Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 23



Bên cạnh quán bar MoreBeautiful của Quản Huyền là một quán cà phê theo phong cáchphương Tây, không khí tĩnh lặng mà nho nhã. Mạc Hướng Vãn cũng rất ít khi vàođây. Trước kia, mỗi lần tới nơi này, cô đều đi thẳng vào quán bar của QuảnHuyền luôn.

Hôm nay, Quản Huyền hẹn cô sang quán cà phê này, có lẽdo cảm thấy hơi mẫn cảm vì thái độ lạnh nhạt của cô trong thời gian gần đây,nên không muốn khiến cô cảm thấy quá đỗi đường đột.

Điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn hơi động lòng trắcẩn.

Giữa bạn bè bao giờ cũng mong có điểm tương đồng,nhưng vẫn chẳng thể tránh được sự khác biệt. Đối với cô, một là một mà hai làhai, vậy nên rất dễ dàng khiến tình bạn mất đi, hoặc giảm bớt. Bất cứ chuyện gìcũng có mặt phiến diện của nó, nên bình tĩnh nghe xem Quản Huyền giải thích rasao.

Cho nên, khi bước vào quán cà phê nhỏ này, Mạc HướngVãn mang theo chút tâm trạng áy náy và mong đợi.

Lúc này, Quản Huyền đã ngồi sẵn tại chiếc bàn tròncạnh cửa sổ đợi cô. Chỗ ngồi này có vị trí khá nhã nhặn, bóng cây bên ngoài inlên mặt bàn, tĩnh lặng không động đậy, một chỗ ngồi khá kín đáo giúp con ngườita dễ dàng bộc lộ tâm trạng thầm kín trong lòng.

Mạc Hướng Vãn ngồi xuống, Quản Huyền liền nói: “Chị đãgọi sẵn một cốc Latte rồi, hương vị bánh Donut chỗ này cũng có đôi chút khácbiệt, em cũng nếm thử xem sao?”

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn không có ý kiến gì.

Kể từ khi quen biết Quản Huyền đến nay, cô thườngkhông có ý kiến với bất kỳ quyết định nào của chị, ngoại trừ sự việc xảy ra vớichị Tần Cầm. Và cũng chỉ ngoại trừ sự việc của Tần Cầm ra thì Quản Huyền đãchân thành giúp đỡ cô ở mọi phương diện trong cuộc sống.

T¬T

Hôm Mạc Phi ra đời, cô bị vỡ nước ối sớm, nhưng vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng,đi làm như mọi ngày. Quản Huyền nhìn thấy vậy, vô cùng lo lắng, không nói lờinào đã ngay lập tức gọi xe đưa cô đến bệnh viện.

Suốt dọc đường, cô đã bộc lộ hết tất cả nỗi sợ hãi củangười lâm bồn.

Cô nói: “Chị thích lo chuyện bao đồng, nếu như em chếtđi, chị có thể nuôi con em khôn lớn được không?”

Quản Huyền vỗ nhẹ lên vai rồi lại sờ lên bụng của cô,như muốn vỗ về đứa trẻ đang quấy đạp không thôi. Chị động viên: “Đừng sợ, chỉcần em không sợ thì có thể vượt qua được bất cứ quan ải khó khăn nào. Em đã hạquyết tâm thì không được chùn bước, đây là con đường duy nhất có thể đi.”

Chính chị là chỗ giựa tinh thần giúp Hướng Vãn vượtqua được quan ải gian khổ khi đó.

T¬T

Vì vậy, lúc Mạc Hướng Vãn ngồi xuống chỗ đối diện với Quản Huyền, cô cũng vẫngọi chị một tiếng rất thân mật: “Chị Quản.”

Quản Huyền nhếch nhẹ đôi mày, cất lời nói với ý tứtrách móc: “Chị nghe nói gần đây em đang hẹn hò?”

Mạc Hướng Vãn không hề giấu giếm gì: “Chính là bố củaMạc Phi đấy ạ.”

Quản Huyền vỗ tay nói: “Được vậy thì tốt quá, có đầucó cuối như vậy mới được coi là niềm hạnh phúc lớn nhất. Chị còn nghe nói ngàynào cậu ta cũng đưa em tới cửa công ty, tiểu cô nương, cuối cùng em đã có đượchạnh phúc của riêng mình rồi.”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười, không nói thêm gì.

Quản Huyền tiếp tục: “Vậy thì cô gái hạnh phúc, bâygiờ cô đã có thể tha thứ cho bà chị đây rồi chứ?”

Chị vẫn luôn là một con người thẳng thắn, Mạc HướngVãn không hề cảm thấy bất ngờ. Con người của chị Quản Huyền, từ trước đến naylàm chuyện gì cũng dứt khoát, chưa bao giờ vòng vo tam quốc.

Mạc Hướng Vãn cũng thẳng thắn trả lời chị: “Em chưabao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như thế.”

Quản Huyền liền cười: “Quy tắc trong làng giải trínày, chị đã nói rồi, chỗ chị không nhận những vụ làm ăn như vậy, bọn họ rangoài giải quyết hoàn toàn không thuộc phần trách nhiệm của chị.”

“Thế nhưng chị đã cung cấp cho bọn họ một nơi giaodịch.”

“Đây chính là một trong những tác dụng của quán bar,không phải sao?”

Chị quá đỗi thẳng thắn, lần này Mạc Hướng Vãn khôngtránh khỏi cảm thấy kinh ngạc. Chị là một người thẳng thắn, nhưng nói đếnchuyện này mà chị vẫn thản nhiên như vậy. Cô bỗng cảm thấy lúc này vô cùng xalạ với chị.

Quản Huyền than thở: “Tiểu cô nương, từ trước đên nay,em chỉ luôn thấu hiểu bộ mặt mà em muốn thấu hiểu. Em luôn nghĩ mọi chuyện theohướng tốt đẹp nhất, em cần một cách sống tích cực, lương thiện để thôi miên bảnthân. Em thử nghĩ xem, mình có phải là con người như vậy không?”

Trong chốc lát Mạc Hướng Vãn bỗng thần người ra, lờinói của Quản Huyền như một cái búa đập tan lớp vỏ bọc bằng đường mà bấy lâu naycô đã dày công tạo ra.

Nhân viên phục vụ bê cà phê và bánh Donut ra, hươngthơm tỏa ngào ngạt, đầy hấp dẫn. Quản Huyền nhìn Mạc Hướng Vãn: “Tiểu cô nương,chị đã giúp em rồi, tất cả những việc đó chị đều tình nguyện hết. Em làm việcluôn nỗ lực hết sức mình, em biết tri ân báo đáp, em chịu thật lòng kết giaovới chị, chị mới tiến cử em với Vu Chính. Em cần một công việc mà tiền lươngkhông thấp quá, chị cũng cần một người bạn tốt của mình ở bên cạnh anh ấy.”

Mạc Hướng Vãn nhấp một ngụm cà phê, nhẹ thở dài mộttiếng rồi nói: “Chị Quản, em biết những điều này. Về mặt nào đó, chúng ta cũnglà những người đáp ứng nhu cầu lẫn nhau, cho nên không ai nợ ai cả.”

Quản Huyền lắc đầu: “Không, chị không hề muốn ép em.Nếu như em đồng ý hẹn hò cùng Tống Khiêm, chúng ta mới thật sự là những đối tácđôi bên cùng có lợi. Thế nhưng, nếu vậy thì tình bạn của chúng ta đã không còntrong sáng, thuần khiết nữa rồi, đúng không?”

Mạc Hướng Vãn đặt cốc cà phê xuống, vị và phê ở đâythật sự khá nồng, còn cô lại không mấy lưu luyến mùi vị nồng như vậy.

“Nếu như em với Tống Khiêm hẹn hò cùng nhau thì Vutổng sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực, thân thiết hơn nữa, đúng không?”

Đôi mắt của Quản Huyền chất chứa đầy tiếc nuối: “Đángtiếc thực tế lại không phải như vậy.”

“Quan hệ giữa em với Vu tổng chẳng qua chỉ là cấp trênvới cấp dưới, chị cảm thấy nuối tiếc lắm sao?”

Quản Huyền cũng uống một ngụm cà phê: “Đúng vậy. Thếnhưng đấy cũng là điểm chị thấy khâm phục ở em. Có thể giữ được khoảng cách nhưvậy, tiểu cô nương, em cũng không phải người bình thường đâu”. Chị lại cườichua chát: “Em, thật sự quá giống với chị của ngày xưa, đi một bước tính mộtbước, không chịu thiệt thòi bao giờ.”

Mạc Hướng Vãn cúi đầu, khẽ khàng lên tiếng: “Chị Quản,em đang muốn bảo vệ lấy bản thân mình, em còn có con trai.”

“Cho nên chị mới chính là người hùng hổ xông lên phíatrước?”

“Chị Quản, nhiều khi lùi lại một bước sẽ thấy trời caođất rộng.”

Quản Huyền nhanh chóng phủ định: “Lùi một bước sẽ thuacả ván cờ”. Rồi chị lại chậm rãi nói thêm: “Khi mời Tần Cầm, chị không hề có ýđịnh đen tối gì, người bên đó chỉ đích danh cô ấy, chị chỉ đáp ứng nhu cầu củakhách hàng mà thôi.”

“Vậy bọn họ đã cho chị những gì? Hoặc nói chính xáchơn là cho Vu tổng những gì?”

“Những thứ bọn họ cho không phải vì một mình Tần Cầmmà không cho nữa. Tần Cầm không nể mặt, nhiều lắm cũng chỉ khiến cho mọi ngườimất vui mà thôi. Công ty không đăng ký của Vu Chính đã đi vào hoạt động từ lâurồi, sau khi tích đủ số vốn, là có thể đăng ký chính thức bên Hồng Kông. Baonhiêu năm nay, cuối cùng anh ấy cũng đã tích lũy được số vốn lớn, lấy lại đượctự do của mình rồi. Về điểm này, tuy rằng em không thể trực tiếp hỏi, nhưngchắc từ lâu đã cảm nhận được rồi đúng không?”

“Vậy còn Lâm Tương thì sao?” Mạc Hướng Vãn vừa nghĩtới Lâm Tương là giọng nói lại cao vút lên vì mất bình tĩnh.

Quản Huyền nghe thấy vậy, đôi mày liền cau lại: “Emđừng chất vấn chị, trong làng giải trí này đâu cũng chứa đầy sự mê hoặc, ai làrồng ai là giun chẳng mất bao lâu thời gian là có thể nhận ra chân tướng thôi.Chị đã nói rồi, quán bar của chị chỉ là nơi giao dịch, có người bạn tốt hỏi,chị chỉ thay họ chuyển lời, còn bản thân người kia có chấp nhận hay không,chẳng hề liên quan gì đến chị. Thế nhưng Lâm Tương làm xong lại hối hận, cô ấyvẫn chẳng thích hợp ở trong cái làng giải trí này.”

“Chị Quản, chị thu tay lại đi.”

Quản Huyền cười lạnh lẽo: “Trong thời thế danh lợi làtrên hết này, người nào cũng có thế lực riên của mình, đã gia nhập vào thì bắtbuộc phải tuân thủ theo quy tắc sẵn có.”

“Thứ Hai tuần sau em sẽ nộp Đơn xin thôi việc cho Vutổng.”

“Làm rất tốt, bây giờ em thoát thân là thời điểm tốtnhất đấy. Quay đầu lại còn có người đàn ông tình sâu nghĩ nặng đang chờ đợi em,thời cơ này đúng là rất tốt.”

QuảnHuyền xua tay: “Thật ra có chuyện em không biết nhiều lắm đâu. Những gì em biếtchẳng qua chỉ là một phần của sự thật mà thôi. Trước nay chị vẫn luôn là mộtcon bạc, dấn thân vào sòng bạc, có nhiều khi không phải muốn rút là rút lạiđược đâu.”

“Là vì Vu Chính? Anh ấy không phải có một mình chịđâu.”

“Em không biết là chị cũng có một người tình khác haysao?”

Mạc Hướng Vãn nhìn chị với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc,dường như đây không còn là người chị mà cô quen biết nữa.

“Chị với Vu Chính là thanh mai trúc mã, thế nhưngthanh mai trúc mã chẳng cũng địch lại nổi sự phồn hoa, muôn sắc của bên ThượngHải này, mỗi người tự xô về một hướng, xem ai là người thắng, ai là kẻ thua.Nếu như Vu Chính chỉ quay lại đây để đi học, được gia đình sắp xếp cho một chỗlàm nào đó trong cơ quan hành chính nhà nước, rồi kết hôn cùng chị, thì sau đócứ vậy mà sống một đời an bình, giản dị. Thế nhưng, tại sao mọi chuyện lạithành ra như bây giờ?”. Quản Huyền nhấp một ngụm cà phê. “Vu Trực nhà họ họchành không ra gì thì được đưa thẳng ra nước ngoài du học, lúc quay về, dễ dàng,bình thản mở một công ty, lập sự nghiệp, còn Vu Chính thì ngay cả vốn làm ănban đầu cũng không có.”

Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào nuốt nổi số đồ ăn trướcmặt mình nữa.

“Vị trí của Chúc tiểu thư trong nhà còn cao hơn VuChính đôi chút. Ít ra, người bố vĩ đại của cô ấy còn chịu cung cấp tiền vốn vàcác mối quan hệ cho cô ấy lập nghiệp. Bọn chị đã tiến bộ từng bước, tích lũytừng chút một, mọi người tự kiếm được mới được coi là thành công, không phảisao? Em cho rằng những gia đình quyền thế đó lúc nào cũng đòi phải môn đăng hộđối, nam thanh nữ tú à? Không đâu, đó chỉ là cảnh tượng mà người ngoài nhìnthấy thôi, trên thực tế, điều bọn họ coi trọng là mối quan hệ đi lại giữa namnữ không còn trở ngại, kết hợp làm ăn không mệt mỏi mới là người thắng cuộc.”

Mạc Hướng Vãn càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc: “Lẽnào Chúc tiểu thư biết hết tất cả mọi chuyện sao?”

“Trong trận cờ thương trường này, ai cũng phải biết rõvị trí của mình ở đâu. Chúc Hạ, cô ấy là một người phụ nữ hào sảng, thế nhưngcuối cùng vì Vu Chính mà đã đánh mất đi sự hào sảng của bản thân. Đã đánh bạcthì phải chấp nhận thua, nếu không chấp nhận thì lại đánh cược tiếp, đánh chotới khi nào thắng mới chịu thôi. Cả thế gian này đều như vậy hết.”

Quản Huyền vẫn mỉm cười, thế nhưng nụ cười đó có đôiphần chua chát. Mạc Hướng Vãn cúi đầu xuống, không muốn nhìn thấy khuôn mặt củachị lúc này, nhưng vẫn thành thật nói: “Chị Quản, chị trông như vậy khó coilắm.”

Quản Huyền dần chuyển sang nụ cười đầy bất lực: “Tiểucô nương, tinh thần bảo vệ lấy thân mình của em thật là đáng yêu. Người màkhông nhìn thấy quá nhiều thứ mới là người hạnh phúc.”

Mạc Hướng Vãn miễn cưỡng ăn từng miếng chiếc bánhDonut đặt trước mặt mình.

Khoảnh khắc đó mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh, haingười họ bị ngăn cách bởi bóng cây Trúc Đào bên ngoài, mỗi người đuổi theo mộtsuy nghĩ khác nhau, lặng lẽ ăn nốt chiếc bánh Donut của riêng mình. Bóng cây intrên mặt bàn chẳng thể nào xóa bỏ đi được.

Một lúc sau, Mạc Hướng Vãn hỏi Quản Huyền: “Chị Quản,tại sao chị lại nói cho em nghe những điều này?”

Quản Huyền uống hết số cà phê còn lại trong cốc, chậmrãi dùng khăn giấy lau miệng mới nói tiếp: “Chị đã suy nghĩ mấy ngày hôm nay,tiểu cô nương, em thực lòng coi chị là bạn bè, vậy nên chị có nghĩa vụ phảithành thật với em.”

Phải một lúc sau, Mạc Hướng Vãn mới có thể chấp nhậnnổi cái thông tin lạnh lùng, khốc liệt này từ chị, gộp chung tất cả mọi suyđoán và nghi ngờ của mình lại thành một, cô vẫn chẳng thể nào tin được vàochuyện này, vẫn chẳng biết phải làm thế nào.

Di động của Quản Huyền bỗng vang lên, chị đưa lênnghe, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng, sau khi gập máy lên, chị chỉ nói vớiMạc Hướng Vãn một câu: “Em về trước đi.”

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn không hiểu, sắc mặt của QuảnHuyền vừa lo lắng vừa hoảng loạn, hình như đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng độtngột và nghiêm trọng.

Thế nhưng không còn kịp nữa, lúc này nhân viên phục vụđã dẫn hai người cảnh sát vào, Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Mộtngười cảnh sát liền hỏi Quản Huyền: “Chị có phải là bà chủ của quán bar Morebeautiful không?”

Quản Huyền đứng bật dậy, kinh hoàng, hãi hùng, nhưngvẫn gật đầu khẳng định.

Người cảnh sát liền nói: “Chúng tôi phát hiện hoạtđộng mại dâm phi pháp trong quán bar của chị, mời chị về đồn hợp tác điều tracùng chúng tôi.”

Khuôn mặt Quản Huyền nhanh chóng chuyển sang trắngbệch, chị dường như đang muốn phân giải điều gì đó, nhưng hoàn toàn chẳng cólợi ích gì với hai người cảnh sát mặt lạnh lùng không chút biểu cảm trước mặt.Mạc Hướng Vãn đúng dậy, giọng nói không dấu được vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi:“Đồng chí cảnh sát, liệu các anh có nhầm không?”

Một người cảnh sát khác nhìn cô, đột nhiên rút một tờgiấy từ trong túi ra, cau chặt đôi mày hỏi: “Cô có phải là Mạc Hướng Vãn, Giámđốc Bộ phận Quản lý nghệ sỹ của Tập đoàn Kỳ Lệ?”

Mạc Hướng Vãn không hiểu tại sao người cảnh sát đứngtrước mặt lại biết được đầy đủ tên và chức vụ của mình, chưa kịp thắc mắc thìngười đó đã nói: “Diệp Hâm, nghệ sỹ của công ty cô đã hoạt động mại dâm và bịbắt quả tang ngay tại hiện trường. Cô ấy khai rằng chính cô là người liên hệbán dâm trực tiếp, vậy nên, cũng xin mời cô về đồn phối hợp điều tra cùng chúngtôi.”

Mạc Hướng Vãn suýt chút nữa ngất lịm, cô cố gắng, cũngchẳng hỏi tại sao nữa, chỉ lạnh lùng hỏi thêm: “Liệu tôi có thể liên hệ vớicông ty trước được không? Sự việc này vô cùng nguy hiểm và nghiêm trọng.”

“Tất cảmọi việc đều phải về đồn rồi mới tính tiếp được.”

Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn Quảng Huyền, chị cũngquay sang nhìn cô. Khuôn mặt của Quản Huyền tràn ngập sự kinh hãi, mơ màng, sựviệc đột ngột thế này khiến cho tâm trí của chị hoàn toàn hỗn loạn. Còn về phầnmình, Mạc Hướng Vãn chỉ tỏ ra ngạc nhiên, nếu như đây là một sự việc đột ngột,tại sao cảnh sát lại biết được thân phận của cô tường tận đến thế?

Cô rất muốn tìm Mạc Bắc, thế nhưng ánh mắt sắc bén củangười cảnh sát đã thúc ép hai người phải ngay lập tức đi theo bọn họ.

Mạc Hướng Vãn và Quản Huyền theo hai vị cảnh sát nọ vềđồn. Ở phòng tạm giam, cô gặp Diệp Hâm.

Diệp Hâm mặc quần áo chỉnh tề, nhưng đã khóc lóc thảmthương nãy giờ, mặt mũi đỏ bừng lên. Khó khăn lắm cô mới trèo lên được cànhcao, không ngờ gặp phải kiếp nạn này, đã mất đi tất cả mọi thứ.

Vừa nhìn thấy Mạc Hướng Vãn, Diệp Hâm lại bắt đầu bậtkhóc, thét gọi: “Mary, em không có. Mary, chị hãy giúp em.”

Vị nữ cảnh sát đứng bên cạnh dường như đã cảm thấyphiền phức từ rất lâu rồi, liền đưa lời mắng mỏ: “Làm ồn gì ở đây chứ? Còn gâyồn nữa chúng tôi sẽ nhốt cô vào phòng tối riêng biệt đấy.”

Nghe vậy, Diệp Hâm liền ngậm ngay miệng lại, nhìn MạcHướng Vãn bằng ánh mắt vô vọng, cầu cứu, không dám nhìn sang Quản Huyền lấy mộtlần.

Quản Huyền chẳng tỏ bất cứ thái độ gì, một vị cảnh sátđưa họ về đây liền nói: “Mời chị đi theo chúng tôi”. Thì ra, vị cảnh sát nàymuốn dẫn chị sang một căn phòng khác để lấy khẩu cung, chị nhìn sang Diệp Hâm,ánh mắt sắc bén, khiến cho Diệp Hâm phải cúi rạp đầu xuống.

Sau khi Quản Huyền đi, vị nữa cảnh sát nọ liền mỉmcười nói với đồng nghiệp ngồi cạnh: “Đúng là khí thế của một người có nghề.”

Mạc Hướng Vãn chẳng quen với mấy lời này, cau chặt đôimày lại.

Cô nhẹ nhàng, ôn hòa hỏi chị cảnh sát: “Liệu tôi cóthể báo cáo với công ty được không?”

Vị cảnh sát đưa họ về đồn bình thản đáp: “Đừng vội, côđiền vào biên bản này trước đã.”

Vị nữa cảnh sát liền nói với Mạc Hướng Vãn: “Mời chịđưa hết những đồ trên người ra cho chúng tôi. Trước mắt, chúng tôi sẽ bảo quảnthay chị.”

Mạc Hướng Vãn không hiểu, liền hỏi: “Tại sao thế?”

Vị nữ cảnh sát chỉ sang Diệp Hâm rồi nói: “Lúc nãy, vịtiểu thư này khai tất cả mọi hành vi của cô ấy đều do công ty chỉ thị, cô chínhlà cấp trên trực tiếp của cô ấy, phải chăng sẽ chịu trách nhiệm về việc này?”

Mạc Hướng Vãn vô cùng kinh ngạc, quay sang nhìn thẳngvào Diệp Hâm.

Diệp Hâm lại run rẩy, không dám nói gì.

Vị nam cảnh sát liền nói: “Mạc tiểu thư, mời chị phốihợp với chúng tôi một chút, đợi điều tra xong mọi việc, chúng tôi sẽ bàn giaolại hết mọi thứ cho chị.”

Nghe vậy Mạc Hướng Vãn ngây thẩn người ra.

Nói như vậy, bọn họ đã tạm giam cô như một kẻ bịtình nghi, hơn nữa, người trực tiếp phạm tội lại lôi cô vào vụ việc này, thậtđúng là hết sức hoang đường. Cô chỉ biết thốt lên một câu: “Đây là một chuyệnkhông có chút đạo lý gì hết.”

Vị nữ cảnh sát mở sổ, cầm bút lên, bình thản trảlời: “Nếu như vô lý thì chị đã giống như người ban nãy, trực tiếp đi vào cănphòng khác để lấy khẩu cung. Đừng có làm ồn nữa, người nào lần đầu phạm tội bị bắtcũng hành động như vậy hết. Sau khi điều tra rõ mọi chuyện, đương nhiên sẽchẳng còn vấn đề gì cả.”

Với tình trạng này, ngoài việc hợp tác điều tracùng cảnh sát, cô cũng chẳng còn biết làm thế nào nữa. Mạc Hướng Vãn cố nén nỗitức giận trong lòng, không thèm quay sang nhìn bộ dạng đáng thương của Diệp Hâmnữa, cô giao hết di động, ví tiền, đồng hồ trên người ra, vị nam cảnh sát kialiền lấy tờ báo bọc hết lại.

Người cảnh sát kia liền đưa một tờ giấy đến, côđiền chi tiết vào đó, viết vào đó cách thức liên hệ của bản thân, ở ô ghi ngườicần liên lạc khi có việc gấp, cô suy ngẫm một hồi, nhanh chóng viết tên và sốđiện thoại của Mạc Bắc vào.

Vị nam cảnh sát kia liền nói: “Chị yên tâm đi,tạm giam không phải là trừng phạt, chỉ là một phương thức để người dân phối hợpđiều tra cùng cảnh sát mà thôi. Chúng tôi sẽ thông báo cho người nhà của chị”.Anh nhìn lên tờ giấy, rồi hỏi: “Họ Mạc đúng không nào? Là anh trai của chị à?”

Mạc Hướng Vãn lắc lắc đầu rồi đáp: “Là bạn của tôi.”

“Bạn trai à?” Lần này đến lượt vị nữ cảnh sát nọlên tiếng.

Mạc Hướng Vãn không mấy vui vẻ khi cô cảnh sáthỏi thăm kỹ càng như vậy, thế nhưng lúc này, tình thế đang vô cùng nghiêmtrọng, không thể nào thiếu đi lễ độ, cũng chẳng thể nào nuốt được sự tức giậnnày, nên đành im lặng thừa nhận.

Vị nữ cảnh sát kia lại tiếp tục nói thêm: “Thậtkỳ lạ, tìm một người bạn trai mang họ giống mình.”

Mạc Hướng Vãn chẳng buồn để ý đến cô ấy nữa.

Anh cảnh sát kia thấy khuông mặt Mạc Hướng Vãnthuần lương, dường nhưa đang uất ức đầy mình, nên khi lấy khẩu cũng cũng kháchkhí hơn bình thường.

Anh bắt đầu hỏi cô.

“Tên?”

“Mạc Hướng Vãn.”

“Tuổi?”

“Hai mươi bảy.”

“Chị đã làm ở Tập đoàn Kỳ Lệ được bao lâu rồi?”

“Bốn năm.”

“Chúng tôi nhận được mật báo, các nghệ sỹ của KỳLệ thường xuyên sinh hoạt động mại dâm ở khu vực gần quán barMoreBeautiful.”

Mạc Hướng Vãn rất muốn dùng ánh mắt tràn đầykinh ngạc để bày tỏ rằng mình là người trong sạch, nhưng cô hoàn toàn lực bấttòng tâm. Cô mệt mỏi trả lời đồng chí cảnh sát: “Tôi hoàn toàn không biết việcnày.”

Vị nữ cảnh sát kia liền đanh giọng hỏi: “Khôngbiết sao? Trong phòng nghỉ của khách sạn cao cấp bên cạnh quán bar đó, hai đànông, một phụ nữ toàn thân không mặc gì, trên bàn còn đặt tiền, bên cạnh số tiềnnọ còn có thẻ đặt chỗ ở bên quán bar, trên đó còn viết rõ số phòng và giá tiềnbên khách sạn. Số tiền trên thẻ và số tiền đặt trên bàn không chênh lệch nhauchút nào.”

Mạc Hướng Vãn ngước đầu lên. Nắm chặt hai bàntay lại.

Quản Huyền vừa nói với cô những vụ trao đổi muabán sau khi bước qua ngưỡng cửa quán bar chị không thể nào quản nổi, thế nhưng,những vụ trao đổi bẩn thỉu này được diễn ra ngay gần quán bar của chị, đều làdo một tay chị sắp xếp, an bài hết.

Những chuyện ám muội, đen tối đó một khi đã đượclôi ra ngoài ánh sáng, khiến cho Mạc Hướng Vãn bất giác run rẩy cả thân người.

“Rất nhiều người vừa ra khỏi quán bar là trựctiếp đi sang khách sạn kia để tiến hành trao đổi”. Nữ cảnh sát liếc qua nhìnDiệp Hâm, Diệp Hâm đưa tay che miệng, không dám khóc thành tiếng. Nữ cảnh sáykia bật cười, nụ cười mang đầy ý mỉa mai.

Diệp Hâm lần đầu phạm tội, đã bị người ta bắtngay tại trận, đây chẳng qua chỉ là một đồn cảnh sát nhỏ, vậy mà lại có tácphong làm việc nghiêm nghị như vậy. Mạc Hướng Vãn bắt đầu cảm thấy có gì đókhông ổn.

Sau đó, nam cảnh sát kia lại hỏi cô thêm mấycâu, đại đa số đều không quan trọng lắm, bọn họ đã biết hết tất cả mọi thứ, baogồm những việc xảy ra trong More Beautiful, thờigian, địa điểm, nhân vật, cả số lần phạm pháp. Cũng giống như những gì đã nói,bọn họ thật sự đã để ý điều tra vụ này từ lâu rồi.

Việc này ứng đúng vào câu: “Nếu muốn người kháckhông biết, trừ phi mình đừng làm.”

Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, tất cả mọi việc đều làtự làm tự chịu, sao có thể trách bọn họ tung lưới bắt gọn cả ổ được?

Câu hỏi quan trọng nhất mà phía cảnh sát hỏi côcũng chỉ là “Cô có dám chắc công ty các cô thật sự không biết chút nào về việcnày hay không?”

Thật sự không biết về vụ việc này?

Nếu như trả lời là “Đúng” thì ngay đến bản thânMạc Hướng Vãn cũng cảm thấy nực cười, cô biết phải trả lời sao đây? Cô bắt đầycảm thấy đau đầu, căn bệnh cũ bao năm bắt đầu tái phát ngay lúc này. Cô nhữngtưởng mình đã thoát khỏi rồi, thế nhưng, trên thực tế, chẳng hề dễ dàng thoátthân chút nào.

Cô sống trong một môi trường như vậy, làm sao màtốt được?

Mạc Hướng Vãn liền đáp lại: “Tôi không biết.”

Cô thật sự không hề biết được chuyện này.

Anh cảnh sát thấy dáng vẻ mệt mỏi, rệu rã của cônên không muốn gây khó dễ thêm nữa, chỉ nói rằng, đêm nay có lẽ cô phải nghỉngơi lại phòng tạm giam này, bởi vì vẫn chưa lấy xong lời khai của Quản Huyền,nên bất cứ lúc nào cũng cần sự hợp tác của cô.

Cô hoảng hốt: “Nhất định tôi phải ở lại đây mộtđêm sao?”

Vị nữ cảnh sát kia gật đầu trấn an: “Đồng nghiệpchúng tôi sẽ trực lại đây, không bắt các cô phải chịu khổ đâu.”

Mạc Hướng Vãn vô cùng lo lắng cho Mạc Phi, kể từkhi cậu bé ra đời, chưa bao giờ xảy ra tình trạng cô đi qua đêm mà không vềnhà. Cô vô cùng lo lắng, hỏi anh cảnh sát: “Các anh đã thông báo cho người bạncủa tôi chưa?”

Vị cảnh sát kia liền đáp: “Tôi đã gọi điện choanh ấy rồi.”

Mạc Hướng Vãn gật đầu, an tâm hơn đôi chút.

Quản Huyền được dẫn ra, sắc mặt bình thản, dườngnhư chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, ngược lại, Diệp Hâm thì khóc lóc đến mứckhông còn biết trời đất gì nữa. Cảnh sát tạm giam cả ba trong một phòng, cònlấy ba suất cơm đưa đến, nhắc nhở họ mau ăn cho no.

Mạc Hướng Vãn mở hộp cơm ra, bên trong cơm ngon,nóng hổi, màu sắc cũng ổn, có điều khi đưa lên miệng, cô cảm thấy hết sức nhạtnhẽo, vô vị, chẳng thể nào nuốt nổi.

Diệp Hâm ăn vài miếng rồi lại nấc nghẹn, bậtkhóc tu tu.

Cả hai đồng chí cảnh sát đều quá ngán ngẩm trướctình trạng khóc lóc, ỉ ê của cô này, cũng chẳng còn nhiều lòng nhẫn nại quantâm đến bọn họ, liền mang hộp cơm ra ngoài ăn cho ngon miệng.

“Khóc gì mà khóc”. Quản Huyền quát.

Diệp Hâm thút thít hỏi: “Tại sao bọn họ lại thảhai người đàn ông kia ra?”

“Bọn họ là khách làng chơi, chỉ cần nộp phạt làđược tha rồi.”

“Chúng ta cũng nộp tiền phạt có được không? Emchỉ muốn ra khỏi chỗ này.”

Quản Huyền mỉm cười lạnh lùng: “Em cho rằng rađược khỏi đây là mọi việc đều ổn sao? Không biết bây giờ bên ngoài đang hỗnloạn đến mức nào đâu.”

Mạc Hướng Vãn nghe vậy, ngây thẩn người ra.

Đúng vậy, bên ngoài chắc chắn còn xảy ra rấtnhiều vấn đề khác, trên thế giới này không bao giờ có bức tường nào kín gió cả,bước ra khỏi đây, tương lai sẽ ra sao chứ? Chẳng ai trong bọn họ có thể biếtchắc được.

Đây không phải chính là ngành giải trí sao? Lẽra, cô nên sớm bình thản nhìn thế sự, coi tất cả mọi thứ quái lạ diễn ra quanhmình đều là việc đương nhiên.

Từ trước đến nay, bản thân cô vẫn luôn kiêncường, mạnh mẽ, cố gắng nhẫn nhịn, không quan tâm đến chuyện thị phi.

Cô liền hỏi Diệp Hâm: “Tại sao em lại nghĩ tớiviệc tìm đến chị?”

Diệp Hâm cúi đầu lau nước mắt.

“Trâu Nam đã từng nói rằng, nếu gặp khó khăn thìcứ tìm chị Mary.”

Những việc xảy ra ngày hôm nay khiến cho MạcHướng Vãn lạnh cả người, nhưng khi nghe được câu nói này, cô dần cảm thấy ấm áphơn đôi chút.

Cô quay sang hỏi Quản Huyền vẫn đang bình thản,chưa nói bất cứ lời nào với mình: “Chị Quản, cảnh sát tạm giam chúng ta ở đâycó phải đang muốn định tội chứa chấp, dung túng cho hành vi mua bán mại dâm không?”

Diệp Hâm hét lớn: “Không, không không, đây khôngphải là phạm tội, đây là phạm pháp, tại sao mọi việc lại thành ra thế này?”

Quản Huyền nhếch mép lộ ra nụ cười đầy mỉa mai,lãnh đạm, quay sang nói với Diệp Hâm: “Dám làm thì dám chịu, nhìn lại cái dángvẻ ngớ ngẩn của em lúc này đi”. Chị lại quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Tiểucô nương, việc này không liên can gì đến em hết. Thế nhưng, thật là trùng hợp,hôm nay em lại ở cùng một chỗ với chị.”

Mạc Hướng Vãn khẽ mỉm cười, nhích người sang bêntrái, giữ chút khoảng cách với Quản Huyền.

Cô cố gắng ăn hết toàn bộ số cơm và thức ăntrong hộp, thầm nghĩ, việc đầu tiên sau khi ra khỏi đây chính là nhanh chóngchuyển hộ khẩu của Mạc Phi ra khỏi chỗ chị Quản Huyền.

Mạc Hướng Vãn đợi Quản Huyền và Diệp Hâm ăn xongcơm, thu dọn gọn lại một chỗ, định gọi mấy người cảnh sát đến mang ra ngoài vứtđi giúp. Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, anh cảnh sát bước lại gầnnói: “Hai người có thể về được rồi.”

Anh đang chỉ Mạc Hướng Vãn và Quản Huyền, DiệpHâm lập tức xông tới, hét lớn: “Thế còn tôi thì sao? Còn tôi thì sao?”

Diệp Hâm lại nắm chặt lấy bàn tay của Mạc HướngVãn tha thiết cầu khẩn: “Mary, chị hãy cứu em với, cứu em với. Em chỉ vừa mớibắt đầu sự nghiệp, không thể nào kết thúc mọi thứ ở đây được. Em sợ lắm, em vôcùng sợ. Hai chị đừng bỏ em lại một mình.”

Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng hỗn loạn, nhìnDiệp Hâm tâm trạng đớn đau, khổ sở nhưng chẳng biết phải an ủi như thế nào.

Diệp Hâm đã bước đến con đường này, đây là kết cục màcô không bao giờ muốn nhìn thấy, làm sao có thể gánh vác được đây? Nếu như đãkhông gánh chịu nổi thì tại sao còn bước tới?

Mạc Hướng Vãn chỉ còn biết đưa tay ra để mặc choDiệp Hâm níu chặt lấy. Đây là việc duy nhất cô có thể làm lúc này.

Anh cảnh sát chán nản nói: “Không làm việc gìkhuất tất thì không phải sợ.” sau đó, anh nhanh chóng gạt tay Diệp Hâm ra rồinói với Mạc Hướng Vãn: “Mời chị ra ngoài, đi mau đi.”

Quản Huyền ngước mắt lên nhìn Diệp Hâm: “Em hãyyên tâm đi. Đồng chí cảnh sát nói rất đúng, không làm việc gì khuất tất thìkhông phải sợ. Tất cả mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết thôi.”

Mạc Hướng Vãn quay đầu lại nhìn Quản Huyền, côđã hoàn toàn thoát ra khỏi nỗi hoang mang hoảng sợ lúc đầu, khuôn mặt vô cùngbình thản, tự tại, lạnh lùng, không chút biểu cảm gì.

Mạc Hướng Vãn cảm thấy sự lạnh lùng này xuấtphát từ tận đáy lòng mình, hoàn toàn chẳng biết lúc này bản thân có cảm giác gìnữa.

Người đến đón Quản Huyền là một luật sư, MạcHướng Vãn nhìn qua là thấu hiểu hết. Cô đã từng nhìn thấy vị luật sư này, làđồng nghiệp làm cùng văn phòng với Mạc Bắc, cô nghĩ, xem ra Vu Chính đã “chàohỏi” những nơi cần thiết rồi. Anh ấy, nói cho cùng cũng vẫn còn chút tìnhnghĩa, không bao giờ vô tình bỏ mặc Quản Huyền một mình.

Vị luật sư đó vô cùng khách khí với Quản Huyền,rồi quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Mạc tiểu thư, Mạc Bắc đang trên đường tớiđây.”

Mạc Hướng Vãn chân tay vốn dĩ đang lạnh giá,bỗng nhiên ấm áp hẳn lên, cô gật đầu, tỏ ra đôi chút chờ mong.

Quản Huyền mỉm cười nhìn cô: “Người đó đối xửvới em tốt quá!”

Cô cũng nhìn Quản Huyền nói một câu xã giao: “Vutổng cũng đối xử với chị rất tốt còn gì.”

Tốt hay không tốt thì chỉ có người trong cuộcmới biết rõ mọi chuyện.

Vị luật sư kia trao đổi vài câu cùng cảnh sát,Quản Huyền chỉ được coi là được bảo lãnh tại ngoại, còn Mạc Hướng Vãn thì làđiều tra hoàn tất, lập tức thả người. Xem ra cảnh sát vẫn còn phải tiến hànhđiều tra sâu thêm nữa.

Khi ra khỏi đồn cảnh sát, vị luật sư kia liềnnói với Quản Huyền và Mạc Hướng Vãn: “Dựa vào các điều lệ xử phạt, quản lý trịan, chỉ cần chuẩn bị tiền nộp phạt là coi như xong. Ngày mai, công ty các côcòn phải tổ chức sự kiện, trước tiên phải bảo lãnh cho Diệp Hâm ra rồi tínhsau.”

Mạc Hướng Vãn im lặng không nói gì, cô khôngmuốn nói thêm bất cứ lời nào với Quản Huyền. Quản Huyền cũng chẳng nói gì nữa.

Dường như sau một đêm ảm đạm, đen tối này, cảhai người đều vô thức từ từ tránh xa nhau.

Bên ngoài trời se lạnh, thời tiết đã bắt đầusang đông, buổi chiều nay ra ngoài, nhìn thấy ánh mặt trời khá gắt nên cô cũngchẳng mang theo áo khoác dày. Lúc này, khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, cô mớinhận ra tiết trời lạnh ngoài sự dự liệu của mình.

Cô đang co ro thì đồng nghiệp của Mạc Bắc nói:“Mạc Bắc đến rồi kìa.”

Anh vừa nói xong, người mà Mạc Hướng Vãn đang vôcùng mong ngóng đã chạy lại từ phía xa. Mạc Hướng Vãn nhìn thấy Mạc Bắc càngngày càng đến gần chỗ mình, cả người bắt đầu mềm nhũn, trái tim cũng tan chảy,như thể chỉ cần được ở bên cạnh anh thì tất cả mọi vấn đề đều sẽ biến mất ngaytức khắc vậy.

Khuôn mặt Mạc Bắc không che giấu nỗi sự lo lắng,bất an, anh nói với cô bằng thái độ áy náy: “Anh đã đến muộn quá!”

Mạc Hướng Vãn lắc lắc đầu không nói được gì nữa.

Mạc Bắc đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay cô.

Đồng nghiệp của anh cười nói: “Hừm! nếu nhưkhông có sự việc ngày hôm nay, bọn mình thật sự không biết cậu đã có bạn gáirồi đấy.”

Mạc Bắc khoác vai Mạc Hướng Vãn giới thiệu: “Đâylà bạn gái của mình, Mạc Hướng Vãn”. Anh quay sang nhìn Quản Huyền rồi hỏi MạcHướng Vãn: “Em không giới thiệu cho anh sao?”

Khuôn mặt nghiêm nghị của Quản Huyền đột nhiênđổi sắc, nhìn thấy nét do dự trên mặt Mạc Hướng Vãn, chị liền tự giới thiệu“Quản Huyền.”

Lời nói của chị ngắn gọn, bình thản, chị cũngkhông tự giới thiệu là bạn thân của Mạc Hướng Vãn. Điều này khiến cho Mạc HướngVãn vừa mới nhận thấy sự xa cách trong quan hệ giữa họ bỗng cảm thấy nghi ngờ,cô đang nghĩ, liệu hai người họ có thật sự đã từng là bạn bè không?

Mạc Hướng Vãn vẫn im lặng, Quản Huyền chỉ mìmcười, rồi quay người đi thẳng.

Cô rưng rưng mắt đứng nhìn hình dáng của QuảnHuyền dần dần khuất xa.

Đồng nghiệp của Mạc Bắc liền nói: “Phía cảnh sátnói có người gọi điện tố giác, tôi nghĩ chắc là do cánh phóng viên gây ra. Dùthế nào đi nữa, ngày mai là mọi việc sẽ rõ ràng ngay thôi.”

Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng buồn chán, MạcBắc dường như cảm nhận được, càng nắm chặt bàn tay cô hơn. Anh liền nói lời tạmbiệt với đồng nghiệp của mình rồi ôm Mạc Hướng Vãn rời khỏi nơi này.

T¬T

Khi trở về nhà, Mạc Phi đã làm xong bài tập,đang chờ Mạc Hướng Vãn quay về kiểm tra.

Từ trước đến nay, cậu bé chưa bao giờ nhìn thấydáng vẻ lạc lỏng, buồn bã của mẹ mình như lúc này, tuy rằng không biết cóchuyện gì xảy ra, cậu bé vẫn làm mặt đáng yêu với mẹ rồi nói: “Mẹ ơi, hãy thưgiãn, hãy thoải mái tinh thần đi. Suốt ngày căng thẳng, bất an là sẽ nhanh giàlắm đấy. Con đấm lưng cho mẹ nhé!”. Nói xong, cậu bé liền đưa tay ra đấm lưngcho Mạc Hướng Vãn, cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy đưa lên miệng hôn.

Mạc Bắc vuốt mái tóc của Mạc Phi rồi nói: “Conmau lên giường đi ngủ đi.”

Bây giờ đã chín giờ tối, đúng là thời gian MạcPhi phải lên giường đi ngủ. Thường ngày, cậu bé sẽ đi ngủ muộn đôi chút, ănthêm chút đồ ăn hoặc xem thêm ti vi, thế nhưng hôm nay, Mạc Phi không bày trònữa, vì không muốn gây thêm muộn phiền cho mẹ. Mạc Phi ngoan ngoãn nghe lời bốvào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Mạc Hướng Vãn pha cho mình một cốc cà phê, ngồitrên sô pha tĩnh tâm một lúc. Nhưng cô còn chưa kịp uống thì Mạc Bắc đã lấy đimất, anh thay vào đó một ly sữa tươi.

Cô lấy di động ra, do dự mãi không thôi.

Mạc Bắc thấy dáng vẻ như đứng trong chảo lửa củacô liền nói: “Em không cần phải gọi điện cho Vu Chính đâu, anh ấy đã biếtchuyện này rồi.”

Mạc Hướng Vãn liền đặt di động xuống: “Trướcđây, em chỉ nghi ngờ thôi, không ngờ chị Quản thật sự giúp Vu tổng làm nhữngviệc như thế này.”

Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã, thất vọng của MạcHướng Vãn, Mạc Bắc nhẹ vuốt tóc cô rồi nói: “Hướng Vãn, em đừng buồn quá!”

Mạc Hướng Vãn chán nản: “Em đúng là quá tê dại.”

“Em còn phải nuôi Phi Phi mà.”

“Từ trước đến nay, chị Quản luôn đối xử tốt vớiem.”

“Anh biết điều đó”. Mạc Bắc nói với cô. “Nếu nhưem cảm thấy mình còn tình cảm với Quản Huyền thì vẫn có thể làm bạn với chị ấyđược. Con người trên thế giới này không phải ai cũng phân rõ thành trắng đen,thiện ác đâu.”

“Cũng có thể vì chị Quản đã quá yêu Vu Chính.”

Mạc Bắc quay sang nói với cô bằng vẻ mặt chânthành: “Hướng Vãn, liệu em có thể vứt bỏ hết những chuyện không vui trong côngviệc đi được không? Nó đã chiếm lĩnh quá nhiều thời gian của em rồi.”

Thế nhưng, Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào làm vậyđược, cô cắn môi nói: “Mạc Bắc! Có thể mọi chuyện vào ngày mai, ngày kia sẽ vôcùng hỗn loạn.”

Mạc Bắc nhún vai: “Vậy thì đã làm sao chứ? HướngVãn, anh hy vọng em biết rằng, bên cạnh em còn có anh.”

Ánh mắt chân thành đó của anh chẳng khác nào mộtlàn gió xuân ấm áp thổi vào trái tim cô. Cô nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra vàobuổi chiều hôm nay, mang theo thái độ tràn đầy cảm kích rồi đáp lại một câu:“Vâng.”

Mạc Bắc tiến lại gần, ôm cô vào lòng, lại muốnhôn cô, nhưng Mạc Hướng Vãn liền quay đầu sang phía khác, vì thế, Mạc Bắc chỉcó thể hôn lên tóc cô mà thôi.

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn cảm nhận được sự dịudàng của Mạc Bắc, anh hy vọng cô có thể gạt hết những chuyện không vui sang mộtbên. Cô liền đưa hai tay ra, ôm chặt anh vào người mình.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động, Mạc Bắc có thểcảm nhận được, hai người dường như đã tiến lại gần nhau thêm chút nữa.

Trong lòng Mạc Hướng Vãn vẫn còn những nỗi xúcđộng khác, lúc này, tất cả đều tràn ngập, dâng trào trong lòng cô, bởi vì tráitim đang lạnh lẽo nên càng cần hơi ấm bù đắp lại, tất cả đều dựa vào anh hết,cô thì thầm: “Mạc Bắc, cảm ơn anh đã giúp đỡ dì Phùng, cảm ơn anh đã giải quyếtđược vụ chị Phi Phi. Cảm ơn anh vì tất cả, tất cả những gì anh đã làm cho em.”

Mạc Bắc không hề bất ngờ trước lời nói của cô,anh chỉ cười: “Anh phải cảm ơn lời cảm ơn của em, điều này khiến cho anh cảm thấyanh đã làm một người bố khá tốt của Mạc Phi.”

Mạc Hướng Vãn ngả đầu lên vai anh, cô thầm nghĩ,thì ra có anh ở bên cạnh lại tốt đến vậy. Cô ngước đầu lên, bắt gặp Mạc Bắccũng đang say đắm nhìn mình, ánh mắt anh ngập tràn tình yêu.

Anh lại chẳng kìm được mà hôn cô say đắm.

Mạc Hướng Vãn từ từ khép mắt, dần phiêu theo,cùng anh đắm đuối trong nụ hôn ngọt ngào, ấm áp.

Biết bao năm nay, Mạc Hướng Vãn chưa từng dựadẫm vào bất cứ ai, thế nhưng hôm nay, cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh, để đượcanh vỗ về, bảo vệ. Suy nghĩ này bắt đầu bật rễ đâm chồi trong đầu cô, cô đáplại nụ hôn của anh, để mặc cho đôi tay anh phiêu du trên người mình.

Bàn tay anh ấm nóng, khẽ lướt trên thân thể lạnhgiá của cô, một cảm giác khoan khoái, dễ chịu lan tỏa khắp người khiến toànthân cô như tan chảy.

Anh không còn là Mace nữa, bây giờ anh là MạcBắc, là Mạc Bắc đã chân thành nói với cô rằng, anh muốn ở bên cạnh cô. Ở trongvòng tay anh, cô không còn cảm thấy chán ghét, không còn sợ hãi, không còn dodự, không còn phản kháng nữa. Anh đã mở cửa vào được trái tim bấy lâu nay đãkhép chặt lại của cô.

T¬T

Ban đầu, Mạc Bắc chỉ muốn hôn cô, đem tới cho côsự tự tin, bình tĩnh.

Những chuyện xảy ra vào chiều nay đúng là vôcùng nghiêm trọng, anh hoàn toàn hiểu được sự lạc lõng, thất vọng trong cô.

Lúc nhận được điện thoại từ phòng tạm giam, anhđang chuẩn bị đi đến trường Đại học Sư phạm, vừa nhận được tin, anh quay đầu xeđi thẳng về văn phòng làm việc báo cáo với Chủ nhiệm Giang là Vu Chính đã xảyra chuyện rồi. Vừa đúng lúc Vu Chính bên Kỳ Lệ đi giải quyết vụ việc lần này.Còn bản thân anh phải quay về trường tiểu học đón Mạc Phi và sắp xếp mọi việcđâu vào đấy.

Giống như những lời đồng nghiệp của anh đã nói,đây không phải là một vụ án phức tạp, Mạc Hướng Vãn chỉ bị mời đến đồn cảnh sátđể phối hợp điều tra, thế nhưng, sau khi nhận được điện thoại, anh vô cùng lolắng bất an, gọi ngay điện thoại đến đồn cảnh sát khu vực đó. Anh cũng có quenbiết với Cảnh sát trưởng nơi tạm giam cô, người cảnh sát trưởng này tỏ ra ngạcnhiên khi thấy Mạc Bắc quan tâm đến vụ việc này: “Quán bar này rất phức tạp,hỗn loạn, đồn cảnh sát chỗ chúng tôi đã coi đây là đối tượng điều tra hàng đầutừ lâu rồi. gần đây đã có người cung cấp chứng cứ, truy quét các hoạt động mạidâm là công việc cần thiết, chỉ bắt bên đó phải dừng kinh doanh, chỉnh đốn lại,bỏ hết mọi hành vi phạm pháp đi thì sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa.”

Thì ra, đây vẫn chỉ là một vấn đề không quánghiêm trọng.

Mạc Bắc nghĩ, sau khi trải qua vụ việc lần này,không biết Mạc Hướng Vãn sẽ cảm thấy buồn bã đến mức nào. Anh biết rằng, QuảnHuyền là người bạn tốt của cô, vào lúc cô gặp khó khăn nhất, chị ấy đã vô tưđưa tay ra giúp đỡ.

Mạc Hướng Vãn là cô gái trọng tình cảm, giờ lại tậnmắt chứng kiến chuyện này, chắ chắn sức ảnh hưởng của nó đối với cô khó mà diễntả được bằng lời.

Mạc Bắc lái xe rất nhanh tới nơi đó, nhìn thấy cô cúiđầu đứng bên đường, đang cố gắng giữ khoảng cách với Quản Huyền, trong lòng cảmthấy vô cùng xót xa, anh chỉ còn biết đưa tay nắm chặt lấy tay cô.

Vào thời khắc này, anh không thể mà cũng chẳng nỡbuông tay cô ra.

Trong ký ức của anh vẫn còn hình ảnh ngọt ngào củaThảo Thảo năm xưa, lạnh lùng, băng giá, giống như cảm giác ăn kem giữa trờiđông rét buốt vậy.

Cô từng bất cần nói: “Mười chín tuổi, chơi cho vui.”

Rồi đôi bàn tay nhẹ lướt trên người tạo hưng phấn choanh.

Đoạn ký ức này chân thực là thế, từng hình ảnh hiện rõràng trong đầu anh, khiến người anh cảm thấy khó chịu, cơ thể dần dần nóng rựclên. Anh bỏ cặp kính xuống, vứt lên mặt bàn trà, đặt hết tình cảm thiết tha vàonụ hôn, tay cũng bất giác phiêu du khắp chốn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không khí xung quanhbỗng im lìm, chỉ còn nghe thấy hơi thở của hai người.

Mạc Hướng Vãn khẽ tựa vào tấm đệm mềm mại ở phía saulưng, gánh đỡ lấy trọng lượng cơ thể anh, đón nhận nhiệt lượng nóng bỏng từanh. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào, Mạc Bắc vẫn cốchấp ôm chặt lấy cô, không cho cô trốn tránh mà cũng không cho phép rút lui.

Thật giống với chín năm về trước, người đàn ông nàyđang ôm cô bằng tư thế ấy, như muốn bóc trần thân thể cô, nhũng cũng khác xa sovới chín năm trước, trái tim cô vào lúc này cũng đang dần muốn mở toang ra.

Nụ hôn của anh in đậm trên ngực cô, nơi trái tim côđang đập rộn ràng.

Đôi tay của Mạc Hướng Vãn dần hạ xuống, cô mở rộngvòng tay ra. Tình yêu chân thành, dịu dàng nhưng cũng không kém phần cuồngnhiệt của anh khiến cho trái tim cô trở nên ấm nồng, Hướng Vãn xúc động đếntrào nước mắt.

Cô khẽ cất tiếng sụt sùi và Mạc Bắc đã nghe thấy.Chính vào lúc cảm hứng trào dâng, anh chợt nhận ra mình đã cởi hết tất cả áo sơmi của Mạc Hướng Vãn, từ cổ tới ngực của cô đều in rõ dấu vết của anh.

Hành động này đúng là hết sức đường đột, Mạc Phi đangnằm ngủ trong căn phòng nhỏ bé kia, vậy mà anh lại sắp làm những chuyện khôngcó lợi cho con trẻ ở trên chiếc sofa ngoài phòng khách.

Mạc Bắc vùi mặt mình vào vùng cổ của Mạc Hướng Vãn,anh đang cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình.

Mạc Hướng Vãn để mặc cho anh ôm lấy mình, cô nhẹ vuốtlên mái tóc mềm mại của anh, áp sát mặt vào làn da cô, trong lòng cô bỗng tràolên cảm giác yên bình trước nay chưa hề có.

“Thảo Thảo, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé!”

“Được thôi, Mace.”

Mạc Bắc nhấc người dậy, rút bàn tay đang đặt trên cô ra,thận trọng, nhẹ nhàng cài từng chiếc cúc trên áo của cô. Mạc Hướng Vãn cầm kínhlên rồi đeo vào giúp anh.

Hai người chỉnh đốn lại đầu tóc, y phục, rồi đưa mắtnhìn nhau, cả hai đều nhận thấy sắc xuân phơi phới trên khuôn mặt của người cònlại, bỗng nhiên đều tỏ ra ngại ngùng, xấu hổ.

Mạc Hướng Vãn cúi đầu, cô nhận thấy khao khát dục vọngtrong anh vẫn chưa hề được dập tắt.

Cô ấp a ấp úng: “Anh…”, rồi lại thẹn thùng mím môi.

“Hướng Vãn, em cảm thấy Phi Phi có một người mẹ nhưem, một người bố như anh có phải rất hạnh phúc không? Anh nói rồi khẽ hôn lênđôi mày của cô: “Anh nghĩ, chúng ta cứ làm xong mọi thủ tục pháp lý rồi mớitiến hành, như vậy thì hợp pháp hơn.”

Mạc Hướng Vãn không đáp lại, chỉ chủ động ôm lấy anh,không muốn buông anh ra một lần nào nữa.

Tối hôm đó, Mạc Bắc ngủ lại trên chiếc sô pha trongphòng khách của hai mẹ con họ Mạc, không quay về căn phòng 403 của mình.

Giữa đêm, Mạc Phi tỉnh dậy đi vệ sinh, sợ chết khiếpkhi nhìn thấy Mạc Bắc ngủ trên chiếc sô pha, cậu bé trợn tròn mắt nói: “Bố ơi,hay là bố vào ngủ trên giường mẹ đi,ở ngoài này lạnh lắm.”

Cả đêm hôm ấy, Mạc Bắc quay trái lật phải mãi mà khôngsao ngủ được, nửa đêm suýt chút nữa chết đứng vì mấy lời nói của con trai.

Anh không nỡ về phòng, lại không dám tiến thêm bướcnữa, nên mới lấy chiếc chăn của mình sang ngủ trên chiếc sô pha ngoài phòngkhách của hai mẹ con cô. Trong lòng anh không ngừng nhớ lại hành động đường độtcủa mình trước đó, rồi thầm mắng bản thân: “Nếu như đã làm thánh nhân thì đừngcó hối hận”. Lúc này, bị con trai nhìn thấu được tim gan, cảm thấy không dễchịu chút nào, liền mắng mỏ: “Trẻ con đêm hôm ra ngoài đi vệ sinh xong thì mauvề phòng đi ngủ đi.”

Mạc Phi làm ơn mắc oán, tức giận, chu miệng lên rõ caorồi đi về phòng mình.

Thật ra, Mạc Hướng Vãn cũng trằn trọc mãi không ngủđược.

Mạc Bắc đang nằm bên ngoài, xoay qua xoay lại, nhữnggì anh nghĩ chẳng khác với cô là mấy. Cô thầm nghĩ, hai má đỏ ửng lên, đưa taysờ má của mình rồi tự trách: “Mạc Hướng Vãn, đừng có làm như vậy nữa, mất mặt quáđi mất!”

Thế nhưng, nghe thấy anh xoay người mãi, cô sợ rằnganh bị lạnh nên lấy thêm một chiếc chăn nữa, nhưng vừa mới ôm ra, không ngờ đãthấy Mạc Bắc ôm gối vào phòng mình.

Cô vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa thì hét lên thànhtiếng.

Mạc Bắc nhẹ vỗ lên vai cô rồi nói: “Ở ngoài lạnh quá,anh vào nằm nhờ em một lúc.”

Anh không đeo kính, gần như mò mẫm đi vào giường củacô, rồi nhanh chóng nằm xuống. Nhìn thấy vậy, như khóc mếu không xong, cô đànhđắp chiếc chăn trên tay lên người anh.

May mà từ nhỏ cô đã quen nằm giường to, nên khi dọnđến nhà này cô đã mua cho mình một chiếc giường rất rộng, tuy rằng không bằngchiếc giường khủng bố bên phòng 403 của anh, nhưng hai người nằm hoàn toànkhông thành vấn đề.

Cô lắc đầu, đành phải nằm xuống bên cạnh anh.

Mạc Bắc liền quay người lại, cách một tấm chăn ôm chặtlấy cô.

Mạc Hướng Vãn tỏ ra khó xử gọi khẽ: “Mạc Bắc.”

Mạc Bắc “xùy” một tiếng, đưa cánh tay luồn qua phần cổcủa cô, ôm cô càng chặt thêm rồi bảo: “Đừng nói chuyện nữa, mau ngủ thôi.”