Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 21



Mạc Hướng Vãn và TrâuNam cùng nhau đi xuống trạm tàu điện ngầm. Dọc đường đi, cô mơ màng, ủ dột,nghĩ hết điều này đến điều khác mà lại giống như chẳng nghĩ gì hết, tưởng chừngđã nghĩ thông rất nhiều thứ, nhưng lại như chưa hiểu thấu được gì.

Cô cảm thấy đầu óc nặng trịch, trong lòng khó chịu,ngột ngạt đến mức dường như không thể thở nổi.

Khi đến trạm tàu điện ngầm, hai người chia tay, mỗingười đi một ngả. Sau khi khóc lóc quá lâu, mắt mũi của Trâu Nam đỏ ửng lênkhiến Hướng Văn cảm thấy vô cùng xót xa.

Trâu Nam mới bao nhiêu tuổi? Hai mươi tuổi đã bắt đầugia nhập ngành này, đến nay mới sắp được hai mươi ba tuổi, là độ tuổi có thểbắt đầu tạo lập sự nghiệp riêng cho bản thân. Nhìn thấy Trâu Nam đau khổ, côcảm thấy không đành lòng chút nào.

Trâu Nam ngoan ngoãn nói lời tạm biệt, cô nhẹ vỗ lênvai Trâu Nam, dặn dò người em đáng thương đi đường cẩn thận.

Con đường sau này vẫn phải đường ai người nấy đi,chuyện người nấy lo thôi.

Lúc này đúng vào thời điểm giờ tan tầm đông đúc, trạmđiện ngầm đầy người, khó khăn lắm cô mới xếp vàohàng lên được tàu. Người nào người nấy chen chúc len lên, ai chậmmột chút là coi như rớt lại.

Mạc Hướng Vãn vẫn cảm thấy lo lắng cho Trâu Nam nên quayđầu lại nhìn. Hình bóng của cô bé đã bị che khuất trong dòng người đông đúc,khiến Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào tìm nổi.

Cô chỉ thất thần có đôi giây vậy mà đã bị dòng ngườiđẩy vào trong khoang tàu. Cửa tàu đóng lại, như chuyển sang một thế giới hoàn toànkhác, thế nhưng ở trong này vẫn như mọi khi, bốn bề chật chội, người nào ngườinấy chen chúc, cố gắng tìm được một vị trí đứng thoải mái, dễ chịu hơn.

Mạc Hướng Vãn bị đẩy lên đẩy xuống, cuối cùng khôngchịu được liền đưa tay đẩy người đang chen mình ra. Cô thầm nghĩ, tại sao LâmTương lại không chịu đưa tay ra tự bảo vệ bản thân chứ? Nếu như ngay bản thânmình mà còn không lo được thì làm sao có thể chăm sóc được người khác?

Mạc Hướng Vãn nghĩ vậy liền rút di động ra gọi cho trợlý nhân sự dưới quyền của Trương Bân, muốn cô ấy xem xét đôi chút tư liệu vềLâm Tương. Quả nhiên, đã tìm được cách thức liên lạc với em trai của Lâm Tương,đây chính là người đầu tiên liên hệ khi gặp chuyện gấp mà Lâm Tương để lại,tiếp theo đó mới là bố mẹ của cô.

Cô liền hỏi: “Lần này không liên hệ được với em traicủa cô ấy sao?”

Trợ lý nhân sự liền đáp: “Bộ phận Hành chính đã đặt batấm vé máy bay, nhưng bố mẹ cô ấy đã thỉnh cầu hết lần này đến lần khác là đừnglàm phiền con trai họ, sợ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu ấy, nói rằng cậuấy sắp thi cuối kỳ rồi, sau đó còn phải thi lên cấp độ sáu gì đó.”

Phần thịt ở phía lòng bàn tay với mu bàn tay nói chocùng thì cũng có khác biệt. Mạc Hướng Vãnbuồn bã thở dài, rồi cúp máy. Một lúc sau, di động của cô lại reo lên, là MạcBắc đang gọi đến.

Anh nói: “Anh muốn đưa con ra ngoài ăn một bữa, em antâm, tuyệt đối không đi ăn KFC đâu.”

Cô không có bất cứ lý do gì phản đối nên đáp: “Vậy thìhai bố con đi đi.”

“Mấy giờ thì em mới về đến trạm tàu điện ngầm gầnnhà?”

Cô đang định nói câu “Em không đi” thì đã nghe thấyanh đề nghị: “Cả nhà ba người chúng ta cùng nhau đi ăn nhé!”

Trong khoang tàu chật ních toàn người, Mạc Hướng Vãnnhắc đi nhắc lại cụm từ “cả nhà ba người chúng ta” mấy lần liền, trái tim côđột nhiên cảm thấy ấm áp hẳn lên. Cô thật lòng không muốn từ chối.

Vừa xuống tàu điện ngầm, cô nhìn thấy ngay chiếc xecủa Mạc Bắc đang đỗ ở góc đường phía xa. Khi bước gần tới, Mạc Phi nhìn thấy côliền quay sang hồ hởi nói với Mạc Bắc: “Mẹ đã tới rồi.”

Mạc Hướng Vãn bước lại cốc nhẹ lên đầu con trai, mắngyêu: “Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng con rồi.”

Cô mở cánh cửa đằng sau ra, đang định vào ngồi nhưngMạc Phi nũng nịu nói: “Đừng mà, đừng mà, mẹ hãy ngồi lên phía trướcđi, con phải chơi nữa.”

Mạc Bắc liền mở cửa trước cho cô rồi mỉm cười: “Mauvào đi!” Sau khi cô ngồi vào chỗ, anh lạinói thêm: “Vốn dĩ, anh định đi đến chợ mua ít raucải, có điều đã muộn nên mấy hàng bán rau đều đã dọn hàng về nhà cả rồi.”

Mạc Hướng Vãn nhẹ thở dài một tiếng, định nói “Tại saoanh lại nói nhiều giống y như con trai anh thế?”, nhưng may đã dừng kịp, khôngthốt ra khỏi miệng, có điều chỉ nghĩ vậy mà không nói rađược, cô liền cảm thấy cổ họng đặc lại, không thoải mái.

Mạc Bắc không hề nhận ra, lại tiếp tục nói: “Chúng tađi ăn thứ gì đó, mấy món cơm thường ngày thôi, cũng không đắt đỏ gì”

Cô “ừm” một tiếng rồi để mặc cho Mạc Bắc lái xe đi.Nghe anh nói là “tùy chọn” không ngờ là “tùy chọn” thật, Mạc Bắc lái xe đến mộtkhu nhà theo kiến trúc cũ ở gần trung tâm thành phố, sau đó dừng xe lại ở vùngđất trống phía sau bức tường đổ nát.

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn chẳng thể nào hiểu nổi rốtcuộc Mạc Bắc đang muốn làm chuyện kỳ quái gì, nên nhìn anh bằng đôi mắt thậntrọng. Mạc Phi thì cười hi hi nói: “Bố đưa con đi ăn món gà cà ri.”

Mạc Hướng Vãn hỏi lại: “Ăn gà cà ri?”

Mạc Bắc dẫn hai người rẽ sang một con đường nhỏ, rồiđi vào phía trong tòa nhà cũ kỹ kia.

“Đúng thế, là món cà ri bình dân.”

Đây đúng là một nơi bình dân đến mức triệt để, một nửatòa nhà này là của công ty sản xuất túi da, còn một nửa là nhà ở.

Bọn họ đi thang máy cũ kỹ lên tới tầng mười, rồi tiếnvề phía nhà ở dân cư.

Mạc Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn. Nếu như ở phía trêncửa không có tấm biển sáng đèn có đề chữ “Quán ăn Trường Lạc”, thì bản thân côthật sự cho rằng mình đang đi vào nhà riêng củangười ta.

Cô còn đang lạ lẫm thì Mạc Bắc đã dắt theo Mạc Phi đivào phía trong nhanh như cắt.

Cửa tiệm này mở trong chính ngôi nhà họ đang ở. Phíatrong được chiếu sáng bằng chiếc đèn dài cũ kỹ, ngay cạnh cửa là một quầy tínhtiền nhỏ, trên đó còn đặt một chiếc ti vi, bên cạnh là một bình hoa, phía saubình hoa là một khung ảnh, phía sau khung ảnh là một bức tường có đính khánhiều bức ảnh chụp lưu niệm của rất nhiều người đến từ nhiều vùng trên thếgiới. Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ đây lại là một quánăn nổi tiếng toàn thế giới!

Một người phụ nữ tầm khoảng ba mươi tuổi đứng ở quầythu tiền, nhìn thấy Mạc Bắc bước vào liền dừng việc tính toán sổ sách lại,ngẩng đầu mỉm cười chào hỏi, lại còn hàn huyên vài câu. Xem ra, Mạc Bắc làkhách thường xuyên của quán.

Mạc Hướng Vãn vẫn chăm chú quan sát cách bài trí ở bêntrong cửa tiệm.

Phía trong nhà có đặt bốn, năm chiếc bàn gỗ và nhiềuchiếc ghế dài, đã có ba bàn có khách ngồi. Rẽ sang phía trái chính là khu nhàbếp, bởi vì phía trước chỉ treo một tấm rèm mỏng nên chẳng thể nào ngăn nổi mùivị cà ri nồng nặc phía trong. Phía bên phải còn có một căn phòng nữa, nhưng đãbị đóng lại.

Mạc Phi nhìn thấy nơi đây giống y như ngôi nhà củamình nên liền hỏi Mạc Bắc: “Liệu chúng ta có phải tự làm rồi ăn không ạ?”

Đúng lúc này, cửa căn phòng bên trái bật mở, một ngườiđàn ông trung niên ngồi trên xe lăn từ từ đi ra, nhìn thấy Mạc Bắc liền hânhoan chào hỏi, khi nhìn thấy có Mạc Phi và Mạc Hướng Vàn đứng cạnh, ông ấy quaysang hỏi: “Mạc tiên sinh, cuối cùng cậu đã có bạn gái rồi sao?”

Mạc Bắc mỉm cười, không hề phủ nhận, ngược lại chínhMạc Hướng Vãn cảm thấy ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng.

Anh quay sang nhìn cô rồi giới thiệu Mạc Phi với ngườiđàn ông ngồi xe lăn: “Cậu bé này chính là con trai của em.”

Từ trước đến nay, Mạc Phi luôn lễ phép lại lanh lợi,nên nhanh chóng lên tiếng: “Cháu chào bác ạ!” Người đàn ông ngồi trên xe lăn tỏra vô cùng kinh ngạc, sau đó nhiệt tình dẫn mấy người họ vào căn phòng bênphải.

Lần này, Mạc Hướng Vãn lại càng thêm kinh ngạc.

Thì ra, đây là một phòng ăn riêng. Cả bức tường đốidiện là chiếc cửa sổ lớn, từ đây có thể nhìn ra cảnh đêm tráng lệ trên con sôngHoàng Phố, tất cả mọi cảnh vật đặc sắc đều thu gọn trong mắt cô, cảm giác lunglinh huyền ảo như đang ở chốn Bồng Lai chứ không còn ở trần gian nữa.

Mạc Bắc hỏi người đàn ông ngồi xe lăn: “Tiểu Nghiêm,gần đây công việc làm ăn của anh có tốt không?”

Người đàn ông ngồi xe lăn có tên Tiểu Nghiêm liền đáp:“Gần đây khủng hoảng kinh tế, mọi người ít khi tới những nhà hàng lớn đắt tiền,nên cũng hay đến những quán ăn nhỏ như chỗ này. Quán ăntrên đường Vân Nam mà bố mẹ anh quản lý ngày nào cũng đông nghìn nghịt.”

Thật ra, căn phòng này có thể đặt được hai chiếc bàn,thế nhưng Tiểu Nghiêm là người biết điều, nhìn thấy Mạc Hướng Vãn hơi xấu hổnên liền nói: “Tôi không nói nữa, hai người mau gọi món đi. Hôm nay, ở đây chỉtiếp đón duy nhất một bàn của cậu thôi.”

Mạc Phi mau miệng cảm ơn nói: “Con người bác thật tốtquá!”

Tiểu Nghiêm bật cười: “Mạc tiên sinh, đúng là tôi đánhgiá cậu hơi thấp mất rồi!”

Khuôn mặt Mạc Hướng Vãn lại đỏ bừng lên, cúi sụp đầuxuống nhưng Mạc Bắc liền nắm chặt lấy bàn tay cô, đây là lần đầu tiên hai ngườihành động thân mật như vậy trước mặt người xa lạ. Tiểu Nghiêm mỉm cười tế nhịrồi đi ra.

Mạc Hướng Vãn định rút tay lại, nhưng anh không chịubuông ra, trong khi đó, con trai hai người đang đứng trước cánh cửa sổ lớn thốtlên đầy vui sướng:

“Con cảm thấy bản thân mình thật quá nhỏ bé!”

Mạc Bắc cười lớn: “Phi Phi, con đã biết dùng từ nhỏ bérồi cơ đấy.”

Mạc Phi quay đầu lại vô cùng nghiêm túc trả lời bố:“Cô giáo của con đã từng nói rằng, con người ta đứng trước thiên nhiên thì vôcùng bé nhỏ.”

Mạc Bắc cũng làm vẻ nghiêm túc nói: “Ngoài con sông,bầu trời và những ngôi sao kia là người mẹ thiên nhiên vĩ đại, thì tất cả nhữngthứ còn lại đều không phải.”

Mạc Phi cảm thấy khó xử, liền áp mặt vào tấm kính nhìnra ngoài, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chẳng phải con người đang bị thiên nhiênbao vây lấy sao? Bố ơi, bố nhìn xem, những ngôi nhà đều bị con sông Hoàng Phốvây quanh kìa.”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Phi Phi đúng là thông minh.”

Mạc Bắc gật đầu đầy tự hào: “Con hơn cha là nhà cóphúc, như vậy thì thế giới này mới phát triển được.”

Mạc Hướng Vãn chẳng muốn “đôi co” với anh thêm nữa,liền ngồi xuống rồi hỏi: “Gọi món gì đây?”

Anh liền nói: “Anh đã gọi xong hết rồi.”

Quả nhiên, vài phút sau liền có người đưa món ăn vào,chính là người phụ nữ đứng bên quầy thu tiền ban nãy. Món ăn đầu tiên chính làtôm xắt miếng, được xếp lên đĩa, đũa thìa đều giống hệt như những thứ dùngtrong nhà, khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Đồ uống anh chỉ gọi mỗi trà sữa kiểu Thái, vị sữakhông nồng lắm, bọn họ vẫn phải học tập thêm nhiều.”

“Không sao đâu”. Mạc Hướng Vãn không khó tính lắmtrong ăn uống nên không kén chọn.

Mạc Phi cứ đòi được uống Coca, liền bị bố từ chối bằngánh mắt nghiêm nghị. Không ngờ khi tỏ thái độ một người bố nghiêm khắc, anhcũng có đôi chút oai nghiêm. Mạc Phi liền ngậm miệng lại, bố gọi thứ gì thì cậuđành uống thứ đó.

Những món ăn tiếp theo chính là đồ ăn kiểu Thái, cómón nem mi ni, thịt gà gói lá chuối, tôm bao bột, và thịt bao bột. Mạc Phi lạiđòi ăn thịt gà, Mạc Bắc nhẫn nạibỏ lá chuối bọc bên ngoài ra cho con trai.

Không cần phải chăm sóc cho con ăn uống, Mạc Hướng Vãncó thời gian nhàn nhã thưởng thức các món ăn ngon. Vị của món tôm bao bột rấtvừa miệng, cô ăn hai miếng liên tiếp, Mạc Bắc nhìn thấy cô ăn ngon, liền gắpcho cô thêm vài miếng, bản thân anh lại không động đến miếng nào cả.

Món thứ hai chính là thịt gà nấu cà ri, vừa mới bưngra hương thơm đã tỏa ngào ngạt khắp căn phòng. Mạc Hướng Vãn không chịu nổi mùivị đặc biệt quá mức của cà ri, vừa ngửi đã cảmthấy mất ngon, thế nhưng Mạc Bắc đã quảng cáo: “Đây là món ăn tủ của TiểuNghiêm, lượng cà ri cho vào đây không nhiều như những chỗ khác, mùa đông sắpđến, ăn món này là hợp nhất, lại có lợi cho sức khỏe nữa.”

Anh nói xong liền nhìn cô bằng ánh mắt mời mọc, MạcHướng Vãn đành phải húp một chút nước dùng. Ban đầu, cô cảm thấy không hợp khẩuvị lắm, hít một hơi dài rồi uống thêm chút nữa. Lúc này, cô mới nhận ra nhữngmón ăn thường ngày tưởng không thể ăn được thì ra vẫn có thể dùng bình thường,hơn nữa còn rất ngon lành.

Cô liền hỏi anh: “Anh rất thân với ông chủ ở đây sao?”

“Anh đã chứng kiến Tiểu Nghiêm phát đạt.”

Cô tỏ vẻ muốn nghe tiếp nội tình câu chuyện ẩn giấubên trong, anh hiểu ý kể tiếp: “Mấy năm trước, Tiểu Nghiêm gặp tai nạn mô tô,sau đó hai chân không thể đi được nữa nhưng anh ấy là một thanh niên có tính tựlập cao, nên đã tạo dựng được sự nghiệp thành công như ngày hôm nay, cuộc sốnghiện giờ cũng rất ổn.”

Vừa hay lúc ấy, Tiểu Nghiêm một tay di chuyển xe lănmộ tay bê đĩa thịt lợn nướng vào, Mạc Bắc liền đứng dậy, ái ngại nói: “Chúng emcó thể tự làm mà.”

Anh quyết không cho Mạc Bắc động tay vào: “Cậu đến chỗtôi thì cậu là khách hàng.”

Mạc Bắc chiều lòng anh, cũng không động đến nữa, TiểuNghiêm liền bê thức ăn lên. Vừa đặt đĩa lên bàn, Tiểu Nghiêm quay sang nói:“Mạc tiên sinh, có vài câu tôi muốn nói với cậu.”

Mạc Bắc chăm chú nhìn anh ấy: “Anh cứ nói đi.”

Tiểu Nghiêm nhẹ than một tiếng, sau đó mới nói: “Mạctiên sinh, nhờ cậu nói với Vu tiên sinh một tiếng, mấy năm nay cậu ấy đã làmrất nhiều việc cho gia đình tôi, tôi không trách cậu ấy đâu. Cậu ấy vừa muanhà, vừa đầu tư mở cửa tiệm nhỏ cho chúng tôi. Hai năm nay, công việc làm ăn ởđây càng ngày càng tốt, bên phía cửa hàng ở đường Vân Nam lại càng tốt hơn nữa.Mấy hôm trước, tôi tìm gặp cậu ấy để chia cổ phần, nhưng nói thế nào cậu ấycũng không chịu nhận. Cậu xem thế nào”

Mạc Bắc hiểu ra vấn đề liền bật cười: “Hầy, anh cứ mặckệ cậu ta, đừng có để trong lòng làm gì.”

Tiểu Nghiêm nghiêm túc nói: “Làm sao mà anh không lođược? Làm người thì phải biết đạo lý. Cậu ấy chịu trách nhiệm với tôi cũng phảicó điểm dừng chứ. Trước đây, gia đình tôi không có khả năng kinh tế, nhưng bâygiờ thì làm ăn khấm khá rồi. Làm sao có thể sống dựa vào người ta mãi thế được?Cậu nói xem có đúng không?”

Mạc Bắc cau mày: “Anhxem, anh xem, em tới chỗ anh dừng bữa chẳng qua muốn một không khí thật mộcmạc, yên tĩnh, không ngờ anh lại đưa em bài toán khó thế này. Anh đưa cho em,phía Vu Trực lại không chịu nhận, chỗ anh cũng không chịu nhận lại, em chẳng phảilà rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan sao?”

Nghe thấy Mạc Bắc nói vậy, Tiểu Nghiêm cũng sực nhớ ramấu chốt, cảm thấy vô cùng ảo não. Mạc Bắc tiện tay đẩy anh ra phía bên ngoài,đến chỗ Mạc Hướng Vãn không nghe thấy mới thì thầm nói: “Em khó khăn lắm mới dỗdành được bà xã ra ngoài dùng bữa, anh đừng có ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa.”

Tiểu Nghiêm bật cười: “Mạc tiên sinh à, rốt cuộc cậuđã kết hôn từ lúc nào thế?”

Mạc Bắc nghiêm nghị trả lời: “Từ rất lâu rồi.”

Tiểu Nghiêm đành bỏ cuộc, định nhường đường cho vợ đưamón canh Đông Âm Công vào, nhưng Mạc Bắc đã đỡ lấy ngay, đích thân anh mang vàotrong.

Mạc Phi đang nhai món thịt lợn nướng ngon lành, ngấunghiến. Mạc Bắc ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy giấy ăn lau miệng cho Mạc Phi, rồitiếp tục câu chuyện ban nãy.

“Anh có một người bạn vẫn luôn trợ giúp tiền bạc chogia đình họ. Ban đầu chỉ là muốn bồi thường vì bạn anh do hồi trẻ nông nổi đãgây tai nạn cho Tiểu Nghiêm, nhưng nhìn thấy gia đình họ làm ăn đứng đắn, TiểuNghiêm tàn mà không phế, còn học được cách nấu các món ăn Thái, cho nên hếtlòng giúp đỡ. Và sự thật đã chứng minh, họ không phụ công ơn, lại còn tạo phúccho rất nhiều thực khách. Em thấy như vậy có đáng không?”

Mạc Hướng Vãn nghe xong liền thốt lên: “Đằng sau đó ẩnchứa biết bao nỗ lực chứ?”

Mạc Bắc trầm ngâm: “Mỗi bước đi đều để lại dấu ấnnhưng lâu dần cũng mờ nhạt đi.”

Mạc Hướng Vãn nhìn con trai ăn ngon lành nên bản thâncô vốn ít khi ăn đồ nhiều dầu mỡ nhưng hôm nay cũng phá lệ gắp một miếng thịtnướng ăn, rồi đưa lời khen ngợi: “Quả thật là tay nghề rất tuyệt!” Cô còn channước cà ri trộn với cơm, gắp thêm vài miếng thịt nướng, ăn thi với Mạc Phi xemai nhanh hơn.

Mạc Bắc hầu như không động đũa đến những món này, chỉmỉm cười nhìn Mạc Hướng Vãn chẳng khác gì con nít đang ganh đua cùng Mạc Phi.Anh nhìn cảnh tượng hai người thân yêu nhất đang ăn uống vui vẻ trước mặt mình,rồi lại quay sang nhìn cảnh vật diễm lệ bên sông Hoàng Phố, cảm thấy mãn nguyệnvô cùng.

Lúc thanh toán, Tiểu Nghiêm kiên quyết không lấy tiền,Mạc Bắc thì nhất định đòi trả, hai người cứ đưa qua đẩy lại mãi. Cuối cùng, MạcHướng Vãn đứng bên cạnh đưa ra biện pháp dung hòa: “Thôi anh giảm 20 % giátiền đi.”

Đây là một biện pháp khá hay, Tiểu Nghiêm đành phảiđồng ý.

Lúc ra ngoài, Mạc Hướng Vãn liền nói: “Anh ấy vô cùngtri ân anh.”

“Làm ăn thì không nên như vậy, như thế kiểu gì cũngchịu thiệt.”

Khi vào xe, Mạc Hướng Vãn ngồi lên ghế đằng trước, vìhôm nay quá đỗi mỏi mệt, nên cô chỉ hỏi Mạc Phi vài câu liên quan đến học tậprồi nhắm mắt ngủ quên luôn. Mạc Bắc liền ra hiệu cho Mạc Phi im lặng. Cả hai bốcon đều không nói lời nào để cho người phụ nữ duy nhất và quan trọng nhất đốivới cả hai người trên xe được nghỉ ngơi, tịnhdưỡng.

Vào khoảng thời gian dừng lại chờ đèn xanh, chốc chốcMạc Bắc lại quay sang nhìn cô, mái tóc cô có phần hơi rối, rủ lòa xòa lên mặt,thế nhưng anh vẫn nhìn rõ đôi lông mày kiên nghị của cô. Từ góc độ này nhìn côđúng là đẹp nhất. Mỗi lần mỏi mệt, rệu rã, khuôn mặt cô thường hơi ửng đỏ,giống như được phủ lên một lớp phấn hồng, trông vô cùng xinh đẹp.

Mạc Bắc thư thái tinh thần, bất giác nhoẻn miệng cười,ai ngờ bị Mạc Phi nhìn thấy, cậu bé liền hỏi: “Bố ơi, bố cười cái gì thế?”

Mạc Bắc thì thầm hỏi lại con trai: “Mẹ con chẳng phảirất đẹp sao?”

Mạc Phi liền ưỡn ngực: “Bố à, mẹ của Phi Phi đươngnhiên là xinh đẹp rồi.”

Mạc Bắc lại hỏi thêm: “Thế còn bố thì sao?”

Mạc Phi ôm lấy cổ của anh thì thầm: “Bố là anh chàngcực kỳ đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả đại minh tinh”. Sau đó, cậu bé lại tự hàonói thêm: “Cho nên con cũng rất đẹp trai.”

Mạc Hướng Vãn chợt tỉnh giấc, vừa hay nghe thấy hai bốcon anh đang tự đàn tự khen, cô thầm nghĩ, đây là một thói quen không tốt nênlên tiếng nhắc nhở: “Đàn ông con trai coi trọng sắc đẹp như thế làm cái gì?”

Mạc Phi thè lưỡi nhưng vẫn có lý do: “Bởi vì bố mẹ đềuxinh gái đẹp trai, cho nên con cũng đẹp trai, con tự hào cũng không được sao?Mẹ à, cái này đâu thể gọi là kiêu ngạo được.”

T¬T

Khi về đến trước cửa khu nhà, Mạc Bắc dừng xe lại, MạcPhi nhanh nhảu nói: “Con lên nhà trước mở cửa nhé!” Nói rồi, cậu bé cắpchiếc cặp sách bé nhỏ của mình, mở cửa xe chạy nhanh về phía trước.

Mạc Hướng Vãn chỉ kịp nói một câu: “Cẩn thận đấy!”nhưng con trai cô đã xông vào cầu thang rồi.

Cô lắc lắc đầu, định xuống xe luôn nhưng Mạc Bắc liền chặnlại. Cô nhìn anh, sắc trời tối mịt, nơi bọn họdừng xe không có ánh đèn, lại quay lưng về phía mặt trăng cho nên chẳng nhìn rõđược gì.

Mạc Bắc mừng thầm, nhìn không rõ thì mới ổn. Trước khicô kịp phản ứng, anh liền xông tới hôn cô.

Mạc Hướng Vãn muốn đẩy ra, nhưng anh vừa tiến lại gần,cô đã mềm lòng, toàn thân không có chút sức lực nào cả. Nhiều khi con ngườimuốn giãy giụa thoát khỏi điều gì đó cũng chỉ là vô ích. Lần này anh đã quátrực tiếp, trực tiếp đến mức bá đạo, dùng lưỡi mở đường, quyến luyến cùng chiếclưỡi của cô.

Cô gần như đã quên mất, ngày xưa nụ hôn của anh cũngmãnh liệt, nồng thắm như thế. Còn lúc này, sự nhiệt thành nơi anh đang dần xóađi dĩ vãng, xóa đi từng chút từng chút một, rồi tiếp đó châm lên một ngọn lửamới, chỉ trong chốc lát, bầu trời như sáng lên, lấp lánh trước mắt cô. Anh nắmchặt lấy tay cô, không để cho cô chút đường lui nào cả.

Hai người cứ như vậy hôn nhau, say đắm đến mức cảngười như bay bổng phiêu linh giữa không trung, dường như đã tận hưởng hết nỗikhát khao cả cuộc đời.

Thời gian như đang ngưng đọng, trái tim cũng theo đómà ngừng đập. Mạc Hướng Vãn thân người mềm nhũn, ngã trongvòng tay anh, mãi cho tới khi anh dừng lại.

Hai người cứ im lặng ngồi đó, hai tay không biết từkhi nào đã đan chặt lấy nhau, quấn quýt không chịu buông ra. Cứ ôm nhau thắmthiết thế này thì khoảng cách trái tim cũng gần lại hơn, họ dường như nghe rõđược nhịp đập trái tim của người kia.

Bây giờ thật sự chẳng thể nào cắt đứt được mối quan hệnày nữa. Mạc Hướng Vãn không hề rút bàn tay lại, cô cứ để im tay mình trong bàntay vô cùng ấm áp của anh. Mạc Bắc nắm chặt bàn tay cô, cô cúi đầu xuống, xấuhổ, thẹn thùng đến mức không nói được câu gì.

Vừa hay điện thoại reo lên, phá vỡ sự yên tĩnh giữahai người. Cả hai cùng tìm di động, thì ra là di động của Mạc Hướng Vãn. Chuôngđiện thoại vang lên khúc ca nhẹ nhàng:“Xin anh hãy nghĩ chokỹ, nhìn cho thấu, ánh trăng kia nói hộ lời trái tim em.”

Mạc Hướng Vãn nhận điện thoại, đầu dây kia là giọngnói của Mai Phạm Phạm: “Vãn Vãn, mình đã hẹn gặp bọn họ lúc một rưỡi chiều ngàymai. Cậu có rảnh đi cùng mình không?”

Mạc Hướng Vãn định thay đổi tay cầm di động, nhưng anhkhông chịu buông ra, cô đành phải điều chỉnh lại dáng người đáp: “Mình biếtrồi, ngày mai sẽ gọi điện cho cậu, chúng ta cần phải lên kế hoạch từ trước.”

Mai Phạm Phạm nghe thấy cô đồng ý một cách sảng khoái,cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngây ra một lúc rồi mới nói: “Ừm, vậy được.”

Mạc Hướng Vãn nhanh gọn dập máy, thế nhưng Mạc Bắc vẫnkhông chịu buông tay ra, cô liền dùng bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên nói: “Anh đừnglàm thế.”

“Ngày mai em chỉ đến đó làm nhân chứng thôi đấy, nhớkỹ là không được thay nạn nhân chấp nhận làm bất cứ điều gì khác.”

Thì ra anh đã nghe hết cuộc nói chuyện.

Mạc Hướng Vãn dựng thẳng lưng lên theo bản năng trở vềtrạng thái bình thường, giống y như chú mèo đang đề phòng, bất cứ lúc nào cũngcó thể tấn công hoặc rút lui.

Mạc Bắc lại nói thêm: “Những người như Tiểu Nghiêm rấtđáng nhận được sự giúp đỡ, giúp được người nào hay người đấy, coi như tạo phúccho xã hội.”

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn hiểu rõ ý của anh, cô biếtđược anh đang muốn ngầm ám chỉ điều gì. Cô mỉm cười rồi đáp: “Em tự biết chừngmực, em còn phải chăm sóc Phi Phi nữa mà.”

“Em là nữ anh hào vô địch,không sợ cái gì hết, cứng rắn hơn thép”. Anh vừa nói, trên mặt lại nở nụ cười.

Tuy nhiên, đối với phái nữ thì đây không phải là mộtphép ẩn dụ hay, Mạc Hướng Vãn nghiêm mặt lại, Mạc Bắc liền buông tay cô ra,chập hai tay lại rồi nói: “Để anh tự đưa tay chịu trói, ngồi đây đợi em phán xửvậy.”

Nói xong, Mạc Bắc lại cảm thấy vô cùng lo lắng. Anhđang muốn do thám, chỉ sợ vừa nói xong, cô lại nghiêm mặt lại, lạnh lùng nhìnanh. Thế nhưng cô không hề làm vậy, chỉ bất lực quay mặt sang một bên, tỏ rathẹn thùng, xấu hổ.

Trái tim của người đàn ông vừa mới mạo hiểm thăm dòkia bỗng nhiên ấm hẳn lại, liền vừa huýt sáo vừa yêu đời ngắm ánh trăng vằngvặc giữa bầu trời. Có điều, anh vẫn cảm thấy phiền não bởi chỗ ngồi này, khônggian này quá chật hẹp, khiến anh chẳng thể nào ôm cô vào lòng được.

Anh tự an ủi mình, hai người vẫn còn nhiều thời gianmà, cần gì phải buồn bã vì một chỗ ngồi chật hẹp trên ô tô lúc này chứ?

Anh liền xuống xe, đưa người phụ nữ đang thẹn thùng đỏmặt về nhà bình yên.

T¬T

Suốt cả khoảng thời gian sau đó, trái tim Mạc HướngVãn vẫn chẳng thể nào bình tĩnh lại được, ngay cả lúc rửa mặt, cô cũng cảm nhận đượchai má của mình nóng rực lên. Ngẩng đầu nhìn vào gương, hình ảnh cô hiện lêntươi tắn, xuân phong mỹ mãn.

Làm sao lại có thể như vậy được chứ?

Cô lắc lắc đầu để bản thân có thể trấn tĩnh lại.

Trước khi đi ngủ, cô vào kiểm tra bài vở cho Mạc Phi,thằng bé liền nói: “Bố đã kiểm tra cho con từ lâu rồi.”

Cô đột nhiên cảm thấy hoảng hồn, tức khắc nhớ lại lờinói của con trai trong xe trước đó, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào, MạcPhi còn nhập tâm hơn cả cô, không ngờ lại thật sự coi Mạc Bắc là bố đẻ củamình, cho dù không hề hay biết gì về chuyện xưa kia?

Cô liền hỏi con trai: “Tại sao con lại cảm thấy trôngmình giống bố chứ?”

Mạc Phi nghiêng nghiêng đầu nói: “Chính cô giáo Cát đãnói vậy. Cô nói với con rằng, trông con rất giống bố, có điều cô dặn phải giữđôi mắt của mình cho tốt, đừng để phải đeo kính giống bố.”

Thì ra là vậy, Mạc Hướng Vãn vừa an tâm lại vừa cảmthấy thấp thỏm, khẽ thở dài một tiếng. Cô thầm nghĩ, nếu như lúc này cô nói vớiMạc Phi rằng “Chú bốn mắt ở phòng 403 chính là bố củacon, tuyệt đối không phải người bố thay thế nào hết mà chính là bố ruột củacon” thì không biết con trai cô sẽ phản ứng ra sao nữa?

Hôm nay, Mạc Phi đã chơi đùa hơi nhiều, mệt quá nênvừa đặt lưng xuống là ngủ luôn, trông chẳng khác nào một chú heo con cả.

Mạc Hướng Vãn nhìn con ngủ, mỉm cười lắc lắc đầu rồivới tay tắt đèn. Cô nghĩ, trước mắt không cần để tâm nhiều đến vấn đề này nữa.

Khi quay về phòng của mình, nằm trên giường, cô nhẹđưa tay lên sờ vào đôi môi của mình, nơi anh đã đặt nụ hôn nồng nàn lên đó.

Từ trước đến nay, dường như Mạc Bắc chưa bao giờ chegiấu tình cảm anh dành cho cô.

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn kinh ngạc trước ý nghĩ này củabản thân.

Có lẽ, anh thật sự yêu cô? Chỉ trong khoảng thời giancó vài tháng, anh đã hoàn toàn phải lòng cô?

Nhưng điểm bắt đầu của cô với anh không chính đáng,lúc ấy anh đã có người trong lòng rồi, chỉ là muốndùng cô làm vật thay thế mà thôi. Có điều, thời gian đã qua lâu, anh tốn nhiềucông sức như vậy là vì cái gì chứ, nếu đó không phải là tình yêu?

Mạc Hướng Vãn lắc lắc đầu để xua mọi suy nghĩ ấy rakhỏi tâm trí. Rồi cô chợt nhớ đến chuyện của Mai Phạm Phạm.

Mạc Bắc nói rất đúng, phải giúp đỡ những người đángđược giúp đỡ thì mới gọi là tạo phúc choxã hội.

Lúc trước, Mai Phạm Phạm gọi điện thoại tới, cô ấy nóithật sự là không còn đường lui. Một chuyện cơ mật như vậy, giải quyết riêng vớinhau không phải thỏa đáng hơn sao? Phải mời cô đến thế này, hư trương thanh thếchỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân lớn hơn có lẽ muốn cô làm một người chứngkiến hành vi phạm tội này, để cho chị Phi Phi có thêm nhiều âu lo, sợ hãi. Đốiphó với một người thì dễ, với hai người thì sẽ khó khăn hơn, trong tay chị cónhững bức ảnh của Mai Phạm Phạm, Mạc Hướng Vãn là nhân chứng chứng kiến vụ giaodịch, tống tiền của chị Phi Phi. Đương nhiên chị cũng là người biết được quákhứ xưa kia của Mạc Hướng Vãn. Đây đúng là một dây chuyềnkỵ lẫn nhau, lập thành thế ba chân, không ai trốn tránh nổi.

Mai Phạm Phạm đưa ra quyết định này là vì biết rõ côsẽ đưa tay giúp đỡ, đương nhiên cũng vì quá đỗi hiểu con người của cô.

Nghĩ đến đây, cô lại bật ra một tiếng thở dài. MaiPhạm Phạm làm vậy liệu có phải là đang lợi dụng lòng tốt của cô không?

Mạc Hướng Vãn chỉ biết mỉm cười cay đắng. Bản thân côluôn tỏ ra như một nữ anh hào giống Mạc Bắc vừa hình dung, sao còn trách ngườikhác đến cầu cạnh, nhờ vả chứ?

Cô tự biết rằng phải lui về sau một chút, thế nhưngtên đã nằm trên cung, không thể nào không bắn ra. Nếu như cô đã quyết ra taynhân nghĩa thì làm gì có đạo lý thu lại được? Mạc Hướng Vãn liền suy nghĩ, tínhtoán đôi chút về việc ngày mai.

T¬T

Sáng hôm sau, cô đã sắp xếp xong tất cả mọi công việc,sau đó dặn dò Trâu Nam tự động gọi thức ăn lên, nhân khoảng thời gianrảnh đó gọi điện cho Mai Phạm Phạm.

Cô nói: “Hôm nay chúng ta đến bàn bạc chuyện đó vớibọn họ không thể nào tỏ ra cứng rắn được, chỉ có thể làm thế này chúng ta kẻtung người hứng, đưa con số dần dần cao lên.”

Tất nhiên, Mai Phạm Phạm cũng hiểu rõ chuyện này liềnnói: “Mình hiểu ý, cậu chịu giúp đỡ mình là đã nghĩa khí lắm rồi. Mấy năm naymình luôn cố gắng đi theo chính đạo, cắt đứt mọi dây dưa với những người trướckia. Người duy nhất có thể giúp đỡ mình lúc này chỉ có mình cậu, ngoài cậu ramình thật sự chẳng biết phải tìm ai khác.”

Mong rằng cô ấy thật sự suy nghĩ như vậy.

Trước khi đến nơi hẹn, Mạc Hướng Vãn đi vào nhà vệsinh rửa mặt, giúp bản thân vững tâm, bình tĩnh hơn. Thật không ngờ, Mai PhạmPhạm dường như có tâm linh cảm ứng với cô vậy, hôm nay cũng giống cô, trangđiểm đơn giản, nhẹ nhàng.

Hai người hẹn gặp nhau ở ngoài quán trà trước, MaiPhạm Phạm kể lại chi tiết tình hình một lần nữa.

“Vốn dĩ mình cũng chẳng muốn làm phiền cậu nhưng lầnnày chị Phi Phi đã tìm một người giúp sức, có lẽ là tâm phúc của chị ta, giởtrò lưu manh, nói chuyện không chịu nể mặt ai cả, lại còn quen thân với phóngviên báo đài trong giới này. Biết được mình vừa mới khởi nghiệp, những ngườitrong giới báo đài không hề quen thân mình, cũng chẳng thực lòng đối đãi. Thôngthường nhìn thấy người mới như mình đã được nổi tiếng, nhiều người chỉ muốn giơchân đạp cho vài phát mà thôi”. Nói đến đây, người đẹp Phạm Mỹ thật sự cảm thấyđau lòng, chua xót.

Đây chính là vấn đề hay gặp phải của những người đứngở trên cao luôn cảm thấy giá lạnh. Lạnh là vì cô đơn một mìnhkhông người dựadẫm, nhìn xuống dưới thì bốn bề đầy rẫy hiểm nguy.

Mạc Hướng Vãn nghĩ, có lẽ đây cũng là một trong nhữnglý do chủ yếu khiến Phạm Mỹ coi trọng nghề nghiệp của bản thân cô. Tìm nhữngngười chuyên ủng hộ cô ấy trong làng giải trí hay là Chúc Hạ đều là khôngtưởng, chỉ có cô, một người đã lăn lộn trong ngành giải trí khá nhiều năm, cóđôi chút quan hệ sâu xa để làm một con hổ giấy mà thôi.

Thế nhưng, điều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họchính là, người ta cũng chẳng hề đơn thương độc mã tới, mà chuẩn bị kỹ càng,đầy đủ. Xuất hiện tại quán trà hẹn trước, bên cạnh chị Phi Phi ăn mặc trangđiểm giản dị là một người đàn ông với khuôn mặt nghiêm nghị, đang mặc trênngười bộ vest, độ tuổi cùng đã ngoài năm mươi.

Mai Phạm Phạm và Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn nhau, cảhai đều không nói lời nào. Người lên tiếng chào hỏi trước lại là người đàn ôngkia: “Mai tiểu thư, đem theo chị em tốt đến đây uống trà, đúng là niềm vinhhạnh của tôi đây.”

Mấy năm nay, chị Phi Phi trông đã già đi đôi chút, đãbắt đầu xuất hiện dáng vẻ thô kệch của người phụ nữ tuổi trung niên. Chị hấthất cằm về phía ghế ngồi rồi nói: “Ngồi đi!” Sau đó, chị quay sang nhìn MạcHướng Vãn, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thảo Thảo?”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Xin chào, chị Phi Phi.”

Chị Phi Phi cũng mỉm cười: “Thì ra em vẫn chịu ra giúpđỡ người chị em của mình như vậy. Năm xưa, bạn trai cô ta mua bạch phiến, cô tahết tiền, may mà có số tiền môi giới cho em cứu kịp thời đấy!”

Chỉ một câu nói ngắn gọn như vậy đã khiến cho Mai PhạmPhạm biến đổi cả sắc mặt.

Mạc Hướng Vãn nghe vậy, mặt không hề biến sắc, vẫn mỉmcười, nói chuyện bằng một thái độ chẳng mấy quan tâm: “Chuyện từ thuở tám hoánhnào rồi mà chị vẫn còn nhớ thế sao? Có điều, em vẫn còn nhớ rõ năm xưa đã nhậnđược không ít sự quan tâm của chị. Bây giờ gặp lại mấy người bạn cũ, em vẫnthường xuyên nói đến chị đấy.”

Mai Phạm Phạm thầm thán phục khả năng tùy cơ ứng biếncủa Mạc Hướng Vãn, dùng lời nói mềm mỏng giả bộ che giấu hết mọi chuyện, khiếncho chị Phi Phi cảm thấy hơi lay động, bắt đầu suy đoán ý đồ của cô.

Người đàn ông kia liền ho một tiếng, gọi nhân viênphục vụ đưa món ăn lên, mấy món điểm tâm ấy không rẻ tiền chút nào. Mai PhạmPhạm và Mạc Hướng Vãn nhìn nhau gật đầu, sau đó Mai Phạm Phạm liền đi thẳng vàovấn đề.

“Chị Phi Phi, em vừa mới nổi tiếng đôi chút, chị đãbắt em phải cắt thịt dâng chị rồi, như vậy thật chẳng nhân đạo chút nào.”

Người đàn ông kia đỡ lời: “Cáinày chúng ta phải gọi là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, Mai tiểu thưđừng nói khó nghe như vậy. Bạn bè cũ gặp khó khăn thì cũng nên giúp đỡ đôi chútchứ?”

Mai Phạm Phạm xếch ngược mày lên: “Em đâu thể nào xẻthịt cắt da ra được, như vậy sẽ chảy máu đấy. Hai người muốn em chết ngay tạiđây à?”

Người đàn ông bật cười, đã hơn năm mươi mà còn có vẻvô lại thế này đúng là vô cùng đáng ghét, ông liền nói luôn:

“Tiềm năng của cô lớn, sau này sẽ bồi bổ lại được mà,sợ cái gì? Chỉ e là bây giờ không chịu đau đớn thì tất cả công sức trước đâyđều đổ xuống sông xuống bể mà thôi.”

Mai Phạm Phạm cũng không vừa: “Vậy hai bên chúng tamỗi người tự đâm một nhát, mọi người đều chảy máu thì mới gọi là đủ nghĩa khíchứ.”

Suốt cả quá trình đó, Mạc Hướng Vãn chỉ ngồi nhìn,không nói gì cả. Chị Phi Phi ngồi đối diện với cô cũng im lặng. Mấy lần haingười đưa ánh mắt qua đánh giá đối phương, bất ngờ bắt gặp nhau. Đối diện vớinụ cười mềm mỏng của Mạc Hướng Vãn, ánh mắt của chị Phi Phi lạnh lùng, khôngđưa ra thêm bất cứ thái độ nào khác.

Ngay lúc Mai Phạm Phạm chuẩn bị đấu khẩu tiếp vớingười đàn ông kia, Mạc Hướng Vãn liền nói chen vào một câu: “Chị Phi Phi, chịcũng phải nể tình xưa nghĩa cũ chút đi, sau này mọi người còn có thể giúp đỡlẫn nhau. Bây giờ, Phạm Mỹ mới vừa nổi tiếng trong lĩnh vực này, mọi việc vẫncòn gặp nhiều khó khăn lắm.”

Chị Phi Phi liền hoài nghi: “Lĩnh vực của hai người?”

Mai Phạm Phạm tỏ ra đắc ý nói: “Bộ phim truyền hìnhtrước đó của em là ký với công ty cô ấy, Vãn Vãn đã làm trong ngành này mấy nămnay rồi, có cô ấy đứng ra làm chứng, chị Phi Phi coi như cũng yên tâm rồi còngì?”

Cô lặng lẽ đánh mắt qua ra hiệu cho Mạc Hướng Vãn. MạcHướng Vãn đang chú ý thái độ của chị Phi Phi. Chị quay sang nhìn người đàn ôngbên cạnh, người này liền cau mày nói: “Hả? Xin hỏi vị tiểu thư này đang làm ởđâu?”

Mạc Hướng Vãn đã nhận được ám hiệu của Mai Phạm Phạm,bọn họ vẫn có đôi chút tâm linh tương thông, cô liền nói với người đàn ông kiarằng: “Phạm Phạm là nghệ sỹ mà Vu phu nhân, bà chủ của em rất coi trọng, chonên về việc công hay việc tư, thì em vẫn phải đến đây một chuyến để uống ly tràgiữ hòa khí này,”

Người đàn ông kia liền hỏi: “Vị Vu phu nhân nào?”

“Chính là Vu phu nhân nhà họ Chúc đó, chồng của chị ấychính là ông chủ của em. Trước đó, để trợ lực giúp Mai Phạm Phạm, hai vợ chồnghọ còn mượn sức mạnh của giới truyền thông cơ.”

Người đàn ông quay sang nhìn chị Phi Phi, chị Phi Philại quay đầu ra phía cửa sổ, một mình ngắm phong cảnh. Phản ứng khác lạ này MạcHướng Vãn đã nhìn thấy hết và biết được cách ứng phó thích hợp.

Mai Phạm Phạm cũng nhìn ra sơ hở tiếp tục nói: “ChịPhi Phi, số tiền lần trước chúng ta nói chị thấy sao? Chị đã dẫn dắt em mộtkhoảng thời gian, em sẽ không quên ơn đâu, hai chúng ta phải biết tương trợ lẫnnhau thì mới có thể cùng tiến bộ được chứ?”

Người đàn ông kia nghe thấy cô nói vậy lại bắt đầukhông kiềm chế được nữa, nhưng sau cùng vẫn bị chị Phi Phi níu lại, chị nói:“Chúng ta quay về suy nghĩ thêm đã, trước khi chị đưa ra quyết định sau cùng,chị sẽ giữ vững quy tắc trong ngành, em cứ an tâm.”

Nghe thấy vậy, hai cô gái liền âm thầm thở phào nhẹnhõm, chuẩn bị đứng lên ra về, thế nhưng đột nhiên chị Phi Phi lại gọi mộttiếng “Thảo Thảo”. Mạc Hướng Vãn khựng lại đôi giâyrồi quayđầu lại, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, đặt một một cốctrà vừng trước mặt chị Phi Phi. Chị Phi Phi nhẹ nhàng đẩy cốc trà đó ra phíangười đàn ông kia.

Chị nói với Mạc Hướng Vãn:“Em cứ lo lấy cuộc sống riêng của mình đi, tại sao lại nhúng tay vào việc này?”

Mai Phạm Phạm nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trắngbệch, nhưng Mạc Hướng Vãn vẫn mỉm cười đáp lại: “Chẳng còn cách nào hết, côngviệc cần kíp mà”. Vừa nói dứt câu lại đến lượt người đàn ông ngồi bên chị PhiPhi sắc mặt trắng bệch.

Chị Phi Phi mặt vẫn không đổi sắc, chỉ gật đầu rồi nóivới Mai Phạm Phạm: “Chúc mừng em đã tìm được chỗ dựa vững chắc.”

Mai Phạm Phạm che giấu hết những bất an trong lòng,nói với chị bằng một thái độ thích hợp: “Em là người cô đơn một thân một mình,từ trước đến nay vẫn được người khác chăm sóc tận tình, nói ra thì cũng phảinói lời cảm ơn người trước giờ vẫn luôn hết lòng quan tâm đến em, chị Phi Phi,em nói thế có đúng không ạ?”

Chị Phi Phi không thèm nói chuyện thêm với cô nữa,quay sang nói với người đàn ông lộ rõ sắc mặt chán nản bên cạnh: “Mau ăn đi, đểnguội lại dính hết vào răng đấy.”

Lúc này, Mạc Hướng Vãn và Mai Phạm Phạm chẳng buồn đểtâm đến hai người họ nữa, nhanh chân bước ra khỏi nhà hàng.

T¬T

Mặt trời bên ngoài đang lúc gay gắt, Mai Phạm Phạm đưatay lên che ánh nắng, rồi nói với Mạc Hướng Vãn: “Đi thôi, Vãn Vãn,mình mời cậu một ly cà phê, mọi chuyện hôm nay thuận lợi quá! Tại sao cậu lạithông minh thế chứ? Biết dùng cái tên Chúc Hạ để chế áp bọn họ. Mình chỉ cònthiếu đúng một người có oai lực giúp mình nói những lời hù dọa họ nữa mà thôi.”

Mạc Hướng Vãn không đáp lại lời khen ngợi của Mai PhạmPhạm. Đây chẳng qua là do cái khó ló cái khôn mà thôi, không ngờ có thể khiếncho đối phương lúng túng không biết phản ứng ra sao, hiểu lầm rằng Mai PhạmPhạm có một hậu thuẫn vững chắc. Huống hồ lúc này, cô cũng đang thật sự làmviệc cho Kỳ Lệ, chỉ cần đối phương cho người đi điều tra là sẽ tin những lời cônói đến tám chín phần là sự thật.

Làm gì có ai dám đắc tội với nữ minh tinh mà Chúc đạitiểu thư đang hết lòng nâng đỡ chứ? Cô chẳng qua là đi làm chuyện công thôi,người ta sẽ chẳng chĩa mũi nhọn về phía cô đâu. Những chuyện như thế này khôngnên nhúng tay vào sâu quá vẫn tốt hơn.

Thế nhưng cô cũng có một nghi ngờ: “Hai người họ làmnhư vậy rõ ràng là phạm điều câm kỵ, những vị khách hàng năm xưa của cậu đều cólai lịch không tầm thường, bọn họ sao có thể dám động chạm đến chứ?”

Mai Phạm Phạm lộ rõ nét khinh bỉ, “hừm” một tiếng rồinói: “Vì món lợi trước mắt, chị ta đâu còn để ý gì đến đạo lý giang hồ nữa?Chẳng biết người đàn ông kia có lai lịch thế nào, nhìn dáng vẻ trông cũng làmột người nho nhã, vậy mà mẹ kiếp, toàn làm những chuyện bẩn thỉu.”

Đây là việc mà Mạc Hướng Vãn không muốn tìm hiểu sâuthêm cô đưa tay lên nhìn đồng hồ:“Thời gian không còn sớm nữa, mình phải quay về làm việc đây.”

Mai Phạm Phạm nắm chắc lấy tay cô: “Vãn Vãn, vào nhữngthời khắc nguy ngập chỉ có cậu là chỗ dựa vững chắc của mình mà thôi.”

Mạc Hướng Vãn không biểu lộ cảm xúc gì, gạt tay cô ra.

Mai Phạm Phạm cảm nhận được chút lãnh đạm trong tháiđộ của Mạc Hướng Vãn, thái độ tỏ ra hơi đau lòng: “Đó là tình nghĩa bạn bè cũbao năm nay của chúng ta mà.”

Mạc Hướng Vãn cười: “Đúng vậy đấy!”

Mai Phạm Phạm nói thêm: “Thôi không phiền cậu nữa, cậumuốn thế nào thì cứ làm như vậy đi”. Trước lúc đi, cô nhắc nhở Mạc Hướng Vãn:“Với tư cách là một người bạn thân, mình nhắc nhở cậu, trời đất sắp thay đổirồi đấy, cậu hãy chọn một bên mà đứng vào đi.”

Trên đường quay về công ty, Mạc Hướng Vãn suy đi nghĩlại ẩn ý trong câu nói này của Mai Phạm Phạm. Những gì Mai Phạm Phạm có thểnhắc nhở cô không gì khác ngoài chuyện công việc. Cô ấy thường xuyên đi theoChúc Hạ nên mọi điều mắt thấy, tai nghe đều là những thứ mà Mạc Hướng Vãn chẳngthể nào biết được.

Vốn dĩ, cô chưa bao giờ cố gắng thấu hiểu vấn đề, chỉcố gắng làm thật tốt công việc của mình. Những việc cần phải biết đã nhiều vôkể rồi, nếu như còn để các sự việc bên ngoài ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạthàng ngày của bản thân thì chẳng phải sẽ sức cùng lực kiệt hay sao? Thế nhưng,vào những lúc quan trọng, nguy nan, cô nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Khi vào công ty, Mạc Hướng Vãn nhận được cuộc điệnthoại mời phỏng vấn, giọng nói của người kia ôn hòa, dịu dàng nhưng cũngrất thận trọng, người đó hỏi cô: “Liệu cô có hứng thú thay đổi một công việcmới không?” Mạc Hướng Vãn hỏi rõ tình hình công ty của bên họ, đó hoàn toànkhông phải một trong những công ty mà cô đã gửi lý lịch tới.

Người đó nói: “Là thế này, chúng tôi tìm được lý lịchcủa cô ở trên mạng, hy vọng cô có thể tới chỗ chúng tôi phỏng vấn một lần. Chỗchúng tôi là một công ty chuyên làm quảng cáo theo mô hình nhỏ, không biết côcó hứng thú với lĩnh vực này không?”

Lời nói hết sức thành thật khiến Mạc Hướng Vãn cảmthấy rất có cảm tình, cô hỏi người đó thời gian, địa điểm cụ thể để phỏng vấn.

Khi quay về phòng làm việc, các đồng nghiệp khác vẫnđang bận rộn với công việc của mình. Cuối tuần này là lễ khai mạc chương trìnhnghệ thuật mà công ty đã lên kế hoạch chuẩn bị từ rất lâu, tất cả các phòng banhữu quan đều dốc toàn lực tiến hành, giống như cả công ty đang gồng mình lêngánh một trách nhiệm lớn lao.

Trâu Nam cầm một bức thư đến trước mặt Mạc Hướng Vãn,nhẹ nhàng đưa cho cô.

Mạc Hướng Vãn điềm nhiên nhận lấy, không hề bất ngờ,cũng chẳng kinh ngạc. Đây là Đơn xin thôi việc của Trâu Nam.

Cô hỏi Trâu Nam: “Đã tìm được chỗ làm mới chưa? Vớitình hình kinh tế hiện nay, tìm việc làm không dễ đâu.”

Khuôn mặt Trâu Nam có đôi chút ưu phiền: “Vẫn chưa chịạ, thế nhưng em không muốn làm ở đây nữa. Em sẽ nghĩ tới...”

Cô không nói thêm nữa nhưng Mạc Hướng Vãn hoàn toàn cóthể hiểu được.

Trâu Nam hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lão đại, trướcđó Giám đốc Tống thường hay gọi em sang giúp đỡ, em hiểu ý của anh ấy. Nếu nhưsau này không có gì thay đổi, em đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.”

Mạc Hướng Vãn gõ nhẹ lên mặt bàn, một cái, hai cái,gần như đã hiểu thấu được điều gì. Cô hỏi: “Bên chỗ Tống Khiêm còn làm công việc gìkhác nữa sao?”

“Bọn họ thường xuyên nhận thêm công việc ở bên ngoài,làm mấy chương trình hội diễn văn nghệ hoặc quay phim quảng cáo.”

“Cho nên, ngay đến lễ tang của nghệ sỹ trong công tycũng đến lượt Sử Tinh bên Bộ phận Hành chính đảm nhiệm?”

“Lão đại, chị có biết Sử Tinh với Hứa Hoài Mẫn lànguyên lão nhà ai không?”

“Ừm, chị biết rồi. Trước kia, em cho rằng chị với TốngKhiêm chính là nguyên lão của bên còn lại đúng không nào?”

Khuôn mặt Trâu Nam bỗng đỏ bừng lên, mặc nhiên thừanhận điều đó. Tất cả những gì Trâu Nam làm đều để phối hợp nhịp nhàng với conđường của cấp trên đi. Mạc Hướng Vãn hòa nhã nói: “Hôm nay, chị sẽ phê chuẩnĐơn xin nghỉ việc của em trên hệ thống eHR[1], lậptức có hiệu lực ngay”. Cô nghĩ một hồi rồi nói tiếp: “Em vẫn định làm ngành nàysao?”

[1] Phầnmềm quản lý nhân sự.

Trâu Nam do dự một hồi rồi nói: “Em vừa mới tốt nghiệpđã làm công việc này, nếu như chuyển qua ngành khác có lẽ sẽ khó khăn”.

Rõ ràng, biết rằng trước mắt sẽ gặp nhiều trở ngại,vậy mà cô bé vẫn lấy hết dũng khí đến đây nộp Đơn xin thôi việc, đủbiết TrâuNam đã không thể nào chịu nổi áp lực của công việc này.

Con người một khi đã tỉnh ngộ, biết rằng đạo không hợpthì chẳng thể nào cùng nhau làm việc được, vẫn có thể giữ được bản tính lươngthiện. Vào thời khắc khó khăn, nguy nan nhất vẫn đưa ra lựa chọn rõ ràng, điềunày không hề đơn giản, dễ dàng chút nào.

Sau khi Trâu Nam đi, Mạc Hướng Vãn liền gọi điện thoạicho Mạc Bắc hỏi: “Lần trước, anh nói có công ty đang tìm một người có chức vịnhư em đúng không?”

“Em quyết định rồi sao?”

“Em giới thiệu một người sang thử được không?”

Mạc Bắc thở dài, dù đang nói chuyện qua điện thoạinhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng anh lẩm bẩm: “Em đúng là...”

Mạc Hướng Vãn khẽ khàng thỉnh cầu: “Em đảm bảo ngườiđó hoàn toàn thích hợp với công việc này”. Cô thầm nghĩ, anh sẽ cảm thấy rấtkhó xử, nhưng chắc hẳn sẽ thấu hiểu cho cô.

Quả nhiên, Mạc Bắc nói: “Anh hoàn toàn tin tưởng em.”

Không biết vì sao, cô cảm thấy đôi chút đắc ý, vui vẻ,lại nói thêm: “Hôm nay, em đã nhận được lời mời phỏng vấn của một công tykhác.”

Mạc Bắc cũng cảm thấy hân hoan: “Chúc em mã đáo thànhcông, mộng ước thành thật.”

Cô thầm nghĩ, được gặp và yêu anh cũng có thể coi nhưmộng ước thành thật rồi chăng? Thế nhưng cô vẫn cầm điện thoại không nói gìthêm, dần dần tận hưởng lời chúc tụng của anh, trong lòng trào dâng một cảm xúckhó tả khiến cả người cô như đang ở trong mùa xuân ấm áp, dịu dàng.