Trạch Nam Tình Nhân

Chương 2



Sau khi Ngụy Phương Thành ra về, quản lí bèn gọi Hoàng Chấn Dương vào phòng, mặc sức trút cơn thịnh nộ vào Hoàng Chấn Dương. Hoàng Chấn Dương sắc mặt âm u , không nói một lời chỉ lẳng lặng lắng nghe quản lí mắng.



“Cậu có biết đã làm cái gì không hả? Có biết suy nghĩ hay không? Cả khách quý của công ty cũng bị cậu đuổi đi . Sớm biết cậu như vậy đáng lí không nên cho cậu vào phòng họp . Huzzzzz. Cậu đúng là cái đồ vô dụng mà. Cút ngay cho tôi. Từ ngày mai, không cần đến công ty làm việc nữa”.

Quản lí thường ngày vốn là một người nhân từ lại rất phúc hậu. Nhưng lần này bị Hoàng Chấn Dương làm tức giận đến máu dâng lên não không thể kiềm chế được. Bởi vì hắn mà công ty mất đi một khách hàng lớn , không tức giận sao được, đành phải cho hắn tạm thời nghỉ việc.

Hoàng Chấn Dương lẳng lặng ra khỏi phòng đến bàn làm việc thu dọn vật dụng. Một lát sau , quản lí đến. Ngài mắng một lúc cũng đã nguôi giận , cũng thấy mình lúc nãy mắng quá nặng lời. Lại thêm Hoàng Chấn Dương làm việc tại công ty đã lâu, tính tình của hắn ngài cũng hiểu được. Hắn vốn là người ít nói, không tranh công, là người có tài , lại chưa bao giờ sai phạm cái gì. Nếu không phải do hắn bằng cấp quá thấp nên thường bị đồng nghiệp cướp đi công lao. Từ trước đến nay , hắn cũng vì công ty cống hiến không ít đuổi đi thì thật tiếc.

“Cậu về thiết kế lại bản kế hoạch sau đó cùng tôi đến gặp Ngụy tiên sinh. Nếu Ngụy tiên sinh chấp nhận bản kế hoạch thì tôi sẽ tha cho cậu lần này không bị đuổi việc”.

Hoàng Chấn Dương sắc mặt không biểu tình chỉ lẳng lặng gật đầu. Cả buổi chiều hắn một lần nữa tỉ mỉ ngồi sửa lại bản kế hoạch. Đến cuối giờ về đến giao cho quản lí.

Nhìn bản kế hoạch, quản lí không khỏi cảm thán. Từng câu từng chữ thật mượt mà , ý tưởng đầy tính mộng ảo, lãng mạn, ngài xem xong bất giác có điểm cảm động. Chả trách tại sao mà đối phương nhất định đồng ý bản kế hoạch này.

Ngài vỗ vỗ vai Hoàng Chấn Dương nói: “Đi thôi. Tôi đã liên lạc với Ngụy tiên sinh hẹn tối nay 7 giờ gặp mặt cùng dùng cơm.”

Hoàng Chấn Dương ngước mặt nhìn, trong ánh mắt không có sự trốn tránh hay phiền chán mà chỉ đơn giản là vô thần : “Tôi có thể không đi được không?”

Quán lí lại lần nữa máu nóng dâng lên đầu hết sức tức giận. Nhưng lại nghĩ biểu hiện kém cỏi của hắn lúc nãy ở phòng họp , đúng là hắn không thích hợp ở chỗ đông người. Huống hồ nghe nói Ngụy Phương Thành thường rất phong lưu, các báo lá cải cũng hay đăng tin chuyện sinh hoạt cá nhân ồn ào của hắn, thiết nghĩ thà đưa một cô gái xinh đẹp đi cùng xác xuất thành công chắc là cao hơn đưa Hoàng Chấn Thành theo.

“Được. Bảo Lí Ái Phân đi cùng.”

———

Lâm Y Lệ thiếu chút nữa là muốn che cái lỗ tai. Suốt từ sáng đến giờ Lí Ái Phân cứ liên tục lặp đi lặp lại nào là Ngụy Phương Thành đêm qua lịch lãm như thế nào, phong độ ra sao, rồi cuối cùng lại ám chỉ vài câu rằng Ngụy Phương Thành chắc chắn là đang để ý đến cô.

Lâm Y Lệ mạnh bạo vỗ cánh tay Hoàng Chấn Dương, gầm nhẹ nói : “Cậu tại sao lại không đi mà cho cô ta đi? Kiểu này chắc chắn cô ta sẽ ra rả như thế ít nhất là một tháng .”

Hoàng Chấn Dương mặt không biểu tình cười cười nhìn Lâm Y Lệ. Hắn trong công ty có lẽ nói chuyện thân nhất chỉ có cô, coi như là có chút cảm tình.

“Bằng không thích đi thì đề cử tôi đi.” – Những lời này của Lâm Y Lệ mới là lời thật lòng của cô.

“Tốt nhất là không nên. Hắn không phải là loại người tốt.”

Hiếm thấy Hoàng Chấn Dương lại phê bình ai , Lâm Y Lệ cười cười vỗ nhẹ tay hắn: “Làm sao cậu biết? Cậu quen Ngụy tiên sinh ah?”

Hoàng Chấn Dương trầm mặc cúi đầu, thật lâu sau mới nhẹ nói: “Tôi làm sao có thể quen một đại nhân vật như hắn chứ.”

Quản lí đi ra, gõ nhẹ lên bàn hắn hai cái, thân tình cười nói : “Làm tốt lắm, Ngụy tiên sinh hôm nay sẽ cùng công ty chúng ta kí hợp đồng. Tuy dự án này không giao cho cậu phụ trách nhưng nếu không có cậu thì dự án này cũng khó mà hoàn thành được.”

Lâm Y Lệ giận tái mặt, cô thực sự bất bình cho Hoàng Chấn Dương. Mỗi lần đều như vậy. Hắn là người làm , có công nhưng lại không có phần. Trước kia đều là dự án nhỏ thì không nói, đằng này là dự án lớn cũng như vậy.

“Có lầm không vậy, đây điều là ý tưởng của cậu ấy, lại không cho cậu ấy phụ trách, đến tham gia dự án cũng không được. Cái này thực là quá đáng quá đi.”

Công ti mới vừa thay trưởng phòng thiết kế mới , luôn lấy bằng cấp làm trọng. Hoàng Chấn Dương cùng lắm chỉ có bằng cao chức , mặc kệ hắn có bao nhiêu ý tưởng hay lập tức bị nóc ao không cho tham gia. Nếu không phải vì Ngụy Phương Thành đặc biệt thích ý tưởng này chắc chắn đã không giữ hắn ở công ty.

Quản lí biểu tình khó xử. Đây là trưởng phòng mới , ngài thật tình không muốn gay hiềm khích.

Hoàng Chấn Dương không tranh công lắc đầu nói : “Không hề gì. Tôi chỉ thích thiết kế thôi.”

Lâm Y Lệ tức chết, đá hắn một cái : “Cậu thấy không hề gì nhưng tôi thì thấy có. Tính tôi gà mẹ vậy đó được không ?”

Hoàng Chấn Dương không nói gì chỉ cười cười rồi cúi xuống tiếp tục vùi đầu vào đống công việc.

Quản lí cũng hiểu được ý của Lâm Y Lệ, ngài kêu Hoàng Chấn Dương lên văn phòng nói chuyện : “Cậu đừng nản lòng . Tôi nhất định sẽ đề nghị tăng lương cho cậu. Tiền lương cao mới quan trọng.”

Hoàng Chấn Dương gật đầu cảm tạ. Kì thật hắn cũng không để ý sự kiện này lắm. Lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc . Hắn thích nhất là thiết kế.

Hoàng Chấn Dương thiết kế, trong ba tháng đã gần thành hình.

———-

Ngụy Phương Thành nhìn đến bản quảng cáo giận tím mặt, thả văn bản xuống bàn hoàn toàn không thèm nghe đến báo cáo nghiệm thu.

Quản lí cùng trưởng phòng hoàn toàn không hiểu có vấn đề ở chỗ nào. Ngụy Phương Thành chỉ đơn giản phán một câu: “Sản phẩm như vậy, muốn ta trả tiền là tuyệt đối không thể nào.”

Vì đây là dự án lớn nhất của công ty, nên toàn bộ nhân lực cùng vật lực đều tập trung vào. Nay đến ngày nghiệm thu, Ngụy Phương Thành lại nói thế là không chấp nhận công sức mà công ty đã đổ ra. Mà nếu không chấp nhận tức là sẽ không có tiền.

Vấn đề là, bọn họ căn bản không hiểu Ngụy Phương Thành vì cái gì lại không chấp nhận. Công ty đã tập hợp hết toàn bộ nhân tài trong công ty, ngày đêm thảo luận , họp bàn vắt đến kiệt sức để làm ra sản phẩm này. Nếu lần này Ngụy Phương Thành không chấp nhận không chịu trả tiền thì công ty phá sản là điều không thể nghi ngờ.

————

Lâm Y Lệ làm việc cùng Hoàng Chấn Dương đã lâu nên cũng có chút cảm tình với hắn. Cô thường cùng hắn dùng cơm trưa, nói chuyện này chuyện kia giải sầu.

Lâm Y Lệ bằng cấp cao,lí lịch tốt, muốn tìm một việc làm khác hoàn toàn không phải là chuyện khó. Nhưng ngược lại , Hoàng Chấn Dương bằng cấp quá thấp cho dù có nhiều ý tưởng hay nhưng cũng sẽ khó tìm việc làm. Hắn lại dường như không để tâm đến nên Lâm Y Lệ đành thay hắn lo lắng vậy.

“Không sao. Chỉ cần có việc đã là tốt lắm rồi.” – Hắn lãnh đạm nói làm cho người ta không khỏi cảm thấy âm trầm.

“Sao mỗi lần nói chuyện , cậu đều dùng giọng điệu này. Chuyện của mình mà cứ như chuyện của người khác. Cậu cứ như vậy thật làm cho người ta tức muốn chết. Ít nhất cũng dùng cái đầu để ý bản thân một chút, đừng bỏ phế thân mình như thế. Cái kính này thực không hợp chút nào”

Lâm Y Lệ chịu không được hét ầm lên . Cô muốn giựt mắt kính của Hoàng Chấn Dương ra. Hoàng Chấn Dương không phản kháng, để mặc cho cô lấy. Khi mắt kính của hắn bị Lâm Y Lệ tháo ra, lộ ra hốc mắt của Hoàng Chấn Dương một vết sẹo rất sâu. Ra lí do hắn phải đeo cái kính to như vậy là để che đi vết sẹo và gương mặt hốc hác này.

Lâm Y Lệ lập tức trả lại kính cho Hoàng Chấn Dương. Cô quả thực không biết mặt Hoàng Chấn Dương như vậy, bằng không sẽ không làm chuyện quá đáng thế. Cô liều mạng xin lỗi, giải thích với Hoàng Chấn Dương.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi , …. Nhưng mà vết sẹo sâu như vậy là do đánh nhau gây nên sao?”

Hoàng Chấn Dương đeo lại mắt kinh, múc một muỗng cơm cho vào miệng, nhẹ nhàng nói : “Là do ba tôi làm”.

Lâm Y Lệ ngạc nhiên kêu lên, chuyện lúc nãy hoàn toàn không để tâm, liền hỏi : “ba cậu điên rồi, làm như vậy lỡ mắt mù luôn thì sao?”

“Ba tôi đánh tôi một lần đó, vì bệnh tim mà đã qua đời”

Lâm Y Lệ định tiếp tục mắng to sao ba hắn lại làm như thế, nghe Hoàng Chấn Dương trả lời liền im lặng. Cô chưa từng nghe Hoàng Chấn Dương kể chuyện gia đình hắn. Hơn nữa từ trước đến nay hắn vốn ít nói, không giống nàng luôn đem chín đời tổ tông nhà mình kể ra hết.

Cô cũng bắt đầu tiếp tục ăn cơm , nhỏ giọng nói : “Xin lỗi, vừa rồi là tôi mắng oan cậu.”

“Ân.”

Hoàng Chấn Dương không nói thêm gì nữa. Cho dù Lâm Y Lệ dùng mọi cách để dụ dỗ Hoàng Chấn Dương nói tiếp nhưng hắn nhất mực im lặm không muốn kể làm cho Lâm Y Lệ đành phải buông xuôi.

———

Khoảng một tháng sau, công ty và Ngụy Phương Thành vẫn không thống nhất được sản phẩm , công việc cứ dậm chân tại chỗ mãi. Trưởng phòng thiết kế mới vào thấy công việc không tiến triển lập tức bỏ của chạy lấy người . Chỉ còn mình quản lí xả thân ôm trọn đóng rắc rối mà không nề hà.

Quản lí mệt mỏi đi tới đi lui trong văn phòng. Ngài thực sự cảm thấy nản lòng . Công việc không tiến triển, nhân viên thấy tình hình công ty không ổn cũng lần lượt bỏ đi, giờ đội chỉ còn phân nửa.

Bình thường quản lí rất thích tính cách không so đo tranh công của Hoàng Chấn Dương , nên lập tức gọi hắn vào để nói chuyện.

“A Dương này. Vạn nhất nếu công ty phá sản, cậu có muốn cùng tôi đến công ty khác không?”

Ngài biết Hoàng Chấn Dương không có bằng cấp cao, đi xin chỗ làm chắc chắn là không dễ . Làm cùng hắn nhiều năm, thấy Hoàng Chấn Dương thật thà không tính toán khiến ngài rất thích nên luôn muốn tìm cách giúp đỡ hắn.

Hoàng Chấn Dương không gật đầu cũng không lắc đầu, hắn hỏi : “Có thể cho tôi xem sản phẩm không?”

Quản lí thở dài đem sản phẩm cho Hoàng Chấn Dương xem.

Vì dự án lần này , ngài đã tốn bao công sức nhưng cuối cùng lại không biết sai ở chỗ nào mà không được Ngụy Phương Thành chấp nhận. Nhất định là sản phẩm lần này có vấn đề nhưng nghĩ mãi cũng không ra . Ngụy tổng giám nhất định không thể vô duyên vô cớ làm khó được.

Hoàng Chấn Dương lặng xem sản phẩm một lát, ngước nhìn quản lí nói : “sản phẩm này không được.”

Ngay cả Hoàng Chấn Dương cũng nói như vậy, rốt cuộc là vì lí do gì : “Sao lại không được.” – quản lí lớn tiếng hỏi.

“Đây là sao chép.” – Hoàng Chấn Dương đơn giản nói.

Quản lí trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên.

Hoàng Chấn Dương nói : “Ngài mai tôi sẽ mang đến cho ngài xem.”

————-

Ngày hôm sau, Hoàng Chấn Dương mang đến một đĩa DVD. Ngôn ngữ cùng phong cảnh trong đĩa là của Âu Châu, Hoàng Chấn Dương vừa phiên dịch vừa giải thích cho quản lí xem : “Lời thoại và kịch bản đều lấy từ đây ra. Đây là quảng cáo giới thiệu một sản phẩm của Âu Châu được phát sóng ở nước ngoài. Tuy cái này không được nổi tiếng cho lắm, lại không được chiếu ở Đài Loan nhưng đạo diễn của quảng cáo này là một nhà nghệ thuật quốc tế rất có phong cách. Nếu quảng cáo của ta được phát sóng , người ta sẽ buộc tội sao chép thử hỏi sẽ phải bồi thường bao nhiêu chứ.”

Quản lí một lần nữa giống ngày hôm qua trợn mắt há to mồm , ngạc nhiên nói : “Cậu giỏi tiếng nước ngoài quá.”

Quản lí từng là nghiên cứu sinh chuyên ngành khoa học tự nhiên, ngoại ngữ cũng thuộc loại tạm được, nhưng không thể nào vừa nghe là có thể lập tức hiểu được từng lời từng chữ trong ấy. Nhưng Hoàng Chấn Dương không những nghe được mà còn giải thích được một cách rõ ràng.

Hoàng Chấn Dương nhẹ giọng nói : “Không có gì. Chỉ là thường xem phim nên nghe quen thôi.”

Chỉ xem phim mà có thể giỏi ngoại ngữ đến vậy sao? Quản lí hơi nghi ngờ, nhưng ngẫm lại Hoàng Chấn Dương không có lí do gì để nói dối một chuyện như vậy, với lại dự án quảng cáo lần này còn cấp bách hơn.

“Làm sao bây giờ. Công ty vốn dĩ muốn làm ra một sản phẩm thật sự xuất sắc mới mời tên trưởng phòng thiết kế khốn kiếp kia về. Ai ngờ từ đầu đến cuối lại là sao chép. Bây giờ biết tính thế nào đây.”

Quản lí tức giận nhè tên trưởng phòng khốn kiếp mắng ầm. Thật là hèn mọn hết sức. Bằng cấp là cái gì chứ. Nghĩ không ra thì sao chép của người khác, thấy không xong thì bỏ của chạy lấy người. Đúng là đồ phế vật mà.

“làm lại đi. Để giảm hao phí, làm lại thiết kế lần nữa.” Hoàng Chấn Dương đề nghị.

“Như vậy thì chi phí sẽ hao tốn thêm bao nhiêu?”

Hiện tại, công ty thiếu nhất chính là tiền. Cho dù là muốn đầu tư nhưng lại không có vốn. Quản lí còn sợ là tháng sau chưa chắc gì công ty có tiền để trả lương cho nhân viên .

“Chỉ cần tìm người mẫu không quá nổi danh và đạo diễn có thực tài là được rồi.”

“Bây giờ biết tìm những người này ở đâu chứ. Tháng tám năm nay mà không nghiệm thu thì chắc chắn không còn hy vọng gì.”

Quản lí hiện tại hết sức tuyệt vọng. Ngài thực sự không thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn như vậy có thể làm ra sản phẩm khiến Ngụy Phương Thành hài lòng.

Hoàng Chấn Dương viết một cái tên trên giấy đưa cho quản lí : “Đạo diễn này cũng rất có thực lực. Có thể mời người này đến chụp. Hoa hồng chỉ cần mấy chục vạn là được.”

“Còn người mẫu?”

“Người mẫu thì …” Hoàng Chấn Dương thấp giọng trả lời.

Quản lí tựa như đêm đen thấy mặt trời rạng đông, nắm chặt tay Hoàng Chấn Dương nói: “vậy việc này giao cho cậu. Về kinh phí cao lắm chỉ có thể xuất ra một trăm vạn. Bây giờ tôi sẽ đi lấy tiền. A Dương, dự án lần này tất cả đều nhờ cậu. Hy vọng cậu sẽ hoàn thành tốt.”

Hoàng Chấn Dương mặt không biểu tình nhưng sâu trong ánh mắt ánh lên quang tinh đầy sinh khí rồi đột nhiên biến mất trở lại ánh mắt sâu thẳm không đáy.

“Để tôi thử xem.”

—–

Hoàng Chấn Dương hẹn gặp để mời đạo diễn .Vị đạo diễn này đến cách nói chuyện cũng rất cổ quái. Nếu không phải ngày thường Hoàng Chấn Dương xem khá nhiều tác phẩm điện ảnh chỉ sợ sẽ không đỡ nổi vị đạo diễn cổ quái này.

Tiếp đến hắn cùng đạo diễn chọn ra người mẫu thích hợp. Tìm mãi cuối cùng mới chọn được một cô người mẫu mới vào nghề phù hợp hình tượng.

Nhưng vừa thấy diện mạo người mẫu, đạo diễn đã la lên : “Cái cô này nhìn sao cũng giống con trai. Làm sao mà thích hợp với hình tượng cô gái yêu kiều trong sáng được.”

“Cô ấy rất có mị lực. Ngài cứ từ từ quan sát sẽ phát hiện ra.” – Hoàng Chấn Dương đơn giản nói

“Không được, căn bản là tôi không đồng ý.” – Đạo diễn phản đối.

Quản lí đứng lên thở dài. Thực đau đầu. Lúc trước đã tốn rất nhiều tiền cũng không được, nay một trăm vạn này mà cũng không có tác dụng thì thật ngài sẽ không trụ được. Chắc phải trả nợ vài năm chưa hết.

Mỗi lần chụp hình là y như rằng đạo diễn cùng người mẫu cãi nhau om xòm. Đạo diễn thì chỉ trích, người mẫu lại rất ngang ngạnh , cả hai chỉ còn thiếu đánh nhau là đủ bộ.

——

Còn cách kì hạn một tuần, sản phẩm cuối cùng của hoàn thành. Quản lí thiếu điều muốn quỳ xuống cảm ơn trời đất. Ngài hẹn Ngụy Phương Thành gặp mặt hy vọng sản phẩm lần này có thể làm người hài lòng.

Ngặt một nỗi là Ngụy Phương Thành từ lần gặp trước đã không còn tin tưởng bọn họ. Bây giờ đã bắt đầu tìm một đối tác mới. Vốn dĩ lịch giới thiệu sản phẩm mới đã gần kề không thể cứ chần chờ bọn họ mãi.

Sản phẩm lần trước thật làm hắn cảm thấy vô cùng thất vọng. Hối hận sao trước đây không tìm những công ty lớn có uy tính để làm mà lại đi tìm công ty nhỏ không có chút danh tiếng nào.

“Có thể nhờ cô hẹn giúp Ngụy tiên sinh cho tôi gặp mặt không?” – Quản lí nhẹ nhàng hướng thư kí của Ngụy Phương Thành nói.

Thư kí lạnh lùng cười khách sáo, căn bản không xem họ ra gì. Trong công ty ai không biết chuyện công ty này.

“Thưa ngài, Ngụy tiên sinh hiện tại đang bận tiếp khách , không thể gặp mặt.”

Hoàng Chấn Dương đoạt lấy điện thoại, lạnh lùng lớn tiếng nói , khiến quản lí thiếu chút nữa bị hắn hù cho đứng tim : “Chúng tôi là người của công ty thiết kế JV. Ngụy tiên sinh, thời hạn nghiệm thu còn tới một tuần, chúng tôi đã làm một sản phẩm khác, mong ngày bớt chút thời gian để xem qua.”

Cái này là ra lệnh chứ có phải là nhờ vả đâu chứ. Ngụy Phương Thành tức giận nghĩ. Cái tên xấu xí đó hắn nghĩ mình là cái gì?

Hắn bỏ điện thoại, đi đến cửa. Thư kí liên tục can ngăn hướng Ngụy Phương Thành giải thích. Quản lí bối rối chỉ biết đi theo Hoàng Chấn Dương, cung kính hướng Phương Thành nói : “Đây là sản phẩm mới của của chúng tôi, mời ngài xem qua.”

Nói xong câu nói này , Hoàng Chấn Dương như choàng tỉnh, cảm thấy như hai câu nói ấy là rút cạn sinh lực của bản thân, lòng ngực co rúm lại, lùi mấy bước, ánh mắt lại trở về như trạng thái vô hồn lúc đầu.

Nhìn biểu tình của Hoàng Chấn Dương , Ngụy Phương Thành không khỏi cảm thấy quái lạ. Nhưng là lạ ở chỗ nào thì lại không nghĩ ra.

Ngụy Phương Thành cầm lấy sản phẩm không nói gì đi vào văn phòng cá nhân. Quản lí cùng Hoàng Chấn Dương đợi ở ngoài. Với thái độ lúc nãy của Hoàng Chấn Dương , quản lí đã không còn sức lực để mắng hắn nữa. Huống hồ nhờ có Hoàng Chấn Dương mà Ngụy Phương Thành đã đồng ý xem sản phẩm . Tuy rằng làm cách này có thể khiến ngài tổn thọ ít nhất là 10 năm.

Chờ 20 phút sau, Ngụy Phương Thành đi ra, hướng thư kí nói :

“Hủy bỏ dự án quảng cáo với công ty La An.”

Quản lí phút chốc muốn đứng không vững. Cuối cùng cũng thành công. Ngài nhìn về phía Hoàng Chấn Dương, trong mắt hắn lúc này cũng đầy vẻ kích động. Chuyện mà mọi người không làm được, cuối cùng Hoàng Chấn Dương cũng thành công.

—–

Nghiệm thu thành công, Ngụy Phương Thành thậm chí còn muốn đặt bọn họ một số quản cáo mới. Nói tóm lại chính là chẳng những hoàn thành tốt dự án, có tiền lại có thêm nhiều đơn đặt hàng mới.

Quản lí cười đến tít mắt. Công ty lần này thu về lợi nhuận lớn, mà công thần đầu tiên phải kể đến là Hoàng Chấn Dương. Ngài cảm thấy như mình đang ở trên đỉnh của thế giới, hết sức vui vẻ, hướng Hoàng Chấn Dương mở miệng hoan hô

“A Dương , A Dương ah. Nếu lần này không có cậu , là tôi chết chắc .”

Nhân cao hứng, ngài rủ Hoàng Chấn Dương ăn cơm uống rượu. Bây giờ đã bắt đầu say khướt tựa lên bả vai Hoàng Chấn Dương, lời nói không rõ ràng chỉ lặp đi lặp lại câu nói kia.

Hoàng Chấn Dương trước giờ không thích cùng người khác quá thân mật, hắn nhẹ đẩy quản lí về phía khác. Chuyện này mặc dù hắn lập công lớn nhưng hắn không thích ra vẻ, ai hỏi hắn đều nói là công của quản lí , còn nhờ hắn may mắn thôi.

—–

Gọi tắc xi đưa quản lí về nhà. Một tay đỡ vai quản lý đang say , một tay nhấn chuông cửa. Qua camera trước của, một cậu bé hồ nghi nhìn bộ dạng hắn. Qua bộ đàm , hắn nói : “Chu quản lí say rượu, tôi đưa ngài về.”

Hắn đem quản lí đặt lên sô pha sao đó gật đầu chào, một mình ra về.

Nơi này cách chỗ hắn ở cũng không quá xa. Trời về đêm, đường phố vắng lặng, hắn thong thả đi về nhà. Cho dù bóng đêm rất u tối nhưng cũng rất thoải mái. Trong mấy năm gần đây hắn đã dần quên đi ánh nắng ban mai chỉ thích bóng đêm tĩnh mịch.

——-

Mở cửa phòng vào trong . Căn phòng này mọi người đồn là có ma. Nghe nói người thuê nhà trước đây đã tự sát ở căn phòng này. Từ lúc dọn đến ở, cũng có vài sự kiện kì dị , nhưng vốn hắn cũng không quan tâm tới.

Từ nhỏ, ba mẹ hắn đã giáo dục quan niệm đã làm người thì không được phép tự sát. Nhưng khi hắn vừa dọn đến đây , hắn vô cùng đau khổ, như muốn buông xuôi tất cả, cho dù chết cũng không sau.

Hắn đã từng có ý nghĩ hy vọng u linh nơi đây có thể mang hắn đi . Vậy thì hắn sẽ không có lỗi là tự sát mà chỉ vì trúng tà mà chết.

Nhưng ở đã lâu cho dù phát sinh vài chuyện kì dị nhưng cũng không được như hy vọng của hắn. Dần ngay cả những việc kì dị đó lại trở thành thói quen.

Hắn bị mọi người từ bỏ. Ngay cả u linh cũng không thèm để tâm đến hắn.

Hắn nhếch mép cười khổ. Nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầu lại hiện lên bóng hình anh tuấn.

“Chẳng lẽ Đài Loan lớn như vậy mà lại nhỏ ? Cho nên khiến cho chúng ta nhất định gặp lại nhau?”

Hắn tự hỏi. Lập tức cười lớn. Gặp lại là thế nào? Cơ bản là hắn không hề nhận ra mình, không bao giờ để tâm đến mình.

Hắn nhắm mắt lại , bắt tất cả tạp niệm tống ra khỏi đầu, cố gắng ngủ để quên đi. Nhưng cho dù như vậy cũng không thể ngủ say, không thể quên hết được. Hắn thầm nghĩ phải chi hắn không có đầu, không có trái tim để khỏi phải nghĩ , khỏi cần đau khổ nữa ….

END hai