Trái Tim Băng Được Đánh Thức

Chương 37: Một ngày của riêng mình



Hôm nay Di đi làm sớm hơn thường ngày, tuy tập đoàn gần đây không cóviệc gì quan trọng nhưng cô cũng phải đến coi thử. Cô vừa dừng xe lạitrước cửa tập đoàn The king thì thấy có 1 chiếc Cadillac đã đậu sẵn ởđó. Bước ra không ai khác chính là Minh, Di ngạc nhiên vì không biết vìsao Minh lại đến đây_Sao anh tới đây ?-Di lập tức hỏi ngay

_À, hôm nay rãnh không-Minh lãng tránh nói

_Hôm nay cũng không có việc gì trọng-Di thành thật trả lời rồi bỗng nói-Mà anh chưa trả lời câu hỏi của tôi

_Hôm nay tới nói với em, nếu không có việc gì thì đi theo tôi-Minh thẳng thắng nói

_Nhưng đi đâu-Di thắc mắc

_Mặc kệ là đi đâu, hôm nay chúng ta bỏ công việc qua 1 bên sống 1 ngày dành cho chúng ta mà thôi-Minh nói xong rồi kéo tay Di đi

_Nè, đi đâu vậy hả ?-Di bắt đầu nổi giận

_Đi rồi biết-Minh vẫn bình tĩnh như thường

Minh nắm tay Di bỏ cô vào trong xe rồi đóng cửa lại. Minh đi tới chỗ ngườilái mở cửa ra rồi bước vào trong. Minh đóng cửa lại rồi chạy đi, chiếcCadillac bắt đầu lăn bánh rồi chạy vụt khỏi tập đoàn The King

Trong xe, Di bực tức không biết phải làm sao, nếu ba biết hôm nay cô trốnviệc không biết ba sẽ xử lí cô thế nào nữa. Còn Minh thì cứ làm nhưkhông có chuyện gì tiếp tục lái xe. Ngoài trời thì mưa đã rơi tí tách

_Nè thả tôi xuống đi-Di tức tối nói

_Nghỉ phép 1 ngày thôi mà, đừng quên tôi cũng là tổng giám đốc như em đó-Minh điềm tĩnh nói

_Nhưng..-Di không biết phải nói gì nữa

_Đừng lo cãi nhau nữa, cảnh vật ở ngoài đẹp như vậy không ngắm mà lo cãi nhau hình như đáng tiếc đó- Minh cố tình ám chỉ nói

Di khó hiểu nhìn Minh rồi nhìn ra cửa sổ, quả nhiên là rất đẹp. Ngoài trời mưa nhỏ giọt lắc rắc, 2 bên đường thì có trồng những dãy hoa kiểng đủmàu sắc, phía sau thì có những cây bạch đàn to lớn. Màu sắc của hoa vàcây hòa cùng những giọt mưa tạo nên 1 màn sương tuyệt đẹp, mờ ảo nhưđang ở trong mây

Di mãi mê ngắm cảnh ở ngoài hoàn toànkhông chú ý tới xung quanh. Một lúc sau thì mưa tạnh, Minh cũng ngừng xe lại. Bỗng nhiên Di cảm thấy có 1 không gian rất quen thuộc, hình như cô nghe được mùi gió biển

Di bước ra khỏi xe, cô không thểtin vào mắt mình được nữa. Biển rộng mênh mông đang hiện ra trước mắtcô. Cảnh biển này từ lúc 12t cô đã không còn được ngắm cũng không đượcra chơi nữa

_Thích không hả ?-Minh hỏi

_thích chứ, lâu lắm rồi tôi chưa nhìn thấy cảnh này-Di cười tươi nói, nụ cười của cô như hoa hồng sớm mai tràn đầy sớm sống

_Vậy hôm nay chúng ta chơi thỏa thích luôn, chịu không-Minh mỉm cười, ưu nhã nói

_Ừ-Di gật đầu đồng ý

Ánh nắng sáng bắt đầu chiếu xuống mặt biển, cầu vòng cũng hiện lên. Chắc vì lúc nãy trời mưa nên xuất hiện cầu vòng trên biển tạo nên 1 khung cảnhlãng mạn. Di dẫn Minh tới 1 chỗ bán hàng gần đó

_Cho tụi cháu 6 xâu mực nướng-Di nói

_Được, có ngay-người bán hàng nói

Một lúc sau mùi mực thơm phức bốc lên. Người bán hàng đưa 1 hộp đựng mấyxâu mực cho Di và Minh. Thanh toán tiền xong thì Di và Minh liền đi rangoài ngồi ngắm cảnh vừa ăn. Chỉ 1 lúc sau Di đã giải quyết gọn gàng mấy xâu mực của mình

_Lau đi kìa-Minh thấy trên miệng Di có dính tương ớt liền đưa khăn giấy cho cô

_Cảm ơn-Di tự nhiên nói

Thái độ của Di làm Minh có chút bất ngờ, nếu là mấy cô tiểu thư khác gặptình trạng như lúc nãy đã xấu hổ đỏ mặt rồi không ngờ cô lại phóngkhoáng đến vậy

_Nè, sau nhìn tôi dữ vậy-Di đột nhiên hỏi khiến Minh bừng tĩnh

_À, không có gì tại thấy em không giống những cô con gái khác-Minh cười nhẹ nói

_Tôi chính là như vậy mà-Di bình thường nói

_Hôm nay chúng ta chơi hết mình đi, chứ chỉ ngồi ngắm cảnh không thì chán quá à-Minh đề nghị

_Ok, đi chơi thôi-Di không cần suy nghĩ liền tán thành

Minh và Di đứng lên rồi cùng nhau đi tham quan khắp nơi, từ đi tắm biển rồiđến lên núi chụp hình kỉ niệm (*Ở đây là biển nhưng cũng có núi nha,giống như Nha Trang, Vũng Tàu vậy đó)