Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 9



Người đàn ông và người phụ nữ ởsát cạnh nhà nhau này vẫn tiếp tục giữthái độ bình thản như không có chuyệngì xảy ra. Họ đã không gặp mặt nhau một khoảng thời gian khá dài.

Chỉ có điều,Mạc Bắc vẫn mua đồ ăn sáng không sót mộtngày nào.

Trước đó, Mạc Hướng Vãn chẳng qua giận quá màbuột miệng nói vậy, khôngngờ chỉ một câu nói này, ngày nàoanh cũng mua đồ ăn sáng đến chocô. Đầu tiên, Mạc Hướng Vãn cảm thấy kinh ngạc,tiếp đó dầnphiền não, sau cùng đã chuẩn bị sẵn tiền rồi tìm cơ hội trả choanh.

Thói quen ngủ nghỉ, giờ giấc thức dậy củaMạc Phi không biết bắt đầu thay đổi từ lúcnào. Bây giờ ngày nào cậu bé cũng dậy sớm hơn cô,cầm đồ ăn sáng Mạc Bắc đưa vào, rồi vào phòng kéo cô dậy.

Mạc Bắcthông minh ở chỗ không hề vào nhà làm phiền đến cô, cũng chẳng chạm mặt cô, MạcPhi đưa tiền anh cũng quyết không nhận. Anh đoán chắc rằng bây giờ nếu nhưkhông có chuyện gì cấp thiết, cô tuyệt đối sẽ không chịu gặp mặt anh.

Chỉ khổthân Mạc Phi, ngày nào cũng cầm mấy tờ bạc màu đỏ[1], nóivới Mạc Bắc bằng giọng đáng thương: “Chúbốn mắt, chú thật đáng ghét, chú không cầm tiền của mẹ cháu khiến cháu khônghoàn thành được việc mà mẹ giao cho.”

[1] Tờ 100 tệ củaTrung Hoa.

Anh hỏi Mạc Phi:“Thế mẹ có trách cháu không?”

Mạc Phi lắc lắc đầu,trong lòng thầm nghĩ, mẹ thật sự chẳng tráchgì mình cả, có điềukhông chịu lấy lại tiền mà thôi. Cậu bé luôn muốnhoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ mà mẹgiao phó, cho nên việc nàyhoàn toàn khiến cậu bé phải vắt óc suy nghĩ, khổ não mấyngày liền.

Thế là Mạc Bắc bèn nói: “Cháu cứnói với mẹ thế này nhé!Đây là nhữngmón mà chú mời Mạc Phi dễ thương ănsáng, bảo mẹ không phải ngại, mẹ cháuchẳng qua là nhờ phúc của cháu nên mới được ănthôi.” Những lời nói nàylà anh cố tình nghĩ ra, tuyrằng không gặp mặt nhau, nhưng anh vẫncứ nhất thời không kiềm chế đượcbản thân đi làm những việckhôngđược “quang minhchính đại” cho lắm.

Sau khi nghe thấynhững lời này, Mạc Hướng Vãn vô cùng tứctối, nhưng lại không muốn chạy sang đập cửaphòng 403nữa. Thế nàomà anh chẳng mỉm cười hỉ hả, cô khôngthể nào vứt tiền thẳng vào khuôn mặt cứnhơn nhơn đáng ghét đó. Mạc Hướng Vãnkhông muốn diễn quá đạt vai sư tử HàĐông trước mặt anh.

Tuy rằng, Mạc Bắc và Mạc HướngVãn không gặp mặt nhau, nhưng mỗibuổi sớm anh đều gặp Mạc Phi, hỏi xem cậu bé dùng bữa cóngon hay không, có no hay không, mẹ có đilàm ngoài giờ nữa không, để tiệnsắp xếp một số việc trong vài ngày tới.

Mạc Bắc cảm thấy vô cùng vui vẻ, khoankhoái trong lòng.

Buổi sáng hôm nay, sau khichạy bộ thể dục xong, mặc trên người bộ quần áo thểthao, Mạc Bắc hân hoan đứng xếp hàng mua bánhbao nhân thịt trước cửa tiệm bán hàng của đôi vợ chồng trẻ ở đầu khudân cư.

Đôi vợ chồngtrẻ này khoảng hơn hai mươi, từng làm việcở một cửahàng danh tiếng, học được chút kỹthuật làm mấy món điểm tâm từ một đầu bếpcó tiếng, nên chiếc bánh bao làm ra vỏ mỏng nhândày, vị đậm đà, thơmngon, vỏ bánh lại dai mềm ngontuyệt. Trời còn chưa sáng, họ đã mở cửa đónkhách, mỗi ngày có thể bánđến mấy ngàn cái bánh.

Mạc Phi nói mẹ thích ăn những đồ nhạt, cửa hàng nàycònbán các loại cháo, nào là cháotrứng thịt, cháo bát bảo, cháo theo phongcách Hồng Kông, cháo đậu đỏ, đảm bảocho hai mẹ con nhà họ Mạcnhững bữa sáng phong phú, đa dạng, thơm ngon mà dinhdưỡng.

Vì anh tới đây mua bánh nhiều nên đôi vợ chồng nàybắtđầu quen mặt, dần dầncó thể tán gẫu vài câu với anh.

Cô vợ vui vẻ hỏi: “Anhlại mua đồ ăn sáng cho con à?”

Mạc Bắc trả lời rấtthuận miệng: “Đúng thế, thằng bé thíchăn bánh bao anh chị làmlắm.”

Cô vợ nàyliền quay sang nói với anh chồng: “Mọi ngườiđều bảo đàn ôngThượng Hải tốt quả không sai, anh nhìnxem, ngườita vừa mới sáng sớm đã thứcdậy đi mua đồ ăn cho vợ con rồiđấy.”

Mạc Bắc chẳng muốn giải thích nhiều với nhữngngườikhông quen biết, thế nhưng câu nói này lạibị một người đột nhiên bước đến từphía sau nghethấy. Người đó lập tức hétlớn: “Mạc Bắc, cậu có vợ contừ lúc nào mà nhanh thế hả?”

Thì ra là Vu Trực! Mạc Bắcđành phải lôi ngay anh bạn chí cốt ra khỏi chỗ mua hàng. Vu Trực không hề đến đây mộtmình, phía sau còn cả chiếc xe Land Rover hoànhtráng, khiến cho mọi người đều quay lại nhìn.Từ Tư cũng đang nhoài người ra khỏicửa kính nhìn anh cười tươi rói.

Từ Tư nói: “Mình đã nhậnthấy ngay hành động của cậu là bất thườngmà, có phải đanggiấu gái trong nhà không?”

Mạc Bắc cầmtrên tay mấy chiếc bánh bao, muốnđưa cho Mạc Phi nhân lúc còn nóng, vậy nên anh chẳng thèm để tâmđến hai anh bạnnối khố, nhanh chóng ngồi vào xe rồi giục: “Nào, cho mình đi nhờ mộtđoạn đi.”

Từ Tư nhìn anh cười: “Có phải cậu đanghẹn hò không? Còn không thèm đeo kính nữacơ đấy.”

“Đừng lắm lời, mình đeo kính áp tròng rồi, mau lái xe đi.”

Vu Trực lên xe. bực mình buông lời:“Đường sá ở đây saothế, chỗ nàocũng thấy toàn “ếch con xanh”?”

“Ếch con xanh” mà Vu Trực nói đến chính là nhữnghọcsinh tiểu học mặc đồng phục màuxanh lá cây, mấy đứa trẻđang hứng khởinhảy nhót trên đường đến trường.

Ngày hôm nay chính là buổi khai trường.

Mạc Hướng Vãn chán nản trước thế công kích bằng bữasáng của MạcBắc. Người ta thường nói “vô công bất thụ lộc”, cô nghĩ chỉ cònmột cách phải dậy sớm, cho Mạc Phi ăn thậtno nê, như vậy mới cóthể chặn đứt đường của anh được. Vì vậy, sángnay cô dậy từ sớm, nấu mì choMạc Phi, còn chần cả trứng, cho cả xúcxích lên trên. Mạc Phi quả thực đãăn no nê, nhưng vẫn cứ nhớ đến chúbốn mắt của mình.

Có lẽ, cậu bé biếtrằng mẹ không mấy yêu quý, thân thiện chú bốn mắt cho nên không dám nhắc mộtcách trực tiếp mà chỉ lẩm bà lẩmbẩm: “Hầy, vậy là con không được ăn bánhbao nhân thịt rồi.”

Đây chính là những gì mà Mạc Hướng Vãn muốn. Nếu nhưđểcho Mạc Bắc làm hỏng thói quen ăn uống của Mạc Phi thì người làm mẹ như cô quả làđã thất bại trong việc phòng thủ.Cô còn làmthêm hoa quả cho Mạc Phi ăn tráng miệng nữa.

Sau khi ănxong, bụng Mạc Phi căng tròn, hoàn toàn quên béng mấy chiếc bánh baonhân thịt. Người bạn thân Vu Lôiđang đứngphía ngoài sân gọi Mạc Phi xuống cùng nhau đếntrường. Cậu bé nhanh chóng quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Mẹ ơi, con đi học đây,trên đường đi consẽ cẩn thận, mẹ cứ yên tâm.”

Kể từ khi MạcPhi bắt đầu vào tiểu học, ngàynào Mạc Hướng Vãn cũng dànhchút thời gian buổi sáng đưa con đếntrường.Thế nhưng từ học kỳ trước, mấy cô bạn gáicùng lớp với Mạc Phi bắt đầu phát độngphong trào “mọi người cùng nhau đến trường”. Sángra, cả đám học sinh nữkhông bắt cha mẹ đưa tới trường, hẹn tập trung một điểmrồi cùng nhau đi. Cô bé phát động phongtrào này còn cười nhạoMạc Phi một thời gian vì cứ mãi để mẹ phải đưa đếntrường, điều nàykhiến cho Mạc Phi cảm thấy vô cùngmất mặt.

Mấy hôm trước ngày khai giảng, Mạc Phinghiêm túc thôngbáo với MạcHướng Vãn rằng: “Mẹ ơi,con là contrai, hơn nữa cũng đã lênlớp hai, con có thể tự mìnhđến trường được rồi.”

Tuy rằng, MạcHướng Vãn không an tâmnhưng lại chẳng thể làm tổn thương lòng tự tôn củacon trai nên đành phải đồng ý. Nhưng cô vẫn yêu cầucậu bé: “Conphải đến trường cùng với các bạn trong lớp, mọi người có thể nóichuyện cho vui, hơn nữa cũng cóthể giúp đỡ lẫn nhau.”

Mạc Phi tìm mấy cậu bạn thân như Vu Lôi, rồi lậpra nội quy về thời gian và lộtrình đến trường cho cả nhóm.

Mạc Hướng Vãn cũng đã nóichuyện với bố mẹ của Vu Lôi, cuối cùng đànhphải để cho Mạc Phi tự mình tớitrường.

Dù vậy, nhìn thấy Mạc Phi tự đi đến trường, trong lòng cô vẫncảm thấy vô cùng lo lắng. Con traicàng ngày càng trưởngthành thế nào cũngcó một ngày rời xa cô. Mạc Hướng Vãnđứng trênban công, nhìn thấy Mạc Phi cùng Vu Lôi và mấy người bạn học vui đùa hớnhở, vừa đi vừanói chuyện, lại còn nhắc nhở lẫn nhau là phải đithẳng rồi rẽ trái, cô bất giác nở nụcười vui vẻ.

T¬T

Mạc Phi đang đi bỗngnhìn thấy một chiếc xe rất đẹptừ phía xa đang dần tiến lại, cònchưa kịp nói với mấy người bạn học rằngchiếc xe thật tuyệt thì đã thấychú bốn mắt ngồi ởphíatrong rồi.

Từ Tư từ phía xa đã nhìnthấy có mấy “chú ếch xanh nhỏ”đang tiến gần lại xe mình.Mạc Bắc bảo anh dừng xe lại. Từ Tưmở cửa sổ xuống, liềnnghe thấy một trong mấy đứa trẻ gọi Mạc Bắc là “chú bốnmắt”.

Mạc Bắc mỉm cười hỏi cậu bé:“Tại sao hôm nay lại dậysớmthế này? Cháu đã ăn sángchưa?”

Mạc Phi vỗ vỗ vàochiếc bụng của mình nói:“Cháu ăn nolắmrồi ạ.”

Mạc Bắc để số bánhbao nhân thịt và cháo sang một bên rồi hỏitiếp: “Mẹ cháu không đưa cháu đến trường sao?”

Mạc Phi vỗ ngực vẻ đắc ý:“Bọn cháu tự mình đi đến lớp ạ.”

T¬T

Lần này thì chiếc xe tuyệt đẹp củaTừ Tư đã thật sự bị “chà đạpgiày xéo”. Mạc Bắc cho tất cả đám “ếch xanh nhỏ” kialên xe, suốt cảđoạn đường chúng cứ hỏi mãi không thôi,vậy mà Mạc Phi vẫn nhẫn nại trả lời từng câu một.

Khi đến trường, Từ Tư đỗ xe trước cổng, các anh bạnnhỏ vui vẻ, hân hoan xuống xe, cậu bénói chuyện cùng Mạc Bắc còn cúi người đầy cung kính, nói với anh rằng: “Cháuthay mặt các bạn cùng lớp, cám ơn chú Mạc.”

Mạc Bắc vô cùng cao hứng hỏi cậu bé: “Tại saocháu không gọi chú là “chú bốnmắt” nữa?”

Anh bạn nhỏ lộ vẻ mặttinh quái, ranh ma đáp: “Bởi vì, sáng nay chúchỉ có mỗi hai mắt thôi.”

Mạc Bắc không hề tức giận,lại còn cười tít mắt xoa đầu anh bạn nhỏdặn dò: “Cháu phải nhớ cho kỹ, sau này lúcnào cũng phải gọi là chúMạc, nghe không.”

Lúc quay trở lai xe, Từ Tưvừa nắm vô lăng vừa kêucathan vãn: “Hôm nay,cậu dám bắt mình làm lái xe chởhọcsinh tới trường hả?”

Vu Trực cũng khôngnhịn được: “Cậu nhớ khi cònnhỏ,mình vừa gọi cậu một tiếng “tiểubốn mắt” cậu đãnện cho mình một trận tơi bờikhông?”

Mạc Bắc nhét luônbọc bánh bao vàotay Vu Trực, bị nóng bất ngờ, Vu Trựckêu oai oái.

Từ Tư nhanhchóng nhận định rõ tình hình, thẳng thắn đưa ra câu hỏi cho mối nghi ngờ lớnnhất của mình: “Không phải cậu đang địnhtrở thành cha dượngcủa con nhà ngườita đấychứ?” Vu Trực tiện tay đưa cho anh mộtchiếc bánh bao nhân thịt.

Mạc Bắc thản nhiên chậm rãi trả lời mộtcâu, suýt chút nữakhiếncho cả hai cậubạn chết vì nghẹn bánh bao.

“Có lẽ cậu bé đó làcon đẻ của mình đấy.”

Mạc Bắc không hề cho haianh bạn bất cứ cơ hội nào tiếp tục tìmhiểu vấn đề riêng tư của mình, vừa nói xong, anh đãlêntiếng hỏi: “Thế vừa sớm ngày ra, hai cậuđến đây tìm mình, chắc không phải để ăn ké bánhbao nhân thịt đấy chứ?”

Từ Tư và Vu Trực đưa mắtnhìn nhau.

Vu Trực mở miệng trước: “Mạc Bắc, cậu đừngtheo vụ ánở nơi nàynữa, chẳng có lợi ích gì đâu.”

Từ Tư gật đầuđồng ý: “Bánh xe lịch sử luôn phải thẳngtiến, cậu tộigì phải làm con bọ ngựa đứng cản đườngbánh xe khổng lồ đó chứ?Muốn tự gây rắc rối cho bản thân sao?”

Mạc Bắc nhếchmép sang một bên: “Nếu như mình cứ nhấtnhất muốn làm con bọngựa cản đường thì sao?”

Từ Tư liền nghiêm túc nói: “Bọngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.”

“Chim sẻ đã tới tìmhai cậu rồi sao?”

Vu Trực phân bua: “Khôngphải, bọn mình chỉ nghe nói thôi. Nhà tư bảnnước ngoài muốn mang tiền tới tặng, ai chặn con đường tài lộcủa họ thì kẻ ấy sẽ lãnh đủ.”

Mạc Bắc khoanh tay trước ngực “ừm” một tiếngrồi thảnnhiên: “Vậy hai cậu cứ coi nhưmình đang ngứa máu đi.”

T¬T

Gần đây, công việc của Mạc Hướng Vãn khá thuận lợi.Sau khi Mạc Phi trở lại lớp học, lúc làm việccô có thể tập trung tinh thần đượccao hơn, không cần suốt ngày phải lo lắng xem con trai ở nhà cógây ra “tai họa” gì hay không.

Cô đã đăng ký lớp họcthêm buổi tối ở trườngcho Mạc Phi, sẽ có giáoviên đôn đốc việc học và làm bàitập của cậu bé. Lúc trời chưa tối,còn có thời gian khoảng một giờ đồng hồ cho hoạt độngthể chất nữa.

Hai lần bị Mạc Bắc chỉ tríchvề việc chăm sóc con cáiđích thực đã độngvào nỗi đau của cô. Cô hoàn toàn cóthể bớt tham dự nhữngbuổi tụ tập, tiệc tùng vì Mạc Phi, còn việc tạo thêm thời gian hoạt độngcho thằng bé thì không hề dễ chút nào.

Cô đã từngnói chuyện này với cô giáo Cát, sắc mặt côgiáo không đượctốt cho lắm, cô nói: “Quy định riêng củatrường học, em thật sựkhông tiện đề đạt. Nếu như phụ huynhhọc sinh có ý kiếnthì…”. Cô giáo Cát nói đến đây bỗng nhiên ngập ngừngrồi không nói thêm gì nữa.

Mạc Hướng Vãn đương nhiên hiểu, đặtmình vào vị trí côgiáoCát, cô hoàn toàn hiểu sự khó xử của giáo viên.Cô liềnbàn với bố mẹ của Vu Lôi,liệu có nên trao đổi vớiHiệu trưởng đề nghị nhà trường thỉnhthoảng nên mở cửa sân vận động cho các em họcsinh vào vui chơi trong thời gian rảnh rỗi?

Không ngờ đề nghị này của cô nhận được rất nhiều sự tánđồng từ các phụ huynh học sinh khác. Bọn họ đều hy vọngcon em mìnhcó thể đếntrường vui chơi chứ không phải tan học rồi đi langthang bên ngoài chơi đùa linh tinh. Chính vì vậy, lần này lời đề nghịcủa cô có sức thuyết phục rất lớn,Mạc Hướng Vãn thay mặt cho toàn bộ phụ huynh học sinh gọi điện đến cho Hiệutrưởng, vô cùng thiết tha đưa ýkiến.

Cũng may, ông Hiệu trưởng chấp thuận ý kiếncủa các bậc phụ huynh. Vậy là sau khi tanhọc, thời gian mở cửa sân vận động sẽ được kéodài thêm. Có điều, ông đề nghị nên thu thêm chúttiền của lớp học thêm buổi tối, bởi lẽ trườnghọc muốn cho các em dùng sữa tươi và bánhngọt, giá cả đương nhiên sẽ cao hơn thịtrường đôi chút.

Thế nhưng dù cao hơn một chút, Mạc Hướng Vãn vẫn bằnglòng trả thêm. Hiện nay, cơ quantổ chức đâu đâu màchẳng nghĩ tới lợi íchtiền bạc, luôn tìm cách lập ra các chương trình để thu phí.Mạc Hướng Vãn ngồi tính toán một lúc,dùng tinh thần AQ để suynghĩ vấn đề. Trả thêmchút phí cho giáo viên dạy các lớpbuổi tối cũng chẳng có gì là quáđáng hết.

Hơn nữa, như thế cô cũng cóthêm thời gian đi học lớp tạichức vàobuổi tối.

Sau khi Mạc Phi vào lớp một, Mạc Hướng Vãn cũng đăngký vào lớp đại học tại chức ban đêm. Cô đã bỏ bê việchọchành nhiều năm rồi nên khiquay trở lại học cũng gặp nhiềukhó khăn. Vì vậy, cô nỗ lực hếtmình để nghỉ học càng ítcàngtốt, toàn bộ bài tập cũng làm rấtchăm chỉ, nghiêm túc,vì vậy cô trởthành một sinh viên lớn tuổi chăm chỉ, chịukhó nhất trong lớp.

Cô giáo dạy mônMarketing của cô chính là chuyênviênnghiên cứu họ Phùng tại Trungtâm nghiên cứu kinh tế thị trường củatrường Đại học Sư phạm.Bà dạy môn học này cho các lớp đại học tại chứcvào buổi tối, đại đa số sinhviênđến đây chỉ để cóđược một tấm bằng mà thôi. Vậy nên, đối vớinhững người thật sự chăm chỉ, chịukhó học tập như Mạc Hướng Vãn, bà nhớ rất rõ,cũng ưu tiên cho cô nhiều thông tin và chú ý giúp đỡ hơn.

Hôm đó, cô giáoPhùng gọi cho Mạc Hướng Vãn nói: “Sáu giờ tối tạigiảng đường Chính Huy của Đại học Sưphạm có buổi thảo luận về dựán mới, trình bày về giá trịcủa các mặt hàng mang nhãn hiệu Trung Hoa hiệnnay, nếu như có thời gian thì em nên đếnnghe, tôi sẽ làm giúp em một tấm thẻsinh viên.”

Mạc Hướng Vãn nhìn lên đồnghồ, ước chừng nghe xong bài giảng vừa đúng thời gianđến trường tiểu học kịp đón Mạc Phi về nhà. Cô vô cùngcảm tạ cô giáo Phùng.

“Nếu em cứ chịukhó, chăm chỉ học hành như thế thì đếntầmba mươi là có thể thi MBA[2] đượcrồi.”

[2]Bằng Thạc sỹ Quản trị Kinh

Mạc Hướng Vãn bộc bạch: “Emvẫn cảm thấy mình khôngđủ thời gian để học. Trước đâyđúng là em đã lãngphí quá nhiều thờigian”. Rồi cô thận trọng hỏi thêm:“Liệu em có thể làm được khôngạ?”

Cô giáo Phùng động viên: “Không vấn đề gì! Chỉ cầnchăm chỉ, nỗ lực là đủ rồi. Đến lúc đó, tôi sẽ giới thiệu mấy giáo viên giỏi bổsung kiến thức cho em, chuẩn bị khoảng mộtđếnhai năm, tôi tinrằng em có thể làmđược. Trường chúngtôi có hợp táccùng với các học viên bên Châu Âu, thi vàotrường chúng tôi cũngrất được, học phí lại đỡ tốn kémhơn các trường khác nhiều.”

Mạc Hướng Vãn liền hỏi đến vấnđề học phí, cô giáoPhùng đưa ramột con số, Mạc Hướng Vãn tự nhẩm và quyết định lùi việchọc MBA lại sau, vìe rằng trước khi Mạc Philên đại học, cô không đủ thời gian và tiềnbạc để theo học lớpnày.

Thế nhưng cô vẫn chân thànhcảm ơn cô giáo Phùng rồi nói thêm: “Em sẽ suynghĩ kỹ vấn đềnày.”

T¬T

Ở thành phố này, tháng Chínrồi mà nắng vẫn còn gay gắt, mọi người đềuphải tìm chỗ để tránh.

Hôm nay tuy không phải lên lớp, nhưngMạc Hướng Vãnvẫn ngồi trong thưviện trường Đại học Sư phạm chăm chỉ tự học.Cô im lặng ngồi ở một góckhuất. Do không phải là sinh viên chính quy củatrường nên cô nghiêm túc tuân theo quy định, im lặng nghiên cứu không gây sựchú ý của người khác.

Khi đến lớp, không bao giờ cô mặctrang phục đi làm, cũng không đeo kính, chỉ mặc áosơ mi quần bò, đeo chiếc cặp sinh viên khôngphải là hàng hiệu, tóc buộc gọn gàng sau lưng bằng một chiếc chun màu đen giảndị.

Vậy mà vẫn có nam sinh đến tántỉnh cho dù cô đã ngồi ởgóc khuấtnhất của thư viện rồi.

Người đó hỏi cô: “Bạn có thờigian tham dự vào buổi dạhội chào mừng khai giảng tối nay không?”

Mạc Hướng Vãn không thể không đối đáp cẩnthận. Cô nhận ra ngay nam sinhtrước mặt mình, học kỳ trước anh ta đãtớichào hỏi và làm quen cô mấy lần liền. Lúc đó,trông khuôn mặt cậu ta vẫn còn khá non nớt, bây giờhình như đã cao lên khá nhiều, màyrậm mắt to, khiến cho MạcHướng Vãn tưởng tượng ra hình ảnh củaMạc Phi khi lên đại học.

Đối với những anh chàng thế này, cô lựa chọn giải pháplắcđầu từ chối, không nói thêm nhiều. Thế nhưng, sau hai tháng nghỉ hè,người sinh viên này vẫn quyết không từ bỏ, nên vấn đề nghiêmtrọng hơn cô tưởng. Lần này, cô phải nói thật: “Cậu đã nhầmrồi, tôi không phải là sinh viên trường này.”

Nam sinh kia liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô:“Tôi biết mà, không khoa nào có sinh viên nữ như bạn hết”. Anh chàng sinh viêndùng bộ dạng đắc ý non nớt của ngườitrẻ tuổi nói tiếp: “Cô học lớp tại chứcbuổi tối.”

Mạc Hướng Vãn nghe thấy vậy liền nghĩ, mấy đứa trẻbây giờ đúng là toàn thuộc KGB[3] hết.

[3]Tên viết tắt của Ủy ban An ninh Quốc gia Nga.

Cậu sinh viên nọ còn nóithêm: “Nhưng như thế thì có can hệ gìchứ?”

Mạc Hướng Vãn đành phải mỉm cười đầy bất lực, tỏ vẻngười lớnnói: “Năm nay chị đã hai tám rồi, em trainhỏ ạ.”

“Em trai nhỏ” này liền “anh”lên một tiếng vô cùng bất ngờ, đứngbật dậy như thể đangngồi trên chảo lửa, không biết phải nói gìnữa.

Cuối cùng, Mạc Hướng Vãn đànhphải lên tiếng giải vây cho cậu chàng: “Chonên buổi dạ hội khai giảng tối nay là cuộc tụ hội của đámthanh niên trẻ tuổi các cậu, chị đến chẳng thích hợp chútnào, có đúng không?”

Cậu em kia khôngnói thêm câu gì ngoài từ “tạm biệt” rồiquayngười bước đi, có lẽ cậu đã bị cô dọa chophát khiếp lên rồi.

Mạc Hướng Vãn lắc lắc đầu, thu dọn sáchvở, cầm theoThẻ sinh viên cô giáoPhùng đã làm cho đi vàogiảng đường Chính Huy.

Lúc Mạc Hướng Vãn bước vàogiảng đường Chính Huy, buổi thảo luận đã bắt đầu.Người đứng diễn thuyết không phảigiáo viên của Đại họcSư phạm cũng chẳng phải chuyên viênviêncủa Trung tâm nghiên cứu.

Khi cô vừa bước vào liềnnghe thấy hai nữ sinhngồi ở hàngghế sau cùng thầm thì to nhỏ vớinhau: “Luật sư chính hiệutốtnghiệp trường Đại học Chính trị Pháp luật đúng là kháchẳn,diễn giảng vô cùng thuyếtphục, lại đẹp trai, đúng là ănđứt thầy giáo Tiết môn Kinh tế họcnhỉ?”

“Cậu đừng có khó tính quá thế, Phó giáo sư Tiết hômnay đột nhiên bị cảm nên mới đến lượt khách mời lên thay thế. Có điều, đúng làanh ấy thật sự trông rất đẹp trai. Mọi người thường nói, mấy “động vật đực” họcngành Chính trị Pháp luật đều chẳng thể cao quá một mét bảy, xem ra đều là lừagạt, nhảm nhí cả thôi.”

Mạc Hướng Vãn tìm một chỗ ngồi thích hợp ở hàng ghếsau cùng, nghiêm túc nghe Mạc Bắc thao thao bất tuyệt trên bục giảng.

Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tháng Chínchiếu xuyên vào giảng đường, đúng vào chỗ anh đang đứng, khiến cho khuôn mặtđiển trai của anh càng trở nên quyến rũ, Mạc Hướng Vãn đành coi anh như là mộtngười xa lạ không quen biết.

Anh giảng về vấn đề của một doanh nghiệp lớn ở TrungHoa đang thông qua giá trị của sản phẩm để đưa cổ phiếu lên thị trường.

Tư liệu về vấn đề này rất nhiều, vậy mà anh vẫn nắm rõtất cả rồi trình bày vô cùng có tình có lý. Thỉnh thoảng đến điểm quan trọng,anh dừng đôi chút, nhìn xuống dưới mỉm cười, mọi người đều tưởng rằng anh đangnhìn mình cười, vừa ấm áp lại vừa lễ độ, lịch lãm. Thực chất, anh dừng lại nhưvậy là vừa cho sinh viên quãng thời gian suy nghĩ lại vừa có thể ghi chép nhữngđiểm quan trọng.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy một MạcBắc (hoặc có thể nói là Mace) như vậy, thản nhiên, tự tại, tài giỏi và vô cùngoai phong.

Từng lời anh nói ra đều dõng dạc, lôi cuốn: “Có rấtnhiều người cho rằng cảnh giới cao nhất của việc tạo nên nhãn hiệu chính là bánđược hàng. Hoặc đối với những doanh nghiệp sản xuất thì đây chính là một cáchđể giải thoát, thậm chí còn là sự khởi đầu cho một ngành nghề mới. Nhưng xinmọi người hãy nhớ kỹ rằng, thu được lợi nhuận chỉ là một phần công sức và trítuệ mà mọi người bỏ ra, chứ không phải tất cả. Cao trên hết là trách nhiệm củadoanh nghiệp đối với sản phẩm họ làm ra.”

Bởi vì đã đến thời gian thảo luận nên có sinh viênnhân cơ hội đưa ra câu hỏi: “Thầy là người học pháp luật, tại sao lại đưa ramột kết luận cảm tính như thế?”

Mạc Hướng Vãn chờ xem Mạc Bắc sẽ trả lời ra sao.

Mạc Bắc khẽ mỉm cười đáp: “Cảm tính 1à một từ vô cùngđáng yêu, và chẳng hề đối nghịch gì với “pháp luật” hết. Các nhân lực marketingtương lai có mặt tại đây, nếu mọi người coi ngài Philip Kotler[3] là thầntượng thì cũng nên nhớ kỹ câu nói nổi tiếng của ngài – “Hàng hóa tuyệt vời nhấtđều phải xây dựng trên ý thức cảm tính của người tiêu dùng, sau đó mới là giátrị bản thân của mặt hàng”. Tôi dùng tư duy pháp luật của mình, tin tưởng vàokết luận của thần tượng các bạn mà thôi.”

[3]Nhà marketing nổi tiếng thế giới, “cha đẻ” của marketing hiện đại.

Nhiều tràng vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ vang lên. Mạc Bắcnhã nhặn đưa tay ra trước ngực bày tỏ lòng cảm ơn.

Sau khi nhận thức được vấn đề, Mạc Hướng Vãn cũng vỗtay cổ vũ.

T¬T

Mạc Bắc trở về vị trí của mình trên hàng ghế khách mờimà tiếng vỗ tay vẫn vang lên không dứt. Phó giáo sư Tiết, người tổ chức buổithảo luận hôm nay, đưa mắt liếc anh trong trận mưa tay nồng nhiệt của tất cảkhán giả tham dự.

Phó giáo sư Tiết bị cảm nên đành phải tìm người thaymình lên diễn thuyết tại buổi thảo luận tối nay. Mạc Bắc được một giảng viênđại học tiến cử đến đây để tư vấn cho sinh viên về mặt pháp luật. Những ngườitổ chức cho rằng luật sư là người có khả năng nói năng đâu ra đấy, nên để choanh thay thế.

Mạc Bắc vừa nhìn vào bài giảng này liền mỉm cười đầymỉa mai.

Hiện nay, cục diện nền kinh tế đã có nhiều thay đổi,những người chuyên chơi cổ phiếu thành lập công ty đầu tư, kiếm được nhiều lợinhuận hơn kinh doanh thật sự. Bọn họ đều cho rằng doanh nghiệp Trung Hoa khinhận vốn đầu tư từ các doanh nghiệp nước ngoài nếu như làm tốt công tácmarketing, thì giá trị sản phẩm sẽ càng được nâng cao hơn.

Người tay trắng khởi nghiệp luôn luôn vô cùng vất vả,còn người sớm chiều có được món hời lớn thì lại là bá đạo. Mạc Bắc nghĩ tronglòng như vậy nên quyết định làm một sự đột phá trong buổi diễn thuyết này.

Phó giáo sư Tiết không quen biết gì với anh, chỉ biếtanh là một môn sinh đắc ý của người bạn. Anh là người chuyên về mảng Kinh tếquốc tế, vừa có kiến thức chuyên môn, lại có khả năng diễn thuyết tốt cho nênhoàn toàn thích hợp thay thế ông. Thế nhưng, ai ngờ được chính anh lại là ngườiphản bác lại luận điểm của ông trong buổi diễn thuyết hôm nay khiến giảo sư cảmthấy tức mình anh ách.

Trớ trêu là các sinh viên hiện nay vừa ngang ngạnh lạivừa hiếu chiến, hoàn toàn hứng thú với những tư duy trái chiều, rất thích bàidiễn thuyết của Mạc Bắc.

Sau khi đi xuống, Mạc Bắc mới chợt nhận ra rằng mìnhđã vô tình trở thành con chim đầu đàn đưa ra những luận điểm trái ngược, may màở phần cuối của bài diễn thuyết, anh đã kịp thời tỉnh ngộ và giảm bớt phôtrương, đủ để giữ thể diện cho Phó giáo sư Tiết. Khi trả lời câu hỏi của cácbạn sinh viên, anh cũng cố gắng hết sức trả lời trong phạm vi kiến thức của bàidiễn thuyết này, vì thế mà không khí càng lúc càng lắng xuống và không tránhkhỏi nhạt nhẽo. Mạc Hướng Vãn ghi chép lại vài câu rồi chẳng buồn ghi tiếp nữa.

Mấy nữ sinh ở phía trước cũng dần dần thất vọng: “Lúcban đầu anh ấy nói hay là thế, sao bây giờ lại chẳng khác gì Phó giáo sư Tiếtvậy?”

“Sư huynh Học viện Chính trị Pháp luật đã biến từ LệnhHồ Xung thành Lao Đức Nặc[4] rồi.”

[4]Hai nhân vật trog tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung.

“Chả có chút bản lĩnh nào hết.”

Mạc Hướng Vãn nhìn Mạc Bắc đang ngồi trên bục giảngthầm thì, trao đổi thông tin với Phó giáo sư Tiết nhưng ánh mắt lại đang nhìnxuống hội trường. Tâm tư của anh lúc này đã chẳng còn ở đây nữa, nhưng anh vẫncó thể ứng phó tốt với tất cả mọi việc. Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng nực cười,trong lòng thầm nghĩ, anh đúng là biết cách giả vờ.

T¬T

Mạc Bắc đứng trên bục giảng đưa mắt nhìn xuống phíadưới và hết sức bất ngờ. Anh cho rằng mình đã hoa mắt nhìn nhầm, lặng lẽ xácnhận lại thêm lần nữa, đôi mắt kính vừa tăng thêm hai độ của anh chẳng phản ánhsai điều gì.

Mạc Hướng Vãn đang ăn mặc như một cô sinh viên, ngồi ởhàng ghế cuối, lúc thì chăm chú nghe giảng, lúc thì lại ghi chép tỉ mỉ, cẩnthận, có điều việc này cùng chẳng duy trì được bao lâu, cô bắt đầu duỗi chânra, chốc chốc lại đưa tay lên xem đồng hồ.

Cô còn phải quay về làm người mẹ mẫu mực của Mạc Phi,chứ không nên phí hoài thêm thời gian ở buổi diễn thuyết càng lúc càng nhạtnhẽo này.

Mạc Bắc cũng muốn buổi diễn thuyết này nhanh chóng kếtthúc. Lúc thấy Hướng Vãn lặng lẽ thu dọn sách vở, chuẩn bị gia nhập vào đámsinh viên đang lũ lượt kéo nhau ra về, không biết thần sai quỷ khiến thế nàohay Mạc Bắc đã có ý định trước, anh liền quay sang nói thầm với chuyên viênnghiên cứu Phùng đang ngồi cạnh: “Tối nay, tôi còn có mội buổi gặp mặt, chắc làbây giờ phải qua đó ngay.”

Từ lâu, cô Phùng đã nhận ra Mạc Bắc tâm hồn treo ngượccành cây, ý kiến lại bất đồng với những người khác, nên cũng chỉ muốn anh mauchóng rời đi cho rảnh nợ.

Chính vì vậy mà anh cũng thuận lợi bước xuống bụcgiảng, lập tức có khá nhiều sinh viên vây quanh xin số điện thoại của anh, nóisau này muốn được thỉnh giáo thêm nhiều. Anh liền xua xua tay: “Không dám,không dám” rồi để lại số điện thoại văn phòng và nói: “Lúc nào cũng hoan nghênhcác bạn sinh viên đến xin tư vấn pháp luật.” Như vậy, anh không cần đích thânphải trả lời.

Mạc Hướng Vãn đeo túi xách lên rồi bước ra khỏi giảngđường.

Lúc này trời đã bắt đầu tối. Cô nhìn đồng hồ, từ đâyđến trường Mạc Phi phải mất một tiếng đồng hồ, vừa kịp kết thúc tiết học ôn bàicủa Mạc Phi vào lúc tám giờ.

Thế là cô liền nhanh bước ra về.

Thế nhưng, có người liền đứng chặn đường cô lại, dotrời đã tối nên cô chưa nhận ra ngay người đó là ai. Người đó liền nói: “Tôivẫn muốn mời chị tham gia buổi dạ hội khiêu vũ mừng khai giảng tối nay. Hai támtuổi vẫn chưa phải là ba mươi, vẫn còn rất trẻ,chị đừng tự nghĩ mình già nhưvậy.”

Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó dầnnhăn mặt lại, bây giờ đang thịnh hành mốt phi công trẻ lái máy bà già sao? Cậuthanh niên trước mặt cô đang tuổi xuân phơi phới, tính khí thì kiên trì, ánhmắt lại kiên quyết, mạnh mẽ.

Cô đành mỉm cười: “Em trai nhỏ, đừng có đùa tôi nữa.Cảm ơn lời mời của em, tôi thật sự không rảnh.”

Cậu thanh niên này nói chắc như đinh đóng cột: “Chịđang sợ hãi.”

Nụ cười lịch lãm trên khuôn mặt Mạc Hướng Vãn nhanhchóng biến mất: “Tôi sợ cái gì chứ?”

“Tại sao chị lại không dám yêu?”

Có người liền thay cô trả lời: “Cô ấy phải quay về đóncon trai tan học rồi.”

Cậu thanh niên nọ lùi về sau vài bước, vô cùng kinhngạc hét lên: “Cái gì cơ?”

Mạc Bắc chẳng thèm để ý đến cậu sinh viên kia, thò đầura khỏi xe, hỏi Mạc Hướng Vãn: “Có muốn tôi cho cô đi nhờ một đoạn không? Cóthể đón Phi Phi về sớm hơn đấy.”

Đây chính là thứ mà Mạc Hướng Vãn đang cần lúc này, màMạc Bắc lại có thể đáp ứng ngay tức khắc, vì vậy không câu nệ “thù” cũ, cônhanh chóng gật đầu đồng ý, chuẩn bị lên xe của anh. Có điều, cô sực nhớ rađằng sau mình vẫn còn một cậu thanh niên trẻ trung, liền quay lại nói: “Em trainhỏ, tôi vẫn phải cảm ơn lời mời của cậu. Có điều, tôi thật sự không thích hợpđể tham gia vào mấy bữa tiệc của thanh niên bọn cậu, hy vọng cậu đi chơi vuivẻ.”

Mạc Bắc muốn huýt sáo, nhưng vì Mạc Hướng Vãn đangngồi bên cạnh nên anh chẳng dám. Anh nhìn cậu thanh niên đang vỡ mộng trước mốitình chưa có bắt đầu đã vội vã kết thúc bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, sauđó lái xe đi như bay.

Ngày hôm đó, đường cao tốc vô cùng thoáng, vậy mà MạcHướng Vãn lại cứ đưa tay lên nhìn đồng hồ.

Mạc Bắc thấy thế liền nói: “Cứ yên tâm, trong vòng bốnmươi lăm phút nữa có thể đón Phi Phi về nhà rồi.”

Nghe thấy anh nhắc tới Phi Phỉ, cô liền ưỡn thẳng lưngra theo bản năng. Đây chính là động tác phòng bị của cô, Mạc Bắc đã nhận ra,nhưng anh lại coi như không hề biết. Anh chỉ nói: “Phi Phi nhìn thấy cô đến đónsớm, nhất định sẽ rất vui đấy!”

Mạc Hướng Vãn thật sự không muốn nói chuyện về Phi Phivới anh, thế nhưng lúc này anh hoàn toàn có ý tốt, lại còn lái xe đưa cô vềnhà. Cô chợt lóe ra ý tưởng, quyết định làm một sinh viên ngoan ngoãn để hướng anhsang một đề tài khác: “Khi một doanh nghiệp không thể nào kinh doanh được nữa,phải chăng vẫn cứ phải tiếp tục duy trì trách nhiệm với nhãn hiệu của riêngmình.”

Đây có được tính là đang thách thức không?

Lúc nãy cô sinh viên đã hỏi những câu tương tự, mộtchuyên gia trả lời như sau: “Đây là một hành động “bán thân để sinh tồn”, phântích hoàn cảnh thực tế của doanh nghiệp, bán đi không phải là một sự lựa chọntốt nhất.”

Còn Mạc Bắc lại trả lời cô rằng: “Muốn biết tốt haykhông, thì phải xem phương thức bán có hợp lý và hợp pháp hay không, liệu chăngdoanh nghiệp có thể tiếp tục phát triển theo hướng có lợi?”

“Vậy thì anh không hề phản đối kịch liệt hành độngnày?”

“Tôi chỉ phản đối lý luận làm sản phẩm, bán sản phẩmmà thôi. Nói ví dụ cụ thể, cô sinh ra Phi Phi, nhưng sau đó lại bán nó đi.”

Mạc Hướng Vãn gần như lập tức phản bác: “Đương nhiên,tôi không bao giờ làm như vậy.”

Mạc Bắc lén liếc mắt nhìn cô. Khuôn mặt cô lúc nàyphừng phừng đầy tức giận, một nửa bực bội, một nửa1à bá đạo, lồng ngực thìkhông ngừng phồng lên xẹp xuống, ngay cả đuôi tóc cũng lắc lư mãi không thôi.Anh liếc trộm nhưng phải cố gắngkhông để cô phát hiện, điều này thật quá đỗi vất vã. Anh lập tức chuyển đổi đềtài: “Cô đang học tại trường Đại học Sư phạm?”

Anh nhìn vào chiếc cặp quai chéo bên cạnh cô, có lẽ nóđược dùng để đựng sách vở.

Mạc Hướng Vãn cũng nhanh chóng điều chỉnh lại thái độcủa mình, rồi trả lời: “Đúng vậy.”

Xe dần đi xuống chiếc cầu gần trường học, ánh đènđường chiếu sáng lung linh. Mạc Bắc lại liếc mắt nhìn sang và thầm nghĩ, ngườiphụ nữ này thật sự có sức lực dồi dào, ý chí mạnh mẽ, có thể nói là sức sốngmãnh liệt vô ngần.

Anh chẳng thể nào sánh được.

T¬T

Mạc Hướng Vãn trong lòng vẫn còn khá nhiều điều tò mò,không nhẫn nhịn được liền hỏi: “Nếu như anh đã không chung chí hướng với ngườita, tại sao còn tham gia những hoạt động thế này?”

Mạc Bắc thầm nghĩ, đúng thế, tại sao anh lạiphải làm vậy chứ? Lúc nào anh cũng cả nể không thể từ chối những lời nhờvả của người khác, đây chính là nhược điểm lớn nhất của anh. Anh liền nói:“Nhiều chuyện liên quan đến người quen, cô coi như tôi lắm chuyện là được rồi.”

“Anh đúng là quá mức nhàn rỗi.”

Mạc Bắc chẳng buồn để tâm đến câu nói châm chọc ấy củacô: “Được rồi, lái xe tạm thời đã hoàn thành nhiệm vụ, anh bạn nhỏ chuẩn bị tanhọc đấy.”

Mạc Hướng Vãn nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy cáchọc sinh trong lớp đang cúi đầu chào giáo viên. Cô nhìn lên tầng ba, thấy MạcPhi ngồi bên cạnh cửa sổ lớp học đang cất sách vở vào cặp một cách nhanh chóng.

Cảm giác này thật sự hạnh phúc, trái tim cô cũng trởnên ấm áp hơn bất cứ lúc nào, vậy nên cô nói chuyện với Mạc Bắc cũng dịu dànghơn: “Cảm ơn anh nhiều!”

Mạc Bắc sớm đã quen với thái độ lạnh nhạt, nhiệt tình,thay đổi thất thường của cô, vào những lúc cô dịu dàng, anh biết rằng có thểnói vài câu “nhàn rỗi” được.

“Cô mặc kiểu này rất đẹp, khiến cho người khác khôngngờ rằng anh bạn Mạc Phi lại có người mẹ xinh đẹp, trẻ trung đến thế.”

Mạc Hướng Vãn chẳng thèm để tâm tới lời anh, tuy nhiêntrong lòng cũng không hề khó chịu.

Đúng thế, không hề khó chịu. Những lời nói thế nàychẳng những không khiến cô cảm thấy bực bội mà thậm chí còn đem lại cảm giác antoàn đến kỳ lạ.

Mạc Phi chạy khỏi cổng trường. Mạc Hướng Vãn theo phảnxạ mở cửa xe bước ra, bỗng nhiên cô dừng bước, hốt hoảng: Lúc nãy cô vừa nghĩnhững gì? Nhưng cô không có thời gian để lo lắng nữa, loáng một cái, Mạc phi đãnắm chặt lấy tay cô, lắc lắc rồi nói: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại về cùng chú bốnmắt thế?”

Cái lắc tay ấy khiến Mạc Hướng Vãn nhanh chóng quên điý nghĩ vừa rồi.

Mạc Bắc cũng bước xuống xe, nhìn Mạc Phi rồi than thở:“Gọi chú là chú Mạc.”

Mạc Phi nghiêng nghiêng đầu nói: “Hôm nay chú lại đeokính rồi.”

“Vậy thường ngày mẹ cháu cũng đeo kính, tại sao cháukhông gọi là mẹ bốn mắt?” Mạc Hướng Vãn vừa tức giận lại vừa cảm thấy buồncười, có điều cứ để mặc một mình Mạc Phi đối phó với anh. Quả nhiên, Mạc Phihóm hỉnh trả lời: “Mẹ cháu là người mẹ xinh đẹp, gọi là mẹ bốn mắt không lịchsự chút nào. Chú là đàn ông, đàn ông đại trượng phu gọi là gì thì cùng chẳngsao hết.”

Thế là thật sự cũng chẳng có vấn đề gì. Anh bạn nhỏnày một lòng bảo vệ mẹ mình, Mạc Bắc hoàn toàn thất bại trong lần dò hỏi này,đành mỉm cười mời hai mẹ con lên xe.

Hôm nay, bài trắc nghiệm Toán học của Mạc Phi được 100điểm, nhưng cậu vẫn có nỗi lo lắng riêng, liền nghiêng đầu bên ngực mẹ nói: “Mẹơi, ngày mai phải làm bài kiểm tra môn Anh văn, cô giáo Cát nói lần này bắt đầukiểm tra viết bài luận, đề bài là “Gia đình của em”, phải giới thiệu cả bố vàmẹ.”

Mạc Bắc ngồi bên vô lăng nghe thấy, quay đầu qua, liềnbị Mạc Hướng Vãn phát hiện. Cô vuốt ve vầng trán của Mạc Phi rồinói: “Con viết về mẹ là được rồi.”

Sắc mặt của Mạc Phi rất khó coi, vô cùng sầu muộn, saumột hồi suy ngẫm, cậu bèn lên tiếng: “Mẹ ơi, liệu con có thể giả vờ chú bốn mắtlà bố mình được không? Như vậy thì bài viết sẽ hay hơn rất nhiều.”

Nói xong, cậu bé liền nhìn mẹ bằng ánh mắt vô cùngmong đợi, khẩn cầu mà bao nhiêu năm nay Mạc Hướng Vãn chưa từng nhìn thấy.

Không ngờ Mạc Phi lại có những suy nghĩ như vậy, khôngbiết nó bắt đầu xuất hiện từ lúc nào nữa? Mạc Hướng Vãn kinh ngạc tới mức hétlên: “Không thể được!”

Mạc Bắc nghe thấy liền quay đầu lại nhìn cô. Ánh mắtanh trầm tư, không biết được đang nghĩ những gì, cứ như vậy nhìn chăm chăm vàocô, như thể đang muốn tìm hiểu đến tận cùng người phụ nữ trước mặt.

Mạc Hướng Vãn khẽ ho vài tiếng, cảm thấy mình đã quámất bình tĩnh, liền bổ sung: “Như vậy chẳng lễ phép chút nào. Làm sao có thểtùy tiện viết về người khác như thế được chứ? Giáo viên của con cũng hy vọngcác con viết sự thật thôi đúng không?”

Mạc Phi vẫn cứ bĩu môi, tỏ ra không vui chút nào. MạcBắc liền mở miệng: “Không sao đâu, khi viết văn thì phải biến hiện hiện thựctrở nên đẹp hơn, hoàn hảo hơn, giống như là khi vẽ tranh ấy.”

“Giáo viên sẽ không cho những bài viết mang tính hưcấu điểm cao đâu.”

“Tất cả các bài văn đều bắt nguồn từ cuộc sống và tươiđẹp hơn cuộc sống.”

Mạc Hướng Vãn mím chặt môi, tức giận nhìn Mạc Bắc. MạcBắc chẳng thèm quay đầu lại, bình thản nói một câu: “Mẹ cháu Mạc Phi, cô bảothế có đúng không?”

Đây vốn dĩ là ngữ khí thường ngày cô hay dùng, khôngbiết anh đã bắt đầu học được từ lúc nào, lại còn nói ra một cách nhẹ nhàng nhưkhông có gì nữa chứ.

Mạc Phi ngồi bên cạnh nhìn sang chú bốn mắt rồi lạiquay nhìn mẹ, khuôn mặt tỏ ra vô cùng khó xử. Cậu bé cúi đầu xuống, trong lòngthầm nghĩ, mình lại gây họa rồi, để cho chú bốn mắt với mẹ cãi nhau. Từ trướcđến nay, mẹ chưa bao giờ cãi nhau với người khác, chú bốn mắt cũng chưa bao giờcãi nhau với ai. Làm thế này thật chẳng đúng chút nào. Mạc Phi cảm thấy vô cùngáy náy.

Sau cùng, Mạc Bắc cũng chấp nhận đưa ra lời thỏa hiệp.Khi đưa hai mẹ con về tới trước cửa nhà, anh liền quay sang nói với Mạc Phi:“Cháu cứ nghe theo lời của mẹ, trẻ con nên thành thật đôi chút.”

Rồi anh ngẩng đầu lên nói với Mạc Hướng Vãn: “Có phảikhông?”

Mạc Hướng Vãn cảm thấy phiền phức nên đẩy Mạc Phi vàotrong phòng, chẳng thèm đáp lại câu hỏi của Mạc Bắc mà khách khí nói: “Trời đãtối rồi, lại làm phiền anh lần nữa.”

Mạc Bắc xua xua tay, mở của phòng mình ra, nói câu“tạm biệt” rồi đóng cửa lại.

Mạc Hướng Vãn cũng đóng chặt cánh cửa nhà mình. Côbiết chắc rằng, khi nói chuyện cùng với Mạc Bắc Iúc nào cũng phải cảnh giác.Anh hoàn toàn đủ tư cách để làm một “sát thủ liên hoàn”.

Lúc cô cởi giày xong phát hiện tiểu Mạc Phi đang taychống cằm, ngồi ngây người trước bàn ăn. Mạc Hướng Vãn đi đến gõ gõ lên mặtbàn, cậu bé lập tức lấy lại hồn phách rồi quay sang nói với cô: “Mẹ ơi, mẹ cóthể để chú bốn mắt làm bạn trai của mẹ được không?”

Cậu bé lập tức bị mẹ lớn tiếng mắng: “Con lại đangnghĩ linh tinh gì thế?”

Mạc Phi than ngắn thở dài: “Mẹ ơi, con đã chọn thay mẹtừ rất lâu rồi. Mẹ đừng có giống như chị Tình Tình con gái của bác Thôi nhé!Bác Thôi thường bảo chị ấy cứ kén cá chọn canh, chọn tới chọn lui, mãi mà chẳngcó bạn trai, kiểu gì cũng sẽ ế chồng, sau này không có người làm việc nhà giúpcho.”

Mạc Phi không những nhắc lại mà còn bắt chước đúngtheo biểu cảm, thái độ và bộ dạng của bác Thôi mỗi khi nói đến chuyện con gáichọn bạn trai, khiến cho Mạc Hướng Vãn phải bật cười. Cô nhanh chóng đẩy MạcPhi vào nhà vệ sinh rồi nói: “Thằng quỷ nhỏ, mẹ đâu phải là chị Tình Tình củacon chứ?”

Mạc Phi ngoan ngoãn cầm lấy bộ quần áo ngủ đi vàophòng tắm, lúc đứng chờ hứng nước, liền nói thêm: “Mẹ ơi, bác Thôi nói sẽ đăngký cho chị Tình Tình lên tờ Thứ Bảy hẹn hò đấy!”

Nghe thấy Mạc Phi nói vậy, cô đoán được ngay cậu béđang muốn gì, trong lòng thầm nghĩ, sau này không thể cho con trẻ xem quá nhiềuchương trình về tình cảm, xem mấy bộ hoạt hình vẫn là an toàn nhất.

Cô hôn lên má Mạc Phi một cái, rồi nói: “Được thôi,con không phải học theo bác Thôi lo lắng cho mẹ nữa. Con chính là bạn trai nhỏbé của mẹ rồi, mẹ không cần người bạn trai nào khác.”

Mạc Phi cởi quần áo, bước vào bồn tắm, nói với MạcHướng Vãn đang đứng bên ngoài cửa rằng: “Thế nhưng con vẫn chưa biết giặt quầnáo mà.”

Mạc Hướng Vãn liền đáp: “Đợi khi nào con được mười mấytuổi thì sẽ biết giặt thôi.”

Mạc Phi nghe thấy có lý, nhưng lại nghĩ: “Thế này thìkhông ổn ngày mai tốt nhất nên hỏi chú bốn mắt xem có biết giặt quần áo khôngđã!”

T¬T

Sau khi sắp xếp cho Mạc Phi đi ngủ, Mạc Hướng Vãn cũngđi tắm, giặt quần áo và cho mộc nhĩ trắng vào trong nồi hầm điện chuẩn bị chobữa sáng hôm sau. Bận rộn như vậy khiến cho lưng cô trở nên mỏi nhừ, đau nhói.Lúc ấy, trong lòng cô đột nhiên dâng lên nỗi thê lương khó tả.

Con đường phía trước còn nhiều gian nan, cô chỉ cần cóMạc Phi là đủ rồi, thế nhưng Mạc Phi lại muốn có cả bố. Đứa trẻ lớn vậy rồi màcũng hy vọng có chỗ dựa vững chắc hơn so với người mẹ của mình.

Cô không phải là vạn năng, lại càng chẳng phải vôđịch, cũng có những việc vượt quá khả năng. Điều này cô vô cùng rõ, từ trướcđến nay vẫn luôn cho rằng mình có thể bù đắp được chỗ trống đó, chứ không baogiờ ngờ được rằng lỗ hổng đó càng ngày càng rõ ràng hơn.

Mạc Hướng Vãn nhắm mắt lại, không nghĩ gì thêm. Trướctiên phải đắp mặt nạ đã, kiểu gì cũng phải chuẩn bị một làn da khỏe mạnh nhấtcho buổi đi làm ngày mai.

Thế nhưng, chẳng thể ngờ được, ngày hôm sau lại xảy rachuyện khiến cô càng đau đầu nhức óc hơn.

T¬T

Chín giờ sáng. Mạc Hướng Vãn tới công ty, vừa mới bướcvào văn phòng đã nghe thấy Tống Khiêm đang quát Trâu Nam: “Bản hợp đồng này mấyngười theo dõi kiểu gì đây? Người quản lý của Mai Phạm Phạm đã gửi email đếnmọi báo đài báo rằng mười giờ sẽ mở một cuộc họp báo.”

Trâu Nam căng thẳng tới mức nước mắt lưng tròng, lắpbắp trả lời: “Lúc đó ký hợp đồng gấp quá, chúng em cũng không biết”. Lời vừathốt ra, cô lại bị Tống Khiêm mắng té tát cho một trận nữa.

Mạc Hướng Vãn vừa bước vào phòng làm việc nghe thấyvậy liền biết ngay đã xảy ra chuyện lớn. Trâu Nam vẫn bảo vệ cho cô, im lặngnghe mắng không cãi lại lời nào. Cô liền lên tiếng: “Hợp đồng của Mai Phạm Phạmtôi theo dõi gấp quá. Bản chính Bộ phận Pháp vụ đã đọc rồi, còn chưa ký phầnPhụ lục. Cô ấy muốn tổ chức họp báo để làm gì?”

Tống Khiêm tức tới mức gân xanh nổi đầy mặt, ném luônquyển sách trong tay đi: “Làm cái cái gì hả? Cô ta nói rằng, đã ký phải bản hợpđồng không bình đẳng, thù lao đóng phim thấp, thời gian quay gấp gáp, khiến côta bỏ lỡ cơ hội đóng phim nghệ thuật, cho nên muốn hủy hợp đồng.”

MạcHướng Vãn vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Đây là chuyện từ bao giờ vậy?”

“Một tiếng đồng hồ trước, nếu như không phải người bạntrong giới phóng viên của tôi báo cho, có lẽ giờ này chúng ta vẫn còn như ếchngồi đáy giếng”. Anh lại nhặt quyển sách lên. “Tôi đã thay mặt cô ấy nhận babuổi trình diễn, một cái là của nhãn hiệu quốc tế, lần này phải làm sao đây? Côta đang chơi chúng ta đây mà!”

Mạc Hướng Vãn liền gọi điện thoại cho Hứa Hoài Mẫn,chị ta cũng hét loạn lên: “Tôi đã nói là bản hợp đồng này có vấn đề, còn chưalên kịp làm Phụ lục đã vội ký kết rồi. Trên hợp đồng chỉ nói mỗi tiền thù laovới thời hạn thôi, hoàn toàn không hề liệt kê chi tiết về việc diễn xuất, quảngcáo.”

Lúc này điện thoại lại reo lên, Trâu Nam nhấc máynghe, đứng cách khá xa vẫn nghe thấy người ở đầu kia điện thoại hét lớn tiếng.Trâu Nam hãi hùng đưa điện thoại cho Mạc Hướng Vãn: “Điện thoại của bên tổ quayphim.”

Tống Khiêm khoanh tay nói: “Lần này thì tiêu rồi, vìMai Phạm Phạm mà chúng ta đã đắc tội hết với các nhà quảng cáo và các đạo diễnlớn.”

Mạc Hướng Vãn nhận điện thoại, ngay câu đầu tiên đãnói: “Đạo diễn Trịnh, xin ngài đừng có tức giận, nghe tôi nói vài câu đã.”

Tính cách của đạo diễn quay bộ phim lịch sử lần nàykhó chịu vô cùng, chẳng thèm nghe cô nói gì, mở miệng ra mắng hoàn toàn khôngcó hồi kết, mắng liền lúc cả tổ tông mười tám đời nhà Mạc Hướng Vãn. Vì kế sinhnhai, cô cũng đành để mặc ông mắng. Sau khi trút hết tức giận, ông ta liền dậpmạnh máy xuống.

Đây là một buổi sáng hỗn loạn đến cực điểm, điện thoạitừ khắp nơi liên tục gọi tới, chỉ trích, mắng nhiếc, suy đoán đủ kiểu. Tất cảmọi người trong phòng làm việc đều phải bình tĩnh hạ giọng giải thích cho từngngười một, tất cả đều vì Mai Phạm Phạm cả.

Mạc Hướng Vãn mãi vẫn chẳng tìm ra được đầu mối, VuChính đến nơi liền phân chia công việc cần làm cho tất cả mọi người: “Bộ phậnNghệ thuật thì sang bên tổ quay phim, thảo luận phương án giải quyết cho tôi.Bộ phận Kế hoạch cũng Bộ phận Phục vụ khách hàng đi thương thảo cùng bên 4A,Trương Bân với tôi đích thân lên Cục Lao động một chuyến.”

Mạc Hướng Vãn vô cùng kinh hãi đến mức không biết nóithêm gì, sự việc này để Vu Chính phải đích thân xuất kích lên Cục Lao động,cũng đồng nghĩa với việc sẽ kiện nhau ra tòa.

Tống Khiêm nói: “Mai Phạm Phạm nói bản hợp đồng củachúng ta vi phạm Luật Lao động, phải tìm cơ quan hữu quan kiện tụng.”

Mạc Hướng Vãn phải hít thở sâu vài lần mới có thể bìnhtĩnh lại được. Toàn bộ thông cáo, chương trình rồi các hạng mục quảng cáo gầnđây của Mai Phạm Phạm đều do một tay cô sắp xếp. Là một người mới nhưng muốntham gia vào các bộ phim kinh phí lớn, đương nhiên phải cố gắng hơn những nghệsỹ khác nhiều rồi. Làm gì có ai lại tranh cãi vì có nhiều công việc để làm chứ?

Cô bất giác lên tiếng hỏi Tống Khiêm: “Tại sao cô taphải làm vậy chứ?”

Tống Khiêm tức giận nói: “Gái lẳng lơ khó chiều.”

Lời nói của anh vô cùng khó nghe, ngay cả Mạc HướngVãn nghe mà cũng cảm thấy khó chịu. Cô chẳng thèm để ý đến Tống Khiêm nữa, quayvề phòng làm việc, lấy lịch trình của Mai Phạm Phạm ra rà soát lại một lượt.