Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 20: Nếu như, em hy vọng như vậy



Tư Nhã khi pha chế xong ly “Hawai” đưa cho khách hàng ở quầybar, liền vươn cổ ra nhìn Tiểu Ái. Tiểu Ái đang ở phía khác thu dọn bàn, đãđược mười hai phút rồi mà giờ vẫn chưa xong. Con nhóc này, làm cái gì vậy chứ!Tư Nhã nhìn ngó xung quanh không thấy bóng dáng ông chủ đâu, lập tức bước rakhỏi quầy bar: “Này! Cậu sắp lau được nửa tiếng rồi đấy, chiếc bàn đó cũng đãtróc một lớp vỏ rồi, còn lau nữa hả?” Tư Nhã kéo Tiểu Ái đến góc bên cạnh, quởtrách một hồi. Vốn dĩ đã không thích hợp với làm thêm, nếu không phải ông chủbiết trước đây Tiểu Ái đóng phim “Vũ điệu đào kép”, nói là ngôi sao tương laiphải đãi ngộ nhiều hơn, không thì chắc chắn sẽ không tuyển dụng cô một lần nữa.

“Tư Nhã!” Tiểu Ái ngẩng đầu lên, hỏi một câu hỏi không ănnhập gì: “Nếu có người bị sốt hôn mê, bên cạnh lại không có ai cả, liệu có xảyra chuyện gì không?”

Mặt Tư Nhã co rúm lại, con nhóc này lại không bình thườngrồi: “Phát sốt à! Chết thì không chết nổi, cùng lắm thì viêm phổi, nghiêm trọnghơn chút thì đần độn thôi!... Nè! Nghe mình nói… Này! Cậu chạy đi đâu vậy?”

“Tư Nhã! Giúp mình xin ông chủ nghỉ, hôm nay mình có việcgấp phải đi trước. À, nhớ nói với ông ấy xin nghỉ sớm, như thế có thể bớt trừtiền hơn chút ít.” Tiểu Ái vừa chạy vừa quay đầu nói, trong nháy mắt đã khôngthấy bóng dáng đâu nữa.

“Nghỉ sớm?” Tư Nhã tiếp tục co rúm lại: “Cậu làm việc cònchưa được một tiếng mà, nghỉ sớm cái gì chứ?”

Sau khi vội vàng mở cửa, Tiểu Ái không thấy Dung Kỳ còn nằmtrên nền cửa nữa. Cô tức tốc xông vào phòng, phát hiện ra anh đang tựa nửangười trên giường, xem ra trong ý thức mơ hồ đã tự mình đến đây. Tiểu Ái sờ vàotrán anh, vẫn còn nóng hầm hập, liền vội ra sức kéo anh lên giường, kéo tấmchăn bông dày cộp đắp cho anh.

Sau khi đắp khăn lạnh lên trán anh, Tiểu Ái kéo ghế ngồi bêncạnh giường. Cô thở dài, nói lẩm bẩm một mình: “Hừ, phải nói cho rõ trước, lầnnày em không phải là quan tâm anh. Chỉ là lần trước em mắc bệnh anh đã từngchăm sóc em, em không muốn nợ anh cái gì, lần này trả lại anh.”

Sau khi được đắp vài lần khăn lạnh, người trên giường đã ngủsay. Từ nhỏ đến lớn, cô hình như chưa bao giờ thấy anh bị ốm, thậm chí cô còncó cảm giác như anh là người không bao giờ mắc bệnh. Vời vợi trên cao, nhìn xatrông rộng, lạnh lùng nghiêm khắc, ung dung điềm đạm, đó là toàn bộ những hiểubiết của cô về Dung Kỳ trong những năm qua.

Tiểu Ái đứng lên, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ. Từ tầng nămngắm nhìn thành phố, cô có thể ngắm nhìn từ xa những tòa nhà cao tầng sáng lấplánh sừng sững trong màn đêm. Thế giới thật kì diệu, con người thật vĩ đại, cóthể phát minh, sáng tạo ra những vật trang trí tô điểm sáng lấp lánh giữa mànđêm, khác hẳn ánh sáng của trăng sao. Cô là một người ưa hoạt động, rất hiếmkhi buổi tối không làm gì mà chỉ lặng lẽ, suy ngẫm và chờ đợi như thế này.

Căn phòng này, từ khi Dung Kỳ quay về cô rất ít khi bướcvào. Trước đây khi anh chàng thuê trọ khoa Mỹ thuật còn ở đây, cô lại rất hayvào để mượn máy tính lên mạng mua đồ. Tiểu Ái không có laptop, bởi cô khôngthích chỉ ngồi ở nhà nghịch máy tính, hằng ngày ngoài việc lên lớp diễn kịch,nếu không cùng Tư Nhã ra ngoài dạo phố, mua đồ, uống trà, thì cũng đi phỏng vấncho vai diễn.

Nghĩ lại trước đây, lúc căn phòng này sạch nhất cũng chưathể bằng một nửa bây giờ. Dung Kỳ thật sự rất sạch sẽ, tất cả đồ đạc đều đượcsắp xếp gọn gàng, vừa tầm mắt, tuyệt đối không có đồ linh tinh, ngay đến khôngkhí cũng có mùi hương thoang thoảng tươi mát. Dung Kỳ, thật sự không giống vớingười bình thường!

“Anh ấy à, đúng là quái thai! Nếu là người đàn ông khác, cóđược khuôn mặt như anh, lại có thành tựu như vậy, chắc chắn đã cưa đổ vô số mĩnhân sắc nước nghiêng trời làm bạn gái rồi. Anh thì tốt rồi, lại còn trêu chọccả em gái nữa… May mà em không phải là đứa con gái bảo thủ, sống chết làm ầm ĩlên thì lúc đó anh làm thế nào hả ?” Tiểu Ái nói được mấy câu, lại không kiềmchế được chạy đến trước giường, tiếp tục chỉ vào khuôn mặt điển trai của anhmắng mỏ: “Anh thử nói xem anh đã gây nên chuyện gì? Cả nhà vui vẻ, sống hòa hợpvới nhau không tốt sao? Bố mẹ đều rất thương anh. Anh rốt cuộc còn gì không vừalòng chứ? Sao anh cứ phải như vậy? Thật là, cứ nghĩ đến, em lại thấy bực mình!Anh có biết cảm giác giống như khi bị rơi vào vực thẳm không? Trong đó tối đennhư mực, không biết sâu bao nhiêu, không biết có cái gì, mà anh cứ khăng khăngmuốn kéo em xuống.” Tiểu Ái càng nói càng mất sức, cuối cùng người mềm nhũn,liền nằm bò bên cạnh giường, vùi đầu vào cánh tay: “Anh, thật ra em rất muốnđược tự nhiên như thế này gọi anh, không muốn vì sợ anh mà hàng ngày phải nghĩtrăm cách để trốn tránh. Anh nói em đã bán rẻ ước mơ, nhưng trên thực tế lạikhông hiểu được tầm quan trọng của giấc mơ đó trong lòng em. Em có nguyên tắc,cũng có giới hạn nhất định cho riêng mình, anh thật sự nghĩ rằng em là loạingười ngay cả sự tôn nghiêm cũng vứt bỏ, không trừ một thủ đoạn nào chỉ biếtđến thành công thôi sao?... Anh chẳng hiểu em gì cả, lần nào cũng chỉ vác bộmặt lạnh lùng hung dữ với em…” Giọng nói dần dần nghẹn lại, cô biết anh đangngủ say, sẽ không nghe thấy gì, nên còn vùi khuôn mặt đã ướt đẫm sâu thêm mộtchút.

“Nhiều lúc em hi vọng anh sẽ biến mất, để em không bị quảnthúc, hay làm phiền em nữa, nhưng có lúc, em lại hi vọng anh có thể thay đổi…Anh hãy nói với em, rốt cuộc em phải làm gì đây?” Giọng nói của Tiểu Ái cànglúc càng đứt quãng, tiếng nức nở đã không thể nào đè nén được nữa: “Đáng ghét,đáng ghét! Tại sao em phải khóc? Rõ ràng là anh không tốt, nếu không phải vìanh, em sao phải nóng lòng muốn thành công như vậy… Anh không biết hôm nay emđã gặp phải chuyện gì. Trong thế giới showbiz, một khi đã muốn đi đường tắt,bất kể anh nghĩ như thế nào, người khác sẽ không thèm để ý đến… Cái tên Jerrykia, ngoài mặt ôn tồn, nho nhã, tỏ thái độ tôn trọng em, nhưng thực ra trongđầu chỉ có chuyện đó. Anh không biết hôm nay em đã sợ đến mức nào, anh lại cònhung dữ với em… Đều tại anh, những chuyện này đều do lỗi của anh!... Em ghétnhững người như anh!” Nước mắt không cách nào ngăn lại được, Tiểu Ái vừa tứcgiận vừa buồn bực, đứng dậy lao ra khỏi phòng. Tại sao lại vô dụng như vậy? Tạisao phải khóc lóc yếu đuối? Nước mắt thì giúp được gì chứ? Đây hoàn toàn khôngphải tính cách của Dung Tiểu Ái.

“Đáng ghét!” Ở trong nhà vệ sinh, Tiểu Ái vừa rửa mặt vừanhìn bản thân mình mà mắng. Giọng nói của cô vẫn còn nức nở, lải nhải mắng chửimột lúc, cô phát hiện ra Dung Kỳ đã tỉnh, tay anh cầm khăn mặt, đang ngồi tựavào thành giường nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

“Anh… anh tỉnh khi nào vậy?” Mặt Tiểu Ái vẫn còn hơi sưng,vô thức tránh đi ánh nhìn của anh đang hướng đến.

“Vừa mới.” Nghe câu trả lời của anh, Tiểu Ái đang định thởphào nhẹ nhõm, nào ngờ anh lại nói tiếp: “Từ lúc em chỉ vào anh mắng chửi.”

Vậy chẳng phải anh đã nghe thấy hết rồi sao, ngay cả việc côkhóc lóc một cách vô dụng anh cũng biết rồi ư? Tiểu Ái vừa tức giận vừa lúngtúng trợn mắt nhìn: “Nếu anh đã tỉnh rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, anhkhông cần cảm ơn tôi, đây là trả nợ cho anh lần trước tôi ốm anh đã chăm sóctôi thôi!” Nói xong, Tiểu Ái lập tức quay người đi về phía cửa.

“Tiểu Ái!” Vẫn giọng nói lạnh lùng khàn khàn gọi cô. Tiểu Áidừng bước chân, nhưng không ngoảnh đầu lại, mà chỉ gượng gạo hỏi lại một câu:“Chuyện gì?”.

Dường như có tiếng thở dài từ phía sau truyền đến: “Tiểu Ái,ghét anh của hiện giờ lắm đúng không?”

“Hừ, anh của trước đây tôi cũng không thích, chẳng qua là sovới bây giờ vẫn còn tốt hơn nhiều.”

Dung Kỳ cười nhẹ mấy tiếng, đôi mắt màu trà lúc này gần nhưtrong suốt, dường như mang theo sự đau thương tột cùng, nhưng nghe tiếng cườicủa anh lại không thấy một chút dấu hiệu nào: “Tiểu Ái, hết tháng này, anh cóthể sẽ dọn đi.”

“Cái gì?” Tiểu Ái quay đầu lại, đôi mắt đen nháy trong veomang một chút gì đó kì vọng.

Dưới ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn bàn, nụ cười anh lạnhnhư sương mù: “Đoàn phim càng ngày càng bận rộn, không lâu sau phim sẽ côngchiếu, Aki có thể không còn cách nào để tiếp tục đứng trong bóng tối được nữa.Căn hộ này không còn thích hợp để anh sống tiếp, thế nên anh đã mua một căn hộmới ở phía nam thành phố, khoảng một hai tháng sau sẽ chuyển đi.” Dung Kỳnghiêng mặt, hàng lông mi dài quyến rũ tạo thành một cái bóng xinh đẹp ở cánhmũi, trong giây lát ngắn ngủi, có vô số cảm xúc cuồn cuộn trong đó, chúng khiếncho ngực anh đau đớn đến ngộp thở. Nhưng cảm giác đó anh chỉ để lộ trong giâylát, cô không hề hay biết.

Tháng ba, ngoài cửa sổ trời vẫn lạnh, nhưng Tiểu Ái lại nhưngửi thấy mùi vị thanh dịu của cây cỏ đâm chồi nảy lộc, hương thơm ngọt ngàocủa những đóa hoa mới nở.

Dung Kỳ nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc. Chỉ sợ đang nằm mơ,nên Tiểu Ái ra sức véo mình: “Anh, anh thật sự muốn dọn đi sao? Vậy tôi…”

“Tùy em, muốn chuyển đến ở cùng anh cũng được, ở lại… cũngđược, chỉ cần em không chê căn hộ này nhỏ và cũ.”

“Đương nhiên là không chê rồi! Tôi ở lại, tôi không chuyển.”Tiểu Ái ra sức gật đầu.

“Vậy được rồi, cứ quyết định như thế đi!” Anh gật đầu, giơtay ra tắt đèn bàn: “Anh muốn nghỉ ngơi, em ra ngoài đi!”

Tiểu Ái không một chút do dự, lập tức mở cửa ra ngoài, dườngnhư phòng anh là hầm tối còn bên ngoài là bầu trời quang đãng, bao la. Cô khôngchùn bước chạy về nơi tự do, ngay cả ý niệm quay đầu nhìn một cái cũng khôngcó.

Anh thì ngược lại, đang ở trong bóng tối trầm mặc. Nhữngkhát khao kia rõ ràng là chưa bắt đầu, vậy mà đã vội kết thúc. Anh từng nghĩrằng dù là con đường không có lối thoát, anh cũng không thể nào dừng lại. Anhnghĩ rằng, ngoài sự chiếm hữu và cướp đoạt ra, anh không thể nào làm được nhữngviệc khác. Thế nhưng, anh đã sai. Hóa ra anh không thể làm được. Nếu như, cô ấyđã hi vọng tự do đến như vậy, việc duy nhất anh có thể làm lúc này là buôngtay.

“Tiểu Ái, em thắng rồi!” Bờ môi anh vẽ lên một nụ cười nhợtnhạt với đường cong hoàn mĩ. Cảnh tượng đó, giống như phía bắc xa xăm, lạnh giáchỉ tồn tại một điểm cực quang hư vô trên bầu trời.

Tiểu Ái gặp lại Ando Ruki là lúc ăn cơm ở Parker. Thôi TháiDạ sau nhiều ngày mất tích cũng xuất hiện trở lại, gọi điện đến mời cô ăn cơm.Những ngày này, trên chiếc bàn trà của căn phòng nhỏ bày không ít tài liệu muanhà, xem ra Dung Kỳ nói là làm, thật sự quyết định dọn đi. Tâm trạng Tiểu Áirất vui vẻ, ngay cả chuyện Thôi Thái Dạ trước đó đã lừa cô về nhà, cô cũng quênsạch sành sanh. Lúc sắp ra ngoài, Tiểu Ái còn hứng thú lật lật đống tài liệumua nhà, vừa đọc đã lập tức líu lưỡi không nói nên lời. Tất cả đều là căn hộhai tầng lộng lẫy, còn là tòa chung cư hoàng kim ở gần hồ. Trong số đó có cănhộ thuộc tòa chung cư cao cấp giá trên trời mà cô đã them thuồng bao lâu nay.Cô thật không ngờ, Dung Kỳ lại có nhiều tiền như vậy. Tiểu Ái ôm những tờ giớithiệu ném lên ghế sô-pha: “Ôi chao, khi nào mình mới có tiền mua được nó chứ!”Cô lấy bút ra vẽ những đồ dùng gia đình đơn giản trên bản vẽ tòa chung cư caocấp đó. Vẽ xong, lại lẩm bẩm một lúc, rồi với tâm trạng suy sụp, cô nắm chặttúi xách bước ra khỏi nhà.

Trong phòng ăn của Parker, Tiểu Ái không muốn ăn, lật đi lậtlại đồ ăn trong đĩa, ngay cả Thôi Thái Dạ ngồi bên cũng trở thành vật trang trívô hình.

“Sao vậy bé con, vẫn còn giận anh sao?” Thôi Thái Dạ cúingười, ngón tay quấn lấy một loạn tóc xoăn mềm mại của Tiểu Ái.

Tiểu Ái quay đầu lại, ánh mắt hơi ngỡ ngàng nói: “Anh muốnnói đến chuyện anh đột ngột mất tích hả?” Lời nói vừa dứt, trán cô bị anh gõcho một cái.

“Tại sao ngay cả anh nói cái gì cũng không để ý thế hả? Tuyem không giận là tốt, nhưng nhìn bộ dạng tâm hồn lơ đãng, coi anh như vật vôhình thế này, thà em nổi cáu với anh còn hơn!”

Tiểu Ái trợn trừng mắt như muốn nói anh bị bệnh à, khiếnThôi Thái Dạ càng khó chịu. Đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, anh chỉ còncách coi như không có chuyện gì mà nghe máy. Tiểu Ái vô cùng chán nản, mượn cớđi vào phòng vệ sinh rồi lẻn ra ngoài hít thở không khí.

Phía cuối hành lang tầng ba có một cửa kính, bên ngoài làsân thượng kiểu kín với diện tích rất rộng. Tiểu Ái nhớ rằng nơi này có đặt mộtbộ bàn ghế mây rất đẹp, vừa định đến đẩy cửa, thì cô láng máng nghe thấy bêntrong có tiếng nói chuyện. Lòng hiếu kì nổi lên, Tiểu Ái ghé tai vào, không ngờnhững lời cô nghe được lại khiến cô nổi trận lôi đình.

“… Không phải chứ, anh lại có thể thất bại sao? Tôi chỉ vềNhật có một chuyến thôi mà anh đã làm hỏng chuyện rồi hả? Tôi còn nghĩ với tàinghệ săn mồi của anh, đáng lẽ không để vuột mất mới đúng. Thật là đáng tiếc đó,phí công tôi tạo cơ hội cho anh! Vì muốn làm giảm sự cảnh giác của chị ta,trước đó tôi còn cố tình giả vờ phật lòng, giả vờ đáng thương. Anh quá kém cỏiđó, Jerry!...” Nghe đến đây, Tiểu Ái không chịu được nữa, một cước hất tungcửa, cởi giày đập mạnh lên đầu chàng thiếu niên ác ma.

Ando Ruki không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhảy sang mộtbên để tránh đòn, không ngờ người trước mặt lại là Dung Tiểu Ái. Ruki vội vàngchạy trốn, nhưng không còn lối thoát nào nữa. Tiểu Ái cầm giày đánh cậu ta túibụi: “Thằng nhóc chết dẫm! Cậu chán sống rồi à? Tôi còn nghĩ cậu đã thay đổi,hóa ra vẫn ngựa quen đường cũ! Ngoài làm những chuyện vô vị này, cậu còn làmnên trò trống gì nữa! Mẹ kiếp! Cái loại khốn nạn này chỉ có thể đánh thôi!...Cậu đừng có mà chạy! Dám làm mà không dám chịu hả?”

Thôi Thái Dạ ngồi một lúc lâu không thấy bóng dáng của TiểuÁi đâu, liền men theo nơi có tiếng cô mà tìm đến. Lúc đó Tiểu Ái đang vô cùngtức giận đạp lên người Ando Ruki, dùng gót giày ấn đầu, rồi nghiến răng nghiếnlợi cắn lên cổ cậu ta. Thôi Thái Dạ hoàn toàn sững sờ, chưa đầy mười phút màđại tiểu thư đã quậy phá rồi. Thấy tiếng ồn, nhân viên phục vụ vội vàng chạyđến, người quản lý của Ruki cũng từ phòng ăn khác tiến lại, Thôi Thái Dạ vội ômTiểu Ái rồi kéo cô rời khỏi nơi này.

“Làm gì vậy? Bỏ tôi ra! Tôi phải dạy dỗ cho thằng nhóc khốnnạn này một trận nên thân mới được!... Á! Sao anh lại khiêng tôi như khiêng lợnvậy?... Có người đang nhìn! Mất mặt lắm đó!...”

“Câm miệng lại! Chỗ này còn ai làm cho mất mặt hơn em chứ!”Thôi Thái Dạ đặt Tiểu Ái đang không ngừng giẫy giụa lên vai, vỗ hai cái vàomông cô, vội vàng khiêng cô vào trong thang máy.

Khi Nanka chen qua đám đông đến sân thượng, cô phát hiện ratên ác ma nhà mình đã bị dạy dỗ đến tàn tạ, quần áo bị kéo rách, trên cổ còn cóvết răng mờ.

“Đáng ghét! Nanka! Vừa rồi cô ta cắn tôi! Có phải là chóđâu, sao có thể cắn quàng người chứ! Nanka, tôi phải kiện chị ta! Kiện chịta!...” Đối diện với chàng trai đang lâm vào trạng thái vô cùng tức giận, ngườiquản lý đã gần ba mươi tuổi này tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Nanka đẩy gọng kính, khe ho một tiếng: “Sau khi đến TrungQuốc, scandal của cậu đã không ít rồi, cậu còn muốn thêm vụ này nữa hả? Nếu đãxác định rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện để kiểm tra vết thương.”

Ruki tức giận trợn trừng mắt: “Ngay cả chị cũng như vậy hả?Đáng ghét, chị làm tôi tức chết! Lại còn bà chằn Dung Tiểu Ái, rốt cuộc có phảilà phụ nữ không vậy?” Cậu lấy tay sờ cổ, nhớ đến hàm răng, đôi môi lúc nãy, mặtbỗng có cảm giác hơi nóng, trong lòng trào dâng cảm giác kì lạ.

“Hừ! Người đàn bà đáng ghét, tôi không tin không tìm đượcđiểm yếu của chị! Cứ đợi đấy, sớm muộn gì cũng khiến chị quỳ trước mặt tôi khóclóc!...”

Nanka nhìn chàng trai đang xoay người bỏ đi, lặng lẽ thởdài. Nếu bây giờ có trò đánh cược hai người này ai thắng, cô nhất định sẽ đặtmột số tiền lớn cho Dung Tiểu Ái.

Lúc này trên chiếc sô-pha trong căn hộ hai tầng của ThôiThái Dạ, khắc tinh của tiểu ác ma đang bị một người khác dạy dỗ.

“Anh làm cái gì vậy? Đồ biến thái!” Tiểu Ái cưỡng chế trênđùi anh, mông đã bị ăn rất nhiều cái nện, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Thay Dung Kỳ giáo dục em!” Nói xong lại nện thêm một cái.Thôi Thái Dạ trong lòng ngập lửa giận, ra tay không hề nhẹ chút nào.

“Thôi Thái Dạ, anh ăn nhầm thuốc rồi hả? Biến mất một cáchkì quái, vừa quay về đã đánh tôi, anh bị chập mạch à?”

“Người chập mạch là em! Biết rõ thằng nhóc kia có âm mưu đentối với em, vậy mà còn đi chọc ghẹo cậu ta.” Tiểu Ái vừa nghe đến câu nói đóthì tức đến sôi ruột, liền túm ca-vát Thôi Thái Dạ hét lên: “Là do cậu ta giởtrò với tôi, còn tìm một thằng cha nước ngoài chơi xấu tôi. Tôi thấy cậu tađúng là không muốn sống rồi!”

“Nghĩa là gì?” Thôi Thái Dạ nhướn mày, ánh mắt sa sầm khiếnTiểu Ái thấy ớn lạnh.

“Không có gì!” Tiểu Ái chớp chớp mắt, muốn trốn, nhưng lưnglại bị Thái Dạ giữ chặt, cô chỉ có thể tiếp tục duy trì động tác nửa nằm nửa bòtrên người anh. Hai người thực sự quá gần nhau, mặc dù quần áo của họ lúc nàykhông phải quá mỏng nhưng Tiểu Ái vẫn cảm nhận được phần da thịt cường trángrắn rỏi của anh dưới lớp quần áo, Tiểu Ái cười hì hì: “Làm gì vậy, lại muốnchọc ghẹo tôi hả?”

“Dung Tiểu Ái!” Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Nói, những ngày anhkhông có ở thành phố S, em lại chơi đùa với người đàn ông nào rồi?”

“Anh có bị sao không đấy?” Vẻ mặt nghiêm trang của Thôi TháiDạ khiến Tiểu Ái thấy xa lạ: “Bao nhiêu phụ nữ của mình thì không đi mà quản,lại quay ra hỏi tôi? Tôi chơi đùa với ai liên quan gì đến anh?”

“Dung Tiểu Ái! Trả lời câu hỏi của anh ngay!” Tay Thái Dạtăng thêm lực, khiến cô càng đau hơn, lập tức trở mặt: “Anh làm cái gì vậy? Cóbản lĩnh thì đi mà gào với Ando Ruki ấy. Anh hỏi cậu ta, có phải tôi nợ cậu tamấy triệu tệ chưa trả không mà trước đây hại tôi, bây giờ vẫn đào hố bẫy tôi.Cái gì mà nhà thiết kế nổi tiếng chứ, cái tên Jerry kia hoàn toàn là quỷ háosắc vô liêm sỉ.”

Sắc mặt anh đột nhiên lạnh đi: “Hắn đã làm gì em?”

“Không, không làm gì!” Tiểu Ái hơi chột dạ.

“Hắn đã hôn em hả?” Thôi Thái Dạ chau mày suy đoán, thấy ánhmắt trốn tránh của cô, lập tức nổi giận: “Em dám để người khác hôn ư?”

“Là bị cưỡng hôn!” Tiểu Ái cãi lại, sắc mặt anh càng xám xịthơn: “Cưỡng hôn? Em còn cãi nữa à! Nếu không phải do em tạo cơ hội, người kháccó thể cưỡng hôn em sao?”

“Không hoàn toàn như thế. Tôi chưa từng tạo cơ hội cho anh,anh cũng năm lần bảy lượt cưỡng hôn tôi đó thôi.” Tiểu Ái phản bác vô cùng rànhrọt, ánh mắt của anh lúc này khiến cô cảm thấy anh hận đến mức như muốn bópchết mình. Tiểu Ái một lần nữa định trốn tránh nhưng anh vẫn giữ chặt gáy cô,cúi đầu về phía cô. Hai hàm răng hung hăng đặt lên cổ cô rồi cắn mạnh một cái.Tiểu Ái kêu rít lên rồi nhảy xuống mặt đất: “Làm gì đấy? Anh điên rồi à?”

“Sao nào, em thích cắn người khác như thế, anh cắn lại emchẳng lẽ không được sao?” Anh khoanh tay nhìn Tiểu Ái, thấy cô lẩn tránh lùi vềphía cửa, lập tức chau mày: “Em lại đây cho anh, hôm nay không nói rõ chuyệngiữa em và thằng đó thì đừng có hòng rời khỏi đây!”

Thấy Tiểu Ái mở cửa định bỏ chạy, Thôi Thái Dạ cuối cùngcũng bị chọc cho giận, vội sải bước đến cửa kéo cô quay lại.

Anh ném cô lên ghế sô-pha, còn mình thì kéo một chiếc đếnngồi đối diện, xắn tay áo lên vẻ mặt nặng nề nhìn cô chằm chằm. Tiểu Ái lườmlườm, chỉ biết kể lại tất cả mọi chuyện. Nhưng vừa kể xong, cô liền thấy sắcmặt anh trở nên xám xịt, cánh tay cũng nổi hết gân xanh, nhìn vô cùng đáng sợ.

“Để nổi tiếng em có thể làm cả những chuyện đó cơ à?” Ngóntay Thôi Thái Dạ ra sức gõ lên đầu Tiểu Ái: “Trong đầu em chứa những thứ gì vậyhả, muốn có cơ hội sao không chịu tìm anh? Ando Ruki là loại người nào? Bạn củacậu ta mà em cũng dám chơi cùng à?”

“Đừng gõ vào đầu nữa! Đau chết mất! Sao anh và con bé Tư Nhãgiống nhau vậy hả?”

“Đừng có oán thán người khác, tất cả là ở em, là do em khôngcó đầu óc!” Anh biết, nếu chỉ mắng thôi thì không thể giải quyết được vấn đềgì. Anh biết lí do vì sao cô không muốn đi tìm anh giúp đỡ, chẳng qua là lí dođó đã khiến anh không vui. Anh day trán suy nghĩ một lát, rồi mở miệng nói:“Được! Nếu em đã muốn nổi tiếng như vậy, thì bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ làmngười quản lý của em.”

“Hả?” Tiểu Ái nắm tóc, ngỡ ngàng.

“Người quản lí đó! Khốn kiếp!” Thái Dạ lại gõ lên trán cô.

“Nhưng công ty của anh là công ty người mẫu, không phải côngty quản lý.” Tiểu Ái chớp chớp mắt.

“Chỉ làm người quản lý cho riêng em thôi thì không cần phảicông ty gì cả. Anh sẽ chuẩn bị một bản hợp đồng, sau này em chỉ được phép làmnhững công việc anh nhận. Thời gian hợp đồng là mười năm, anh sẽ bồi dưỡng choem trở thành ngôi sao. Còn về việc trích phần trăm, cứ có thành tích là được,anh cũng sẽ không đưa cho em tiền ký hợp đồng, bởi em là người mới vào nghề,không cần thiết. Còn nữa, hàng ngày đi đâu, làm gì đều phải báo cáo rõ ràng vớianh. Đặc biệt là về phương diện kết giao bạn bè, nữ giới thì có thể, còn nam giớithì tuyệt đối không được!”

Dung Tiểu Ái ngẩn người: “Mười năm! Lúc đó tôi đã trở thànhbà lão rồi!”

“Chê dài sao? Vậy chín năm được chưa?”

“…” Có khác đâu chứ?

“Đừng có nhìn anh như vậy! Không bằng lòng chứ gì, anh sẽcho em một con đường khác: Tốt nghiệp xong lập tức đính hôn với anh, với tưcách là vợ chưa cưới của Nhị thiếu gia nhà họ Thôi, muốn nổi tiếng là chuyện dễnhư trở bàn tay.”

“Có con đường thứ ba không?” Tiểu Ái hỏi.

“Có, không làm việc ở đây nữa, sau khi tốt nghiệp chăm chỉlàm bạn gái của Thôi Thái Dạ, mỗi ngày chỉ cần dạo phố, ăn cơm, uống trà, muađồ.”

“…” Tiểu Ái thật sự muốn chửi tục.

“Tự mình chọn đi!”

“Trước khi lựa chọn, tôi muốn biết… anh rốt cuộc thích tôi ởđiểm nào?” Nói thực, chuyện này Tiểu Ái vẫn không hiểu.

Dường như không ngờ cô sẽ hỏi câu này, khuôn mặt điển traicau có cả buổi chiều cuối cùng cũng dãn ra, Thôi Thái Dạ mỉm cười: “Bé con, câunày anh phải hỏi em mới đúng chứ.” Anh tiến lên phía trước, đầu ngón tay nhẹnhàng chạm lên đôi má mịn màng: “Em hãy nói cho anh biết, một cô gái vừa thôtục vừa ngốc nghếch như em, rốt cuộc có gì hấp dẫn mà lôi cuốn được anh?”

Hơi thở nóng bỏng mê người của Thái Dạ bao lấy sống mũi TiểuÁi, cô thấy ánh mắt hoang dại nóng rực của anh, cảm thấy tim đập càng lúc càngnhanh hơn. Tiểu Ái thầm nghĩ, nói chuyện cũng không nhất thiết phải kề sát nhưvậy, có phải đang cố tình quyến rũ cô không đây?

“Thế nào, đã có câu trả lời chưa?” Đầu ngón tay thoangthoảng mùi thuốc lá trượt trên môi cô, tỉ mỉ vuốt đi vuốt lại.

Tiểu Ái gật đầu lia lịa, đẩy anh ra một chút: “Tôi có sứchấp dẫn gì, điều đó không quan trọng. Trả lời anh chuyện khác nhé. Tôi đồng ýkí hợp đồng người quản lý với anh, nhưng thời hạn phải đổi thành năm năm. Trongnăm năm, anh giúp tôi nhận công việc, còn tôi thì… Nhất định tôi sẽ nổi tiếngcho anh xem!”

Tiểu Ái ngồi đó, đôi mắt sáng long lanh tự tin, giống nhưtia sáng dịu dàng, ấm áp đang ngăn tách những đám mây chiếu rọi xuống mặt đất.Trong căn phòng tràn ngập sắc màu rực rỡ, từ đáy mắt bờ môi cô đều thắp sáng nụcười anh.

Rất nhiều năm sau đó, khi Thôi Thái Dạ nhớ lại giây phút ấy,anh vẫn khẽ mỉm cười.

Người con gái đó, bất kể lúc nào, nơi nào, cũng tự tin nhưvậy. Trong những ngày tháng sau này, cô không phải không trải qua thất bại,không phải không vấp ngã, thế nhưng cho dù cuộc sống có ba chìm bảy nổi, côchưa từng nghĩ sẽ từ bỏ. Trước dây, anh luôn cho rằng, đối với ước mơ của đờingười, thiên phú và cơ hội là quan trọng nhất. Nhưng sau đó, anh mới hiểu, điềumà ước mơ thực sự cần đến là sự kiên trì và hi vọng. Anh cũng từng gặp những côgái tài hoa, nỗ lực hơn cô, không ít người mới vào nghề đã khổ sở cầu xin và hivọng trở thành nghệ sĩ dưới trướng của anh. Thế nhưng trước sau, anh vẫn chỉ cóquan hệ hợp đồng quản lý với riêng cô mà thôi. Tuy Dung Tiểu Ái không có nhiềuđiểm tốt, nhưng trong tim anh, mãi mãi không một ai có thể vượt qua. Nụ cườitrong sáng chứa đầy sức sống, những suy nghĩ thoáng đãng, tính cách hoạt bát,khéo léo của cô không một ai có thể sánh được.

“Ghét của nào trời trao của ấy, cậu đã từng nghe chưa? Tôi thấy giống tình cảnh của hai người lúc này đó!”

“Chị hai của tôi ơi! Chị tha cho tôi đi! Cái bà đàn ông kia ư?... Tôi vẫn còn muốn sống thêm hai năm nữa!” Trong chốc lát, hai người đã đến gần hồ, trên bờ được trải thảm đỏ, các nhà báo lũ lượt kéo nhau lên thuyền. Buổi tiệc chúc mừng được tổ chức rất hoành tráng, tiếp đãi cả đám nhà báo phóng viên có mặt tại đây, thật không hổ với thành tích doanh thu phòng vé. Chiếc du thuyền lộng lẫy cao ba tầng được trang trí rực rỡ sáng trững, nửa mặt hồ như tấm gương phản chiếu với vô số hạt trân châu đang rơi xuống, lung linh rực rỡ, hoa lệ đẹp mắt. Ngay cả dãy núi xa xa đang sừng sững trong màn đêm cũng phải lặng yên ngắm nhìn sự huy hoàng trong khoảnh khắc này.

Trong phòng tiệc hơn một trăm mét vuông ở tầng một của du thuyền, trên hai dãy bàn dài được sắp các bộ đồ ăn màu bạc, bày ngập rất nhiều món ăn và đồ uống hảo hạng. Nhân viên của đoàn phim bưng cốc, đĩa tập trung tại một chỗ nhàn hạ tán gẫu, một vài diễn viên phụ cũng đứng lẫn trong đó, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười vui vẻ. Tại buổi dạ tiệc, mọi người đang tranh thủ hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất.

Hôm nay, Phạm Tĩnh Tĩnh mặc chiếc váy dài màu trắng hở ngực, mái tóc đen dài thả tự nhiên, trang điểm xinh đẹp và những đường cong cuốn hút đã trở thành tâm điểm để đám phóng viên nhà báo đua nhau chụp hình. Diễn viên nam chính Hồ Diệp cũng đang được phỏng vấn ở một chỗ khác, nụ cười anh ta có thể dễ dàng nhận thấy sự vui mừng và hài lòng với kết quả doanh thu như thế nào.

Khi bước vào phòng tiệc, Tiểu Ái vô cùng vui mừng khi phát hiện ra hai người mà cô không muốn gặp đều không có ở đây. Tiểu Ái cười thầm, lập túc nắm bắt cơ hội chờ đến lượt chụp ảnh cùng Phạm Tĩnh Tĩnh và Hồ Diệp. Thực ra chiều nay cô đến Nghệ Phong, mục đích không phải để trốn tránh buổi casting Thôi Thái Dạ sắp xếp mà thực chất muốn trốn buổi tiệc chúc mừng tối nay. Nghĩ lại trước đây, cô chưa từng tham gia bất cứ lễ khởi quay, họp báo, hay buổi 1ễ công chiếu nào. Dù vẫn được coi là vai phụ thứ nhất, nhưng ba diễn viên chính thật sự quá nổi bật, khiến cho một ngôi sao nhỏ như cô không khỏi chạnh lòng.

Về phía gia đình, bố mẹ cô từ lâu đã tuyên truyền bộ phim cho các gia đình ở tòa chung cư nơi họ đang sống. Nhắc họ nhất định phải xem “Vũ điệu đào kép”, vì đó là một tác phẩm lớn, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, và đặc biệt còn có con gái của họ tham gia nữa. Sau đó, Tiểu Khả, người duy nhất đến rạp xem bộ phim nhận xét “Với nước da đó, Tiểu Ái thật sự không hợp với phim cổ trang. Tại sao đoàn phim lại không trang điểm để cô ấy trắng thêm chứ? Tiểu Ái có phải không biết trang điểm không vậy, hay là lần sau cháu dạy cô ấy.” Mặc dù vậy, bố mẹ Tiểu Ái vẫn không ngừng tuyên truyền, ngay cả bà lão hàng xóm hơn tám mươi tuổi, bố mẹ cũng không bỏ qua. Đến nỗi khi gặp cô, bà lão còn cười nói: “Tiểu Ái còn giỏi hơn cả những diễn viên kịch hồi trước. Nào lại đây, nói cho bà biết, cháu diễn vai đào nào, thanh ý hay áo hoa vậy?” Cả người Tiểu Ái đổ mồ hôi hột tựa như cơn mưa rào vừa trút xuống.

Tiếp đó là Tư Nhã, khi bộ phim “Tổn thương” chiếu đến mấy tập có mặt cô, cô cũng không hưng phấn như lúc này. Trước khi “Vũ điệu đào kép” được công chiếu cũng là lúc khoảng một nghìn sinh viên quay về trường nhận bằng tốt nghiệp và thu dọn đồ đạc. Tư Nhã không biết lấy ở đâu ra một tập phiếu đổi đồ lấy vé phim, thấy ai cũng phát. Cảm động hơn, Tư Nhã còn viết lên mặt sau mỗi tấm phiếu dòng chữ: “Đổi vé phim “Vũ điệu đào kép” để cổ vũ cho Tiểu Ái.” Những nữ sinh cùng khoa vẫn thường bất hòa với hai cô, sau khi đọc được dòng chữ ở mặt sau tấm phiếu thì rất khó chịu, người nào cũng lườm nguýt Tư Nhã. Tiểu Ái cảm động, ôm chặt Tư Nhã không ngừng khen ngợi người chị em tốt. Nhưng Tư Nhã lại nhìn cô cười sâu xa khó hiểu, bảo cô nhìn kĩ tờ phiếu. Kết quả, lúc đó Tiểu Ái mới phát hiện ra, ở một góc nhỏ của tờ phiếu, có một hàng chữ nhỏ in đậm: “Tôi là Hình Tư Nhã, người quản lý của Dung Tiểu Ái, nếu muốn có áp phích, chữ kí của ngôi sao, vui lòng gọi đến số điện thoại 139xxxxx25, giá ưu đãi.” Lúc đó thật sự Tiểu Ái không còn lời nào để nói nữa.

Cuối cùng là đám anh em tốt của cô và Tư Nhã. Tất cả mọi người hẹn thời gian tụ tập, mua vé rồi cùng đến rạp chiếu phim, họ chiếm hai hàng ghế ô giữa. Hôm đó Tiểu Ái và Tư Nhã đi xem cùng. Mọi người nói đùa với nhau, khi bộ phim kết thúc, biết đâu có khán giả nào lại nhận ra vị diễn viên trong bộ phim cũng đi xem, không chừng sẽ lao đến mà xin chữ ký. Ai ngờ, lúc bộ phim sắp kết thúc, trong rạp chỉ còn lại lác đác vài người, và hoàn toàn không có ai để ý đến cô.

Bộ phim đầu tiên của Dung Tiểu Ái, cứ theo những sự việc đơn điệu mà từ từ trôi đi. Hiện tại đã gần cuối tháng Tám, trên báo hay tại các buổi họp vẫn là những siêu sao, những người thực sự chú đến cô thì chỉ có vài người.

Nhiều lần Tiểu Ái nói với Tư Nhã, những ngôi sao nổi tiếng như Chương Tử Di, Củng Lợi, vừa đóng phim đã được nhận vai chính, những tác phẩm phi điện ảnh cũng không phải đóng, như vậy mới thành siêu sao đẳng cấp thế giới được chứ. Những sinh viên mới tốt nghiệp như các cô, chỉ cần có vai là lập tức lao vào, muốn nổi tiếng không biết phải đợi đến khi nào. Vì thế Tiểu Ái quyết định, lần sau chắc chắn phải chọn một vai diễn tốt mới thể hiện được hết tài năng của mình. Cùng lắm thì thà đóng bình hoa di dộng còn hơn là làm bức tường đặt ở bên cạnh.

“Thế anh trai cậu đâu? Anh ấy bây giờ còn nổi hơn cả Phạm Tĩnh Tĩnh, nếu mình là cậu, mình sẽ bám dai như đỉa. Tư Nhã bất ngờ nhắc tới Dung Kỳ, khiến Tiểu Ái lập tức yên lặng.

Từ khi anh chuyển đến căn hộ nhỏ, cô chưa từng gặp riêng anh. Kể cho Tư Nhã nghe, cô ấy nhất định sẽ không tin, ngay cả căn nhà anh mới mua ở đâu, như thế nào cô cũng không biết. Anh không nói, mà cô cũng không hỏi. Chỉ nhớ ngày anh chuyển nhà, trời mưa nhỏ, đó là cơn mưa mùa xuân với những hạt nhỏ li ti, mềm mại như sợi tơ tằm bay lất phất trong gió. Cô bưng cốc trà sữa đứng sau cửa kính nhìn xuống, vừa hay thấy anh đang ngẩng đầu lên nhìn. Vì mưa nên khí trời âm u, cô lại không bật đèn, trên mặt kính dính đầy vết nước, anh ở dưới không thể nhìn thấy cô đang đứng bên trong. Cô biết anh không nhìn thấy mình nên càng không vội bước đi. Cô uống vài ngụm trà sữa, ngắm nhìn bầu trời âm u tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn xuống, thấy anh vẫn đứng chỗ cũ. Hành lý đã được đặt trong xe, nhưng anh chưa vội bước vào, mà nghiêng người tựa lên cửa. Mưa không lớn, nhưng đã kéo dài được một lúc nên tóc và quần áo của anh chắc cũng đã ướt. Anh rút một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa, lặng lẽ hít một hơi, rồi kẹp vào giữa ngón tay không động đến nữa. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc. Dung Kỳ từ nhỏ không hút thuốc, đi Mỹ ba năm cũng không hề động vào điếu thuốc, vậy mà không hiểu sao lúc này anh lại như vậy?

Bố cô hút thuốc, mùi khói thuốc rất khó ngửi. Hứa Kỷ Dương ngày trước cũng hút thuốc, nhưng lúc đó anh ta còn quá trẻ, hút thuốc chẳng ra dáng gì cả nhưng vẫn thích. Cô thì hoàn toàn không thích điều đó. Sau này, khi tiếp xúc với đủ loại người, cô mới biết mùi thuốc lá cũng phải tùy vào người hút, đàn ông điển trai và trưởng thành mới có được vẻ cao sang khi hút thuốc. Thôi Thái Dạ chính là người đàn ông như vậy, mùi thuốc lá hòa quyện với mùi nước hoa Eau de Cologne trên người anh, làm cô cảm thấy rất dễ chịu. Còn Dung Kỳ thì sao? Nếu chỉ nhìn anh từ xa, cô không tài nào tưởng tượng được. Hơi thở nhẹ nhàng, tươi mát, sâu lắng của anh, nếu trộn lẫn cùng thuốc lá, thì sẽ có hương vị ra sao?

Hôm đó, anh đứng ở dưới rất lâu, cô uống hết hai cốc trà sữa mà anh vẫn chưa đi. Thuốc lá châm hết, bị ném trên nền đất ướt đẫm, anh nhét tay vào túi quần, cứ đứng yên lặng như vậy dựa vào cửa xe, phung phí thời gian một cách xa xỉ. Dưới cơn mưa phùn, tóc anh bị ướt sũng, đen mềm mại, cổ áo để lộ, dáng vẻ trông u buồn, vương vấn. Rõ ràng khoảng cách rất xa nhưng dường như cô lại thấy rất rõ. Phần lớn thời gian anh nhìn ngắm chân trời bao la, ánh mắt xa xăm mà sâu thẳm. Trong ánh mắt anh ẩn chứa quá nhiều suy tư phức tạp mà cô không thể nào hiểu được. Thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, mặc dù cô biết anh không thấy mình, nhưng vẫn lo sợ, nên mỗi khi đôi mắt đẹp của anh ngước lên, cô lại lùi về phía bức tường. Một lúc sau, nghe thấy tiếng khởi động xe, cô nhìn xuống một lần nữa, chiếc xe đó đã từ từ rời khỏi. Tiểu Ái khẽ thở dài, lẽ ra đây phải là một ngày vui đáng để chúc mừng, nhưng nhưng không hiểu sao, một góc nào đó trong trái tim cô lại vô cùng trống trải, có cảm giác hơi chán nản.

Kế từ hôm đó, cô chỉ thấy anh trên vô tuyến hoặc trên báo mà thôi. Cảm giác đó rất kì ạ, rất gần mà lại rất xa giống như hai thế giới khác nhau, và thời gian mười mấy năm qua tựa như chỉ là một giấc mơ. Dung Kỳ trước nay đều là Aki, anh luôn tỏa sáng trên màn hình, là đối tượng mà các ngôi sao bây giờ muốn hợp tác nhất, cũng như bất ngờ tạo nên cơn sốt thú vị cho fan hâm mộ nhất năm nay. Dần dần Tiểu Ái bắt đầu hình thành thói quen ngắm anh từ đám đông, giống như kiểu mặt đối mặt ngày hôm nay, cô vừa nghĩ đến, trong lòng lại dâng lên cảm giác kì lạ khó hiểu. Tiểu Ái không biết có phải do mình vẫn còn nghĩ đến chuyện đó không, hay còn một nguyên nhân nào khác, nhưng suy cho cùng cô không muốn gặp Dung Kỳ. Vô cùng không muốn!

Phạm Tĩnh Tĩnh chụp xong ảnh, đáp ứng yêu cầu của đám phóng viên lại chụp cùng với Hồ Diệp. Chờ mãi họ mới chụp xong, thì bên cạnh lại có một đám diễn viên phụ giống cô xông ra nói cười chen nhau muốn chụp cùng chị Tĩnh.

Tiểu Ái tiếp tục chờ, vì bộ đồ trên người hơi chật, nên cô chỉ có thể cầm ly dùng đồ uống. Chờ mãi để đến lượt, cuối cùng cô lại gặp một người mà mình không hề muốn - Ando Ruki. Thằng nhóc đó vừa xuất hiện đã giở trò, hoàn toàn lờ đi đám phóng viên đang có mặt, bước đến sau lưng bịt mắt cô chơi trò đoán xem cậu là ai. Tiểu Ái đưa khuỷu tay ra phía sau hất con gấu không có đuôi đó đi, nhanh chóng duy trì khoảng cách.

“Làm gì vậy? Muốn chết à?” Cô khẽ hét lên: “Không nhìn thấy đám nhà báo kia à? Cảnh cáo cậu, còn khiến tôi phải lên báo lần nữa, tôi sẽ giết chết cậu!”

“Ôi! Sợ quá! Sợ quá!” Ando Ruki nhếch môi thách thức, trong đôi mắt tóe lên tia xảo quyệt: “Tiểu Ái! Hiếm thấy chị ăn mặc kín đáo như vậy.” Hôm nay Tiểu Ái thay đổi phong cách, cô trang điểm nhẹ, mặc sườn xám thân dài màu tím thẫm, mái tóc xoăn dài được búi lên, trông vô cùng tao nhã. Quả thật, làn da Tiểu Ái không phù hợp lắm với sườn xám Trung Hoa cổ điển, nhưng trang điểm như vậy tại một buổi tiệc đậm chất hiện đại như thế này lại thấy cả người cô toát ra khí chất nhẹ nhàng, điềm đạm, mang một vẻ đẹp rất riêng và độc đáo.

“Hôm nay chị rất… kì quái! Ha ha, có phải chị nghĩ tôi định khen chị đẹp đúng không?” Tiểu Ái bị anh ta nói trúng. Thằng nhóc này kể từ khi bị đánh ở Parker, càng thích trêu chọc cô hơn, dù sao cũng đã bị cắn rồi, đánh rồi, cậu ta tin cô không thể làm gì được mình nữa.

Vài nhà báo bắt đầu để ý đến, thấy diễn viên nổi tiếng, họ lập tức chĩa máy ảnh đến. Tiểu Ái khổ sở liếc nhìn Phạm Tĩnh Tĩnh và Hồ Diệp, cắn răng đi ra ngoài. Sau khi Tiểu Ái ra đến hành lang, Ando Ruki cũng đuổi đến nơi. Trên khuôn mặt điển trai trẻ trung mang theo nụ cười xấu xa: “Vừa rồi chị muốn chụp ảnh cùng với đám người Phạm Tĩnh Tĩnh đúng không?”

Thằng nhóc này! Dung Tiểu Ái ngó nghiêng xung quanh không thấy ai, lập tức vung nắm đấm về phía cậu ta.

Cổ tay cô liền bị Ruki nắm chặt, Ando Ruki cười đắc ý: “Ha ha! Thế nào, thân thủ không tồi chứ? Trong bộ phim mới của tôi có mấy cảnh đánh nhau, tôi đã học võ rất lâu đó! Chị tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời tôi đi!”

Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Ruki, khóe miệng Tiểu Ái giật giật: “Cậu... không phải vì muốn thể hiện thân thủ của mình mà cố ý đến trêu chọc tôi đấy chứ?”

“Bingo!” Ruki búng tay một cái.

Tiểu Ái thật sự không còn gì để nói nữa: “Ruki à, xin cậu đừng vô vị như vậy nữa được không! Cho dù tôi đã đánh cậu hai lần, trêu chọc tôi nhiều như vậy cũng đủ rồi chứ! Cậu đã nổi tiếng rồi, nhưng chị đây còn là người mới vào nghề đáng thương. Tôi không trông chờ cậu giúp tôi, nhưng xin cậu đừng hại tôi nữa! Họp báo, ra mắt phim, buổi công chiếu tôi đã không được góp mặt rồi, khó khăn lắm mới được tham gia buổi tiệc chúc mừng ngày hôm nay, xin cậu để tôi được yên phận chụp ảnh cùng với mấy ngôi sao được không”

Giọng điệu cậu ta có chút không hài lòng: “Chị làm sao vậy, đột nhiên lại nói những lời đó! Tôi là loại người nhỏ nhen thế sao?”

“Đúng vậy đó!” Tiểu Ái gật đầu, tức đến trợn ngược mắt, liền quay người bỏ đi, nhưng chưa được mấy bước liền bị kéo lại. Tiểu Ái còn chưa kịp thốt ra ba chữ “làm gì vậy”, đã bị Ruki kéo về phía cầu thang của chiếc du thuyền.

Ở ngay đầu chiếc cầu thang xoay tròn màu trắng, có vài bảo vệ đang đứng ở đó, thấy Ando Ruki họ không ngăn lại. Cậu ta kéo cô đến boong tàu tầng ba, chỉ về phía mấy người đang ngồi trong khoang lái cách đó không xa: “Nhìn rõ chưa, đây mới là mục đích tôi đến tìm chị. Thà kết giao với người cho người ta cơm ăn còn hơn là tranh chụp hình với những ngôi sao dựa vào người khác để kiếm cơm. Đừng nói tôi chỉ suốt ngày trêu chọc chị, giới thiệu chị với người đang ngồi uống rượu đằng kia chị sẽ hiểu ngay. Ngươi phụ nữ duy nhất đó là Thang Ân Nặc. Chị đừng thấy Thang Ân Nặc trang điểm lòe loẹt mà xem nhẹ, chị ta là phú bà tiền tỉ nổi tiếng trong giới showbiz, những bộ phim truyền hình do chị ta sản xuất, hầu như đều sản sinh ra ngôi sao. Người đàn ông tuổi đã quá ngũ tuần kia chắc không cần tôi giới thiệu chị cũng biết rồi chứ? Ông ta là ngôi sao tên tuổi của Hồng Kông, đã debut gần ba mươi năm, đóng hơn một trăm bộ phim. Chỉ riêng về giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất cũng đã đoạt sáu đến bảy lần, chưa kể những đĩa nhạc và quảng cáo đại diện. Ngay chiếc du thuyền chị đang đứng, và cả nhà hàng này nữa đều là của ông ta. Ông chủ lớn đứng đằng sau đó, một năm ông ta xuất hiện chẳng được mấy lần. Nếu như không phải Phạm Tĩnh Tĩnh có bản lĩnh, ông ta bây giờ còn đang ở Fiji nghỉ mát đó! Người cuối cùng...” Ando Ruki thấy dáng vẻ đờ đẫn của Tiểu Ái thì vô cùng đắc ý khoanh tay lại dựa vào lan can: “Ha ha, người đó chắc chị còn quen thuộc hơn cả tôi nhỉ?”

Người đó, cô đích thực là quen thuộc hơn bất cứ ai rồi.

Trong khoang lái tràn ngập ánh sáng màu vàng cam, anh đang cầm chiếc ly thạch anh trong suốt, cười nhẹ nhàng nhìn vào chất lỏng màu đỏ bên trong. Anh mặc bộ vest màu đen kiểu truyền thống, bên trong là chiếc sơ mi trắng, khuôn mặt đẹp lạnh lùng càng trơ nên nổi bật. Anh ngồi đó, dáng vẻ khoan thai, trầm tĩnh, hoàn toàn không vì hai nhân vật tầm cỡ bên cạnh mà mất đi chút phong thái nào. Mấy tháng mới gặp lại anh, giờ đây cô có cảm giác thật xa lạ. Bất chợt cô không rõ, người ngồi ở đằng kia, rốt cuộc là Dung Kỳ hay là Aki, hoặc cũng có thể là một người nào khác.

Ruki kéo cô đến, thấy có tiếng động, đôi mắt màu trà quyến rũ kia quay sang. Tất cả những cảm xúc lúc trước, bây giờ hết thảy đều tan biến. Đôi mắt ấy sâu thẳm mà vời vợi như bầu trời xanh, xa cách, lạ lẫm như thể cô chưa từng thấy. Vào lúc này, Tiểu Ái bỗng có cảm giác thật lạ, mặc dù chỉ mấy tháng ngắn ngủi chưa gặp anh nhưng tất cả thời gian trước đó, dường như đã bị anh phong tỏa, cất giữ trong một chiếc bình thủy tinh rồi chôn vùi dưới dòng sông kí ức. Anh không còn là Dung Kỳ mà cô quen nữa, anh trở nên xa lạ gần như phai nhạt.

Tiểu Ái bị kéo đến trước mặt họ, giờ có trốn cũng không được nữa rồi, cô khẽ thở dài, trong giây lát khóe miệng hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Đạo diễn, xin chào!”