơi xuống đất.

“Yuki…”

Jendy ngạc nhiên nhìn Chiro.

“Mọi người mau nói đi! Tại sao không ai nói gì?”

“Yuki con bình tĩnh đã!”

“Con là Chiro! Vậy suốt mấy năm nay con sống như một kẻ bình thường vui vẻ trong khi gia tộc mình bị giết hại không rõ nguyên nhân ư?”

Chiro bật cười cay đắng. Cô đúng là ngốc mà.

“Yuki à không Chiro, đây không phải là lỗi của con!”

“Không phải lỗi của con ư? Nếu không có con thì làm sao gia tộc Sakura bị giết hại? Con sẽ phải điều tra nguyên nhân, con muốn đòi lại công bằng cho gia tộc.”

“Chẳng lẽ cứ phải vậy sao?”

Jendy lo lắng nhìn cô nhưng Chiro chỉ cười nhẹ:

“Có trách thì trách tại sao chị mang họ Sakura!”

Những bông tuyết rơi càng lúc càng nhiều, mỗi nơi, mỗi người mang những cảm xúc khác nhau.

*****

“Hôm nay là sinh nhật công nương! Chị ơi, có phải đã đến lúc ta xuất hiện rồi không?”

“Được vậy mai ta sẽ đi tìm công nương.”

*****

“Hôm nay đã là sinh nhật công nương rồi ư? Vậy ta phải mau lên thôi!”

****

“Nhanh lên nào, mai ta sẽ đi gặp công nương!”

****

“Con yêu khi ngày này sáu năm sau, thì con hãy mở chiếc hộp này ra mẹ sẽ cho con biết tất cả!”

Đôi mắt hồng nhạt khẽ mở chiếc hộp đã phủ bụi ra, bên trong có một bức thư.

“Con gái của mẹ, khi con đọc nó thì con phải đi tìm công nương Sakura, vì con chính là…”