Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 16



Buổi tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn ngủ vô cùng ngon giấc.

Hôm trước, bởi vì không cần lo lắng cho Mạc Phi chonên cô có thể tập trung tinh thần cao độ, đọc thuộc làu cuốn giáo trình.

Đây là điều chưa từng xảy ra. Lúc sắp đi ngủ cô ngồitrong phòng Mạc Phi một lúc.

Trước đây, chỉ cần nghĩ, nếu như có ngày nào đó, MạcPhi sẽ rời khỏi mình cô lại bất giác cảm thấy trái tim đau nhói, hoàn toànkhông dám tưởng tượng đến cuộc sống không có Mạc Phi. Vậy mà lúc này Mạc Phikhông còn ở trong căn phòng này nữa, cô vẫn cảm thấy vô cùng an tâm vì biếtrằng thằng bé đang ở cách cô một bức tường, đang vô cùng thoải mái và dễ chịu.

Đây là một cảm xúc mới mẻ, Mạc Hướng Vãn cố định thầnlại, không muốn bản thân suy nghĩ sâu xa thêm nữa. Cô quay về giường của mìnhđọc sách thêm một lúc nữa rồi mới tắt đèn đi ngủ. Buổi đêm cũng không cần phảithỉnh thoảng giật mình thức dậy đi sang kiểm tra xem Mạc Phi liệu có đá tungchăn ra không.

Sáng hôm sau, Mạc Hướng Vãn tỉnh dậy đi đánh răng, rửamặt, khí sắc của cô hiện lên trong gương rất tốt, có thể thấy cô đã nghỉ ngơirất an lành.

Mạc Bắc đưa Mạc Phi quay về nhà, lại còn mang theo cảđồ ăn sáng. Mạc Phi véo va véo von chẳng khác nào chú chim nhỏ vào buổi sáng,kể lại tường tận tất cả mọi chuyện xảy ra ở căn phòng 403 cho cô nghe, khiếnMạc Hướng Vãn cũng vui lây.

Mạc Hướng Vãn nói với Mạc Bắc: “Phi Phi sắp phải thigiữa kỳ rồi, anh phải đôn đốc nó ôn tập bài vở, nếu không thành tích sẽ giảmsút đấy!”

Mạc Bắc quay sang phía Mạc Phi: “Lời mẹ nói con đãnghe thấy chưa? Tối nay phải ôn Toán luyện Văn lâu thêm chút nữa đấy.”

Mạc Phi chu miệng ra, niềm hứng khởi mới nổi lên bỗngnhiên biến mất sạch.

Tâm trạng của trẻ con chính là như vậy, sau khi lênxe, Mạc Phi lại tiếp tục phiền não ngồi đọc thuộc thơ từ.

Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào chịu được dáng vẻ đầy ưutư của con trai, đang muốn ngồi sáp lại bên cạnh cậu bé, nhưng Mạc Bắc đã đóngcửa sau lại, rồi mở cửa đằng trước cho cô. Anh kiên quyết muốn cô ngồi lên hàngnghế trước.

Sau khi đưa Mạc Phi đến trường học, Mạc Bắc mới nói:“Nếu như đã muốn quản nghiêm thằng bé thì đừng có mềm lòng.”

Mạc Hướng Vãn liền gật đầu đồng ý: “Tính cách của PhiPhi hướng ngoại, khả năng tập trung không cao, việc gì cũng phải tạo áp lực thìmới chịu khó, nỗ lực hoàn thành được.”

“Những đứa trẻ thông minh đều như vậy cả.”

Anh còn hỏi thêm cô: “Thứ Năm tuần sau em phải thirồi, từ bây giờ đến hôm đó anh sẽ đôn đốc con ôn tập bài vở, có được không?”

Anh nói với thái độ thành tâm thành ý, Mạc Hướng Vãncũng chẳng thể nào từ chối. Sau khi đồng ý xong lại bắt đầu ảo não, hối hận,vốn dĩ cho rằng mình sẽ dần dần giành thắng lợi, bây giờ xem ra cô đang càngngày càng thỏa hiệp, cho nên tự nhiên cảm thấy hơi tức giận với chính bản thânmình.

Xem ra, Mạc Bắc cũng là con người biết nhìn tình hình,hôm nay anh vẫn chỉ đưa cô đến trạm đợi tàu điện ngầm.

T¬T

Khi tới công ty, cô nhận được thông báo tham dự cuộchọp để bàn thảo về vấn đề của diễn viên Nguyễn Tiên Quỳnh.

Sách lược của Vu Chính đã hoàn tất, Tống Khiêm sẽ giảitrình từng việc một trong cuộc họp này.

“Gần đây, chương trình từ thiện Đạisứ thiện tâm đang hành động của đài truyền hình có tỷlệ bạn xem rất cao, mấy nghệ sĩ của chúng ta đều rất nhiệt tình tham gia chươngtrình. Nhân cơ hội lần này, chúng ta sẽ đề cập đến vụ việc của tiền bối NguyênTiên Quỳnh. Dì Tiên Quỳnh vẫn để lại đôi chút ấn tượng trong ký ức tầng lớptrung niên Thượng Hải, như vậy có thể giải quyết phần nào hoàn cảnh khó khăncủa dì. Chúng ta có thể dùng danh nghĩa của công ty tham gia chương trình này,phía bên tổ quay phim chắc không có vấn đề gì đâu. Bọn họ sẽ coi đây là mộthành động mang tính nhân đạo, đồng thời cũng góp phần xây dựng hình ảnh đẹp chocông ty chúng ta.”

Đây là kế hoạch sau cùng của công ty, điều này khiếncho Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào ghi chép lại dễ dàng như mọi khi.

Vu Chính nói: “Hôm nay đã có rất nhiều đồng nghiệp nóirằng họ tình nguyện quyên góp, tôi thay mặt dì Tiên Quỳnh cảm ơn tất cả mọingười. Cần thiết phải giải quyết ngay việc cấp bách lúc này, nhưng cũng phảisuy nghĩ đến kế hoạch lâu dài. Chúng ta phải lên kế hoạch cuộc sống tốt nhấtcho dì Tiên Quỳnh và con trai Đinh Đinh của dì.”

Lúc này, rất nhiều đồng nghiệp gật đầu tán thành.

Sau cuộc họp, Bộ phận Pháp vụ đứng ra nhận các khoảnđóng góp để đảm bảo tính công minh. Vừa ra khỏi phòng họp, Hứa Hoài Mẫn liềnnói với Sử Tinh, Giám đốc Bộ phận Hành chính: “Hôm qua phải họp đến tận nửa đêmđể thảo luận phương án giải quyết này đấy!”

Sử Tinh cười nói: “Phương án giải quyết vấn đề này rấttuyệt, ai nghĩ ra vậy?”

“Vị kia nhà Vu tổng.”

“Ồ”. Sử Tinh không nói thêm gì khác.

E rằng điều mà chị không nói lại chẳng khác mấy so vớinhững gì Mạc Hướng Vãn đang suy đoán trong đầu lúc này.

Những việc cần sự quan tâm của xã hội kiểu này chẳngkhác nào kéo rách vết thương của người khác ra rồi chà muối vào. Nguyễn TiênQuỳnh là người như thế nào? Dù có bị đánh cho chảy máu, gãy răng cũng cố nuốthết vào trong, những sự việc kiểu này chắc chắn dì ấy hoàn toàn không muốn kểkhổ cùng thế nhân.

Khi người ta vừa ngã xuống, liền đem tất cả mọi chuyệnra nói hết cho mọi người biết. Nếu như lúc này dì Nguyễn Tiên Quỳnh có chút ýthức, chắc chắn sẽ không bao giờ muốn tỏ ra yếu ớt, cầu xin sự thương hại củamọi người như vậy.

Chính vì vậy, Mạc Hướng Vãn cảm thấy buồn chán vôcùng.

Lúc Hứa Hoài Mẫn đến chỗ Mạc Hướng Vãn thu tiền quyêngóp đưa tay lên biểu thị con số, miệng bảo: “Nếu là cấp Giám đốc thì phải từcon số này trở lên”. Mạc Hướng Vãn liền lấy hết tất cả số tiền trong ví raquyên góp.

Mạc Hướng Vãn không nói lời nào, cũng không bàn luậngì cả, chỉ lặng lẽ đưa tiền cho Hứa Hoài Mẫn.

Sau đó, cô tới phòng trà nước pha một cốc trà, mongmuốn định thần tĩnh tâm lại đôi chút. Vừa hay lúc đó Sử Tinh đang ở bên trong,cô trợ lý của Sử Tinh liền kể: “Chị Hứa đã định sẵn hết số tiền đóng góp rồi,bảo em phải qua chỗ anh Trương Bân lấy số tài khoản của dì Tiên Quỳnh.”

Sử Tinh là con người không bao giờ nhúng tay vào nhữngviệc không nên làm, vốn dĩ Bộ phận Hành chính đứng ra lo vụ quyên góp nhưng chịcũng để mặc cho Hứa Hoài Mẫn làm. Chị liền quay sang dặn dò cô trợ lý của mình:“Em cũng không phải không biết công việc phải làm rồi đúng không? Số tiền nàychuyển vào tài khoản của dì Nguyễn thì có lợi ích gì chứ? Cứ lấy một phần điđến bệnh viện thanh toán chi phí rồi tính tiếp.”

Cô trợ lý gật đầu lia lịa: “Em biết rồi ạ.”

“Tất cả được bao nhiêu tiền?”

Cô trợ lý báo ra con số, Mạc Hướng Vãn liền quay sangnhìn, dựa vào con số mà Hứa Hoài Mẫn báo để các cấp bậc trong công ty quyên gópthì khoản tiền không thể nào nhiều như vậy được. Cô kinh ngạc, Sử Tinh cũng vậyliền hỏi: “Tại sao lại nhiều như thế?”

Cô trợ lý nhanh nhảu nói: “Vu tổng quyên góp một khoảnlớn, từng này cơ mà”. Nói xong, cô ấy giơ tay biểu thị con số.

Mạc Hướng Vãn lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn, còn SửTinh thì lập tức lấy lại được vẻ mặt như mọi khi. Chị nói: “Vu tổng có lòng nhưvậy thì tốt quá!”. Quay đầu sang thấy Mạc Hướng Vãn vẫn còn đang ngạc nhiênkhông thôi, chị liền cười: “Trước đây, khi mới vào làm trong đài truyền hình,Vu tổng cũng phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất, đi theo làm trợ lý chocác trường quay ngoại cảnh. Có mấy người đạo diễn vô cùng ghê gớm khó tính, chỉcó mỗi dì Nguyễn là người hiền hòa ngày nào cùng cầm hộp cơm đến nói chuyện vớiVu tổng, đây cũng có thể cói là trả ân huệ, em hiểu không?”

Những sự việc từ rất lâu này, đương nhiên Mạc HướngVãn chẳng thể nào biết được. Sử Tinh là người có thể nói những chuyện này bởivì chị đủ tư cách, đủ hiểu biết, chính là một trong những nhân vật hàng đầungồi mát ăn bát vàng trong công ty. Thường ngày, Mạc Hướng Vãn ít khi tiếp xúcvới chị, vậy mà lúc này chỉ trong vài câu ngắn gọn, hai người lại có thể hiểu ýnhau đến vậy.

Mạc Hướng Vãn hỏi thêm một câu: “Vậy thì còn cần phảiđưa lên chương trình từ thiện nọ làm gì chứ?”

Sử Tinh mỉm cười: “Kiểu gì mà chẳng có đạo lý của nó.”

Trợ lý của chị lại quay về báo cáo: “Vu tổng muốn chịtới phòng làm việc của anh ấy ngay. Lãnh đạo cấp trên đang muốn nghe báo cáo vềchương trình khai mạc buổi biểu diễn hôm tới đây.”

Trước khi đi, Sử Tinh còn nói thêm một câu: “Ăn nhiềurồi thì phải cố gắng chịu đựng, làm việc thêm bên ngoài nhiều đến mức quên cảnhà mình đang ở đâu.”

Mạc Hướng Vãn lặng lẽ quay về phòng làm việc của mình,Trâu Nam nhanh chóng bước lại gần thì thầm: “Ngay cả Vu phu nhân cũng tới đâyđấy, hôm nay Vu tổng chịu áp lực không nhỏ đâu, báo cáo với cả bố và vợ. Lãođại, có người hỏi em, có phải chúng ta bắt đầu phát triển sang lĩnh vực tổ chứcsự kiện công chúng không đấy?”

Vu Chính có thể ngồi vào vị trí của ngày hôm nay, côngsức mà nhạc phụ đại nhân bỏ ra còn nhiều gấp bội bản thân anh.

Từ sau hôm Quản Huyền thổ lộ chuyện dĩ vãng trước kia,chị có kể một chuyện rằng: Khi Vu Chính quay lại mảnh đất Thượng Hải, làm gìcũng gặp rất nhiều khó khăn, gian khổ. Gia đình đã lo lắng ổn thỏa vấn đề họchành cho anh, còn tất cả những việc khác thì để mặc theo tự nhiên với lý dođang thời dân chủ, không tiện ép buộc, sắp đặt tương lai cho con trẻ trong nhà.

Mạc Hướng Vãn nghe thế tỏ ra bất mãn: “Tại sao họ lạilàm như vậy chứ? Dù gì cũng là con cháu trong nhà mà.”

“Bố của Vu Chính là người không có chí hướng, trongthời kỳ Cách mạng văn hóa đã bán đứng chính bố đẻ mình, lại còn lấy cả kỹ nữ,như vậy thì gia đình họ làm sao có thể đối xử tử tế với anh ấy được chứ? Tronggia đình bọn họ, Vu Trực đảm nhiêm vai Giả Bảo Ngọc[1], cònVu Chính thì chỉ có thể làm Giả Hoàn[2] màthôi.”

[1]Tên nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào TuyếtCần.

[2]Tên nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào TuyếtCần.

Thế cho nên tất cả mọi chuyện anh ấy đều phải tự mìnhgiành giật, phấn đấu lấy.

Chúc Hạ - hoa khôi trường Đại học Ngoại ngữ năm đóchính là người mà Vu Chính đã tốn rất nhiều công sức mới theo đuổi được. Từ đótrở đi, anh có đủ bản lĩnh để ổn định vị trí của mình trong Đài truyền hình,đồng thời bắt đầu gây dựng sự nghiệp riêng bên ngoài.

Quản Huyên còn nói thêm: “Người ngoài nhìn vào tưởnggia đình nhà họ tiếng tăm lừng lẫy, nhất mực thế gia, nhưng thật ra mọi chuyệnchẳng khác nào trong bộ phim Cuộc chiến chốn thâm cung[3]. Bộphim này tuyệt vời biết bao, đã lôi hết mọi chuyện bí mật của phụ nữ ra trướcánh sáng.”

[3]Bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Thích Kỳ Nghĩa.

Cả Vu Chính và Quản Huyền đều biết rõ điều này và cảhai đều biết cách làm người. Vu Chính tỏ ra vô cùng thầm lặng, khiêm tốn, anhlúc nào cũng cố gắng tỏ ra thầm lặng, bất cứ cơ hội nào có thể tỏa sáng anh đềunhường hết cho người khác.

T¬T

Mạc Hướng Vãn đưa mắt liếc sang căn phòng họp ở phíaxa xa, lúc này Vu Chính đang nói chuyện cùng với một người lớn tuổi, ngồi bêncạnh người đó chính là Chúc Hạ hiền hòa, nho nhã, có điều ngồi bên người lớntuổi đó, chị ấy dường như tỏ ra nỗ lực, chăm chú hơn mọi khi.

Thật ra, thân thế của Chúc Hạ cũng có điểm tương đồngvới Mạc Hướng Vãn. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao cô không thể tỏ tháiđộ đối địch hoàn toàn với chị trong quan hệ giữa Chúc Hạ và Quản Huyên.

Chúc Hạ giống hệt như cô, cũng là con gái của vợtrước, bố chị ấy hiện nay đã lấy vợ và sinh ra một cậu con trai. Bốn ngườitrong gia đình họ đã từng chụp chung trong tấm ảnh kết hôn của Chúc Hạ và VuChính. Lúc nghe Hứa Hoài Mẫn và mấy người đồng nghiệp nữ khác thì thầm nói vềquan hệ riêng tư đó, Mạc Hướng Vãn liền cảm thấy mẫn cảm ngay. Cô có thể nhậnra được sự xa cách, nhạt nhẽo trong mối quan hệ giữa các thành viên trong giađình Chúc Hạ, những người chưa từng trải qua thì chẳng thể nào hiểu được điềunày. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Hướng Vãn chợt cảm thấy vô cùng thêlương.

Thế nhưng, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tớicô hết, Mạc Hướng Vãn thu ánh mắt lại, vừa hay nhận được điện thoại, người gọiđến là Kim Cẩm Văn.

Trong điện thoại Kim Cẩm Văn vừa cười vừa nói: “TiểuMạc, anh bạn nhỏ cô giới thiệu cho đúng là có lai lịch xuất thần, tôi còn chưakịp chào hỏi vậy mà đã có người nhanh chân đăng kí trước rồi.”

Mạc Hướng Vãn nhất thời không hiểu chuyện gì nên chưaphản ứng lại ngay được: “Chị đang nói gì cơ?”

“Chính là anh bạn nhỏ họ Vu ấy, gia đình cậu bé rốtcuộc có địa vị gì ghê gớm không vậy? Cô biết không, vị đạo diễn nổi tiếng họThái đã đích thân gọi điện đến cho Tổng đạo diễn bên tôi rồi đấy. Tôi vừa nghethấy liền giật nảy mình, cô đừng có giấu tôi nữa, rốt cuộc cậu bé đó xuất thântừ gia đình có thế lực đến đâu hả?”

Đến lúc này, Mạc Hướng Vãn mới hiểu ra vấn đề, liềnhỏi luôn: “Vậy Vu Lôi có thể lên sân khấu biểu diễn rồi sao?”

“Ừm, có thể cùng hát cặp với đứa trẻ nhà họ Hoắc. Thếanh bạn nhỏ họ Vu có quan hệ gì với đạo diễn Thái vậy?”

Mạc Hướng Vãn nhẹ nhếch khóe miệng lên, giữa hai ngườihọ thì có quan hệ gì chứ? Cô liền đáp: “Em cũng chẳng biết được.”

Dập điện thoại xuống, cô định gọi đến một số quenthuộc, thế nhưng suy ngẫm một hồi lâu, cô lại không ấn vào nút gọi nữa.

T¬T

Đúng lúc ấy, Chu Địch Thần gọi điện hẹn cô tan ca cùngra ngoài chăm sóc da mặt, Lâm Tương và Tề Tư Điềm cũng đi theo. Mạc Hướng Vãnthầm nghĩ, Mạc Phi đã có Mạc Bắc lo, cô hoàn toàn có thể an tâm rồi nên nhanhchóng đồng ý.

Sắp đến giờ tan làm, cô rủ Trâu Nam cùng đi. Là ngườiluôn yêu thích náo nhiệt, tụ tập, thế mà hôm nay Trâu Nam cũng phải xua tay từchối, cô bé bận đến mức tay chân cuống cả lên. Nhìn thấy sự nỗ lực hết mìnhtrong công việc của Trâu Nam, Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Mấy người vừa gặp mặt là bắt đầu bàn tán về các chuyệnầm ĩ gần đây trong làng giải trí.

Chu Địch Thần mở đầu: “Tiểu thư Mai Phạm Phạm đúng làvô cùng lợi hại, nổi bật xuất chúng giữa hàng trăm ứng cử viên, bộ phim tiếptheo chính là bộ phim nói tiếng nước ngoài được dự kiến sẽ đem đi tranh giảiOscar đấy.”

Lâm Tương khẽ “hừm” một tiếng, không nói thêm gì,ngược lại, Tề Tư Điềm mỉm cười nói: “Cho nên mới nói con đường mà cô ta đi hoàntoàn đúng, bắt đầu từ điện ảnh, chỗ đứng cũng cao hơn rất nhiều. Cô ấy là ngườimới, nếu chịu uất ức gì người ta sẽ nghĩ ngay là do ma cũ bắt nạt ma mới.”

Lâm Tương ngáp dài một cái, rồi day day chiếc mũi,hành động này lập tức bị Mạc Hướng Vãn bắt gặp. Đương nhiên là nhìn Lâm Tươngvẫn rất xinh đẹp, nhưng trên khuôn mặt hiện rõ mệt mỏi, lo lắng, dưới mắt cònlộ rõ hai quầng thâm, tinh thần có vẻ sa sút đi nhiều.

Mạc Hướng Vãn thầm ngạc nhiên, cô quá đỗi quen thuộcvới bộ dạng này, chính bản thân cô trước kia cũng đã từng như vậy. Người tronglàng giải trí này thường hay dùng thuốc lắc, đó không phải là chuyện hiếm gặp,bí mật gì. Chu Địch Thần cũng nhìn Lâm Tương thì thầm: “Nàng này đúng là sitình hết sức với chàng La Phong, tôi đã khuyên rất nhiều lần mà chẳng được, saunày nhất định sẽ còn chịu nhiều đau khổ, đắng cay nữa đây.”

Thì ra tình yêu chính là nguyên nhân chủ yếu, tất cảmọi người đều cho rằng Lâm Tương đã đứng lên làm lại cuộc đời, ai ngờ được côcàng ngày càng đắm sâu hơn vào đáy cốc tình cảm không lối thoát này.

Chu Địch Thần lại tiếp tục cảm thán: “Tình yêu sẽ hạichết con người ta. Mary làm gì thì làm, nhất thiết đừng có hẹn hò yêu đươngđấy!”

Đúng lúc ấy, Mạc Bắc gọi điện đến, nhưng trong ốngnghe lại vang lên giọng nói nũng nịu của Mạc Phi: “Mẹ ơi, con với bố đang ởsiêu thị, mẹ muốn ăn món gì? Tối nay có khách đến bên nhà, bố không ở lại ăncơm cùng mẹ con mình được, nên chuẩn bị nấu cơm cho chúng ta.”

Mạc Hướng Vãn nói một cách tự nhiên: “Con nói với bốkhông cần phải vất vả vậy đâu, bảo bố cứ làm xong việc của mình đi đã.”

Mạc Phi chuyển lại lời này, tiếp đó, Mạc Bắc cầm điệnthoại hỏi cô: “Phi Phi nói em thích ăn món hoa tây lan? Vậy anh sẽ làm một đĩahoa tây lan rồi ninh một nồi xương hầm cà rốt nhé!”

Đây là giọng nói mang tính thỏa thuận, thế nhưng côcảm thấy có chút ngần ngại nên liền nói: “Anh cứ làm xong công việc của mìnhđi, tôi không muốn làm nhỡ việc của anh.”

“Không ảnh hưởng gì đâu”. Lúc nói câu này, anh nhấtđịnh đang mỉm cười.

Mạc Hướng Vãn cảm thấy khuôn mặt mình hình như đang đỏbừng lên. Cô liền chuyển sang đề tài khác: “Vu Lôi được đưa lên hát chính rồi.”

Mạc Bắc hoàn toàn không có ý ngạc nhiên: “Anh biếtmà.”

“Tôi thay mặt Vu Lôi cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì chứ? Người ta đi cửa sau thì chúng tacũng phải đi cửa sau chứ, nói ra thật chẳng phải chuyện hay ho gì, người kháclại bảo chúng ta đang lợi dụng quan hệ cũng nên.”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười.

Mạc Bắc thấy cô vui vẻ lập tức nói: “Em có phiền nếunhư anh mua một số đồ cho Phi Phi không?”

Mạc Hướng Vãn gần đây không còn để tâm quá nhiều đếnmấy việc này nữa.

Thế nhưng, cô hoàn toàn không biết rằng, chỉ vì mộtthái độ bất cẩn của bản thân mà mọi thứ trong nhà cô đã hoàn toàn thay đổi.

Trước tiên là nhà vệ sinh, chiếc bình nóng lạnh cũ kỹtheo kiểu cổ đã được dỡ xuống, thay vào đó là chiếc bình nóng lạnh mới hiệuAlis nổi tiếng. Đây cũng không phải là thứ đồ gì quá đắt tiền, chỉ là đồ thiếtyếu trong nhà cần dùng đến mà thôi.

Mạc Hướng Vãn muốn gửi lại tiền cho Mạc Bắc nhưng anhkhéo léo từ chối: “Anh mua để cho Phi Phi dùng, sau này nếu như hai ngườichuyển nhà đi, anh sẽ tháo chiếc bình nóng lạnh đó xuống, cho nên đó không phảilà tặng”. Câu nói giảo hoạt này khiến cô chẳng thể nào đưa tiền trả anh được.

Tiếp sau đó, anh lại mua thêm một vài đồ gia dụngkhác, đi theo chiếc bình nóng lạnh còn có một chiếc bồn tắm bằng gỗ lớn, khiếncho Phi Phi vui vẻ hớn hở, cười không ngớt. Giờ đây, đối với cậu bé, tắm rửa làmột cách tận hưởng, mỗi ngày khi đá bóng về nhà, cu cậu đều ngâm mình trongchiếc bồn tắm bằng gỗ đó, phải hơn một tiếng đồng hồ sau mới chịu ra ngoài.

Mạc Bắc còn mua cả muối tắm, ngay cả Mạc Hướng Vãncũng cảm thấy hành động này quả là có ích. Cô giống y như Mạc Phi, bỏ thêmnhiều thời gian hơn trong phòng tắm nhà mình, để trút bỏ hết mọi mệt nhọc saumột ngày làm việc vất vả.

Mấy hôm sau về nhà, Mạc Hướng Vãn lại thấy trong nhàmình có thêm mấy chiếc gối ôm, tất cả đều cùng loại với chiếc gối ôm in hìnhbiển cả trong đợt hội diễn thể thao lần trước ở trường Mạc Phi, xếp đầy cả trêngiường của cậu bé.

Việc này đúng là hơi lãng phí, nhưng mà gối ôm thìcũng không mất nhiều tiền cho lắm, vậy nên cô cũng chẳng nói chuyện tiền nonggì với Mạc Bắc nữa, mà động đến chuyện tiền bạc với Mạc Bắc thì anh lại kêu làđể cho Phi Phi dùng, có nói cũng như không.

Mạc Phi sắp xếp gối ôm lên giường của mẹ, giường củamình, rồi cả ngoài sô pha, lại còn trưng bày hết sức hợp lý. Khi cô thắc mắc,cậu bé liền giải thích: “Mẹ ơi, một chiếc đệm trên sô pha đã bị rách, con dùngchiếc gối này che đi.”

Mạc Hướng Vãn bước tới kiểm tra, đúng là phần chỉ bêncạnh chiếc đệm đã tuột ra. Chiếc sô pha này cô mua về từ chợ đồ cũ, đã dùng mấynăm rồi, cũ kỹ quá mức, cô luôn muốn thay một chiếc mới. Nhưng thay sô pha đốivới một người con gái là chuyện khá vất vả, cũng chẳng phải là chuyện gì cấpthiết lắm, cho nên cô cứ chần chừ mãi chưa làm. Lần này, nhìn thấy thế thì đúnglà không thể không thay, cô bèn nói với Mạc Phi là Chủ Nhật tuần này sẽ thaymột chiếc mới. Đến tối, khi không thể ngồi trên chiếc sô pha cũ nát này đọcsách được nữa, cô liền đi vào nằm trên giường, giữa một đống gối ôm, quả thậtcảm giác này rất tuyệt.

T¬T

Gần đây, Vu Lôi bận rộn với việc luyện tập, cho nênMạc Phi cũng tò mò, thỉnh thoảng đi theo Vu Lôi đến Cung thiếu nhi xem. Đứa trẻnày bẩm sinh đã có gen di truyền thích lo chuyện bao đồng, cộng thêm cả tinhthần do thám mạnh mẽ, khát vọng được tiếp xúc với những con người và sự vậtkhác thường nên đương nhiên Mạc Hướng Vãn không thể từ chối con được.

Vì Mạc Bắc nhận nhiệm vụ đưa đón Mạc Phi nên cô hỏianh: “Công việc của anh gần đây hình như không bận lắm thì phải?”

Mạc Bắc trả lời bằng giọng nói đùa giỡn: “Anh vẫn luôntheo sát vụ án, theo sát tiến độ.”

Thật sự, anh cũng không thể nói là mình không bận, gầnđây có rất nhiều tiệc tùng phải tham gia, buổi tối lại phải đón Mạc Phi về nhàmình. Mạc Phi lại cứ dính chặt lấy anh, trước mặt Mạc Hướng Vãn lúc nào cũngnhắc bố thế này bố thế kia, ngay cả tình hình công việc gần đây của anh cũngđược Mạc Phi thông báo cặn kẽ.

Mạc Phi nói: “Những người đến họp bên nhà bố nhiềulắm, hình như bọn họ phải viết báo cáo nộp cấp trên hay sao ấy ạ. Mẹ ơi, concảm thấy công việc là một chuyện vô cùng mệt nhọc, vất vả, phải bàn bạc rấtnhiều chuyện với khá nhiều người, lại còn phải báo cáo tình hình cho cấp trênnữa. Con thấy mình không làm cán bộ lớp thật là vô cùng thông minh.”

Mạc Hướng Vãn không can thiệp trước quyết định khôngmuốn làm cán bộ lớp của Mạc Phi, tất cả đều thuận theo đúng tính cách và mongmuốn của con trai mình. Mạc Phi hoàn toàn không có chút tham vọng được làm cánbộ lớp như những đứa trẻ khác, nói chung vẫn chưa mất đi những nét thuần khiếtcủa trẻ con.

Mạc Bắc cũng hoàn toàn tán thành với việc này, có lầncòn nói với Mạc Phi: “Không ở vị trí đó cũng có thể đứng được trên vị trí đó.”

Mạc Phi còn bé vẫn chưa hiểu mấy những lời nói kiểunày, Mạc Bắc liền đưa lời giải thích thêm: “Không nhất thiết phải đứng ở vị tríđó, con vẫn có thể giúp đỡ người khác được.”

Cậu bé nghe hiểu và cũng cố gắng làm theo. Một hôm,khi về nhà, cậu bé khoe lại sự việc như muốn được nghe lời khen của Mạc HướngVãn: “Mẹ ơi, hôm nay con cùng với Vu Lôi tới Cung thiếu nhi chơi, nhìn thấy mộtbà lão qua đường con liền giúp bà đi qua đấy. Sau đó, bà mời con đến tiệp càphê cho ăn một miếng bánh ga tô. Con đã cảm ơn bà rồi ạ.”

Điều này không những làm cho Mạc Hướng Vãn không thấyvui, ngược lại còn cảm thấy đau đầu, con trai cô chịu khó giúp đỡ người khácnhưng lại để người lạ tiếp cận dễ dãi quá. Cô liền quay sang nói với con: “Conchẳng qua chỉ đỡ bà qua đường thôi, tại sao lại có thể để bà mời ăn bánh đượcchứ? Con làm như vậy chẳng phải đã bắt người mà con giúp đỡ phải bỏ tiền ra muabánh sao? Cái này không còn được gọi là hăng hái giúp người nữa.”

Mạc Phi bắt đầu suy nghĩ thật kĩ, rồi cảm thấy hối hậnvô cùng.

T¬T

Mạc Hướng Vãn vỗn dĩ đã lên kế hoạch Chủ Nhật này sẽđến siêu thị đồ gia dụng dạo một vòng, nhưng không ngờ vào buổi sáng hôm đó cóngười đến gõ cửa nhà cô và nói là có hàng tặng. Cô nhìn ra, đó là một chiếc sôpha dành cho ba người đơn giản, gọn gàng, xinh xắn. Mặt trên chiếc sô pha đómàu trắng, còn trên chỗ tựa lưng hai bên để tay có một vài cánh hoa nhỏ xinh, mộtsự kết hợp trang nhã, tinh tế, trông giống như một lớp tuyết dày, còn hoa rụngtrên đó chính là nhưng bông tuyết trắng tinh khôi.

Mạc Hướng Vãn nghi hoặc hỏi lại người chuyển hàng:“Liệu có phải các anh đã mang đến nhầm địa chỉ không?”

Người chuyển hàng nhìn lại địa chỉ lần nữa rồi khẳngđịnh “Không nhầm đâu”. Sau đó, anh ta còn đưa tờ giấy chuyển hàng cho Mạc HướngVãn xem, Mạc Phi liền sán lại gần nói: “Vậy thì chắc chắn bố đã mua rồi.”

Người chuyển hàng liền cười nói: “Chồng chị mua đồkhông nói trước với chị à? Chị cứ để cho chúng tôi chuyển sô pha vào trongtrước đã. Một lần vận chuyển thế này chúng tôi mất nhiều công sức lắm đấy.”

Chuyển trả lại hàng là chuyện hoàn toàn không thể,cũng chẳng có lý lẽ nào cả, Mạc Hướng Vãn đành phải để cho người ta chuyểnchiếc sô pha cũ đi và thay vào đó là một chiếc mới.

Người chuyển hàng kia tiếp lời: “Chị ơi, chồng chị đãnói là chiếc sô pha cũ này tùy chị xử lý.”

Còn có thể xử lý thế nào nữa? Nhà cô nhỏ như vậy,đương nhiên chẳng thể nào để cả hai chiếc sô pha được, vậy nên cô nói luôn:“Vậy nhờ anh chuyển giúp chiếc sô pha này đến tiệm đồ cũ bên ngoài được không?”

Mạc Phi nhìn thấy chiếc sô pha mới, vô cùng vui vẻ,lấy mấy chiếc gối ôm “biển cả sâu thăm” kia rồi thỏa sức sắp xếp, lại còn đắc ýnhìn Mạc Hướng Vãn reo lên: “Mẹ ơi, mẹ có biết bông hoa trên này có ý nghĩ gìkhông?”

Mạc Hướng Vãn thấy vậy liền biết ngay chuyện này ítnhiều có liên quan đến cậu con tiểu quỷ, lập tức nghiêm mặt nói: “Con lại đòibố rồi đúng không?”

Mạc Phi lắc đầu: “Tự bố ngồi lên chiếc đệm đó pháthiện ra bị rách nên mới mua, việc này không thể trách con được. Bố đã nói làchiếc sô pha này rất rẻ, mua trực tiếp từ nơi sản xuất, nên đã in thêm một ítcánh hoa ở đây.”

Chiếc sô pha này trông kiểu dáng khá là đơn giản, nhưngMạc Hướng Vãn đưa tay sờ chất liệu là biết ngay nó không tầm thường chút nào.

Mạc Phi vẫn còn đang muốn thể hiện sự hiểu biết liềnchỉ vào cánh hoa in trên chiếc ghế sô pha rồi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có biết bông hoanày có tên là gì không?” Sau đó lại nhanh mồm nhanh miện tự mình giải đáp: “Bốcon nói bông hoa này có tên là “Nghênh mùa đông”, không phải là bông hoa có thểngắt đi được. Bông hoa đó nở trong mùa đông lạnh giá. Những bông hoa có thể nởtrong mùa tuyết rơi đều là những bông hoa rất lợi hại, có đúng không mẹ?”

Trái tim Mạc Hướng Vãn đột nhiên rung lên, cô ngâyngười trong chốc lát rồi đưa tay bóp yêu chiếc mũi của Mạc Phi. Nhìn thấy dángvẻ vui mừng, hứng khởi của con, trái tim cô ấm áp lạ thường. Niềm vui của cậubé là hạnh phúc của cô.

Cô quyết định sang tìm Mạc Bắc nhưng căn phòng 403 lạichẳng có ai cả. Cô nghĩ, chắc hôm nay anh bận việc, nhưng cô hoàn toàn khôngthể ngờ được anh lại bận đến mức trời tờ mờ sáng mới về đến nhà.

T¬T

Lúc Mạc Hướng Vãn thức dậy kiểm tra xem Mạc Phi có đạpchăn ra không, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Cô nheo mắt nhìn rangoài, liền thấy Mạc Bắc đang đứng ngoài cửa tìm chìa khóa, hình như tay anhhơi run run, khiến cho chùm chìa khóa vang lên tiếng leng keng.

Phải chăng anh đã uống say? Vậy nên, Mạc Hướng Vãnnhanh chóng ra ngoài mở cửa rồi bước lại gần bên anh. Quả nhiên, anh đang ngàngà men say, thân người toàn mùi rượu, loạng choạng lại gần bên cô, giọng nóiđầy sự áy náy: “Đã làm em tỉnh giấc sao?”

Mạc Hướng Vãn cầm lấy chùm chìa khóa trong tay anh,giúp anh mở cửa, thế nhưng anh vẫn đứng tựa vào tường, đưa tay nhẹ day lên đôichân mày.

“Còn nói tôi nữa, thử nhìn lại bản thân anh xem sao”.Câu cằn nhằn này bất giác buột khỏi miệng, nói ra rồi cô mới cảm thấy hối hận.

Mạc Bắc lại không mấy để tâm, hình như trong lòng đangcó chuyện gì phiền não, lo lắng, nên cũng càu nhàu một câu: “Mấy ông đại giaấy, ngồi được lên chức vị đó rồi thì chẳng bao giờ làm việc của mình nữa, mẹkiếp!”

Dường như anh đang cố gắng kìm nén những phiền nãotrong lòng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Mạc Bắc như thế này, cô đưa tay ra:“Để tôi đỡ anh vào trong.”

Mạc Bắc tựa vào bên tường, rồi xiêu xiêu vẹo vẹo bướcvào trong.

Mạc Hướng Vãn lại hỏi anh: “Anh tự mình lái xe vềsao?”

“Anh gọi taxi về.”

Mạc Hướng Vãn lúc này mới an tâm nói thêm: “Anh đãuống bao nhiêu thế?”

“Anh không đếm, hồng, trắng gì cạn sạch, cạn tất.”

Mạc Hướng Vãn đi vào phòng bếp tìm ly pha trà. Anhluôn thu dọn đồ đạc hết sức gọn gàng, ngăn nắp nên mặc dù hàng ngày, cô giảmtối thiểu số lần phải sang bên nhà anh càng ít càng tốt, nhưng vẫn có thể nhanhchóng tìm ra được vị trí các đồ đạc bày biện trong đó.

Cô bê cốc nước nóng lại đưa cho Mạc Bắc rồi nói: “Anhmau đi ngủ đi”. Khi cô đang chuẩn bị ra về thì đột nhiên tay bị nắm lấy.

Mạc Bắc khẽ gọi tên cô: “Hướng Vãn.”

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh gọi tên mình thânthiết đến vậy, lại còn nắm bàn tay cô rất chặt. Nhiệt độ ấm áp nơi bàn tay củaanh khiến cô không biết phải làm thế nào, hoảng hốt nhớ lại nhiều năm trướcđây, hai người cũng đã từng tiếp xúc, gần gũi bên nhau như thế. Cái nắm tay nàyđã khơi dậy tất cả dĩ vãng xa xăm.

Tuy nhiên, nỗi căm ghét chuyện này trong lòng MạcHướng Vãn giờ đây đã giảm xuống ít nhiều.

Cô định thận trọng đẩy tay anh ra, lúc này anh đangnửa say nửa tỉnh, cô không nên so đo tính toán nhiều với anh làm gì.

Thế nhưng Mạc Bắc liền đứng bật dậy, thân người chekhuất mọi ánh sáng khiến cho không gian quanh cô đột nhiên tối sầm lại. Bóngđen sầm sì này hoàn toàn có thể nuốt chửng lấy cô, Mạc Hướng Vãn nhìn thấy rõrằng anh đang cúi đầu xuống, cô muốn trốn tránh nhưng bàn tay vẫn cứ bị nắmchặt lấy.

Trong tình cảnh này, anh có thể làm điều gì? Mạc HướngVãn muốn cúi đầu xuống, phòng bị chuyện ngại ngùng sắp sửa diễn ra, thế nhưngcô đã nhầm. Anh chỉ đang chỉnh lại vạt áo cho cô rồi nhẹ nhàng đặt xuống mộtchiếc hôn dịu nhẹ lên vầng trán cô.

Cảm giác đôi môi ấm nóng trên mái tóc khiến Mạc HướngVãn khẽ run người, khuôn mặt bừng đỏ.

Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ hôn nhẹ một cái rồithả cô ra.

Ánh mắt của Mạc Bắc mơ màng nhưng giọng nói lại vôcùng bình tĩnh: “Hướng Vãn, em đừng trách anh. Anh không muốn em thấy phiềnnão. Anh chỉ là…”, rồi anh không nói thêm gì, chỉ hôn nhẹ lên trán cô một lầnnữa.

Nụ hôn của Mạc Bắc giống y như một ngọn lửa thổi bùnglên những trải nghiệm tươi đẹp trước kia của Mạc Hướng Vãn đã được giấu kíntrong lòng.

Cô nhớ lại sự dịu dàng của anh lúc đó, ung dung, bìnhthản, lịch lãm, tôn trọng đối phương. Vào đúng thời khắc kết hợp thân mật nhất,anh vẫn cố gắng kiềm chế, quan tâm đến cô.

Mạc Bắc là con người như thế nào? Vào thời còn trẻtuổi, Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ tò mò, đến khi đã trưởng thành, cô càng chưatừng ngẫm nghĩ đến việc này, ngay cả khi gặp lại anh sau nhiều năm xa cách, côcũng chẳng hề mảy may đả động tới.

Vậy mà ngay sau chiếc hôn này, hình như có một chiếcchìa khóa vô hình đã mở ra chiếc hộp ma thuật kia.

Mạc Hướng Vãn cảm thấy sợ hãi, trong lúc gấp gáp, toànthân cô trở nên cứng đờ, tê dại.

Đôi môi anh đã lưu lại hơi ấm trên vầng trán cô. Bàntay anh cũng lưu lại hơi ấm nơi bàn tay cô. Anh cứ như vậy tiến sâu vào cuộcsống của cô, cô cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Chính vào lúc này đây, rõ ràng anh đã say rồi, hôn cômột cái rồi lại một cái nữa, nhưng sau cùng vẫn không vượt quá ranh giới chophép, anh lại còn đủ tỉnh táo mở cửa tiến cô về tận phòng.

“Cọt kẹt” một tiếng, cánh cửa dần đóng lại, cũng nhưđang dần mở ra. Ánh mắt cô bỗng sáng rực lên, trong lòng cảm thấy một sự ấm ápvô bờ đang từ nơi xa xôi tràn về, bủa vây lấy người cô, đây là trải nghiệm màcô chưa từng có trong cuộc đời.

Mạc Hướng Vãn ngồi trong phòng Mạc Phi một hồi lâu,nhìn khuôn mặt bé nhỏ, đáng yêu của con trai, trong đầu cô muôn vàn suy nghĩphức tạp, đan xen lẫn nhau.

Hôm sau, Mạc Phi thức dậy từ rất sớm, lấy cả kem đánhrăng cho cô, rót nước súc miệng, lại còn chuẩn bị cả nước rửa mặt rồi mới gọicô dậy.

Mạc Hướng Vãn mở mắt liền hỏi: “Bố đã mang đồ ăn sángsang rồi sao?”

Mạc Phi nhanh nhảu đáp: “Vâng ạ. Bố mua đồ ăn sáng sauđó đến đường Nam Kinh lấy xe rồi, bố bảo chúng ta chờ một lát.”

Mạc Hướng Vãn hôn Mạc Phi một cái, cậu bé ra sức trốntránh chiếc hôn của mẹ rồi nói: “Mẹ ơi, con đã lớn rồi, mẹ đừng có hôn con mãithế”. Nói xong, Phi Phi vẫn bị mẹ kéo lại hôn cho một cái.

Mạc Hướng Vãn nhìn lên khuôn mặt cậu con trai, chiếcmũi giống y như Mạc Bắc, vành tai, nét mặt đều hệt như anh, nét thiện lương,hòa nhã hiện lên giữa đôi chân mày, tất cả đều thừa hưởng từ anh cả.

Tại sao trước đây cô lại không hề nhận thấy?

T¬T

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Mạc Hướng Vãn ăn hếtsạch sành sanh số cháo mà Mạc Bắc mang sang rồi dắt con trai đi xuống dưới nhà.

Mạc Bắc đã đứng chờ ở phía dưới từ lâu rồi, trong xecòn có thêm một vị khách nhỏ tuổi khác là Vu Lôi. Mạc Hướng Vãn đành phải ngồilên hàng ghế phía trước.

Hai đứa trẻ vừa gặp mặt đã liên mồm tán chuyện.

“Hôm nay mình còn phải đến cung thiếu nhi, cậu có đicùng không? Thầy giáo nói mình còn hát chưa chuẩn một vài nốt, nên phải luyệntập thêm, nếu không sẽ mất mặt lắm.”

Mạc Phi liền quay sang hỏi Mạc Bắc: “Hôm nay con cóthể đi được không ạ?”

Mạc Bắc mỉm cười: “Tan làm, bố sẽ đến đón hai đứa.”

Vu Lôi liền hoan hô ầm ĩ: “Mạc Phi, con người chú Mạcthật tốt bụng quá!”

Mạc Phi không hề điều chỉnh lại cách gọi của người bạnthân, cậu bé giữ cả bí mật với người bạn thân nhất của mình, cũng do trong lòngcó chút lo ngại. Có lẽ, bởi vì cậu bé không hề biết rằng người ngồi trước mặtmình mà mình vẫn luôn cố gắng, ra sức gọi là bố lại chính là người bố ruột thịtcủa mình.

Chính vì vậy mà bỗng nhiên Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơiáy náy, cô quay sang nhìn Mạc Bắc mỉm cười đầy hối lỗi. Mạc Bắc thấy vậy cũngmỉm cười, anh hoàn toàn không để tâm đến chuyện nay.

Vu Lôi lại nói với Mạc Phi: “Cô giáo Hà nói cậu rấtđáng yêu, thường có người tặng đồ ăn vặt cho cậu.”

Mạc Phi ảo não lên tiếng: “Là con gái của cô giáo, HàTinh Tinh cứ đi theo mình, rồi đòi bà nội của một bạn mua đồ này đồ nọ, sau đólại đổ hết tội lên đầu mình.”

Mạc Hướng Vãn cau chặt đôi mày lại: “Con trai còn bé,đừng hơi tí là đổ tội cho người này, người kia.”

Mạc Phi liền tiến sát lại người Mạc Hướng Vãn phânbua: “Có một bà thường hay đến Cung thiếu nhi đợi cháu mình tan học, chính làngười mà lần trước con đỡ qua đường đó ạ. Con chỉ nói với bà ấy có mấy câu, HàTinh Tinh cứ ở bên cạnh đòi ăn này ăn nọ, thế là bà ấy liền mua cho chúng conăn. Mẹ ơi, con không hề xin bà ấy mua cho cái gì hết cả”. Vừa dứt lời, Mạc Philiền đưa tay lên xua xua, tỏ vẻ vô tội, ngây ngô.

Mạc Bắc nghe thấy liền hỏi: “Vậy con có cám ơn bà haykhông?”

Mạc Phi nhanh chóng đáp: “Con cám ơn rồi ạ”. Sau đólại nói với Mạc Hướng Vãn: “Mẹ ơi, hay là lần sau con đem tiền tiêu vặt củamình mua thứ đồ gì mời lại bà được không? Mình không thể nào ăn của người tamãi được, đúng không ạ?”

Mạc Hướng Vãn gật đầu đồng ý: “Điều đó nên làm. Bà đốixử tốt với con thì con cũng không thể ăn đồ bà mua mãi được, đúng không? Lầnsau nếu như gặp được bà thì phải cảm ơn thật tử tế vào, dùng lời lẽ cảm ơn chothật khéo léo, nhã nhặn đấy.”

Mạc Phi chớp chớp mắt: “Thế nào được coi là lời cảm ơnkhéo léo ạ?”

Mạc Hướng Vãn lại phải mất công giải thích thêm mộthồi, Mạc Bắc ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, không nói xen vào lời nào.

T¬T

Sau khi đưa mấy đứa trẻ đến trường, Mạc Bắc mới lêntiếng: “Có lẽ người ta cũng chỉ có ý tốt, em không cần phải căng thẳng thếđâu.”

Mạc Hướng Vãn không đồng ý: “Nếu như là ý tốt thì lạicàng áy náy hơn. Không công bất hưởng lộc, phải để cho Phi Phi biết rằng, dùcho được ăn miễn phí kiểu gì thì cũng là chuyện không tốt đẹp gì. Hơn nữa…”. Côngừng lại đôi lát rồi mới nói thêm: “Người xa lạ, chúng ta đâu thể nào hiểu hếtđược.”

Mạc Bắc mỉm cười nhìn Mạc Hướng Vãn: “Con người emđúng là quá mức thận trọng.”

Trong lòng Mạc Hướng Vãn chợt bừng lên chút tức giận,tính cách dễ gần của Mạc Phi đương nhiên là tốt, nhưng nói cho cùng vẫn là trẻcon, không có chút phòng bị nào với người lạ tuyệt đối không phải là tốt. Thếnhưng, trước kia, Mạc Phi không hề như vậy, tuy rằng tính tình hòa nhã, dễchịu, nhưng vẫn có đôi chút thận trọng và mẫn cảm riêng của những đứa con tronggia đình đơn thân.

Những gì được di truyền lại từ Mạc Bắc không phải điềugì cũng tốt. Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn người ngồi cạnh mình, vừa hay Mạc Bắccũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người lập tức chạm nhau, Mạc Hướng Vãn là ngườitrốn tránh trước.

Cô nghe rõ tiếng cười vui vẻ phát ra từ phía anh,trong lòng lại cảm thấy mơ màng, tâm thần bất định, bây giờ cô mới nhận ra anhđã đi qua trạm chờ tàu điện ngầm từ lâu rồi.

“Anh sẽ đưa em tới công ty.”

“Không cần đâu.”

“Em nhìn xem, em lúc nào cũng như vậy, luôn luôn căngthẳng trước ý tốt của người khác.”

Anh nói xong liền hạ bàn tay trái xuống, đưa qua nắmchặt lấy tay cô, ép cô phải mở ngón tay ra rồi anh càng nắm chặt hơn.

Lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi, có lẽ chính vì ngồibên cạnh anh nên thế. Khi được anh nắm lấy, cô mới chợt nhận ra rằng lòng bàntay mình lại toát nhiều mồ hôi đến vậy.

Như thế này lại càng không ổn, không thể để cho anhphát hiện ra được, cô thử giãy ra mà không tài nào làm được nên đành phải dùnggiọng nói nghiêm túc nhắc nhở anh: “Chú ý lái xe đi.”

Mạc Bắc đáp: “Anh vẫn luôn chú ý, chưa bao giờ bị phạtvì vượt tốc độ cả.”

Cô vẫn đang cố kéo tay ra khỏi tay anh: “Anh đừng nhưthế này.”

Mạc Bắc đột nhiên nói: “Hướng Vãn, em có thể chấp nhậnanh được không?”

Phía trước vừa hay đến đèn đỏ, anh cho xe dừng lại rồiquay sang nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô.

Mạc Hướng Vãn quay đầu sang phía khác, tâm trạng hỗnloạn, cô nói: “Chấp nhận cái gì chứ? Không phải tôi đã đồng ý cho Phi Phi gọianh là bố sao?”

“Hướng Vãn, em biết rõ anh đang nói cái gì mà.”

Mạc Hướng Vãn quay đầu lại nhìn anh: “Mạc…”

Anh điềm đạm tiếp lời: “Mạc Bắc.”

“Mạc Bắc, nếu như chỉ muốn cho Phi Phi có một gia đìnhhoàn chỉnh mà ghép hai chúng ta lại một chỗ, thì không ổn chút nào. Chúng ta cóthể dùng phương pháp hòa hữu để giải quyết vấn đề này”. Mạc Hướng Vãn nói liềnmột hơi những suy nghĩ ấp ủ trong lòng.

Ánh mắt của Mạc Bắc chưa bao giờ sắc bén như lúc này,nhìn chăm chăm vào cô, thậm chí như thể đã nhìn thấu mọi tâm can của cô.

Anh nghiêm nghị nói: “Bỏ ngay suy nghĩ đó đi. Em biếtrằng anh không hề chỉ có việc đó.”

Mạc Hướng Vãn không tỏ thái độ gì, cũng không biếtphải tỏ thái độ như thế nào nữa. Tim cô lúc này đang đập loạn xạ, mạnh mẽ, tâmtrí vô cùng phức tạp. Từ trước đến nay, cô không bao giờ có thể đưa ra nhữngquyết định quan trọng khi bản thân vẫn còn chưa suy nghĩ thật thấu đáo.

Thế nhưng, Mạc Bắc lại nói: “Vậy nhất định là do anhbiểu hiện thành ý còn thiếu sót. Không sao cả, chúng ta có thể bàn lại mà.”

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn không thể ứng phó nổi với anhmỗi khi dùng thái độ nghiêm túc rồi sau đó lại nói những lời thế này. Hơn nữa,Mạc Bắc còn nắm chặt lấy bàn tay cô, khiến cho cô chỉ hít thở thôi cũng cảmthấy khó khăn.

Cô hạ cửa kính xuống, đèn đỏ phía trước đã chuyểnthành màu xanh, là lúc phải tiếp tục cuộc hành trình của họ. Anh từ từ buôngtay cô ra, tập trung vào việc lái xe.

Xe đang tiến vào đường cao tốc, hôm nay đường đi kháthuận lợi, không bị tắc. Anh cho xe chạy rất nhanh, gió cứ táp vào mặt cô mátrượi.

Mạc Hướng Vãn thấy mình giống như một người không cóchút phòng bị nào đứng trên đoạn đường cao tốc, bao năm nay đã quen chịu đựngnhững khó khăn không ngừng ập tới, lại còn phải cố gắng kiên cường đứng vững ởđó, nhất định không thể ngã xuống. Đến một ngày bỗng có một chiếc xe đi qua,bằng lòng cho cô bước lên, cùng cô đi trên con đường ngập tràn tình yêu.

Cô… liệu có nên ngồi vào trong chiếc xe này hay không?

T¬T

Mãi tới khi xuống xe, Mạc Hướng Vãn vẫn chưa nghĩ rarốt cuộc có nên tiếp tục “ngồi vào trong chiếc xe đó” hay không nữa.

Người lái của chiếc xe đó dịu dàng đưa cô đến trướccửa công ty rồi dặn dò: “Đừng có nghĩ đến những chuyện khác, tập trung làm việcđi!”

Chính anh là người khiến cho tâm trạng cô hỗn loạn nhưlúc này, vậy mà lại có thể nói ra những lời như thế. Mạc Hướng Vãn phản bác:“Đương nhiên rồi, anh cũng như thế nhé!”

Thế nhưng, người ngồi trong xe lại tỏ ra vô cùng hứngchí, phấn khởi nói: “Anh e rằng mình không tập trung vào công việc được, có lẽhôm nay anh chẳng thể làm nổi gì rồi.”

Mạc Hướng Vãn đối mặt với Mạc Bắc thế này, chẳng biếtphải mềm mỏng hay cứng rắn nữa, đành phải nghiêm nghị nói một tiếng: “Cám ơnanh, tạm biệt nhé!” Nói xong, cô liền đi mất.

Mạc Bắc ngồi ở trong xe vươn vai một cái, sau đó từ từcho xe rời khỏi. Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy một người đàn ông bước ramở cửa cho người phụ nữ, sau đó hai người trao nhau nụ hôn tạm biệt như ở chốnkhông người.

Mạc Bắc kéo tấm che nắng xuống, Mặt trời lúc này vôcùng rực rỡ, giống như tâm trạng anh hiện giờ vậy. Anh thầm nghĩ, tối qua anhhôn cô, cô không hề né tránh, điều này là một dấu hiệu thật tốt. Nghĩ đến đây,anh bắt đầu hứng khởi huýt sáo, vẫn là bài hát Ánhthái dương chiếu rọi giữa bầu trời.

T¬T

Mạc Hướng Vãn nhanh chóng bước vào công ty, cô cảmthấy tốc độ của thang máy quá chậm, cô chỉ mong thật mau có thể ngồi vào phònglàm việc của mình, như vậy mới có cảm giác an toàn, được bảo vệ.

Có lẽ do đi quá vội vã, nên khi bước vào văn phòng, SửTinh đã hỏi ngay: “Mặt em sao lại đỏ bừng lên thế?”. Khi bước vào phòng làmviệc, gặp Trâu Nam, cô cũng hỏi: “Lão đại, ôm nay khí sắc của chị rất tốt, mặtmày hồng hào, rạng rỡ.”

Mạc Hướng Vãn mở máy tính rồi lấy gương ra soi, ngườiphụ nữ hiện lên trong gương với trái tim đang loạn nhịp nên sắc mặt mới đỏ bừngmột cách bất định như vậy

Cô hít thở thật sâu, quyết định đi vào phòng trà nướcpha một cốc trà Kim Ngân Hoa để hạ hỏa.

Lúc này, Hứa Hoài Mẫn và Lâm Tương cũng đang ngồitrong phòng trà tán gẫu, thấy Mạc Hướng Vãn đi vào. Lâm Tương liền nói: “Mary,chào buổi sáng, hôm nay chúng ta sẽ kí hợp đồng quay phim truyền hình đấy!”

Trước kế hoạch phát triển cặn kẽ của Chu Địch Thần,Lâm Tương quyết định vừa tập trung ca hát vừa tập trung vào diễn xuất, cố gắnglàm cho sự nghiệp mình thật rực rỡ, huy hoàng. Thế nhưng, Mạc Hướng Vãn khôngmấy tán thành, bởi vì lịch trình cuối năm của Lâm Tương gần như đã lấp đầy hếtcả. Đây là giai đoạn đỉnh cao của các lễ trao giải thưởng lớn, lúc này khôngđến tham gia để nhận giải thưởng thì còn đợi lúc nào nữa. Bộ phim truyền hìnhlần này Chu Địch Thần muốn ký kết cũng chính là bộ phim thu hút sự chú ý củagiới báo đài. Thế nhưng, đối với một ca sỹ, đây chỉ có thể coi là nghề taytrái, hơn nữa bộ phim này lại còn chuẩn bị quay ngay.

Mạc Hướng Vãn vừa uống trà vừa hỏi Lâm Tương: “Em liệucó chịu nổi không?”

Lâm Tương mỉm cười đầy kỳ quái rồi nói: “Em diễn vainữ chính, La Phong vẫn ngàn năm đóng vai nam hai. Dù anh ấy có đi cửa sau nhậnđược kịch bản hay đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể nào thoát nổi vận mệnh củangười chuyên đóng vai nam thứ chính, không thể trở thành ngôi sao lớn cũng làvì vậy. Trong phim, anh ta hết lòng hết dạ yêu thương nhân vật nữ chính, saucùng còn hiến dâng tính mạng cho nàng giống như nhân vật Viễn Điêu Ca trong bộphim Thiên Kiều Phong Vân vậy.Mary, kịch bản bộ phim này có hay không?”

Thì ra là vậy!

Sau khi mỉm cười, Lâm Tương khẽ chớp mắt, cố gắng cheđi sự lạc lõng, chán nản ẩn sâu trong đáy mắt nhưng Mạc Hướng Vãn vẫn nhìn thấyrõ ràng.

Phụ nữ lúc nào cũng dùng sự nghiệp để tạo nên bản lĩnhcủa riêng mình. Giả dụ sau này có thành công, tuy rằng bề ngoài tỏ ra khoáitrá, thỏa thê, nhưng bên trong vẫn lạc lõng, đắng cay, đơn côi vô ngần.

Mạc Hướng Vãn cũng chỉ biết đưa ra lời dặn dò: “Emphải cố gắng giữ gìn sức khỏe, nếu như vậy thì một ngày em chẳng thể nào ngủđược ba tiếng đồng hồ đâu.”

Hứa Hoài Mẫn cũng nói thêm: “Đàn ông ấy mà, chẳng quantrọng đến mức đó đâu, Tương Tương, em cũng nghĩ quẩn quá đấy. Em còn nhớ TriệuLộ mà trước kia từng đi sàn catwalk cùng em không? Người ta bây giờ cặp kè vớimột đại gia ở Bắc Kinh, đã là chủ sở hữu một căn hộ chung cư cao cấp đấy. Thậmchí, đến cả anh em họ của cô ấy cũng đều tìm được công việc như ý ở đó rồi. Nhưvậy mới đáng được xem là có đầu óc. Em cứ liều mạng kiểu thế này, có thể tranhgiành được cái gì chứ? Sau cùng người mệt mỏi nhất chẳng phải vẫn là bản thânem sao?”

Lâm Tương cúi đầu không nói thêm gì. Mạc Hướng Vãn thìchẳng tán đồng với những lời nói như vậy nên nói giúp Lâm Tương mấy câu: “Thếnhưng Tương Tương vẫn luôn chú tâm vào công việc chứ không hề lười biếng. Mỗingười có một cách sống riêng của mình mà.”

Lâm Tương nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên: “Nhưng đạigia, con nhà danh giá kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Lẽ nào số tiền họ bỏra cho phụ nữ đều là phí công vô ích sao? Em thà rằng tự đầu tư vào bản thân đểgiữ gìn sự trong sạch còn hơn.”

Hứa Hoài Mẫn thấy ngại ngùng, vì ý kiến của mình bịmọi người phản bác, đành phải lên tiếng lấy lại thể diện: “Người khác dùngchính nguồn vốn của mình, dùng nó kiếm ra tiền thì mặc họ thôi. Có điều, đừngcó coi tất cả những người đàn ông trong làng giải trí này đều là kẻ bạc bẽo,xấu xa. Cứ lấy Mạc Bắc lần trước đến đây tư vấn về mẫu hợp đồng mới cho chúngta ra làm ví dụ, hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có bạn gái. Hồi còn họccấp ba, cậu ấy yêu đương hẹn hò cùng một thiên kim tiểu thư, kết quả, sau khibố cậu ấy gặp tai vạ, gia đình bên kia liền rút lui. Vậy là xong, hai người họtừ kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh biến ngay thành Lương Sơn Bá – Chúc AnhĐài. Năm đó, cậu ấy đã từng chạy đến trước cửa nhà thiên kim tiểu thư kia cầuxin người ta đừng có tuyệt tình như vậy. Bao năm trôi qua rồi, vậy mà chưa thấycậu ấy yêu ai nữa cả, khiến cho gia đình, bố mẹ lo lắng sốt vó lên, đi khắp nơikiếm bạn gái cho con trai. Điều kiện của cậu ấy tốt như vậy, cần gì phải giớithiệu bạn gái chứ? Cô nói xem, như vậy chẳng phải si tình quá còn gì nữa?”

Mạc Hướng Vãn đã rót trà xong, uồng một ngum, cảm giácvừa nóng vừa đắng. Cô vờ như không quan tâm, nói với Hứa Hoài Mẫn: “Phiền chịnhường đường một chút.”

Hứa Hoài Mẫn vẫn cố kéo cô lại nói thêm một câu nữa:“Giám đốc Mạc, cô cũng không nhìn ra đúng không?”

Mạc Hướng Vãn bình thản đáp: “Mỗi ngành nghề đều cóngười tốt kẻ xấu, đấy là chuyện chẳng thể nào khẳng định rõ ràng được.”

Cô quay về phòng làm việc của mình, lại nhấp thêm mộtngụm trà nữa, vẫn cảm thấy nóng bỏng cả miệng. Cốc trà này không ổn lắm, đã bỏhơi nhiều Kim Ngân Hoa, màu sắc trở nên quá vàng. Mạc Hướng Vãn đành để cốc tràsang một bên.

Trâu Nam cầm một tập công văn đến cho cô ký duyệt, côliền lấy lại tinh thần bắt đầu làm việc. Trâu Nam đứng bên cạnh thông báo: “Lãođại, bên phía chị Quản muốn mở một bữa tiệc hội ngộ tại quán bar, chị ấy địnhmời người cùng ngành bên Hồng Kông sang, muốn hỏi ý kiến chị xem sao?”

Mạc Hướng Vãn chẳng buồn quay đầu sang, giọng hơi gắtgỏng: “Hỏi chị làm cái gì chứ? Chị ấy đâu phải không quen biết gì những ngườitrong ngành giải trí, hơn nữa, những hoạt động riêng tư không cần phải thôngqua chị.”

“Chị ấy muốn mời chị Tần Cầm tới.”

Mạc Hướng Vãn liền dừng bút lại.

“Tính cách của chị Tần không được hiền hòa lắm, dù choở Đài truyền hình hay Đài phát thanh cũng đều không mấy thuận lợi. Có lẽ đây làmột cơ hội chuyển đổi tốt. Thế nhưng chị ấy cao ngạo như vậy…”

Mạc Hướng Vãn không ngẩng đầu lên, tiếp tục đọc tàiliệu, rồi trầm ngâm nói: “Vậy thì chị sẽ nói chuyện với chị Tần Cầm.”