Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 1: Đó chính là định mệnh



Lúc bố gọi điện đến, Tiểu Ái và người bạn thân Tư Nhã đangnằm dưỡng da mặt vô cùng vui vẻ trên tầng hai của thẩm mĩ viện, chuẩn bị chobuổi tiệc tối nay. Nhưng chỉ sau cuộc gọi ngắn ngủi của bố, tâm trạng Tiểu Áiđã tụt dốc thảm hại.

“Cái gì ạ? Hôm nay anh ấy sẽ về sao?” Khó có thể hình dungđược cảm xúc của Tiểu Ái vào giờ phút này, nó giống như tâm trạng lúc trúng xổsố năm triệu tệ, đang hí hửng đi lĩnh thưởng thì đến nơi mới phát hiện ra vé sốđã hết hạn; hay như khi bị đói đã ba ngày ba đêm, vất vả lắm mới có được cáiburger gà rán thì lại có người nói với cô rằng bên trong có thuốc chuột; hoặclà để đổi lấy vai nữ chính mà cô đã không ngần ngại làm những chuyện mờ ám nhưliếc mắt đưa tình, thì đột nhiên lại bị đám chị em của mình đoạt mất.

Chỉ chốc lát, trong đầu Tiểu Ái bỗng hiện lên vô số cảnh tượngsặc mùi nghệ thuật nhạt nhẽo: con phố vắng vẻ với những bông tuyết bay nhè nhẹtrong gió; cảnh núi rừng trong buổi chiều tà ráng đỏ; hình ảnh trái đất lụi tànvào ngày tận thế khi chiến tranh giữa các vì sao xảy ra; cảnh những hố đen hìnhthành bởi vụ nổ của các thiên thể sau hàng trăm triệu năm chiếu sáng.

Hình Tư Nhã gọi một lúc lâu vẫn không thấy Tiểu Ái phản ứng,liền thẳng tay đập vào người cô một cái: “Cậu làm sao vậy?”

Tay vẫn cầm điện thoại, Tiểu Ái bi thương quay sang thanthở: “Tại sao... lại là ngày hôm nay? Bộ váy dạ hội, chi phí dưỡng da mặt, còncả tiền ăn uống nửa tháng này của mình nữa!”

Khóe mắt Tư Nhã bắt đầu co giật: “Nơi này có phải trường họcđâu, cậu diễn kịch làm gì chứ!”

“Diễn kịch?” Ánh mắt Tiểu Ái chợt sáng lên: “Đúng rồi! Cứquyết định như vậy đi!” Cô xem lại thời gian trên điện thoại, vội vã đứng dậythu dọn đồ đạc.

“Cậu làm gì đó?” Tư Nhã suýt chút nữa thì ngất xỉu, con bénày đang dưỡng da mặt nửa chừng lại bỏ đi đâu chứ? “Ai sắp quay về vậy? Này,cậu đi đâu đấy, buổi tiệc tối nay cậu có đến nữa không?”

“Nhã Nhã...” Tiểu Ái nhận khăn ướt từ nhân viên thẩm mĩ, vừara sức lau mặt vừa dặn dò: “Tối nay cậu cứ đi trước, mình có một chuyện cực kìphiền phức phải xử lí, xong việc mình sẽ tới liền. Cậu cứ yên tâm, dù muộn đếnđâu, mình cũng sẽ... cố gắng hết sức vác tấm thân này đến dự. Cậu nhớ rõ, khôngđược gọi điện cho mình, càng không được gửi tin nhắn cho mình. Cứ như vậy nha!”Ném lại cái khăn lau, Tiểu Ái lập tức đi ra.

Tư Nhã vội đến trước cửa kính nhìn ra ngoài, chỉ thấy bóng dángngười bạn với vẻ vô cùng bối rối đang lao sang đường như tên lửa. Mặt Tư Nhãbỗng trở nên xám xịt. Con bé này tuy bình thường rất hồ đồ, nhưng hôm nay thựcsự đã đạt tới cực độ của sự hồ đồ rồi! Chẳng lẽ cậu ấy điên rồi chăng?

Tiểu Ái càng vội thì càng hoảng loạn, đầu tiên cô bị gãy gótgiầy, tiếp đó là rách một bên váy, lúc đang đi sang con đường khác thì chợt cómột cơn gió thổi đến, cả mái tóc dài bị hất tung lên cản mất tầm nhìn của cô,chiếc váy ngắn cũng không ngừng tung bay phấp phới. Trông Tiểu Ái lúc này chẳngkhác nào một con rối ngớ ngẩn giữa đường. Vì nghĩ thời gian không còn nhiềunữa, cô vội sải bước nhanh hơn, nào ngờ trên con đường vốn vắng bóng người nàylại đột nhiên xuất hiện một chiếc xe đang vùn vụt lao tới. Tiếng phanh xe chóitai làm Tiểu Ái giật nảy mình, gạt đi mái tóc rối bù, cô chỉ muốn nổi cơn tambành, nhưng ngay lúc đó cô liền bị lóa mắt bởi biểu tượng đôi cánh ở đầu xephía trước mặt.

Aston Martin? Mà còn là DBS màu trắng bạc!

Tay ôm hai má, Tiểu Ái bắt đầu hướng ánh mắt về phía chiếcxe thể thao với vẻ thèm thuồng.

“Cô không sao chứ?” Người đàn ông điển trai đeo kính râmtrên xe hạ cửa kính xuống, giọng điệu không mấy hòa nhã, thậm chí không có chútgì gọi là kiên nhẫn cả, đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của cô nàng“Mai Siêu Phong[1]” này, sắc mặt anh ta càng trở nên u ám: “Xin lỗi! Tôi đangcó việc gấp, nếu không có chuyện gì cảm phiền cô nhường đường!”

[1] Mai Siêu Phong tênthật là Mai Nhược Hoa – nữ nhân vật chính trong “Xạ điêu anh hùng truyện” củaKim Dung. Nàng là một nữ ma đầu khiến người người kinh sợ bởi những thủ pháp ratay vô cùng tàn bạo, độc ác. Thế nhưng bên trong con người đó lại chứa đựng nộitâm của một cuộc đời nhiều sóng gió và bất hạnh.

Trời! Đó thật sự là một chiếc xe thể thao cao cấp! Không ngờtrên con đường vắng vẻ này lại có thể bắt gặp một chiếc xe tuyệt như thế, nhìnxem những đường nét của nó kìa! Chà!... chà! Nhìn cái lốp xe cao cấp của nónè!... Oa!... Oa! Vẫn giữ nguyên cảm xúc đó, Tiểu Ái gần như dán cả người lênchiếc xe...

Khóe miệng người đàn ông điển trai bắt đầu rung lên. Anh tachán ghét giơ tay lên gõ gõ vào cửa xe, hi vọng đối phương có thể nhanh chóngdịch chuyển “bộ móng vuốt” ra khỏi xe. Nhưng cô nàng “Mai Siêu Phong” lại giốngnhư một người không may bị mắc bệnh tâm thần phân liệt, người dán chặt vào phíatrước mui xe, nhất quyết không rời, coi như không nhìn thấy anh ta bên trong.

Đối với sự phớt lờ quá đáng này, người đàn ông điển traingoài sự tức giận ra còn có chút gì đó không bằng lòng. Sau khi gọi thêm mộtlần nữa mà vẫn thấy cô gái không phản ứng gì, anh ta cho kính xe lên, nhấn gachuyển hướng, bỏ mặc cô nàng “Mai Siêu Phong” ở lại.

“Xe đẹp...” Tiểu Ái vô cùng thất vọng, nhưng chỉ trong giâylát cô đã tỉnh táo trở lại: “Không đúng, việc quan trọng nhất bây giờ khôngphải chuyện này.” Cô chỉnh sửa đầu tóc, tiếp tục chân thấp chân cao chạy nhưđiên về cuối con đường.

Khu nhà của Tiểu Ái cách trường học đúng năm dãy phố. TiểuÁi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên cô mở cánh cửa căn phòng X tại tòa nhà năm tầngtrong tiểu khu này, niềm vui sướng tột độ đã vỡ òa trong cô. Căn hộ có haiphòng ngủ, một phòng khách và nhà bếp, ngoài ra còn có cả ban công, từ đó cóthể ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Một tân sinh viên được sống trong một cănhộ với điều kiện tốt như vậy quả là không còn gì sánh bằng. Đã vậy cô còn khôngmất tiền thuê phòng, ngay cả điện, nước cũng không phải bận tâm, đời sống củacô có lẽ cũng sánh ngang với đãi ngộ của một nhân viên công chức.

Với căn hộ xinh xắn và đoạn đường lí tưởng như vậy, tấtnhiên là Tiểu Ái sẽ không để lãng phí rồi. Ngay sau tuần đầu tiên dọn đến sốngở đây, cô liền tìm ngay cho mình một khách thuê phòng. Tiền cho thuê phòng TiểuÁi dùng để tiêu vặt, những ngày quên mang theo chìa khóa cô cũng không phảichịu cảnh thê lương ngủ ở bên ngoài, khi nào buồn chán sẽ có người cùng cô uốngrượu giải sầu, những lúc quên không nấu cơm cũng có thể sang ăn chực vài bữa,mấy công việc nặng nhọc như lau dọn nhà cửa thì càng miễn bàn... Có thể nói làmột mũi tên trúng nhiều đích và đôi bên cùng có lợi! Điều duy nhất khiến TiểuÁi không hài lòng, là người thuê phòng đáng thương kia lại không phải là ngườichị em xinh đẹp sống chết có nhau cảu cô – Hình Tư Nhã, mà là một anh chàng họccùng trường, cùng khối nhưng khác khoa. Đây cũng chính là lý do mà ngày hôm nay,Tiểu Ái phải hấp tấp chạy về nhà.

Nửa tiếng sau khi nhận được điện thoại gấp của cô chủ nhà,anh chàng cùng phòng cũng vội vã quay về, vẫn còn chưa bước vào nhà đã thấyngay một đống đồ quen thuộc trên hành lang. Tất cả những đồ đạc của anh ta từquần áo, laptop đến bàn chải đánh răng, khăn mặt, dao cạo râu... đều bị dọn hếtra ngoài cửa. Anh chàng khoa Mĩ thuật bỗng nắm chặt hai bàn tay lại, đồng thờingửa đầu nhìn lên trời thành một góc bốn mươi năm độ với vẻ mặt thê lương.

“Anh đã về rồi đấy à? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mauđến giúp tôi một tay, đem hết đồ đạc của anh gói ghém vào, tôi đã gọi xe taxirồi, họ sẽ đến ngay thôi!”

Anh chàng Văn Tĩnh mặt mày tái mét: “Em muốn đuổi anh đisao? Đột ngột như vậy, em muốn anh phải chuyển đi đâu bây giờ?”

“Đến khách sạn Gia Đình! Tôi đã đặt phòng trước cho anh rồi,xe taxi sẽ đưa anh đến đó. Trong này là tiền, anh cứ ở đó vài ngày trước đã,đợi tôi giải quyết khó khăn ở đây tự khắc sẽ gọi anh về.” Tiểu Ái không thèmgiải thích lí do tại sao, gói ghém đồ đạc xong liền vội vàng đưa anh ta lên xe,hoàn toàn không để ý ánh mắt đầy ai oán và ngơ ngác của anh chàng sau khung cửakính.

Mối họa lớn nhất đã được giải quyết, tiếp đến là công đoạnkhắc phục hậu quả. Tiểu Ái vừa không ngừng nhìn đồng hồ, vừa quét dọn, cho đếnkhi trong căn nhà không còn xót lại bất kì dấu vết nào liên quan đến đàn ông cômới thở phào nhẹ nhõm.

Tắm rửa xong, năm giờ ba mươi phút, Tiểu Ái thay chiếc áothun và quần jean, tháo kính sát tròng màu tím ra, tiếp đó sấy khô mái tóc xoăndài và buộc gọn gàng sau gáy. Cô ngắm mình trong gương, khuôn mặt không trangđiểm, gọn gàng, sạch sẽ, quần áo mộc mạc giản dị, dáng vẻ vô cùng phù hợp vớitiêu chuẩn của một học sinh ngoan hiền.

Năm giờ bốn mươi lăm phút, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa,tiếp theo Tiểu Ái chuyển sang giai đoạn phòng bị. Năm phút sau, có tiếng gõ cửakhông mạnh không nhẹ, không nhanh và cũng không chậm, trầm tĩnh như tính cáchcủa người đó, dẫu đã nhiều năm trôi qua mà vẫn không thay đổi. Tiểu Ái hít mộthơi thật sâu, lúc mở cửa hết sức cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Em nhớ anh lắm!” Cô nồng nhiệt tiếp đón người đàn ông đứngngoài cửa, song lại không dám mạo muội ôm chầm lấy anh.

Người đàn ông dáng người cao ráo, mặc vest, đi giày da, mộttay xách laptop, một tay xách hành lí, không nói lời nào tiến thẳng vào phòngkhách, đặt đồ đạc trên tay xuống rồi tháo cặp kính đen ra. Phía sau người đànông, Tiểu Ái đang cố gắng nghiến răng chịu đựng. Người đàn ông xoay người lại,dùng ánh mắt mãnh liệt quét về phía Tiểu Ái, biểu hiện của cô lập tức giống nhưmột con mèo nhỏ xun xoe. Tiến đến ghế sô-pha trước mặt, dáng vẻ hết sức nịnhnọt, cô phủi phủi cho đến khi không còn dính lại chút bụi nào rồi tỏ ý bảo anhngồi xuống. Người đàn ông cũng không nói lời nào, cứ thế ngồi xuống ghế.

Những tia nắng xuyên qua lớp kính trong suốt rọi xuống khuônmặt người đàn ông, khiến căn phòng vốn rất đỗi bình thường, giản dị giờ đây lạinhư đang tỏa ra một ánh hào quang lung linh, rực rỡ. Nhiều năm không gặp, anhvẫn hấp dẫn như xưa, mũi thẳng môi mỏng, những sợi tóc xòa trước trán mềm mạigiống như tơ lụa, khuôn mặt thon gọn đẹp tinh tế khiến Tiểu Ái cảm thấy vô cùngtự ti và hổ thẹn.

Thực ra ở trường, Tiểu Ái cũng được xếp vào hàng mỹ nữ, thếnhưng một khi đứng cạnh anh, cô lại giống một hạt trân châu nhỏ bé gặp phảiviên dạ minh châu vô cùng quý báu, cho dù đứng ở góc độ nào so sánh thì phầnthua đều thuộc về cô. Chỉ đáng tiếc rằng, khuôn mặt anh đẹp như vậy nhưng vẻmặt lại lạnh lùng băng giá, cộng thêm tính tình hà khắc khiến cô cứ luôn phảilấy lòng, nịnh bợ anh.

Khi Tiểu Ái vẫn còn đang ngây người thì anh liền đứng dậy đimột vòng trong căn hộ. Khi thấy cách bài trí của ngôi nhà có phần khác, lôngmày anh dần dần nhíu lại.

“Nhà chỉ có mình em ở nhưng tại sao lại có đến hai cáigiường?” Đây chính là câu đầu tiên anh nói với cô sau hơn ba năm không gặp.

“...” Tiểu Ái hoàn toàn quên mất điều này. Hỏng rồi! Nếubiết sớm thì ném cả cái giường đó đi mới đúng!

Tuy nhiên, cuộc sống ba năm đại học đã tôi luyện Tiểu Áithành kẻ nói dối siêu hạng. Chỉ trong một phần mười giây, cô đã nhanh trí cườinói như không có chuyện gì: “Đương nhiên là chuẩn bị cho anh rồi! Mặc dù emkhông biết khi nào anh mới về nước nhưng cứ chuẩn bị dư ra chẳng thừa anh nhỉ!”

Anh nheo mắt nhìn cô chằm chằm một lúc, dường như đang kiểmtra độ tin cậy trong lời nói đó.

“Hay là anh chê chỗ em bẩn nên không có ý định sống ở nơinày?” Cô nàng vừa khôn khéo vừa hiểu chuyện nói tiếp: “Nếu anh nhất quyết muốnthuê phòng ở khách sạn thì cũng không sao cả, em sống một mình cũng quen rồi!”Tốt hơn hết là anh đến khách sạn mà ở, ngay lập tức rời đi cho tôi nhờ! Đó mớilà những lời nói chân thực ẩn giấu sau nụ cười niềm nở của cô.

“Cái đó không cần thiết!” Anh nhướng hàng lông mày thẳngđẹp: “Anh đi tắm rửa, em giúp anh mang hành lý và laptop vào nhé!”

Tiểu Ái tay xách hành lý rón rén, dè dặt cúi đầu đi, cho đếnkhi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm vọng ra, cô mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Cửa đầu tiên... Đã qua!

Nhiều khi Dung Tiểu Ái cũng rất căm ghét sự yếu đuối của bảnthân, theo lí mà nói người hạ mình không nên là cô mới phải. Nhưng nghĩ đi nghĩlại, nếu không phải nhờ anh thì cuộc sống đại học của cô mấy năm qua làm sao cóthể thoải mái như vậy được. Căn hộ hai phòng miễn phí, lại còn phí sinh hoạthai nghìn tệ tự động chuyển vào tài khoản hàng tháng. Anh đối xử với cô, coinhư đã rất hợp tình hợp lí rồi. Nghĩ như vậy nên Tiểu Ái quyết định vào bếpkhiêu chiến với đống xoong nồi.

Mười phút sau, tiếng kêu lẻng xẻng thông báo cô đã hoàn toànthất bại. Vừa ra khỏi nhà tắm, anh đã vội vàng bước tới, đập vào mắt anh làcảnh tượng cô đứng trong căn bếp, tay cầm chiếc xẻng, vẻ mặt sợ hãi. Chiếc áothun trắng của cô đã bị dầu ăn vương bẩn một mảng lớn, tóc trước trán cũng rốitung lên, trên khuôn mặt trái xoan màu lúa mạch, đôi mắt to tinh ranh với hàngmi dài rậm cong vút đang nhìn anh với vẻ tội nghiệp.

“Ôi...” Tiểu Ái giả bộ đáng thương, ánh mắt rõ ràng là hivọng anh đến thu dọn bãi chiến trường. Anh liếc nhìn sàn nhà đang bừa bộn, nhấcchân lên dường như muốn bỏ đi. Dung Tiểu Ái lập tức ném chiếc xẻng về phía trước,trong nháy mắt cả bàn tay đầy dầu mỡ chạm vào bộ đồ ở nhà sạch sẽ của anh.

Anh cúi đầu nhìn những ngón tay đó, khẽ thở dài, lông màycũng theo đó mà chau lại: “Em ra ngoài đi!”

“Dạ!” Nhận được sự cho phép của anh, Tiểu Ái lập tức rời khỏi bãi chiến trường. Lúc quay lưng lại, cô khẽ cười trộm. Mặc dù cô rất căm ghét bệnh ưa sạch sẽ của anh, tuy nhiên đôi lúc nó vẫn phát huy tác dụng.

Sau khi ăn cơm, rửa bát xong cũng đã gần bảy rưỡi. Dung Tiểu Ái bắt đầu thấy lo lắng, nhìn người đang tập trung xử lí công việc trên máy tính, cô thật sự kích động muốn xông thẳng đến đánh ngất anh.

Bảy giờ bốn mươi phút, lòng cô nóng như lửa đốt, nếu như còn tiếp tục dây dưa nữa thì cô chết là cái chắc... Dung Tiểu Ái nhích từng chút một đến phía trước ghế sô-pha, chớp chớp mắt với anh: “Anh có muốn đi ngủ không?”

Anh nheo đôi mắt sâu dài nhìn cô, lãnh đạm trả lời: “Sự chênh lệch về thời gian khiến anh chưa thích nghi ngay được, tối nay chắc anh không ngủ.”

Khóe miệng Dung Tiểu Ái không ngừng co giật, sau đó mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy thì anh làm việc của anh đi nha! Hôm nay em mệt quá, sáng sớm mai còn có buổi tập kịch, em đi ngủ trước đây!”

Anh ừm một tiếng, coi như đã đồng ý. Tiểu Ái vội vàng đứng dậy, nhưng đúng lúc chuẩn bị bước vào phòng thì đột nhiên bị anh gọi lại.

“Tiểu Ái!”

“Hả?” Đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, cô vén lọn tóc rối trước trán, cố gắng tỏ vẻ vui mừng: “Còn có chuyện gì vậy anh?”

Dưới ánh đèn màu vàng, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô-pha nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Màu mắt anh hơi nhạt, tựa như màu trà, trong sáng, mĩ lệ mà lạnh lùng, một vẻ đẹp hoàn toàn không giống ai.

Tiểu Ái bỗng nhớ lại buổi chiều mùa thu khi lần đầu tiên gặp anh, lúc đó tuy cô vẫn còn nhỏ nhưng mảng kí ức đó lại vô cùng rõ ràng. Ánh chiều tà như cảnh trong mơ, được nhuộm bởi màu xanh lam của bầu trời và màu cam của biển. Cô đang chơi đùa trên bãi biển, cả người đều lấm lem cát bẩn. Anh lúc đó từ bãi biển nhẹ nhàng bước đến, những cơn gió biển thổi tung mái tóc đen mềm mượt của anh, để lộ đôi mắt tuyệt đẹp, vô cùng đáng yêu. Đôi mắt của chàng trai đó đẹp hư ảo giống như mắt của búp bê vậy.

Trong chốc lát, Tiểu Ái ngây người ra, quên mất lâu đài mà mình đã dành cả buổi chiều mới xây xong, cô vứt xẻng xuống, chạy nhào về phía anh. Lúc đó cô còn rất nhỏ, vừa chạy vừa bò, ngã lên ngã xuống vất vả lắm mới đến được trước mặt anh nhưng lại bị ngã lộn nhào một cái. Thế mà, khi cô nâng nửa người lên với vẻ mặt vui sướng và mong chờ chìa tay về phía cậu bé giống như búp bê ấy, thì đối phương lại chau mày, dáng vẻ chán ghét lùi về phía sau một bước. Đôi môi mỏng mềm mại tựa như hoa hồng, lạnh lùng bật ra một chữ: “Bẩn!”

Bẩn?

Sao anh có thể nói cô bẩn? Không ngờ anh lại có thể nói từ bẩn với một cô bé lần đầu gặp mặt mà lại còn là một cô bé vô cùng đáng yêu nữa chứ! Trong suốt mười mấy năm sau đó, cứ mỗi lần nhớ lại đoạn kết của màn gặp gỡ ấy, Dung Tiểu Ái lại hết sức căm phẫn. Không sai, từ nhỏ cô chỉ có thiện cảm với những thứ xinh đẹp, nhưng kể từ sau khi hiểu được hàm ý ẩn sau chữ kia, dẫu cho anh càng lớn càng khôi ngô tuấn tú, dẫu cho càng ngày càng có nhiều người mến mộ tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh, thì cô chưa từng có ý nghĩ sẽ tiếp cận anh thêm lần nào nữa.

Trong phòng khách, từ sâu thẳm trong đáy mắt đen nháy của cô dần dần phủ một mảng u tối: “Còn chuyện gì khác không? Em thật sự mệt rồi!”

“Không có gì, em đi ngủ sớm đi!” Anh hơi lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn vào máy tính.

Tiểu Ái bĩu môi, đi vào phòng.

Tám giờ mười lăm phút, một cặp tình nhân ở căn phòng nào đó trong tòa nhà năm tầng X đang tựa vào nhau trên ghế sô-pha xem phim thì bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa sổ. Lúc đó trên màn hình đang chiếu tới đoạn nhân vật nữ chính nhận điện thoại của một người đã chết. Hai người đều bị tiếng gõ cửa làm cho hoảng sợ, khi tắt ti vi để lắng nghe thì phát hiện ra, kèm theo tiếng gõ cửa còn có âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc. Hai người nhanh chóng hiểu ra, liền chạy đến phòng ngủ kéo rèm cửa và mở cửa kính di động, quả nhiên là cô hàng xóm kế bên vẫn thỉnh thoảng đem đến cho họ “điều bất ngờ”. Cô ta mặc một bộ dạ hội màu đen, đang đứng trên sân thượng với bộ dạng lén la lén lút. Trên tay còn cầm đôi xăng-đan xinh xắn, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, mái tóc xoăn mềm mại phủ trên vai vừa gợi cảm vừa thời thượng, giống như trang điểm để đến dự buổi party nào đó.

“Cho tôi đi nhờ đường, cảm ơn, cảm ơn!” Dưới cái nhìn chăm chú không nói nên lời của chủ nhà, cô giúp họ kéo lại cửa sổ, buông rèm, một mạch chạy qua phòng khách nhẹ nhàng mở cửa. Sau khi đã nhìn xung quanh để kiểm chứng độ an toàn, cô mới trao cho họ cái nhìn đầy cảm kích: “Hai người đừng nói ra tối nay đã nhìn thấy tôi nhé!” Cô nhỏ tiếng chắp tay cầu xin, rồi nhanh chóng rời đi.

Trong phòng khách, chỉ còn lại đôi tình nhân bị làm phiền ngơ ngác nhìn nhau. Trước kia vì quên mang chìa khóa nên cô từ cửa chính xin đi nhờ bằng cách nhảy qua ban công nhà họ thì còn có thể hiểu được, nhưng buổi tối hôm nay cô gái này đường đường cửa chính không đi, mà lại phải leo lên sân thượng nhà họ? Cô ta bị bệnh chăng? Bệnh lại nặng thêm rồi à? Người ta nói những người đóng kịch đều có bệnh, cô này học ở Học viện Điện ảnh vẫn chưa tốt nghiệp mà đã như thế này rồi. Nghiệp chướng ơi là nghiệp chướng!

Tại hội quán Joys thành phố S, tiếng người huyên náo, dưới ánh đèn huyền ảo mê hoặc, các mỹ nam mỹ nữ tụ tập lại tạo thành một thế giới rực rỡ sắc màu. Nhân viên an ninh ở cửa chính kiểm tra mỗi lượt khách đến, ai không mang theo thiệp mời đều không được vào.

Bữa tiệc hôm nay rất đặc biệt, đây là party kỉ niệm ngày thành lập trường do một ngôi sao nổi tiếng trong giới điện ảnh tổ chức. Nhân tài của Học viện Điện ảnh đua nhau xuất hiện. Chuyện đào tạo ra vài ngôi sao nổi tiếng không có gì lạ, nhưng để những ngôi sao đó quay về biếu tặng nhà trường và sinh viên học viện lại là điều rất hiếm. Vì số lượng thiếp mời có hạn, do đó những người không có mối quan hệ ngay cả đến hình dáng của thiếp mời cũng chẳng có cơ hội được nhìn thấy.

Nghe nói party kỉ niệm ngày thành lập trường lần này không chỉ mời những nghệ sĩ trẻ tuổi đang nổi trong giới điện ảnh hiện nay, mà cả một số vị đạo diễn và nhà sản xuất phim nổi tiếng của nhà trường cũng đều có mặt. Đối với những người mới chân ướt chân ráo bước vào nghề, còn đang dốc sức phấn đấu trong nhà trường, đây rõ ràng là cơ hội trời ban, không thể bỏ lỡ. Nên dùng cách nào để có được cơ hội đó, các chàng trai cô gái ai nấy đều thấu hiểu tường tận, việc phải bỏ tiền ra là lẽ tất nhiên, chỉ là còn phải xem số tiền bỏ ra có giá trị hay không. Một khi đã bước chân vào thế giới này, họ đã sớm phải chuẩn bị sẵn mọi thứ cả rồi. Chính vì buổi party hoành tráng này mà những sinh viên trẻ trung xinh đẹp đặc biệt ăn mặc gợi cảm và lòe loẹt.

Không khí trong phòng tràn ngập mùi nước hoa quyến rũ, âm thanh sống động hài hòa không ồn không nhỏ làm người nghe cảm thấy êm dịu, rượu Cocktail Marguerite lắc lư trong ly thạch anh, đâu đâu cũng nhìn thấy các nhãn hiệu Chanel, LV... Ngước đầu lên, tùy ý nhìn một người đi ngang qua, nếu không phải là một cô nàng xinh đẹp gợi cảm thì cũng là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.

Dung Tiểu Ái sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng thấy Hình Tư Nhã đang đứng tán gẫu vui vẻ bên một anh chàng đẹp trai quyến rũ. Anh chàng đó trông khá quen, hình như là người mẫu gần đây thường hay xuất hiện trên tạp chí thời trang. Cô ấy vẫn như thường lệ nhanh chóng tìm thấy mục tiêu – người bạn thân đáng yêu của cô luôn nhanh nhạy và khéo léo!

Sau một hồi chào hỏi, anh chàng đẹp trai nói đi lấy đồ uống để lại không gian riêng cho hai cô.

“Con bé chết tiệt, sao bây giờ mới đến? Để lỡ mất lễ khai mạc rồi, cậu có biết vừa rồi ai xuất hiện không? Mau kể với mình, buổi chiều rốt cuộc cậu đã đi đâu, làm gì? Tại sao lại rối rít cả lên cứ như sắp bị đưa lên đoạn đầu đài vậy? Làm mình từ đó đến giờ cứ đoán già đoán non, trong lòng khó chịu lắm rồi nè! Mau nói nhanh lên!” Hình Tư Nhã tính tình nóng vội, mở miệng ra là bốp chát.

“Nói về chuyện người nào vừa mới xuất hiện trước đi!” Tiểu Ái khá hứng thú với chủ đề này.

Bộp! Hình Tư Nhã đập mạnh vào chiếc bàn tròn: “Nếu không mau nói ra mình sẽ đá bay cậu đó!”

Vẻ mặt Tiểu Ái thống khổ: “Cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa, cứ nghĩ đến nó là mình lại thấy buồn nẫu cả ruột gan. Cậu nói xem đây là chuyện gì chứ, không dễ dàng gì mới tổ chức buổi party hoành tráng như thế này, mình đã bỏ ra một đống tiền để làm đẹp thế mà giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim[2]!”

[2] Trình Giảo Kim (589 – 665), tự Tri Tiết, là một trong những vị tướng tài giỏi, dũng mãnh của thời Đường. Hảo hán này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, còn làm thảo khấu vô cùng hung hãn ngang ngược. Sau này khi trở thành tướng lĩnh thì chuyên lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, người ta thường coi ông là chuyên gia phá bĩnh, chỉ có chịu lợi chứ không chịu thiệt. Sau này, những ai hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thì thường gọi là Trình Giảo Kim.

“Trình Giảo Kim là ai?” Tư Nhã nắm đúng trọng điểm.

“Một người đàn ông.” Tiểu Ái lẩm bẩm nói.

“Đẹp trai không?” Thói xấu của Tư Nhã.

“Đẹp trai rất đẹp trai... Không! Cấp bậc của anh ta đã không còn là đẹp trai nữa mà phải là đại mỹ nam!”

“Người đàn ông của cậu?” Tư Nhã lẩm bẩm nói.

“Đồ quỷ! Nếu là vậy mình sẽ lập tức nhảy xuống biển!”

“Vậy thì giới thiệu cho mình đi!” Tư Nhã cười tinh quái: “Mình thích những anh chàng đẹp trai, càng đẹp càng tốt!”

“Cậu muốn thì cứ việc mà lấy, chỉ sợ cậu chịu không nổi thôi!” Nghĩ đến tính tình của người nào đó, cô bĩu môi: “Thôi! Không nói chuyện này nữa, mình khó khăn lắm mới đến được đây, cậu đã làm quen được bao nhiêu người rồi?” Sau khi Hình Tư Nhã cười bí hiểm giơ sáu ngón tay ra, Tiểu Ái bật cười, ca ngợi cô thành thần tiên.

Hai nữ sinh cùng chung chí hướng bắt đầu đi đi lại lại trong bữa tiệc long trọng và thời thượng. Với những đối tượng như người mẫu gợi cảm, diễn viên mới nổi, đạo diễn ít tên tuổi, hay là mấy nhà chế tác có chút danh tiếng... thì những nữ sinh đang ôm mộng thành danh như các cô luôn mỉm cười duyên dáng đáp lại từng câu với họ. Các cô đều không phải là những cô gái thanh cao, mỗi người đều có chút nhược điểm, tuy nhiên những quy tắc trên phim trường họ đều đã quá quen thuộc. Đó là thế giới của thế tục, là giới showbiz hoa lệ chói lòa, cũng là nơi dễ dàng sa ngã nhất trên đời. Khi đã quyết định theo con đường này, thì cũng đồng nghĩa với việc chỉ có hai sự lựa chọn, một là hoàn toàn chìm đắm trong nó, hai là từ bỏ vĩnh viễn. Các cô biết chừng mực, làm thế nào vừa có lợi cho mình mà lại không làm mất đi tư cách. Hoài bão, tình yêu và lòng tự tôn, các cô đều cần đến. Các cô chính là những nữ sinh hiện đại tham vọng, với lòng tự tin sáng ngời, mặt mày rạng rỡ, vì ước mơ to lớn xa vời ấy mà tiến lên giành giật, đấu tranh.

Chuông điện thoại di động vang lên không hề đúng lúc. Đến lần thứ ba, Tiểu Ái rốt cuộc cũng phải lui vào một góc lấy ra kiểm tra, vừa nhìn vào điện thoại cô đã hoảng sợ đến mức suýt chút nữa thì đâm sầm vào tường. Có hai cuộc gọi nhỡ, đều là số của anh ấy. Còn có một tin nhắn.

Ngón tay Tiểu Ái run run mở ra, những dòng chữ trên màn hình giống như con rắn nhỏ đang uốn lượn chuyển động trên tay cô. Trong lòng Tiểu Ái bỗng dấy lên nỗi sợ hãi lạnh thấu xương.

“Em cho rằng không nghe điện thoại thì anh không tìm được em sao? Em quên mất anh cũng là người trong nghề à? Tốt hơn hết là em nên chạy ngay khỏi đó trước khi anh đến!”

Tiểu Ái thừ người ra, tiếp đó là cảm giác tê tê, cuối cùng thì cứng đờ. Cứ như vậy cho tới khi Tư Nhã lay người cô, lớn tiếng hỏi cô có bị làm sao không.

“Anh ấy, anh ấy...” Lúc này, ngay cả đến lời nói Tiểu Ái cũng không thể nào thốt lên được, lắp bắp một lúc lâu cô mới nói được câu hoàn chỉnh: “Anh ấy sắp đến rồi!”

“Ai?” Tư Nhã chăm chú nhìn điện thoại của Tiểu Ái, càng cảm thấy kì lạ: “Người đàn ông tuyệt mĩ đó à? Gớm, chẳng phải người đàn ông của cậu, mà cậu đã căng thẳng đến mức này rồi à? Anh ta muốn đến thì cứ để anh ta đến, mình rất muốn gặp mặt anh ta.”

“Không được!” Tiểu Ái dường như là sắp khóc đến nơi rồi: “Anh ấy, anh ấy... Cậu không biết anh ấy đáng sợ như thế nào đâu! Anh trai mình thật sự rất đáng sợ!”

Tư Nhã suýt trượt chân, hai mắt trợn tròn: “Anh trai cậu?”

“Ừm!” Tiểu Ái cầm điện thoại run lẩy bẩy như dấu hiệu của chứng động kinh: “Mình... anh trai mình sắp đến rồi!” Thần linh ơi! Lẽ nào đây chính là số phận của cô hay sao? Từ nhỏ đến lớn, tại sao chưa bao giờ Tiểu Ái có cách nào thoát khỏi con người khủng khiếp này?