Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 22: Thiên đường và địa ngục



Thang Ân Nặc gần như nắm trong tay nền điện ảnh ở thành phốB. Ở đây, chị ta có hai công ty sản xuất phim truyền hình, một công ty quản lývà một công ty thiết kế trang phục. Địa điểm buổi casting lần này diễn ra tạimột trong hai công ty đó.

Dung Tiểu Ái tuyệt đối không ngờ rằng mình lại đen đủi nhưvậy, khi cô đang ngồi đợi đến lượt casting thì thấy một người không hề muốngặp. Hôm nay anh ta mặc chiếc áo dày tay màu tàn thuốc, quần jeans vá, quả đầuđinh hình như được vuốt keo, từng sợ tóc vểnh lên đầy cá tính. Hứa Kỷ Dương vốnđã rất đẹp trai, mấy năm nay trải qua môi trường ở Học viện kịch lại càng biếtcách kết hợp quần áo. Lúc Hứa Kỷ Dương đút tay trong túi quần đi vào, có vài cônàng liếc mắt về phía anh ta. Hứa Kỷ Dương dường như rất thỏa mãn với ánh mắtđó, bước đi đầy vẻ kiêu ngạo.

Tiểu Ái vội vàng chạy đến ngồi ở một góc khuất, đưa tay rache nửa mặt. Nhưng Hứa Kỷ Dương vẫn thấy cô, lại còn rất tự nhiên chào hỏi.Tiểu Ái ngẩng đầu lên gượng cười: “Có những người da mặt dày thật đó, lần trướcbị tôi mắng như vậy mà hôm nay vẫn còn vác mặt đến chào hỏi.”

“Em muốn nói thế nào tùy em, gần đây tâm trạng của anh đangtốt, không ảnh hưởng gì.” Anh ta kéo ghế ngồi cạnh cô. “Đến casting à? Thế nào,có cần anh giúp em đánh tiếng với người ở bên trong không kia không?” Vẫn làgiọng điệu quen thuộc: “Đừng có dùng ánh mắt nghi ngờ như vậy nhìn anh, namdiễn viên chính mở miệng, đạo diễn cũng phải nể mặt chút chứ. Chỉ là một vaiphụ thôi mà, đơn giản!”

Hứa Kỷ Dương là diễn viên chính sao? Tiểu Ái lập tức thấybuồn nôn như bị nuốt phải ruồi. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, anh taphải trả bằng gì mới có thể lấy được vai nam chính này.

“Nói đến vai nam chính, anh lại quên mất không cảm ơn mộtngười.” Anh ta dương dương tự đắc tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý đến ánhmắt chán ghét của Tiểu Ái. Thực ra, trước đó trước đó từ tầng trên anh ta đãnhìn thấy cô bước vào công ty, vì thế cố ý đến đây để báo thù chuyện lần trước.

“Muốn cảm ơn thì về nhà mà ôm bà vợ của anh, nói với tôi thìcó tác dụng gì?” Cô chế giễu Hứa Kỷ Dương nhưng một hồi lâu anh ta vẫn không cóphản ứng nào.

“Sai rồi! Lần này người anh phải cảm ơn có quan hệ gần gũivới em, đương nhiên phải nói với em chứ.” Anh ta tiến sát lại gần Tiểu Ái, hạthấp giọng: “Giúp anh chuyển lời tới Dung Kỳ, thực sự cảm ơn anh ta ngày hôm đóđã không trao vai diễn cho tôi, không phải như vậy, anh cũng sẽ không nghĩ đếnchuyện lấy bí mật của anh ta giao dịch với Thang Ân Nặc. Hôm nay, anh cũngkhông thể có vị trí diễn viên nam chính này.”

“Anh đã làm gì?” Vẻ mặt Tiểu Ái nghi hoặc.

“Chẳng qua tiết lộ chút bí mật nhỏ của anh ta, em có muốnnghe không? Muốn biết người anh trai tốt rốt cuộc có ý nghĩ gì với em không?”Trong đáy mắt Hứa Kỷ Dương mang theo khoái cảm báo thù. Tiểu Ái sững sờ nhìnanh ta, tại sao… ngay cả Hứa Kỷ Dương cũng biết?

“Nhìn dáng vẻ của em hóa ra chắc cũng đã biết rồi.” Anh ta càngcười khoái trá hơn: “Ha ha, việc này thật nực cười! Trước đây khổ sở phục vụ ảta, cũng chỉ nhận được những vai diễn bình thường, bây giờ chỉ với một bí mậtnhỏ, đã đổi được vai nam chính thứ nhất. Phải nói là, anh trai em quả là có bảnlĩnh, không chỉ giữ chặt được em gái, mà ngay đến người phụ nữ như Thang Ân Nặccũng không cần tốn nhiều công sức vẫn có thể nắm gọn trong tay. Anh ở bên ả talâu như vậy, nhìn thấy bao nhiêu người đến bên cạnh ả rồi ngậm ngùi ra đi. Chỉcó Dung Kỳ, không phải làm gì, mà có thể lấy được số tiền đầu tư hàng tỷ đồng.Để chiếm đoạt được Dung Kỳ, ả đã tốn bao nhiêu công sức lấy lòng, ngay cả việcuy hiếp cũng đã dùng đến. Chỉ đang tiếc, anh ta rượu mời không uống, lại đơnphương đi hủy hợp đồng. Sau khi mất đi số tiền đầu tư hàng tỷ, anh ta còn phảibồi thường một số tiền lớn vì vi phạm hợp đồng nữa. Nghe nói gần đây anh takhốn khó đến mức nhà cũng phải bán. Ha ha, em nói xem anh có nên xem xét muanhà của anh ta hay không? Suy cho cùng, Dung Kỳ cũng chỉ vì bảo vệ người bạn gáicũ của anh nên mới lâm vào thảm cảnh như vậy, anh thấy chết mà không cứu thìkhông được hay cho lắm nhỉ?”

Dương Tiếu Ái cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện. Cô nhìn anhta, mắt dần dần híp lại: “Vì vai nam chính này, anh đã phải vất vả nhiều rồi!”Trong đáy mắt đen nháy lóe lên những tia nhìn lạnh như băng, chỉ là lúc đó HứaKỷ Dương đang vô cùng đắc ý, nên không chú ý đến mà thôi.

“Anh không chỉ phải “phục vụ bà vợ” của mình, mà còn diễnvai khách mời hài hước. Hứa Kỷ Dương, lúc đầu tôi đúng là mù mắt mới phải lònganh. Anh không có lòng tự trọng hay sao? Mới bị Thang Ân Nặc đá đã quấn lấytôi, lại còn tìm Dung Kỳ gây chuyện để đòi vai diễn, lúc không được còn quay vềcầu xin Thang Ân Nặc, thậm chí không tiếc diễn vai thằng hề. Bây giờ, còn dámđem những chuyện khôi hài đó phơi bày trước mặt tôi. Anh nghĩ rằng tôi sẽ vìchuyện đó mà chịu kích động lớn sao? Còn nữa, sau khi làm những chuyện mất mặtấy, anh thấy mình rất thông mình, tài giỏi, muốn nhìn thấy vẻ mặt đố kị của tôisao? Hứa Kỷ Dương, anh bị điên rồi!”

“Anh không tin là bây giờ trong lòng em cảm thấy dễ chịu!”Anh ta cắn răng căm giận.

“Anh vẫn còn chưa hiểu sao, tôi không hề quan tâm đến kếtquả casting ngày hôm nay. Còn về Dung Kỳ, chuyện của anh ấy không có liên quangì đến tôi. Những lời hôm nay anh nói với tôi, chỉ có thể chứng minh một việc…”Tiểu Ái đứng dậy, vứt chiếc túi xách trong tay xuống đất, rồi nhanh nhớ chớpcho anh ta một cái bạt tai. Cái bạt tai vừa mạnh vừa kêu, khiến mọi người trongphòng đều quay lại nhìn.

Thế nhưng lọt vào mắt họ lại là cảnh tượng mà Hứa Kỷ Dươngkhông bao giờ ngờ tới. Một cô gái trẻ tuổi mặt mày bi thương bước lùi về phíasau: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, đừng có mà chơi gái lại còn chơi trai, bâygiờ nhiễm bệnh rồi. Chỉ biết hỏi tôi xin tiền thì liệu có tác dụng gì nữakhông?” Cô nước mắt lưng tròng cầm túi xách lên, rút tiền từ trong ví ra, némvào người anh ta: “Cho anh đó. Còn nữa, tôi không phải là quý bà nào đó, tôikhông có nhiều tiền như vậy. Cầu xin anh sau này đừng quấn lấy tôi nữa!” Nóixong cô thống khổ dứt khoát đẩy anh ta ra, lao ra ngoài không thèm quay đầulại.

Không khí trong phòng căng thẳng đến ngạt thở, tất cả mọingười đều nhìn Hứa Kỷ Dương bằng ánh mắt khác lạ, còn anh ta lại sững sờ trướchành động đột ngột của Tiểu Ái, đến lúc trấn tĩnh lại thì cô đã chạy từ lâurồi.

“Đồ ngu, đây là quà đáp trả của tôi!” Đó là những lời mà lúclướt qua người Kỷ Dương, cô vừa che mặt vừa nói nhỏ vào tai anh ta.

Nhìn những ánh mắt xem thường, coi rẻ như kim châm xungquanh, Hứa Kỷ Dương hận không thể giết chết Dung Tiểu Ái! Anh ta luôn cho rằngcô là một đứa con gái đần độn, chỉ được cái bề ngoài, cho dù có lanh lợi, giảohoạt, cũng chỉ có mức độ. Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng trong nháy mắtcô có thể trở mặt ra tay, và còn bất ngờ tạo một màn kịch như vậy. Khi anh tatức tối đuổi theo đến hành lang, cô đã đứng ở trong thang máy vẫy tay chào. HứaKỷ Dương điên cuồng lao về phía cô, nhưng chỉ chạm được vào cửa thang máy lạnhlẽo mà thôi.

“Dung Tiểu Ái!” Lửa giận trong đầu anh ta không có nơi nàođể trút xuống, chỉ có thể dồn sức đá vào thang máy mấy cái.

Lúc cô về đến thành phố S, trời vẫn sáng. Trước khi Tiểu Áilên máy bay, Trân Gia luôn miệng hỏi chuyện của Dung Kỳ. Bị Trân Gia hỏi đếnbực cả mình, cô tùy ý nói mấy câu, nào ngờ lại nhận được ánh mắt muôn vàn bithương của Trân Gia, rồi còn dặn đi dặn lại cô sau khi trở về thành phố S nhấtđịnh phải đi thăm Dung Kỳ.

“Mình đi thăm anh ấy làm gì? Mình lại chẳng có tiền giúp anhấy. Hơn nữa, việc phá hợp đồng ầm ĩ của anh ấy và Thang Ân Nặc, cũng đâu có liênquan đến mình chứ?” Tiểu Ái khoanh tay nói những lời châm chọc, kết quả nhậnlại ánh mắt hình viên đạn của Trân Gia

“Sao lại không liên quan đến cậu? Cậu là cái đồ đáng ghét!Từ nhỏ đến lớn chưa từng đối xử tốt với Dung Kỳ. Nếu không phải vì cậu, anh ấy hàtất phải phá hợp đồng chứ, chỉ cần cự tuyệt lời mời của Thang Ân Nặc là đượcrồi. Hợp tác thì vẫn cứ hợp tác, anh ấy chẳng bị tổn thất gì cả. Ngay cả Hứa KỷDương cũng biết anh ấy chắc chắn là vì bảo vệ cậu mới từ bỏ hợp tác, bằng khônghôm nay hắn tìm cậu khoe khoang làm gì?” Cái tật trọng sắc khinh bạn của TrânGia không hề thay đổi, giống hệ Tư Nhã. Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép của TrânGia, cô cũng phải thề thốt khi quay về thành phố S tuyệt đối sẽ đi gặp Dung Kỳ.

Sau khi từ sân bay đi ra, cô trực tiếp bắt taxi đi đến phíanam thành phố. Trên tay Tiểu Ái cầm tờ giấy ghi địa chỉ của Dung Kỳ mà lúctrước Trân Gia đưa cho cô. Vốn không định đến nhanh như vậy, nhưng nghĩ đếnchuyện mình chưa casting đã chạy rồi, uổng công bay đến thành phố B, khi quayvề công ty nhất định sẽ bị tra khảo, Tiểu Ái quyết định giải quyết dứt điểmchuyện của Dung Kỳ trước. Đã gần nửa năm, giữa họ không có bất kỳ liên lạc gì,ngay cả việc về nhà ăn cơm, cũng là từng người đơn lẻ, khiến bố mẹ không ít lầnthắc mắc. Nhưng Tiểu Ái lấy cớ thoái thác, vì Dung Kỳ bận việc nên hai ngườikhông thể nào sắp xếp được.

Nhà của anh ở gần hồ, chính là tòa nhà chung cư cao cấp giácắt cổ mà trước đây cô vẫn thèm muốn. Kiến trúc nhà được thiết kế theo phongcách châu u bao trọn gói. Diện tích mỗi căn hộ đểu khoảng một trăm năm mươi métvuông, mỗi mét vuông đều được kiến trúc sư hàng đầu thiết kế công phu, tạo ramột không gian đẹp mắt độc đáo.

Lúc đi qua khu bảo vệ và đến được phía dưới tòa nhà chungcư, Tiểu Ái thấy một chiếc Suv đỗ dưới bóng cây khoáng đăng, xinh đẹp. Chiếc xegiá rẻ bình dân này, hoàn toàn không hề xứng với đẳng cấp của khu nhà. Cốp saucủa chiếc Suv đang mở, bên trong đặt hai thùng các-tông, dường như có ngườiđang chuyển nhà. Tiểu Ái đi thang máy lên tầng bốn, chưa kịp ấn chuông thì cửanhà Dung Kỳ đã mở. Hai người bất ngờ gặp nhau, trong giây lát đứng sững ở đó,không ai cử động. Dung Kỳ mặc một chiếc áo lót mỏng màu xanh lam nhạt, mái tócđen mềm mại nhưng hơi rối, trong tay anh còn ôm một chiếc thùng giấy, giống hệtchiếc thùng đặt trong ô tô dưới lầu.

“Anh, anh đang chuyển nhà sao?” Tiểu Ái ngạc nhiên, khôngchỉ vì điều này, mà còn vì chiếc xe dưới lầu kia. Chiếc S600 của anh đâu? Tạisao lại dùng một chiếc xe bình dân chỉ mười mấy vạn tệ: “Ngay cả xe anh cũngbán rồi sao?”

Dung Kỳ lạnh nhạt nhìn cô: “Hôm nay anh rất bận, không rảnhrỗi để tiếp đón em.” Nói xong anh bước vào thang máy.

Tiểu Ái tức giận đến mức mặt trắng bệch. Cô đã chủ động đếntận cửa, mà anh lại còn nỡ đuổi đi sao? Thái độ của con người này, sao vẫn cổquái như vậy chứ? Nhìn thấy cửa chính vẫn mở, Tiểu Ái đảo mắt, tự đẩy cửa vào.Quả nhiên là căn hộ quý tộc giá ngất trời, mỗi centimet bên trong đều được bàitrí như một sản phẩm nghệ thuật. Diện tích căn nhà tuy không lớn, nhưng nhìnvào lại thấy sâu hơn, mỗi bước đi, đều có cảm giác như lạc vào động tiên, khiếnngười ta đắm say trong đó. Cô nhận ra cách bài trí đồ dùng rất quen thuộc, mộtlúc sao cô mới nhớ ra nó giống hệt với vị trí đồ dùng trong nhà mà lần trước côtiện tay vẽ lên giấy A4.

“Dung Kỳ, anh ấy… chắc không phải là… dựa theo những nét vẽnguệch ngoạc của mình mà bày trí lên căn hộ này chứ?”

Trong phút chốc tim cô đập nhanh hơn, những xúc cảm kì lạcuồn cuộn đan xen vào nhau, gần như khiến cô đứng không vững. Tiểu Ái đờ đẫnngồi xuống ghế sô-pha. Cho đến khi nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa truyềnđến, cô ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh. Trong giây lát, côthoáng thấy một tia đau thương trong đáy mắt anh. Tuy nhiên, khi nhìn lại mộtlần nữa, chỉ thấy anh chau mày, có vẻ không hài lòng với việc tự tiện của cô.

“Vẫn còn chưa đi hả?” Anh không nhìn cô nữa, tiếp tục bậnrộn thu dọn đóng gói đồ đạc.

Tiểu Ái cố gắng để giọng nói của mình nghe nhẹ nhàng mộtchút: “Việc đó… Trân Gia nói anh muốn bán nhà, sợ anh có chuyện gì, vì thế bảoem đến xem thử.”

“Anh không sao, em có thể đi được rồi!” Giọng nói anh lạnhnhạt, vẫn không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô

Thái độ của Dung Kỳ thật sự khiến người ta bực tức. Tiểu Áiđá chiếc bàn trà trước mặt: “Thôi đi! Cứ với cái tính cách ấy thì có thể giảiquyết được vấn đề gì chứ? Hôm nay lúc em đi thành phố B casting tình cờ gặp HứaKỷ Dương, cái gì cần biết, em cũng biết hết cả rồi. Nếu như không phải Trân Gialo lắng cho anh, bắt em nhất định phải đến thăm anh, anh nghĩ rằng em muốn đếnđể nhìn thấy vẻ mặt của anh lắm à?”

“Không muốn nhìn thì đừng có đến, chẳng ai ép buộc em!”

“Em chẳng hề muốn chút nào! Thế nhưng Trân Gia nói anh thànhra thế này trách nhiệm là ở em, về tình về lý, em phải đến hỏi cho rõ ràng.”

“Em đã đến rồi, bây giờ về đi!”

Nhìn điệu bộ mải thu xếp đồ đạc của anh, cô thật sự chỉ muốnbước đến cho anh mấy đấm: “Dung Kỳ! Đã đến nước này rồi, anh còn điều gì khôngthể nói được sao! Em chỉ muốn làm rõ mọi chuyện để báo cáo cho Trân Gia, chỉnhư vậy mà thôi.”

“Anh không nhất thiếtphải báo cáo với cô ấy.”

“Anh không phải, nhưng em thì phải. Anh có thể lịch sự trướcmặt Hoắc Hoài Kỳ, có thể mỉm cười tao nhã với người đàn bà lớn tuổi muốn cùnganh thuê phòng khách sạn, tại sao lại một mực không thể cho đứa em gái một đápán rõ ràng?”

Dung Kỳ đột nhiên sững người trong giây lát, rồi từ từ đứngthẳng lên ngoảnh đầu lại, ánh mắt như thủy triều lên xuống “Dung Tiểu Ái, anhtỏ thái độ đó với em, lẽ nào em không hiểu hay sao? Hay là chỉ trong mấy thángtrời em đã mất trí rồi ư? Anh nói để em biết, bất kể chuyện này là như thế nào,đều không liên quan đến Trân Gia. Anh không nhất thiết phải giải thích gì cả.Nếu như em muốn báo cáo, thì cứ đưa đáp án này cho cô ấy.”

“Căn nhà này ngày mai bắt đầu đổi chủ rồi, tốt nhất em đừngđến nữa?” Nói xong, anh vội vàng đặt những đồ đạc cuối cùng vào thùng giấy,tiếp đó tắt đèn, đi ra khỏi cửa.

Tiểu Ái ném vút chiếc gối đệm, nhưng trong giây lát, cô chợtnhớ đến điều gì đó, liền cầm túi xách đuổi theo. Đợi thang máy lâu quá, cô liềnđi bằng lối cầu thang bộ xuống. Lúc ra khỏi khu nhà, quả nhiên cốp sau chiếc xeSuv đã đóng vào, cô không kịp suy xét gì, lập tức mở một cánh cửa khác rồi lênxe. Dung Kỳ đang định khởi động xe chau mày nhìn Tiểu Ái. Mặt cô tỉnh bơ thắtdây an toàn cho mình: “Được rồi, anh có thể lái xe được rồi!”

“Xuống xe!” Chân mày anh thoáng hiện lên sự tức giận.

“Không xuống!” Cô lè lưỡi với anh, tính cách ngang bướng lạinổi lên: “Em đã đồng ý với Trân Gia phải làm rõ lý do tại sao anh lại làm nhưvậy. Anh không cho em đáp án thì em sẽ bám theo anh cho đến khi anh nói rõ vớiem, tại sao lại phá hợp đồng với Thang Ân Nặc? Tại sao thiên đường tươi sángđang ở trước mặt, mà anh lại vô cớ từ bỏ.” Tiểu Ái nhất định phải biết được đápán, bởi vì cô muốn có lí do chính đáng nói với Gia Trân rằng, dù Dung Kỳ thậtsự có gì với cô, anh cũng tuyệt đối không vì cô mà bỏ qua cơ hội trời ban, từbỏ tất cả những gì đã gây dựng được từ trước đến giờ. Đó không phải là điềuDung Kỳ sẽ làm, anh lý trí sáng suốt như vậy, tuyệt đối sẽ không chỉ vì mộtDung Tiểu Ái mà từ bỏ tất cả. Cô không tin, tuyệt đối không tin!

Sau giây lát, Dung Kỳ quay đầu đi, lạnh lùng chỉ nói một câu“tùy em” rồi khởi động xe.

Tiểu Ái nghĩ rằng anh ngoài thành phố S ra sẽ không có nơinào khác để dừng chân, nhưng cô hoàn toàn không ngờ anh lái xe một mạch quay vềthành phố Z. Lúc đầu cô còn cho là anh sẽ quay về nhà, kết quả anh lại lái xeđến cầu tàu bên bờ biển thành phố Z. Một chiếc du thuyền có thân màu trắng, đáymàu đen, chính là nơi anh muốn đến sao? Thấy anh bê từng chiếc thùng giấy lênthuyền, tiếp đó thì chỉnh lại vị trí, cô lên tiếng hỏi: “Anh không phải địnhsống trên du thuyền này đấy chứ?”

“Không, anh chỉ muốn nghỉ phép, thư giãn chút.” Trong nhàbếp ở tầng dưới cùng, ánh mắt Dung Kỳ xuyên qua lớp cửa kính trong suốt hướngvề phía biển và bầu trời đêm đầy sao, ánh mắt đó sáng lên chút dịu dàng: “Maymà vẫn còn chiếc du thuyền này.”

“Chiếc du thuyền này là của anh sao?” Anh không phủ nhận.Tiểu Ái thực sự khó mà tưởng tượng được. Đây rốt cuộc là kiểu logic gì chứ, khókhăn đến mức bán nhà bán xe, thế mà vẫn có du thuyền. Không những thế còn làRegal 4080 đẳng cấp và tuyệt đẹp, trước đây cô đã từng xem thông tin về chiếcdu thuyền này, giá tuyệt đối không thấp hơn bốn triệu tệ. Cộng thêm phí bảodưỡng, Dung Kỳ rốt cuộc là có tiền hay không đây?

“Anh mua du thuyền khi nào? Bố mẹ có biết không?”

“Mua từ lâu rồi, bố mẹ không biết.”

“Anh… lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

“Em quên rồi sao, doanh thu của phim “Vũ điệu đào kép” rấtcao.” Anh lãnh đạm nhìn cô.

Tiểu Ái hết sức kinh ngạc, chỉ biết nằm sấp, bất động trênsàn boong tàu bóng loáng, sạch sẽ phía bên ngoài cửa kính.

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi thứ, anh bước ra ngoài sânthượng ở phía cuối con thuyền, thấy Tiểu Ái đang nằm sấp trên boong tàu ngủ.Gió biển đầu thu mát lạnh, chiếc du thuyền hơi lắc lư theo nhịp sóng lăn tăn.Nhấp nhô nhẹ nhàng, giống như chiếc nôi cho trẻ nhỏ. Dung Kỳ chăm chú nhìnkhuôn mặt xinh đẹp có phần hơi trẻ con của cô, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.Bầu trời đêm ở bờ biển thành phố Z không nhiều sao lắm, nhưng nếu ngắm kỹ, vẫnthấy lung linh, huyền ảo. Anh không gọi cô dậy, mà chỉ rón rén ôm lấy cô, rồiđặt nhẹ nhàng lên giường ngủ ở khoang trước.

Tiểu Ái có vẻ mệt nên ngủ rất sâu, vừa chạm vào chiếc khăntrải giường mềm mại liền quàng lấy chăn mỏng rồi tiếp tục đi vào giấc mộng. Côluôn là như vậy, rõ ràng biết phải cảnh giác, nhưng nhiều khi lại qua loa màquên mất, vô hình chung tạo cơ hội cho người khác tiếp cận. Những ngón tay thondài xinh đẹp đưa ra, lưỡng lự vuốt mái tóc xoăn dài của cô. Trong đáy mắt sâuthẳm, như đang kìm nén những cơn sóng biển cuộn trào mãnh liệt.

Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục. Lúc cô hỏi anhvì sao từ bỏ thiên đường trước mắt, anh thực sự muốn nói với cô, cái gọi là lựachọn chỉ thuộc về những người có thể lựa chọn. Còn anh, từ lâu đã đặt mìnhtrong địa ngục không lối thoát, không có quyền lựa chọn nữa rồi.

“Hãy cố giữ lấy thiên đường của em nhé, nhất quyết đừnggiống anh…” Anh khom người xuống, dịu dàng hôn lên má cô.

Khi mở mắt ra, thấy trần nhà xa lạ thấp lè tè, cùng với cánhcửa sổ nhỏ hình tròn có thể nhìn thấy bầu trời ở trên trần, Tiều Ái lập tức bậtdậy. Cô đẩy chiếc cửa kính sát đất ra, bên ngoài trời đã sáng, những cơn gióbiển ẩm ướt ùa vào. Không phải chứ? Cô đã ngủ một đêm trên du thuyền của DungKỳ sao?

Sau khi rửa mặt qua loa trong phòng vệ sinh, cô bắt đầu đitìm Dung Kỳ. Thế nhưng, cả nhà bếp và buồng lái đều không thấy bóng dáng anhđâu, lẽ nào anh ấy đã xuống thuyền rồi? Lúc đang nghi hoặc, thì có một ngườiđàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi đi đến, nhìn thấy Tiểu Ái liền đưa chiếcchìa khóa cho cô. Hóa ra người này bình thường giúp Dung Kỳ quét dọn, trông coidu thuyền, hôm qua trước khi họ tới, theo lời dặn dò của anh, ông ấy đã bổ dungthêm xăng dầu, nước ngọt và đồ ăn, du thuyền bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.

Sử dụng? Tiểu Ái nghi hoặc nhìn chiếc chìa khóa, Dung Kỳmuốn ra biển sao? Cái tên này thật là biết hưởng thụ đó! Cô men theo bậc thangbên tay trái rồi đi lên buồng lái lộ thiên ở tầng trên. Từ vị trí này nhìnxuống, biển xanh ngát một màu, thời tiết quang đãng, những cơn gió mơn chớn bêntai, bầu trời rộng lớn dường như chỉ thuộc về một mình cô. Trong đầu hiện lênmột ý nghĩ liều lĩnh, ngay lập tức cô trở nên kích động, tim đập liên hồi,không sao nén được ý nghĩ đó xuống.

Tiểu Ái rón rén đi xuống tầng dưới của du thuyền nhìn lạimột lượt, sau khi đã xác định được Dung Kỳ thực sự không có trên thuyền, côliền cởi dây thừng buộc ở cầu tàu. Mùa hè này, Thôi Thái Dạ từng đưa Tiểu Áiđến du thuyền anh ta chơi vài lần. Cô đã từng hiếu kì học cách lái thuyền, nhưngthành phố S không có biển, du thuyền cùng lắm chỉ có thể lượn vòng trong hồ,tuy cái hồ đó rất rộng, nhưng vẫn kém xa so với biển.

Hiện giờ, cơ hội ngàn vàng đã đến, cô đương nhiên phải biếtnắm bắt. Để có thể tận hưởng cái cảm giác lái du thuyền trên biển, dù chỉ làlượn vài vòng xung quanh cái cầu tàu này cũng tuyệt vời lắm rồi. Vào lúc này,tâm trạng Tiểu Ái vô cùng phấn khích như đang bay trên mây, nhưng cô không biếtrằng, hành động này sẽ dẫn tới hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nếu cô biết,một tay lái tàu chưa có kinh nghiệm, lại chưa từng được huấn luyện chính thứcmà dám một mình lái du thuyền trên biển là một chuyện nguy hiểm đến nhường nào,thì chắc chắn dù có khát khao đến đâu, cô cũng sẽ không động vào du thuyền nàymột giây một phút.

Lúc âm thanh tức giận của Dung Kỳ truyền đến từ sau lưng,Tiểu Ái suýt chút nữa rơi khỏi buồng lái.

Tiểu Ái sợ hãi cúi đầu: “Anh, anh sao lại ở trên thuyềnvậy?”

“Thế em nghĩ anh có thể ở đâu?” Anh đang đi chân không mặcmột chiếc quần dài mềm và áo may ô, bộ dạng như vừa thức dậy. Thế nhưng dướinhững cơn gió biển rì rào khuôn mặt điển trai thoàng mệt mỏi đó lại hiện lên vẻquyến rũ chết người. Buồn lái không lớn, bước lên bậc thang liếc qua là thấyngay, anh cau mày lại: “Lái chính và thủy thủ đâu?”

Tiểu Ái há hốc mồm, hiển nhiên không hiểu.

“Những người giúp anh trông nom chiếc du thuyền này hôm naysẽ lên thuyền, bây giờ họ đâu rồi?” Anh đến trước buồng lái nhìn xuống, trênboong thuyền cũng không có ai. Ánh mắt anh hướng về phía Tiểu Ái đang nắm vôlăng: “ Em đừng nói với anh, họ vẫn chưa lên thuyền.”

“Ai cơ? Em vẫn nghĩ là trên thuyền này chỉ có một mình em.”Tiểu Ái chợt nhớ ra, chiếc du thuyền này còn có một phòng khách, lẽ nào tối quaDung Kỳ ngủ ở đó. Trời ơi, cô đúng là vui mừng quá mức, nên quên kiểm trakhoang giữa. Bây giờ bị bắt quả tang tại trận, thật đáng thương!

Nhìn thấy sắc mặt Dung Kỳ càng lúc càng u ám. Tiểu Ái línhỉ: “Được rồi, là em chưa được sự đồng ý đã động đến du thuyền của anh, đừngnhìn em như vậy chứ, cùng lắm thì bây giờ quay về tìm lái chính và thủy thủ làđược!”

“Dung Tiểu Ái!” Anh hình như càng tức giận hơn: “Em có biếtmình đang làm cái gì không? Em không thể có lấy một ngày an phận thủ thườngđược sao?” Giọng nói lạnh lùng thốt ra khiến Tiểu Ái ngay lập tức sững sờ.

Không phải chứ! Nhìn dáng vẻ lo lắng nhìn khắp bốn phía củaanh, cô dường như nắm được nguyên nhân vì sao anh tức giận: “… Lẽ nào anh khôngbiết lái du thuyền sao?” Nói xong Tiểu Ái liền bật cười, sau đó thấy vẻ mặt tứcgiận xen chút lúng túng của anh, cô cười nhiều hơn, đến mức đứng không vững.

Một Dung Kỳ giống như trong truyện cổ tích, tinh thông mọithứ, biết nhìn xa trông rộng, lại cũng có thứ không biết, càng đáng cười hơnlà, thứ duy nhất mà anh không biết đó cô lại biết chứ. Cảm giác này thật là hảhê!

Tiểu Ái cười đến mức chân tay lảo đảo, đứng không vững, lúcđang muốn lăn một vòng trên sàn thuyền để biểu thị tâm trang của mình, khuônmặt lạnh băng của anh áp đến.

“Dung Tiểu Ái!”Giọng điệu anh gần như uy hiếp, trong đôi mắtmàu trà đang ẩn chứa những cơn phong ba bão táp sắp ập đến: “Trước khi anh thậtsự tức giận, em tốt hơn hết là cho anh nhìn thấy cầu tàu một lần nữa, bằngkhông…”

“Bằng không thì sao? Vứt em xuống biển chắc? Ha ha, như thếanh càng không thể quay về được đâu!” Tiểu Ái dương dương tự đắc, thoạt đầu khilái thuyền, cô chỉ định lượn một chút xung quanh cầu tàu, nhưng công lực củachiếc thuyền đáng giá bốn triệu nhân dân tệ này thực sự quá tuyệt, cộng thêmlần đầu tiên không có ai giám sát lái thuyền, vì vui mừng quá nên cô đã lái đixa: “Trước khi uy hiếp em, anh phải xác định rõ ràng tình thế hiện nay…” Lờinói của Tiểu Ái bị anh dùng môi cắt ngang, tim cô suýt chút nữa ngừng đập. Tuynhiên, môi anh chỉ dừng lại tại phía trước môi cô. Khoảng cách ấy gần như tớicon số không, trong không gian, tràn ngập mùi nước dưỡng sau khi cạo râu nhẹnhàng, thanh khiết của anh. Tiểu Ái ngây người nhìn anh chằm chằm, không dámnhúc nhích, mãi cho tới khi trong đáy mắt anh có chút khôi hài, cho tới khi anhchậm rãi nói.

“Bây giờ, em đã hiểu rõ tình huống hiện tại chưa?” Giọng nóinhẹ nhàng, trong trẻo, nhưng lại vô cùng đáng ghét. Tiểu Ái xấu hổ tức giận đầyanh ra, lập tức trở mình nhổm dậy. Lúc cô hung hãn hét lên rằng quay về thìquay về, cô đã không để ý tới sự u ám ẩn chứa trong đáy mắt của người đàn ôngđang đứng phía sau.