Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 16: Bí mật đen tối nhất thế giới



Lúc chiếc DBS dừng dưới khu chung cư, tim Tiểu Ái bắt đầuđập liên hồi.

“Anh chắc chắn là anh ấy không có ở nhà chứ?” Tiểu Ái muốnmở cửa xe, nhưng lại lo sợ nên muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Ngoan nào, lên đi, anh ở đây đợi em.” Thôi Thái Dạ gật gậtđầu, nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Ái. Mấy ngày trước, khi cô chủ động muốn đi dulịch giải khuây, anh thật sự rất vui mừng. Ngay cả việc cô nói không muốn vềnhà lấy chứng minh thư anh cũng không suy nghĩ gì, liền móc nối các mối quan hệđể làm giấy tờ cho cô, còn mượn cả máy bay tư nhân của bố cùng cô bay thẳng tớiđảo Bali.

Những ngày qua, Tiểu Ái luôn vui vẻ cười đùa bên anh, mặc dùvẫn cự tuyệt nụ hôn, nhưng thỉnh thoảng với sự dịu dàng lãng mạn của anh, côcũng thuận theo để anh lại gần. Sau vô số lần bơi lội mà không lo ngại phiềnphức có thể thấy Tiểu Ái rất thích biển. Cô đặc biệt thích ngắm hoàng hôn biển.Lúc mặt trời lặn, cô luôn ngồi đờ đẫn một lúc lâu trên bãi, cho đến khi anh cấttiếng gọi, cô mới định thần lại mỉm cười với anh.

Vốn dĩ, với phong cách trước nay của Thôi Thái Dạ, thời gianchín ngày này đã là quá đủ để anh từng bước một chinh phục cô. Chỉ là anh khôngbiết tại sao, nhiều lúc thấy ánh mắt ngắm biển thẫn thờ của cô, anh lại yếulòng, nói với chính mình, hãy cứ chờ đợi, có lẽ không lâu nữa cô lại chủ độnglại gần mình.

Anh liên tiếp không nhận điện thoại của Dung Kỳ. Anh biết,sau khi tin tức kia lên báo, cậu ta nhất định sẽ gọi đến tìm. Anh cố tình khôngnhận điện thoại đó, ai bảo cậu ta độc quyền như vậy, lấy vai trò là anh trai đểép anh. Có trời mới biết, tin tức đó vốn dĩ là do anh cố ý tiết lộ cho đámpaparazzi! Đó coi như là một món quà nhỏ anh đáp lại Dung Kỳ. Cho đến hôm qua,anh rốt cuộc cũng nhận điện thoại của cậu ta. Sau khi báo tin Tiểu Ái bình vôsự, anh liền nói tối nay sẽ đưa cô ấy quay về. Đương nhiên, điều kiện trướctiên là sau này cậu ta không được tiếp tục như gà mẹ bảo vệ con. Không được candự quá mức vào chuyện của họ nữa.

Giọng nói của Dung Kỳ trong điện thoại hơi mất bình tĩnh.Cậu ta rất ít khi như vậy, trước đây dù chuyện lớn đến đâu cũng đều thờ ơ, vậymà bây giờ vì đứa em gái này, cậu ta có thể nói là đã hoàn toàn đánh mất chínhmình.

Thôi Thái Dạ trong lòng vô cùng đắc ý, nhưng ngoài miệng thìra vẻ mình rất lương thiện không hề động đến em ấy. Anh ta ra sức khuyên nhủhai người nhất định phải giải hòa cho tốt, không lại hao phí những lời nóinghiêm khắc mà mình đã phải tốn bao công sức.

Trong điện thoại chuyện gì Dung Kỳ cũng đồng ý, không hề cómột lời phản đối. Đương nhiên, chuyện này Thôi Thái Dạ cũng không nói với TiểuÁi. Tính khí của cô, anh hiểu rõ, trước đây vì cãi nhau với Dung Kỳ mà vội chạyđến nhà bạn ở. Lần này, theo lệ cũ, cô nói muốn chuyển đi. Anh đành thuận theoý cô để cô quay về thu dọn đồ đạc, còn bịa chuyện đã thăm dò tin tức, nói vớicô Dung Kỳ không có ở nhà.

“Ừm! Vậy tôi lên nhé! Sẽ mau xuống thôi, anh đừng chạy điđâu đấy!” Tiểu Ái xuống xe, anh ngẫm nghĩ một lát, rồi cũng đuổi theo kéo lấycô.

“Gì vậy?” Tiểu Ái nghi hoặc ngoảnh đầu lại, bất ngờ ThôiThái Dạ đưa tay ra ôm rồi hôn cô. Hơi thở hòa quyện giữa mùi thuốc lá và mùinước hoa xộc vào mũi, cô ra sức đẩy anh ta ra, nhưng dường như lường trước đượchành động này, cánh tay anh càng siết chặt hơn. Đúng lúc Tiểu Ái đang trong cơngiận, Thôi Thái Dạ bỗng rời khỏi môi cô, thì thầm bên tai đầy ám muội: “TiểuÁi, anh đã làm quý ông lịch thiệp chín ngày rồi, bây giờ cho anh một nụ hôn anủi, không được coi là quá đáng nhỉ?”

“Tôi không phải là người phụ nữ của anh, muốn thỏa mãn thìđi mà tìm nguời khác!” Tiểu Ái tức tối.

“Ai bảo em không phải là người phụ nữ của anh?” Vẻ mặt anhnghiêm nghị, nhìn cô nghiêm túc nói: “Nếu không phải là người phụ nữ của anh,em cho rằng anh sẽ bỏ bê cả đống công việc để cùng em ra nước ngoài lâu như vậysao?”

“Anh thì bận gì chứ? Chẳng phải cả ngày chỉ biết trêu hoaghẹo nguyệt hay sao?”

Thôi Thái Dạ bị cô làm cho tức điên, nhưng điều duy nhấtgiúp anh trút giận lúc này chỉ có thể là trừng phạt bằng cách cắn vào vành taicô.

“Thôi Thái Dạ!” Tiểu Ái thật sự phát cáu, lập tức giơ chânlên đá anh ta.

Thôi Thái Dạ vội buông lỏng tay, biểu lộ đến đây là kếtthúc.

“Anh cứ đợi đấy, đợi tôi xuống sẽ nói tiếp với anh chuyệnnày!” Tiểu Ái nghĩ cô đã quá dễ tính, kể từ lần đầu tiên bị anh ta hôn nhưng côđã không tức giận, vì thế cứ cách một ngày anh ta lại đến quấy rối. Mặc dùkhông phải là đứa con gái bảo thủ, nhưng cái gì cần phải giữ gìn thì cô vẫnphải giữ chứ. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô thấy chính mình cũng sắp trởthành loại đàn bà dâm đãng dựa vào thân thể mà tiến thân.

Thôi Thái Dạ mỉm cười dõi mắt theo dáng Tỉểu Ái đi lên lầu,trong lòng nghĩ đến khi cô phát hiện ra mình bị lừa đưa về nhà, không biết sẽtức giận như thế nào. Chắc cô sẽ nổi cơn thịnh nộ và mắng cho anh một trận tétát.

Lúc này đã là xế chiều, mùa đông ngày thường ngắn, trongphòng không bật điện nên rất tối tăm. Sau khi đóng cửa, Tiểu Ái hít một hơidài, không thay dép và cứ thế đến phòng của mình thu dọn quần áo, sách vở. Lầntrước là bị đuổi đi, lần này là lén lút trốn đi, Tiểu Ái thấy mình như xungkhắc với căn nhà này rồi. Lúc đặt vali lên giường để xếp quần áo vào, Tiếu Áithoáng thấy chiếc áo len mỏng hở cổ rơi trên nền nhà, đó là chiếc áo Dung Kỳkhoác trên người vào hôm cô bị sốt. Cô cắn môi, nhanh chóng nhét loạn xạ nhữngthứ cần dùng vào vali, sau đó kéo ra khỏi phòng.

Đánh xe vali ma sát với nền nhà phát ra những tiếng ken kétvô cùng khó nghe, có lẽ bánh xe đã bị hỏng rồi, lát nữa cô sẽ bảo Thôi Thái Dạđưa đi mua cái mới. Cúi đầu kéo chiếc vali tới phòng khách, bỗng nhiên cô dừngchân. Đèn phòng khách, tại sao lại sáng vậy? Không khí căn phòng tràn ngập hơithở lạnh băng mà uy nghiêm đáng sợ. Tiếu Ái cứng đơ người ngẩng đầu nhìn, bêncửa sổ sau ghế sô-pha, một thân hình cao ráo đang đứng ở đó. Đôi mắt đẹp lạnhlùng, lặng lẽ chiếu lên người cô, rồi lại nhìn xuống chiếc vali. Rõ ràng là cáinhìn chăm chú không cảm xúc, nhưng ngón tay cô vẫn run lên cầm cập, chiếc valiđổ xuống nền nhà, phát ra tiếng “phịch” vô cùng chói tai.

Đã gần mười ngày rồi, lúc tản bộ trên bãi biển thong thảngắm nhìn biển cả ở đảo Bali, cô nghĩ rằng mình có thể quên được chuyện điêncuồng tối tăm ấy, có thể coi đó như ác mộng để rồi khi tỉnh lại mọi thứ sẽ yênổn. Nhưng vào giờ khắc này, khi đối diện với anh, cô mới phát hiện ra điều đóhoàn toàn không thể.

“Anh, tại sao anh lại có mặt ở đây được...?” Đối diện vớiánh mắt đang không ngừng dậy sóng của Dung Kỳ, Tiếu Ái lập tức hiểu ra vấn đề:“Hóa ra Thôi Thái Dạ lừa em! Đồ khốn kiếp!” Cô mắng mấy câu, rồi cúi người nângchiếc vali trên nền nhà lên, thế nhưng chưa kịp đứng thẳng người, cổ tay cô đãbị anh kéo lại. Sự đau buốt truyền đến khiến Tiểu Ái buông vali ra, loạngchoạng bị Dung Kỳ lôi vào phòng tắm.

Tiểu Ái giãy giụa muốn thoát, nhưng vẫn bị ấn dưới vòi nước.Đã lâu cô chưa có cảm giác bị nước lạnh chảy từ trên đầu xuống, lạnh đến cắt dacắt thịt. Sự hoảng loạn tuyệt vọng bao lấy Tiểu Ái, nước mắt lập tức tuôn ra,cô ra súc hét: “Đủ rồi! Đủ rồi! Dung Kỳ anh hãy dừng tay lại cho tôi!”

“Rửa cho sạch sẽ!” Giọng nói gần như khô khốc từ phía trêntruyền đến, cô không tài nào tưởng tượng được vẻ mặt của anh lúc này. Giữa mùađông giá rét dòng nước lạnh băng giày vò cô đến rã rời toàn thân. Chẳng lẽ đâychính là cảnh tượng mà anh muốn nhìn thấy sao? Trong phút chốc, những hồi ứcnăm xưa bất chợt ùa về trong tâm trí Tiểu Ái. Năm cô học lớp mười, vào buổi tốiđầu tiên khi cô và Hứa Kỷ Dương hôn nhau, lúc đó bố mẹ đều không có nhà, cô vừabước vào cửa đã bị anh kéo đến nhà tắm, cũng là xả nước nghiêng như thế này, từtrên xuống dưới làm cô mệt lả người. Thế nhưng, khi cô nổi cơn thịnh nộ và giãygiụa thoát ra được, thì anh chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi nói rằng: rất bẩn nênphải rửa sạch. Lúc đó, cô không thể hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩlằng anh đang báo thù những trò đùa ác ý của cô trước đây, hoặc là vì thấy côgai mắt nên đã cố tình chỉnh cô.

Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu!

“Lúc nãy có phải anh đã thấy...?” Tiểu Ái chống tay trêngạch men sứ, dồn sức hét to: “Anh nhìn thấy tôi và Thôi Thái Dạ hôn nhau, vìthế mới dùng nước gột rửa tôi!” Lời nói vừa dứt, Tiểu Ái liền cảm thấy sức nướcđè lên người càng nặng thêm. Cô bất chợt cười: “Hóa ra đúng là như vậy! Tôithật ngốc, tại sao đến hôm nay mới hiểu ra. Khụ khụ... Dung Kỳ, anh không thấyanh rất nực cười hay sao? Anh cho rằng như thế này thì sẽ chứng minh được cáigì? Khụ khụ... Nói thật cho anh biết nhé, hôm nay không phải là lần đầu ThôiThái Dạ hôn tôi. Còn nữa, mấy năm đại học tôi không nhớ nổi đã hôn bao nhiêunam sinh nữa!” Vòi hoa sen bỗng bị ném sang một bên, Tiểu Ái bị anh kéo lên,đẩy vào tường, tiếp theo lại bị ấn chặt, cô đau đến mức gần như ngất xỉu.

Những ngón tay thon dài nắm lấy gáy cô, ép buộc cô chỉ cóthể ngẩng đầu lên nhìn anh. Cả người cô ướt như chuột lột, lạnh đến phát run,song anh chẳng khác cô, cũng bị nước làm cho ướt hết người.. Đôi mắt đó vừa rồicòn tẻ nhạt trong suốt, lúc này đây lại ngập tràn lửa giận, ngọn lửa đó nhảymúa uốn lượn, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô.

Nếu như biết điều, lúc đó Tiểu Ái nên ngậm chặt miệng khôngnói bất cứ điều gì, nhưng cô lại một mực không chịu: “Anh tức cái gì chứ! Anhcó tư cách gì để nổi giận chứ? Đừng nói tôi đã là người trưởng thành rồi, chodù chưa trưởng thành thì cũng đã sao nào? Chỉ cần tôi vui vẻ, tôi thích hôn aithì sẽ hôn, đừng nói đến chuyện đó, cho dù cùng với họ lên giường thì cũngkhông tới lượt...”

“Câm miệng! Em không biết mười ngày qua em mất tích anh đãphải sống như thế nào đâu!” Anh hét lên, dường như đã dốc hết toàn bộ sức lựctrong người, ngay cả những ngón tay đang nắm lấy cô cũng bắt đầu run rẩy: “Emcho rằng những lời em nói anh không biết sao? Em cho rằng anh bằng lòng để bảnthân mình biến thành bộ dạng như thế này ư?” Không chỉ có ngón tay mà cả ngườianh cũng đang run lên, ngay cả ngọn lửa giận lúc nãy còn tràn ngập trong mắtgiờ đây cũng dần dần biến mất một cách lặng lẽ. Nỗi đau khổ vô hạn bao phủtrong không gian, anh nhìn cô chăm chú, đáy mắt tràn ngập sự bi thương lẫn đaukhổ, còn cả nỗi bất lực, không cam tâm. Đúng vậy, bất kể cô làm gì, anh đều cóthể quản thúc, có thể quở trách, có thể làm bất cứ điều gì mà một người anh cóthể làm, nhưng lại không thể dựa vào lập trường của một người đàn ông vì ghentuông mà nổi giận.

Dung Kỳ cho rằng, anh sẽ mãi mãi lạnh lùng. Bao nhiêu nămnay, tuy thỉnh thoảng mất đi kiểm soát, nhưng ít nhất anh sẽ không khiến côbiết được lý do đằng sau. Anh cũng đã từng cố gắng chôn vùi những tình cảmkhông nên có này. Thế nhưng, ngày hôm đó, khi những khát khao và tình cảm đãdồn nén từ lâu ở nơi sâu thẳm nhất của trái tim bùng lên, anh biết rằng, từ lúcnày, anh không thể tiếp tục dựng lên vỏ bọc lạnh lùng nữa rồi!

Có những thứ tình cảm, một khi đã để lộ ra, sẽ không thể nàogiấu đi được nữa. Dù hiểu rõ kết cục đã định trước, nhưng cũng không thể nàodừng lại được.

“Anh đã từng nói với em từ trước rồi, đừng có dồn ép anh!Hiện tại như thế này, em vừa lòng rồi chứ?”

Dung Kỳ nhìn cô, sự tuyệt vọng trong đáy mắt cơ hồ muốn đánhngã cô. Đây là một Dung Kỳ xa lạ, từ nhỏ đến lớn, anh luôn hờ hững, chưa từngvì bất cứ chuyện gì mà lo lắng, thậm chí không lâu trước đó, cô còn nghĩ rằngcả đời này anh sẽ luôn cách biệt với những từ như thất lễ, thảm hại. Thế nhưnghiện giờ cô đã thấy cái gì? Một Dung Kỳ luôn vời vợi trên cao, vậy mà lúc nàyanh lại có vẻ mặt bi thương như thế? Thật là nực cười! Hiện giờ người bi thươngnhất không phải là cô hay sao? Cô mất tích mười ngày thì đã làm sao nào? Ngườigặp phải những chuyện này rõ ràng là cô cơ mà! Anh sao phải bi thương chứ?

“Tại sao lại phải như vậy?” Cô nhìn anh quật cường, nước mắtbất giác chảy xuống: “Tại sao lại phải như vậy? Em chỉ muốn anh thương em, yêuquý em... Anh cũng biết, ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã quý anh rồi, anhđẹp như một hoàng tử... Chắc chắn anh không thể hiểu, mỗi lần anh lạnh lùngnhìn em và nói những lời làm người khác tổn thương, em đã buồn như thế nào. Emluôn cho rằng anh thật sự ghét em, em luôn hi vọng anh có thể thay đổi, dù luônnói với chính mình đó chỉ là ý nghĩ xa xỉ nhưng em vẫn hi vọng... Ở Singaporekhi nghe được những lời của Lý Trân Gia, em đã vô cùng hạnh phúc, nóng lòngmuốn được gặp anh... Thật sự mong ước của em rất đơn giản, chỉ cần anh dịu dàngvới em, dù chỉ một chút thôi, em cũng sẽ rất vui. Em không quan tâm phải đợianh bao lâu giữa trời đông giá lạnh, cũng không để ý sắc mặt lúc anh nhìn emlạnh lùng như thế nào, chỉ cần thỉnh thoảng có một chút ấm áp và quan tâm, thếlà đủ lắm rồi...” Tiểu Ái càng khóc càng thương tâm, gần như nói năng lộn xộnhết cả. Cô không thể nào hiểu được, tại sao chỉ cầu xin sự yêu mến của anh màlại khó như vậy!

Năm đó khi cô nói muốn thi vào Học viện Điện ảnh. anh chorằng cô vì ham chơi ham vinh nên đã ra sức phản đối. Còn bố mẹ nghĩ cô thíchkhoe mẽ, thích xinh đẹp nên cũng không đồng ý, thế nhưng, họ không biết rằng sựnghiệp điện ảnh là ước mơ trong lòng cô từ rất lâu rồi.

Rất nhiều lúc, thậm chí ngay cả bản thân Tiểu Ái sắp quên điước nguyện ban đầu khi lựa chọn giấc mơ này. Không nhớ rõ là từ ngày nào, chỉbiết rằng lần đó cô bị một chị khóa trên kéo vào Học viện Điện ảnh tham dự buổicasting phim do chính sinh viên trong Học viện tổ chức. Năm đó cô mười ba tuổi,vừa học năm thứ hai trung học, mọi thứ đối với cô đều vô cùng hiếu kì và mơ hồ.Khi chị khóa trên casting, cô kiểng chân đứng ở ngoài cửa sổ của phòng học nhìntrộm vào, đúng lúc đó cô đã thấy anh. Anh cầm kịch bản, ngồi ở vị trí giámkhảo, thỉnh thoảng quay sang nói gì đó với người ngồi bên cạnh, sau đó lại đưara nhận xét, góp ý với người tham gia casting. Lúc đó mặt mày anh phấn khởi,sắc thái ung dung tự nhiên, cả người như được bao phủ bởi vầng hào quang lấplánh. So với ấn tượng của cô về anh, một người trước nay luôn lạnh lùng xa cáchthì đây dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau Điều gì có thể khiến anhvui vẻ như vậy? Mong ước học tập như thế nào lại khiến anh như biến thành mộtngười khác thế? Những suy nghĩ đó cứ dần dần nảy nở trong lòng cô, sau đó cùngthời gian mà lớn dần, dù rằng có quên mất, thì sự cố chấp đó vẫn cứ tồn tại.Tiểu Ái thực sự chưa từng nói với bất kỳ ai kể cả Tư Nhã, sở dĩ cô lựa chọngiấc mơ này là bởi cô muốn trải nghiệm giấc mơ của anh. Cô muốn tiến vào thếgiới của Dung Kỳ, hy vọng có được sự quan tâm bảo vệ từ anh, hy vọng anh sẽnhìn cô nhiều hơn. Thế nhưng sau đó thì sao...?

“Tiểu Ái...” Dung Kỳ vuốt má cô, lấy ngón tay lau những giọtlệ đang tuôn trào, nhưng tuyến lệ của cô như đã hỏng, những giọt lệ không ngừngtuôn rơi. Đôi mắt luôn tràn ngập niềm vui, dạt dào sức sống ấy, giờ đây khôngthể nào nhìn thấy một chút ánh sáng. Anh thở dài nặng nề, cúi đầu hôn nhữnggiọt lệ của cô.

Bị kích động nên sau đó Tiểu Ái đã dồn sức đẩy anh. Hànhđộng đó khiến anh nổi giận, đôi môi đẹp vừa bị nước làm cho lạnh ngắt của anhđặt lên miệng cô, anh nghe thấy tiếng kêu xin nhưng anh đã không dừng lại.

Tiểu Ái cảm thấy môi anh đang nhẹ nhàng hòa quyện với môicô, từ dịu dàng đến thô bạo, sau đó là chiếm hữu và xâm nhập. Cô thấy tiếngmình trong hơi thở hổn hển gọi “anh trai” và muốn anh dừng lại. Nhưng lần nàybất luận có gọi như thế nào, anh cũng không chịu buông tay.

Anh ép cô vào bức tường lạnh ngắt, cả thân hình dán chặtngười cô, không chừa một khe hở nào. Cô không dám mở mắt, rùng mình mấy lần rồimuốn cắn anh, nhưng cứ mỗi lần tiếp xúc với đầu lưỡi và môi anh, cô đều dừnglại. Không phải là cô không muốn, mà cô không thể tưởng tượng ra cảnh tượng bảnthân mình cắn môi và đầu lưỡi anh sẽ như thế nào. Điều này đã khiến cô có cảmgiác sụp đổ điên cuồng, không lối thoát.

Không thể chống lại nụ hôn của Dung Kỳ, Tiểu Ái chỉ có thểkhiến bản thân mình đờ đẫn như khúc gỗ, cố gắng quên đi chuyện anh đã làm vớimình, quên đi sự thật không thể chối cãi rằng giữa anh và cô có chung huyếtthống, quên đi bản thân mình là ai, quên đi tất cả...

Thân nhiệt anh càng lúc càng thay đổi, tựa như viên thannóng đang thiêu đốt cô, bất chợt anh buông cô ra, hỗn loạn chống tay lên tráncô.

“Sau này đừng để anh nhìn thấy người đàn ông nào khác độngvào em.” Giọng nói của anh nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, lạnh lùngvốn có, không những thế còn mang theo cả vẻ sắc lạnh thấu xương: “Còn nữa, hãytránh xa Thôi Thái Dạ một chút, bằng không anh sẽ không dễ dàng tha cho emđâu!”

Tiểu Ái không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh, ánh mắc ai oánkhiến anh phải rời tầm mắt.

“Cuối cùng, em hãy bỏ ngay cái ý nghĩ chuyển đi đi! Em chắccũng rõ, với khả năng của anh, muốn phong tỏa đường lui của em là chuyện dễ nhưtrở bàn tay.” Trước khi bước ra khỏi nhà tắm, anh ném lại lời cảnh cáo khiến cônổi đóa.

“Anh đừng nghĩ anh muốn làm gì thì làm! Cùng lắm tôi quay vềthành phố Z!” Tiểu Ái dựa vào tường hét to về phía anh.

“Được thôi!” Anh ngoảnh đầu lại nhìn cô, cặp mắt màu tràlạnh thấu xương: “Nếu em có thể từ bỏ việc học của em, vai diễn của em, tất cảnhững gì em đã gây dựng trong hơn ba năm qua, vậy thì hãy quay về!”

Cánh cửa nhà tắm bị anh hung hăng đạp mạnh vào, cô nhìn chằmchằm xuống nền nhà, cuối cùng toàn thân bất lực ngã nhào xuống sàn.

Dung Kỳ quá hiểu cô. Không sai, những lời anh nói hoàn toànkhông sai! Học tập, vai diễn, và tất cả những thứ ba năm nay cô tạo dựng được,cô không thể nào từ bỏ. Vì thế chỉ cần một ngày còn hoạt động trong giớishowbiz, cô không thể tùy tiện làm theo ý của mình, mà chỉ có thể chịu sự khốngchế của anh.

Không, không hoàn toàn như vậy, nếu cô có thể đứng trên vịtrí của anh thì sao? Chỉ cần cô có thể mau chóng nổi tiếng trong giới điện ảnh.Đúng vậy, đối với cô, đó chính là con đường duy nhất.

Tại vị trí gần cửa sổ trong tiệm cà phê, Tiểu Ái lười biếngnằm nhoài người xem đống tạp chí trên bàn, tĩnh lặng không cử động. Tư Nhã ngồibên cạnh lắc nhẹ cốc cà phê, tiếng lanh canh do chiếc thìa nhỏ va chạm với cốcsứ trở thành âm thanh duy nhất giữa hai cô.

“Cậu muốn sầu muộncũng được, muốn buông thả cũng chẳng sao. Với tư cách là chị em tốt của cậu,bất cứ chuyện gì mình cũng có thể ủng hộ cậu hết mình, nhưng cái chuyện vô cớbỏ bê việc đóng phim này thì tuyệt đối không thể! Cậu phải biết rằng, bất cứmột cơ hội nào với chúng mình đều không dễ gì đạt được, huống hồ “Vũ điệu đàokép” một bộ phim lớn như vậy. Chính lúc cậu cần bộc lộ tài năng của mình nhất,thì cậu lại chỉ với một câu xin nghỉ phép rồi bặt vô âm tín suốt mười ngày, thửhỏi người khác sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt gì đây?” Những ngày trước không liênlạc được với Tiểu Ái, Tư Nhã bèn chạy đến đoàn làm phim thăm dò. Vì trước đó đãtừng cùng với Tiểu Ái ra vào nơi này nhiều lần, nên bảo vệ nhận ra cô và cho côđi vào. Kết quả, vừa bước vào đoàn phim đã nghe thấy không ít những lời nói chỉtrích liên quan đến Tiểu Ái. Lúc đó, Tư Nhã mới biết con nhóc này ngay đếnthông báo của đoàn làm phim cũng dám bỏ mặc. Thấy Dung Kỳ, cô định dò hỏichuyện của Tiểu Ái, nhưng vừa nói được hai chữ “Tiểu Ái”, anh ta liền đóng phậpquyển kịch bản trên tay, đứng lên gọi trợ lý đến, bàn giao việc này việc nọ.Anh hoàn toàn coi cô như người vô hình, khiến cô tức đến mức muốn xông lên đábay anh ta ngay tại chỗ.

Tư Nhã ngừng oán thán, phát hiện ra người ngồi đối diện vẫnđang nằm bò trên bàn không một chút phản ứng, cô liền tức giận trở lại: “Trờiơi! Mình nói mỏi mồm nãy giờ cậu có nghe được cái gì không thế hả? Anh em cậuđúng là giống nhau mà, ai cũng coi như không nhìn thấy mình vậy! Con nhóc chếttiệt, cậu mấy ngày nay sống quá vui vẻ rồi, ngày nào cũng ở đảo Bali cùng Thôiđại gia tắm nắng...”

“Đừng nhắc đến cái tên khốn kiếp đó nữa!” Tiểu Ái nhảy dựnglên, cau mày quắc mắt: “Nếu không vì cái thằng cha đáng chết đó bán đứng mình,thì mình đâu bị...” Nhớ đến buổi tối hôm bị Dung Kỳ tóm được, Tiểu Ái lại thấytức giận. Thôi Thái Dạ chưa biết chuyện gì xảy ra đã tự mình quyết định. Nếugiữa cô và Dung Kỳ chỉ là cãi nhau như những lần trước, cô cần gì phải trốn đếntận mười ngày.

“Cậu bị làm sao?” Tư Nhã lặng lẽ đến ngồi cạnh cô, trong đôimắt xinh đẹp lóe lên vẻ hiếu kì lẫn nghi hoặc.

Tiểu Ái thu lại cánh tay vừa đập lên bàn, khuấy cốc cà phêđáp lại không sao, rồi bất chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Tư Nhẵ, cậu... có anh emtrai không? Chính là kiểu có quan hệ huyết chống đó?”

“Bố mẹ chỉ có mình thôi, nhưng anh em họ thì có. Bố mẹ mìnhthực hiện kế hoạch hóa gia đình mà. Nhà cậu là trường hợp đặc biệt đấy. Saovậy, muốn mình chỉ dẫn một chút cách thức sống giữa anh trai em gái sao?” TưNhã vuốt mái tóc xoăn dài của Tiểu Ái giống như âu yếm chú cún con vậy.

“Không phải, mình muốn hỏi, chính là giữa cậu và các anh emhọ…” Tiểu Ái chần chừ mãi mới nói được nửa câu, cuối cùng nuốt nửa câu còn lạivào bụng. Một chuyện khó hỏi như vậy, cô thực sự không thể nói ra được, nêngiấu bí mật này trong lòng vẫn hơn.

Tiểu Ái xua tay nói thôi vậy, rồi đưa chủ đề câu chuyện quayvề vấn đề chính. Cô muốn Tư Nhã lưu ý giúp mình gần đây có công ty nào muốntuyển diễn viên không, cô sẽ tham gia ứng tuyển. Tư Nhã là người bản địa, kể từkhi bố mẹ ly hôn rồi ai nấy đều lập gia đình, cô đã sống tự lập. Tư Nhã phải tựgây dựng những mối quan hệ từ nhỏ nhất trở đi, tuy không nhất thiết phải quenbiết những vị tai to mặt lớn như Thôi Thái Dạ, nhưng những người có tiềm lựcbình bình thì cô cũng cần khá nhiều.

Nghe Tiểu Ái nói như vậy, Tư Nhã cảm thấy rất kì lạ. Tiểu Áibỏ qua một nhân vật tầm cỡ như Thôi Thái Dạ, ngược lại đi nhờ cô sao?

“Thằng cha đó, mình đã hoàn toàn nhận ra được bộ mặt thậtcủa anh ta!” Thôi Thái Dạ có thể lén lút liên lạc với Dung Kỳ đưa cô vào miệngcọp, có gì đảm bảo sau này sẽ không tái diễn một lần nữa: “Huống hồ gần đâymình cảm thấy anh ta quá để tâm đến mình, thật là… Mình lại không thích anh ta.Ngộ nhỡ anh ta yêu đơn phương mình, mà mình lại không thích gây tổn thương chongười khác.” Lúc nói những lời này, Tiểu Ái bất chợt bày ra dáng vẻ dịu đàngđáng yêu “là mỹ nhân nên phải đành chịu thôi” rồi từ từ vuốt tóc, hại Tư Nhãphun cả ngụm cà phê lên chiếc bánh bông lan bơ sữa trước mặt.

“Này! Bẩn quá! Mình vừa ăn được một miếng đó!” Tiểu Ai lườmxong, xem thời gian trên di động đã muộn, chỉ đành ai oán đứng dậy mặc áo khoácvào.

“Đến đoàn phim à?”

“Đúng vậy, vẫn còn mấy cảnh phim còn nợ, hôm nay quay hếtmột lượt.” Tiểu Ái mặc xong áo khoác ngoài, phát hiện ra Tư Nhã vẫn ngồi đókhông nhúc nhích, thấy kì lạ liền hỏi: “Cậu không đi với mình à?”

“Thôi đi! Mình coi như đã từ bỏ anh trai cậu, xem đó là giấcmộng xa vời, hơn nữa....” Cô cười dễ thương: “Chút nữa mình còn có cuộc hẹn.”

Tiểu Ái vừa đi vừa mắng bạn thân là trọng sắc khinh bạn. Lúcđấy cánh cửa kính của tiệm cà phê, gió lạnh tạt vào mặt, bầu trời âm u như lúcchập tối. Đây là ngày âm u thứ hai kể từ khi cô trở về thành phố S, mặt trờidường như đã quên mất ban ngày. Khung cảnh này cũng khiến lòng người có nhữnggiây phút giống như bầu trời trên cao nặng nề ngột ngạt, điều này hoàn toànkhác với thời tiết và không khí ở đảo Bali. Thời tiết lúc nào cũng như sắp cótuyết rơi, nhưng tuyết thì cứ chần chừ mãi mà chẳng thấy.

Thật ghét cái thời tiết này! Tiểu Ái quấn chặt chiếc khănbằng vải nhung lạc đà quanh cổ, vội vã đi về phía trạm xe buýt.