Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 24



Có lẽ phải trằn trọc đến quá nửa đêm, hai người lạihết sức mệt mỏi sau một ngày giải quyết công việc nên nhanh chóng chìm vào giấcngủ ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Bắc thức dậy trước. Anh tranhthủ lúc còn sớm đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, đồng thời qua chỗ bán sữa tươi đầukhu đặt ba tháng sữa tươi thay cho Mạc Hướng Vãn, lúc quay về liền gặp anh mặtrỗ trông xe ở khu nhà. Anh ta đang ngồi trước cổng khu đọc báo sáng, nhìn thấyMạc Bắc, thần thái liền hoảng hốt.

Mạc Bắc mỉm cười chào hỏi anh, anh trông xe liền đưatờ báo ra trước mặt Mạc Bắc hỏi: “Mạc tiên sinh, anh nhìn xem đây có phải là mẹcủa Phi Phi không?”

Mạc Bắc nhìn thấy thái độ của anh trông xe, trong lòngcảm thấy bất an lạ thường. Trước tiên, anh cầm lấy tờ báo, một phần hai trangbáo đăng một bài viết bình luận. Tiêu đề chính là “Vấnđề đạo đức trong làng giải trí vô cùng nghiêm trọng, là do tố chất nhân viênchưa đủ hay do thiết sót hẳn đạo đức nghề nghiệp?”. Bàibáo còn đăng cả tấm ảnh chụp Mạc Hướng Vãn và Quản Huyền tối qua khi bước rakhỏi đồn cảnh sát, tuy rằng khuôn mặt của hai người đã được xử lý hình ảnh,nhưng những người quen đều có thể nhận ra.

Hình ảnh hai người họ vô cùng rõ ràng, mỗi người đi vềmột hướng, góc độ chụp ảnh rất thích hợp với nội dung trong bài báo.

Phóng viên đăng tải vụ giao dịch xác thịt trong lànggiải trí bị cảnh sát phát giác, nói thẳng ra chính nhân viên làm trong ngànhnày đã âm thầm điều khiển mọi thứ, còn nói thêm chính vì vậy mà chị Mạc B, Giámđốc Bộ phận Quản lý nghệ sỹ của công ty truyền thông A đã bị mời đến phối hợpđiều tra cùng cảnh sát, còn người nghệ sỹ bị tạm giam chính là Diệp C, một nghệsỹ mới nổi.

Anh trông xe lo lắng hỏi: “Có phải nơi mẹ Phi Phi côngtác xảy ra chuyện gì không?”

Mạc Bắc mỉm cười trả lại tờ báo cho anh rồi nói:“Không có chuyện gì đâu.”

Lúc quay về nhà, hai mẹ con cô đã thức dậy rồi, MạcPhi đang bật đài học thuộc bài khóa tiếng Anh. Gần đây, giờ học tiếng Anh ởtrường Mạc Phi dần được nâng cao, giáo viên hy vọng Mạc Phi có thể nói chuyện vớibạn cùng lớp bằng tiếng Anh cho nên cậu bé vô cùng căng thẳng.

Mạc Hướng Vãn đang chải đầu, nhìn thấy Mạc Bắc bướcvào, sắc mặt không tốt lắm liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Mạc Bắc nghĩ một hồi, quyết định vẫn nên nói với côthì hơn.

“Chuyện tối hôm qua bị đăng lên báo rồi.”

Mạc Hướng Vãn đang cầm chiếc lược trên tay, nghe thấyvậy liền ngây người.

Đáng lẽ cô phải biết chuyện này từ trước, những chuyệnthế này trước sau đều là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Cô liền hỏi: “Sau đóthì sao?”

“Bài báo đăng cả bức hình của em với Quản Huyền lênminh họa.”

Mạc Hướng Vãn buông thõng tay xuống, mỉm cười khổ sở:“Ở công ty bốn năm rồi, chưa bao giờ làm nghệ sỹ trong ngành, vậy mà nay cũngcó vinh hạnh được đăng báo, đúng không biết phải nói gì đây.”

Mạc Bắc ôm lấy đôi vai cô.

“Đừng vội vã, anh nghĩ em sẽ giải quyết tốt mọi việc,càng nhanh từ chức, càng sớm thoạt khỏi được nơi đó.”

Mạc Hướng Vãn gật gật đầu.

Thế nhưng, cả hai người đều cảm thấy chuyện này rấtkhó giải quyết. Sau cùng, họ đưa ra một quyết định, Mạc Bắc sẽ đưa Mạc Phi đếntrường rồi cùng Mạc Hướng Vãn đến công ty.

Tất cả mọi thứ đều loạn cào cào đúng như những gì haingười dự liệu.

Ngồi trên xem, Mạc Bắc nói đùa với Mạc Hướng Vãn: “Từkhi vào ngành này, em chưa bao giờ thấy hối hận sao? Từ sáng đến tối đều phảiđối phó với súng đạn, đao thương.”

“Những lúc cần thiết thì cũng phải học theo VươngThành[1], hừm,cứ việc bắn về phía tôi.”

[1] Nhânvật anh hùng trong tác phẩm điện ảnh cùng tên nổi tiếng Trung Hoa.

Anh liền nhắc nhở cô: “Nếu gặp chuyện gì phiền phức,em cần nhớ rằng “im lặng là vàng” đấy.”

“Anh yên tâm, các phóng viên đều gọi em là ếch tinh,chuyện gì cũng ngậm miệng kín tiếng mà.”

Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn anh mỉm cười, nụ cườingọt ngào, quyến rũ, Mạc Bắc lại hôn cô một cái. Cô cũng bắt đầu lưu luyến nụhôn của anh, đặc biệt vào những lúc bản thân đang hoang mang, lo lắng.

Bất cứ khi nào gặp chuyện khó khăn trong công việc, côvẫn luôn một mình đối mặt, một mình nhìn vào gương động viên, an ủi bản thân,nhưng giờ đã có Mạc Bắc ở bên cạnh, anh hoàn toàn có thể làm cột chống tinhthần cho cô.

Dù gì thì cũng chẳng còn cách nào khác cả, đành phảiđi bước nào tính bước đấy mà thôi.

Trên thế giới này tốc độ truyền thông tin là nhanhnhất, mà nhất là những tin tức không hay thì tốc độ lan truyền lại vô cùngkhủng khiếp. Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, cô đã gia nhập ngành này, thì biết rõrằng tin tức không hay bao giờ cũng có giá trị hơn các tin tức tốt.

Vụ lộ ảnh nóng của Lâm Tương, tang lễ của Lâm Tương vàcả vụ việc lần này nữa.

Mạc Bắc đỗ xe lại trên con đường quen thuộc, từ đây cóthể nhìn thấy đám người đông nghịt tập trung phía trước, tất cả đều là nhữngkhuôn mặt lạ lẫm, đang chăm chú dõi theo tình hình xảy ra ở tòa nhà trước mặt.Có lẽ đội bảo vệ đã nhận được chỉ thị từ Kỳ Lệ nên ra sức ngăn cản.

Mạc Hướng Vãn nhận được điện thoại của Sử Tinh, chịnói ngắn gọn: “Hãy lên công ty từ hầm đỗ xe.”

Mạc Bắc cũng biết điều này, nên quay đầu xe, đi thẳngvào khu đỗ xe của tòa nhà.

Thế nhưng, nơi nào cũng như nhau, ngay cả bãi đỗ xedưới hầm cũng có rất nhiều ánh đèn flash tỏa sáng, đang gây náo loạn với bảovệ.

Mạc Hướng Vãn muốn tránh mà chẳng thể tránh nổi, MạcBắc liền hỏi cô: “Em muốn xuống không?”

Cô gật đầu, mở cửa bước ra ngoài.

Những ống kính phóng viên kia dường như đã tìm đượcmục tiêu, tất cả đều hướng về phía cô. Tất cả bọn họ đều nhận ra cô. Cô chínhlà Giám đốc Bộ phận Quản lý Nghệ sỹ của Kỳ Lệ, là một trong hai nhân vật chínhtrong bài báo sáng nay, bọn họ vô cùng hy vọng có thể lấy được chút ít thôngtin mới từ chỗ cô.

“Mạc tiểu thư, xin hỏi nữ nghệ sỹ bị bắt quả tang mạidâm đó có phải là Diệp Hâm?”

“Nghe nói Diệp Hâm có hành vi bất chính cùng với haingười đàn ông, xin hỏi chuyện này có đúng không ạ?”

“Quý công ty có cách nhìn thế nào về những chuyện thếnày?”

“Album mới của Diệp Hâm liệu có được phát hành đúngtheo dự định?”

Có một vài người thậm chí còn xấu bụng, như thể muốnđẩy người khác xuống địa ngục thì mới vừa lòng.

“Mạc tiểu thư, cô đóng vai trò gì trong vụ việc lầnnày? Lẽ nào cô thật sự không tham dự vào sao?”

Mạc Hướng Vãn không trả lời bất cứ câu hỏi nào, MạcBắc ôm lấy cô, ngăn ống kính của các phóng viên lại, làm chỗ dựa vững chắc chocô, bảo vệ cô trước đám người kia. Thế nhưng, phóng viên kéo đến đông như kiến,bu quanh chỗ họ đứng, khiến hai người chẳng thế nào bước tiếp được.

Phóng viên lại tiếp tục truy hỏi: “MoreBeautiful liệu có phải là một ổ mạidâm? Vu tiên sinh, Tổng giám đốc của quý công ty có biết chuyện này hay không?Phải chăng anh ta đã biết chuyện này từ lâu?”

Mạc Hướng Vãn vẫn kiên quyết ngậm miệng không nói lờinào. Thang máy từ trên xuống, mấy người bảo vệ bước ra, giúp hai người tách rakhỏi đám phóng viên, lúc ấy, họ mới có thể thoát khỏi chỗ này.

Mạc Bắc không hề buông Mạc Hướng Vãn ra bất cứ giâynào, ngay cả khi đi vào thang máy, anh vẫn ôm chặt lấy cô, còn đưa tay lên vuốtlại mái tóc cho cô.

Mạc Hướng Vãn nhìn thấy nỗi lo lắng hiện lên trong mắtanh, cô cười nói: “Không sao đâu, trước đây em đã nhiều lần bị phóng viên chặn lạiđể săn tin rồi.”

Anh có thể hiểu được, cho nên gật đầu rồi nói: “Anhtin rằng em có thể xử lý tốt việc này.”

Thế nhưng, anh vẫn muốn bảo vệ cô, muốn tận tay đưa côtới tận phòng làm việc.

Buổi sáng hôm đó quả nhiên là hỗn loạn với Mạc HướngVãn, đây đúng là hai ngày tràn đầy căng thẳng và âu lo.

Tình cảm nồng nàn tối qua vẫn còn vương vấn đâu đây,nhưng sự việc sáng nay đã xua tan hết mọi cảm xúc trong cô. Mạc Hướng Vãn khôngngừng thầm than thở, thế nhưng tất cả đều sẽ có một cái kết, không phải sao?

Khi bước chân vào văn phòng, cô để mặc cho Mạc Bắc ômchặt lấy mình.

Người đầu tiên nhìn thấy hai người họ chính là HứaHoài Mẫn, dáng vẻ chị như thể sắp sửa đi dự họp, nhìn thấy cảnh tượng lạ lẫmnày bất giác “a” lên một tiếng. Mạc Bắc lại là người lên tiếng chào hỏi trước:“Xin chào buổi sáng, chị Hứa.”

Người thứ hai chính là Chúc Hạ, Chúc Hạ xuất hiện tạiđây vào lúc này, hoàn toàn không khiến Mạc Hướng Vãn cảm thấy ngạc nhiên.Cóđiều, Mạc Bắc xuất hiện ở đây lại khiến cho Chúc Hạ kinh ngạc. Hai người họ đãquen biết nhau từ trước, Mạc Bắc còn nói đùa cùng với Chúc Hạ: “Em đưa bạn gáiđi làm thôi.”

Có điều, Chúc Hạ cũng không quá đỗi kinh ngạc, chịnhanh chóng thay đổi sắc mặt, mỉm cười: “Thật không ngờ đâu đấy”. Sau đó lạiquay sang nhìn Mạc Hướng Vãn. “Đúng là rất được.”

Mạc Hướng Vãn chỉ mỉm cười.

Chúc Hạ thông báo với cô: “Sắp sửa vào họp, chúng tasẽ bàn thảo về vụ việc kia”. Nói xong, chị liền đi thẳng vào phòng hội nghị.Chỉ còn lại mỗi Hứa Hoài Mẫn đứng đó vẫn chưa hết kinh ngạc, trân trân nhìn bọnhọ từ trên xuống dưới.

Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, Mạc Bắc vẫn còn ở bên cạnhmình, không thể làm được gì hết, nên thúc anh: “Anh mau đi làm đi.”

“Họp xong nhớ gọi điện thoại cho anh đấy.”

Cô không tiện từ chối, Hứa Hoài Mẫn vẫn đang nhìn chằmchằm về phía họ. Cô liền đẩy Mạc Bắc giục anh mau đi.

Người tiếp theo bước ra chính là Sử Tinh, không nhìnthấy khuôn mặt của Mạc Bắc, chỉ biết là có người đàn ông đưa Mạc Hướng Vãn đếnnên nói đùa: “Mary, hoa đào nở rồi sao?”

Mạc Hướng Vãn vẫn im lặng, Hứa Hoài Mẫn thì bình thảnnói một câu: “Giám đốc Mạc, đúng là nhìn không ra đâu. Xem ra hồi đó Vu tổngbảo cô theo sát hợp đồng, tiện thể cũng làm luôn ông mai.”

Chị vừa nói xong thì Vu Chính xuất hiện, phía sau vẫnnhư thường lệ là Tống Khiêm và Trương Bân. Mạc Hướng Vãn liền gật đầu chào hỏi,Tống Khiêm cứ nhìn cô mấy lần liền.

Mạc Hướng Vãn coi như không để ý.

T¬T

Buổi họp hôm nay trình tự cũng vô cùng đơn giản, vẫnlà Vu Chính chủ trì, Chúc Hạ chỉ ngồi bên cạnh.

Vu Chính ra chỉ thị tất cả mọi người trước tiên cứ imlặng ứng phó với việc này, lặng lẽ quan sát xem tình hình thay đổi ra sao.

Chúc Hạ liền hỏi: “Bài báo sáng nay là do ai viết?”

Sử Tinh trả lời: “Chính là Kim Thanh, phóng viênchuyên mục báo sáng.”

Chúc Hạ cười: “Cô phóng viên trẻ tuổi nổi tiếng trongngành, được, tối nay mời cô ấy bữa cơm.”

Sử Tinh liền ghi lại.

Thế nhưng trong lòng Mạc Hướng Vãn vô cùng lo lắng,thì ra chính là cô phóng viên có tên Kim Thanh kia. Cô với Kim Thanh đã đối mặtvới nhau mấy lần rồi, con người Kim Thanh tỉ mỉ, cặn kẽ vô cùng, rất hay phátgiác tin tức mới. Trước kia, trong chuyện của Lâm Tương, cũng chính câu hỏi củacô này sâu sắc, tinh tế nhất, hơn nữa lúc đó còn trao đổi qua lại cùng DiệpHâm.

Trong lòng cô đã thấu hiểu đôi chút, làm phóng viên sợnhất là không có được tin tức mới. Vụ việc của Diệp Hâm không biết Kim Thanh đãmất bao công sức đổi lại được, bây giờ gặp được vụ việc này coi như đã đến lúcđại công cáo thành.

Nói về những quy tắc trong giang hồ, khác ngành khác nghềkhông phải cứ có địa vị là không chế được mọi thứ. Bất cứ ngành nào cũng có mộtquy tắc riêng, e rằng việc này không dễ lay động người ta được.

Cô nhẹ nhàng than thở, những việc này đúng là khiếncho cấp trên đau đầu nhức óc, nhưng lại chẳng liên can gì đến cô cả.

Chúc Hạ lại lên tiếng: “Mary, sự việc tối qua tại saocô không báo cáo kịp thời?”

Vu Chính đưa mắt về phía khác, không quan tâm lắm,chắc trong lòng đang nghĩ đến những việc khác.

Mạc Hướng Vãn thẳng thắn trả lời: “Tôi tưởng rằng chuyệnnày sẽ được giải quyết một cách dễ dàng, hơn nữa, luật sư cũng đã đến nơi kịpthời để xử lý mọi chuyện.”

Chúc Hạ mỉm cười, mềm giọng lại nói: “Ừm, hy vọng saunày việc gì cô cũng báo cáo lên cấp trên kịp thời, cứ coi như báo trước đểphòng bị vậy.”

Thái độ, giọng nói này khiến cho Mạc Hướng Vãn phảithay đổi cách nhìn về chị.

Trong Kỳ Lệ, Chúc Hạ đảm nhiệm chức vụ Phó Tổng giámđốc nhưng không bao giờ can thiệp đến việc kinh doanh, tất cả đều do một tay VuChính lo liệu. Trước đây, Mạc Hướng Vãn đã âm thầm cảm thấy cơ cấu quản lýtrong công ty sẽ có sự biến động lớn, không ngờ lại chuyển biến thần tốc nhưvậy. Trước mặt mọi người, Chúc Hạ không kiêu ngạo, không mềm mỏng, không đáo đểcũng không ỷ lại, giữ đúng đạo nghĩa thông thường. Ở trong tình trạng như lúcnày, chị vẫn có thể giữ được bình tĩnh, đúng là không dễ dàng gì.

Cũng có thể đây chính là thực lực vốn có của Chúc Hạ,chỉ là chưa từng biểu lộ cho mọi người thấy mà thôi.

Cô nhìn sang Sử Tinh, đúng là nhìn nhân viên xét chủ,binh hùng tướng mạnh, nhìn thấy dáng vẻ, thực lực, tài năng của Sử Tinh là cóthể tưởng tượng ra tác phong hành xử hằng ngày của Chúc Hạ rồi.

Mạc Hướng Vãn nghĩ tới đây, lại lắc đầu, việc này cũngchẳng hề liên quan gì tới cô.

Hội nghị lần này khá đơn giản, bên ngoài thì là cấptrên cấp dưới thống nhất đưa ra cách giải quyết cho vấn đề này, ngầm ý thìchẳng qua là phát tín hiệu chuyển giao quyền lực.

Sau cuộc họp, Sử Tinh nói với Mạc Hướng Vãn: “Em đúnglà chẳng cẩn thận chút nào, hôm qua lúc đi ra sao lại để cho phóng viên chụpđược ảnh chứ?”

Mạc Hướng Vãn đang cảm thấy áy náy trong lòng, dù saođi nữa, đây cũng là sai sót của cô. Cô chỉ biết thở dài: “Là do em đã quá vôý.”

Sử Tinh liền an ủi: “Hầy, sự việc đã đến nước này,chúng ta sẽ tận lực giải quyết. Gặp phải chuyện như thế, hy vọng em sớm điềuchỉnh lại tâm lý, tất cả những thứ khác đều là giả, tâm trạng của mình mới làđiều quan trọng nhất.”

Mạc Hướng Vãn biết trả lời câu này ra sao đây?

Sử Tinh đang dùng câu nói này để ám chỉ cô không đủthận trọng khi kết bạn. Cô cũng chỉ đành mỉm cười khổ sở.

Quản Huyền không ngờ lại trở thành điểm chí mạng vàchuyện nực cười của cô với Vu Chính.

Mạc Hướng Vãn quay đầu lại nhìn phòng làm việc củaTổng giám đốc, Vu Chính và Chúc Hạ đang đứng nói chuyện với nhau, hai người đềungẩng cao đầu, không hề nhường nhịn nhưng thái độ vẫn tỏ ra vô cùng ôn hòa.

Sử Tinh đột nhiên thì thầm bên tai cô: “Em có biếtkhông, Vu tổng với Vu phu nhân đã thỏa thuận ly hôn rồi.”

Mạc Hướng Vãn giật mình, đây vốn là điều nằm trong dựliệu của cô từ trước nhưng cô không ngờ nói lại đến nhanh như vậy.

Sử Tinh lại bổ sung thêm một câu: “Cũng một thời gianrồi.”

Tất cả mọi việc đều đã được sắp xếp từ trước, giờ chỉchờ một “thiên tử mới lên ngôi” nắm quyền mà thôi.

Những người nắm quyền chủ động trong trò chơi ở chốnquan trường này từ trước đến nay không bao giờ giống như những người làm côngăn lương tất bật cả ngày. Cô chẳng qua cũng chỉ là một con cờ mà thôi, trong đóbao gồm cả Quản Huyền, Vu Chính và có thể cả Chúc Hạ nữa.

Sau tất cả những biến động này, tâm tư của Mạc HướngVãn càng trầm tĩnh, bình an hơn.

Ai ngờ đúng lúc ấy, Trâu Nam vô cùng hoang mang, hoảngloạn chạy tới gọi cô: “Lão đại!”

Mấy hôm nay là thời gian làm việc cuối cùng của TrâuNam ở Kỳ Lệ, thế nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần làm việc, đi làm tử tế, nghiêmtúc. Điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm tháy khá an ủi, cô gái do đích thânmình chỉ bảo, hướng dẫn sau cùng đã không khiến bản thân cô phải thất vọng.

Thất vọng, đích thực lúc này cô đang cảm thấy như vậy.Ngày hôm qua, tâm trạng cô cũng đang tràn đầy thất vọng.

Cô tưởng rằng tình yêu ấm áp, bao la của Mạc Bắc sẽsưởi ấm trái tim nhiều phiền não của cô, không khiến cô phải nghĩ tới hai từchán nản, sầu muộn, thế nhưng, vừa không để tâm đôi chút, trong đầu cô lại trànngập nỗi thất vọng tràn trề.

Cô nghĩ, cô chẳng thể nào tiếp tục làm bạn với QuảnHuyền được nữa, phải làm sao, làm sao đây?

Tiếng gọi của Trâu Nam vừa hay kéo cô thoát ra khỏitâm trạng đó. Khuôn mặt cô bé hiện rõ nét kinh hoàng, không biết cái gì đãkhiến cô bé hoảng sợ đến vậy. Mạc Hướng Vãn liền hỏi: “Lại xảy ra chuyện gìsao? Nếu như phóng viên gọi điện tới, em không để tâm là được rồi.”

Trâu Nam lắc lắc đầu: “Lão đại, chị hãy lên mạng màxem.”

Vừa nói xuong, Trâu Nam đã nhanh tay mở luôn chiếc máytính trên bàn của Mạc Hướng Vãn, sau đó khởi động trình duyệt IE, lên diễn đànnổi tiếng nhất trong nước. Mỗi ngày có đến hàng triệu người đăng nhập vào trangnày, còn thu hút sự quan tâm của mọi người hơn cả các loại báo chí khác.

Trâu Nam mở ra một mục tin, có rất nhiều người cũngđang theo dõi, bởi vì trên đó có hai chữ rất to “tin sốc”. Trâu Nam ấn vào đó,Mạc Hướng Vãn liền tập trung dõi theo.

Thời gian gần như quay ngược lại, tất cả mọi thứ đềulặng im.

Mạc Hướng Vãn quay trở về ký ức năm mười sáu tuổi. Cômặc những bộ quần áo gợi cảm, mỏng tang, lang thang ở vũ trường, quán bar, quángame. Cô đứng trong một đám thanh niên nam nữ choai choai ăn chơi, trụy lạc,tạo ra rất nhiều dáng hình quyến rũ, đối diện với chiếc máy ảnh lớn.

Lúc đó, máy chụp ảnh còn dùng phim, chứ nào có máy ảnhkỹ thuật số như bây giờ. Cho nên khi scan ảnh lên máy tính, hình ảnh hơi mờ ảo,mơ hồ, như chính đoạn ký ức không đẹp đẽ đã dần bị quên lãng trong cô.

Trong bức ảnh, cô nhuộm mái tóc màu hạt dẻ, buông xõatrên bờ vai, giống hệt như một con yêu tinh không biết chui ra từ nơi nào. Saukhi dùng thuốc lắc xong, ánh mắt cũng gần như biến sang màu hạt dẻ.

Thật sự là quá xa vời, bản thân cô cũng sắp nhớ khôngnổi nữa.

Mạc Hướng Vãn nhìn vào tấm ảnh đó, có một anh chàngđang để tay lên bầu ngực của cô. Trong bộ trạng phục gợi cảm, cô gần như để lộhết cả bộ ngực đang ở trạng thái đầy đặn, hoàn mỹ nhất của tuổi mười sáu, mườibảy, đúng thật là phóng đáng quá mức tưởng tượng. Khi đó, cô còn đang đưa đôimắt u buồn, mơ màng nhìn về phía xa xăm.

Lúc này cô đang mơ màng, xác nhận lại mọi thứ.

Con người trong tấm ảnh kia vừa lẳng lơ, vừa hư hỏng,phóng đãng, buông xuôi bản thân. Chỉ cần một tấm ảnh là quá đủ, thời khắc đóđược ghi lại cũng đồng nghĩa với việc nó sẽ mãi mãi hiện diện, mãi mãi tồn tại.

Mạc Hướng Vãn toát mồ hôi lạnh.

Bài báo đó viết một câu: “Thìra, nhân viên trong ngành giải trí cũng chẳng hề sạch sẽ gì.”

Ba từ “không sạch sẽ” chẳng khác nào tia sét đánh mạnhvào đầu cô. Biết bao năm nay, cô đã ra sức gột rửa, ngu ngốc tưởng rằng có thểthay đổi được vận mệnh của mình, nhưng chỉ cần một bức ảnh, cô lại lộ rõ nguyênhình.

Mạc Hướng Vãn nắm chặt bàn tay lại.

Trâu Nam hỏi cô bằng giọng đầy lo lắng: “Lão đại?”

Mạc Hướng Vãn xua xua tay: “Em ra ngoài đi!”

Trâu Nam đi rồi, vẫn có người tới, Hứa Hoài Mẫn tỏ vẻkinh ngạc, hoảng hốt đi đến bên cạnh cô nói: “Giám đốc Mạc, cô có thể điều traIP của người post bài báo này lên, những thông tin liên quan đến riêng tư cácnhân thế này bây giờ có thể khởi tố ra tòa được đấy.”

Những thông tin gây sốc kiểu này truyền đi nhanh hơnbất cứ cái gì, Mạc Hướng Vãn chẳng thể kiềm chế được mình, thở dài một tiếngrồi nói: “Cảm ơn ý tốt của chị.”

Hứa Hoài Mẫn vẫn không chịu thôi: “Có lẽ Mạc Bắc sẽ cócách đấy.”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Đúng vậy, anh ấy là một luậtsư giỏi mà, những vấn đề kiểu này giao cho anh ấy thế nào cũng đạt được kết quảtốt, có đúng không ạ?”

Giọng nói của cô khá mỉa mai, trả lại phân nửa ý địnhđến thưởng thức chuyện vui cho chị, đúng là vô vị, nhàm chán. Phía ngoài lại cóđồng nghiệp gọi, nói rằng Phó Tổng giám đốc Chúc Hạ gọi cô tới văn phòng làmviệc của chị. Hứa Hoài Mẫn liền quay ra lo việc của mình.

Hứa Hoài Mẫn rời khỏi khiến Mạc Hướng Vãn thoải máihơn nhiều, thế nhưng trái tim cô vẫn đập liên hồi, mạnh mẽ.

Biết bao sợ hãi, biết bao u sầu, phiền muộn?

Cô quyết tâm đoạn tuyệt với quá khứ, dũng cảm tiến vềphía trước, vứt bỏ hết quãng thời gian hoang đường, hư hỏng của mình đi thậtxa, thật xa, tưởng rằng tất cả đều đã trôi theo dòng nước sông Hoàng Phố đimất, vĩnh viễn không còn trở lại được nữa, thế nhưng vẫn có chuyện nằm ngoài ýmuốn, có người còn ghi nhớ quãng thời gian đó hơn cả bản thân cô.

Bỗng nhiên, cơn ác mộng cũ tràn về, cô cảm thấy mìnhnhư đang rơi xuống tận cùng của thế giới, toàn thân không ngừng run rẩy, sợhãi.

Mạc Hướng Vãn muốn gọi một cuộc điện thoại cho Mạc Bắcnhưng nhìn đồng hồ mới biết lúc này đã đến tầm trưa, cô không nhẫn tâm làmphiền đến anh nữa.

Đúng vậy, cô đang hoảng sợ.

Cô sợ điều gì?

Người ta thường nói “có tật giật mình”, nếu như làtrước kia thì chắc cô đã không có quá nhiều nỗi sợ hãi như lúc này.

Hứa Hoài Mẫn đã biết, Chúc Hạ cũng đã biết, bọn họ vàMạc Bắc là những người quen biết, gia đình Mạc Bắc cũng nằm trong vòng quenbiết này.

Nghĩ tới đây, cô cảm thấy lo lắng vô cùng, hoảng sợnhững giây phút ngọt ngào tối qua sẽ tan thành mây khói.

Có người cầm ly trà nóng đến cho cô.

Cô ngẩng đầu cảm ơn, chính là Tống Khiêm.

Tống Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng rồi nói:“Mary, cô phải nghỉ ngơi một lát đi.”

“Cám ơn anh”. Cô nhận ly trà của anh.

Tống Khiêm ngồi xuống: “Gần đây, tôi cũng đang nộp Đơnthôi việc, những việc ở đây không muốn mà cũng chẳng thể quản lý được nữa rồi.”

Điều này Mạc Hướng Vãn đã cảm nhận được từ trước, côgật gật đầu.

“Từ trước đến nay, cô vẫn luôn giữ trong sạch cho bảnthân, vạch ra giới tuyến rõ ràng với chúng tôi âu cũng là một chuyện tốt.”

Đây chính là chuyện Mạc Hướng Vãn luôn giữ kín tronglòng, bản thân cô đã nắm rõ đã đành, nhưng ngay cả Tống Khiêm cũng hiểu, điềunày khiến cô hoàn toàn cảm thấy ngạc nhiên. Đây là người thứ hai trong ngày hômnay khiến cô phải thay đổi cách nhìn.

Tống Khiêm tiếp tục nói: “Thế nhưng, sự việc này ậpđến đúng là không hay chút nào, con người khi gặp vận đen thì làm gì cũng khônggiải hạn nổi, e rằng đây chính là chiêu chuyển đổi trọng điểm vấn đề của ngườita. Cô phải thận trọng hơn nhé!”

Mạc Hướng Vãn nghe thấy Tống Khiêm nói vậy cũng hỏithêm: “Tất cả những gì bọn họ làm, anh vẫn luôn biết đúng không?”

Tống Khiêm im lặng giây lát rồi hỏi lại cô: “Làm haykhông làm thì trong mắt cô có phải vẫn cứ là hành động tội ác đúng không?”

“Trọng sự việc này, rốt cuộc chị Quản có bao giờ chủđộng liên hệ không?”

Tống Khiêm lại âm trầm: “Người trong giang hồ có mộtvài chuyện không phải mình muốn là được. Cô cũng biết trong ngành này có những“quy tắc ngầm”. Ít nhất tôi có thể khẳng định với cô một vài điều, quán bar củaQuản Huyền chưa bao giờ diễn ra những vụ làm ăn phi pháp.”

“Thế nhưng những chuyện bên ngoài quán bar các anhkhông thể quản được?”

Tống Khiêm không nói gì, sắc mặt anh hởi ửng đỏ lên,có lẽ cảm thấy tức tối vì có ý tốt đến nhắc nhở mà còn bị người ta truy hỏiliên hồi.

Mạc Hướng Vãn liền nhìn anh với vẻ đầy áy náy: “Xinlỗi anh, anh đến đây cũng vì ý tốt.”

Tống Khiêm nhìn cô bằng đôi mắt thẳm sâu: “Mary, từchức là một lựa chọn tốt nhất của cô. Nếu như đã không thể nào thích ứng vớingành này thì hãy tránh xa nó ra. Những tin sốc đối với người bình thường kiểunày, chỉ cần ngủ qua một đêm là tất cả mọi người đều quên hết thôi.”

Mạc Hướng Vãn thành tâm thành ý nói với Tống Khiêm:“Cảm ơn anh nhiều!”

Tống Khiêm cúi đầu xuống: “Tôi không cần lời cảm ơnnày, Mary, đối với cô, tôi chỉ cảm thấy nuối tiếc. Mỗi người có may mắn và vậnmệnh của riêng mình, nếu như cô đã gặp được một nửa thật sự thì tôi chúc côhạnh phúc. Đừng tự hạ thấp giá trị bản thân”. Rồi anh chỉ vào màn hình vi tính:“Ai mà chẳng có khoảng thời gian chán nản, buồn bã chứ? Đừng có hủy hoại tươnglai của mình chỉ vì ngày hôm qua đen tối.”

Đúng vậy, anh nói rất có lý.

Tống Khiêm chọn lựa cùng tiến cùng lui với Vu Chínhcũng dựa trên đạo lý này. Mỗi một con người đều có máy mắn và vận mệnh củariêng mình. Những con người, sự việc xung quanh, nếu như bản thân có đủ sức đềkháng chống chọi lại thì cần gì phải để tâm nhiều nữa chứ?

Vì cuộc nói chuyện ngày hôm nay, Mạc Hướng Vãn sẽ luôncảm kích Tống Khiêm.

Lúc quay người bước đi, Tống Khiêm nói lời sau cùng:“Vu tổng đã bỏ chút công sức, thời gian ra, nên sáng nay chị Quản chỉ bị gọiđến đồn cảnh sát lần nữa nộp khoản tiền phạt, tất cả sẽ không có vấn đề gì nữađâu. Chỉ sợ mỗi đám phóng viên làm phiền mãi không dứt thôi.”

Mạc Hướng Vãn nhấp một ngụm nước, rồi đi sang phòngChúc Hạ, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho chị Quản.

Lại có thêm một người tới, Hách Mại vừa bước vào cửađã vô cùng vội vã, gấp gáp, nam nhi đại trượng phu mà ghê gớm, vừa bước vào cửalà chửi bới liên tục, ngay đến Chúc Hạ cũng phải giật mình.

“Mẹ kiếp, hát hò mãi chẳng thấy nổi được, đã thế cònlôi về biết bao nhiêu là rắc rối, tôi đúng là có mắt không tròng.”

Sử Tinh liền khuyên giải anh: “Trước tiên đến đónngười ta về đã, tất cả những việc khác để sau rồi tính.”

Hách Mại đập mạnh lên mặt bàn nói: “Nếu như tôi đi đónmột con người như cô ta thì chẳng còn mặt mũi gì nữa, sáng nay phóng viên gọiđiện đến muốn điên cả đầu. Tôi luôn cho rằng mình có mắt nhìn người tốt, chưabao giờ nhìn sai ai cả, lần này chịu thảm bại trong bàn tay của con tiểu nhađầu muốn nổi tiếng nhanh chóng này, còn gì đau hơn nữa chứ?”

Sử Tinh mỉm cười rót ly trà cho anh: “Nói cho cùng thìvẫn cứ phải đi, là “đứa con” do mình một tay chăm sóc nên đau đớn hơn chút. ChịHứa đã ở phòng tạm giam rồi, chị ấy nói đã có thể đón Diệp Hâm về, có điềuphóng viên ở bên ngoài nhiều quá.”

Nghe xong, Chúc Hạ liền dặn dò: “Hai người cùng tới đóđi, chị Hứa và Diệp Hâm chắc chắn không thể đối phó với đám phóng viên đượcđâu.”

Sử Tinh không biết nghĩ gì lại quay sang nhìn MạcHướng Vãn: “Mary, cô có đi không?”

Hách Mại nghe thấy vậy liền quay sang nhìn chằm chằmvào cô, như muốn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu vậy.

Mạc Hướng Vãn chỉ đành mỉm cười khổ sở, cô thầm nghĩ,việc này nên gọi là gì đây? Diệp Hâm gia nhập làng giải trí, cô coi như cũnggóp một phần công sức, đương nhiên sẽ có đôi chút cảm giác trách nhiệm, cónhiều việc, đích thực cần phải dũng cảm tiến lên. Đây là một nguyên tắc thuộcvề trách nhiệm cần phải tuân thủ.

Cô liền đứng dậy nói: “Chúng ta cùng đi thôi!”

Chúc Hạ tỏ ra rất hài lòng, gật gật đầu, còn phái thêmhai anh bảo vệ to lớn, lực lưỡng mà công ty thuê về lên đường cùng bọn họ.

Trên đường đi, Sử Tinh quay sang nói với Mạc HướngVãn: “Mary, em đích thực là một nhân viên đẳng cấp số một.”

Mạc Hướng Vãn nghe thấy câu nói này, trong lòng chẳngkhác nào lò lửa, nhanh chóng đáp lại: “Có một nhà văn từng viết rằng, ông chủmuốn tôi chết đứng thì tôi không thể hy sinh trong tư thế ngồi được, không phảisao?”

“Em nói rất đúng.”

Hách Mại ngồi bên nghe thấy cũng góp chuyện: “Haingười đúng là đều tốt đẹp, đáng tiếc là con bé ngốc nghếch kia lại chẳng cóchút cảnh giác nghề nghiệp nào cả, ăn vụng bên ngoài cũng không biết cách chùimép cho sạch.”

Khi đến nơi, đây đích thực là một sự việc phiền phứcđược gây ra mà không dọn dẹp gọn gàng. Đồn cảnh sát không còn yên lặng, tĩnhmịch như tối qua nữa, cánh phóng viên vây chặt quanh đó, mấy người cảnh sátbuộc phải đi ra ngoài làm công việc của nhân viên bảo an, yêu cầu đám phóngviên giữ im lặng.

Xe dừng ngoài cổng, từ xa họ đã thấy Hứa Hoài Mẫn vàDiệp Hâm đang đứng trốn trong đại sảnh của đồn cảnh sát, che mặt lại định đi rangoài rồi lại quay vào trong. Tình hình đúng lúc này hoàn toàn nằm ngoài tầmkiểm soát, bọn họ quyết định sẽ ở lại trong xe quan sát một lúc rồi tính sau.

Từ trong đồn cảnh sát có một người phụ nữ đi lướt quaHứa Hoài Mẫn và Diệp Hâm rồi lạnh lùng bước ra ngoài. Đó là Quản Huyền, thái độchị bình thản, nói chính xác là lãnh đạm, vừa bước ra ngoài đã bị phóng viênbao vây chặt xung quanh.

Thật ra đến quá nửa số phóng viên có mặt tại đó khôngbiết mặt Quản Huyền, nhưng cũng có người biết, có lẽ do thường xuyên tới MoreBeautiful tiêu khiển.

Một phóng viên hỏi: “Quản tiểu thư, xin hỏi có phảiDiệp Hâm bị bắt ngay tại quán bar của chị hay không? Trong quán bar của chị phảichăng có các phi vụ làm ăn phi pháp?”

Quản Huyền bước đi không trả lời, có cảnh sát đi trướcmở đường cho chị, ánh đèn flash không ngừng lóe lên trên thân người chị. Chịvừa bước ra, ngước đầu lên đã nhìn thấy mấy người đang chuẩn bị rời khỏi chiếcxe đi vào phía trong.

Sử Tinh khẽ lên tiếng hỏi: “Đúng là không hay, chúngta đợi chút nữa rồi vào cũng được.”

Mấy người họ lại quay vào bên trong chiếc xe, nhìnQuản Huyền bước ra ngoài, bị phóng viên hỏi liên tục đến mức không thể khôngđưa ra câu trả lời.

Quản Huyền nói: “Quán bar của chúng tôi hoàn toànkhông liên quan gì đến vụ việc này. Chúng tôi mở cửa làm ăn, đón tiếp kháchhàng cũng có năm bảy loại người, việc này không thể kiểm soát được. Nếu nhưngười ta có động cơ, mục đích không chính đáng, trái phải luật, chúng tôi cũngchẳng thể nào tố giác, ngăn chặn được, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.Đúng là không biết phải tìm ai để kêu mối oan này. Các bạn đều biết rằng, đâylà những khách hàng có động cơ, mục đích vi phạm pháp luật mà chúng tôi chẳngthể nào kiểm soát nối.”

Quản Huyền là một người rất biết cách ăn nói, sử dụngtiếng phổ thông rất chuẩn, đặc biệt là khi đám phóng viên chẳng thể đợi đượcDiệp Hâm, nên nghe thấy câu trả lời của Quản Huyền, cảm thấy rằng đây là mộttin rất đáng đăng. Vậy nên lúc chị trả lời phóng vấn, nơi đó đột nhiên im lặngnhư tờ, khiến cho những người đang ngồi trong xe cũng nghe thấy rõ mồn một.

Mạc Hướng Vãn cố gắng hết sức nhìn chị từ cửa sổ củachiếc xe màu nâu. Một Quản Huyền như vậy đối với cô vừa lạ lẫm lại vừa quenthuộc, chị đứng giữa đám phóng viên, bình tĩnh, thản nhiên, thái độ tự tại, lạicòn tỏ ra bản thân vô can, đúng là lão luyện đến mức đáng sợ.

Mạc Hướng Vãn chợt nghĩ, chị đúng là một ảnh hậu Oscartồn tại giữa chốn nhân gian. Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy không thoải mái,giống như cảm giác trước khi bị cảm mạo vậy.

Một phóng viên khác lại hỏi, đúng vào trọng điểm củavấn đề: “Hôm nay, trên mạng có người đăng tin, một nhân viên làm việc tại Kỳ Lệđã ra ngoài hành nghề mại dâm khi còn niên thiếu, chị có biết chuyện này haykhông?”

Ánh đèn flash bên ngoài không ngừng lóe lên trên ngườiQuản Huyền, mọi người trong xe đổ ánh mắt vào Mạc Hướng Vãn.

Quản Huyền mỉm cười, Mạc Hướng Vãn cũng mỉm cười nhưnglà nụ cười gượng gạo, đắng cay, khổ sở.

Cô không biết Quản Huyền sẽ trả lời ra sao, chị đứng ởnơi đó, bởi vì nhận được câu hỏi như vậy nên dường như đã trở thành tâm điểmchú ý của cả khu. Tất cả các phóng viên đều nhìn chị với ánh mắt đầy mong đợi,thái độ của người trong xe cũng trở nên kỳ quái, lạ lùng.

Chuyện riêng của cô bất cứ lúc nào cũng có khả năng bịphơi bày toàn bộ ra trước bàn dân thiên hạ.

Mạc Hướng Vãn bất giác nắm chặt bàn tay, giờ mới nhậnra lòng bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh, thì ra cô đang vô cùng căng thẳng, càng cáchquá khứ gần bao nhiêu, cô lại càng hoảng hốt bấy nhiêu.

Mạc Hướng Vãn cảm thấy đạo đức nghề nghiệp của mình cóphần hơi cao quá, mảnh đất bằng phẳng vững chắc dưới chân cô dường như sắp sụpđổ rồi.

Đến lúc này, cô mới nhận ra rằng, bản thân đã khôngcòn tín nhiệm Quản Huyền như xưa nữa.

Sau khi nghe thấy câu hỏi này, Quản Huyền nhanh chóngtrả lời: “Việc này tôi không biết.”

Không có ai gặng hỏi thêm nữa, chỉ nghe thấy tiếng đènflash vẫn không ngừng vang lên.

Mạc Hướng Vãn vẫn chưa thể yên tâm thở phào nhẹ nhõmđược. Cô có một dự cảm không lành, sau câu nói này, mọi chuyện vẫn chưa thể kếtthúc.

Quả nhiên là vậy.

Quản Huyền lại tiếp tục nói thêm: “Có điều thôngthường mà nói, cấp trên không ra gì thì sao có thể yêu cầu cấp dưới tử tế được chứ”.Chị xua xua tay. “Không phải các người đều đã nghe thấy tin tức rồi sao?”

Mạc Hướng Vãn nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, tiếng đènflash vang lên phía ngoài cửa sổ dần dần lớn lên, khiến cho đầu cô đau như búabổ.

Lúc này đã vào dịp cuối năm, bắt đầu vào quãng thờigian tổng kết cả năm, tất cả mọi tốt xấu rồi sẽ đều kết thúc.

Khi đi học, điều khiến Mạc Hướng Vãn sợ hãi nhất chínhlà khi nghe đọc điểm thi, bởi vì cô lúc nào cũng nỗ lực học hành, nhưng kết quảnhiều khi vẫn không được như ý muốn. Đây chính là một kết thúc, kết thúc tất cảmọi nỗ lực trước đó của cô.

Sẽ chẳng có bất cứ ai tin rằng trước đây cô đã vô cùngnỗ lực chăm chỉ.

Cô ngồi nơi đó, trấn tĩnh lại tâm trạng, trái tim vẫnđang đập rất mạnh, đến mức ngay cả bản thân cô cũng nghe thấy rõ ràng.

Thế nhưng mọi việc vẫn chưa dừng lại ở đó.

Một phóng viên khác lại đặt câu hỏi cho Quản Huyền:“Giám đốc Bộ phận Quản lý Nghệ sỹ năm xưa dường như hành nghề không chính đáng,phải chăng việc này có liên quan chặt chẽ đến vụ việc của Diệp Hâm?”

Quản Huyền liền đáp: “Đừng có hỏi tôi, đừng có hỏitôi, tôi chỉ là một người làm ăn nhỏ lẻ vô tình bị cuốn vào vụ việc này màthôi, xin các anh chị giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi nhé”. Chị còn nhún vaimột cái, miệng nở nụ cười tươi tắn, xán lạn như cơn gió xuân ấm áp.

Mạc Hướng Vãn khẽ mấp máy đôi môi, cô muốn gọi chị mộttiếng “chị thích lo chuyên bao đồng”, thế nhưng, cụm từ này cứ mãi nghẹn nơi cổhọng, không phát ra ngoài được, cảm giác vô cùng khó chịu.

Tại sao lại trở nên khó khăn đến vậy?

Lúc ấy di động của cô chợt vang lên, Sử Tinh phải đẩytay cô một cái thì cô mới lấy lại được hồn phách. Cô mở máy, giọng nói củangười đầu dây kia cất lên lảnh lót: “Mạc tiểu thư, xin hỏi hình ảnh của cô gáitrong bức ảnh tung lên trên mạng sáng hôm nay có phải là cô không? Cô có nhìnnhận thế nào về vụ việc của Diệp Hâm?”

Cô tê dại thân người nghe điện thoại, vào thời khắcnhững việc hoang đường trong quá khứ bị đào bới lại khiến cô cảm thấy nhục nhã,xấu hổ thế này, làm sao có thể kịp thời phản ứng?

Nhưng có người đã phản ứng rất nhanh, Sử Tinh ngồi bêncạnh nghe thấy vậy liền cầm lấy chiếc điện thoại của cô nói: “Mạc tiểu thưkhông đem theo di động ra ngoài, xin hỏi ai đấy ạ? Tôi có thể chuyển lời lạicho.”

Hách Mại liền hỏi: “Hay chúng ta quay về?”

Mạc Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, côđã lấy lại được bình tĩnh, không để cho bản thân chìm đắm mãi trong đau khổ,hoảng loạn thế này được. Cô nói: “Chúng ta quay về thôi, nếu như ở lại, e rằngtôi sẽ ảnh hưởng đến công việc của mọi người.”

Sử Tinh đã xử lý xong người gọi điện thoại đến cho MạcHướng Vãn. Chị nói: “Mary nói rất đúng, chúng ta nên về trước, một lúc nữa sẽquay lại đón Diệp Hâm sau.”

Khi quay về công ty, có khá nhiều đồng nghiệp nhìnthấy Mạc Hướng Vãn, thái độ đều tỏ ra khá kỳ quái, chỉ mỗi mình Trâu Nam là lolắng thật sự cho cô mà thôi.

Thế nhưng, tất cả đều không nói gì, chỉ im lặng nhìntheo cô, sau đó lại cúi đầu làm tiếp công việc của mình. Đây chính là thắng lợicủa im lặng với huyên náo.

Sử Tinh vỗ nhẹ lên bàn tay Mạc Hướng Vãn: “Không saođâu, em có muốn về trước không?”

Có lẽ đây cũng chính là chỉ thị của Chúc Hạ, nếu cô ởlại nơi này chỉ có thể làm tăng thêm tính phức tạp, phiền phức của sự việc màthôi. Bọn họ đang còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết, không có thời gian vàtâm tư lo nghĩ đến cô được.

Mạc Hướng Vãn gật gật đầu, không muốn gây thêm phiềnphức cho người khác nữa, đây là tôn chỉ làm việc của bản thân. Cô nhanh chóngthu dọn đồ đạc của mình, rồi dặn dò Trâu Nam thêm vài câu. Trâu Nam tỏ ra vôcùng lo lắng, nhưng lại chẳng biết phải nói với cô thế nào, cuối cùng an ủi mộtcâu: “Lão đại, em tin rằng người tốt sẽ được bình an cả đời.”

Trâu Nam nói xong liền gật đầu, Mạc Hướng Vãn cũng gậtgật đầu.

Cả hai đều hy vọng người kia có thể nhận được sức mạnhcủa mình.

Hướng Vãn bước ra khỏi phòng mình thì gặp Tống Khiêm,anh bước lại gần đề nghị: “Tôi đưa cô về nhé?”

Mạc Hướng Vãn khéo léo từ chối: “Không cần đâu, tôi sẽđi về bằng cửa sau của tòa nhà, những con đường tắt quanh đây tôi đều biết rõ,các phóng viên chắc không đuổi theo được đâu.”

Tống Khiêm thành khẩn nói: “Mary, xin cô hãy tin vàosuy đoán của tôi.”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười, lúc này mới nhận thấy cơ mặtmình cứng đơ lại, chẳng thể nào cười nổi: “Tống Khiêm, hy vọng sau này anh vàVu tổng muốn gì được nấy”. Cô lại không nhịn được hỏi thêm một câu: “Liệu Vutổng có kết hôn với chị Quản không?”

Tống Khiêm mỉm cười đầy mơ hồ: “Hy vọng chúng ta sẽmuốn gì được nấy. Còn việc kia tôi không tiện trả lời câu hỏi của cô, tối qua Vutổng vẫn còn tổ chức sinh nhật cho Vu phu nhân. Có nhiều chuyện chúng ta khôngphải là người trong cuộc nên thật sự chẳng thể nào hiểu nổi.”

Mạc Hướng Vãn đưa tay ra bắt tay anh: “Nếu đã khônghiểu thì chúng ta đừng nhìn nữa. Tống Khiêm, tạm biệt.”

Lúc bước ra khỏi văn phòng công ty, cô vẫn còn nhìnthấy Vu tổng và Chúc Hạ đang ngồi trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, haingười nhìn nhau, không biết đang nói những gì. Cách một bức tường bằng kính,chẳng khác nào cả ngọn núi cao, không thể nghe thấy điều gì hết.

T¬T

Mạc Hướng Vãn đi men theo một con đường nhỏ, rẽ tráirồi rẽ phải, cô biết cần đi ra khỏi tòa nhà bằng con đường nào là an toàn nhất.Bước ra khỏi đây, phía ngoài là một dãy phố buôn bán sầm uất, gần đó là một conđường lớn, dòng người lướt qua vội vã, làm gì có ai để ý xem người đi đường cósắc mặt khổ sở, buồn bã là vì sao?

Mạc Hướng Vãn rút di động ra, muốn gọi điện thoại choMạc Bắc. Lúc này, cô chỉ muốn gặp mặt anh, nhưng khi rút di động ra, cô pháthiện nó đang ở trạng thái tắt máy. Lúc nãy Sử Tinh đã tắt giùm cô, cô không nhớbật lại máy.

Có lẽ bật máy lên cũng không phải là chuyện tốt lànhgì nhưng Mạc Hướng Vãn vẫn chẳng kìm nén được mà bật lên. Có rất nhiều ngườikhông gọi được điện thoại liền gửi tin nhắn, tất cả đều cùng một câu hỏi –“Người trong bức ảnh đó có phải là cô không?”

Đoạn dĩ vãng đen tối trước kia của cô đã hiện lêntrước mặt mọi người, khiến tất cả đều tò mò, quan tâm tới cô. Bọn họ biến sự tòmò và quan tâm của mình thành những tin nhắn điện thoại gửi vào di động của cô,chẳng khác nào những bàn tay với bộ móng sắc nhọn, kéo rách tấm áo khoác ngoài,nhất thiết muốn cô phải trần trụi trước đám đông mới cam tâm.

Mạc Hướng Vãn dừng lại trước một tòa nhà mua sắm lớn,đưa tay lên sờ vào khuôn mặt của mình.

Đây là một khuôn mặt đang nghiến răng nghiến lợi màchịu đựng mọi thứ sao? Cô thầm nghĩ, quá khứ của cô thì có liên quan gì đến bọnhọ. Cuộc đời của cô chẳng có bất cứ quan hệ gì đến ai, tại sao bọn họ phải quantâm như thế?

Thế nhưng, khi di chuyển đến tin nhắn cuối cùng, côđọc được: “Mạc tiểu thư, rất tiếc phải thông báo với cô rằng, sau khi Bộ phậnNhân sự bên công ty tôi bàn luận với nhau, cảm thấy điều kiện của cô có đôichút khác biệt so với yêu cầu bên phía chúng tôi, vậy nên chúng tôi đành phải hủybỏ buổi phỏng vấn. Hy vọng cô có thể thông cảm.”

Mạc Hướng Vãn đọc lại tin nhắn này một lần nữa, tất cảmọi tâm trạng khác đều bị tin nhắn này đè xuống tận đáy lòng, một nơi lạnh lẽogiá băng.

Đằng sau lưng cô vài bước chính là con đường cao tốc,ô tô phóng vù vù, khá là nguy hiểm, tiến lên trước một bước chính là bức tườngngăn bằng kính trong suốt, lạnh lẽo. Cô đang đứng trong một dòng người đông đúcmà giống như đang đứng ở một nơi hoang vắng không người vậy.

Chuyện quá khứ dần dần hiện lên trước mắt cô, khôngphải cô muốn lắc đầu là có thể quên ngay được, cũng không thể nào hòa giải toànbộ bằng cái ôm hay nụ hôn của Mạc Bắc như tối qua. Quá khứ ấy đã bị tung ra,kéo cô lại điểm ban đầu, cô đã chạy lâu như thế, nhưng tất cả đều chỉ là dãtràng xe cát mà thôi.

Mạc Hướng Vãn từ từ nhấc chân lên, muốn lựa chọn mộthướng thích hợp để bước đi tiếp.

Di động lại reo lần nữa, cô giật nẩy mình như đang cầmhòn than nóng bỏng trên tay, vội vàng tắt máy.

Lúc này, cô thật sự muốn suy nghĩ lại thật kỹ, thật kỹtất cả mọi chuyện.

Mạc Hướng Vãn biết rằng mọi chuyện hôm nay thật vôcùng gay go, thế nhưng không ngờ lại có thể tới mức độ này, hoặc có thể nói lànhững phiền phức, gay go của nhiều năm trước cuối cùng cũng đã đến ngày phảichịu báo ứng.

Cô như mất hết sức lực, vội đưa tay chống vào tấm kínhbên cạnh, không muốn nhìn thấy mình sụp đổ ngay tại đây.