Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 32: Điều bất ngờ do chiến tranh lạnh gây ra



Dung Tiểu Ái không ngờ mình lại có thể lạc đường.

Cô chẳng qua chỉ muốn đi dạo loanh quanh, nào ngờ những conphố cổ ở Nice lại phức tạp đến vậy, rẽ vào vài chỗ ngoặt liền không biết mìnhđang đứng ở đâu nữa. Nghiêm trọng hơn, điện thoại của cô chưa đăng ký chức năngGSM, nên không thể gọi được, tiếng Pháp cô lại không biết, cứ khua chân múa taynhư một con ngốc.

Vỗn nghĩ chuyến đi Provence sẽ vô cùng lãng mạn, không ngờlại gặp chuyện này, chắc chắn khi quay về cô sẽ bị Tư Nhã và Trân Gia cười chothối mũi mất! Tiểu Ái vừa mệt vừa đói, đang bất lực ngồi ở bên đường thì mộtchiếc xe con đi tới.

"Dung Tiểu Ái!? Thật sự là em? Sao em lại ở đây?"

Một giọng tiếng Trung bất chợt vang lên như kỳ tích, Tiểu Áingẩng đầu, người đàn ông trước mặt khôi ngô tuấn tú, nhã nhặn, lịch sự, đangmỉm cười nhìn cô.

Hai mươi phút sau, khi đã nạp đồ ăn cho dạ dày, Tiểu Ái mớicó cảm giác như được sống lại, cô mỉm cười cảm ơn người đàn ông ngồi đối diện.Tiểu Ái không ngờ ở nơi đất khách quê người này lại có thể gặp được bạn cũ, mặcdù cuộc đụng mặt này hơi lúng túng nhưng dẫu sao cũng đã giải vây cho cô.

Người đàn ông trước mặt là Hàn Phong, học trưởng đại học củaTiểu Ái, hơn cô hai khoá. Lúc mới vào trường vẫn còn nhiều lạ lẫm anh đã rấtquan tâm đến cô, Tư Nhã có lúc còn đùa rằng anh ấy đã phải lòng Tiểu Ái. HànPhong là một người tốt, lại là hội trưởng Hội sinh viên nên có rất nhiều nữsinh thích anh. Mặc dù không biết điều Tư Nhã nói có đúng hay không, nhưng lúcđó, Tiểu Ái đã quyết định không yêu đương nên tuyệt đối không muốn cho ngườikhác hi vọng, cô dần dần tạo ra khoảng cách với anh.

"Sao anh lại ở Pháp?" Tiểu Ái nhớ lúc đó anh họckhoa Biên đạo, sau khi tốt nghiệp đã lên thành phố B, nghe nói anh viết kịchbản cho đài truyền hình, sự nghiệp khá phát triển.

"Anh đến đây để nghỉ phép." Anh cười cười:"Còn em?"

Nghe anh hỏi, Tiểu Ái chợt nhớ đến mình ra ngoài đã được mấytiếng đồng hồ, không biết Dung Kỳ có đi khắp nơi để tìm cô không, không thấy côchắc chắn anh sẽ rất tức giận. Nhưng nếu cứ thế này mà ngoan ngoãn quay về, côlại không can tâm.

"Em cãi nhau với bạn trai à?" Khả năng quan sátcủa Hàn Phong xưa nay rất tốt. Tiểu Ái xấu hổ mỉm cười, rồi nói ra tên kháchsạn của họ, hỏi Hàn Phong có thể đưa cô về không. Hàn Phong cúi đầu uống càphê, lúc này mới lên tiếng: "Nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, vậy mànhanh như vậy em đã về rồi sao? Hay là thế này, anh giúp em gọi điện cho kháchsạn kia để lại lời nhắn cho bạn trai em. Nói là em gặp được bạn học cũ, ôn lạinhững kỷ niệm xưa nên sẽ về muộn một chút, thế nào?" Thấy Tiểu Ái hơilưỡng lự, anh lại tiếp lời: "Trong lời nhắn anh sẽ nói rõ địa điểm, nếubạn em không yên tâm, chắc chắn sẽ đến tìm."

Anh đã nói như thế, nếu cô không đi thì có phần nhỏ mọn, hơnnữa chiến tranh lạnh giữa cô và Dung Kỳ vẫn chưa kết thúc, như thế này mà quayvề không biết liệu có cãi nhau tiếp nữa không? Sau khi hạ quyết tâm, cô gật đầuvới anh.

Hàn Phong đưa cô đến một quán bar mang đậm phong cách truyềnthống. Vào buổi chiều, nhưng khách trong quán lại rất đông, cứ tụm năm tụm banói chuyện với nhau. Bên ngoài quán có đặt bàn ghế ngoài trời, vừa liếc mắt thìcó thể thấy những nghệ sĩ đường phố đang vẽ tranh cách đó không xa. Khí hậu củaProvence ấm áp, không nóng không lạnh, trong không khí còn thoáng thấy mùi ẩmướt của gió biển khiến người ta có cảm giác vô cùng dễ chịu.

Dung Tiểu Ái và Hàn Phong nói về những chuyện sau khi tốtnghiệp, chốc chốc Tiểu Ái lại liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên tường củaquán. Để lại lời nhắn đã hơn ba tiếng rồi, sao Dung Kỳ vẫn chưa đến? Lẽ nào anhthật sự tức giận không để ý đến cô nữa hay sao?

Khi thấy mặt trời đã khuất bóng, Tiểu Ái càng đứng ngồikhông yên.

"Bạn của em bây giờ vẫn chưa đến, chắc là không đếnnữa, em đói không, hay là chúng ta đi ăn tối trước đã?"

"Cứ ngồi thêm chút nữa đi, em cũng không đói lắm!"Tiểu Ái đang vô cùng phiền muộn, chẳng có lòng dạ nào mà ăn nữa.

Hàn Phong nhìn cô chăm chú, rồi trầm giọng nói: "Ngườibạn kia của em là nam phải không? Trước đây em rất tuỳ hứng, sẽ không vì ai màdo dự như vậy. Anh ta rất quan trọng với em sao?"

"Đâu có!" Tiểu Ái không tập trung đáp lại một câu,nhưng Hàn Phong lại như thở phào nhẹ nhõm khi nghe được câu trả lời đó.

"Dung Tiểu Ái." Giọng nói của Hàn Phong bỗng từbên tai truyền đến, Tiểu Ái quay đầu lại mới phát hiện ra không biết từ lúc nàoanh đã đến ngồi bên cạnh cô: "Tiểu Ái, anh không biết bây giờ nói ra nhữnglời này có hơi muộn không, nhưng hôm nay gặp được em ở đây, anh coi nó như làduyên phận. Thực ra lúc còn ở trường, anh đã thích em rồi!"

Tỏ tình ư? Dung Tiểu Ái kinh ngạc nhìn anh. Anh ấy thật dũngcảm, họ đã mấy năm liền không liên lạc, vậy mà vừa mới gặp, anh đã tỏ tình vớicô luôn.

"Tiểu Ái" Anh hơi căng thẳng đưa tay đẩy gọng kínhlên: "Hiện giờ anh vẫn còn cơ hội chứ?"

"..."

Không chỉ tỏ tình, mà còn thúc ép cô phải cho đáp án luônnữa à? Tiểu Ái không biết nói gì, lúc đang định mở miệng cự tuyệt thì Hàn Phonglại hô to, giọng nói mang theo sự kinh ngạc lẫn vui mừng. Tiểu Ái ngẩng đầunhìn theo ánh mắt của anh, một thân hình cao ráo đã bước đến trước bàn của họ.Trên khuôn mặt tuấn tú, phi phàm, những lo lắng ban đầu giờ đây đã chuyển thànhsự lạnh lùng băng giá, Tiểu Ái run cầm cập, đang định nói, thì bị Hàn Phongcướp lời.

"Anh là... Aki?" Hàn Phong thu lại cánh tay đangđặt trên lưng ghế Tiểu Ái, vội vàng đứng lên: "Xin chào! Có thể gặp đượcanh ở đây thật là quá may mắn! Những tác phẩm của anh tôi đều đã xem, thủ phápquay phim vô cùng độc đáo, ý nghĩa cảnh quay cũng rất sâu sắc..." Anh đưatay ra với Dung Kỳ, nhưng người kia chỉ lẳng lặng nhìn anh, tay vẫn nhét trongtúi quần không nhúc nhích.

Tiểu Ái thở dài, anh đến thật đúng lúc, nhưng Hàn Phong đãnhận ra Dung Kỳ, lần này cho dù cô có nói mình có bạn trai, cũng chịu rồi!

Hàn Phong thấy đối phương không phản ứng gì, cho rằng bảnthân hơi đường đột, liền lấy danh thiếp ra, dè dặt đưa đến trước mặt anh.

Dung Kỳ cuối cùng cũng đưa tay nhận về, ngay sau đó hướngánh mắt về phía Tiểu Ái đang co ro bên cạnh: "Em định im lặng ngồi đó đếnbao giờ?" Giọng điệu bình thản, vẻ mặt cũng rất bình thản, giống như trờitrong mây nhẹ. Lúc này cô chỉ hi vọng tâm trạng anh cũng được như vẻ bề ngoàiấy.

Hàn Phong sững người, lúc này mới đi đến phía trước Dung Kỳvà Tiểu Ái nói chuyện, anh như chợt hiểu ra: "Hoá ra người đó... là anhấy... nếu như là anh ấy..." Anh khẽ cười tự giễu mình, lúc ngẩng đầu lên,khuôn mặt đã bình tĩnh trở lại: "Không ngờ người mà Tiểu Ái đợi lại là đạodiễn Aki danh tiếng lẫy lừng. Xin giới thiệu, tôi là Hàn Phong, học trường đạihọc của Tiểu Ái, hôm nay người để lại lời nhắn cho anh ở khách sạn là tôi. Thứlỗi cho tôi nói thẳng, Tiểu Ái tuy tính cách vô tư, hay đắc tội với người khác,nhưng cô ấy là một cô gái tốt. Sau này hai người sống chung, tôi mong anh cóthể thông cảm cho cô ấy hơn. Hôm nay nếu như không tình cờ gặp cô ấy, tôinghĩ..."

"Tôi nghĩ, tôi nên nói câu cảm ơn với anh!" Ánhmắt Dung Kỳ thu lại, một lần nữa nhìn về phía Hàn Phong: "Còn những điềuanh vừa nói, tôi nghĩ trên đời này chắc không ai hiểu rõ hơn tôi, vì thế ý tốtcủa anh tôi xin nhận." Nói xong, anh chìa tay về phía Tiểu Ái: "Emcòn không mau lại đây à?"

Lại đây? Câu nói như gọi thú cưng vậy, muốn cô quên đichuyện sáng nay đấy à? Hàn Phong còn đang ở đây, nếu bây giờ cô bước đến, cũngđồng nghĩa thừa nhận quan hệ giữa cô và Aki... Không phải đã nói là yêu bí mậtsao? Hàn Phong cũng là người trong nghề, bây giờ mà đi đến, vậy thì những nỗlực trước kia đều phí công.

Tuy nhiên, nếu không qua đó thì sự việc sẽ càng thảm hạihơn.

Tiểu Ái bắt đầu lưỡng lự, cộng thêm ánh mắt của Hàn Phong vàDung Kỳ, giống như ngồi trên đống lửa.

Có người khẽ thở dài, theo sau là những ngón tay nhanh chóngkéo cô lại. Lực tay vừa phải, không đau nhưng cũng không thể giằng ra được, kéocô bước lên phía trước hai bước, tiếp đó là ngả vào vòm ngực quen thuộc.

Tiểu Ái ngẩng đầu, trong đôi mắt sâu thẳm của anh mang theosự dịu dàng, cưng chiều khiến người ta ngộp thở: "Đừng quậy nữa!" Bachữ nhẹ nhàng, nghe có vẻ như thủ thỉ nhưng lại ẩn chứa mùi vị cảnh cáo. TiểuÁi bĩu môi, được thôi! Anh đã chủ động biểu hiện tốt đến mức độ đó, cô tạm thờikhông tính toán, so đo với anh.

Hàn Phong nhìn họ, mỉm cười.

Biết được họ sẽ ở lại Nice mấy ngày, Hàn Phong muốn xin sốđiện thoại của Dung Kỳ, nói là mấy ngày nữa muốn mời họ đi ăn cơm.

"Bữa cơm này nên là tôi mời." Dung Kỳ không cựtuyệt, để lại số điện thoại, sau đó quay về khách sạn.

"Em đói quá, ăn cơm rồi hãy về nha! Này, anh nói chuyệnđi chứ, sao cứ im lặng vậy? Chà, thơm quá đi, nhà hàng đó là nhà hàng gì vậy?..." Suốt dọc đường Tiểu Ái liên tục gây ồn nhưng Dung Kỳ vẫn im lặng láixe quay về khách sạn. Cô không chịu xuống xe, lại bị anh đưa lên bãi biển tưnhân của khách sạn. Ở đây mỗi khách sạn đều có một bãi biển riêng.

Bãi biển tư nhân yên tĩnh hơn nhiều so với bãi biển côngcộng họ đến sáng nay, rất phù hợp cho mọi người trong khách sạn tản bộ thưgiãn. Lúc này trên bãi chỉ có hai người họ. Ánh nến lay động trong giá cắm bằngkính mờ màu trắng, trên chiếc bàn ăn trải tấm trải bàn màu tím và hoa tươi,từng món ăn ngon được phục vụ bàn đặt lên.

Bữa tối dưới ánh nến? Tiểu Ái vội ngồi xuống, cầm một látbánh mỳ hương tỏi: "Anh có tiến bộ đó! Cũng biết nghĩ đến dùng bữa tốidưới ánh nến làm quà xin lỗi. Không tồi!"

Ngồi đối diện, Dung Kỳ bắt đầu mở khăn ăn, môi cong lên cườinhư không cười: "Bữa tối này anh đã đặt từ tối qua rồi!"

"..." Tiểu Ái cười giễu mấy tiếng: "Anh hàtất phải giải thích rõ ràng như vậy, lúc nào đặt không quan trọng. Quan trọnglà, bây giờ anh đã biết sai, vì thế..."

"Anh đã tìm em cả ngày." Dung Kỳ đặt mạnh dao dĩaxuống, phía trên lông mày cuối cùng cũng gợn sóng.

"Đáng đời anh! Ai bảo anh bỏ em một mình ở bãibiển..." Sự tức giận của anh hiện rõ trên khuôn mặt, âm thanh của cô vìthế yếu ớt dần, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Anh hung dữ cái gì chứ, anh chỉcó mỗi cái điểm này là lợi hại, hừ..."

Dung Kỳ nhìn Tiểu Ái, rồi lại cầm dao dĩa lên ăn, cả bữa tốianh không nói thêm câu nào nữa, càng không liếc nhìn cô đến một cái. Bữa tốidưới ánh nến lãng mạn như thế vậy mà không khí lại như đang mặc niệm.

Sau khi về phòng, Dung Kỳ vẫn không để ý đến cô, tắm rửaxong liền lên sân thượng, bỏ mặc cô một mình trong phòng. Tiểu Ái nằm nhoàitrên giường, không biết rốt cuộc anh đã làm sao, chỉ cảm thấy kể từ khi rờikhỏi Simiane-la-Rotonde, tâm trạng anh hơi khác. Lẽ nào, vì cô nhắc đến chuyệnđóng phim của cô và Minh Phỉ nên không vui? Cô đoán mãi không ra, cũng càngkhông thể hiểu được.

Lúc này, Tiểu Ái làm sao mà hiểu được, lí do thật sự khiếnDung Kỳ không vui, là do tiếng "anh trai" cô vô thức nói ra trước đó.

Xưng hô bao nhiêu năm đã quen không phải một chốc một lát cóthể sửa ngay được. Cũng giống như mối quan hệ bao nhiêu năm qua, cho dù họkhông phải anh em ruột, dù giữa họ không có quan hệ huyết thống, nhưng trongmắt của bố mẹ và tất cả mọi người, anh vẫn là anh trai cô, và cô vẫn là em gáianh.

Hiện tại, cô đang nằm trong vòng tay anh nhưng trái tim cô,anh vẫn không thể xác định được. Tiểu Ái chưa từng nghĩ, người như Dung Kỳ, sẽvì không xác định được chuyện này mà lo âu suy nghĩ. Đó là những tâm tư chấtchứa trong lòng không thể cất thành lời, khiến anh cứ phải chú ý đến từng phúttừng giây hành động của cô. Gặp gỡ ai, tiếp cận ai như thế nào, tất cả đều lànguyên nhân khiến anh trầm mặc lúc này.

Hai ngày sau, Hàn Phong theo lời hẹn gọi điện đến.

Chiến tranh lạnh giữa Tiểu Ái và Dung Kỳ vẫn chưa chấm dứt.Cô đang vô cùng chán nản nằm bò dưới cây che nắng, thì thấy Dung Kỳ nhận điệnthoại của Hàn Phong, không khỏi phấn chấn, cô lập tức quay về khách sạn thayquần áo.

Địa điểm bữa tối là một nhà hàng nhỏ có tên là La Metenda,nằm ở khu thành cổ Nice. Nhà hàng không hề đẹp mắt chút nào, bên trong thậm chícũng không có cả điện thoại, nhưng đồ ăn lại rất nổi tiếng, chủ yếu là do đầubếp chính ở đây rất giỏi.

Mặt trời lặn, cả thành phố Nice như được khoác tấm áo màucam, bầu trời trong xanh nhuộm thành mảng trầm lặng và sâu thẳm, bức màn củabầu trời dần dần hạ xuống. Trên các con phố ngoằn ngoèo, chật hẹp, mang đậm lốikiến trúc phong tình của người Italia, những bóng đèn đường, bảng hiệu muônhình muôn vẻ đều được thắp sáng, trên đường vang vọng đủ các loại tiếng ồn.

Họ không lái xe, mà đi bộ từ bờ biển đến, những nghệ sĩđường phố, những cửa hàng nhỏ rực rỡ màu sắc, dạt dào hơi thở nghệ thuật làmsay mê lòng người. Khu chợ náo nhiệt đã làm trỗi dậy lòng ham mê mua sắm củaTiểu Ái, cô kéo Dung Kỳ chạy đi từng cửa hàng, muốn anh làm phiên dịch giúp côép giá. Lúc đầu vẻ mặt anh hơi lạnh lùng, thậm chí còn không để ý đến cô, nhưngthấy cô dùng tiếng Anh mặc cả với người khác như gà vịt nói chuyện, cuối cùnganh cũng không nhịn được cười.

Dung Kỳ cầm lấy đồ thủ công mỹ nghệ điêu khắc bằng gỗ màTiểu Ái đang giữ trên tay, trả tiền theo giá gốc, rồi kéo Tiểu Ái vẫn đang luônmiệng kêu gào nhanh chóng rời đi. Khi đã đi khỏi đó rất xa, cô vẫn không ngừngcằn nhằn, nói mình đã ép giá bao lâu, vậy mà trong nháy mắt anh lại có thể trảtheo giá gốc.

"Em mà còn cằn nhằn nữa, chúng ta có thể ăn đêm luônđược rồi đó!" Anh nhắc nhở cô.

Tiểu Ái chợt nhớ ra: "Chắc là vì ở bên cạnh anh đó mà,nên những chuyện khác dường như đều trở nên không quan trọng nữa."

Dung Kỳ cúi đầu lườm Tiểu Ái, ánh mắt lãnh đạm ban đầu giờđây ấm áp, yên tĩnh như ngọc.

Tiểu Ái vẫn đang say sưa suy nghĩ vì sao tâm trạng của anhbỗng dưng tốt lên như vậy, thì cách đó không xa có người gọi tên cô. Tiểu Áingẩng đầu, phát hiện ra Hàn Phong, liền vội cùng Dung Kỳ bước lên phía trước:"Sao anh lại đứng giữa đường? Có phải không tìm được nhà hàng mà anh ấynói?"

"Anh ra ngoài để lấy đồ. Bọn em đến muộn thật đó, anhđã đợi sắp được một tiếng rồi, đồ uống cũng đã gọi mấy cốc rồi!" Hàn Phongmỉm cười trêu đùa.

"Thật ngại quá, chúng tôi đi bộ đến đây, nhưng cô ấylại khăng khăng đòi mua đồ, vì vậy mới đến muộn!" Dung Kỳ lễ độ trả lời,lịch sự đến mức khiến cho Hàn Phong thấy ngại, anh vội xua tay: "Khôngsao, không sao, tôi chỉ nói đùa thôi! Thật ra tôi có dẫn theo một người bạn,ngày mai cậu ấy bay đến Paris. Tôi nghĩ đều là người trẻ cả nên đã gọi cậu ấyđi cùng, hai người không phiền lòng chứ?"

"Không phiền lòng!" Tiểu Ái lên tiếng trước:"Càng đông càng vui!"

Hàn Phong gật đầu, đẩy cửa nhà hàng La Merenda: "Ngườibạn kia của anh cũng thích đông vui nên anh cũng muốn giới thiệu với bọnem." Nhà hàng gần như không còn chỗ trống. Hàn Phong đi trước dẫn đường,đi vào trong, anh chỉ đến chiếc bàn cạnh tường: "Chỗ ngồi hơi nhỏ, nhưnggóc này khá yên tĩnh."

Dung Kỳ và Tiểu Ái nhìn vào, dưới ánh đèn mờ, một người đànông đang ngồi quay lưng ở chiếc bàn đó, thấy giọng nói của Hàn Phong, đốiphương chậm chạp quay đầu lại nói: "Này, cuối cùng cậu cũng quay về, mìnhcòn cho rằng cậu đến bờ biển tản bộ rồi cơ. Hai người bạn của cậu đâu, đã đếnchưa?"

Giọng nói đó vừa vang lên, Tiểu Ái lập tức sững người. Khôngphải chứ, trùng hợp đến vậy sao?

Cùng lúc đó, người ở phía bàn cũng sững sờ, trong giây látba người nhìn nhau, bạn của Hàn Phong - Thôi Thái Dạ bỗng đứng dậy: "Haingười sao lại ở đây?"

Hàn Phong không hiểu gì cả: "Sao thế, mọi người quennhau à?"

"Đương nhiên quen biết rồi!" Đối với việc bất ngờxuất hiện tại nơi này, Thôi Thái Dạ vừa tức giận, vừa tức cười. Trước đó, khiSan San nói với anh Tiểu Ái xin nghỉ phép cùng bạn trai đi chơi, anh đã khôngtìm thấy cô, những ngày này anh đã suy nghĩ rất nhiều, gần như sắp miễn cườngchấp nhận chuyện cô có bạn trai. Trong tâm trạng buồn bực, anh đã bay đến châuu giải khuây. Không ngờ cô bé này xin nghỉ phép là để đi chơi cùng Dung Kỳ, vìđể lừa anh mà đến cả San San cũng lừa nốt.

"Bé con! Em chơi anh một vố như vậy, là không muốn qualại với anh nữa sao? Còn cậu nữa..." Anh chuyển về phía Dung Kỳ: "Saocậu cũng điên theo cô ấy vậy?"

Hàn Phong hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả:"Thái Dạ, có thể nói rõ hơn chút được không, mình chẳng hiểu gì cả! Cậunói Tiểu Ái trêu đùa cậu, Aki cũng trêu đùa cậu à? Hai người họ cùng..."

"Em có lời muốn nói..." Sau khi thẫn thờ vài giây,Tiểu Ái bừng tỉnh lại. Hiển nhiên Thôi Thái Dạ còn chưa biết chuyện giữa cô vàDung Kỳ, đúng là trong cái rủi có cái may, chỉ cần Hàn Phong không nói ra, ănnhanh bữa cơm này, thì vấn đề sẽ được giải quyết.

Sau khi quyết định xong, Tiểu Ái ra vẻ nghiêm túc nói:"Điều em muốn nói là... em đói rồi, hay là chúng ta ăn cơm đi!"

Hàn Phong phát hiện ra, hai người đàn ông đang có mặt ở đây,một người vì câu nói này mà lộ ra nụ cười sủng nịnh, một người lại lạnh lùngvới đôi mắt màu trà nguội lạnh. Vẻ mặt của hai người, có phải nên đổi cho nhaukhông?

Từ lúc chọn thực đơn đến khi thức ăn được bưng lên, miệngTiểu Ái chưa có giây phút nào nghỉ ngơi. Tuy cô liên tục nói, nhưng nội dunglại gần như ngựa thần lướt gió không có điểm dừng, hoàn toàn không tìm ra chủđề và trọng tâm. Thôi Thái Dạ bắt đầu bất lực, Hàn Phong chỉ đành cười phụ họatheo.

Trong tất cả bọn họ, chỉ có duy nhất Dung Kỳ mới biết được ýđồ của Tiểu Ái. Thực ra, cô không muốn Thôi Thái Dạ biết được quan hệ của họ,nên ra sức tỏ vẻ hoà nhã để che đậy mọi thứ.

Lúc Tiểu Ái thao thao bất tuyệt, cô chỉ nhận thấy ánh mắtcủa người ngồi bên cạnh càng lúc càng lạnh, càng ác liệt hơn.

Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, bốn người bước ra khỏi nhàhàng. Hàn Phong muốn rủ mọi người đi tăng hai, nhưng còn chưa nói hết đã vấpphải sự phản đối kịch liệt của Tiểu Ái, anh đành không nói gì nữa.

"Aki!" Theo cách gọi của Hàn Phong, Thôi Thái Dạbiết cậu ta chưa biết về một thân phận khác của Aki, vì thế cũng theo cách xưnghô đó mà nói: "Hiếm có được buổi tối như hôm nay, cho mình mượn Tiểu Áimột chút, chắc cậu không phản đối chứ?"

"Em rất mệt, muốn về đi ngủ rồi!" Dung Tiểu Ái lậptức ra sức ngáp.

"Bé con! Em đừng đóng kịch nữa, còn không mau đến đâycho anh!" Đã lâu không gặp, anh nhớ da diết mùi hương thanh dịu, thơm ngọttrên người cô. Ở một đất nước lãng mạn như thế này, cộng thêm Địa Trung Hảixinh đẹp, anh không tin tối nay anh không chiếm giữ được cô.

Thấy Tiểu Ái đứng cạnh Dung Kỳ không hề nhúc nhích, tronglòng Thôi Thái Dạ liền thấy không thoải mái, đưa ray ra kéo cô lại gần. Hànhđộng này diễn ra đột ngột, Tiểu Ái không đề phòng được nên phút chốc lao vàolòng Thôi Thái Dạ. Sau khi cô đã đứng vững, bàn tay đang đút trong túi quần củaDung Kỳ cũng đưa ra, nhưng vẫn chưa có hành động nào, khuôn mặt đẹp của anhbỗng chốc sa sầm, đầu lông mày theo đó cũng nhíu chặt lại.

Cô biết Dung Kỳ đang nhẫn nhịn, tuy anh từng nói, muốn côquang minh chính đại nói với Thôi Thái Dạ quan hệ yêu đương của hai người. Thếnhưng, từ biểu hiện lúc nãy của cô, anh cũng đã nhìn ra cô tạm thời chưa có ýđịnh nói ra sự thật, vì thế lúc nãy anh mới để mặc Thôi Thái Dạ kéo cô đi.

Bàn tay đã chạm được vào chiếc eo nhỏ, mềm mại của Tiểu Ái,Thôi Thái Dạ vui mừng, liên tục hỏi cô muốn đi đâu, giọng điệu như thể bây giờcô muốn bay lên cung trăng anh cũng sẽ làm bằng được cho cô.

Cảnh tượng này khiến cho Hàn Phong không khỏi kinh ngạc, anhthật sự không hiểu điều gì đang xảy ra trước mắt mình.

"Bỏ tay ra!" Những ngón tay đặt ngang ngược trêneo khiến Tiểu Ái không hài lòng chút nào. Cô ra sức cạy thoát khỏi tay anh,nhưng Thôi Thái Dạ vẫn kiên quyết giữ lấy eo cô không chịu buông.

Những ngón tay thon dài cuối cùng cũng giữ lấy tay Thôi TháiDạ, rồi giằng kéo cô lại.

Thấy cô một lần nữa co người bên cạnh Dung Kỳ, Thôi Thái Dạmất bình tĩnh nhìn người bạn thân: "Mình nói với cậu... Tại sao đến bâygiờ cậu vẫn còn phản đối chuyện mình và cô ấy bên nhau? Bố mẹ mình cũng đã gặpcô ấy rồi, mình thật sự nghiêm túc với cô ấy. Lần này không phải chơi đùa, cậuđừng có can thiệp nữa được không?"

"Thái Dạ..." Hàn Phong như đã hiểu ra điều gì đó,liền nói: "Cái này thì cậu sai rồi, anh ấy là bạn trai của Tiểu Ái, cậubảo anh ấy không được can thiệp, cái này..."

"Cậu uống quá nhiều rượu rồi đấy? Ăn nói vớ vẩn!"Thôi Thái Dạ lườm Hàn Phong, rồi chỉ vào hai người trước mặt cười nói:"Cậu hãy nhìn cho rõ, đừng có nhận nhầm người."

Hai người trước mặt đều không cười, trong phút chốc, Dung Kỳđưa tay ra ôm Tiểu Ái vào lòng, đôi môi hình thoi bắt đầu mấp máy: "TháiDạ, Tiểu Ái là người phụ nữ của mình."

Lúc anh nói câu này, nụ cười trên mặt Thôi Thái Dạ vẫn cònchưa tắt, vừa nghe thấy những lời đó, anh càng cười nhiều hơn đến mức gập lưnglại.

Thôi Thái Dạ nhìn họ, họ cũng lặng im nhìn lại anh. Dần dần,trong không gian như có sự chuyển biến nhỏ bé, nụ cười của anh cũng tắt dần.

"Cậu không phải đang đùa đấy chứ?" Một câu hỏinghi vấn, nhưng lại mang giọng điệu khẳng định. Vào giây phút thấy được sự thậttừ đáy mắt hai người, anh gần như suy sụp.

Thôi Thái Dạ lắc đầu, lùi về sau hai bước: "Điên rồi!Hai kẻ điên!" Anh cười lạnh, xoay người bước đi, nhưng chưa đi được baolầu thì bất ngờ xoay người lại, nổi giận đùng đùng đấm cho Dung Kỳ một cú khámạnh. Khuôn mặt điển trai của Dung Kỳ lúc này đã bị lửa giận làm cho méo mó."Đồ khốn kiếp! Cậu đang nói cái gì? Cái gì mà người phụ nữ của cậu? Đó làlời cậu có thể nói sao? Tôi nói cho cậu biết, cô ấy mới là người phụ nữ củatôi. Trước đây như vậy, hiện tại như vậy, sau này cũng như vậy. Cậu hãy cút xara cho tôi."

"Thôi Thái Dạ!" Tiểu Ái dùng toàn lực kéo anh ta,nhưng người đàn ông đang chìm trong cơn giận dữ khiến cô không thể kéo nổi. Cúđấm đầu tiên Dung Kỳ không tránh, anh bị đánh rất mạnh, khoé miệng lập tức chảymáu khiến Tiểu Ái vô cùng đau lòng. "Thôi Thái Dạ! Sao anh lại đánh DungKỳ? Khuôn mặt là chỗ đáng giá nhất trên thân thể anh ấy, đánh hỏng rồi anh lấycái gì mà đền cho tôi!"

Dung Kỳ vốn có thể tránh được cú đấm của Thôi Thái Dạ, nhưngvừa nghe những lời này, lập tức mất tập trung nên lại bị ăn một cú nữa. Anhnhịn đau ném cho Tiểu Ái một cái lườm sắc lạnh cảnh cáo.

Thân thủ Thôi Thái Dạ rất tốt, lúc ở Mỹ thường xuyên luyệntaewondo. Khi quen Dung Kỳ hai người thường đấu với nhau suốt, lần nào anh cũngthắng. Tuy nhiên bây giờ anh mới phát hiện ra, trước đây Dung Kỳ hoàn toàn chưadùng đúng thực lực.

Sau khi khuôn mặt hoàn mĩ, tinh tế của Dung Kỳ đã nhuộmthành sắc lạnh hoàn toàn, Thôi Thái Dạ đã bị cậu ta hạ đo ván bởi đòn thứ tư.

Cuộc hỗn loạn cuối cùng cũng chấm dứt. Hàn Phong thấy tìnhhình có gì đó không ổn, lâp tức dùng tay ra hiệu với Tiểu Ái biểu ý mình đi lấyxe trước.

Con đường họ đang đứng tuy không đông, nhưng thỉnh thoảngcũng có người qua lại, lúc này mọi người đều dừng chân tò mò đứng xem.

"Thôi Thái Dạ..." Tiểu Ái đến bên anh, muốn kéoanh, nhưng lại bị anh lạnh lùng hất ra. Thái Dạ tự đứng lên, ánh mắt vô cùngđáng sợ nhìm cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Những lờicậu ta nói là thật sao?"

Đã đến lúc này, cũng chẳng cần phải giấu nữa, Tiểu Ái nhìnanh, nói một tiếng đúng. Một chữ này, khiến anh không thể kiềm chế được liềnđưa tay tát cô một cái. Một tiếng bốp vang lên, anh đẩy cô ra, quay người đi vềmột phía khác của con đường.

Tiểu Ái quay lại nhìn Dung Kỳ, anh lau vết máu trên khoémôi, xoa xoa má cô: "Em bảo Hàn Phong đưa em quay về khách sạn trước, anhđuổi theo cậu ấy." Tuy nhiên anh chưa đi được mấy bước, lại bị Tiểu Ái kéochặt vạt áo. Trên khuôn mặt màu lúa mạch, in rõ dấu vết của năm ngón tay, khiếncho khuôn mặt xưa nay vẫn trong sáng trở nên tái xanh: "Đừng đuổi theo,bây giờ chắc anh ấy đang mất bình tĩnh, cứ để anh ấy bình thường trở lại, đếnkhi về nước đến tìm anh ấy cũng được."

Dung Kỳ trầm lặng nhìn Tiểu Ái một lúc, ôm chặt cô rồi cùngbước về hướng ngược lại.