Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 20



Dù thế nào đi nữa thì mấy lời nói của Mạc Bắccũng khiến Mạc Hướng Vãn trấn tĩnh ít nhiều.

Tối hôm qua, sau khi nhận điện thoại của Mai PhạmPhạm,cô hoảng loạn,sợ hãi, tâm trạng rối bời, bây giờ,trước khi bước vào công ty, tất cả mọithứ đều đã bình ổn trở lại.

Sau khi nói ra tất cả, mọi việc chẳng qua cũng chỉ cóthế.Vào trong thang máy, cô sửa sang lại đầu tóc trang phục, khi cửa thang máymở ra, đối mặt với tất cả mọi phong ba bão táp, cô vẫn có thể giữ vững được trạngthái tinh thần ổn định nhất.

Đoạn quá khứ đau khổ nhất đã trôi qua rồi, không trốntránh, không dằn vặt, đó mới là nguyên tắc làm người của cô, nhờthế mà tám năm nay côđã kiên định trụ vững trước bao nhiêu sóng cuộcđời, không phải sao?

Mạc Hướng Vãn tự hỏi mình như vậy rồi ngẩng cao đầubước ra khỏi thangmáy.

Lễ tang của Lâm Tương, tất cả các nhân viên trong KỳLệ đều có mặt làm công tác hậu cần.

Ngôi sao đang nổi trên bầu trời bỗng dưng rơi xuống,dùng cách thức kết liễu cuộc đời mà người khác chẳng thể cứu chữa nổi để vĩnhbiệt nhân gian, khiến cho bố mẹ cô đau như cắt từng khúc ruột.

Ở hội trường tổ chức tang lễ, Trâu Nam luôn ở bên cạnhbố mẹ Lâm Tường, đưa khăn giấy cho họ, an ủi, động viên họ, nhưng tất cả mọithứ đều chẳng ích lợi gì. Kể từ khi đến thành phố tham dự đám tang của con gái,hai người chưa giây phút nào thôi tuôn dòng lệ thương xót.

Trâu Nam cũng nghẹn ngào, nức nở nói: “Lâm Tường nhấtmực hiếu thảo, tháng nào cũng gửi tiền về cho bố mẹ, gần đây còn mua một cănnhà rất đẹp…”. Quá xúc động, Trâu Nam chẳng thể nào nói tiếp được nữa, lấychiếc khăn giấy che lên mặt rồi òa khóc thành tiếng.

Mạc Hướng Vãn lau nước mắt cho cô rồi nhắc nhở: “Mộtlúc nữa là phóng viên sẽ tới đây đấy.”

Trâu Nam vừa khóc nấc vừa gật đầu.

Thế nhưng, ở phía ngoài hội trường đã có một vài phóngviên đến, đặt chân máy quay vào góc đẹp nhất. Những chuyện động trời như thếnày trong làng giải trí rất hiếm gặp, vậy nên họ vẫn còn cãi cọ mãi không thôiđể có được một góc đứng thuận lợi nhất.

Mạc Hướng Vãn ngồi phía trong nhìn ra, đột nhiên nhìnthấy Kim Thanh, cô phóng viên vài ngày trước đã trực tiếp phỏng vấn về vụ tự sátcủa Lâm Tương xuất hiện giữa đám đông. Dáng người của cô phóng viên này khôngcao lắm, lại ôm một chiếc máy ảnh to đùng, sau đó để tranh một vị trí tốt, cònquay sang cãi nhau với một anh phóng viên cao lớn bên cạnh.

Những phóng viên này đều là những người hùng tâm trángchí, nhận được nền giáo dục cao khi đi theo ngành, chuyên tâm vào những việc utối nhất, xót xa nhất trong làng giải trí vẫn cảm thấy vui vẻ, không mệt mỏi,cả năm không nghỉ ngơi phút giây nào. Liệu có bị coi là vì đạo đức nghề nghiệpmà lương tâm con người đều biến mất hết rồi chăng?

Mạc Hướng Vãn càng nghĩ càng cảm thấy hãi hùng.

Đột nhiên, bên ngoài im ắng hẳn, tất cả máy ảnh đềuđược sắp đặt đâu vào đấy, chuẩn bị lóe sáng. Thật không ngờ, một người lạ mặt,ăn mặc rất bình thường đang bước vào.

Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy kinh ngạc, ngay cả SửTinh, người phụ trách lễ tang cũng thắc mắc hỏi cô: “Đây là ai vậy?”

“Bác sỹ Châu, người đã khám bệnh cho Lâm Tương trướckia.”

Bác sỹ Châu bước vào trong, nhìn vào quyển sổ ký tên thamdự, cau chặt đôi mày, lắc đầu, biểu thị ông không muốn ký. Sử Tinh thấy đókhông phải người trong ngành giải trí nên cũng không miễn cưỡng, chỉ bảo trợ lýđưa ông lên trước, tiễn đưa Lâm Tương chặng đường cuối cùng.

Mạc Hướng Vãn nhìn thấy ông cúi đầu ba cái, khuôn mặtnghiêm nghị.

Bác sỹ Châu cũng nhìn thấy Mạc Hướng Vãn, liền bướclại gần chào hỏi.

“Tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì chuyện này”. Ôngngậm ngùi.

Mạc Hướng Vãn nhìnthấy nỗi xót xa,tiếc nuối trên khuôn của ông, nhẹ nhàng đưa lờikhuyên giải: “Xin ông đừng nhưvậy,đây là chuyện ngoài ý muốn,chẳng ai có thểliệu trướcđược.”

Bác sỹ Châulắc lắc đầu: “Cục Công an gọi tôi đến lấylời khai, Lâm Tương đượcchẩn đoán là mắc chứng trầm cảm nhẹ.”

“Chứng trầm cảm nhẹ?” Mạc Hướng Vãn hoàntoàn kinh ngạc. Chưa có bất cứ ai nói với cô chuyệnnày cả, có lẽ mọingười khôngphải ai cũng biết được.

“Tôi đã giới thiệu bác sỹ tâm lý ở cùngbệnh viện cho cô ấy, nhưng cô ấy khôngchịu đi khám.Có lẽ bảnthân cô ấy có thành kiến với bác sỹ tâmlý. Thông thường những ngườimắc bệnh trầm cảm đều khôngthích tiếp xúc với các bác sỹ tâmlýở Khoa Thần kinh. Tôi đã khôngkiên trì khuyên nhủ cô ấy đến cùng, đây là do tôi sơsuất, quá coi nhẹ chuyện này.”

Trâu Nam đứng bên cạnh Mạc Hướng Vãn không hiểu tạisao lại bắt đầu rơi nước mắt,chiếc khăn giấy cầm trong tay lauđi laulại, động tác còn nhanh hơn cả thở.

Bác sỹ Châu nói ngắn gọn rồi đi ra bằng cửa phụ.

Nhân vật vô danhnày vừa mới đi khỏi thì nhữngnhân vậtnổi tiếng đã xuất hiện ngay tức thì,lại còn có vệ sỹ mở đườngđể bước vào. Những người bạnnăm xưa cùng tham dự cuộc thi với Lâm Tương,người nào người nấy sắc mặt u sầu, buồnbã.

Ai ai cũng dùng khăn giấy launước mắt, tiền hô hậu ủng, lần lượt đi vào, ngườisau khóc còn thảm thương hơn người trước.

Ánh đèn flash bắt đầulóe lên. Tất cả các nhân viên của Kỷ Lệđều tìm chỗ tránh đi.

Mượn đám tang của người đã khuất để gây chú ý, tạodanh tiếng, đúng là vô nhân đạo. Mạc Hướng Vãn ra hiệu cho Trâu Nam đưa bố mẹcủa Lâm Tương vào bên trong, làm sao có thể để bố mẹ của người chết nhìn thấymàn kịch kệch cỡm, lố bịch này được chứ?

Lâm Tương hiện đang khá nổi tiếng, nguyên nhân cáichết là một câu hỏi lớn, cho dù Kỳ Lệ có muốn tiễn đưa thầm lặng đến mức nàothì lễ tang của cô ấy vẫn bị người khác lợi dụng bằng mọi thủ đoạn. Đây là điềukhó lòng tránh khỏi, tiền lệ trong ngành giải trí cay nghiệt xưa nay, không cógì thay đổi. So với lễ tang vạn người đưa tiễn năm xưa của Nguyễn Linh Ngọc thìđám tang lần này đã thầm lặng hơn rất nhiều rồi.

Cuộc náo động thứ hai là do Diệp Hâm khơi mào. Cô tamặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới, lại còn đeo cả kính râm. Vừa mới bước vào hộitrường, đã có rất nhiều người đoán mò xem cô là ai, bởi vì còn là người mới chonên chưa đủ tỏa sáng trước ống kính máy quay. Lần này, nhân dịp lễ tang của LâmTương, cô cũng tận dụng cơ hội tỏa sáng trước ống kính một lần.

Diệp Hâm bỏ kính râm xuống, khóc lóc khá thương tâm,nhưng vẫn đủ tỉnh táo để tạo dáng ở góc độ đẹp nhất.

Có người hỏi: “Cô này là ai thế?”

Đã có người trả lời giúp Diệp Hâm. Một câu lạc bộ cácfan hâm mộ của cô ta đang đứng bên ngoài giơ tấm biển đề chữ: “Tương Tương lênđường bình an, chúng tôi yêu chị!”, nhưng trớ trêu thay, ở góc dưới lại viết“Câu lạc bộ fan hâm mộ Diệp Hâm”.

Lần này, bởi vì hội trường quá hỗn loạn, Sử Tinh lạilà người coi trọng lễ tiết nên trước đó chị đã dời khu vực cho fan hâm mộ đứngở phía bên kia đường. Fan hâm mộ của Lâm Tương cũng tập hợp thành từng đoàn đếnhội trường, nhưng thần tượng trong lòng đã khuất, bản thân họ ai nấy đều hồnsiêu phách tán, bị nhân viên hậu cần “lùa” đi, cũng tán loạn chẳng thành hànglối. Địa điểm dễ nhìn, thuận lợi nhất đã bị nhóm fan của Diệp Hâm chiếm mất,tuy rằng số người không nhiều, nhưng thống nhất hợp thể, giống như đã tập luyệntừ trước đó vậy.

Sử Tinh vô cùng đau đầu nói: “Mấy đứa nhóc trẻ tuổinày chạy tới đâu làm cái gì chứ?”

Mấy bạn trẻ gọi càng to thì Diệp Hâm cũng phối hợptheo, càng khóc thảm thiết hơn. Trâu Nam vừa bước ra nhìn thấy cảnh tượng nàyliền ngây người, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Mạc Hướng Vãn nhìn Diệp Hâm một cách lạnh lùng. Cáichết của một người lại là thời cơ tạo cơ hội tỏa sáng cho một người khác, đâylà một chuyện quá đỗi bình thường trong làng giải trí khốc liệt, lạnh lùng này.Diệp Hâm bước ra ngoài với dáng vẻ liễu yếu đào tơ tựa Lâm Đại Ngọc, khi bướcqua trước mặt Kim Thanh, liền bị cô ta níu lại, hỏi một câu: “Cô có điều gìmuốn nói với Tương Tương đang ở trên thiên đàng?”

Câu hỏi được đưa ra quá thuận lợi, người được hỏi cũngtận dụng cơ hội thể hiện mình: “Chị ấy là tiền bối đi trước, đã chỉ bảo cho lớphậu bối chúng tôi rất nhiều điều, tôi đã từng nhận sự giúp đỡ của Tương Tương.Tôi sẽ viết một bài hát trong album mới của mình để tặng riêng cho TươngTương.”

Sử Tinh nghe thấy vậy liền cười nhạt buông một câu:“Tôi thật không ngờ con chó bấy lâu không sủa, luôn luôn ngoan ngoãn mà naycũng biết nhe nanh cắn người.”

Chỉ một câu nói này cũng khiến Mạc Hướng Vãn thay đổihoàn toàn cách nhìn về Sử Tinh. Cô cũng mỉm cười chua chát nói: “Thế nhưng côấy nói cùng cũng không sai, nếu như Lâm Tương không xảy ra chuyện thì cô ấycũng chẳng thể nào lên sân khấu biểu diễn được.”

“Cái làng giải trí này đúng là một bộ máy đào tạo conngười, chỉ cần em muốn được cứng cáp trưởng thành, kiểu gì cũng có ngày trởthành bộ dạng như vậy.”

“Chúng ta đều sắp trở thành yêu tinh quỷ quái hếtrồi.”

Hai người nhìn nhau, thở ngắn than dài.

T¬T

Tang lễ lần này, tất cả mọi người đều biết được caotrào sẽ nằm ở ai. Ngay lúc La Phong mặc lễ phục màu đen, đeo kính đen bước vàohội trường, con đường phía trước, sau anh đều đều bị chặn đến không còn một khehở, phải chờ đến khi đội vệ sỹ của anh cùng các nhân viên trong Kỳ Lệ ra quânmở đường thì mới đi vào trong được. Điều khác với Diệp Hâm chính là anh khônghề nói bất cứ lời nào với phóng viên, khuôn mặt lạnh như băng, nhanh chóng tiếnvào phía trong.

Người quản lý của anh đã nói chuyện trước cùng với ChuĐịch Thần, yêu cầu khi La Phong vừa bước vào trong hội trường thì sẽ đóng cửalại để tránh làm ảnh hưởng đến vong linh người đã khuất. Đến khi La Phong bướcvào, Sử Tinh liền ra hiệu cho nhân viên bảo vệ khép cửa lại, tất cả mọi ánh đènflash đều bị chặn lại phía ngoài.

Cuối cùng, La Phong đã có được không gian tự do chobản thân, anh đứng nghiêm nghị trước di ảnh của Lâm Tương. Tình xưa người cũ,có biết bao nhiêu nhân duyên, tình cảm, kỷ niệm của những ngày tháng bên nhau,đến nay mỗi người chia cắt chân trời, chỉ có ba cái cúi đầu, có lẽ đây chính làcả một kiếp người giữa hai người họ.

Trâu Nam lại được Mạc Hướng Vãn phái vào chăm sóc bốmẹ của Lâm Tương, không thể để bố mẹ cô đột ngột xuất hiện vào lúc này. Nếu gặpmặt La Phong, chắc chắn là họ sẽ căm hận đến mức muốn xẻ thịt rút xương anh tamất.

Sau khi cúi đầu ba cái, La Phong đứng trước di ảnh củaLâm Tương một hồi lâu rồi quay người lại, anh đi thẳng tới chỗ Mạc Hướng Vãnđang đứng.

Anh nói với Mạc Hướng Vãn: “Mary, tôi có thể nóichuyện cùng cô một lát được không?”

Mạc Hướng Vãn nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm, khuôn mặtanh tràn đầy thành ý, xen lẫn cả sự khẩn cầu. Sử Tinh là người mẫn cảm, nhìnthấy cảnh này liền nói luôn: “Phía bên trái có một gian phòng nhỏ”. Cô nhìn LaPhong gật đầu.

Cạnh căn phòng đó chính là gian phòng nơi bố mẹ LâmTương đang ngồi nghỉ ngơi. La Phong vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc thảmthương, đau xót của bố mẹ cô, anh liền cau chặt đôi mày lại.

Mạc Hướng Vãn bắt đầu ngay: “La Tiên sinh, có việc gìthế?”

La Phong lấy một tấm ngân phiếu từ trong túi lễ phụcra đưa cho cô rồi nói: “Mary, khi Tương Tương còn sống đã từng nói, những ngườitrong ngành giải trí này đều rất phức tạp, trong công ty các người có lẽ chỉ cómình cô là thật lòng chăm sóc, quan tâm đến cô ấy mà thôi.”

Mạc Hướng Vãn nhận lấy, đấy không phải là một con sốnhỏ, vậy nên cô lại càng cản thấy kinh ngạc.

La Phong tiếp tục nói: “Phiền cô hãy đổi tấm ngânphiếu này thành tiền mặt rồi đưa cho bố mẹ cô ấy. Cô ấy mua căn nhà cho bố mẹvẫn còn một khoản sau cùng chưa trả nốt”. Anh nhìn thấy nét mặt nghi hoặc, xenlẫn đôi chút hoang mang của cô. “Tôi tin rằng việc này chỉ duy nhất mình côchịu nhận và hoàn thành một cách chân tâm. Thực lòng, tôi không còn mặt mũi nàomà gặp bố mẹ cô ấy.”

Cô nắm chặt tấm ngân phiếu, tâm trạng vô cùng hoảngloạn, xen lẫn thêm nỗi sầu muộn vô danh. Thì ra, Lâm Tương đã tin tưởng, tínnhiệm cô đến vậy.

Cô không giấu nổi tò mò: “Xin cho tôi mạo muội hỏi mộtcâu, La tiên sinh, rốt cuộc chuyện giữa anh với Tương Tương là thế nào?”

La Phong nhìn cô mỉm cười: “Không phải tất cả mọingười đều coi tôi là một phụ tình lang bạc bẽo, phải chịu trách nhiệm trước sựra đi của Tương Tương hay sao?”

Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Mạc Hướng Vãn, anhcũng nghiêm túc nói tiếp: “Tôi với Tương Tương đã chia tay nhau từ ba nămtrước. Cô ấy vẫn luôn bị mắc chứng trầm cảm. Lúc ban đầu, khi mới bên nhau, haichúng tôi gặp rất nhiều khó khăn, tôi làm người mẫu quèn ở Bắc Kinh, còn cô ấyđi hát cho các quán bar. Những người như chúng tôi, trong lòng đều cho mình làmột nghệ sĩ không gặp thời, không có cơ hội, không có lối thoát, nên thường cảmthấy day dứt, khó chịu. Sau đó, tôi đưa ra lời chia tay và cô ấy đồng ý. Ngaylúc cô ấy mới nổi danh, chúng tôi đã chia tay, thế nhưng, để tuyên truyền chobản thân, nên trên danh nghĩa mới treo mãi cái mác người yêu. Cô ấy hoàn toànkhông có ý định đi chữa bệnh, cô ấy nói mình không mắc phải chứng thần kinh,nên không đi khám tại khoa Thần kinh. Tất cả những biểu hiện ngạo mạn, kiêucăng trước các fan hâm mộ đều do căn bệnh đó đã phát tác.”

“Tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy rất kiên cường.” MạcHướng Vãn cất lời nói thêm.

La Phong cũng buồn bã: “Tôi cũng nghĩ rằng cô ấy làngười mạnh mẽ, cho tới khi những bức ảnh thân mật giữa tôi và cô ấy bị lộ, rồicô ấy tự sát. Tôi nghĩ cô ấy đã thật sự có ý muốn đó, thế nhưng, tất cả mọingười lại đều cho rằng cô ấy đang giả bộ. Công ty các cô đặt rất nhiều tình cảmvào cô ấy, vừa hay gặp cơ duyên, sự nghiệp của Tương Tương cũng có khởi sắcvượt bậc, tôi những tưởng cô ấy đã ổn hơn rồi.”

Mạc Hướng Vãn liền hỏi tiếp: “Chẳng phải cô ấy đã đếngặp anh vào ngày hôn lễ của anh sao?”

La Phong liền giải thích: “Cô ấy tới là để mượn tiềntôi.”

“Cái gì?” Mạc Hướng Vãn hoàn toàn kinh ngạc. Mức lươngcủa Lâm Tương không hề thấp, lại còn có thể mua nhà cho bố mẹ, chưa bao giờnghe cô ấy nói đến những khó khăn về kinh tế.

“Cô ấy đã dùng ma túy một thời gian và càng ngày cànglún sâu. Có lẽ, cái này khiến cô ấy quên đi căn bệnh của mình. Tôi nghĩ rằng côbiết rõ, bước vào nghề đã lâu nhưng cô ấy không bao giờ “làm thêm” kiếm tiền.Cô ấy ngoan cường, kiêu hãnh, luôn luôn muốn kiếm tiền bằng bằng chính thực lựccủa bản thân, bất kể ai đến tìm, cô ấy cũng nhất quyết không đồng ý. Cô ấythường tự trách bản thân bởi vì áp lực mà dẫn đến nghiện ma túy. Tương Tương đãtừng thử cai nghiện, nhưng chẳng thể nào bỏ nổi. Để tạo thể diện cho bố mẹmình, cô ấy mua nhà, mua xe ở dưới quê, tiêu hết sạch toàn bộ số tiền tích lũymấy năm nay, những lúc lên cơn nghiện, cô ấy không có tiền nên đành phải chích.Ngày hôm đó, cô ấy gọi điền vay tiền của tôi, tôi không đồng ý, thật không ngờcô ấy đã chạy tới. Cô ấy nói, nếu như tôi không cho cô ấy được sảng khoái, thìcũng đừng mong được sống yên thân. Vậy mà trong hôn lễ, cô ấy cũng chẳng hề gâyrắc rối gì cho tôi hết, tôi nghĩ thôi bỏ đi, tôi liền đem tiền tìm cô ấy, thếnhưng cô ấy đã quay về rồi.”

Mạc Hướng Vãn ngồi phệt xuống ghế, quá choáng váng vìchuyện này, không còn biết nói thêm gì nữa.

La Phong lại nói tiếp: “Nếu như cô ấy ngoan ngoãn hơnhơn đôi chút, chịu đi gặp bác sỹ, có thái độ tích cực với bản thân hơn thì đâucó đi đến bước đường này? Tôi thật không ngờ cuối cùng cô ấy lại tuyệt vọng đếnmức chọn con đường này, tìm đến loại thuốc độc kia. Khi cảnh sát đến gặp, tôihoàn toàn không biết đó là thứ gì. Cảnh sát cho biết loại độc này thông thườngphải đến các xưởng sản xuất hoặc Viện nghiên cứu Hóa học mới có được. Không ngờcô ấy lại mất nhiều công sức tìm một thứ như vậy để kết liễu cuộc đời mình. Tấtcả là tại tôi, nếu như năm xưa tôi không động viên cô ấy thi vào trường nghệthuật, mà để cô ấy tìm một công việc bình thường nào đó, thì chắc mọi việc đãkhông xảy ra thế này.”

La Phong vò đầu dứt tóc, bắt đầu cảm thấy áy náy, ânhận vô cùng: “Cô ấy mua nhà cho bố mẹ, chỉ còn lại chút tiền này chưa trả hết.Tương Tương nói bố mẹ cô ấy đã làm nông cả một đời, nhà tranh vách nứa, lại cònbị mấy người họ hàng trên thành phố coi thường, cả nhà chỉ trông mong vào mìnhcô ấy để đổi đời. Trong nhà vẫn còn một người em trai, năm sau chuẩn bị thi vàođại học, cô ấy mua nhà, mua xe, tích lũy đủ tiền cho em trai học hết đại họcrồi. Sau khi sa vào con đường nghiện ngập, Tương Tương vẫn kiên trì gửi tiền vềcho bố mẹ, sau này không đủ tiền nữa, cô ấy đi khắp nơi tìm cách để tính chođủ. Tôi nghe bạn bè nói, vì chuyện này mà cô ấy còn sang cả Ma Cao đánh bạc.”

Mạc Hướng Vãn cầm chắc tấm ngân phiếu trong tay, đaubuồn đến mức run rẩy toàn thân.

Tấm ngân phiếu này trên đó ghi dòng chữ trị giá ngànvàng, là tấm lòng sau cùng của đứa con gái đã đưa chân vào con đường không lốivề dành tặng cho bố mẹ.

La Phong nói thêm: “Đó là một toà thành lớn, có ngườimuốn len vào, cũng có người muốn thoát ra, có người len vào rồi chẳng thể nàothoát nổi.”

T¬T

Khi La Phong rời khỏi, không khí im ắng một hồi, sauđó, lại đón tiếp một số minh tinh tới khóc lóc tiễn đưa, đều là những nhân vậtbé nhỏ, hạng thấp trong làng giải trí. Cuối cùng hội trường cũng vắng lặng,phóng viên bên ngoài đã ra về hết. Gió bên ngoài thổi mạnh vào, cuốn theo rấtnhiều giấy bụi, giống như đang thu dọn hiện trường của một buổi quay phim.

Mạc Hướng Vãn cầm tấm ngân phiếu đưa cho bố mẹ của LâmTương, nói rằng đây là của La Phong.

Bố mẹ cô cầm tấm ngân phiếu vò chặt trong tay như muốnxé tan, nhưng sau cùng chẳng thể nào làm được.

Mạc Hướng Vãn nói: “Vài ngày nữa, sau khi đã sắp xếpổn thỏa mọi thủ tục, cháu sẽ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của hai bác.”

Bố mẹ Lâm Tương chỉ biết sụt sùi khóc.

Mạc Hướng Vãn đứng dậy, nhìn vào di ảnh của của LâmTương ngoài hội trường, cô cũng im lặng không nói thêm gì.

Đôi mắt đẹp Lâm Tương đang nhìn khắp chốn, dường nhưcòn thì thầm nói: “Phải ra đi thật trong sạch.”

Mạc Hướng Vãn thầm nói với cô ấy: “May mà người em yêuthương nhất đã vẹn nghĩa trọn tình. Tương Tương, tm hãy an nghỉ.”

Sau khi thu dọn linh đường, đích thân bố mẹ Lâm Tươngđẩy di thể của cô vào nơi hóa tro cốt, một ngọn lửa hồng bùng lên, cuộc đời củamột người đã kết thúc vĩnh viễn từ đây.

Mạc Hướng Vãn cảm thấy mệt mỏi, rệu rã vô cùng. Côcùng Sử Tinh và Trâu Nam lần lượt rút lui, nhìn về phía bên kia đường xa xôi,fan hâm mộ của Lâm Tương vẫn đang im lặng đứng đó, xếp một dãy hoa dài trênđường đi, viết những lời yêu thương vĩnh biệt thần tượng của mình.

Là người trong ngành giải trí nhiều năm, Mạc Hướng Vãnrất ít khi rơi nước mắt vì những người, những chuyện trong ngành, hoặc có lẽ docô đã quá quen với những cảnh tượng này và cô cũng biết được những nguyên nhânkhông đơn thuần ẩn giấu đằng sau mọi chuyện.

Tuy nhiên, giữa những thứ xô bồ, hỗn loạn, có nhiềuthứ vẫn rất thuần khiết, ví như tấm chân tình của những fan hâm mộ đang đứngtrước cô lúc này.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu chút nào về tính cách thậtsự, cuộc đời thật sự của người mình yêu quý, chỉ dựa vào chút ít tư liệu đượccung cấp, tiếp nhận số thông tin đó, sau cùng toàn tâm toàn ý yêu thương, trântrọng, thần tượng của mình.

Thế nhưng, những gì bọn họ tôn thờ có lẽ chỉ là mộtgiấc mộng. Giấc mộng tan vỡ mới là điều thê thảm, đau đớn nhất.

Mạc Hướng Vãn nhìn thấy trong dòng người đến viếngthăm Lâm Tương có dì Lý - người nửa năm trước đây đã nỗ lực động viên, tiếp sứccho Lâm Tương. Trong tay bà vẫn còn ôm một con Hello Kitty, lặng lẽ khóc. Bêncạnh có một vài phóng viên đang phỏng vấn bà, vẫn là cô phóng viên Kim Thanh vôcùng kính nghiệp nọ. Thế nhưng, dì Lý do đau lòng quá mức chỉ lắc đầu không nóithêm lời nào.

Mạc Hướng Vãn lấy khăn giấy ra lau những giọt nước mắtnơi khóe mắt mình.

Trâu Nam ở bên cạnh cô, đột nhiên khựng lại. Mạc HướngVãn nhận thấy liền hỏi: “Làm sao thế?”

Trâu Nam không trả lời, chỉ nhìn về một hướng.

Phía góc khuất kia có một người đang nhìn về phía linhđường tổ chức tang lễ của Lâm Tương lặng lẽkhóc.

Mạc Hướng Vãn quaysang nhìn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Trâu Nam cúi đầu chuẩn bị bước lại gần, Mạc Hướng Vãnliền tóm chặt lấy. Cô hỏi Trâu Nam: “Tại sao Quản Huyền lạiđến vào lúcnày?”

Cả người Trâu Nam dường nhưđang run rẩy, câu hỏi của Mạc Hướng Vãn đặt ra đúnglúc cô không có chút phòng bịnào.

Mạc Hướng Vãn đã thấuhiểu gần hết mọi chuyện, chỉ làkhông nói lời nào, đến khi mọi thứ sắp kết thúc,cô mới lêntiếng: “Tám tiếng một ngày cần phải chuyên tâm làm việc, có lẽ khá là nghiêmkhắc. Sau khi sự việc hôm nay kết thúc, chẳng thể nàothiếu đi được kế hoạch và tổng kết sau cùng. Chị sẽ sắp xếp nội dung công việcphù hợp với em, đảm bảo hiệu suất và lượngcông việc thích hợp với mong muốn làmviệc kết hợpnghỉ ngơi.”

Thế nhưng Trâu Nam vẫn vô cùng căng thẳng.

Mạc Hướng Vãn thấy thế liền nói: “Chúng ta tìm mộtquán cà phê nào đó nói chuyện đi.”

Trâu Nam đắn đo, ngượng ngùng, sợ hãi, nhưng dưới ánhmắt nghiêm khắc của Mạc Hướng Vãn, cô vẫn đành phải nghe theo.

Mạc Hướng Vãn gọi chiếc taxi, quay về trung tâm thànhphố, tìm một quán cà phê Stars Buck nổi tiếng vào ngồi.

Không gian và những con người ở đây đềulạ lẫm, âm nhạc du dương, lãng mạn, cô gọi cho Trâu Nam một cốc sô cô la đá vàmột chiếc bánh kem, hy vọng cô ấy có thể thư giãn đầu óc.

Tinh thần dần trấn tĩnh lại, Trâu Nam dùng thìa xúctừng miếng, từng miếng bánh kem đưa lên ăn. Mấy lần ngước lên, cô cứ ngập ngừngđịnh nói gì nhưng lại thôi.

Mạc Hướng Vãn gọi cho mình một ly Latte, chưa uống vộimà cầm trên tay để làm ấm lại lòng bàn tay đang lạnh giá.

Cô đang chờ Trâu Nam mở lời trước.

Mạc Hướng Vãn uống một ngụm Latte, thân người cô dầndần ấm lên, côkhông muốn đợi chờ thêm nữa, liền hỏi Trâu Nam:

“Tương Tương đi rồi,chị biết rằng em đang buồn. Trâu Nam, em vẫn còntrẻ tuổi, nhiều áp lực vẫn chưa thể gánh vác nổi. Nhìn thấy em thế này chị cũngcảm thấy rất buồn. Em đãđi theo chị hai nămrồi, trong thời gian đó đã cộng tác cùng Tương Tươngkhoảng sáu tháng.”

Trâu Nam chầm chậm rút chiếc thìa đang ngậm trongmiệng ra, hai hàng lệ lại từ từ tràn khỏi bờ mi.

Cô nói: “Lão đại, em thậtkhông ngờ Tương Tương lại hành động như vậy.Thật đấy, em thật sự không thể ngờ nổi.”

Mạc Hướng Vãn nhìn Trâu Nam bằng ánh mắt dịu dàng,động viên hy vọng cô bé sẽ nói những chuyệnẩn sau bức màn bí mật kia ra.

Trâu Nam bắt đầu lấy lại được bình tĩnh nhưng giọngnói vẫn còn hơi run run.

“Tương Tương mắc chứng trầm cảm, ngay từ lúc em bắtđầu làm việc với cô ấy đã biết rồi. Cô ấy cho rằng bản thân mình rất xuất sắcxinh đẹp, hát hay hơn rất nhiều người tham dự cuộc thi hồi đó, vậy mà La Phonglại nói lời chia tay ngay vào lúc cô ấy vừa mới nổi, lý do là áp lực cô ấy tạora quá lớn. Cô ấy cũng hy vọng La Phong có được thành tích như minh tinh LưuDiệp, thế nhưng cô ấy chẳng thể nào chịu được những hành động lấy lòng, nịnhnọt của anh ta. Nhìn thấy La Phong vì một vai diễn trong một bộ phim mà chạytheo đuôi đạo diễn xin vai, cô ấy không thể chấp nhận được. Tuy nhiên, sau khichia tay, cô ấy lại càng không cam tâm, ngày nào cùng gọi điện làm phiền LaPhong, khiến La Phong phải tìm mọi cách trốn tránh.”

Mạc Hướng Vãn lặng lẽ than thở, hoàn toàn có thểtưởng tượng ra một Lâm Tương trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Không cam tâmnhưng lại quá đỗi kiêu hãnh, cô cònthanh cao hơn nhiều lần cô nàng Diệp Hâm luôn cố tỏ thanhcao ngoài mặt.

“Những lần tự sát trước kia của cô ấykhông hoàn toàn là vì La Phong?”

Trâu Nam gật đầu:“Cô ấy cảm thấy mất mặt, cô ấy tưởng dựavào mối quan hệ giữa cô ấy với La Phong, khi đốimặt với phóng viên báo đài, anh chắc hẳn sẽ nói đỡ cho,thật không ngờ La Phong lại hoàn toàn đứng về phía bạn gái hiện tại. Còn trướcđó, còn trước đó...”. Trâu Nam đưa giấy lên lau nước mắt, giọng nói run run,sắc mặt trắng bệch: “Lão đại, chị biết không, lúc mớivào nghề, Lâm Tương đã từng từ chối một người cóthân phận rất cao.”

Sắc mặt của Mạc Hướng Vãn cũng nhanh chóng trắng bệch,cô đột nhiên nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề liền hỏi: “Trước đây em từng là trợ lý củaLâm Tương, làm sao cô ấylại quen biết được loạingười đó?”

Trâu Nam lau khô nước mắt, thì thầm: “Lão đại, làmnhững chân sai vặt như chúng ta ở trongngành này mỗi tháng chỉ có thể kiếm được chút ít tiền lương mà thôi. Có ngườinói với em rằng, chỉ cần mời được minh tinh đi ăn cơm, uống nước thì sẽ chochút tiền, chị cũng biết mà.”

Mạc Hướng Vãn đích thực biết rõ, có rất nhiều ngườichịu khó đi làm dây nối kiểu này và đã kiếm được không ít tiền. Cô luôn giữ mìnhtrong sạch, nên tránh xa những vụ giao dịch như thế, trước nay đều gạt sangkhông bao giờ để tâm, chỉ có điều hoàn toàn không biết những vụ làm ăn này lạilan dây bén rễ đến ngay gầnmình như vậy.

Cô cảm thấy trong lòng đau nhói.

Vốn dĩ cho rằng mình không tê dại, có nguyên tắc, khôngngờbản thân cô đã tê dại,phớt lờ nguyên tắc này từ bao giờ không hay.

Cô nghiêm giọng hỏi TrâuNam: “Là ai đã cho em tiền?”

Trâu Nam lại địnhkhóc, nhưng đang cố mím chặt môi kiềm chế. Mạc Hướng Vãn nghe thấy cái tên đó,cô cảm thấy như thể trời đất sụpđổ, cô nắm chặt lấy mép bàn để bản thân không đến mức vì quábuồn đau mà ngã bật ra sau. Khi tâm trạng bình ổn lại,cô mới nhấc ly cà phê lên nhấpmột ngụmlấy lại bình tĩnh.

Trâu Nam thì thầm nói với cô: “Lão đại, chị ấy khôngtìm đến chị bởi vì biếtrằng chị sẽ không bao giờ đồng ý. Lúc đó, bảnthân em đã nghĩ, đây là một chuyện vặt vãnh,người khác đều làm nên em cũng làm”. Nói xong, Trâu Nam liền bật khóc, khóc đếnmức mũi đỏ ửng cả lên.

“Thế nhưng Tương Tương không chịu. Cô ấy khiến chongười đó mất mặt ngay tại trận, người đó vô cùng tức giận, còn nói rất nhiềulời lẽ nặng nề, xúc phạm. Tương Tương là một người ngang ngạnh lúc nào cũngmuốn giữ thể diện đến cùng, thế là liền lôi La Phong vào cuộc. Cô ấy hoàn toànkhông ngờ một tháng sau, chuyện đó lại xảy ra, La Phong lại hoàn toàn không nóigiúp cô lời nào cả. Người đó cũng không nói gì,nhưng Tương Tương cảm thấy bản thân không còn chút thể diện nào nữa.”

“Lúc cô ấy tự sát, em đoán không phải là giả vờ. Cô ấyvốn dĩ đã mắcbệnh trầm cảm, chịu một số áp lực về tâm lý nên sẽ suy nghĩ lung tung, càngnghĩ càng tiêu cực. Con người Tương Tương vốn dĩ hấp tấp, vừa mới khởi nghiệpđã nổi tiếng quá nhanh, cảm thấy bản thân mìnhcái gì cũng tốt. Lúc đầu, cô ấy luôn được fan hâmmộ động viên, tiếp sức, nên nghĩ người khác sẽ phải tìm đếnmình, không chịu nể mặt bất cứ ai, ngay cả Judy cũngmấy lần bị cô ấy chọc cho tức điênngười. Sau đó, danh tiếng của côấy dần dần giảm sút, lại nghĩkhông thoáng, lúc nào cũngtrong tình trạng lo âu, buồnbã. Vậy nhưng cô ấy lại không chịu đi khám bác sỹ, mỗikhi bệnh tình phát tác, đối tác và cả fan hâm mộ đều khôngthể nàochịu đựng nổi. Tương Tươngkhông bao giờ chịu thừa nhậnđiểm này. Trong làng giải trí, ai cũng chỉ lo việccủa mình, ai thèm đi quản lý chuyện của người khác? Cho nên, tình trạng của côấy cứ tiếp diễn, chẳng mấy ai phát hiện ra điều khác thường.”

Mạc Hướng Vãn liền hỏi: “Vậy em có biết chuyện cô ấydùng ma túy không?”

Trâu Nam ngưng lại đôi chút, sau cùng cũng gật đầukhẳng định.

“Em biết cô ấy dùng ma túy từ khi nào?”

“Vào lần đầu tiên cô ấy tự sát. Em không biết cô ấyđãdùng được bao lâu rồi, cô ấynói luôn cảm thấy bản thân đang đi trên chiếc cầu độc mộc, người nhà sống dựavào tiền lương của cô ấy. Bố mẹ cô ấy từ sau khi cô kiếm được tiền không cònlàm ăn gì nữa, em trai còn phải dựa vào cô ấy để thi đại học. Tương Tương nóiem trai cô ấy rất giỏi, năm nào cùng đạt hạng nhất, cho nên dù thế nào đi nữacũng phải tiếp sức gửi tiền nuôi em trai ăn học. Thế nhưng tinh thần và sứckhỏe cô ấy ngày một giảm sút, có lần còn theo một đám người ởBắcKinh ra ngoài đi bar. Cô ấy thử dùng thứ đó, cảm thấy cótác dụng trị liệu, tốthơn nhiều so với đi khám bác sỹ.”

Mạc Hướng Vãn lạinhấp một ngụm, cà phê để lâu đãnguội nên vịrất đắng.

Luôn luôn có người chấpnhận cắt đứt cơn đau, tham thúkhoáicảm trong giây lát mà từ chối những loạithuốc tốt bácsỹ kê cho. Không biết cô cảm thấy đắng nơi đầu lưỡi là vì vị càphê hay đăng đắng trong lòng nữa? Ngoài cửa sổ, đàn bồ câu trắng ngợp bầu trời,chúng đang giang rộng đôi cánh tự do baylượn. Mạc Hướng Vãn ngây người nhìn ngắm,một lúc sau cô mới quay sang hỏi Trâu Nam: “Khi sự nghiệp của cô ấy đã khởi sắctrở lại, tại sao không cai nghiện đi?”

“Lão đại không phải người nào cũng có thể biết sai làsửa được, như vậy thì mọi việc dễdàng quá!”

Câu nói này không hề sai chút nào. Việc lún xuống bãibùn bẩn thỉu sau đó rút chân ra vô cùng khó khăn, gian khổ đến mức có người thàngày càng lún sâu trong đó còn hơn là phảichịu đau khổ. Bởi vì quá thấu hiểu, cho nên Mạc Hướng Vãn lại càng cảm thấythương tâm hơn.

“Công việc của cô ấy ngày càng nhiều, sợ rằng tinhthần của mình không tốt nên tiếp tục dùng vì thế càng ngày càng nghiện nặnghơn. Vì chuyện này mà Judy đã mắng cô ấymấy lần rồi, thế nhưng cô ấy vẫn không chịu nghe. Sau đó, bố mẹ côấy viết thư, gọi điện thậm chí còn đích thân tìm đến, muốn cô ấy đưa tiền muanhà, mua xe, nói rằng mấy người họ hàng cười chê cô rằng thường xuyên xuất hiệntrên truyền hình thế nhưng vẫn cứ ở nhà tranh vách nứa. Tương Tương tức giậnliền mua ngay căn nhà ở khu vực đắt đỏ nhất vùng quê hương mình, sau đó còn tusửa lại, mua ô tô, dùng hết sạch số tiền tích lũy của cô ấy trong hai năm nay.”

“Cô ấy đã hỏi vay em tiền,cũng vay tiền của Judy và chị Quản. Em không có nhiều tiền để cho cô ấy vay,còn chị Quản, chị ấy nhờ em hỏiqua ý của Tương Tương, người trước kia cô ấy đã từ chốiđang đầu tư một bộ phim truyền hình, có thể mời cô ấy diễnvai nữ chính trong phim, rồi đưa tiềnthù lao cho cô ấy trước. Vốn dĩ ban đầu cô ấy không chấp nhận, sau đó biết được có thể nhậnđược tiền, lại còn có thể mở miệng nói phải để cho La Phong diễn vai nam thứ,loại vai diễn không thể nào theo đuổi nổi cô. Tấtcả những việc ấy, người đó thật sự đãlàm được, nên cô ấy trong lúc hồ đồ, mơ màng đã...”

Trâu Nam lại tiếp tục khóc lóc, nghẹn ngào: “Sau đó cứnhắc đến chuyện này là Tương Tương lại khóc, con người đó đã làm rất nhiềuchuyện khiến cô ấy tuyệt vọng, lại còn chụp cả những bức ảnh đó, nói rằng khôngthể nào thua một diễn viên quèn như La Phong được. Tương Tương nói, cô ấy hoàntoàn tiêu đời rồi. Cô ấy đã bướctới bước đường này, chính là do bản thân cô ấy đã tự vùi dập mình. Người đó đãnói với cô ấy rằng, muốn dùng năm triệu để mua năm năm của cô ấy. Chị Quản nói,mỗi năm em có thể nhận được chút tiền hoa hồng từ số tiền năm triệu đó, thếnhưng lúc đó, em nói không cần khoản tiền ấy, em không dám nhận.Em chẳng biết tại sao lại có thể biến từ ăn cơm uống nước chuyển sang sự việcnhư thế. Đó là khoản tiền Tương Tương phải bán thân.”

Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng đau đầu, cô hỏi thêm:“Như vậy là sau cùng, Tương Tương không chấp nhận làm chuyện đó, cũng không thểtiếp tục ra vào con đường ma túy cho nên đã kết liễu cuộc đời mình như tìm kiếmmột sự giải thoát?”

Trâu Nam òa khốc to lên khiến cho mọi người xung quanhđều nhìn về phíahai người. Mạc Hướng Vãn không hề đưa lời an ủi TrâuNam, cô dùng giấy ăn lau nước mắt trên mặt mình, quay nhìn rangoài cửa sổ.

Đàn bồ câu trắng không biết đã bay về phương nào, bầutrời lúc này là một khoảng không mênh mông, không mưa gió cũng chẳng xán lạn,cứ im lìm, lặng lẽ, âmu.

Cuộc đời này có biết bao câu chuyện khóc không ra nướcmắt? Chốn hồng trần hỗn loạn này thắng thua tự mình gánh chịu, mỗi lần đấutranh cùng với đạo đức, lương tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương tổn. Cóngười chẳng thể nào gánh vác nổi hậu quả của lựachọn ban đầu, cũng chẳng thể nào thay đổi được, nên lương tâm luôncảm thấy áy náy, hốihận.

Mạc Hướng Vãn lau đi những dòng nước mắt rơi xuống vìxót xa cho số phận của Tương Tương, cô nói với Trâu Nam: “Mau ăn hết điểm tâmđi. Ngày mai còn phải đi làm nữa.”