Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 4: Quyết liệt



Chuyện Thôi Thái Dạ rốt cuộc vì sao muốn trêu chọc bạn thâncủa mình, Dung Tiểu Ái không có ý định tìm hiểu đến cùng. Thực ra quá trìnhkhông quan trọng, điều cốt yếu là kết quả.Nghĩ đến thực lực, gia thế của Thôi Thái Dạ, tâm trạng TiểuÁi càng vui vẻ. Đối với một sinh viên năm tư vẫn còn non nớt như cô, việc khôngcần phải hi sinh nhan sắc, mà vẫn có thể đạt được mục đích, chính là miếng bánhbéo bở từ trên trời rơi xuống. Lúc này câu thành ngữ “Tái ông thất mã”[1] thậthợp với cô. Lúc đầu nghe bố cô nói, Dung Kỳ quay về sẽ đến thăm cô trước, nhưngcô thật sự không lường mọi chuyện về sau lại phát triển đến mức này. Bây giờngẫm nghĩ lại, có lẽ cô không nên quá tính toán chi li với Dung Kỳ, nói khôngchừng còn có được quan hệ tốt với anh ấy, sau này có thể gặp được càng nhiềubạn có địa vị của anh ấy hơn.

[1] “Tái ông thất mã”:Việc tưởng may hóa rủi, việc tưởng rủi hóa may, họa phúc khôn lường.

Sau khi được Thôi Thái Dạ đưa về trường, Tiểu Ái nhanh chóngtẩy trang, gấp rút rời khỏi trường trước khi Tư Nhã nghe thấy tin mà tức tốcchạy tới hỏi han. Để biểu thị thành ý của mình, lần đầu tiên cô không rong chơiở bên ngoài, lúc về tới nhà mới chỉ bốn giờ ba mươi phút, căn nhà chìm trongyên tĩnh, trong gian bếp kiểu mở, Dung Kỳ toàn thân mặc đồ đen, đang chuẩn bịthức ăn cho bữa tối.

Dung Tiểu Ái nhìn chăm chú vào tấm lưng thẳng tắp, trong đầuđột nhiên hiện lên cụm từ đôi vợ chồng, cô đứng dựa vào góc tường cười khúckhích.

Bỗng một ánh mắt lạnh lùng lướt tới: “Hôm nay về sớm vậy?”

“Vâng, buổi chiều không có tiết học, em tập khiêu vũ rồi vềsớm một chút.” Cô tiện tay vứt cặp xuống, vắt tay sau lưng bước vào trong nhà bếp,giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Anh! Hay để em giúp anh nhé?”

“Em giúp anh?” Dung Kỳ dừng tay, hàng lông mày thẳng khẽnhướng lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lưu lại trên đôi má anh nhữngmảnh vụn màu vàng óng ánh. Cảnh tượng này, phảng phất giống như cảnh trongnhững bộ phim thần tượng. Trong không gian, thoang thoảng mùi hương của nướcdưỡng cạo râu, mùi sữa tắm nhẹ nhàng và mùi hương trên người Dung Kỳ. Thứ mùiđó không giống với mùi nước hoa Eau de Cologne quyến rũ của Thôi Thái Dạ, màgiống như mùi của cánh rừng sau cơn mưa, sạch sẽ, mát mẻ và trầm lắng.

“Anh xem thường em quá rồi! Mặc dù nấu ăn không phải là sởtrường của em, nhưng rửa bát thì em biết làm mà!” Tiểu Ái cười híp mắt, chớpchớp hàng mi tựa như cánh bướm đang nhảy múa.

Dung Kỳ không nói gì, nhường lại cho cô vị trí bồn rửa bát.Tiểu Ái xắn tay áo, bắt đầu tập trung rửa bát. Trong phòng bếp nhất thời chỉnghe thấy tiếng nước chảy, cho đến khi Dung Kỳ cất tiếng: “Trước khi anh quayvề, có phải em sống cùng một người khác?” Câu hỏi đó như tạt một gáo nước lạnhlên người, cổ họng Tiểu Ái lập tức co lại giống như chim cút, người cứng đờ nhưmáy móc quên tra dầu.

Cô hoảng sợ ngoảnh đầu lại, Dung Kỳ lúc này vẫn chuyên tâmrắc gia vị lên miếng thịt bò, như thể câu nói vừa rồi không phải thốt ra từmiệng anh.

“Anh, anh đang nói gì vậy?” Điều đầu tiên trong kế sách bảotoàn tính mạng là giả ngốc, dù có đánh chết cô cũng không thừa nhận.

“Trưa nay cậu ta đến đây, nói có đồ để quên.” Dung Kỳ lạnhlùng nói tiếp.

Một dòng mồ hôi lạnh chảy xuống từ đầu Tiểu Ái, ngay cả đếnđầu ngón chân cô cũng bắt đầu run lên cầm cập. Không ngờ con bé Tư Nhã lại đoánđúng. Anh chàng khoa Mỹ thuật thực sự chạy đến đây gây chuyện. Hỏng rồi, hỏngrồi! Trong đầu Tiểu Ái lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ khát khao mặt đất dướichân bất thình lình sụt lún, để cô có thể biến mất trong nháy mắt.”

“Anh...” Tiểu Ái kêu lên tội nghiệp: “Anh đừng có nghe ngườita nói nhảm, em làm sao có thể cùng anh ta sống chung, anh ta chỉ là khách thuêphòng mà thôi!”

Dung Kỳ không lên tiếng, thu dọn gia vị và thịt bò sang mộtbên, tiến đến bồn rửa chén rửa tay kĩ càng rồi lau sạch, cuối cùng mới đưa ánhmắt về phía cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, ở khoảng cách gần thế này, Tiểu Áiphải ngẩng cổ lên mới có thể đối diện với anh. Đôi mắt màu trà lạnh lùng lúcnày sâu không nhìn thấy đáy, cô hoàn toàn không thăm dò được một chút thông tingì từ đó, chỉ đành cắn môi giả bộ đáng thương.

“Hiện giờ anh đang ngược đãi em à?” Anh lạnh lùng cất tiếngkhiến Tiểu Ái cảm nhận rõ ràng có một sức ép vô hình đang đè nén: “Anh có thángnào quên không cho em tiền sinh hoạt không? Hay là không cho tiền nộp học phí ởtrường?”

Tiểu Ái mếu máo: “Không có...”

“Đã biết không có, vì sao em còn hao tổn công sức đi kiếmtiền?”

Tiểu Ái không dám tiếp tục nhìn Dung Kỳ, chỉ cúi đầu nghẹnngào: “Nhưng nhiều lúc tiền vẫn không đủ mà...”

“Vì thế, đây chính là nguyên nhân em tùy tiện tìm một ngườicon trai sống cùng à? Sống chung cùng nhau, nấu ăn cùng nhau? Nếu như đây chínhlà cuộc sống lí tưởng mà ban đầu em nói với anh, thì mời em lập tức thu dọn đồđạc quay về thành phố Z! Đừng lãng phí thời gian, tiền bạc và tinh thần của anhnữa!” Giọng anh càng lúc càng lạnh lùng, lại cực kỳ sắc bén.

Đúng vậy, từ trước đến nay, tất cả những việc cô làm đều bịanh xem thường. Mặc dù họ là anh em, cùng sống chung dưới một mái nhà, mặc dùanh đảm nhận tất cả phí sinh hoạt của cô, nhưng anh xưa nay vẫn luôn coi thườngcô. Không! Không chỉ riêng cô, ngay cả bố mẹ, họ đều là những người thân củaanh, anh cũng không thích bất kì một ai. Mặc dù anh chưa hề nói, và luôn làmtròn bổn phận của một người con hiếu thảo, một người anh trai nghiêm khắc,nhưng cô cứ thấp thoáng cảm nhận, những cái đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài.

“Em nói lại một lần nữa. Em không cùng nam sinh sống chung,bọn em chỉ là sống cùng một nhà, hai người hai phòng, không tệ hại như những gìanh nói.” Ánh mắt và giọng điệu của Dung Kỳ, khiến Tiểu Ái không chịu được phảivùng lên phản bác: “Anh, nếu anh vẫn hi vọng em coi anh là anh trai, vậy thìxin anh hãy tôn trọng em một chút! Em không quan tâm anh có ghét em hay không,nhưng có một điều xin anh nhớ rõ, em là em gái của anh, đó là sự thực không thểnào chối cãi được. Trên người anh và em chảy chung một dòng máu, anh ghét em,cũng chính là ghét bản thân mình. Em biết, từ nhỏ đến lớn, bất kì mặt nào emcũng không bằng anh. Học không giỏi, lại không nghe lời bố mẹ, từ sáng đến tốichỉ biết gây chuyện rắc rối, luôn phải cần anh giúp em giải quyết hậu quả, thậmchí còn khăng khăng cố chấp chạy đến thành phố này. Em biết anh thấy phiền,nhưng anh có hiểu tâm trạng của em không?” Cô nhìn anh, chầm chậm lùi về phíasau một bước: “Anh có biết em vì không muốn anh phiền muộn, đã cố gắng nhiềunhư thế nào để thay đổi bản thân. Vì biết anh trở về, em thậm chí đuổi cả anhchàng vô tội đó ra khỏi cửa. Em bắt ép bản thân phải quét dọn phòng sạch sẽ.Nhưng anh vẫn không vừa ý, còn trách này trách nọ. Nếu cái gì anh cũng khôngvừa lòng, vậy từ nay về sau, anh không cần phải cưỡng ép bản thân mình nữa!”

Cô hít một hơi thật sâu, giống như phải dùng toàn bộ sức lựcđể nói: “Em sẽ dọn đi, em sẽ kiếm tiền trả lại cho anh. Em đã tròn hai mươituổi, đừng nói là anh, ngay cả bố mẹ cũng không thể tùy ý ràng buộc cuộc sốngcủa em. Sau này, cuộc sống của em sẽ do em tự mình làm chủ.” Nói xong, Tiểu Áiđưa tay kéo băng đô tóc ra, mái tóc xoăn dài buông xuống: “Em không thích cộttóc, không thích ăn mặc giản dị, không thích quần jean áo phông, càng khôngthích màu trắng thuần khiết. Em sùng bái trào lưu thời trang, bốn năm đại họckhông trang điểm tuyệt đối không bước ra khỏi nhà. Em ghét sự ngăn nắp và sạchsẽ, em thích trong nhà lộn xộn. Em cũng không phải là loại con gái khôn khéo,đoan trang, em thích xe thể thao, hàng hiệu, tiền bạc, và cả trai đẹp nữa. Tấtcả những thứ mà anh coi thường lại là những điều mà em thích nhất.”

Chiếc băng đô bị cô ném xuống nền nhà, Dung Kỳ nhìn Tiểu Áichằm chằm, trong đáy mắt anh như có ngọn lửa cháy bùng lên nhưng ngọn lửa ấylại lạnh buốt đến tận xương. Hai kiểu nhiệt độ tương phản bao bọc lấy Tiểu Ái,tựa hồ ngay lập tức có thể đem cô thiêu đốt thành tro bụi.

“Anh nói gì đi chứ! Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó!” Tiểu Áiđột nhiên trở nên nôn nóng, cô căm ghét sự bình tĩnh đó của anh, rõ ràng đangrất tức giận nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi. Cô cắn môi, tiến lên phíatrước nắm lấy cánh tay anh: “Muốn mắng thì cứ mắng, muốn đánh thì ra tay. Cứgiống như trước kia là được! Em chuẩn bị tâm lý rồi, anh cứ ra tay đi!”

Những ngón tay thon dài gầy guộc đưa lên, Tiểu Ái sợ hãinhắm mắt lại nhưng bàn tay anh chỉ nhẹ nhàng gỡ những ngón tay cô đang nắm chặtcánh tay của anh xuống.

“Bây giờ, cho em thời gian nửa tiếng.” Giọng Dung Kỳ vô cùngbình tĩnh. Trên khuôn mặt tuấn tú phi phàm, ngay cả một tia gợn sóng cũng khôngcó, đôi mắt màu trà tĩnh mịch như nước đọng trong đầm. “Nửa tiếng sau phải thudọn toàn bộ đồ đạc của em rồi biến đi lập tức cho anh! Tất cả những việc về saucủa em, anh sẽ không quản nữa. Còn về số tiền kia, cứ coi như anh bố thí cho ănmày vậy!”

“Dung Kỳ!” Tiểu Ái tức giận thét lớn.

Anh quay đi, không nhìn cô nữa: “Bây giờ anh có việc phảiđi, hi vọng khi anh trở về, em đã rời khỏi.”

Bóng anh khuất đi cùng với tiếng kéo cửa khiến Dung Tiểu Áiảo não đứng bất động tại chỗ, toàn thân rã rời như không còn sức lực, ngồi bệtxuống nền nhà.

Hình Tư Nhã chưa bao giờ lại muốn đá bay Tiểu Ái như lúcnày. Cả buổi tối cô phải bận rộn ở quán rượu, mãi mới được leo lên giường nghỉngơi, chợp mắt chưa được bao lâu thì ba giờ sáng đã bị cuộc điện thoại của DungTiểu Ái làm cho tỉnh giấc. Cuốn chăn quanh người, Tư Nhã ra mở cửa, con bé nàybuổi chiều còn cố ý bỏ chạy không kể với cô chuyện Thôi Thái Dạ, giờ lại kéotheo tất cả đồ đạc xông vào nhà cô, nói muốn cô thu nhận.

Thu nhận? Thu nhận cái đồ quỷ! Căn nhà hơn tám mươi métvuông không ở, lại chạy đến chen chúc ở cái chỗ bé tí tẹo chỉ có ba mươi métvuông này làm gì?

“Tư Nhã! Mình bị Dung Kỳ đuổi đi rồi!” Tiểu Ái nước mắt lưngtròng: “Cái đồ đáng ghét đó, sao có thể nói mình là ăn mày chứ! Mình bữa tốicòn chưa ăn, ngồi liền sáu tiếng trên chiếc tràng kỉ ở lầu dưới khu nhà, vậy màanh ta cũng không thèm để ý đến...” Cô nức nở kể lại mọi chuyện, Tư Nhã nghemột hồi mới hiểu rõ tình hình.

“Rốt cuộc nội chiến cũng bùng nổ rồi à?” Tư Nhã nằm co ngườitrên ghết sô-pha, vẻ mặt như kiểu tôi sớm đã dự liệu được việc này: “Lần đầutiên nhìn thấy anh ấy, mình đã biết sớm muộn cũng có ngày cậu bị anh ấy đuổi rakhỏi nhà. Người đàn ông xuất chúng như vậy, làm sao chịu được việc sống cùngmột đứa em gái lười biếng, háo sắc lại còn nông cạn như cậu chứ! Đương nhiên,tốc độ đuổi ra khỏi nhà nhanh như thế này thì có phần vượt xa so với dự liệucủa mình – Á!” Cổ của Tư Nhã bỗng nhiên bị bóp chặt. “Con bé chết tiệt! Maubuông mình ra, có ai đi cầu cứu người khác mà lại hung dữ như cậu không?”

“Mình cứ hung dữ đó! Cái đồ trọng sắc khinh bạn, hôm naymình sẽ bóp cậu chết mới thôi!” Trên khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Ái vẫn còn đọnglại những giọt nước mắt chưa kịp lau khô.

“Mình trọng sắc khinh bạn? Cậu không như vậy sao? Chiều naychạy còn nhanh hơn thỏ đấy. Nói mau! Thôi Thái Dạ tìm cậu rốt cuộc có chuyệngì?” Tư Nhã không khách sáo, cũng quay ra bóp cổ Tiểu Ái.

“Mình sao phải nói cho cậu biết chứ!”

“Mình là chị dâu tương lai của cậu, cậu không nói với mìnhthì nói với ai đây?”

“Chị dâu tương lai? Vậy thì mình càng phải bóp chết cậu.”

“Con bé chết tiệt! Cậu bóp thật đấy à? Mau dừng tay!”

Hai người vật lộn một hồi trên ghế sô-pha, đến khi buông taythì quần áo đầu tóc đã rối tung rối mù, nhìn dáng vẻ thảm hại xộc xệch củanhau, cả hai không nhịn được cùng cười phá lên.

“Con bé chết tiệt, bữa tối chưa ăn mà sao lại khỏe như vậy!”Tư Nhã vội vã xỏ dép lê chạy đến phía trước chiếc tủ kiểu thấp: “Mình nói rõnha, trong này chỉ có mì ăn liền thôi! Còn nữa, lát đi ngủ không được cướp chăncủa mình, không được đè lên mình, nếu không mình sẽ đá cậu xuống giường đấy!”

“Mình biết rồi! Nhã Nhã, mình yêu cậu!” Dung Tiểu Ái ngồitrên sô-pha, mặc dù tâm trí hỗn loạn nhưng lém lỉnh dùng cả hai tay bắn cho côbạn hàng ngàn nụ hôn.

Cuộc sống chung của Dung Tiểu Ái và Hình Tư Nhã bắt đầu nhưvậy. Ban đầu Tư Nhã kiên quyết không đến sống cùng Tiểu Ái là vì muốn có khônggian và thời gian riêng tư, cũng thuận tiện cho việc thi thoảng đưa trai đẹp vềnhà. Hiện tại thì mọi chuyện đã bị đảo lộn rồi, không những mất đi không giantự do của bản thân, mà còn rước thêm một miệng ăn. Tiểu Ái trước kia mặc dù mỗitháng đều có một khoản thu nhập cố định từ tiền thuê phòng, nhưng vì đã quentiêu xài hoang phí nên tháng nào cũng tiêu hết sạch. Bây giờ đột nhiên mất đitrụ cột kinh tế, lại đang là cuối tháng, trên người cô chỉ còn sót lại đúngchín mươi sáu tệ.

Còn về phần Tư Nhã, dù đi làm thêm, nhưng số tiền đó cũngchỉ duy trì được các khoản chi tiêu hàng ngày của bản thân. Cũng may lần này cảhai đều nhận được vai diễn, chỉ cần chờ một tuần nữa sau khi kí hợp đồng vớiM&S là có thể lấy trước một phần tiền theo thỏa thuận. Tuy nhiên, cái ngàymay mắn mong ngóng mãi đó cuối cùng lại bị một việc ngoài ý muốn làm hỏng.

Thứ năm, cả hai cô cùng xin nghỉ học, vô cùng phấn khởi đếncông ty M&S, thì nhận được thông báo kết quả buổi casting có sai sót. Hóara giấy thông báo gửi cho Dung Tiểu Ái là do nhân viên chịu trách nhiệm gửi thưđã nhầm lẫn giữa cô với một người khác. Việc này có nghĩa là người được chọnhôm đó không phải Dung Tiểu Ái, mà là La Vy người được xếp chung nhóm với cô.

Trong văn phòng rộng lớn, nhân viên sau khi giải thích xongliền lịch sự mời cô quay về. Tiểu Ái lặng lẽ nhìn vào bảng điểm, mặt mày khôngkhỏi ủ rũ. Cho dù bằng chứng bày ra trước mắt, cô vẫn không tin điểm số củamình lại không bằng với La Vy. Mặc dù hôm đó cô rất căng thẳng, nhưng kĩ thuậtdiễn xuất của La Vy như thế nào cô biết rõ. Huống hồ, việc cô được chọn là doông chủ đầu tư Thôi Thái Dạ chính miệng nói ra, bọn họ còn ký hợp đồng, bây giờsao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?

Lẽ nào, Thôi Thái Dạ đang đùa giỡn cô? Nghĩ vậy, Tiểu Ái lậptức chạy ra hành lang ấn số gọi cho anh ta, nhưng không có người nhấc máy. TưNhã đuổi theo Tiểu Ái, biết chuyện cô nổi giận đùng đùng, miệng không ngừngchửi rủa. Tiểu Ái quay sang Tư Nhã, nói rằng trước kia mong có được vai diễncũng là để có tiền chuyển khỏi chung cư. Bây giờ cũng bị Dung Kỳ đuổi đi rồi,thì chẳng còn gì quan trọng nữa!

Tư Nhã được gọi đến làm thủ tục kí kết hợp đồng và chờ hóatrang tạo hình. Tiểu Ái sợ bạn phân tâm, vội vàng khuyên nhủ vài câu: “Đượcrồi, chuyện này khác, chuyện kia khác. Về phần Thôi Thái Dạ mình sẽ đi tìm anhta, cậu không được phân tâm, cứ kí hợp đồng cho tốt đã, tiền ăn tháng sau củamình nhờ cậy vào cậu cả đó!”

Khi Tư Nhã quay lưng bước đi, Dung Tiểu Ái liền tắt nụ cười,nghiến răng nhìn số điện thoại trên di động. Cái đồ Thôi Thái Dạ đáng chết, saocó thể bày ra chuyện này để trêu đùa cô chứ! Chẳng lẽ vì nghe tin cô và Dung Kỳcãi nhau nên quyết định thay đổi chủ ý rồi.

Tiểu Ái tức giận mở cửa phòng vệ sinh, trốn vào gian trongcùng bắt đầu xả giận. Đây vốn là thói quen đã hình thành từ lúc đi học của TiểuÁi. Mỗi lần vấp phải chuyện gì cần tập trung tinh thần để suy nghĩ, cô đều tìmmột không gian nhỏ, yên tĩnh và kín đáo, suy nghĩ mọi việc, tiến hành phân tíchđể tìm ra đầu mối.

Phòng vệ sinh M&S hoa lệ vừa gọn gàng lại sạch sẽ. TiểuÁi ngồi trên nắp bồn cầu, đang nhớ lại vẻ mặt của Thôi Thái Dạ lúc nói chuyệnngày hôm trước, thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười nói của phụ nữ,trong đó có một âm thanh rất quen thuộc. Người đó chính là La Vy, còn người đicùng có lẽ là trợ lý của cô ta. Tiểu Ái lập tức xoay người, nhanh chóng mở chứcnăng thu âm của điện thoại.

“Chị Vy, cái người vừa nãy thật ngông cuồng, nhìn thấy chịsao có thể không chào hỏi chứ?” Cô nàng trợ lý cho rằng trong phòng vệ sinhkhông có người, nên vừa giúp La Vy trang điểm vừa cất lời oán thán. Nghe nhữnglời đó của cô ta, Tiểu Ái biết người mà họ đang nói đến chính là Tư Nhã. Tronglòng Tiểu Ái thầm nghĩ, có lẽ Tư Nhã vì chuyện hiểu nhầm này của mình mà khóchịu, với tính tình của cô ấy, lúc nãy không xông lên đá bay cô ta đã là lịchsự lắm rồi! Vả lại La Vy không được coi là ngôi sao, không để ý đến cô ta làchuyện hoàn toàn bình thường.

“Cẩn thận cái miệng đấy, đây không phải nhà mình!” La Vythận trọng nhắc nhở.

“Để em ngó nghiêng xem!”

Lúc này, ngay cả tiếng hít thở Tiểu Ái cũng giảm nhỏ xuống,cô rụt rè nhấc chân, ngồi xổm lên nắp bồn cầu vệ sinh, trong lòng thầm nghĩ hômnay thật sự may mắn, có thể hiểu thêm về bộ mặt thật của người trong giới giảitrí. Cô trợ lý kia nhìn lướt qua một vòng, thậm chí còn ngồi xổm xuống xem bêntrong có ai không, sau đó quay sang nói: “Chị Vy, yên tâm đi không có người!”

Hai người bắt đầu yên tâm tám chuyện, sau một hồi trắng trợntrách móc đãi ngộ kém lại chê thái độ nhân viên không tốt, trong cuộc đối thoạiđã xuất hiện tên nhân vật quen thuộc. Chỉ chờ có vậy, mặt mày Tiểu Ái rạng rỡ,lập tức dỏng tai nghe.

“... Con bé đó cho rằng tao không nhìn ra ư? Hôm đó chỉ cầnthấy ánh mắt nó nhìn Tổng giám đốc Thôi là tao liền biết giữa họ đang diễn trò.Chỗ dựa của tao không kém con bé đó, vật lộn cả một đêm lão già đạo diễn ấy mớiđồng ý giúp tao sửa bảng điểm.”

“Nhưng mà, chị Vy, điểm số ban đầu của con bé đó cao hơn chịà? Đạo diễn Lưu tự mình thay đổi bảng điểm, không sợ đắc tội với Tổng giám đốcThôi sao?”

“Hừ! Ông ta thì sợ ai chứ, hiện tại chỉ sợ tao không để ýđến mà thôi!” Tiếng cười của La Vy vô cùng phóng túng, so với hình tượng thânthiện, lễ độ ở buổi casting hoàn toàn đối lập: “Chỉ cần một ngày còn ở trongtay tao, ông ta không dám đắc tội với tao đâu. Ông ta đã đồng ý cho tao vào bộphim này rồi! Chịu đựng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến thời của tao chứ!”

“...”

Dung Tiểu Ái nghe vậy, khóe môi dần cong lên.

Do được Tổng giám đốc Công ty người mẫu Sun Thôi Thái Dạ bỏtiền đầu tư, công ty M&S dốc toàn lực đánh bóng danh tiếng cho bộ phim “Tổnthương” còn chưa khởi quay của mình. Tuy nhiên, cái gọi là “danh tiếng” ấy lạikhởi nguồn từ một đoạn đối thoại trên mạng trong những ngày gần đây đang bịhàng trăm ngàn người mổ xẻ, đả kích.

“Chị Vy, cái người vừa nãy thật ngông cuồng, nhìn thấy chịsao có thể không chào hỏi chứ?... Cẩn thận cái miệng đấy, đây không phải nhàmình!... Để em ngó nghiêng xem! Chị Vy, yên tâm đi không có người!... Hừ! Ôngta thì sợ ai chứ, hiện tại chỉ có sợ tao không để ý đến mà thôi! Chỉ cần mộtngày còn ở trong tay tao, ông ta không dám đắc tội với tao đâu. Ông ta đã đồngý cho tao vào bộ phim này rồi! Chịu đựng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến thờicủa tao chứ!... Vẫn là chị Vy có cách!”

Không xuất hiện tên đầy đủ của bất kỳ ai, cũng không xuấthiện bất kỳ danh từ chỉ thực nào, nhưng chỉ cần là người hiểu biết sơ qua vềgiới showbiz nghe sẽ hiểu được nội tình đằng sau chuyện này.

Thôi Thái Dạ vừa xuống máy bay thì lập tức gặp phải sự truyđuổi của cánh nhà báo. Lúc bị hỏi về cuộc đối thoại trên mạng, anh mới biếttrong vài ngày ngắn ngủi mình không ở trong nước, bộ phim truyền hình “Tổnthương” còn chưa chính thức khởi quay đã “nổi tiếng” như cồn. Sau khi thoátkhỏi đám phóng viên, Thôi Thái Dạ lập tức lên xe đến thẳng M&S, đồng thờiliên lạc với tổ trưởng phụ trách bộ phim “Tổn thương” để mở cuộc họp gấp.

Trong phòng họp lớn, bầu không khí có phần nặng nề, sắc mặtđạo diễn Lưu u ám. Mặc dù cuộc đối thoại bị thu âm rồi phát tán đó không rõnguồn gốc, cũng không có bất kỳ điều gì chứng thực, song trước những suy đoánmạnh mẽ, sắc bén của cánh nhà báo trong mấy ngày nay thực sự đã làm cho vụ việctrở nên tồi tệ hơn.

Trong cuộc họp, tất cả đều đồng lòng nhất trí, thứ nhất phảiđiều tra cho ra người đăng bản ghi âm đó, thứ hai đưa ra lời cảnh báo kịp thờivới những tờ báo đăng tin để tránh tin đồn lan rộng, ảnh hưởng tới sự hợp táccủa hai công ty. Thôi Thái Dạ nghe những lời đó mà không khỏi thầm cười khẩytrong bụng, cái nghề này thị phi đích thực nhiều, nhưng đa phần nếu không cólửa thì làm sao có khói. Người của đạo diễn Lưu, anh sớm đã nghe qua. Nếu khôngphải vì liên quan tới ai đó, những chuyện kiểu như thế này có lẽ anh chẳng thèmđể ý tới.

“Được rồi! Vụ việc này càng tô ra chỉ càng bê bối hơn thôi,dù sao cũng chỉ là những điều bắt bóng bắt gió, vô căn cứ, bọn họ thích viếtthì cứ để họ viết. Coi như giúp chúng ta quảng cáo miễn phí!” Thôi Thái Dạ đưara nhận định. Mọi người thấy anh không quá để ý đến chuyện này nên cũng thởphào nhẹ nhõm. “Tổn thương” là bộ phim truyền hình đầu tiên mà M&S quay, nóđánh dấu cột mốc quan trọng của M&S từ một công ty kinh doanh đơn thuầnchuyển sang vai trò là một công ty giải trí. Thêm vào đó nghe nói quan hệ củaTổng giám đốc công ty với Thôi Thái Dạ không hề đơn giản, vì thế một số ngườilo lắng về Tổng giám đốc hơn là lo lắng cho bộ phim truyền hình của chính mình.

Lúc rời khỏi M&S, chiếc xe thể thao màu trắng bạc đã chờsẵn Thôi Thái Dạ ở cửa công ty, anh cởi chiếc áo vest, rồi tiện tay ném cho trợlý, leo lên chiếc DBS phóng đi.

Bước sang tuần thứ hai không một xu dính túi, Dung Tiểu Áichính thức lĩnh hội sâu sắc bốn chữ “thói đời nóng lạnh.” Mặc dù trước đó TưNhã đã cương quyết nhét tiền cho cô, nhưng hiện tại ăn ở đều dùng tiền của TưNhã, làm sao cô có thể ngửa tay xin cô ấy tiền tiêu vặt. Vì thế ngẫm đi ngẫmlại, Tiểu Ái vẫn nên tìm việc làm thêm trước đã.

Tư Nhã dẫn Tiểu Ái đến quán rượu cô ấy đang làm thêm, cònnói ông chủ quán rượu này khá tốt. Kết quả tối thử việc đầu tiên, Tiểu Ái làmvỡ ba cái cốc, một chai bia cộng thêm bốn cái đĩa, số tiền kiếm được không đủđể bồi thường... Cho dù ông chủ có tốt đến đâu cũng không khỏi xám cả mặt.

Sau đó Tiểu Ái lần lượt đến làm ở các quán như KFC, quántrà, quán đồ ngọt... nhưng công việc nào cũng đều kết thúc thảm hại chỉ tronghai ngày. Trắc trở liên tiếp làm cho một người từ trước đến nay vốn luôn trànđầy tự tin như cô cũng phải bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải vì trước đó đượcDung Kỳ chu cấp quá tốt, nên bản thân đã biến thành phá gia chi nữ lười biếngtừ lúc nào không hay?

“Mình bắt đầu nghi ngờ là anh trai mình cố ý. Cung cấpphòng, cung cấp tiền tiêu vặt, rồi còn chịu trách nhiệm cả khoản học phí, chínhlà để biến mình thành đồ bỏ đi như thế này đây. Làm cho mình đến bước đường cùngchẳng còn cách nào đành quay về vẫy đuôi xun xoe cầu cạnh anh ấy.” Tiểu Ái cấtlời than thở khi hai người đang ngồi ở hàng ăn vệ đường gần trường học ăn mìxào. Gần đây khủng hoảng kinh tế, bọn cô ngay đến cả căng-tin ở trường cũngkhông dám bước vào.

“Cậu là đồ bỏ đi!” Tư Nhã rít lên: “Thôi đi hai công tyM&S và Sun gần đây bị cậu làm cho nhốn nháo hết cả lên rồi! Nếu cậu là đồbỏ đi thì mình là gì chứ? Con ngốc? Hay là đồ đần?”

“Được rồi, cậu còn muốn giận đến lúc nào đây? Mình cũngkhông phải cố ý giấu cậu, chỉ là vì đúng lúc đó cậu bận rộn mà mình thì lạinóng vội, nên mới tiến hành ngay chuyện đó!” Tiểu Ái trề môi làm bộ đángthương: “Lần sau nếu lại có việc giống vậy, nhất định ngay lập tức mình sẽthông báo cho cậu!”

“Đó là do cậu tự nói đó nha! Đừng có mà tới lúc đó lại chốibay chối biến!”

“Nhất định, nhất định!” Tiểu Ái vừa ăn mì xào, vừa ra sứcgật đầu. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiểu Ái vừa nhìn liền lập tứcngẩn người, như gặp phải chuyện gì rất khó giải quyết.

“Anh trai cậu sắp tới đây à?” Tư Nhã ghé đầu lại, thấy tênnhấp nháy trên màn hình la Thôi Thái Dạ. Cô lập tức trộm cười: “Hóa ra anh tađoán ra chuyện này có liên quan đến cậu, nên đang trên đường đến tóm cậu phảikhông? Không nhận à? Người ta là đại gia đó!”

Tiểu Ái nhanh chóng bấm nút tắt điện thoại: “Đùa à? Bây giờmà nhận điện thoại của anh ta thì chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới! Cứ để anhta gọi đi, dù sao cũng không bắt nổi mình.”

“Chưa chắc đâu!” Tư Nhã chăm chú nhìn về phía sau Tiểu Ái ýtứ sâu xa. Trên con đường khá hẹp, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc đang từtừ chạy đến. Tiểu Ái quay đầu, đúng lúc nhìn thấy một bóng hình cao lớn bước rakhỏi xe. Đó là xe của Nhị thiếu gia họ Thôi.

“Sao cậu không nhắc mình sớm?” Tiểu Ái chân tay hoảng loạnbỏ lại bát mì, nhân lúc quán đang đông người, vơ vội cặp sách toan bỏ chạy. Kếtquả bị Tư Nhã đập tay vào mặt bàn quát: “Này! Bát mì xào cậu còn chưa ăn hết đãvội đi đâu chứ? Không phải do cậu trả tiền thì không đau lòng chứ gì? Dám lãngphí thức ăn của mình, Chủ tịch Mao đã dạy trong điều kiện khó khăn phải biếttrân trọng tất cả đồ ăn trước mắt mình.”

“Xin cậu đấy, Chủ tịch Mao nói ra câu đó lúc nào?” Tiểu Áimuốn bỏ chạy nhưng không kìm được, cất lời phản kháng, đúng lúc này Thôi TháiDạ chỉ còn vài bước chân nữa là đến bên cạnh cô.

“Bé con, đang tìm hiểu những lời trích dẫn của Chủ tịch Maođấy à! Anh cũng thấy rất hứng thú. Hay là chúng ta tìm một chỗ nào yên tĩnh tìmhiểu đi?” Nói vậy, nhưng tay anh ta đã nắm chắc lấy cánh tay Tiểu Ái. Giờ cô cómuốn bỏ chạy cũng không nổi, đành chịu bị cưỡng ép kéo lên xe.

Tiểu Ái vịn tay vào cửa kính nhìn về hướng người bạn thânvới ánh mắt cầu cứu, nhưng Hình Tư Nhã kia lại làm động tác cắt cổ với cô, sauđó còn gạt toàn bộ số mì xào còn lại trong đĩa Tiểu Ái vào đĩa của mình, ăn mộtcách ngon lành.

Đáng ghét... Đồ xấu xa!