Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 17



Mạc Bắc đưa Mạc Hướng Vãn đến chỗ làm rồi phóng xe đếncông ty ngay. Chủ nhiệm Giang vừa mới nhận điện thoại xong, đi ra ngoài gặp anhliền nói luôn: “Mạc Bắc, tiểu tử cậu thật giỏi quá! Muốn đổi nghề đi làm nhàđầu tư sao?”

Mạc Bắc mỉm cười: “Cháu đâu dám! Cháu núp dưới bóngquan lớn của Chủ nhiệm là được rồi, cần gì phải tự chuốc khổ vào thân chứ? Bâygiờ tình hình kinh tế thế giới cũng chẳng có gì khởi sắc cả.”

Chủ nhiệm Giang không nói đùa cùng anh nữa, sắc mặttrở nên nghiêm nghị: “Cậu đích thực đang đùa với lửa đấy. Phía nhà máy bên đókhông ngờ lại muốn bàn bạc lại điều khoản hợp đồng với bên nước ngoài, còn nóilà sẽ phải quản lý cả nguồn ngoại vốn nữa. Cậu phải biết rõ một điều là vụ nàyđã có cấp trên dặn dò trước rồi, tại sao cậu vẫn cứ chọc gậy bánh xe thế? Đó làvấn đề trong nội bộ lãnh đạo của người ta, cậu có cần thiết phải làm hỏngchuyện tốt của người khác hay không vậy?”

Mạc Bắc ngồi xuống, cầm chiếc cốc chuẩn bị đi pha tràrồi nói với Chủ nhiệm Giang: “Chủ nhiệm Giang, chỗ Chủ nhiệm có chuột bọ đấy,lúc nào thì lãnh đạo cấp trên đến bắt vậy?”

Chủ nhiệm Giang vừa tức giận lại vừa căng thẳng, ôngnói: “Cậu đừng có nói bóng nói gió, làm thế với tôi thì được chứ với người kháccậu có làm được không?”

Mạc Bắc chậm rãi ra ngoài rót trà rồi quay lại nói mộtcách nghiêm túc: “Vẫn còn khoảng trống trong khoản lợi nhuận đó, chỉ cần doanhnghiệp nước ngoài kia chịu đầu tư thì chẳng ai thiếu phần của mình hết. Bây giờmôi trường đầu tư quốc tế không tốt, rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài vô cùngcoi trọng tiềm lực tiêu dùng lớn của thị trường Trung Hoa chúng ta, vô cùngkhát khao nhưng vẫn kiêu ngạo khi rót tiền đầu tư. Nếu như doanh nghiệp nướcngoài kia có thể đạt được lợi nhuận, chịu thiệt đôi chút, sau này làm tốt vẫncó thể kiếm được, nhà máy chúng ta tư vấn nắm được quyền tự chủ, đây mới là kếtquả đáng mừng nhất cần đạt được.”

Chủ nhiệm Giang lắc đầu nói: “Núi cao còn có núi caohơn, không phải bất cứ người nào cậu cũng có thể giải quyết được đâu.”

Mạc Bắc không nói gì thêm, mở máy tính và bắt đầu làmviệc.

Thế nhưng ngày hôm đó, anh phải nhận rất nhiều điệnthoại, phiền phức đến độ anh chẳng thể nào chuyên tâm làm việc được.

Người đầu tiên gọi là Vu Trực: “Hừm, huynh đệ, cậuđược lắm! Có người ra mặt hỏi thăm về cậu rồi đấy. Cậu theo tư vấn cho vụ đầutư của một doanh nghiệp nước ngoài đúng không? Bây giờ thì hay rồi, người tađang muốn mời cậu ra khỏi tổ chức nhà nước để làm nhà đầu tư chuyên nghiệpđấy.”

Mạc Bắc cười: “Cậu đùa mình sao? Ngay cả Dale Carnegievà Prada[1] đều suysụp cả rồi, bây giờ còn ai dám làm đầu tư nữa? Tình hình gần đây cậu không biếtsao? Hôm qua, KPMG[2] đã sathải hơn hai trăm nhân công đấy”

[1] Hai doanhnghiệp hàng đầu thế giới.

[2]Nhà cung cấp dịch vụ kiểm toán, thuế và các dịch vụ tư vấn hàng đầu thế giới.

“Đã là thỏi vàng phát sáng thì cho dù có khủng hoảngkinh tế kinh khủng hơn nữa thì vẫn có người tranh giành”. Vu Trực dừng lại đôichút rồi lại nói tiếp: “Vu Chính nhà mình dạo này đang tiếp xúc làng giải tríbên Hồng Kông, cậu nể mặt mình chút đi, bao giờ thì giúp anh ấy coi vụ đầu tưnày được đây?”

Mạc Bắc chẳng suy nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý đầy hàosảng.

T¬T

Cuộc điện thoại thứ hai là của Quan Chỉ, cậu ấy vừa mởmiệng là khen anh trên trời dưới biển.

“Mình vừa nghĩ thông suốt rồi, thì ra từ “kéo” mà cậudùng rất tuyệt vời, xác đáng. Kéo xềnh xệch doanh nghiệp nước ngoài vào giữachốn hùm beo hổ báo, các cổ đông trong nhà máy đó đang chuẩn bị đánh nhau sứtđầu mẻ trán rồi, kết quả doanh nghiệp nước ngoài kia bị “sói” cắn cho mộtmiếng, lui lại sau đến hơn ba trăm dặm.”

Mạc Bắc mắng cậu bạn một câu “Vớ vẩn!” sau đó hỏitiếp: “Cậu có gì thì cứ nói thẳng ra đi!”

Quan Chỉ lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Mình với mấyngười bạn định đầu tư mở rộng một công ty tư vấn nhỏ, rất cần một người đằngsau chỉ đạo về kiến thức, cậu có thể làm một chức ở đó giúp mình được không?”Cậu ta ngừng lại đôi chút rồi lại nói: “Với tình hình kinh tế hiện nay có nguồnthu nhập ổn định càng tốt hơn chứ, sau này còn phải nuôi vợ nuôi con cơ mà.”

Mạc Bắc “ừm” một tiếng, không hề tức giận, hơn nữa cònbày tỏ thái độ đồng ý.

Quan Chỉ thấy thế lại tiếp tục khoe khoang công trạngcủa mình: “Trước mặt dì, mình đã phát huy hết sở trường của bản thân, cậu đúnglà rất thấu hiểu hai cụ, lúc đó chú Mạc suýt chút nữa lấy roi da tìm cậu đánhcho một trận nên thân. Chỉ có mỗi dì Mạc là bình tĩnh, trước tiên hỏi cậu đangở đâu, mình bảo không biết, bà cũng không hề hỏi thêm gì nữa. Có điều mình đãcho Tử Tư số điện thoại, bảo cậu ta giả vờ tiết lộ dạo này cậu đang chui rúc ởchỗ nào rồi.”

Mạc Bắc bật cười, nói một cách chân thành: “Cám ơn sựphối hợp nhịp nhàng của các đồng chí.”

Quan Chỉ tỏ ra đắc chí: “Thấy thế nào? Mình có đủnghĩa khí hay không? Lần này mình làm quá tốt rồi còn gì, khi nào cậu kết hôn,mình nhất định phải ăn gấp mấy lần mới hả.”

“Muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Quan Chỉ không cười nữa, đột nhiên tỏ ra nghiêm túchỏi: “Nếu như mình nhớ không nhầm thì tám, chín năm trước cậu đi theo Vu Trựclàm thanh niên bất lương đúng không? Lúc đó không phải cậu vừa vập vào nỗi đaukhổ khốn cùng khi phải chia tay Điền Tây hay sao? Tại sao lại có thể cùng ngườiphụ nữ khác sinh ra đứa con được chứ?”

Mạc Bắc không muốn nhớ lại chuyện của ngày xưa cũ, anhchỉ nói đúng mấy chữ: “Nhân duyên thôi.”

“Được, như vậy thì mình cũng an tâm được phần nào. Haivợ chồng nhà Điền Tây cũng rất ổn, nếu như cậu không hạnh phúc thì chẳng côngbằng chút nào.”

“Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, cũng giống nhưnhững gì cậu nói, đã tám, chín năm rồi còn gì.”

“Cậu có yêu mẹ của con trai mình không?”

“Ừm, mình còn sợ cô ấy cơ”. Khi nói ra câu này, khóemiệng Mạc Bắc vẫn còn nhoẻn lên một nụ cười.

“Mẹ cậu đang chú ý đến người ta lắm đấy. Ngay cả mìnhcũng nghe thấy tin tức rồi, liệu dì có điều tra cả hộ tịch nhà người ta ở đâukhông nhỉ? Thế nhưng tại sao dì lại không đến tìm cậu chứ? Bao nhiêu ngày nayrồi mà nhà cậu vẫn không có chút động tĩnh gì, có lẽ là sự bình yên trước khibão tố ập tới đấy.”

Mạc Bắc quát cậu bạn: “Cậu biến đi cho nhanh!”

Sau khi chào tạm biệt Quan Chỉ, anh nhìn lại đồng hồ,đã đến giờ ăn trưa. Anh liền gọi điện về nhà, vừa hay mẹ anh nhấc máy.

Đầu dây kia vọng lại giọng nói lạnh lùng: “Cuối cùnganh cũng đã nhớ đến hai ông bà già này rồi hả?”

Mạc Bắc mỉm cười trả lời: “Mẹ à, hôm nay mẹ muốn ăngì? Con sẽ mua về ạ.”

Mẹ anh ở đầu kia liền nói: “Món măng xào thịt, anh cómuốn ăn không?”

Buổi chiều ngày hôm đấy, Mạc Bắc trước tiên đi đếntrường học đón Mạc Phi và Vu Lôi về nhà, sau đó lại lái xe đến khu buôn bánthủy sản trên đường Đồng Xuyên mua về rất nhiều bào ngư. Mẹ anh là người thíchăn cá, trên đường về anh còn tạt qua siêu thị mua thêm rất nhiều loại cá nữa.

Lúc về đến nhà, chị giúp việc đang bận tối mắt tối mũibên cạnh mẹ. Mẹ tìm người thợ may đến may bộ xường xám, đang thay đồ trong nhà.

Thời còn trẻ, Mạc phu nhân cũng là người chú trọng đếnthời trang, nhưng do thời kỳ đó khó khăn nên cũng chẳng thể nào làm được theotâm nguyện. Đến nay, ngay cả đồng phục công ty cũng đã may rất thời trang, chonên bà đương nhiên phải đáp ứng theo đúng tâm nguyện của bản thân.

Chiếc xường xám đó có màu xanh lam, phía dưới tà inhoa mẫu đơn, quá bó sát thân người nên trông hơi thô. Bà rất không vừa ý, liềnnói ngay với người tiệm may đo: “Vẫn cứ làm theo kiểu cách bộ xường xám mà Hồphu nhân mặc khi đi dự tiệc đi, vừa sang trọng lại vừa đoan trang.”

Bà Mạc là khách hàng thân tín của tiệm may đo này, nênđược chính bà chủ tiệm đích thân phục vụ. Bà chủ tiệm may đó hơi béo, tay nghềrất giỏi, hơn nữa cũng biết ăn nói, ngày thường thỉnh thoảng cũng hay đánh mạtchược cùng Mạc phu nhân, cho nên hai người nói chuyện khá hợp nhau.

Bà chủ tiệm may nói một cách chân thành: “Bây giờ thờitiết không nóng lắm, chị nên mặc loại vải mỏng thì tốt hơn. Mạc phu nhân, chịcứ nghe theo lời em, không sai đâu, đợi em chọn một mảnh vải thêu loại hoa kháclà ổn ngay ấy mà.”

Mạc phu nhân gật đầu đồng ý, thần sắc dịu dàng, Mạc Bắcliền thừa cơ cất tiếng gọi mẹ rồi hỏi: “Mẹ lại sắp đi tham dự buổi tiệc nàosao?”

“Phụ nữ về hưu rồi thì còn tham gia tiệc tùng gì nữa?Thành phố chuẩn bị tổ chức ngày lễ phụ nữ với chương trìnhThượngHải ấm áp tình thương.”

Mạc Bắc nghe vậy nói đùa một câu: “À thì ra là mẹ đilàm công tác phụ nữ. Giai cấp vô sản giờ cũng “ấm áp tình thương” rồi ạ? Liệucó phải khu nhà ở Thường Đức của bà Tống Ái Linh[3] tổ chứchoạt động không ạ?”

[3]Là một trong sáu người con trong gia đình họ Tống nổi tiếng ở Trung Hoa đầu thếkỉ XX (chị của Tống Khánh Linh và Tống Mỹ Linh), vợ của Khổng Tường Hy, một chủnhà băng lớn, đồng thời là Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Tài chính của Chính phủQuốc Dân Đảng.

Mạc phu nhân mắng ngay: “Anh đừng có đánh trống lảng,hôm nay tôi sẽ tính sổ đầy đủ mọi chuyện với anh. Sau đó, đợi bố anh quay vềrồi sẽ xử lý anh luôn một thể.”

Bà chủ tiệm may kia nhìn thấy Mạc Bắc đưa cho bà Mạcrất nhiều bào ngư liền mỉm cười nói: “Chị đúng là có phúc quá, con trai hiếuthuận thế này còn gì.”

Mạc phu nhân bỏ chiếc xường xám xuống rồi nói: “Đúnglà rất hiếu thuận, hiếu thuận đến mức tôi với bố nó đều phải há mồm há miệng vìkinh ngạc đây.”

Mạc Bắc lui về sau ngồi lên chiếc sô pha, mỉm cười vàtuân thủ theo đúng nguyên tắc “im lặng là vàng”.

Ngay lúc bà chủ tiệm may thu dọn mọi thứ chuẩn bị ravề, bỗng nhiên bất cẩn đánh rơi mấy tờ giấy để trên bàn xuống, vội vàng nhặtlên, nhìn lướt qua rồi sau đó cau chặt đôi mày nói với Mạc phu nhân: “Anh bạnnhỏ trong bức ảnh này trông xinh xắn, hoạt bát quá, là con cái họ hàng nhà chịsao?”

Mạc Bắc nghe vậy, cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh nhanhchóng đứng lên, bước lại gần, cũng liếc mắt nhìn vào tờ giấy trắng nọ, tất cảnhững nhân vật hiện lên trong đó anh đều biết, anh liền bật cười: “Mẹ ơi, mẹ đãtừng làm việc ở Cục Tình báo sao?”

Mạc phu nhân giành lại tờ giấy đó rồi cốc đầu anh mộtcái: “Đừng có mà lẻo mép.”

Thế nhưng, bà chủ tiệm may đột nhiên lại nói: “Phụhuynh của anh bạn nhỏ trong bức ảnh này trông quen mặt lắm ấy”

Mạc phu nhân ngạc nhiên: “Cái gì?”

Bà chủ tiệm may im lặng trong giây lát rồi mỉm cười:“Không có gì ạ, trông cô ấy hơi giống người quen trước kia của em, chắc là emnhớ nhầm thôi.”

Mạc Bắc liếc qua nhìn, bà chủ tiệm may vẫn cứ mỉmcười, sắp xếp lại hết mọi việc cần kíp, sau đó nhanh chóng ra về.

Mạc Bắc liền quay sang nói với Mạc phu nhân: “Mẹ ơi,mẹ đã mặc sườn xám may ở tiệm này ba năm rồi, tại sao không đổi sang tiệm khácđi?”

“Sau giải phóng, trước Tĩnh An tự có một tiệm may tênlà Tiêu Giai Nhân, bà ngoại con rất thích tiệm may này, bà chủ tiệm may đó taynghề rất giỏi, chọn chất liệu may xường xám cũng rất tốt, mặc lên người, cho dùkhông có ba đường cong gợi cảm thì cũng làm nổi bật ít nhiều vẻ đẹp của ngườiphụ nữ. Tay nghề của bà chủ tiệm may lúc nãy kén hơn đôi chút, nhưng cũng vàohàng nhất nhì hiện nay trên đất Thượng Hải này đấy.”

Mạc phu nhân kéo Mạc Bắc ngồi xuống rồi tiếp tục nói:“Mẹ không quan tâm trước kia thanh danh cô ấy tốt hay xấu, chỉ cần bây giờ làmăn thật thà tử tế, lại có kiến thức, nghề nghiệp đàng hoàng, thì mẹ sẽ hoannghênh vô cùng.”

Mạc Bắc mỉm cười: “Mẹ ơi, mẹ đúng là cao nhân đắcđạo.”

Mạc phu nhân liếc xéo anh: “Làm sao đã cao chiêu bằnganh?”

Mạc Bắc mỉm cười “gian manh” và không nói thêm gì nữa.

T¬T

Một lúc sau, chị giúp việc đi vào báo cáo: “Tiểu Vuđến rồi thưa bà.”

Mạc Bắc lập tức than ngắn thở dài, anh bạn thân thiếtTiểu Vu Trực này lại tới đây để xem kịch hay đây mà. Vừa mới than xong quảnhiên đã nghe thấy tiếng của Vu Trực vọng vào: “Dì ơi, hôm nay con sang nhà dìăn cơm, có được không ạ?”

Mạc phu nhân mỉm cười niềm nở đón tiếp: “Dì mong conngày nào cũng sang ăn ấy chứ.”

Vu Trực còn dẫn theo cả người vợ Đài Loan sang cùng.Mạc phu nhân rất thích đông vui nhộn nhịp, nhìn thấy mấy người trẻ tuổi cảmthấy vô cùng vui vẻ, hứng khởi, nhanh chóng gạt Mạc Bắc sang một bên, nắm taycô vợ trẻ của Vu Trực hân hoan đi vào bếp nghiên cứu các món ăn.

Mạc Bắc nhìn anh bạn thân nói: “Lại sang ăn chực hả?”

Vu Trực thì thầm: “Quan nhị gia điều mình sang ứng cứucậu đấy. Chỉ sợ bố cậu sẽ coi cậu như Giả Bảo Ngọc, đánh cho một trận nênthân.”

Đây chính là điều mà Mạc Bắc đã đoán trước trong lòng,anh liền nói: “Bố mẹ mình đã chuẩn bị tâm lý đâu ra đấy, tức giận cũng gần nhưtiêu hết rồi, nhiều lắm là mắng cho một trận thôi, mình có thể tự đối phóđược.”

Vu Trực lắc lắc đầu: “Có người con nào toan tính sáchlược với cả bố mẹ mình như cậu không hả?”

Mạc Bắc cười đáp: “Có chứ.”

“Ai cơ?”

“Con trai mình.”

Vu Trực đẩy anh một cái rồi cả hai kéo vào làm phụ bếpgiúp cho Mạc phu nhân và cô vợ trẻ của Vu Trực.

Mãi cho tới khi Mạc Hạo Nhiên quay về nhà, không khítrong gia đình vẫn cứ vui vẻ, hân hoan như thường.

Mạc Bắc vẫn luôn để ý đến thái độ và hành động của bốmình, chẳng có gì khác lạ so với mọi khi, đến lúc này anh mới cảm thấy an tâmhơn đôi chút.

Vu Trực nhìn thấy mọi sự vẫn bình an nên sau khi ăncơm xong liền kéo Mạc Bắc ra ngoài tản bộ. Hai người đi men theo sân vận độnggần nhà hai vòng, Vu Trực bắt đầu hàn huyên lại những chuyện hồi còn nhỏ, tỏ ravô cùng xúc động.

Sau cùng, Vu Trực vẫn quay lại đề cập đến chuyện buổitối hôm nay, anh đột nhiên nói: “Lúc nãy khi vào nhà cậu, mình gặp một người.”

“Vậy nhất định là bà chủ tiệm may xường xám cho mẹmình rồi.”

“Cậu có biết trước kia bà ta làm nghề gì không?”

Mạc Bắc đưa mắt nhìn chăm chăm vào Vu Trực, anh đươngnhiên là không biết rồi.

“Mình thật không ngờ chị Phi Phi năm nào giờ đây cũngra ngoài làm việc. Cậu còn nhớ đến cô gái mà mình tìm cho cậu vào sinh nhật lầnthứ hai mươi không? Chính là nhờ chị Phi Phi dắt mối đấy, vị đại tỉ này năm đólà “tú bà” nổi tiếng cả vùng, làm môi giới không biết bao nhiêu phi vụ rồi.”

“Chị ấy có thể quay về con đường chính đạo, đúng làkhông dễ dàng gì.”

“Đúng vậy, làm cho mình sợ chết khiếp. Vị đại tỉ nàynhìn thấy mình lại còn chào hỏi nữa chứ. Lúc đấy vợ mình đang đứng ngay bêncạnh.”

“Cậu cũng đâu có làm chuyện gì khuất tất, sợ cái gì?”

“Thời trai trẻ làm nhiều chuyện hoang đường, chỉ sợđến ngày nào đó sẽ phải trả nợ. Gia đình của người bị đâm năm xưa, bây giờ mìnhvẫn rất sợ chạm mặt, mỗi tháng ngoài việc nhờ chuyển tiền cho họ, mình cũngchẳng còn cách nào khác.”

Mạc Bắc mỉm cười: “Món nợ từ những chuyện ngớ ngẩnthời trẻ đương nhiên là phải trả rồi.”

Hai người đi về phía cây ngô đồng bên ngoài nhà họMạc, lấy thuốc ra hút rồi lặng im suy ngẫm trong làn khói trắng mờ ảo.

Mạc Bắc đột nhiên nói với Vu Trực: “Không phải các cậuđều hiếu kỳ muốn biết người phụ nữ đã sinh con trai cho mình là ai sao?”

Vu Trực gật đầu với thái độ hoài nghi tột độ.

“Chính là cô gái mà các cậu tìm cho mình vào lần sinhnhật lần thứ hai mươi đó.”

Vu Trực ngay tức khắc ném điều thuốc trên tay xuốngmặt đất rồi thốt ra câu: “Mẹ kiếp!”

“Lúc sinh con trai cho mình cô ấy mới có mười támtuổi, cùng năm đó mình đã quay lại trường học, làm con ngoan trò giỏi.”

Vu Trực trầm tư hỏi: “Cậu sẽ cưới cô ấy chứ?”

Mạc Bắc cũng dập điếu thuốc trong tay rồi nói: “Mìnhmuốn cưới nhưng chưa chắc cô ấy đã chịu.”

“Đừng nói cậu cảm thấy bản thân mình là một kẻ tồi tệđấy!”

“Lúc vừa mới biết chuyện mình có một đứa con, đíchthực là mình cảm thấy như vậy, hơn nữa mẹ của con trai mình cũng cảm thấy mìnhlà một thằng khốn.”

Vu Trực bật cười: “Đời người đúng là một vở kịch trớtrêu vĩ đại đầy kịch tính.”

“Nhưng so sánh với một số người khác thì mình vẫn chưađến nỗi bị coi là cái gì đó ghê tởm.”

Vu Trực gật đầu đồng ý: “Điểm này thì hai đứa mình tựbiết rõ với nhau. Vị đại tỉ vừa mới bước ra khỏi nhà cậu đó, mình thật sự khôngthể nào ngờ được chị ấy lại có thể biến thành một người phụ nữ nhà lành, hiềnlương thục đức như vậy.”

Mạc Bắc vỗ nhẹ lên vai Vu Trực: “Cho nên chúng ta phảicố gắng từng ngày, hết mình tiến lên phía trước mà thôi.”

Mạc Bắc nói chuyện với Vu Trực một lúc nữa rồi tiễnhai vợ chồng cậu bạn ra về. Đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải, anh quayvào bếp nói chuyện với mẹ.

Bà Mạc đang gọt hoa quả cho hai bố con, nhìn thấy MạcBắc bước vào liền hỏi: “Lúc nào thì anh định đưa con trai về? Bố anh vẫn cònchưa được gặp đấy.”

Mạc Bắc nhanh nhảu đáp: “Thế thì phải đợi mẹ thằng béđồng ý đã ạ.”

“Bắc Bắc, mẹ thật sự không biết phải nói con thế nàonữa. Lúc cô gái đó sinh con thì mới được bao nhiêu? Con thì mới bao nhiêu chứ?”

Mạc Bắc ôm phía sau mẹ: “Mẹ ơi, con đi lấy chiếc roida cho mẹ nhé!”

Bà Mạc cầm con dao gọt hoa quả, chỉ biết than ngắn thởdài: “Không ngờ tôi nói tầm phào mà chuyện lại xảy ra đúng như vậy. Anh thật sựtạo ra một sinh linh oan nghiệt bên ngoài, tôi cũng chẳng biết phải giải quyếtchuyện này thế nào nữa? Theo suy nghĩ của tôi, anh phải mau chóng kết hôn cùngvới mẹ của cháu tôi đi thì mới hợp đạo lý.”

Mạc Bắc liền hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đã đi gặp con trai vàmẹ của con trai con chưa ạ?”

“Lại còn chưa sao? Trong đầu thằng nhóc Quan Chỉ đangnghĩ điều gì tôi lại còn không biết hay sao? Đầu óc anh đang toan tính những gìtôi lại không hiểu thấu hết chắc? Con người như anh đúng là chỉ khiến cho mẹphải mặt dày mày dạn nhờ người khác tìm hiểu cho. Tôi đi gặp cháu mình mà lúcnào cũng lén la lén lút như đi ăn trộm ấy, xác định đi xác định lại, anh đếnđón con trai cũng chẳng thèm tránh mặt tôi, cố tình để cho tôi nắm rõ xem anhđón đứa trẻ nào, đúng là tinh quái quá đỗi. Lúc về nhà tôi còn bị bố anh càunhàu một hồi rằng không đủ quang minh chính đại, tôi làm như vậy là vì ai đây?”

Mạc Bắc liền bê trà đến tạ tội: “Mẹ ơi, mẹ đã chịu khổnhiều rồi. Có điều, không phải mẹ đã bí mật tới thăm hay sao? Trước mặt trẻcon, con cũng đâu tiện đưa lời giải thích chứ?”

Bà Mạc “hừm” một tiếng rồi nói thêm: “Anh đã định sẵnkiểu gì thì anh cũng sẽ nắm đằng chuôi đúng không? Là muốn chúng tôi nhìn thấyđứa cháu, nhìn đến mức cháy bỏng khát khao, sau cùng chẳng thể nào nỡ lòng phảnđối anh được nữa, đúng không nào?”

Mạc Bắc mỉm cười tán thưởng: “Mẹ ơi, mẹ đúng là anhminh thần toán quá!”

Bà Mạc dùng ngón tay chỉ vào đầu anh, vừa cảm thấy tứcgiận lại vừa vui mừng trước việc này. Sau cùng bà thu tay lại, dáng vẻ đíchthực độ lượng, khoan dung, bỏ qua hết mọi chuyện: “Tôi đã nhìn thấy mẹ của contrai anh rồi, nhưng đừng có nghĩ là tôi cố tình điều tra gì đấy, chẳng qua làtình cờ gặp nhau mà thôi, cũng coi như là có duyên phận. Cô bé đó đúng là rấtnhân ái, tốt bụng, chỉ là không biết tại sao còn trẻ tuổi non nớt như vậy đãcùng anh sinh ra đứa con rồi.”

Điều này khiến cho Mạc Bắc căng thẳng, có lẽ bố mẹ anhvẫn chưa biết rõ được mọi chuyện năm xưa, bản thân anh cũng thực sự không muốnnhắc lại quãng thời gian đen tối đó nữa. Vậy nên anh không nói tiếng nào, chờđợi mẹ tiếp tục răn dạy.

Bà Mạc nói tiếp: “Sau đó thật không ngờ lại là cô gáiấy, như vậy thì mẹ coi như cũng an tâm. Con bé nuôi cháu mẹ lớn đến mức nàyđúng là không dễ dàng gì, chuyện trước kia giữa hai đứa mẹ cũng chẳng quản hếtđược. Có điều, chuyện sau này thì anh phải nhớ cho rõ, nhà họ Mạc chúng ta từtrước đến nay không thiếu nợ ai bao giờ, đừng có làm bại hoại gia phong.”

Mạc Bắc cuối cùng coi như cũng an tâm lại được, đôimày giãn ra, ôm chặt mẹ vào lòng, làm tóc tai bà rối bời lên, khiến bà phảimắng yêu anh một câu “nhẹ tay thôi”. Bà đã gọt và cắt xong cam và táo lên đĩa,đặt vào tay anh rồi bảo mang vào cho bố.

Mạc Hạo Nhiên đang ở trong thư phòng đọc báo, trongtay đang cầm tấm ảnh vui tươi đầy màu sắc mà bà Mạc in ra cho.

Mạc Bắc bê khay hoa quả vào đặt bên cạnh bố mình, đợichờ lời giáo huấn của Mạc Hạo Nhiên. Nhưng Mạc Hạo Nhiên lại chỉ hắng giọng rồinói: “Chắc hẳn là mẹ anh đã nói với anh rồi, đấy cũng là ý kiến của tôi. Chuyệnđã đến nước này nói nhiều cũng chẳng có ích lợi gì, phải xem sau này thế nàomới được.”

Mạc Bắc đứng thẳng lưng đáp: “Con cảm ơn bố nhiều.”

“Thế nhưng…”. Mạc Hạo Nhiên cau chặt đôi mày, nghiêmnghị nói: “Đây là chuyện nhà chúng ta thiếu nợ người khác, cần phải nói lời xinlỗi trịnh trọng nhất đến gia đình của người ta. Chuyện này tôi giao cho anh đisắp xếp, đến cuối năm nhất định phải làm xong. Tôi hy vọng cháu tôi có thể đónTết năm nay tại căn nhà này.”

Mạc Bắc há hốc miệng kêu lên: “Bố ơi, thời gian nhưvậy có hơi gấp gáp quá không ạ?”

Mạc Hạo Nhiên liền mắng: “Còn gấp sao? Chả lẽ khôngphải là anh đã lên kế hoạch sẵn từ trước? Tính được cả khoảng thời gian tôinguôi hết cơn giận, lại còn chê thời gian gấp gáp quá hả? Là bản thân anh đãsống cuộc sống quá đỗi thoải mái dễ chịu mà thôi”. Ông lại cầm tấm ảnh lên,nhìn vào đứa trẻ xinh xắn, hoạt bát, tinh ranh, đôi mày lại khẽ giãn ra, thandài một tiếng rồi nói thêm: “Nếu như mẹ của cậu bé này không chịu gật đầu đồngý thì chúng ta cũng chẳng thể nào ép người ta được.”

Mạc Bắc nhanh chóng gật đầu nói: “Dạ vâng, con biếtrồi.”

T¬T

Thật vậy, chuyện bất ngờ lúc nào cũng có thể xảy ra,mà Mạc Bắc đương nhiên không thể nào dự liệu trước được. Anh cảm nhận rõ ràngmấy ngày hôm nay Mạc Hướng Vãn lại bắt đầu lảng tránh anh.

Mạc Bắc chẳng thể nào đoán biết, thấu hiểu được tâm tưcủa Mạc Hướng Vãn, nên lúc này đang cực kỳ vô vọng.

Quá khứ của anh được truyền tới tai cô thông qua ngườikhác, điều này khiến cho tâm trạng cô mấy ngày nay cảm thấy bất an.

Tám, chín năm trước, người thanh niên đau khổ với nụcười mỉa mai, nỗi niềm chán chường và cả làn da lạnh giá nữa. Chiếc ôm của anhvừa bá đạo lại vừa cấp thiết, giống như muốn xẻ cô ra làm đôi. Trong nỗi đauđớn thấu tim này, cả hai cùng vùng vẫy, muốn thoát ra, khiến nó bật máu, đếnnay đã thành một vết thương liền sẹo.

Thì ra, tất cả mọi chuyện lại bắt nguồn từ nguyên nhânnày.

Người đàn ông này thất tình nên mới ra ngoài mua vui.

Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào tập trung đọc sách đượcnữa, cô phải làm một số chuyện hy vọng có thể quên đi tất cả. Đúng lúc Mạc Phiđang đòi ăn món sủi cảo, cô liền đi mua nhân thịt và vỏ sủi cảo về. Cô vào bếpthái thịt với nhân rau thật nhỏ, phải cắt ra nhỏ xíu giống như tâm tư của côlúc này vậy.

Mạc Phi ngồi chờ ăn sủi cảo, cầm chiếc bát con củamình trên tay lượn qua lượn lại quanh người Mạc Hướng Vãn, mở miệng là bố, khépmiệng lại cũng bố. Mạc Hướng Vãn nghe nhiều đến mức thấy bực mình gắt lên:“Đừng làm phiền mẹ nữa, con mau đi hoàn thành bài tập cô giáo giao đi, đợi mộtlúc nữa là có đồ ăn ngay thôi.” Giọng nói cô vô cùng nhiêm nghị, Mạc Phi chớpchớp mắt, tỏ ra khá uất ức, nhưng cậu bé vẫn kiên định đến cùng, cố tình hỏi:“Có mang một ít sang cho bố không ạ? Mẹ ơi, đã mấy hôm nay rồi mẹ không ngồi xecủa bố đấy.”

Mạc Hướng Vãn đặt dao thái rau xuống, thầm mắng bảnthân vì đã không kiềm chế được cảm xúc. Bản thân trầm tư suy ngẫm như vậy là vìcái gì chứ? Người đàn ông đó đi ra ngoài mua vui chả lẽ cô lại đang ngồi đâymong chờ điều gì sao?

Vừa nghĩ đến đây, cô mím chặt môi, thật sự không muốnbản thân bị rơi vào tình trạng khốn khổ như vậy.

Cô cúi xuống thơm nhẹ lên má con trai rồi nhẹ nhàngnói: “Con mau đi làm bài tập đi, cứ lượn lờ quanh đây mẹ chóng mặt lắm, làm saocó thể làm sủi cảo cho Phi Phi ăn được chứ?”

Mạc Phi liền thỏ thẻ: “Mẹ ơi, con rót ly trà cho mẹnhé, mẹ cứ từ từ làm cũng được.”

Anh bạn trẻ vẫn quyết không chịu đi, ngoan ngoãn ngồimột bên chờ đợi, nhìn mẹ nắn nắn bóp bóp, làm ra từng chiếc sủi cảo xinh xắn,ngon lành.

Mạc Phi cứ ngồi một bên như vậy không chịu được liềnxông tới giúp đỡ, cậu bé được giao việc cho nhân vào chiếc vỏ sủi cảo. Hai mẹcon cùng hợp tác, loáng cái đã làm xong hai chục cái, Mạc Hướng Vãn bắt đầu đặtnước lên bếp.

Mạc Phi lại tiếp tục hỏi mẹ: “Mẹ ơi, bố sẽ ăn mấy cáiạ?”

Mạc Hướng Vãn thầm than thở trong lòng, hiểu ý con lạibắt đầu làm thêm mười cái sủi cảo nữa, nghĩ bụng ăn như vậy chắc anh sẽ khôngno được, nên lại làm thêm mười cái nữa, rồi lại nghĩ vẫn chưa đủ, cuối cùng làmthêm năm cái nữa. Hai mươi lăm cái này cô không thả luôn vào nồi nước mà đặthết vào một bao đựng thực phẩm sau đó dặn dò Mạc Phi: “Mau mang sang cho bốđi.”

Mạc Phi nhẹ “vâng” một tiếng, rồi hân hoan bắt đầucông việc của anh đưa bưu kiện.

T¬T

Một lúc sau, Mạc Bắc cùng Mạc Phi quay lại, mặt màyhớn hở nói cùng cô: “Anh mượn nhà bếp bên em một chút có được không?”

Mạc Hướng Vãn ngước mắt lên hỏi: “Bếp bên nhà anhkhông nấu được hay sao?”

Mạc Bắc hoàn toàn không hiểu vì cớ gì mà cô lại quayvề thái độ lạnh nhạt như xưa, thế nhưng, nghĩ đến việc cô đã cho Mạc Phi mangsủi cảo sang tặng chứng tỏ cho dù cảm thấy không thoải mái vì chuyện gì thì giờcũng đã nguôi ngoai hơn nhiều rồi nên anh thẳng thắn nói luôn: “Anh muốn ăn cơmcùng với hai mẹ con em.”

Giọng nói, thái độ này của anh sắp sửa giống y như MạcPhi, Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ chịu đựng nổi bộ dạng cầu khẩn thiết tha nàycủa con trai mình, chẳng khác nào một sinh linh bé nhỏ vô tội đáng thương. Thìra điều này thằng bé có được là do di truyền từ anh.

Cô cũng chẳng thể nào chịu đựng nổi bộ dạng này củaanh, nhưng cũng không chịu trả lời trực tiếp, bèn quay sang phía khác, bắt đầubật bếp ga.

Mạc Phi lập tức vui mừng ra mặt, liên tục nháy mắt vớiMạc Bắc, hai bố con truyền tín hiệu mật qua lại với nhau. Mạc Hướng Vãn thấythế không chịu được liền đi ra khỏi phòng bếp.

Di động đặt trên mặt bàn đã reo lên mấy lần, là TầnCầm gọi cho cô. Mạc Hướng Vãn nhanh chóng gọi lại cho chị.

Tần Cầm nghe thấy giọng nói của cô liền ngập ngừng đôichút, sau đó bắt đầu lên tiếng: “Hướng Vãn, chúng ta đã quen biết nhau từ lâurồi, có nhiều lời chị không ngại nói thẳng.”

Mạc Hướng Vãn nghe thấy ngầm ý trong lời nói của chị,đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

Tần Cầm ở đầu dây bên kia nói tiếp: “Làng giải trí củachúng ta, ở ngoài nhìn vào thấy bóng bẩy, sung sướng, hào nhoáng, ở trong nhưthế nào thì chị em mình đều biết rõ cả. Lưu Hiểu Khánh đã từng nói: “Làm ngườiđã khó, làm phụ nữ càng khó hơn nhưng làm người phụ nữ nổi tiếng mới là khónhất”. Chị em mình thì vẫn chưa tới mức độ đó, nhưng có thể giữ được tấm thânan lành, trong sạch trong cái ngành giải trí này đúng là chẳng dễ chút nào.”

Lời nói này thật quá nghiêm trọng, Mạc Hướng Vãn vừanghe thấy đã cảm thấy hỗn loạn, đồng thời cũng chẳng hiểu đang có chuyện gì xảyra: “Chị Tần, có phải em đã làm chuyện gì không phải với chị?”

Tần Cầm thẳng thắn: “Tối qua chị đã đến buổi tiệc củaQuản Huyền, chỗ của cô ấy trước nay vẫn “tôm cá” phức tạp, điều này cũng khôngthể trách cô ấy được.”

Trái tim của Mạc Hướng Vãn như rớt từ trên thiên đàngxuống địa ngục, đập thình thịch, cô mẫn cảm cất tiếng hỏi chị: “Có phải đã xảyra chuyện gì khiến cho chị khó xử chăng?”

Tần Cầm nói ngay: “Em thay chị chuyển lời cho QuảnHuyền, có một vài chuyện đối với chị không thể trực tiếp trao đổi được, chịcũng không hề muốn đắc tội với khách hàng của cô ấy.”

“Có phải người mà chị ấy mời đến đã có ý đồ bất chínhvới chị?”

Mạc Hướng Vãn thật sự muốn hét lớn tiếng lên, từ trướcđến nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ vì lời mời của mình mà Tần Cầm lại phảichịu khổ chịu nạn ở chỗ Quản Huyền. Dựa vào những lời nói và thái độ của TầnCầm, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khung cảnh đáng sợ, nguy nan đến mức nàođã diễn ra.

Điều này thật sự quá đáng buồn, cả hai bên đều làngười thân thiết của cô, bản thân cô lại tin tưởng, tín nhiệm Quản Huyền làvậy.

Tần Cầm không hề trả lời trực tiếp câu hỏi của cô màchỉ nói: “Có người tinh thần có vấn đề, vì người với việc không xứng đáng màlãng phí cả cuộc đời, tư tưởng cũng lạc sang hướng khác, chị cũng chẳng biếtphải nói thế nào nữa. Chỉ là, Hướng Vãn, em hãy suy nghĩ cho kỹ vị trí mà mìnhđang đứng đi.”

Mạc Hướng Vãn nghe vậy liền gật đầu theo phản xạ tựnhiên.

Cô hoàn toàn chẳng thể nào chấp nhận được sự thật này.

Thời còn trẻ, Tần Cầm trông diễm lệ, xinh đẹp, cũng đãtừng có biết bao nhiêu người say mê, theo đuổi, thế nhưng, bản thân chị có niềmkiêu hãnh của riêng mình, nên đã lèo lái được mọi chuyện êm đẹp đến tận bâygiờ. Chỉ riêng điều này đã khiến cho Mạc Hướng Vãn vô cùng khâm phục, kính nể.Những người trong ngành hầu như đều biết được niềm kiên định có phần hơi tháiquá của chị, vậy mà vẫn có người muốn vượt qua ranh giới mà chị đã vạch sẵn.

Người này lại còn coi bạn bè là một nhịp cầu bắc nối.Mạc Hướng Vãn dập điện thoại rồi ngồi phệt xuống sô pha, người cô dường nhưđang khẽ run lên, cô chẳng thể nào xác định rõ mọi chuyện. Mạc Hướng Vãn ngaytức khắc gọi đến một số điện thoại khác.

Quản Huyền để một hồi lâu mới nhấc máy, giọng nói cóđôi phần nũng nịu, lúc nghe máy lại còn quay sang nói với người ngồi bên rằng:“Đừng động chạm lung tung.”

Mạc Hướng Vãn nghe thấy vậy, cảm thấy nổi hết cả gaiốc.

Cô cất tiếng nghiêm nghị hỏi Quản Huyền: “Tối qua, chỗchị đã tổ chức bữa tiệc vì lý do gì?”

Quản Huyền quả nhiên làm theo tinh thần “binh đến thìchặn”, không hề tỏ ra bất ngờ, dịu dàng nói với Mạc Hướng Vãn: “Tiểu cô nương,bản thân em phải biết chuyện này chứ?”

Mạc Hướng Vãn không kìm được mà hét lên: “Em thì hiểuđiều gì chứ? Rốt cuộc chị Tần Cầm đã phải chịu bao uất ức?”

Quản Huyền chuyển giọng lạnh lùng: “Chẳng qua là mộtquan chức lãnh đạo bên Hồng Kông bày tỏ chân tình với cô ấy thôi mà, còn ngườiđó xuất thân từ Đại Lục, đã nghe chương trình phát thanh của Tần Cầm hơn mườinăm nay rồi. Chỉ có điều, fan hâm mộ hơi quá nhiệt tình với thần tượng, cô ấycần gì phải làm như vậy chứ? Chúng ta đều là những người trong ngành này,chuyện tiếp đãi lãnh đạo cấp trên thế nào thì trong lòng mọi người đều rõ cả.Tiểu cô nương, đáng lẽ em phải biết từ lâu rồi mới phải chứ?”

“Chuyện lần này lại còn do Trâu Nam đưa đường dắt lốinữa.” Mạc Hướng Vãn bực mình nói.

“Cô bé do một tay em đào tạo, làm việc vẫn luôn cẩntrọng hết mực, chưa bao giờ để xảy ra sai sót, là em đã dạy dỗ tốt.”

“Chị Quản, tại sao chị có thể làm vậy được chứ?” MạcHướng Vãn gần như bật khóc.

Thế nhưng Quản Huyền vẫn bình thản: “Tiểu cô nương, emvẫn biết rằng từ trước đến nay quán bar của chị mở ra để làm gì mà, chỉ là giảvờ ngốc nghếch không hỏi han mà thôi. Bây giờ mạo phạm đến Tần Cầm, em mới tìmchị hỏi tội, liệu chăng có bên trọng bên khinh quá không? Người ta thật sự chỉlà fan hâm mộ của Tần Cầm, chị tìm cô ấy đến cho họ thỏa nguyện, chẳng qua lànể mặt họ mà thôi. Mới sáng ngày ra em đã gọi điện đến trách móc chị như vậy,chị cảm thấy rất buồn lòng, em có hiểu không?”

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn ngây người đờ đẫn.

Những lời Quản Huyền nói đều là sự thật, từ đầu đếngiờ cô đã biết rõ quán bar đó được chị mở ra với mục đích không hề trong sạch.Có điều, cô chưa bao giờ mở lời hỏi han, hoặc có lẽ vì đối tượng là chị Tần Cầmnên mới thành ra như vậy. Ngay bản thân Trâu Nam cũng ngầm hiểu ý đồ bên trong,vậy mà cô lại trót bất cẩn trong vấn đề của Tần Cầm.

Việc này đúng là cô tự làm tự chịu, cảm giác áy náy,tội lỗi này khiến cô chẳng thể nào nói ra điều gì.

Quản Huyền bị đánh thức vào buổi sáng cũng không vuivẻ gì. Bây giờ đã tầm mười một giờ, chị cảm thấy mệt mỏi, toàn thân ra rời.Quản Huyền hạ thấp giọng nói, ngữ khí cũng mềm mỏng hơn, gần như chỉ đang thìthầm: “Tiểu cô nương, em cũng nên thương hại cho tấm thân chị chứ.”

Mạc Hướng Vãn không nỡ dập máy xuống buồn bã đến cựcđộ.

Cô chẳng thể nào ngờ được sự việc sẽ thành ra thế này,cô thật sự cảm thấy áy náy vì sự bất cẩn, hời hợt của chính mình. Cô dựa vàocái gì mà luôn luôn tin tưởng vào quán bar của Quản Huyền chứ? Tần Cầm từ lâuđã nói bóng nói gió về điều này rồi, cô không phải không biết, nhưng bản tínhcô cố chấp, đã tin tưởng người nào, chuyện gì là luôn luôn mặc định điều đó.

Mạc Hướng Vãn muốn tát thật mạnh vào má mình vài cái,lúc gọi điện thoại cho Tần Cầm, cô còn thành khẩn nói: “Bên chỗ chị Quản có mốiquan hệ với bên Hồng Kông, em nghĩ đi tiếp xúc nhiều một chút sẽ có lợi hơn vớichị, có rất nhiều người nhảy sang thị trường Hồng Kông lại nổi lên nhanh như cágặp nước.”

Tần Cầm cũng không phủ định điều đó, đắn đo một hồilâu nhưng cô cứ hối thúc mãi, cuối cùng chị đã lựa chọn nghe theo ý kiến củacô.

Mạc Hướng Vãn chỉ biết tự nói với bản thân một câu: “Mìnhthật quá ngốc nghếch.”

Tại sao bấy lâu nay cô vẫn luôn ngây thơ tin rằng quánbar mà Quản Huyền mở ra là phục vụ cho nhân dân? Những việc trong các bar nhưnào căn bản trong ngoài ngành mọi người đều biết cả, mấy năm nay cô cũng nghenhiều, gặp nhiều rồi. Vậy mà khi dính đến Quản Huyền cô lại lựa chọn mù quáng,tin rằng Quản Huyền cũng không đến mức hại cả người “thân quen” của mình.

Thế nhưng quán bar của Quản Huyền cũng chưa bao giờ bịlộ những chuyện không vui, Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, đột nhiên cảm thấy rùngmình sợ hãi. Chị đã làm chuyện này quá đỗi thuần thục, điều này cho thấy nhữngphi vụ trước đó chị đều làm thuận lợi, gọn gàng, sạch sẽ đến mức độ nào, kháchchủ đều vui, nghĩ sâu thêm nữa thì đúng là bẩn thỉu, đáng khinh.

Người thân thiết nhất ở bên cạnh làm những chuyện màcô cảm thấy kinh tởm, căm ghét nhất, vậy mà cô vẫn luôn phớt lờ cho qua, cứchăm chăm chờ cho tới khi người ta động chạm đến mình, thậm chí còn gây nên nỗiđau đớn cho một người bạn khác thì mới chịu tỉnh ngộ.

Cô nuốt nỗi đau này vào trong, không biết phải mởmiệng nói sao, thế nhưng vẫn cứ chẳng thể nào chịu được.

Đúng là không chịu được. Mạc Hướng Vãn ngồi trên sôpha, toàn thân bứt rứt, bồn chồn như đang bị thiêu đốt.

Mạc Bắc loay hoay làm hết tất cả mọi việc trong bếpquay ra, nhìn thấy cô đang ngồi trên sô pha, thẫn thờ cắn móng tay, chẳng khácnào một cô bé đầy sầu muộn.

Anh liền bước lại gần hỏi han: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mạc Hướng Vãn ngước đầu lên, người đàn ông trước mắtđầy vẻ quan tâm, chân thành, tha thiết. Điều này càng khiến cô cảm thấy áy náy,hình như đã động lòng trước anh. Những lúc Trâu Nam đưa ra yêu cầu quá đáng, côđều kịp thời phân tích. Nhưng gặp phải anh thì trí óc cô đúng là chẳng còn đủdùng nữa.

Mạc Hướng Vãn tựa vào sô pha, toàn thân mệt rã như thểsắp ngã. Cô nói: “Anh về đi, có được không? Tôi muốn yên tĩnh một lúc.”

Cô thật sự không muốn nhìn thấy anh lúc này.

Mạc Bắc nhìn cô, bàn tay cô đang nắm chặt vào tay vịnchiếc sô pha, chính chỗ có bông hoa “Nghênh mùa đông”. Cánh hoa thon dài mỏngmanh, bông hoa trắng cao ngạo kiên cường, có thể mang hương vị mùa hè đến giữatrời đông giá lạnh. Mạc Hướng Vãn cũng giống như những bông hoa này vậy.

Cô không muốn để cho người khác cũng gánh vác nhữngmưa gió bão táp mà cô đã từng gặp phải.

Lúc nãy, khi cô nói chuyện điện thoại, anh đã nghethấy toàn bộ, vậy nên anh đã cẩn thận dặn dò Mạc Phi ngoan ngoãn ăn sủi cảotrong phòng bếp không ra ngoài làm phiền, vậy mà cô đã bày tỏ thái độ không cầnđến anh.

Cảm giác này khiến cho anh vô cùng khó chịu, kèm theocả nỗi thất vọng lớn lao trước nay chưa từng có.

Thế nhưng anh không chịu bỏ đi, cứ đứng trước mặt côvà nói: “Em đừng tức giận, em nên nhớ rằng, ngoại trừ bản thân mình ra, khôngcó ai là chướng ngại vật hết, chỉ là bản thân có chịu bước qua chỗ đó khôngthôi.”

Mạc Hướng Vãn lại ngước đầu lên nhìn anh, ánh mắt anhchẳng khác nào mặt trời mọc giữa tháng Ba, sưởi ấm cho trái tim đang lạnh băng,giá buốt của cô.

Cô lại không muốn anh đi nữa, ngập ngừng nói một câu:“Thật không ngờ tôi vô tình lại biến thành Tú bà lầu xanh.”

Mạc Bắc ngồi xuống cạnh cô: “Đó chẳng qua chỉ là mộtcông việc, em đã gánh vác quá nhiều rồi.”

Đúng, đây vốn dĩ chỉ là một công việc, nhưng Mạc HướngVãn chưa bao giờ coi đó là công việc. Cô khẽ thở dài: “Có lẽ từ lâu tôi đã trótcoi đó như một phần của cuộc đời mình. Công việc và Phi Phi chính là những thứquan trọng nhất của tôi.”

Mạc Bắc không kiềm chế được, đột nhiên ôm chầm lấy cô.Mạc Hướng Vãn ngỡ ngàng trong giây lát, rồi dần dần một cảm giác ấm áp, ngọtngào lan tỏa khắp cơ thể, xóa sạch mọi buồn đau, khổ sở đang vò xé tâm can cô.

Cô chợt hoảng hốt, bởi vì cột chống vững trãi mọi khigần như sắp đổ xuống.

Mạc Hướng Vãn thì thầm: “Em đã biết chuyện này từ lâu,chỉ là tự lừa mình lừa người mà thôi.”

“Chỉ là em đã bước đi quá nhanh, bỏ qua hết mọi quangcảnh tươi đẹp xung quanh, em giống như một đoàn tàu hỏa luôn liều mạng lao vềđiểm hẹn phía trước. Hướng Vãn, rốt cuộc em muốn đi đâu?”

Mạc Hướng Vãn mím môi quay sang nhìn Mạc Bắc, giốngnhư một đứa trẻ đã chịu nhiều uất ức, hệt như bộ dạng lúc phải chịu thiệt thòicủa Mạc Phi.

Mạc Bắc thật sự muốn đưa tay vuốt lên mái tóc của cô,giống như đã làm với Mạc Phi, thế nhưng anh lại không dám, chỉ có thể nói: “Emđã quá mệt mỏi rồi đấy!”

Lúc này, Mạc Hướng Vãn mới hoảng hốt thốt lên: “Emcũng chẳng biết mình muốn đi về đâu nữa.”

Mái tóc cô đang rối tung lên, cô lắc đầu liên hồikhiến số tóc đó buông lòa xòa ra phía trước. Cuối cùng, Mạc Bắc chẳng thể nàokìm nén được nữa, anh đưa tay vén số tóc đó ra phía sau tai cô một cách thậntrọng, cẩn thận hết mức, chỉ sợ cô sẽ đẩy tay mình ra. Khi làm động tác này,đưa mắt sang, anh nhìn thấy Mạc Phi đang lén la lén lút thò đầu từ nhà bếp rahóng hớt, lại còn đưa tay lên che miệng mỉm cười.

Anh có thể hiểu được tâm nguyện, mong muốn lớn nhấtcủa con mình là gì và có lẽ đó cũng là tâm nguyện lớn nhất của anh.

Anh liền đưa ra một ý kiến với Mạc Hướng Vãn: “Em đãbao giờ nghĩ tới việc đổi công việc khác chưa?”

T¬T

Mấy ngày cuối tuần này Mạc Hướng Vãn đều suy nghĩ đếnvấn đề mà cô chưa bao giờ mảy may nghĩ tới.

Sự việc phát triển nhanh như đoàn tàu đi chệch khỏiđường ray, cô phải từ từ điều chỉnh lại tâm tư, suy nghĩ của bản thân. Đối vớicô, Quản Huyền thật sự đã từng có ơn cứu mạng, thường ngày cách đối nhân xử thếcủa chị cũng rất tử tế, tốt bụng. Thế nhưng, hành động của chị lúc này đối vớinhững người thân thiết xung quanh thật sự cũng đã biến họ trở thành vật lợidụng hết rồi.

Là điều gì đã khiến cho chị phải hành động như vậy?Mạc Hướng Vãn nghĩ, bản thân cô đã biết chắc đáp án.

Đây chính là nguyên nhân khiến cho cô cảm thấy hoảngsợ, công việc của cô có ảnh hưởng đến bạn bè và tư tình của cấp trên, cắt khôngđứt mà động đến lại rối bời, vậy mà cô cứ mãi đắm chìm trong mớ bòng bong nàybao năm nay.

Lời nói của Mạc Bắc chẳng khác nào một lời cảnh tỉnhđúng lúc, chạm đúng vào nỗi day dứt suốt một quãng thời gian dài trong cô.

Cô cứ im lặng mãi, cố cất giấu hết mọi nỗi hoảng sợbất an lại. Mọi chuyện sẽ không thể nào tồi tệ hơn được nữa, cô còn có Mạc Phi,vì Mạc Phi, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ con đường phải đi trong tương lai.

Suốt cả ngày Chủ Nhật hôm ấy, Mạc Hướng Vãn bình tâm,thanh thản đưa Mạc Phi sang căn phòng của Mạc Bắc chơi trò đua xe.

Mạc Bắc mua thêm một bộ máy tính mới, kết hợp tay chơiđiện tử. Vào mỗi Chủ Nhật, anh thường cùng Mạc Phi chơi đến ba giờ đồng hồliền.

Anh đang học theo cách của cô để giáo dục con trai,nghỉ ngơi kết hợp dạy dỗ con nên trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lúc MạcBắc chơi điện tử với Mạc Phi, anh có thể dạy cho cậu bé cách tư duy sắc bén vàđộng tác phản ứng nhanh lẹ.

Bởi vì, buổi tối hôm trước đã làm rất nhiều sủi cảocho nên hôm nay Mạc Hướng Vãn lấy món này làm chủ đạo, nhưng cô vẫn muốn làmthêm một vài món ăn nữa cho hai bố con. Cô liền hỏi Mạc Bắc: “Anh muốn ăn gì?”

Mạc Bắc nhìn thấy khí sắc của cô đã tốt hơn rất nhiều,liền vui vẻ đáp lại: “Hai mẹ con em thích ăn cái gì thì anh sẽ ăn thứ đó.”

Đáp án này đương nhiên là tùy theo cô, anh thế nàocũng được. Xem ra, anh đang thật sự muốn làm tới, muốn hòa thành một thể vớigia đình cô vậy.

Mạc Phi đang say sưa chơi, nghe thấy thế cũng vội vànglên tiếng nói giúp Mạc Bắc: “Mẹ ơi, bố rất thích ăn cay đấy.”

Điều này, Mạc Hướng Vãn hoàn toàn không biết, càngchẳng hiểu Mạc Phi biết được từ lúc nào, cậu bé thật sự rất quan tâm đến bốmình. Cô không muốn suy nghĩ sâu thêm nữa, liền hỏi Mạc Bắc: “Vậy thì em muamột con cá tươi về làm cá hấp được không?”

Mạc Bắc vốn dĩ định đưa cả nhà ra ngoài ăn, nhưng nghethấy cô nói vậy đột nhiên tò mò muốn thử xem tay nghề đầu bếp của cô ra sao.Anh liền đáp: “Anh đưa em đến đường Đồng Xuyên nhé?”

Mạc Hướng Vãn không hề từ chối, Mạc Phi thì rất tựgiác trả lời: “Mẹ ơi, vậy thì con sẽ sang nhà bác Thôi tìm chị Tình Tình để họctiếng Anh nhé.”

Mạc Bắc khẽ cốc lên đầu Mạc Phi một cái, con trai anhcàng ngày càng thông minh lanh lợi, anh cảm thấy vô cùng tự hào về điều này.

Mạc Hướng Vãn đưa Mạc Phi sang gửi nhà bác Thôi. BácThôi liền thì thầm hỏi nhỏ: “Cô thật sự đang hẹn hò với Tiểu Mạc phòng 403 à?”

Mạc Hướng Vãn đang định phủ nhận, nhưng đúng lúc ấy,Mạc Bắc lại bước ra ngoài khóa cửa, còn gọi cô một tiếng: “Mẹ Mạc Phi, em đãxong chưa hả?”

Cái này phải gọi là: “không đánh tự khai”, cô quay đầulại lườm anh một cái.

Bác Thôi không hề biết ẩn tình bên trong, lại vô cùngđắc ý vì nghĩ mình đã đoán trúng, vui vẻ nói: “Người ta gọi đây là “Nhân duyênngàn dặm chắp lại một” đấy.”

Mạc Hướng Vãn vội vàng bào chữa: “Bác Thôi, bác hiểulầm rồi ạ.”

Mạc Bắc cố tình để cho bác hàng xóm hiểu lầm, nên côvừa nói xong là anh đã nắm chặt lấy bàn tay cô, thậm chí còn chào hỏi bác Thôi:“Phi Phi lại phải làm phiền bác rồi.”

Bác Thôi cười tít cả mắt: “Không phiền gì đâu.”

Mạc Hướng Vãn giậm mạnh chân, thầm trách mình đúng làtự chuốc khổ vào người.

Sau khi bước lên xe của Mạc Bắc, cô tức giận khôngthèm nói chuyện với anh.

Mạc Bắc thì tỏ vẻ như vô tội, vui vẻ hân hoan hỏi cô:“Mẹ Mạc Phi. Em thích hoa hồng hay hoa bách hợp?”

Bộ dạng của anh lúc này đúng là “được đằng chân lânđằng đầu”.

Thế nhưng cô vẫn còn nhớ lời nói của Hứa Hoài Mẫn, anhlà con người có nhiều ẩn tình, và ẩn tình đó khiến cho cô cảm thấy không vuichút nào, thậm chí cô còn là nạn nhân gián tiếp của ẩn tình đó.

Mạc Hướng Vãn khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói: “Tôi chỉthích cỏ sâu róm thôi.”

Mạc Bắc nhìn qua chiếc kính chiếu hậu thấy mặt cô đanhlại.

Mấy ngày hôm nay, anh không ngừng suy nghĩ, thắc mắc,rốt cuộc tại sao thái độ của cô lúc nóng lúc lạnh như vậy, bỗng bao nhiêu ngàygần đây cố tình ra khỏi nhà từ rất sớm, mặc dù vẫn để cho anh đưa đón Mạc Phiđến trường.

Có một bài hát mang tên Bạnđừng đoán tâm tư của phụ nữ, vậy nên Mạc Bắc nghĩ,có lẽ anh chẳng thể nào đoán biết được sự tình.

Thật ra, anh cũng không muốn võ đoán mọi chuyện, giữahai người lúc này không nên đoán mò lẫn nhau nữa, chỉ cần sát lại gần hơn màthôi. Anh chỉ muốn đối xử với cô thật tốt.

T¬T

Mấy hôm trước, sau khi nghe tin giật gân về bạn mình,Quan Chỉ chẳng thể nào kìm nén được sự hiếu kỳ trong lòng, đích thân tới cănphòng 403 thăm anh bạn chí cốt một phen, vừa hay bắt gặp Mạc Phi đang ngồi làmbài tập.

Quan Chỉ tỏ ra vô cùng kinh ngạc nói khẽ: “Rõ ràng,đây là một bản thu nhỏ của cậu mà. Thật sự không cần phải đi xét nghiệm ANDđâu.”

Mạc Bắc cũng thầm thì: “Quan hệ huyết thống đúng làmột điều vô cùng thần kỳ.”

Đích thực, Mạc Phi là sự dung hòa tổng thể giữa anh vàcô, chỉ một con người nhỏ bé như Mạc Phi đã có thể kéo được hai người vốn dĩ xalạ lại gần bên nhau.

Khi Quan Chỉ lại nói chuyện với Mạc Phi, cậu bé tỏ ravô cùng nghiêm túc nói: “Cháu sẽ không đeo kính giống như bố mẹ cháu đâu, saunay cháu còn phải làm phi hành gia.”

Quan Chỉ quay sang Mạc Bắc cười: “Người làm bố như cậuđang bị chê bai kìa.”

Mạc Bắc xoa đầu Mạc Phi: “Chê bai cũng là điều đươngnhiên.”

Lúc Mạc Bắc đưa Mạc Phi trở về nhà bên kia, Quan Chỉâm thầm ngắm qua Mạc Hướng Vãn. Khi Mạc Bắc quay về, Quan Chỉ liền xuýt xoa:“Cô ấy còn đẹp hơn cả Điền Tây.”

Mạc Bắc thừa nhận: “Cô ấy đúng là rất đẹp.”

“Có phải cậu đang đắm say trong mỹ sắc không hả?”

Mạc Bắc mỉm cười không nói gì.

Kể từ sau khi cả bố lẫn mẹ anh đều gật đầu đồng ý,trong đầu anh đột nhiên nảy ra một tâm tư kỳ lạ, đó là cảm xúc ham muốn củangười đàn ông, suy nghĩ này đã làm loạn hết mọi tâm trí của anh, khiến anh ngàycàng muốn lại gần cô hơn.

Anh tâm sự nỗi niềm này cho Quan Chỉ nghe, Quan Chỉliền đáp lại một câu vô cùng đáng đánh: “Đơn giản thôi, đó là vì lâu quá rồicậu không động đến phụ nữ.”

Mạc Bắc thật sự chỉ muốn đánh cho Quan Chỉ một trận.

Quan Chỉ lại nói thêm: “Mình có thể hiểu được dục vọngcủa đàn ông. Nếu cậu không yêu người phụ nữ đó, thì dục vọng không phải là gánhnặng, chỉ cần tìm một căn phòng giải quyết là ok thôi. Một khi cậu đã yêu ngườiphụ nữ này thì dục vọng đã trở thành gánh nặng. Có phải bản thân cậu cảm thấyvô cùng sợ cô ấy không?”

Mạc Bắc tán thưởng bạn: “Cậu đã học môn Tâm lý học ởtrường Đại học Sư phạm Hoa Trung đúng không?”

Quan Chỉ tỏ vẻ khiêm tốn: “Một năm, mới chỉ một nămthôi, một thiên tài như mình chỉ cần lật mấy trang sách là ổn. Cái đó gọi là gìnhỉ, Tâm lý học xã hội, nói cho cậu biết, cuốn sách này cực kỳ tuyệt, hôm nàocậu cũng mua một cuốn đi”. Quan Chỉ lại luyên thuyên thêm một hồi rồi mới trởvề đề tài chính, quay sang nói tiếp với Mạc Bắc: “Mình nói này Mạc Bắc, đâycũng không phải lần đầu tiên cậu hẹn hò, có cần thiết phải căng thẳng như vậykhông?”

Mạc Bắc nằm trên giường, chân thành nói với Quan Chỉ:“Cô ấy cho mình cảm xúc hoàn toàn khác Điền Tây.”

“Mẹ cậu đã tìm không ít tư liệu về cô ấy, bao nhiêunăm nay thân phụ nữ một mình nuôi con mà vẫn làm được thế này, con người mạnhmẽ như vậy đương nhiên Điền Tây không thể nào so sánh được.”

“Ừm, bố mẹ mình đều coi trọng cô ấy, ngay cả việc đếngần cháu mình cũng không dám để lộ quá mức. Đây chính là sức mạnh của người mẹ.Bố mẹ mình còn để ý đến cả gia đình cô ấy nữa.”

Quan Chỉ bật cười: “Cậu cho rằng điều này nghĩa làsao?”

“Đối với những người như chúng ta, điều đó đương nhiênchính là kiểu so sánh gia đình, thanh danh, tiền bạc, xem có môn đăng hộ đốikhông, điều này ngàn năm không đổi. Bố mẹ cậu là người có tư tưởng hiện đạinhưng có mấy người làm được như vậy đâu?”

Quan Chỉ gật đầu: “Đó chính là sự may mắn của mình.”

Mạc Bắc thầm nghĩ, anh cũng may mắn nên mới có thể gặpđược Mạc Hướng Vãn, sau đó lại có cơ hội để tái sinh lại tình yêu.

T¬T

Cho nên, Mạc Bắc không bao giờ chùn bước trước sự lạnhnhạt của Mạc Hướng Vãn, anh vẫn cứ tươi cười đáp lại: “Cỏ sâu róm không có vàotiết trời này đâu.”

Mạc Hướng Vãn mím chặt môi không nói gì thêm. Bộ dạngnày giống y như Mạc Phi, mang theo đôi chút đáng yêu mỗi khi bực bội điều gì.Anh thật sự rất muốn đặt một nụ hôn lên đôi môi đó nhưng đáng tiếc lại không đủdũng khí.

Hai người đi đến khu chợ thủy sản, sau khi thươnglượng giá cả với người bán hàng, họ liền mua cá tươi về. Bởi vì Mạc Phi thíchăn đồ thủy hải sản, không mấy thiết tha với thịt thà cho nên Mạc Hướng Vãn muathêm tôm và cua nữa.

Tất cả đều do Mạc Hướng Vãn thanh toán, Mạc Bắc biếtrằng chỉ cần anh đòi trả tiền là cô sẽ không vui ngay, thế nên tội gì anh lạiphải chuốc khổ vào thân? Anh chỉ đi theo giúp cô xách đồ mà thôi.

Thói quen ăn uống của Mạc Phi, anh đã nắm rõ từ lâu, erằng tất cả đều được di truyền lại từ bà nội thằng bé. Anh biết rằng, mẹ mìnhđã đến Cung thiếu nhi mua rất nhiều đồ cho Mạc Phi, không phải là khoai tâychiên mà là mấy món tôm cua, cá mực.

Người một nhà có cũng khẩu vị cũng là chuyện rất hay.

T¬T

Trên đường quay về, hai người chỉ nói đôi chút về bíquyết nấu món ăn. Cả hai đều là người biết nấu nướng cho nên có thể trao đổinhiều thứ ở đề tài này.

Mạc Bắc nói, lúc anh ra nước ngoài du học rất tham ăn,đi chợ mua cá về, thế nhưng không ngờ lại mua được cá Cháy[4]. Khimang về nhà anh làm sạch nội tạng bên trong rồi hấp với bia. Lúc ăn cảm giáccũng khá ngon, không biết tại sao loại cá này lại được Trương Ái Linh[5] biếnthành nỗi hận thứ ba trong cuộc đời để mà tiếc nuối. Sau khi về nước, hỏi bạnbè mới biết loại cá này không cần phải đánh vẩy, hơn nữa phải nấu bằng thứ dầuăn đặc biệt mới ngon.

Mạc Hướng Vãn nghe thế liền bật cười hỏi lại: “Muốnnấu món cá Cháy thì phải dùng nồi lớn, anh đúng là buồn cười quá, tại sao lạicó thể nấu món này ở trong ký túc xá được chứ?”

[1]Tên khoa học: Tenualosa rêvesii.

[2]Trương Ái Linh (1920-1995) là một trong năm nhà văn có ảnh hưởng lớn nhất trongđời sống văn học Trung Hoa thế kỉ XX.

Mạc Bắc thản nhiên nói: “Tay cầm dao giơ lên, chặt cáthành ba khúc.”

“Thật đúng là phí của trời.”

“Đúng là vậy mà. Lưu học sinh khốn khổ, nghèo khó, muađược con cá Cháy đâu phải dễ dàng gì? Thế mà anh lại nỡ xuống tay phá hoại, từgiờ về sau sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa”. Anh thầm nghĩ, thật sựkhông thể nào tiếp tục làm những chuyện tương tự như vậy nữa.

“Anh cũng háu ăn quá nhỉ?”

“Phi Phi cũng rất thích ăn uống, hơn nữa không bao giờkén chọn.”

Thật ra, cả anh và cô đều biết rõ một điều Mạc Phi cókén ăn, những lúc có tôm, cá, cua, mực thì cậu bé ít khi chạm đến thịt thà. Cóđiều, Mạc Hướng Vãn vốn khá nghiêm khắc trong chuyện ăn uống nên Mạc Phi cũngkhông dám biểu hiện sự kén ăn của mình ra ngoài rõ ràng mà thôi.

Sau khi nghe câu này, Mạc Hướng Vãn không nói gì thêm,trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bã.

Mạc Bắc muốn nắm lấy bàn tay cô, nhưng hai tay cô đangnắm chặt, lại là một biểu hiện của sự phòng bị.

Những lúc cô như thế này, anh chẳng thể nào tiếp cậnnổi.

Nếu như cô cứ nhất quyết không chịu mở lòng, khôngchịu hiểu cho trái tim của anh thì anh thật sự rất đau đớn.

Khi bọn họ quay về đến đầu khu nhà, lại có chuyện bấtngờ xảy ra, bức tường bảo vệ bên ngoài không hiểu sao lại đổ sập xuống, chặnhết cả đường vào bên trong.

Mạc Bắc hoàn toàn không thể nào lái xe vào bãi đỗ, anhmặt rỗ trông xe vừa nhìn thấy Mạc Bắc liền hét lớn tiếng: “Mau cho xe vào bãiđỗ ở khu vực gần đây, hôm nay ở đây không thể đỗ xe được đâu.”

Thế là anh đành phải lái xe sang bãi đỗ xe khu nhà gầnđó, sau đó đi bộ về nhà mình, lúc này con đường vào nhà vẫn chưa được dọn dẹpgọn gàng.

Anh mặt rỗ đứng phía xa vẫn nói giọng đầy áy náy: “Haingười đi lại cẩn thận chút. Mạc tiên sinh, anh hãy đỡ lấy mẹ cháu Phi Phi đi.”

Mạc Hướng Vãn nhìn lại đôi giày mình đang đi, khônghiểu hôm nay ma sai quỷ khiến thế nào mà cô lạ đi đôi giày cao gót ra ngoài,dẫm lên bề mặt toàn đất với đá, đi giày cao gót đúng là một cơn ác mộng đángsợ.

Mạc Bắc một tay xách đồ, bước một chân qua, sau đó đưatay còn lại về phía cô rồi nói: “Nào, hãy giao mọi việc cho anh.”

Mạc Hướng Vãn vẫn tỏ ra đắn đo, thế nhưng khi nhìn vàoánh mắt anh tràn đầy sự kiên định, cánh tay anh đưa tay ra một cách dứt khoát,cô thấy an tâm hơn hẳn, trái tim bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

Muốn về nhà thì chỉ có duy nhất một con đường này màthôi, Mạc Phi vẫn còn đang ở trong nhà đợi cô quay trở về. Cô nhất định phải điqua, dù là cái gì thì cũng phải dũng cảm đối mặt.

Mạc Hướng Vãn liền đưa tay ra đặt lên bàn tay anh…