Trai Đẹp Né Qua Một Bên!

Chương 3: Tên hàng xóm



Trong một phòng bệnh dịch vụ cao cấp phát ra tiếng than thở sung sướng của cô gái nào đó.

- Ha ha... bị bệnh thật sướng.. vừa có trái cây ăn vừa coi tivi suốt ngày... - đây còn ai khác là cô chứ.

( Từ giờ sẽ đổi cách xưng hô thành Thiền Nguyệt Cát luôn cho dễ )

Thiền Nguyệt Cát là cô ngồi trên giường bệnh cầm điều khiển chuyển kênh tivi ở trước mặt. Miệng thì vui vẻ bỏ nho vô miệng nhai. Người ngoài nhìn vào còn tưởng cô giả bệnh cũng không chừng.

Công nhận nhà giàu thật là sướng... bệnh mà cũng được phục vụ tận tình.

- Chị... có cần vui vẻ thái quá vậy không? Thật sự không giống chị lúc trước chút nào - Thiền An Hạ ở một bên nghe cô cảm thán thì khinh thường, nhìn cô cứ như nhà giàu mới nổi vậy.

- Nè nha... tôi muốn nói gì thì nói.. không cần cô xen vào đâu - cô đang vui vẻ đột nhiên nghe người nằm giường bệnh kế bên lên tiếng thì mất cả hứng - Bộ không được như tôi cô ghen tỵ hả? Nếu không muốn thì cô che mắt mình lại đi... để nhìn một hồi mắt của cô đui luôn đó.

Cô ở một bên liếc mắt nói, nữ chính này thật là nhiều chuyện mà...

-Chị... chị... -Thiền An Hạ bị cô móc họng cứng luôn cả miệng không nói được lời nào đành xoay mặt vào tường không dám nói chuyện với cô.

Ha ha... cho chừa! Để coi từ nay cô còn dám ăn hiếp nữ phụ này không!

Sau một đêm nhớ lại thì cốt truyện phần đầu cô nhớ được một chút. Thiền An Hạ và Thiền Nguyệt Cát là hai chị em sinh đôi. Nhưng lạ là ở chỗ cả hai người này sinh đôi nhưng về ngoại hình và tính cách đều trái ngược nhau.

Thiền Nguyệt Cát ra đời trước nữ chính vài giây nên mới được gọi là chị. Tính cách của nữ phụ thì vô cùng kiêu ngạo , nhưng trớ trêu là nhà của cô ta thì vô cùng giàu có. Cha là chủ tịch của một công ty kinh doanh có tầm ảnh hưởng ở trong nước. Chính vì có gia thế hơn người nên cô ta được nuông chiều cho trở thành người không coi ai ra gì. Muốn thứ gì phải có cho bằng được.

Và thứ mà nữ phụ ghét nhất chính là Thiền An Hạ , nên không bao giờ nữ phụ kêu em gái dù là ruột thịt của mình bằng em.

Còn về Thiền An Hạ em gái ruột của Thiền Nguyệt Cát thì tích cách lại là hiền lành, thục nữ, đáng yêu, bộ dáng là chọc cho người ta yêu thương. Suốt ngày đều tỏ ra mình là con gái yếu đuối để gây sự chú ý cho người khác. Đặc biệt, nhờ sự giả dạng ngoan hiền mà cô ta luôn được người khác yêu quý, còn có nhiều trai đẹp quấn quanh người.

Chính vì, có quá nhiều tên theo đuổi khiến Thiền Nguyệt Cát vô cùng tức giận. Nên trong buổi dạ tiệc sinh nhật của người bạn thân Tuệ Vi nữ phụ đã lôi nữ chính ra cầu thang nói chuyện.

Chỉ là trong lúc tức giận Thiền Nguyệt Cát mới đẩy Thiền An Hạ vào cạnh cầu thang chứ chưa hề đẩy cô ta xuống. Ai mà ngờ, Thiền An Hạ lại chơi chiêu độc tự bản thân mình ngã xuống còn kéo theo cả cô cùng té chung.

Đúng lúc đó thì cô xuyên vào... thật là trớ trêu!

Thiền An Hạ đã thành công dựng lên một màn kịch là Thiền Nguyệt Cát đã ra tay hãm hại em gái của mình với ý định xô ngã cô ta xuống cầu thang.

Cô chắc chắn tin tức này giờ đã lan ra khắp nơi rồi... hừ hừ... thật quá đáng mà!

Nữ chính Thiền An Hạ này thật sự không đáng yêu như bề ngoài của cô ta chút nào cả. Từ nay, cô phải cẩn thận hơn mới được...

CỐC.... CỐC

Đang suy nghĩ miên man thì ở phía ngoài vang lên tiếng gõ kéo cô tỉnh lại. Thiền An Hạ ở một bên cũng ngóc đầu dậy nhiều chuyện.

- Mời vào đi - cô thuận miệng lên tiếng rồi nhìn xem ai đến tìm .

Thật sự mà nói... Thiền Nguyệt Cát làm người thật thất bại. Cô đã nằm viện suốt mấy ngày mà không ai đến thăm. Còn nữ chính Thiền An Hạ thì người này nối tiếp người kia lũ lượt đến. Mặc dù cô ta nhìn còn khỏe hơn cô nhiều là đằng khác.

Cô đang chán nản để xem ai lại đến thì đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một tên con trai đẹp lồng lộn đập vào mắt.

Tên này trên người mặc bộ đồ vest thẳng thớm vừa vặn thân người. Gương mặt sáng lạn trưởng thành, một phần cũng nhờ vào mái tóc vuốt keo về phía sau của anh ta.

Chân mày đen rậm nam tính, làn da trắng như trẻ em. Đôi mắt nâu đồng tạo cho người ta cảm giác ấm áp gần gũi.

Hiện tại, hắn đang nhìn cô và nữ chính sau đó còn cười một cái chấn động lòng người.

Túm lại một câu... tên này đẹp kinh hồn!

Tại sao con mê trai mà ông cứ làm cho trai đẹp xuất hiện trước mặt con là thế nào...

- A~ ... là anh Điền Lâm! Sao anh lại tới đây? - Thiền An Hạ giọng nói vô cùng ngọt ngào, đôi mắt còn phát sáng như đèn xe mà nũng nịu.

Ọe.... làm ơn cho cô mượn cái thao một cái! Nhìn cô ta giả vờ làm thục nữ mà cô muốn ói lắm rồi.

- Là bác trai dặn anh đến đón hai bọn em về nhà! Hôm nay cả hai có thể xuất viện rồi... nên sẵn tiện anh đến thăm hai em - cái tên con trai mang tên Điền Lâm dịu giọng trả lời, giọng nói rất nhã nhặn.

- Oa... vậy là được về nhà rồi! - Thiền An Hạ lại tỏ ra vui mừng, bộ dáng lại thập phần đáng yêu.

Sao cô ta cứ cố tỏ ra mình đáng yêu là sao vậy trời? Làm như có mình cô ta là đáng yêu vậy đó!

Cô còn đang khinh thường nhìn nữ chính thì ai mà ngờ tên kia lại nhìn cô chăm chú hỏi.

- Nguyệt Cát... em không nhớ anh sao? - Điền Lâm nhìn cô hỏi chỉ là giọng nói có chút xa cách rõ ràng - Anh nghe nói em bị mất trí nhớ à?

Đó.. đó... thấy chưa? Nói chuyện với nữ chính thì dịu dàng thấy ớn... còn với nữ phụ thì làm như bà đây ăn cắp của nhà hắn vậy đó.

Chính vì bị phân biệt đối xử nên cô đang mê vẻ ngoài đẹp trai của hắn chính thức không thèm nữa.

Bĩnh tĩnh... bình tĩnh... trai đẹp chính là phù du!

- Ai biết anh là ai... mà tôi cũng không thèm bận tâm anh là ai - cô nghiến răng nói, giọng nói lạnh nhạt khác thường - Anh bị bệnh Đao à... biết người ta mất trí nhớ mà còn hỏi tôi có biết anh không! Hừ..

Điền Lâm nghe câu nói bất cần kia thì có chút không tin vào lỗ tai mình. Nhớ vài tháng trước , Thiền Nguyệt Cát chính là đeo bám anh không buông.

Anh không thể nói là chán ghét cô ta mà còn không muốn tiếp xúc với thái độ coi thường người khác của Thiền Nguyệt Cát . Chỉ là sợ hai bác phiền lòng mới cố tỏ ra lịch sự với Thiền Nguyệt Cát mà thôi.

Ai mà ngờ, Thiền Nguyệt Cát vừa chỉ té cầu thang liền quên anh là ai. Còn nói mấy lời lạnh nhạt như vậy... thật sự có chút không quen.

- Anh Điền Lâm à.. chị ấy bị mất trí nhớ nên bây giờ khác trước lắm.. anh đừng bận tâm làm gì - Thiền An Hạ nhìn biểu hiện của cô mà cười mỉm sau đó lại ân cần nhỏ nhẹ khuyên.

- Được rồi... chúng ta nên về nhà thôi! - Điền Lâm bị câu nói của An Hạ làm cho tỉnh lại khi còn chìm trong suy nghĩ của mình.

- Ách... - Thiền An Hạ đột nhiên đứng dậy thu dọn đồ đạc tự dưng lại giả vờ đau đầu ngất xỉu - Sao lại đau đầu quá!

- An Hạ... cẩn thận một chút! - Điền Lâm ở một bên thấy cô ta sắp té xuống thì nhanh chóng đi đến đỡ cô ta.

- Cảm ơn anh... Điền Lâm! - Thiền An Hạ yếu đuối trả lời, lợi dụng dựa vào người tên nào đó.

Úi giời ơi... Thiền An Hạ này sau thích đóng kịch quá vậy... cái chân bị bó bột của cô còn nặng hơn cô ta vẫn chưa nói gì.

Thiền An Hạ cô ta hiện tại khỏe như trâu mà còn bày đặt đau đầu.... xùy xùy... cô khinh! = ̄ω ̄=

- Nguyệt Cát... em tự mình xuống nhé! Để anh dìu An Hạ xuống xe trước - Điền Lâm thấy An Hạ không khỏe thì nói còn không thèm cô có ý kiến gì không đi thẳng.

Thiền An Hạ ở trong lòng Điền Lâm mỉm cười đắc thắng, khinh thường nhìn cô.

- Ông trời ơi ... ông đúng là bất công mà! - Cô ngửa mặt lên trời than thở đồng thời chửi rủa to tiếng - Cái tên Điền Lâm ngu ngốc kia dám đối xử với bà như vậy ... sau này bà sẽ cho mi biết thế nào là lễ độ... khi đó ta cho mi quỳ vỏ sầu riêng suốt ngày luôn! Grừ grừ...

Tên đó bị cô ta lừa còn không biết nhưng ít nhất cũng phải nhìn tình hình cái chứ... chân cô bị bó bột nặng hơn cô ta nhiều. Vậy mà lại đi quan tâm cô ta... bỏ cô lại một mình!

Ta hận... ta hận... (T ^ T)

Thiền Nguyệt Cát kẹp cái nạn khập khiễng bước đi nhìn vô cùng đáng thương. Cái chân bị bó bột to tướng vô cùng khó khăn càng khiến cho nhiều người nhìn ngó. Đã thế trên tay còn cầm cái giỏ xách đựng đồ ở một bên. Nhưng là với bộ dáng xinh đẹp hiện tại, bộ dáng này thật khiến người ta thương hoa tiếc ngọc.

- Cô gì đó... có cần tôi giúp không? - một giọng nói ở phía sau lưng đột nhiên vang lên là giọng của con trai.

Cô nghe được tiếng gọi thì dừng chân khó khăn xoay người lại.

Mắt cô lại được dịp trợn to lần nữa... lần này lại là trai đẹp nữa rồi!

Giọng nói kia là của một vị bác sĩ trẻ tuổi đang khoác trên người áo blouse trắng. Anh ta có dáng người cao ráo, thân thể vô cùng tuyệt mỹ được chiếc áo sơ mi che lại. Làn da màu lúa mì khỏe khoắn , gương mặt không chút tỳ vết vô cùng mịn màng. Hắn ta còn đang mỉm cười đi đến gần cô hơn.

- Cô không có người thân sao? Có cần tôi giúp một tay không? - tên bác sĩ này rất lịch sử hỏi, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô.

- A~ ...hả? - Thiền Nguyệt Cát cô đang bị sắc đẹp mê hoặc nên nửa tỉnh nửa mê gật đầu - Được...Được.

Tên bác sĩ nghe được câu đồng ý liền cúi người cầm cái giỏ xách cho cô ở một bên tay. Tay còn lại liền câu tay của cô dìu đi.

- Được rồi... tôi dìu cô xuống phía dưới! - Hắn cười một cái vô cùng tươi còn nhìn cô có chút gì đó thích thú.

Cô bị trai đẹp câu tay thì cứng đờ người cứng nhắc bước đi.

- À.. phải rồi! Cô tên là gì nhỉ? - tên nào đó đi được một chút thì bâng quơ hỏi.

- Tôi là Thiền Nguyệt Cát... còn anh?- cô rất có thiện cảm với tên này liền rất thân thiện trả lời, có lẽ là vì tên này giúp cô nên cô mới thấy như vậy.

- Hừm... tôi là Tinh Nhất Đơn! Rất vui được làm quen với cô! - Tinh Nhất Đơn mỉm cười nhìn cô.

- À... tên đẹp đó! - cô cũng mỉm cười khen ngợi.

Chỉ là ai mà ngờ nhờ nụ cười vu vơ của cô mà có tên nào đó đã bị chấn động tâm can.

Tinh Nhất Đơn đang đi lấy tài liệu bệnh nhân thì vô tình nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng chân lại bị bó bột to tướng trong vô cùng đáng thương. Nhưng cái thu hút anh là cô gái này vừa đi vừa chửi rủa ai đó, đi ngang qua anh cũng không hề chú ý. Bình thường nhiều cô gái khác gặp anh sẽ đeo bám không buông vì việc đó mới khiến anh tò mò.

Chỉ không ngờ... cô ấy có nụ cười đẹp như vậy! Làm anh nảy ra ý định muốn tiếp cận với cô nhiều hơn .

Sau khi đi một đoạn cuối cùng cũng xuống được tầng dưới của bãi đỗ xe. Trước mặt đã có một chiếc xe hơi màu đen đậu ở đó.

- A~ ... được rồi! Cảm ơn anh nha... - cô quay qua cười giả lã cảm kích, lần đầu tiên cô mới gặp được tên trai đẹp tốt bụng vậy nha.

- Nguyệt Cát... sao em lâu như vậy mới xuống? - Đột nhiên lại xuất hiện một giọng nói chen ngang cuộc nói chuyện của cô và trai đẹp tốt bụng.

Còn ai khác ngoài cái tên ngu ngốc Điền Lâm kia chứ...

- Anh mới không có tư cách hỏi câu đó.... anh không nhìn thấy chân tôi bị gì sao còn hỏi! Cái chân tôi làm sao bằng được bệnh nhứt đầu của ai kia... - cô tức giận trả lời, ánh mắt chán ghét còn nói mỉa mai.

- Em... - Điền Lâm bây giờ mới chú ý đến cái chân bị thương nặng của cô thì có chút hối hận. Anh không biết là cô bị thương chân nếu không đã giúp cô một tay rồi.

Chỉ là nhìn qua kế bên có một tên vẫn đang nhìn mình.

- Anh là ai?- Điền Lâm thắc mắc hỏi rồi nhìn thái độ thân thiện của cô thì có chút ngứa ngáy.

- Xin chào! Tôi là Tinh Nhất Đơn... khoa trưởng của bệnh viện này - Nhất Đơn rất thân thiện chìa tay ra còn mỉm cười với cô.

Điền Lâm cũng lịch sử bắt tay lại... rồi lại nhìn cô khó hiểu.

- Em quen với anh ta à? - Điền Lâm nhìn cô hỏi.

- Ai cần anh bận tâm... tôi quen biết ai thì kệ tôi! - cô hừ lạnh trong lòng còn đang tức giận chuyện vừa nãy.

- Bác sĩ Nhất Đơn... tạm biệt anh! Sau này hy vọng gặp lại! - cô sau đó lại thay đổi thái độ một cách nhanh chóng với người kế bên .

Làm gì thì làm chứ.... gặp lại được trai đẹp thì còn gì bằng.

- Khoan đã... đây là danh thiếp của tôi! - Nhất Đơn lấy trong túi áo một tờ danh thiếp màu trắng cười nhìn cô - Có việc gì thì cứ liên lạc với tôi!

Cô đưa tay ra nhận, miệng thì cười toe toét không nói nên lời. Dù gì cũng là trai đẹp chủ động đưa số điện thoại cho cô đó.

- Được rồi... đi thôi! - Điền Lâm ở một bên tự dưng cảm thấy cô thân thiện với tên khác thì trong lòng vô cùng ngứa ngáy khó chịu vòng tay kéo cô đi.

- Ê.. ê... buông ra.. tôi không cần anh giúp đâu! - cô tức giận vùng tay ra tự thân khập khiễng bước đi .

- Đã bảo để anh giúp! - Điền Lâm vứt luôn bộ dạng nhã nhặn kéo cô vào xe.

Thế là cuối cùng cô cũng leo được lên xe, vì chân bị đau nên một mình cô ngồi ở phía sau. Còn Thiền An Hạ thì thuận tiện ngồi ở ghế phụ lái xe. Nhìn cô ta cứ giả vờ yếu đuối thật khiến cô ngứa mắt gần chết.

Từ suốt trên đường về nhà cô luôn cảm thấy cái tên lái xe Điền Lâm kia cứ nhìn vào kiếng chiếu hậu ở trên xe.

Hắn dường như đang nhìn cô thì phải... hay là cô tưởng tượng thái quá!

Sau khi về nhà... cô không thèm bận tâm cái tên kia mà đi lên phòng. Sau đó khi hỏi lại mẹ của Thiền Nguyệt Cát thì bây giờ cô đã hiểu được tên Điền Lâm kia là ai.

Tên Điền Lâm đó là hàng xóm kế bên nhà cô. Ba mẹ của hắn là bạn thân của ba mẹ Thiền Nguyệt Cát. Nói chung là hắn từ nhỏ đã chơi thân với Thiền Nguyệt Cát và Thiền An Hạ rồi.... có thể nói là thanh mai trúc mã gì đó đi.

Nhưng mà thôi đi há... có tên thanh mai trúc mã nào như hắn chứ... đúng là đồ phân biệt đối xử!

Đối với Thiền An Hạ thì dịu dàng thấy sợ.... quay qua nữ phụ là cô thì lật mặt nhanh còn hơn cả lật sách nữa.

Cô Thiền Nguyệt Cát này xin thề... không bao giờ để ý tới hắn đâu.... dù hắn thật sự là rất đẹp trai.

Ông trời a~ ... con muốn tránh xa trai đẹp mà sao ông cứ bắt con gặp hết tên này tới tên khác vậy a~ ...

Con muốn có cuộc sống bình yên cơ mà... ông biết con háo sắc nên mới như vậy phải không??