Trái Cấm

Chương 3



Thời gian ăn sáng, không khí trên bàn ăn có chút ngượng ngùng.

Bữa sáng đơn giản lại đẹp mắt, Horsens ăn khá ngon miệng, Anh đã thay quần áo mới, một đêm ngon giấc, bây giờ cả người tràn đầy sức sống.

Tố Hinh thì ngược lại, hai vòng đen xung quanh mắt như gấu mèo, rõ ràng ngủ không đủ giấc.

“Trứng gà thật mới.” Anh tán thưởng, chưa bao giờ anh ăn món trứng trần nước sôi lại nồng đậm, ngon miệng đến thế, chỉ cần rắc thêm một ít muối, còn ngọt hơn sơn hào hải vị.

“Đó là gà mái nhà bác Vương sáng nay mới đẻ.” Cô nhỏ giọng giải thích, đầu cúi xuống, cầm dĩa ăn trên tay, chần chừ nhìn món trứng trên bàn.

Vết thương ở đầu ngón tay không còn đáng lo nữa, cho nên cô đã làm bữa sáng cho anh.

“Sáng nay cô đi mua?” Anh tò mò nhướng mày.

“Không phải.” Cô vẫn không ngẩng đầu. “Tôi đã ký hợp đồng với nông trường trên trấn, mỗi sáng bọn họ sẽ mang nguyên liệu nấu ăn mới bỏ vào rương gỗ trước cửa nhà.”

Khó trách, rõ ràng đêm qua anh không nhìn thấy những nguyên liệu này.

“Chân giò hun khói cũng vậy sao.”

“Đó là má Trần tự làm, dùng thịt lợn đen, hun bằng cối gỗ.”

Anh nhíu mày rậm, cảm thấy rất hứng thú.

“Vậy những thứ còn lại?”

“Hạt tiêu và dưa chuột, cà chua, sắn dây, đều do nông trường họ Đỗ trồng được. Về phần hoa bách hợp, đó là do tôi đi dạo trên vùng núi với chị Trúc mua được.”

Anh đã xem qua trăm loại bách hợp, nhưng chưa bao giờ ăn nó cả. Màu hoa ngà ngà, bị bóc thành từng cánh một, một cánh đều có rất nhiều nước, cứa vào vị ngọt tuôn ra, so với lê còn ngon hơn nhiều.

“Những năm gần đây, trưởng trấn khuyến khích việc làm nông, định hướng phát triển nông nghiệp, cho nên nếu là nông phẩm, dù trồng hay là thu hoạch, việc chăm sóc đều rất nghiêm khắc, toàn bộ quá trình không được phép sử dụng thuốc hóa học.” Giọng cô nhẹ giải thích, như là học sinh tiểu học thẹn thùng đang ngâm nga bài học đã thuộc làu.

Horsens nhìn cô gái bé nhỏ đang cố ngồi xa mình, khóe miệng thản nhiên cười.

“Tôi còn một vấn đề.”

Chiếc đầu nhỏ vẫn cúi xuống.

“Vâng?”

“Vì sao cô không nhìn tôi?” Anh hỏi thẳng.

Tố Hinh như bị trẹo tay, không bám chắc được vào tay cầm, thiếu chút nữa rớt khỏi ghế tựa. “Đâu, tôi…… Tôi……” Mắt của cô lướt đi, nhìn trái lại nhìn phải, nhưng lại không dám nhìn anh.

“Cô nhìn đi.” Anh hào phóng cổ vũ, cười nói với cô. “Đừng ngại, bây giờ tôi có mặc quần áo mà.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, trong nháy mắt, so với màu cà chua kia còn đỏ hơn.

“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Cô co rúm lại, nhớ lại đêm qua không cẩn thận đã nhìn thấy toàn thân trần trụi của anh, Cô liền cảm thấy thật may mắn — a, không đúng không đúng, là thật có lỗi. “Tôi chỉ xuống xem anh có cần giúp hay không……”

“Cho nên, cô quyết định làm con thằn lằn, bò xuống cầu thang xem?”

A!

Anh ấy biết!

Anh ấy biết cô nhìn lén!

Hai tay Tố Hinh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, không thể đối mặt với anh.

“Thực xin lỗi, tôi đã nói dối. Thực ra tôi chỉ muốn xác nhận lại một lần, xem anh có phải ảo giác do tôi tưởng tượng ra hay không?” A, anh ấy nhất định sẽ thấy cô thật ngu xuẩn. “Tôi lại không ngờ anh…. , anh cũng nói cho tôi anh có thói quen ngủ không mặc đồ, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại quên mất……”

Bỗng dưng, tiếng nói vang lên sau gáy cô, anh đã ngồi xuống ngay cạnh cô.

“Cô nhìn thấy?” Hơi thở nóng bỏng phả vào những sợi tóc của cô. Tuy anh không chạm vào cô, nhưng nhiệt độ cơ thể của anh, đã vây chặt quanh cô.

A a a a a, không cần ngồi gần như vậy mà. Trong lòng cô không ngừng gào thét, đầu vẫn cúi gằm, vừa áy náy vừa thẹn thùng, giống sóng biển, từng đợt từng đợt bao phủ lấy cô. Anh ngồi gần quá, gần đến mức cô có thể nghe thấy, ngửi thấy hơi thở nam tính thơm mát dễ chịu trên người anh, làm chuyện tối hôm qua lại hiện ra trong đầu cô.

Giọng Horsens làm chấn động màng tai cô.

“Cô thấy tất cả?”

Hô hấp nóng rực mà vô hình, lén lút lướt qua cổ cô.

“Thật xin lỗi!” Tố Hinh nhắm mắt nói to, dùng toàn lực chống lại ma lực cường đại tản ra trên người anh. Ngoài áy náy, cô còn khiếp sợ, không dám tưởng tượng anh lại có thể càng gần.. càng gần….

Giọng nói của anh sát bên tai cô.

“Nhưng giải thích cũng không đủ, tôi yêu cầu cô phải bồi thường.”

“Tôi, tôi sẽ bồi thường cho anh…” Cô quá sợ sệt và khiếp đảm, cũng không dám đảo mắt nhìn anh, sự thật là, ô ô ô a, nếu anh yêu cầu con số bồi thường trên trời. Dù cho cô bán nhà trọ, bán cả bản thân, cũng không được bao nhiêu tiền a!

Hay là, cô cũng cởi hết đồ cho anh nhìn!

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, suy nghĩ trong đầu cô đang hỗn loạn. Nội tâm thì hoảng loạn, cô không biết nên làm thế nào cho phải, cây đũa thô ráp thong thả chạm vào chiếc cằm trắng nõn của cô.

Bỗng nhiên, hơi thở Tố Hinh ngừng lại, không dám hô hấp tiếp.

Sau đó, anh cúi người, thấy cô nhắm chặt hai mắt, liền thổi một hơi.

Gặp hơi thở ấm áp kia, cô quên hết mọi chuyện, như là mà thuật, hoạt động trong đầu đều dừng lại. Cô bất lực mở hàng lông mi dài, hai mắt mờ mịt đầy hoang mang, thấy khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc.

Horsens mỉm cười, chậm chạp đổi tư thế nói nội dung bồi thường.

“Tôi muốn, ” Anh nhìn khuôn mặt đang cực kỳ khẩn trương không biết nên làm sao kia, từ từ nói: “Hôm nay, cô đưa tôi đi tản bộ.”

Sáng sớm mùa hạ, thời tiết sáng sủa, đúng là thời tiết thích hợp để đi tản bộ.

Gió mang theo hương thơm của hoa.

Đây là một trấn nhỏ nổi tiếng về hoa tươi, hơn nữa đã hoàn thiện quy hoạch, khi đến dịp nghỉ lễ, trấn sẽ đón một lượng khách khá lớn đến xem những điền hoa xinh đẹp, ăn những bữa cơm ngon miệng.

Sau khi hết ngày nghỉ, khách về hết, trấn nhỏ lại trở về vẻ thanh bình vốn có của nó.

Để che dấu thân phận của Horsens, không muốn người ở đây phát hiện, lại cũng muốn đáp ứng yêu cầu tản bộ quanh đây của anh, Tố Hinh nhọc lòng suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới chọn ra được con đường cảnh sắc hợp lòng người này.

Con đường này, ngày nghỉ du khách đi nêm, nhưng ngày thường lại rất thưa người.

Đường rộng lớn bằng phẳng, cảnh đẹp hai bên đường, khiến tâm tình Horsens rất tốt. Anh mặc một chiếc áo tơ tằm màu đen không tay, cùng với khí lực của anh, vẻ ngoài càng rõ ràng hơn, càng cao lớn đến khiếp người.

Dù ăn mặc mát mẻ, nhưng bây giờ đang là giữa hè, nên anh vẫn đổ mồ hôi.

Ngược lại, Tố Hinh vẫn như hôm qua, mặc một chiếc áo khoác dài mỏng manh, nút thắt nằm gần cổ. Cô cũng chảy một ít mồ hôi, cầm chiếc khăn tay thêu hoa nhỏ bé, nhẹ nhàng lau trên trán.

“Cô không nóng sau?” Anh tò mò hỏi.

Thân hình nhỏ nhắn đột nhiên cứng đờ.

“Không nóng.” Cô nắm chặt vạt áo, che được càng nhiều da thịt càng tốt. “Tôi thích mặc áo khoác, mới không bị đen da.” Cô bổ sung thêm một câu, thái độ rất kiên định.

Cô gái nhỏ này, cũng không biết nói dối.

Horsens không hỏi nhiều, nhìn lại phong cảnh tươi đẹp bốn phía.

Một lát sau, dấu xong cảm xúc, cô mới trầm tĩnh trở lại. Cô phải bước nhanh hơn, mới có thể bắt kịp anh, đồng thời không quên nhiệm vụ của mình, hết nhìn đông lại ngó tây, chú ý động tĩnh ở xa.

Bỗng, Horsens dừng lại.

Cô vượt lên anh hai ba bước, nửa nhịp sau mới phát hiện anh đang đứng im bất động, kình ngạc quay đầu hỏi. “Làm sao vậy?” Biểu tình trên mặt anh có chút cổ quái.

Con mắt xanh sắc sảo nhìn thẳng về phía trước.

“Đó là con bò hôm trước?” Anh dường như không thể tin nổi.

Tố Hinh quay đầu lại nhìn, thấy một chú bò đang thong dong gặm cỏ, bộ pháp như đang khiêu vũ, đi thẳng đến chỗ hai người. Con bò khổng lồ đi đến trước mặt hai người, mới giật mình dừng bước, cao hứng kêu lên.

“A Minh, chào buổi sáng.” Cô sờ sờ vào chú bò lão đại.

Nhìn con bò như đang làm nũng với bàn tay trắng ngần, mày rậm của anh càng nhíu lại. “Đúng là nó!” Anh vẫn nhớ rõ tên này.

Phát hiện ra người đàn ông bên cạnh, con bò kêu lên, chủ động lại gần, nhu thuận cọ đầu vào người anh.

“A Minh rất thích anh đấy!”

Anh di chuyển người, tránh sự công kích của con bò. “Đúng vậy, vì muốn tôi ở lại, nó không tiếc thân mình làm tôi xảy ra tai nạn.” Anh thù dai nên vẫn nhớ rõ. “Chủ của nó đâu? Sao lại để nó chạy loạn khắp nơi thế này?”

“Ách, anh Phùng cũng hao tổn tâm trí rất nhiều, mỗi ngày đều trông A Minh rất chặt, nhưng A Minh rất thông minh, có thể đẩy khóa ra ngoài.” Nghe nói, có lúc còn phá cả khóa.

“Nó muốn đi ăn cỏ?” Trời ơi, đừng có liếm anh chứ!

“Không, nó muốn đi đến chỗ đối diện.” Cô nói thật êm tai, lại nhẹ vỗ vỗ lên đầu chú bò. “Anh Phùng đang ly hôn, A Minh bị tách khỏi Tú Tú, cho nên A Minh mới có thể mạo hiểm sinh mệnh của mình, mỗi ngày đều đi ngang qua đường đến thăm Tú Tú.”

Hành động dũng cảm đầy thâm tình của chú bò cũng không làm Horsens cảm động, dù sao vết thương trong tai nạn xe, đến bây giờ vẫn còn đau âm ỉ.

“Không ai có thể nghĩ ra biện pháp xử lý sao?” Anh không kiên nhẫn né tránh đầu lưỡi của con bò có ý tốt muốn rửa mặt cho anh. “Trưởng trấn đang xử lý.”

“Trưởng trấn?” Anh khó tin.“Trưởng trấn các cô, ngay cả việc này cũng phải lo?”

Tố Hinh dùng sức gật đầu.

“Vâng, chỉ cần là việc của trấn, trưởng trấn đều –” Đột nhiên, cô cảnh giác quay đầu, từ con đường ở rất xa, xuất hiện một màu đỏ chói mắt.

Con ngươi đen láy lập tức mở to.

“Mau, trốn đi!” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, không nghĩ ngợi lập tức bước lên vài bước, dùng hết sức mình, dùng cả cơ thể mảnh mai, đầy Horsens về phía sau, hai người song song ngã nhào lên thảm cỏ bên đường.

Hương hoa nồng đậm, trong nháy mắt đã bao phủ bóng dáng của hai người.

Horsens không hiểu có chuyện nghiêm trọng gì, còn định động thân nhìn trộm một chút, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, lại khiến một cô gái yếu đuối như cô, giống như lửa đốt mông thỏ, đột nhiên mạnh bạo hẳn lên.

Tiếng xe ù ù rõ dần, chiếc xe thể thao Porsche đỏ thẫm (1) lao đến với tốc độ cực nhanh, định chặn trước mặt A Minh, tốc độ không giảm bớt, rất nhanh đã lướt qua bụi hoa chỗ hai người bọn họ, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục chạy.

Horsens chỉ kịp nhìn thoáng qua người lái, kỹ thuật có thể sáng ngang với tuyển thủ đua xe, đó là một cô gái đeo kính râm rất xinh đẹp.

Giây tiếp theo, Tố Hinh liền vội kéo mạnh cổ anh xuống.

“Đừng đứng lên, là trưởng trấn!” Cô nhỏ giọng nói, hương thở ngát hương, lướt qua da thịt ẩm ướt của anh, còn làm người ta say mê hơn cả mùi hoa.

Ánh mắt màu xanh bỗng mở to, anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng.

Khi chiếc xe tiến lại gần bụi hoa, anh liền hành động, một tay ôm chặt cô, tay kia chống lên cỏ, tránh để trọng lượng thân thể ép lên người cô.

Tình huống khẩn cấp đột nhiên phát hinh, cô nhất thời quên cả e lệ, cũng không duy trì khoảng cách nữa, trong nháy mắt thân thể hai người bọn họ áp sát nhau giữa bụi hoa.

Đôi môi mềm đỏ của cô, cùng với da thịt của anh, chỉ cách nhau một hơi thở, khi anh cúi đầu, cánh môi hồng hào kia liền tiếp xúc với nước da đen bóng của anh.

Trên da thịt ấm nóng mang theo hương vị của mồ hôi.

“A!!” Cô hô nhỏ một tiếng, vội vàng giữ khoảng cách, xấu hổ đến muốn chạy trốn. Nhưng cánh tay cường tráng phía sau lại dùng thêm lực, ôm chặt cô trong lòng, không để cô thoát ra ngoài.

Mặt cô đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé che cánh môi lại, không biết rằng phản ứng và biểu tình của mình thật giống với tối hôm qua.

Ánh mặt trời rơi sau lưng anh làm cô cảm thấy hoa mắt.

Cô có thể cảm nhận được anh đang kề sát bên cô, bộ ngực cường tráng cách qua mấy lớp vải đè lên bầu ngực tròn trịa mẫn cảm của cô. Nụ hoa mềm mại của cô ma sát vào người anh, cùng với hơi thở giao thoa, nụ hoa kia nhẹ nhàng đứng thẳng lên.

Tố Hinh run rẩy, âm thầm khẩn cầu ông trời, đừng để anh phát hiện thân thể cô đang có phản ứng.

Nhưng không như mong muốn, ánh mắt xanh của anh trở nên u ám, cánh tay rắn chắc càng ôm cô chặt hơn. Hiển nhiên anh cũng nhận ra, cô không thể kiềm chế phản ứng thân thể, thậm chí cách qua lớp vải, vẫn cảm nhận được sự ma sát rõ rệt này, cô không biết làm thế nào để né tránh.

Thân hình bọn họ dán chặt lấy nhau. Cô tuy ngây thơ, nhưng không phải cái gì cũng không biết, bản năng của người phụ nữ mách bảo, dục vọng của anh đã trỗi dậy.

Tối hôm qua, hai mắt này đã nhìn thấy thân thể trần trụi của anh; Giờ phút này, toàn thân cô lại cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của anh. Tư thế này so với việc nhìn thấy anh trần truồng còn thân mật hơn gấp vạn lần.

Cặp mắt xanh kia giờ chứa đầy dục vọng mãnh liệt, làm cô không dám nhìn thẳng. Cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, run run, chờ mong, chờ đợi nụ hôn sắp đặt xuống. Horsens không thể kìm lòng, hôn lên cánh môi mềm mại của cô, nhấm nháp vị ngọt ngào trong miệng.

Cô nhẹ nhàng thở dốc, hàng mi dài run rẩy, vừa e lệ vừa chờ mong, đối diện với sự trìu mến của anh vẫn có chút phòng bị. Sự ngây ngô của cô, lòng ái mộ của cô, đã làm tan chảy nội tâm lạnh như băng của anh, chưa bao giờ cảm giác thương yêu này xuất hiện trong anh.

Đáng chết!

Đây là anh chiếm tiện nghi của cô mà.

Bỗng dưng, giống như bị phỏng, đột nhiên rời khỏi thân thể mềm mại thơm tho kia, xoay người đứng lên. Vì dục vọng cùng với cảm giác tội lỗi, giọng nói của anh trở nên cứng ngắc.

“Tôi tản bộ đủ rồi, về thôi!”

Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Tố Hinh ngồi trong bụi hoa, lặng lẽ nhìn bóng dáng cao lớn kia, đưa lưng về phía cô rồi bước đi, thậm chí còn không quay đầu nhìn cô một lần.

Vài cánh cúc Ba Tư (1), theo sợi tóc mềm nhẹ rơi xuống, bị bỏ lại một lát sau, tinh thần cô mới hồi phục lại, dung nhan trắng hồng nhất thời đỏ ửng, so với đóa cúc Ba Tư còn kiều diễm hơn.

Trời ạ a a a a a a a a, mất mặt quá!

Tố Hinh che khuôn mặt nhỏ nhắn lại, xấu hổ cùng quẫn bách, cô không thể đối mặt với sự thật, cô ngồi phịch xuống, nằm úp xuống cánh đồng hoa, tim đập thình thịch, xấu hổ không thể ngẩng đầu.

Ô ô, cô có thể hiểu lầm là anh muốn hôn cô sao, lòng tràn đầy chờ mong, đôi môi mọng đỏ dâng lên, chờ đợi anh giống như vương tử trong các bản tình ca, nhẹ nhàng hôn cô.

Sự thật chứng minh, cô xem phim quá nhiều rồi, lại còn tự mình tưởng tượng, hiểu sai thiện ý của anh, cứ như hai người dính lấy nhau là có thể thân mật, cũng bởi vì ánh mắt nóng rực của anh mà ý loạn tình mê, tưởng rằng anh cũng có cảm xúc như cô.

Nhưng mà, hình như anh có hôn cô.

Tố Hinh xoay người lại, nhìn lên bầu trời bao la, hai tay ôm ngực, nhớ lại ánh mắt của anh, tim lại đập nhanh hơn.

Vậy…… Đó có phải là hiểu lầm? Hay do cô phản ứng thái quá?

Ánh mắt xanh thâm thúy rõ ràng như lửa cháy. Trí nhớ của cô rất tốt, chỉ sợ cả đời cũng không thể quên được.

Đúng là hiểu lầm rồi?

Cô nằm giữa cánh đồng hoa, tự hỏi mình, bởi vì hồi tưởng lại giây phút ngắn ngủi kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ánh lên biểu tình say mê giống đang trong mộng.

Thật sự, là hiểu lầm sao?!

Từ lúc về nhà trọ đến giờ, cô và anh đều giữ khoảng cách với nhau, chỉ khi ăn cơm mới ngồi chung bàn.

Sợ Horsens ăn không quen, bữa trưa cô còn làm thêm bánh kẹp và nước trái cây, sức ăn của anh kinh người, nguyên liệu trong tỷ lạnh cũng không đủ.

Không thể ra ngoài dùng cơm, cũng không chờ được đến sáng mai nguyên liệu mới được mang đến thêm, Tố Hinh chắc chắn lượng thức ăn mà Horsens có thể dùng trước, sau đó nhân buổi chiều gọi điện cầu cứu Trần Chí Minh, nhờ anh thu xếp hộ bữa tối, tránh để chậm trễ thời gian của khách.

Tuy rằng công việc rất bận rộn, nhưng anh Trần hôm qua cũng đã hứa sẽ “chiêu đãi” Horsens, Tố Hinh nghĩ anh Trần nhất định sẽ đến giúp.

Đúng như cô đoán, anh lập tức đáp ứng. đến bữa tối mang đến rất nhiều thức ăn.

Hôm đó trời đã chập tối, bên ngoài liền truyền đến tiếng xe ô tô.

Không may là khi tiếng ô tô xuất hiện, Tố Hinh đang ở tầng cao nhất phơi quần áo. Biết người đưa thức ăn đến, cô vội bỏ lại quần áo, thình thình thình chạy xuống nhà dưới.

Vừa chạy đến tầng hai, một giọng nói nam tính chợt vang lên.

“Đừng chạy, té bị thương thì làm sao?” Horsens cảnh cáo.

Tiếng bước chân vội vàng dừng ở bậc cầu thang, bàn chân trắng nõn đi dép lê không dám động đậy dù chỉ một chút. “A, nhưng mà…… anh Trần mang đồ ăn tối đến đây……” Thanh âm dưới lầu lại truyền lên.

“Tôi đi lấy cũng được.” Anh không thèm thương lượng nói, xoay người tự đi đến cửa.

Chắc chắn anh đã mở cửa, đi ra khỏi phòng, Tố Hinh mới bước từng bước một, còn chậm hơn tốc độ của con rùa, chậm rãi đi xuống tầng.

Thấy Horsens mở cửa trở lại phòng, cô vội vàng xoay người, giống như phạm lỗi gì lập tức thanh minh. “Tôi đi rất chậm xuống!” Chỉ thiếu mỗi không giơ tay, hô to thưa thầy.

Mày rậm nhíu lại, gật đầu khen ngợi, hai tay cầm nồi đặt lên bàn cơm. Bàn tay to xóc một cái, giò lợn liền ánh vào mắt.

Cúi đầu nhìn vào nồi tìm một hồi, chỉ thấy toàn rau xanh, cô kinh ngạc hỏi: “Anh Trần chỉ mang chỗ này đến thôi sao?” Ánh mắt xanh lóe lên, thản nhiên trả lời: “Người đưa đồ ăn đến không phải Trần Chí Minh.”

Tin tức bị lộ?!

“A, vậy là ai đem đến?” Cô vội vàng truy vấn.

“Một người đàn ông tự xưng là Hướng Vinh.” Trên thực tế, ngoài đưa đồ ăn, Hướng Vinh còn rất lịch sự, tặng thêm vài câu cảnh cáo, rồi mới lái xe rời đi. “Anh ta nói còn có người khác đưa đồ ăn đến nữa.”

Thì ra là thế.

Tố Hinh hiểu ra, vẫn coi anh ta là người lạc quan và thiện lương. “Đại khái là vì, bạn của anh Trần cũng rất mê phim, chắc định nhân cơ hội này, để mọi người có thể tận mắt nhìn thấy anh.”

Không muốn phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của cô, Horsens chỉ gật đầu, khóe môi cười nhạt. “Đúng vậy, đây là cơ hội tốt.” Là cơ hội tốt để cảnh cáo anh 2.