Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 25



Mạc Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, kiên cường bướctiếp, muốn đi về một nơi nhưng lại chẳng biết phải đi về đâu. Chiếc di động bọcngoài bằng lớp kim loại lạnh như băng, vào tiết trời tháng Mười hai càng lạnhđến mức như muốn đóng băng bàn tay cô lại. Cô chẳng suy nghĩ nhiều, tắt luônnguồn di động, cứ như thể đã đóng lại được tất cả mọi ồn ào, huyên náo, thị phiđáng sợ.

Nhưng con đường giữa thanh thiên bạch nhật thế này làmsao có thể không huyên náo, ồn ào? Cô lại đứng ở giữa con đường đó nên càngchẳng thể nào trốn được. Mạc Hướng Vãn vô thức bước vào một con đường nhỏ.

Hai bên đường là những căn nhà cũ kỹ, nơi đây ánh mặt trờicũng dịu nhẹ hơn, không đón nhận được nhiều ánh nắng ấm áp như bên ngoài. Côthận trọng tiến từng bước về phía trước, chỉ sợ sẽ đi nhầm, thế nhưng, cô cũngmuốn nhanh bước để đi hết con đường này, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề,chán nản.

Đây là nơi cô xuất phát, thật không ngờ giờ lại bị bứcép quay về chốn này.

Cánh cửa lớn in đậm dấu vết thời gian hiện ra trướcmặt, trong vô thức cô đã loạn bước đi tới nơi này. Rất nhiều năm trước, cô cầmtheo một bọc đồ bé nhỏ bước đi từ đây, sau đó chẳng bao giờ quay lại nữa.

Mạc Hướng Vãn lại muốn quay về điểm xuất phát, tráitim không chịu khuất phục trong cô bắt đầu hoang mang, bất lực.

Căn nhà vẫn còn đó nhưng người thì chẳng còn đây nữa.Mạc Hướng Vãn bình tĩnh lại nhìn, xung quanh đều là các hộ gia đình đã di dời,nơi này sắp sửa không tồn tại nữa.

Cô thầm nghĩ, tất cả đã sắp biến mất rồi, tại sao côvẫn chẳng thể nào rũ bỏ được quá khứ? Hay do chính cô đã gieo mầm đó, cho nêncô nhất định phải nhận quả kia.

Đang nghĩ miên man thì đột nhiên có người gọi tên cô.

“Mạc Hướng Vãn?” Giọng nói mang theo thái độ hồ nghikhông chắc chắn.

Mạc Hướng Vãn quay lại nhìn, người hỏi chắp tay saulưng, khuôn mặt hài hòa, đang nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, xúc động. Cônhìn một hồi rồi kinh ngạc kêu lên: “Thầy Ngô?”

Thầy chủ nhiệm thời cấp ba của cô giờ đây mái tóc đãbạc nhiều nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ sự quan tâm tận tình năm xưa. Thầy vẫncòn nhận ra người học sinh của mười năm trước, ngay cả tên cũng không hề gọisai, điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng xúc động.

Cô bước tới trước mặt người thầy cũ, cúi đầu theo đúnglễ trò cũ gặp thầy: “Em chào thầy Ngô.”

Thầy Ngô nhìn thấy cô, trong lòng cảm thấy vui mừng vìbất ngờ gặp lại học trò cũ, nở nụ cười hiền hậu nói: “Nhiều năm không gặp lại,nhìn em trông rất ổn.”

Đúng thế, thầy Ngô sẽ tưởng rằng cô đang sống rất ổn,bởi vì cô đang mặc trên người bộ quần áo đúng tiêu chuẩn văn phòng, trang điểmnhẹ, đứng đắn, chỉnh tề, búi tóc gọn phía sau, không còn chút vết tích hư hỏngnào của năm xưa nữa.

Mạc Hướng Vãn thật sự muốn nói: “Thầy ơi, thầy đã nhầmrồi, bây giờ em không ổn chút nào”, thế nhưng cô chẳng thể nào thốt ra khỏimiệng được, cô chỉ cầm lấy tay của thầy Ngô, nói qua về tình hình công việchiện nay của mình. Cô nghĩ rằng, thời gian qua mình đã hy sinh rất nhiều chocông việc, mọi người đều công nhận thành tích cô đạt được, đây là một thànhtích khá ổn, xứng đáng được đem ra để báo cáo với người thầy tận tâm này.

Thầy Ngô vừa nghe vừa gật đầu, tỏ ra vô cùng mãnnguyện: “Mạc Hướng Vãn, em đã làm rất tốt, cho nên thầy mới nói cuộc đời củamình thì mình phải nắm lấy, những chuyện mà em muốn làm, thế nào cũng sẽ làmđược. Thầy luôn luôn tin tưởng vào em.”

Mạc Hướng Vãn thì thầm nói: “Thầy ơi, em thật sự…”

Thầy Ngô mỉm cười hiền hậu: “Cuộc đời của em đã từnggặp nhiều sóng gió, nhưng điều đó không quan trọng, nhìn thấy em bây giờ sốngtốt như vậy là thầy an tâm rồi. Công sức mình bỏ ra nhất định sẽ thu nhận lạiđược thành quả. Trước kia, thầy vẫn thường dạy các em rằng, vấp ngã một lầnkhông sao hết, nếu như sau khi vấp ngã không biết đứng dậy thì đó mời là điềubất hạnh nhất. Mạc Hướng Vãn, em vẫn luôn là một học sinh ngoan, bây giờ cóphải em đã làm được điều mà mình mong muốn?”

Việc mà cô muốn làm là gì?

Ngày trước, thầy Ngô từng hỏi cô: “Rốt cuộc em muốnlàm gì?”

Lúc đó, cô mơ màng nói với thầy Ngô rằng: “Em thật sựkhông biết mình muốn làm gì nữa.”

Thế nhưng đến bây giờ, cô hoàn toàn có thể trả lờiđược câu hỏi này của thầy Ngô. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn nỗ lực làm mọiviệc, làm cho tới mức bản thân vừa ý mới thôi, đây là sự thật mà không có gì cóthể hủy hoại được.

Cô nhìn thầy Ngô gật gật đầu, muốn hoàn thành lời hứamà trước kia cô đã không làm được. Cô nói: “Thầy Ngô, bây giờ em đã biết đượcem muốn làm gì và em đang nỗ lực làm mọi việc.”

Thầy Ngô nở nụ cười hiền từ: “Thế thì đừng có nghĩ lạichuyện ngày xưa nữa, Mạc Hướng Vãn, bây giờ em đang bước vào một trường họcmới, học một học kỳ mới, hãy quên hết tất cả những điểm số dưới trung bìnhtrước kia đi.”

Đây là một người thầy rất hóm hỉnh, lời nói của thầykhiến cho Mạc Hướng Vãn bật cười, nụ cười trên khuôn mặt khiến cho sầu muộntích tụ trong lòng cũng tan biến.

Chợt nhớ ra, cô liền hỏi: “Tại sao thầy lại đến đây?”

Thầy Ngô mỉm cười: “Đến thăm nhà học sinh”. Thầy nhìnvào cánh cửa cũ kỹ phía sau lưng cô nói: “Ông bà nội của em ở nước ngoài vẫnkhỏe chứ?”

Mạc Hướng Vãn không biết phải trả lời như thế nào, bởivì cô hoàn toàn không biết. Lúc này, cô mới hoảng hốt nhận ra, bản thân sauchừng ấy năm thật sự đã vứt bỏ quá khứ sang một bên, không quan tâm gì hết. Thếnhưng, quá khứ vẫn luôn đi theo cô như hình với bóng, không phải cứ vứt bỏ đilà mãi mãi không bao giờ nhìn thấy nữa.

Cô chỉ biết im lặng rồi lắc đầu.

Người thầy hiền hậu không hỏi thêm nữa, nói lời tạmbiệt rồi tiếp tục công việc của mình.

Thế nhưng, câu hỏi của thầy khiến cho Mạc Hướng Vãncảm thấy áy náy, hối hận, cô tìm chìa khóa trong túi xách của mình, thật rachiếc chìa khóa này vẫn luôn nằm trong chùm chìa khóa của cô, chỉ là cô khôngbao giờ động đến mà thôi, bây giờ lấy ra mới chợt nhận ra rằng nó vẫn luôn nằmở đây.

Trước khi ra nước ngoài, ông bà nội đã đưa chìa khóacho cô. Ông nội nói: “Cháu hãy dọn đến ở căn nhà này, hộ khẩu của cháu vẫn ởđây, sau này nếu được thì hãy chuyển cả hộ khẩu của đứa bé về đây. Nói chocùng, đây cũng là nhà của cháu.”

Vậy mà kể từ khi người thân ra đi hết, cô vẫn luônkhóa cửa bỏ trống căn nhà này, không quay lại thêm lần nào nữa.

Mấy hộ hàng xóm gần đây đều truyền tai nhau rằng cháunội của ông mới tí tuổi mà đã mang bầu, bị nhà trường đuổi học. Khi ông bà rađi vẫn còn mang trong lòng biết bao sầu muộn. Vì vậy, cô không thể nào về đây ởđược.

Hôm nay, khi quay lại con đường nhỏ hẹp này, cảnh vậtcòn đây mà người đã không còn nữa, thỉnh thoảng nhìn thấy người đi đường nhưngcũng đều là những khuôn mặt lạ lẫm, mơ hồ.

Mạc Hướng Vãn hít một hơi thở sâu, chuẩn bị bước vàocăn nhà cũ của mình.

Bỗng có người đứng phía sau gọi cô “Hướng Vãn”. MạcHướng Vãn giật mình quay lại, thì ra là Mạc Bắc.

Mạc Hướng Vãn ngạc nhiên nhìn anh đang đi rất nhanh vềphía cô. Vào một ngày trời lạnh như hôm nay, vậy mà anh vẫn vã cả mồ hôi, nhưngvừa nhìn thấy cô, ánh mắt anh hiện rõ nét vui vẻ và an tâm.

Mạc Bắc lại gần nằm lấy tay cô rồi nói: “Thì ra emđang ở đây.”

Anh nói xong liền cầm lấy chùm chìa khóa trong tay cômở cửa, bên trong sực ra mùi ẩm mốc lâu ngày. Mạc Hướng Vãn đưa tay xua xuatrước mặt, do dự không biết có nên đi vào trong hay không nữa?

Mạc Bắc cảm nhận thấy liền dừng lại hỏi: “Em có vào không?”

Mạc Hướng Vãn dừng bước bên ngoài cửa, ngó đầu vàonhìn khoảng tối đen bên trong. Cô không muốn bước vào nên nói: “Em chỉ muốn xemqua thôi.”

Chợt nhớ ra điều gì, cô quay sang nhìn anh: “Tại saoanh lại đến đây?”

Mạc Bắc dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô đầy trách móc:“Em tắt di động, anh đành phải dùng đầu óc suy đoán xem em sẽ đi đến đâu.”

Cô áy náy đáp lại: “Em xin lỗi.”

Mạc Bắc đưa tay đóng cánh cửa rồi khóa lại, sau đónói: “Không xem nữa thì thôi, ở đây cũng sắp phá bỏ rồi, nhà cũ cũng không cầnthiết phải vào xem làm gì.”

Anh nắm lấy tay cô rồi nói tiếp: “Chúng ta đi ra ngoàidạo phố đi!”

Mạc Hướng Vãn liền đi theo Mạc Bắc bước ra khỏi conđường nhỏ, quay trở lại đường cái rộng rãi, huyên náo.

Ngồi trong xe của Mạc Bắc, anh nắm chặt lấy bàn taycô, rất chặt, không chịu buông ra. Mạc Hướng Vãn có thể cảm nhận được, cô quaysang nhìn anh, anh mím chặt môi, có lẽ đang không vui vẻ gì.

Cô bất giác nói với anh: “Mạc Bắc, em không muốn giấugiếm anh điều gì, có được một người có thể để em an tâm nói ra hết mọi thứ làphúc phận của em. Mạc Bắc, lúc này em thật sự cảm thấy rất hoảng sợ.”

Mạc Bắc khẽ khàng nói: “Lúc không thể nào liên lạcđược với em, anh cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ.”

“Mạc Bắc, em không phải con người có lòng độ lượng, emkhông thể nào chịu nổi quá nhiều áp lực, vậy nên đành tắt di động đi.”

“Hướng Vãn, nếu không chịu nổi thì đừng một mình gánhchịu nữa, em chỉ cần nói cho anh biết là được rồi.”

“Liệu em có gây ảnh hưởng xấu đến anh không?” Cô nhìnanh bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Nếu như anh dễ dàng bị người khác gây ảnh hưởng đếnvậy thì chẳng thể nào sống được đến bây giờ rồi”. Anh nghiêm mặt nói với cô.“Hướng Vãn, nhiều lúc em đã nghĩ sự việc quá mức nghiêm trọng đấy.”

Nói xong, Mạc Bắc liền rút một tập thư từ trong túira, có bức ố vàng, có bức rách nát, một tập khá dày, khiến cho Mạc Hướng Vãnngây thần người ra.

Anh đặt chồng thư này lên trên đùi cô.

“Khi nào về đọc hết đi, không phải tin xấu đâu.”

Trong số thư này có bức gửi đến từ thành phố phía Nam,có bức gửi về từ nước ngoài, địa chỉ đều là ở khu nhà cũ, người nhận thư đều làcô cả.

Mạc Hướng Vãn nhẹ nhàng cầm những bức thư rách nátnày, dường như đang vô cùng sững sờ, cô mở từng bức ra đọc. Thật sự, có rấtnhiều thư, còn có cả những tờ giấy chuyển khoản. Cô đọc không hết, chỉ nhìnngày tháng ở ngoài phong bì, bức gần nhất là khoảng hai tháng trước, lâu nhấtchính là khoảng tám năm trước.

“Em đang thu người lại quá mức đó.”

“Thế nhưng em không muốn nhìn thấy những thứ này. Từtrước đến nay, bọn họ đều không đến tìm em.”

“Hai người họ đều đã quay về đây, chỉ là em không muốngặp lại cho nên họ không thể nào gặp em được. Có lẽ cả hai người đều đang cảmthấy áy náy, hối hận vô cùng.”

Cô cúi đầu xuống thì thầm: “Làm như vậy thì có ý nghĩagì chứ? Em thật sự cảm thấy mệt mỏi, em không muốn đọc thư nữa.”

“Được thôi.”

Mạc Hướng Vãn nắm lấy bàn tay của Mạc Bắc rồi nói:“Mạc Bắc, hãy đưa em tới một nơi có thể nghỉ ngơi dưỡng sức được không?”

Mạc Bắc nhìn cô vui vẻ nói: “Tuân lệnh.”

Trên suốt đường đi, Mạc Hướng Vãn ôm chồng thư tronglòng, nhưng trái tim lại đang nghĩ về Mạc Bắc.

Làm sao anh có thể tìm được cô? Nhưng quá trình vànguyên nhân đều không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ người đàn ông nàyđang ở bên cạnh cô, đúng vào lúc cô không biết đi đâu, làm gì, ngẩn ngơ đứng đóthì anh liền xuất hiện như một phép màu vào kéo cô vào lòng.

Mạc Bắc lái xe đưa cô đến một nơi, nơi mà cô có thểnhìn thấy khu nhà cũ của mình từ xa, kiến trúc cổ xưa trải qua bao năm thángvẫn sừng sừng đứng đó.

Mạc Bắc cho xe dừng lại ở bãi đỗ, hai người đi rangoài, lúc bước qua cánh cửa, cô đã nắm chặt lấy bàn tay anh.

“Hướng Vãn, có muốn nhìn thấy căn phòng trước kiakhông?”

“Căn phòng nào?”

“Chính là một khởi điểm.”

Mạc Hướng Vãn nhớ rõ rằng, sảnh lớn ở nơi này có mộtmái vòm màu trắng sữa, sau buổi trưa sẽ không nhìn thấy ánh đèn nữa, thế nhưnglúc nào cũng có thể nhìn thấy chiếc đèn treo bên ngoài cửa kính. Tất cả đềuhiện lên trong đầu cô lúc này.

Mạc Bắc dẫn cô bước lên tấm thảm mềm mại mà dày dặn,từng bước từng bước tiến vào nơi hai người đã bắt đầu.

Tất cả mọi thứ ở đây đều là đồ cũ, được sửa sang rồimở cửa lại, nhìn mọi thứ cũng trở nên mới mẻ hơn. Kiến trúc của nơi đây vẫnđược giữ nguyên như tám năm về trước, sau khi sơn sửa lại, cảm giác đã hoàntoàn khác.

Hai người bước vào phía căn phòng ấy, trong này cũngđã khác trước rất nhiều.

Mạc Hướng Vãn buông tay Mạc Bắc ra, tiến lại gần cửasổ. Nơi này không còn cột chống nữa, chỉ còn lại tấm thảm đỏ tươi, đặt chân lênphía trên cảm giác cũng không còn như trước nữa.

Cô tựa bên khung cửa sổ ngắm con sông Hoàng Phố đangđược phủ một màu vàng lóng lánh của ánh hoàng hôn.

Mạc Bắc ôm cô từ phía sau.

Mạc Hướng Vãn khẽ run người.

Cô vẫn nhớ rõ, người thanh niên mặc chiếc áo khoácbông chẳng khác gì những khách làng chơi khác với cái ôm lạnh lẽo tựa băng, côđã cam tâm tình nguyện dâng hiến tấm thân mình. Còn anh của lúc này thân ngườiấm áp, mềm mại giống như tấm thảm phía dưới chân đang bao bọc lấy cô.

Mạc Bắc ôm lấy phần eo của cô, thì thầm: “Em khôngphải là Thảo Thảo, em chính là Mạc Hướng Vãn”. Anh mở cánh cửa sổ ở phía trướcmặt cô ra, để cho luồng không khí tươi mới, trong lành tràn vào khắp phòng.

Cô hít một hơi thật sâu.

Trên mặt kính cửa sổ vẫn in rõ dòng chữ “Giáng sinhvui vẻ” và cả hình ảnh ông già Noel đang tươi tắn mỉm cười.

Cô chỉ vào ông già Noel rồi nói: “Em nhớ rõ trước kia,đây là dòng chữ tiếng Anh.”

“Thời đại đã thay đổi, bây giờ người Trung Hoa cũngđón lễ Giáng Sinh, đương nhiên phải viết chữ Hán rồi.”

“Có phải tất cả đều đã đổi thay? Thật sự là đã thayđổi hết rồi sao? Những vết tích của quá khứ đều không còn nữa?”

Mạc Bắc im lặng, cùng cô nhìn về con sông ngoài cửasổ.

Kiến trúc ở phía bên kia con sông Hoàng Phố hiện đại,sang trọng, các tòa nhà chọc trời thi nhau xếp hàng, phản chiếu lại ánh nắnghoàng hôn rực rỡ.

Anh nói: “Khi em còn nhỏ, nhất định đã đi đến nhữngnơi thế này, có còn nhớ cảm giác khi nhìn về phía bên kia sông không?”

Cô khẽ “ừm” một tiếng.

“Ai ngờ được khu vực đổ nát năm xưa lại biến thành khuvực tiền tệ huy hoàng, tráng lệ như bây giờ. Chỉ cần chúng ta muốn, tất cả đềucó thể.”

“Đây chính là có nỗ lực ắt có thành công.”

“Hướng Vãn, bởi vì có công sức của con người, cho nênrất nhiều thứ đã thay đổi.”

Mạc Bắc hôn lên vành tai cô, khiến cô cảm thấy nhồnnhột nhưng lại không hề trốn tránh, cô để mặc cho anh truyền hơi ấm sang mình.

“Em sắp sửa thất nghiệp rồi, đúng vào thời kỳ khó khănthế này. Bên công ty mới cũng không cần em nữa, em thất bại hoàn toàn rồi. Bâygiờ là lúc em phải gánh chịu hậu quả của tất cả những sai lầm mắc phải trướckia.”

“Đối mặt với thử thách, em sẽ càng ngày càng mạnh mẽhơn, ông trời có mắt mà, em nhất định phải tin vào bản thân.”

Mạc Hướng Vãn quay người lại nói: “Đúng vậy, em phảitự tin vào bản thân. Mạc Bắc, tất cả rồi sẽ tốt đẹp, ngày mai chúng ta vẫn códũng khí tiến lên để đón nhận ánh nắng mặt trời, đúng không nào?”

Mạc Bắc mỉm cười: “Ai dám nói không phải chứ?”

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi cô.

Cách thức anh đăt nụ hôn cũng đã khác, dù rõ ràng vẫncùng một bờ môi ấy.

Mạc Hướng Vãn nghĩ, đây không phải là quá khứ mà làhiện tại. Trên cùng một địa điểm nhưng tâm trạng của hai người đã hoàn toànkhác xưa.

“Hướng Vãn, lúc không tìm được em, anh thật sự cảmthấy cô cùng sợ hãi. Anh không hy vọng em nhớ lại quá khứ, em hãy dũng cảm tiếnlên phía trước.”

Mạc Hướng Vãn thì thầm gọi tên anh: “Mạc Bắc.”

Nụ hôn của anh ngày càng nồng nàn hôn, quấn quýt lấylưỡi cô, quyến luyến mãi không chịu rời.

Nếu như tiếp tục thì mọi chuyện sẽ chẳng thể nào khôngchế được nữa, nhưng lúc này, Mạc Hướng Vãn không hề muốn rời khỏi anh, chỉ muốnthân mật ở bên anh cho tới thiên trường địa cửu.

Bàn tay của Mạc Bắc nhẹ lướt trên khắp thân người cô,dần dần làm tê dại mọi suy nghĩ trong cô.

Nhưng anh nghĩ, lúc này không được, càng không phải lànơi đây. Nơi này ẩn chứa đoạn ký ức kinh khủng nhất trong cuộc đời của MạcHướng Vãn, đối với cả anh và cô, nơi đây chất đầy những ám ảnh về một tuổi trẻbồng bột, đen tối.

Anh đưa cô đến đây là để cho cô thấy nơi đây đã thayđổi thế nào. Anh cố gắng kiềm chế bản thân, vốn dĩ muốn rời khỏi người cô vậymà lại chẳng nỡ buông ra. Anh thì thầm gọi tên cô: “Hướng Vãn?”

Anh không biết nên tiến lên hay lui về, cho nên tỏ ravô cùng thận trọng.

Mạc Hướng Vãn đang nằm trọn trong vòng tay của anh,cái ôm của anh hoàn toàn khác với chín năm trước, anh đưa cô tới đây để nhìnthấy một vùng trời hoàn toàn đổi khác ngoài kia.

Không biết tại sao cô lại cảm nhận được, sau đó xúcđộng vô ngần.

Cô chủ động hôn anh, mỗi một phút quyến luyến bên anhđều giúp cô hòa giải phần nào cảm giác hoang mang, hoảng loạn trong lòng. Cô ômchặt lấy anh, hai người sẽ chẳng bao giờ chia cách nữa.

Mạc Hướng Vãn tựa vào ngực anh thì thầm: “Nơi này cóphải đã từng sửa sang rồi?”

Mạc Bắc bật cười: “Không, vòi nước trong nhà vệ sinhvẫn làm từ bạc.”

Cô lại hỏi anh: “Mạc Bắc, em thật sự có thể tìm đượcmột điểm xuất phát mới chứ?”

Mạc Bắc không trả lời, anh tự cảnh báo bản thân khôngnên quá đường đột, thế nhưng cô như ngọn lửa mãnh liệt, đã thiêu đốt cả thânngười anh. Anh ôm chặt lấy cô, trong khoảng khắc đó, trời đất như xoay chuyển,anh đặt cô lên giường, thận trọng hôn lên người cô.

Mạc Hướng Vãn khẽ hít thở, một luồng khí nóng rựctruyền từ trái tim ra khắp thân người.

Lúc này, người đàn ông ở bên cô đã kịp thời tìm đếnvào lúc cô mất hết phương hướng, nắm chặt lấy tay cô. Cô gần như tan chảy trướcnụ hôn nồng nhiệt, ấm nóng của anh.

Đôi tay của Mạc Bắc đặt lên thân người cô, anh nóitrong hơi thở gấp gáp: “Hướng Vãn, cứ tiếp tục thế này anh sẽ lại mắc sai lầmmất. Anh vồn dĩ không muốn…”. Lời còn chưa dứt, Mạc Hướng Vãn đã ngẩng đầu lênđặt nụ hôn lên môi anh.

Bàn tay ôm chặt lấy bầu ngực cô, tai anh áp sát vàođến mức nghe rõ mồn một nhịp đập trái tim cô.

Mạc Hướng Vãn nắm chặt lấy bàn tay, nhìn anh thầmnghĩ, anh không chỉ là bố của con trai cô mà còn là người đàn ông mà cô hếtlòng yêu thương. Vật cản giữa cô và anh dường như đã bị đạp đổ từ rất lâu rồi.

Mạc Bắc nhìn Mạc Hướng Vãn đang nằm trong vòng taymình, ánh mắt cô tràn ngập tình yêu, lòng nhiệt thành, sự háo hức, cô đang bắtđầu hòa quyện thành một thể với anh. Cô đã tiếp nhận hơi ấm mà anh mang tới,anh hy vọng bản thân có thể mang đến cho cô những gì mà cô hằng khao khát.

Anh và cô của hôm nay không còn là Mace và Thảo Thảongày xưa nữa. Anh là Mạc Bắc, còn cô là Mạc Hướng Vãn. Giờ phút này họ là củanhau, hòa vào làm một, trao nhau nụ hôn nồng cháy, nụ hôn đó giống như ngọn lửamãnh liệt thiêu cháy hết mọi chuyện trong quá khứ, cả cái lần đầu tiên khôngvui vẻ gì tại chính nơi đây cũng theo đó mà tan theo mây khói.

Lúc Mạc Bắc tiến vào, Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi đau,nhưng không hề trốn tránh. Qua bờ vai anh, cô nhìn thấy ánh hoàng hôn rạng rỡchiếu rọi vào trong phòng, in bóng lên mặt đất. Thân thể cô tiếp nhận anh, chonên trái tim cũng mở rộng chào đón.

Mạc Bắc cúi đầu nhìn cô, chậm rãi kết hợp cùng cô, đểtiến vào nơi thẳm sâu nhất.

Cô đang căng thẳng, cơ thể cũng trở nên căng cứng, anhliền dùng nụ hôn để khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn, để cô dần dần mở rộngcon tim hơn nữa. Giờ đây đã không còn vật cản gì, họ dùng sự tiếp xúc thân mậtnhất thay cho ngôn ngữ để thấu hiểu lần nhau.

Lúc này, Mạc Hướng Vãn chẳng còn suy nghĩ được gì nữa,người đàn ông trên cơ thể mình đang dần tăng sức mạnh, mỗi lần anh tiến vào côlại cảm thấy trái tim mình như nhẹ nhõm hơn.

Anh cũng nỗ lực kết hợp nhịp nhàng với cô, hoàn toànkhác với anh của nhiều năm trước. Thân thể anh tràn đầy sức lực, mang trongmình dục vọng chiếm lĩnh và bảo vệ.

Mạc Hướng Vãn dần vứt bỏ nỗi sợ hãi của nhiều nămtrước, toàn tâm toàn ý đón nhận anh cùng tình yêu sâu đậm của anh nữa. Hànhđộng thân mật lúc này giữa họ mang theo một sức công phá lớn khiến toàn thân cônhư đang thay đổi hoàn toàn, thật sự chẳng cần phải suy nghĩ gì, cũng chẳng còntâm sức mà nghĩ tới nữa. Có lẽ cứ như vậy, giao phó tất cả cho người đàn ôngnày, vì anh đã tiến được vào nơi thẳm sâu nhất trong lòng cô, cô còn lý do gìmà tiếc nuối, mà trốn tránh nữa đây?

Giây phút này, Mạc Hướng Vãn chỉ còn nghe thấy mìnhđang thì thầm gọi tên anh: “Mạc Bắc, Mạc Bắc!”

Vào thời khắc sau cùng, anh đặt tay lên ngực, lắngnghe nhịp đập trái tim cô và nói: “Thật sự, anh vô cùng vui sướng, cuối cùng đãtìm được chỗ cho mình ở trong này, chính là ở bên cạnh Phi Phi.”

Tất cả mọi thứ sau đó đều không còn nằm trong tầm kiểmsoát nữa. Mạc Hướng Vãn dường như đã tỉnh dậy giữa bao năm tháng ngủ vùi, tỉnhrồi lại ngủ tiếp, tâm hồn cô như đang trôi dạt trên mặt sông Hoàng Phố, lúcchìm lúc nổi, nhưng có một điều cô luôn được ôm chặt bởi một đôi tay rắn chắc,một cơ thể ấm áp, với cô như thế đã là quá đủ.

Một lúc sau, cô mở mắt, ngước đầu lên nhìn ánh mặttrời ngoài cửa sổ. Cô khẽ xoay người, người bên cạnh vẫn ôm chặt lấy ngực và eocô. Cô đưa tay rút lấy chồng thư trong túi xách.

Mạc Hướng Vãn bóc từng bức thư ra một, giống như đangđọc từng mục trên tờ báo vậy. Cô nhìn thấy tất cả cảm xúc hối hận, trách mắng,không hiểu và cả sự quan tâm trong những bức thư đó.

Mạc Bắc xoay người lại, ôm chặt cô vào lòng.

“Tại sao em lại gửi lại hết những bức thư đó về cănnhà cũ?”

“Thà rằng, từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ gửithư về, còn hơn là mỗi năm gửi về một phong thư, sẽ khiến cho em nhớ lại chuyệnnăm xưa.”

Mạc Bắc lại càng ôm chặt cô hơn: “Cả hai người họ đềuđã quay về tìm em, có điều không dám gặp mặt em mà thôi. Chính bởi thái độ kiênquyết không trả lời thư của em đấy.”

Mạc Hướng Vãn điều chỉnh lại dáng người trong lònganh, cô quay sang hỏi: “Anh đã liên hệ với họ?”

Mạc Bắc chỉ biết than dài.

Mạc Hướng Vãn vuốt lên mái tóc mềm mại của anh, đây làmột người đàn ông thật dịu dàng, ấm áp.

“Mạc Bắc, những chuyện nên làm, không nên làm với emthì anh đều đã làm cả rồi.”

Mạc Bắc bật cười nói: “Bởi vì em chính là món quà sinhnhật tuyệt nhất trong cuộc đời anh.”

Dựa vào sự nhanh nhạy của mình, cô bỗng hỏi anh: “Cóphải anh sinh đúng vào ngày Giáng Sinh không?”

“Thật ra, anh sinh muộn hơn chúa Giê Su năm ngày”. Anhđưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô rồi lại quay về đề tài chính. “Hướng Vãn, haingười họ rất muốn quay về thăm em.”

Mạc Hướng Vãn cúi gằm mặt xuống.

“Em không thể nào quên được quá khứ chính là do emchưa bao giờ chịu tha thứ cho hai người họ”. Anh càng ôm chặt cô hơn, muốn chocơ thể của Mạc Hướng Vãn có thể ấm hơn nữa. “Nếu vậy, bản thân em sẽ càng ngàycàng cảm thấy khổ sở hơn.”

Mạc Hướng Vãn vẫn im lặng không nói gì.

Mạc Bắc nhẹ hôn lên mái tóc cô, thay đổi tư thế ôm lấycô, hai tay vòng qua chiếc eo thon gọn, mềm mại của cô, động tác vừa thận trọnglại vừa dịu dàng. Anh đột nhiên hỏi: “Lúc sinh Phi Phi có phải em đã rất vấtvả, khổ sở?”

Đây là chuyện đã qua, khi anh hỏi đến liền gọi lêntrong cô đoạn ký ức gian truân mà cô không muốn nhớ.

Anh chính là một nửa còn lại, là người đàn ông đã đemđứa con đến cho cô. Phi Phi chính là đứa con yêu dấu, là một phần máu thịt củahai người họ.

Ý nghĩ này lại khiến cô cảm thấy ngọt ngào, ấm áp.

Mạc Hướng Vãn liền nói với Mạc Bắc: “Em đau suốt támtiếng đồng hồ liền, sau cùng phải lên bàn mổ. Phi Phi ở trong bụng em chẳng mấykhi khiến em chịu đau đớn, sau khi ra đời cũng vô cùng ngoan ngoãn, dễ nuôi, cólẽ thời gian đau đớn nhất chính là tám tiếng đồng hồ ấy.”

Anh xoay người cô lại và nhìn thấy vết sẹo in trênbụng cô, dù rằng bây giờ đã mờ nhạt đến mức gần như không nhìn thấy nữa. Anh nhẹnhàng vuốt lên chiếc bụng mềm mại, nhỏ nhắn của cô, rồi nói: “Thật sự xin lỗivì khi ấy anh đã không có ở bên cạnh em.”

“Anh có ở đó cùng chẳng làm được gì mà.”

“Ít nhất thì anh cũng có thể ở bên cạnh em.”

Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn thấy lạnh nên khẽ kêu lên:“Lạnh quá.”

Lúc này, Mạc Bắc mới nhận ra cửa sổ đang mở, anh liềnđứng dậy đóng chặt cánh cửa lại, không khí ấm áp lại lan tỏa trên thân thể haingười.

Mạc Hướng Vãn lại ôm lấy Mạc Bắc: “Em hiểu được ý anhmuốn nói.”

“Em hãy thử giải phóng bản thân, đây không chỉ đơngiản là tha thứ. Hướng Vãn, em có thể quay đầu lại thì mới có thể nhìn về phíatrước xa hơn nữa.”

Mạc Hướng Vãn thở dài: “Ở nơi này, em đã từng là mộtmón quà của anh.”

Mạc Bắc đưa tay lên trán, khẽ than: “Tốt nhất là hayquên điều đó đi, mẹ Phi Phi của anh ạ.”

Anh thấy Mạc Hướng Vãn không phản ứng gì, liền đưa taycù cô, thế là cô co người muốn trốn tránh, có điều anh không chịu thôi, khôngbao giờ lui nữa, mãi mãi nắm chặt lấy tay cô.

Mạc Bắc nói với Mạc Hướng Vãn bằng thái độ ăn vạ đếncùng: “Mẹ Phi Phi, em đã để anh tiến sâu vào trái tim em rồi thì đừng mong đuổiđược anh đi nữa.”

Mạc Hướng Vãn chỉ còn biết gật đầu mỉm cười dịu dàng.

Mạc Bắc lại nói: “Thật ra, bây giờ nghĩ lại thì chuyệnngày xưa cũng không đến nỗi tồi tệ như mình nghĩ, đúng không? Ví dụ như anhvậy.”

Mạc Hướng Vãn không nhịn được bật cười.

Mạc Bắc nhìn thấy Mạc Hướng Vãn cuối cùng đã có thểbật cười tươi tắn, vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

T¬T

Vào buổi sáng sau khi đọc được bài báo về cô ở trênmạng, Mạc Bắc nhận được điện thoại của mẹ. Bà Mạc nghiêm nghị hỏi: “Bắc Bắc,những gì viết trên mạng có phải là thật không?”

Mạc Bắc trước tiên không nói gì, anh ngẫm nghĩ một hồirồi mới chậm rãi nói: “Mẹ à, không phải mẹ đã điều tra rồi sao?”

“Mẹ vẫn luôn nghĩ là hai đứa yêu quá sớm, con ngườicủa con bé đó tốt, mẹ cũng chẳng truy cứu làm gì. Thế nhưng sự thật thì hai đứakhông phải là như vậy. Những chuyện đó bị người ta bới móc ra, làm sao mà mẹchịu đựng nổi, mất mặt thế nào con có biết không? Lần này lại còn mất mặt trướcbàn dân thiên hạ nữa chứ!”

“Mẹ ơi, lúc đó bản thân con cũng mắc phải lỗi lầm.Những người mắc phải lầm lỗi, mẹ không cho người ta con đường làm lại từ đầusao? Đừng có lúc nào cũng nghĩ tới việc mất mặt có được không ạ?”

Bà Mạc nghe thấy ý muốn biện hộ, che chở cho cô gáikia của Mạc Bắc, ban đầu lặng người ngạc nhiên, bà thật không ngờ con trai mìnhcũng có lúc kiên quyết đến vậy. Từ trước đến nay, tính cách Mạc Bắc ôn hòa, nhãnhặn, luôn luôn kính trọng, lễ phép với bố mẹ. Chính vì thế bà cảm thấy căngthẳng liền ra lệnh cho anh: “Bắc Bắc, mẹ đề nghị con mau đi làm xét nghiệmAND.”

Mạc Bắc lập tức phản đổi: “Mẹ à, không phải mẹ đã gặpđứa trẻ rồi sao? Thằng bé lẽ nào trông không giống con khi còn nhỏ? Nếu nhưtrong không giống thì làm gì có chuyện mẹ đến thăm thằng bé hết lần này đến lầnkhác như thế?”

Bà Mạc hoàn toàn không thể đối đáp lại được.

“Mẹ,con vẫn luôn tin tưởng rằng mẹ là người thấu tình đạt lý.”

Bà Mạc liền nghiêm nghị nói lại: “Lúc đó, mẹ vẫn chưa hề biết trước kia cô talàm những chuyện đó, hôm nay biết được thật sự là mẹ đã hồn bay phách tán.”

“Hồi trước, con còn làm những chuyện hoang đường, bạihoại hơn, chẳng lẽ mẹ lại không biết?”

Bà Mạc đang rất tức giận, nhưng Mạc Bắc vẫn cứ hỏiliên tục: “Mẹ ơi, bây giờ mẹ muốn con phải thế nào chứ? Sau khi xét nghiệm AND,nếu như đó là con của con thật thì cướp đứa trẻ về rồi bỏ mặc mẹ đứa bé khôngquan tâm sao? Mẹ à, mẹ còn nhớ bộ phim Đài Loan Mẹơi, xin hãy yêu con thêm lần nữa mà lần trước hai mẹ conmình cùng xem không, lần đó mẹ đã khóc rất nhiều, mẹ vẫn nói rằng bố của đứatrẻ là người không ra gì, tại sao lại đối xử với mẹ của đứa trẻ như vậy. Mẹ ơi,con không muốn làm người bố như vậy đâu.”

Bà Mạc hoàn toàn nghẹn lời, tức tối quát lên: “Conđừng có ăn nói lăng nhăng với mẹ, tự đi mà nói với bố con ấy.”

Mạc Bắc dập điện thoại, đứng bật người dậy, đi đến chỗChủ nhiệm Giang xin phép nghỉ. Anh nghĩ chuyện này không thể nào chậm trễ được,cần phải nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.

Lúc về đến nơi, mẹ anh cũng có nhà, chị giúp việc nóibuổi sáng thấy mẹ anh vội vội vàng vàng từ đâu về, vừa vào nhà đã hổn hà hổnhển nói với bố anh rất nhiều chuyện. Từ lúc đó đến giờ bà vẫn đóng chặt cửaphòng mình, còn bố anh thì đang ở trong thư phòng luyện thư pháp.

Mạc Bắc trước tiên đi gặp bố.

Anh bước vào thư phòng, nhìn thẳng vào bức tự lớn trêntường, còn Mạc Hạo Nhiên đang quay lưng lại phía anh viết chữ. Từ chỗ đứng củamình, Mạc Bắc nhận thấy mái tóc của bố đã bạc quá nửa, thân thể cao lớn của bốgiờ đây cũng đã già nua, lụ khụ đi nhiều.

Anh gọi nhỏ: “Bố ơi.”

Mạc Hạo Nhiên khẽ “ưm” một tiếng.

Mạc Bắc bước tới, tĩnh tâm mài mực cho bố. Vốn ban đầuanh nghĩ, liệu có nên để bố mở lời trước để đi vào chuyện chính không, nhưngthấy bố chỉ đưa tay cầm bút, chăm chú đặt từng nét sổ, dấu chấm, không hề có ýnói gì hết, Mạc Bắc đành chậm rãi mở miệng đi vào vấn đề anh cần nói.

“Bố à, lúc con gặp lại cô ấy, cô ấy đã là một bà mẹđơn thân chăm chỉ làm việc. Buổi tối cô ấy còn tới trường Đại học Sư phạm đểhọc lớp tại chức, thường xuyên phải làm thêm giờ. Cô ấy hoàn toàn khác với lầnđầu khi hai đứa con gặp nhau.”

Mạc Hạo Nhiên lại “ừm” một tiếng nữa.

“Con không biết tại sao tám, chín năm trước cô ấy lạilàm như vậy, nhưng lúc đó con cũng là một người chẳng ra gì, không hề nghiêmchỉnh chút nào. Thế nhưng cô ấy đã sinh con của con ra đời, sau đó sống đứngđắn nuôi con chừng ấy năm nay. Bố à, trước kia chính bố từng nói, con ngườiquan trọng nhất chính là phải sống một cách “nghiêm túc”. Cho nên, cô ấy cũngđã dạy dỗ và nuôi nấng ra một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu như thế.”

Mạc Hạo Nhiên vẫn chỉ quan tâm đến việc luyện thưpháp, Mạc Bắc nhìn qua, bố anh đang viết “Thái cúc mọc hướng Đông, ưu nhã ngắmNam Sơn”. Anh không nhịn được, đành bật cười ra tiếng.

Mạc Hạo Nhiên nghiêm mặt lại nói: “Nói cho cùng thì bốchẳng thể nào hiểu mẹ đứa trẻ được như con.”

“Bố ơi, các báo, đài tối nay chắc sẽ còn đăng nhiềutin tức tầm bậy tầm bạ khác nữa, có điều con vẫn cứ tuân theo đúng lời dạy dỗcủa bố, vào dịp đón năm mới sẽ đưa cháu trai về, chỉ cần bố đồng ý là được ạ.”

Mạc Hạo Nhiên chắp tay ra sau lưng nhìn bức tự mìnhvừa viết, đột nhiên than thở: “Bố già thật rồi, tay cầm bút không còn đủ sứcnữa, con nhìn chữ “Thái” mà xem, trông mềm yếu quá, làm sao có thể “ưu nhã ngắmNam Sơn” được nữa chứ?”

Mạc Bắc vẫn im lặng chờ câu trả lời của bố.

Mạc Hạo Nhiên tiếp tục ngắm bức tự, trầm ngâm nói: “Từtrước đến nay, bố luôn giữ sự thanh bạch của bản thân, con hiểu điều này mà.”

Mạc Bắc đưa ánh mắt vừa thận trọng vừa cung kính nhìnông.

“Nếu như ngay cả bố cũng không đồng ý thì con sẽ làmnhư thế nào?”

Mạc Bắc từ từ bước tới bên chiếc bàn viết chữ, anhđứng bằng một tư thế cung kính nhất rồi nói với bố: “Bố, mấy năm đi làm, concũng tích lũy được một khoản tiền nhất định, con sẽ mua một căn phòng ba phòngngủ, hai phòng khách ở gần đây để gia đình ba người chúng con sinh sống. Hainăm nữa thì con trai con sẽ thi vào cấp hai, con hy vọng có thể cho thằng béhọc ở trường trong khu nhà mình. Bố à, chỉ cần bố mẹ điện thoại một cuộc, consẽ quay về làm trong đạo hiếu, bất cứ lúc nào bố mẹ cũng có thể sang thăm PhiPhi.”

Mạc Hạo Nhiên cũng đứng bật dậy, nhìn vào đứa con traiđang đứng trước mặt mình. Một ánh mắt trong sáng, không tức giận, không tự ti,đứng nghiêm trang ở đây, biểu đạt rõ mọi suy nghĩ trong lòng.

Mạc Bắc tiếp tục nói: “Mẹ đứa trẻ bị công việc làm ảnhhưởng quá nhiều, cho nên con đã đề nghị cô ấy rời khỏi ngành này. Cô ấy đang đitìm việc, con sẽ không can thiệp vào chuyện công việc của cô ấy. Mấy năm nay côấy đã chăm chỉ học tập để lấy tấm bằng đại học, tiếng Anh cũng khá, năng lựclàm việc cao, nhanh nhẹn, năng động lại cần cù, chăm chỉ. Con tin chắc rằng dùcho đăng trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế thì cô ấy vẫn có đất dụng võ. Con hyvọng cô ấy có thể sinh thêm một đứa bé nữa cho con, để con làm trọn hết tráchnhiệm của một người bố. Con cũng sẽ khuyên cô ấy nên đi học bằng MBA, đợi khinào nhóc thứ hai lớn hơn một chút, cô ấy sẽ tìm được công việc thích hợp và tốthơn nữa.”

Anh nói xong liền nhìn bố bằng ánh mắt chân thành,không phải không hy vọng sẽ nhận được cái gật đầu đồng ý của bố mình.

Bố anh chắp tay sau lưng, suy ngẫm kỹ càng, sau đóliền mỉm cười nói: “Mạc Bắc, bây giờ có phải con đang uy hiếp ông già nàykhông?”

Mạc Bắc lắc đầu: “Bố, từ trước đến nay con không baogiờ dám làm vậy.”

“Mẹ con muốn đi xét nghiệm AND của đứa trẻ.”

“Bố cảm thấy có cần thiết phải làm vậy không ạ?” MạcBắc liền hỏi lại.

Mạc Hạo Nhiên không trả lời câu hỏi của con trai màchỉ nói: “Không phải con đã dự định hết tất cả mọi thứ rồi sao? Bố và mẹ chỉ cóthể đi theo kế hoạch con sắp xếp mà thôi.”

“Bố ơi, bây giờ con cũng đã là một người bố, con muốncho con trai mình một gia đình hoàn chỉnh. Mẹ của con trai con cũng là mộtngười mẹ vĩ đại như bất cứ ai khác trên thế giới này, con và con trai con đềukhông thể bì với cô ấy được.”

Mạc Hạo Nhiên liền chỉ vào bức tự mình viết đặt trênbàn rồi nói: “Bức tự này viết không ổn, con hãy đem vứt đi hộ bố. Tâm khôngtịnh thì chẳng thể nào viết được nét chữ ra hồn.”

Mạc Bắc đáp lại một câu “vâng” rồi cầm bức tự lên,nhưng sau đó lại gấp gọn gàng và mang về cất trong phòng mình.

Chị giúp việc liền chạy tới khuyên anh: “Liệu có nênnói chuyện với mẹ cậu không?”

Mạc Bắc đưa mắt liếc qua căn phòng của mẹ, bên trongvọng ra tiếng ti vi. Anh thầm nghĩ, phải để cho bố mẹ một khoảng thời gian nhấtđịnh thì họ mới có thể chấp nhận được việc này, vì vậy anh lắc đầu.

Sau khi rời khỏi nhà, anh không quay về văn phòng luậtmà gọi điện thoại cho Mạc Hướng Vãn, thế nhưng máy cô luôn luôn trong tìnhtrạng không liên lạc được. Anh gọi điện đến cơ quan của cô, trợ lý của cô nóirằng cô đã xin phép về nhà nghỉ. Anh lại điện về nhà, nhưng không có ai nhấcmáy cả.

Mạc Bắc suy nghĩ một hồi, để tìm xem có chút đầu mối nàokhác không. Sau đó anh cho xe phi thẳng về khu nhà cũ của cô, anh đã đoán đúng,Mạc Hướng Vãn đang đứng ngây người trước cánh cửa ngôi nhà cũ.

Hình dáng cô lúc ấy thật cô đơn, yếu ớt.

Mạc Bắc bước lại gần, không muốn để cô phải tiếp tụccô đơn nữa. Vào lúc cô cần, anh nhất định phải ở bên cạnh cô, giúp cô vượt quakhó khăn, trắc trở đó.

T¬T

Sắc trời dần dần tối sậm, Mạc Hướng Vãn vội gọi anhthức dậy: “Phi Phi còn phải ăn bữa tối nữa.”

Mạc Bắc liền bật cười: “Anh đã nhờ bố Vu Lôi đón luônPhi Phi rồi. Hôm nay Vu Lôi tổ chức sinh nhật, Phi Phi phải đến tham dự tiệc.”

Mạc Hướng Vãn cũng bật cười: “Phi Phi nhà ta đã lớnrồi, cũng phải đi tham dự tiệc tùng rồi.”

Mạc Bắc ôm lấy người cô: “Cho nên hai vợ chồng chúngta phải tự tìm lấy niềm vui của riêng mình thôi”. Nói xong anh lại định hôn côtiếp, nhưng lại bị Mạc Hướng Vãn đẩy ra, khuôn mặt cô đỏ ửng lên, vẫn còn lưulại đôi chút vết tích của lần ân ái vừa rồi.

Mạc Bắc mặc lại quần áo một cách miễn cưỡng, lại cònnhìn chằm chằm khi cô mặc đồ.

Nhiều năm nay, Mạc Hướng Vãn chưa từng không mặc đồđứng trước mặt một người khác, vậy nên anh cứ nhìn chằm chằm như vậy khiến côcảm thấy không thoải mái, khi cài áo trong, loay hoay mãi mà vẫn chưa được, MạcBắc thấy thế liền bước lại “trợ sức”.

Anh thì thầm bên tai cô: “Hướng Vãn, anh muốn mời cảbố mẹ em tới đây, nói với họ rằng chúng ta chuẩn bị đăng ký kết hôn.”

Mạc Hướng Vãn liền ngây thần ra.

Mạc Bắc giúp cô mặc quần áo chỉnh tề rồi nói tiếp:“Hướng Vãn, gia đình ba người chúng ta chắc chắn hòa thuận, hạnh phúc bên nhau.Một người bố trẻ trung như anh, một người mẹ trẻ đẹp như em, Phi Phi lại là mộtđứa trẻ thông minh, dễ thương, nhất định sẽ khiến người khác vô cùng ngưỡngmộ.”

Mạc Hướng Vãn định thần lại, đẩy anh một cái rồi nói:“Anh đừng có làm bậy.”

Nhưng anh vẫn không chịu thôi: “Ai làm bậy chứ? Lẽ nàoem định đến khi có nhóc tì thứ hai mới chịu đi đăng ký kết hôn cùng anh sao?”

Nghe thấy anh nói vậy, khuôn mặt Mạc Hướng Vãn lại đỏbừng bừng, cô lườm anh: “Anh đúng là đồ mặt dày.”

Mạc Bắc mặc xong trang phục của mình liền đeo cặp kínhlên, lại biến thành một luật sư đoàng hoàng, nho nhã. Mạc Hướng Vãn nhìn thấydáng vẻ này của anh, lại nhớ đến những phút giây cuồng nhiệt trước đó giữa haingười, mặt lại nóng ran nhưng trong lòng cô lúc này hạnh phúc vô cùng.

Giờ đây, cô không còn sợ hãi. Có một người như vậyđứng bên cạnh, ôm ấp, bao bọc, che chở mọi lúc mọi nơi, cô không cần phải lolắng, sợ sệt nữa.

Bầu trời phía ngoài chỉ còn lại một vệt sáng yếu ớtcuối ngày, màn đêm lại sắp sửa buông xuống, sau đem đen đó sẽ là một ngày maitươi sáng, tràn đầy hy vọng.

Mạc Hướng Vãn đi đến quầy báo mua một tờ báo tối.

Mạc Bắc nhìn cô lắc đầu đầy ngao ngán, hai người cùngngồi trong xe đọc chuyên mục về làng giải trí.

Lại là bài báo của cô phóng viên Kim Thanh sắc sảo nọ,mũi giáo chỉ trích trực tiếp chĩa thẳng vào nhân viên làm việc trong các côngty giải trí, tuy không trực tiếp nói ra tên của Mạc Hướng Vãn, thế nhưng lạiviết rõ ràng về chuyện năm xưa xảy ra với cô.

Mạc Bắc cảm thấy hơi lo lắng nhìn về phía cô nhưng MạcHướng Vãn lại mỉm cười một cách bình tĩnh: “Cô phóng viên tên Kim Thanh này tuyrằng viết rất cay độc, nhưng có rất nhiều thứ viết rất đúng.”

Mạc Bắc liền hỏi: “Là cái gì?”

Cô bèn chỉ vào một câu trong bài báo nói: “Kim Thanhviết rằng, quy phạm ngành nghề trong làng giải trí vì không có quy củ gì nênlại càng cần phải lập nên phép tắc cụ thể. Không có nguyên tắc sao phân đượcđúng sai, chính vì thế mà rất nhiều nhân viên trong ngành không thể nào pháthuy tốt được sở trường của bản thân được.”

“Chúng ta nên mua thêm một tờ báo tìm việc làm nữa”.Mạc Bắc đưa ra ý kiến.

Mạc Hướng Vãn vỗ lên ngực mình rồi nói: “Đúng rồi, emquên khuấy đi mất, cần thiết phải mua tờ báo đó.”

Cả hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Mặt trăng sáng trong, treo cao giữa bầu trời, nhẹnhàng rải ánh vàng xuống khắp muôn nơi. Mạc Hướng Vãn đặt tờ báo kia gọn vàomột chỗ, ngẩng đầu ngắm nhìn màn đêm tuyệt đẹp, trong lòng cảm thấy vô cùngthanh thản.