Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 39: Ngoài ý muốn



Sau bãi chiến trường, bốn cô gái ngất ngây nằm đủ các phương hướng.

Lăng Tịnh Hy nằm bẹp dưới đất, Gia Tiểu Mẫn nằm dài trên bàn, Vu Tử Băng nằm lên bụng Lăng Tịnh Hy riêng Kha Nhi đỡ hơn một chút, ngồi thừ ra đó nhưng không trụ được lâu cũng ngã ngang tại chỗ.

“ Dọn dẹp tàn cuộc thôi.” – Man Cảnh Ân là người phản ứng đầu tiền.

Hắn bế Kha Nhi lên, nhìn ba người còn lại. – “ Chúc các cậu may mắn.”

“ Tối nay chắc không ngủ được rồi.” – Mạch Quân Vỹ đỡ Vu Tử Băng say bí tỉ lên, nhìn Vương Vũ Hàn.

“ Hàn, suy nghĩ kỹ những gì mình đã nói.”

Vương Vũ Hàn ngồi đó nhìn Lăng Tịnh Hy rất lâu, nội tâm phức tạp.

“ Vương tiên sinh, ngài định thế nào ?” – Dương Nghị lên tiếng nhắc nhỡ.

Hắn thở dài. – “ Đưa Gia Tiểu Mẫn về nhà cô ấy.” – Sau đó bế Lăng Tịnh Hy rời đi.

Dương Nghị nhìn Gia Tiểu Mẫn, mặt đanh lại nhưng cũng không tình nguyện bế cô nàng lên.

__________________________

“ Ọe ….”

Vừa về đến biệt thự, Lăng Tịnh Hy đã ôm buồng cầu ói đến mật xanh cũng không còn, Vương Vũ Hàn ngồi xổm kế bên vuốt lưng cô.

Đây là lần dầu tiên hắn thấy một cô gái ói nhiều đến thế, cũng thấy buồn cười vì sao không cảm thấy ghê tỡm mà có nhẫn đại ngồi đó vuốt lưng cho cô dễ chịu.

Thấy cô đã nôn đến mặt tái mét, hắn bế cô lên giường sau đó đem cốc nước giải rượu đưa Lăng Tịnh Hy nhưng cô lại hất ra. – “ Không cần.”

Cô lảo đảo đứng dậy nhưng lại té xuống, Vương Vũ Hàn tuy tức giận trước hành động “ Đại nghịch bất đạo đó.” nhưng với dáng vẻ hiện giờ của cô, tia mắt có chút đau xót, hắn đỡ cô đứng dậy nhưng cô lại kéo hắn xuống.

“ Hì …” – Cô bám vào hắn, bên môi nở nụ cười thật hồn nhiên giống trẻ nhỏ, cô đưa tay vòng lên cô hắn , đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy.

“ Anh thật đẹp trai nha.”

Vương Vũ Hàn lúc đầu sửng sốt sau đó thì dỡ khóc dỡ cười, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt cô, thở dài.

“ Em say rồi, nên đi ngủ sớm nếu không mai thức dậy sẽ rất đau đầu.”

Lăng Tịnh Hy lắc đầu như trống bỏi. – “ Tôi không say.”

Lại nhìn người trước mắt. – “ Anh là ai ?”

“ Tôi là Vũ Hàn.” – Hắn trầm giọng.

“ Vũ Hàn ? … không … anh không phải tên ác ma đó.” – Cô phản bác.

Vương Vũ Hàn nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy tức giận. – “ Em nói ai ác ma ?”

“ Là hắn … Vương Vũ Hàn, hắn là tên ác ma …”

Nói đến đây nước mắt không tự chủ đã rơi xuống hai gò má ửng hồng do tác động của rượu, Lăng Tịnh Hy ôm chặt Vương Vũ Hàn khóc nức nở.

Nhìn người trong lòng đang khóc rất thê lương, nơi ngực dâng lên một cảm giác đau nhói, hắn đẩy nhẹ cô ra, nâng khuôn mặt ướt đẫm của cô lên hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt đang rơi xuống.

Khóc một lát thì cảm thấy cả người rất mệt, cô lại tựa vào người hắn lẫm bẫm.

“ Hắn là tên xấu xa, tại sao có thể đối xử với tôi như thế ? … tại sao không tin tôi ? … tôi thật sự không có làm, tại sao không tin tôi ? …”

“ Em ghét Vương Vũ Hàn đến thế sao ? … em … không thích hắn chút nào sao ?”

Vương Vũ Hàn thật khó tưởng tượng mình có bao nhiêu nhẫn nại cùng chờ mong câu trả lời của Lăng Tịnh Hy lúc này, trong lòng cô, hắn thật sự là ác ma sao ? không lẽ cô không có chút cảm giác gì với hắn sao ?

“ Thích … ha … thích một ác ma sao ?” – Cô nói nhưng giống như là tự hỏi chính mình, sau đó nhìn hắn, vẻ mặt bị thương.

“ Tại sao tôi phải thích kẻ đã cưỡng đoạt tôi ? … tại sao tôi phải thích kẻ đã chia rẽ tình cảm của tôi và Thiếu Phong ? … tại sao tôi phải thích kẻ đã đẩy tôi cho những kẻ man rợ ấy ? … anh nói đi, tại sao tôi phải thích hắn ?”

Cô nắm chặt cổ áo hắn, nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả áo hắn, Vương Vũ Hàn siết chặt tay, mắt xanh lam nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, hắn có thể thấy rõ sự phẫn nộ, đau lòng, thù hận ở trong đó. – Hắn đã tổn thương cô nhiều đến thế sao ?

Như trút được cơn tức, tâm tình cô lại bình thản như cũ, đột nhiên cô ngẫn đầu nhìn Vương Vũ Hàn chăm chú, đôi tay nhỏ bé lại quấn lấy cổ hắn, nụ cười ngây ngốc lại nở rộ.

Trước nụ cười như thiên thân ấy, Vương Vũ Hàn có chút say, hắn biết khi cười cô sẽ rất đẹp nhưng không nghĩ nụ cười này cũng có một ngày hắn có thể nhìn thấy, mặc dù là vì cô đang say.

“ Anh đẹp trai thật đó nha nếu đi làm Ngu Lang chắc sẽ đắc khách lắm đó.”

Mày hắn nhíu chặt. – ‘ Ngu Lang ? ý cô bảo hắn giống trai bao sao ?”

Nhưng chỉ một giây, mày lại giãn ra. – “ Nếu không phải em say, tôi nhất định sẽ phạt em.”

Lăng Tịnh Hy đang say nên không suy nghĩ nhiều, hai tay ôm lấy mặt hắn nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ thì thầm. – “ Anh có thích tôi không ?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Vương Vũ Hàn cả người cứng đờ, ánh mắt hoài nghi nhìn cô, hắn suy nghĩ một chút, nhìn vào đôi mắt mê ly ấy.

“ Vậy … em có thích tôi không ?”

“ Thích.” – Cô không do dự mà trả lời, không biết phải tác dụng của rượu hay không mà cô có thể nói bình thản như thế ?

Ánh mắt hắn tỏ ra phức tạp, lại nhìn vào Lăng Tịnh Hy.

“ Không phải em yêu Thiếu Phong sao ?”

“ Thiếu Phong ? … Thiếu Phong …” – Cô kêu cái tên đó y như đọc thần chú.

Nước mắt mới khô lại rơi xuống, nụ cười bi thương hiện ra, giọng bất lực.

“ Yêu … yêu rất nhiều … nhưng … tôi không xứng … tôi là kẻ đã bị vấy bẩn, anh nghĩ Thiếu Phong còn muốn tối sao ? ”

Bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, ánh mắt có chút chua xót nhìn cô, nhịn không được, nhẹ nhàng hôn xuống …

Lăng Tịnh Hy càng lúc càng thấy chóng mặt, cổ họng lại khô khan, cô muốn uống nước, tự nhiên có cảm giác môi ươn ướt, cứ tưởng là nước, không ngần ngại đón nhận.

Thấy cô đau lòng khi hắn nhắc đến Vương Thiếu Phong, hắn cứ nhiên có chút khó chịu, nhịn không được muốn hôn cô, không nghĩ cô lại đáp trả lại hắn, dục vọng ẩn nhẫn từ lầu, mặc kệ tất cả, hắn bế bổng cô đi về phía giường lớn.

Môi lại một lần nữa phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô, hắn có thể nếm được vị ngọt của cô cùng men rượu còn vươn lại, tay cũng bắt đầu cởi bỏ những thứ vướng víu của hai người.

Nụ hôn thật sâu cũng dừng lại, mắt hắn sâu thẳm nhìn người con gái dưới thân, giọng trầm thấp.

“ Tịnh Hy, nói … nói em thích tôi.”

Khóe mắt còn đọng vài giọt nước chưa tan, môi đỏ mọng hé mở, mùi hương của rượu từ miệng nàng thổi vào mặt hắn, giọng trong trẻo.

“ Thích anh ? ”

Vương Vũ Hàn nở nụ cười hài lòng, hắn hôn nhẹ lên môi cô, nói tiếp.

“ Vậy ngày mai trở về biệt thự sống cùng tôi, không cho rời đi nữa.”

“ Ưm …” – Lăng Tịnh Hy thấy choáng váng, chỉ đơn thuần kêu một tiếng nhưng lại khiến Vương Vũ Hàn hài lòng.

“ Tịnh Hy, em là của tôi, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không buông tha em … trừ khi tôi chết.”

Lời nói như định đóng cột, mang theo tính bá đạo cùng mệnh lệnh không thể chống lại, một lần nữa hắn lại phủ lên môi cô, không phải nụ hôn cuồng dã, mà là cái hôn nhẹ nhàng như người yêu của nhau vậy.

Trong phòng, cảnh xuân hiện ra, nhiệt khí dần dần tăng lên đến cực điểm …

_______________________________

Sau đêm kích tình, Vương Vũ Hàn cứ thế ôm Lăng Tịnh Hy ngủ cho đến sáng nhưng nói trắng ra cũng hừng đông hắn mới ngừng lại.

Đêm qua, lần đầu tiên hắn mới biết thỏa mãn là như thế nào, dù hắn có đòi hỏi bao nhiêu, Lăng Tịnh Hy cũng không phản kháng, còn rất phối hợp, có thể là do say nên hắn mới thấy được mặt khác của cô … dịu dàng, thuần khiết, cũng có chút ngây ngốc khiến hắn không muốn dừng lại.

Vừa mở mắt ra đã thấy thân thể mềm mại trong lòng khiến hắn lại có phản ứng, tuy hắn có không ít phụ nữ nhưng Lăng Tịnh Hy là người đầu tiên khiến hắn mất không chế.

“ Ưm.” – Lăng Tịnh Hy rên khẽ, người cựa quậy một chút, bàn tay nhỏ bé đặc lên khuôn ngực cường tráng của hắn, dí chặt thân mình vào hắn, vẻ mặt tỏ ra rất dễ chịu.

Vương Vũ Hàn cười khổ, cô không phải đang câu dẫn hắn đấy chứ ?

Bàn tay không an phận bắt đầu vuốt ve tấm lưng trần, lần di chuyển xuống cặp mông trắng mịn, hắn muốn xuống hơn nữa nhưng …

“ Á …” – Lăng Tịnh Hy đột nhiên mở mắt, hét to lên, cô vội lui về phía sau, mắt hung dữ nhìn hắn dò xét.

“ Tỉnh ?” – Giọng nói trầm tĩnh, không chút nổi giận.

Lăng Tịnh Hy nhìn hắn chưa nói được gì thì đầu chợt choáng ván, cô ôm đầu nhăn mặt. Vương Vũ Hàn có chút lo lắng, hắn nhíu mày.

“ Nếu tối qua em chịu uống thuốc giải rượu thì hôm nay sẽ không đau như thế ?”

Lăng Tịnh Hy không nghe vô một chữ, đây chính là hậu quả của việc say rượu nhưng trí nhớ của cô vẫn rõ ràng.

Cô muốn bước xuống giường nhưng tay bị hắn giữ lại.

“ Em nghĩ ngơi đi, tôi bảo dì Phùng nấu canh giải rượu cho em.”

Giọng hắn đầy quan tâm nhưng Lăng Tịnh Hy lại chẳng màng chú ý tới, cô lạnh giọng.

“ Không cần, tôi về nhà tự làm được.”

“ Đêm qua em nói sẽ tiếp tục ở đây, em đã quên ?” – Hắn không vui nói.

“ Không nên tin lời của kẻ say rượu … anh phải là người hiểu rõ mới đúng.”

Tay truyền đến cơn đau nhức, nhìn lại vẻ mặt hắn còn tối hơn đêm 30, có thể thấy cả gân xanh, quanh người tản ra nộ khí chết người.

Cứ nghĩ sẽ bị đánh hay ăn bạt tay nhưng chẳng có gì, đổi lại cơn đau qua đi, mà người trước mặt lại bình thản nở nụ cười yêu mị khiến cô nổi cả da gà.

“ Em nói đúng, không nên tin kẻ say rượu nhưng mà … hành động đêm qua của em, tôi rất hài lòng.”

Cô chớp mắt vô tội nhìn hắn. – “ Thật xin lỗi, khi tôi uống say, ngay cả tôi họ gì tôi cũng không biết … vậy nên, hôm qua chẳng có ấn tượng … Á …”

Xoay người một cái đã nằm dưới thân hắn, cô tức giận hét lớn. – “ Buông ra.”

Vương Vũ Hàn cười tà mị. – “ Em không nhớ ? tôi sẽ làm cho em nhớ ra.”

“ Anh …”

Điện thoại làm gián đoạn cuộc chơi nhưng cũng như hồi chuông cứu mạng Lăng Tịnh Hy, cô đẩy mạnh hắn ra nhưng không được, đành ra vẻ cầu xin.

“ Có thể là ba mẹ tôi gọi, tôi muốn nghe.”

Chỉ một câu đã khiến Vương Vũ Hàn thả cô ngay, tuy khó hiểu nhưng vẫn muốn giữ cái mạng này, cô lấy điện thoại ấn nút nghe ngay.

“ Alo … Tiểu Mẫn ?” – Mới nói một chữ thì bên kia như pháo bắn, làm cô muốn điếc cả tay.

“ Cậu sao vậy ?”

“ … ”

“ OK, mình đến ngay.”

Cô cúp máy nhìn Vương Vũ Hàn. – “ Tiểu Mẫn xảy ra chuyện, tôi phải đến đó ngay.”

Nhảy nhanh xuống giường đến tủ lấy quần áo chạy vào nhà tắm, chỉ khoảng 5 phút là xong, cô đi ra chưa kịp nói đã bị hắn chặn ngang cửa phòng tắm mà hắn … trần như nhộng trước mặt cô.

“ Đợi tôi một chút.” – Hắn đi vào trong đóng cửa lại.

Cô thở hắt ra, còn lâu cô mới chờ hắn. Vội vàng đi thẳng ra cửa. – “ Cạch.”

Mặt cô cứng đờ, cửa đã bị khóa … tên này thật cầm thú mà.

_______________________________

Chiếc Lamborghini Aventador màu đen lướt nhanh trên lộ lớn.

Trong xe, không khí lạnh lẽo đến khó thở, Lăng Tịnh Hy im lặng nhìn phía trước, không biết Gia Tiểu Mẫn bị gì mà khóc sướt mướt trong điện thoại, cô thật lo lắng cho cô bạn này.

“ Về nhà trọ lấy những thứ em cần … dọn về biệt thự đi … đây là lệnh.”

Vương Vũ Hàn đột nhiên lên tiếng, tuy giọng lạnh nhạt nhưng không lạnh lẽo như lúc trước.

“ Khi nào có kết quả thì hãy tính.” – Cô nhàn nhạt nói.

Hắn thở dài nói. – “ Tôi tin em … về biệt thự đi.”

Cô cười mỉa mai. – “ Tin tôi ? … có phải quá muộn rồi không ?”

Tay nắm vô lăng siết chặt, gân xanh cũng nổi lên nhưng hắn im lặng, Lăng Tịnh Hy thấy lạ quay mặt nhìn, chỉ thấy vẻ mặt mệt mỏi chứ không phải phẫn nộ, cô sửng sốt giây lát chưa kịp lên tiếng thì xe đã đến trước cửa nhà trọ.

Không do dự, cô xuống xe thì giật mình khi thấy Dương Nghị đứng đó, vẻ mặt hắn rất khó coi, quần áo không chỉnh tề, tay cầm điếu thuốc hút dỡ nhưng dưới đất thì còn nhiều tàn thuốc hơn cho thấy hắn đã ở đó rất lâu.

“ Sao anh lại ở đây ?” – Cô khó hiểu hỏi.

Dương Nghị gật đầu chào Lăng Tịnh Hy, nhìn thấy Vương Vũ Hàn phía sau đi tới. – “ Vương tiên sinh.”

“ Cậu chưa về tổ chức sao ?” – Hắn nhíu mày hỏi.

Dương Nghị cúi đầu, mặt có chút khó coi nhưng hắn vẫn im lặng.

Lăng Tịnh Hy chẳng có lòng dạ nào hỏi hang, cô đi thẳng lên lầu, ấn chuông cửa nhưng không có ai mở cửa, đợi không được cô đập mạnh cửa.

“ Tiểu Mẫn … là mình … Tịnh Hy đây, cậu mở cửa đi.”

Chỉ một câu đã khiến cánh cửa mở ra, Lăng Tịnh Hy giật mình nhìn người trước mặt, mới có một đêm mà trông Gia Tiểu Mẫn tiều tụy đi hẳn, mắt cũng thâm quần, nước mắt cũng rơi đầy mặt.

“ Tịnh Hy …”

Gia Tiểu Mẫn nhào tới ôm Lăng Tịnh Hy, khóc mỗi lúc một lớn hơn, Lăng Tịnh Hy vỗ lưng an ủi bạn, với tình trạng hiện giờ của Gia Tiểu Mẫn, cô không mong hiểu biết của mình là sự thật nhưng …

“ Tên hỗn đản, đồ xấu xa , anh cút ngay cho tôi …” – Gia Tiểu Mẫn hét lên khi thấy Dương Nghị dưới lầu, đẩy Lăng Tịnh Hy ra, ném một đống giày xuống dưới.

Dương Nghị cùng Vương Vũ Hàn kịp thời tránh được cũng toát mồ hôi, dù bọn họ nhanh cở nào nhưng nhiều chiếc giày cùng bay đến một lượt cũng khó có thể tránh hết.

Vương Vũ Hàn lườm Dương Nghị. – “ Cậu đã làm chuyện tốt gì khiến cho cô ta nổi cơn điên lên vậy ?”

Dương Nghị áy náy im lặng, lại nhìn Gia Tiểu Mẫn, cô nàng nhìn hắn như muốn giết người.

“ Tiểu Mẫn đừng kích động, mình vào trong nói chuyện đi.”

Lăng Tịnh Hy kéo bạn vào phòng, đến khi nhìn thấy đống đồ lộn xộn khắp phòng, cùng với vết máu đỏ trên giường thì cô khẳng định phán đoán của cô đã đúng.

“ Mình phải làm sao đây ? … Tịnh Hy, nói mình biết đi.” – Gia Tiểu Mẫn nức nở.

“ Được rồi, cậu nói mình biết đi, vì sao lại ra đến nông nỗi này ?”

“ Mình không biết, chỉ nhớ tối qua cùng cậu uống rượu … sau đó mình không nhớ gì hết … chỉ biết khi tỉnh dậy thì tên hổn đản đó đã nằm trên giường cùng mình … lúc đó … mình và hắn … không có mặc quần áo … mình … hu hu …”

Gia Tiểu Mẫn lại khóc, Lăng Tịnh Hy ôm bạn vỗ về, sự việc phát sinh ngoài ý muốn, uống say làm loạn đâu phải chỉ mình Gia Tiểu Mẫn.

“ Mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, giờ cậu tính sao ? có muốn hắn chịu trách mhiệm không ?”

Tuy hỏi nhưng lòng cô cũng lo lắng, tên Dương Nghị kia không biết tính tình ra sao ? liệu có chấp nhận hay không ? hay chỉ quăng đại một tấm chi phiếu cho Gia Tiểu Mẫn coi như xong chuyện .

“ Mình không cần, mình chỉ muốn hắn đừng xuất hiện trước mặt mình là được.”

Gia Tiểu Mẫn hix hix, lau đi nước mắt, bình tĩnh nói tiếp.

“ Tên cầm thú đó dù có chịu trách nhiệm, mình cũng không cần, mình ghét hắn … nhưng … Tịnh Hy, cậu nghĩ nếu Tiểu Nam biết được, liệu anh ấy có chấp nhận mình không còn là xử nữ nữa không ?”

“ Nếu một người đàn ông vì cô gái đó không còn tấm thân trong trắng mà không yêu cô gái nữa vậy người đó không đáng để cậu yêu, hơn nữa … Tiểu Mẫn, mười mấy năm nay hắn không hề xuất hiện, cậu nghĩ hắn còn muốn cậu sao ?”

Gia Tiểu Mẫn cúi mặt, vài giọt nước mắt lại rơi xuống, giọng nghẹn ngào.

“ Nhưng … nhưng mình đã hứa rồi.”

Lăng Tịnh Hy thở dài. – “ Được rồi, không nhắc đến hắn nữa, giờ cậu nghĩ ngơi đi, mình xuống lầu giải quyết giúp cậu.”

Cô đỡ Gia Tiểu Mẫn nằm xuống, lấy chăn mới đắp cho cô nàng, quăng cái chăn cũ vào giỏ rác, sau đó đi thẳng xuống lầu.

__________________________

Dưới lầu, Vương Vũ Hàn dựa người vào thân xe, Dương Nghị nghiêm nghị đứng đó, mặt vẫn khó coi như thường.

Thấy Lăng Tịnh Hy đi tới, Dương Nghị có chút lo lắng hỏi.

“ Cô Tịnh Hy, cô ấy sao rồi ?”

“ Anh định thế nào ?” – Cô không trả lời hắn mà hỏi ngược lại.

“ Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” – Hắn dứt khoát.

Không chỉ Lăng Tịnh Hy, ngay cả Vương Vũ Hàn cũng giật mình bởi quyết định của hắn.

Suy nghĩ một chút, cô lắc đầu. – “ Không cần … anh chỉ cần viết một tờ chi phiếu là được, con số sẽ do Tiểu Mẫn quyết định.”

Dương Nghị nhíu mày, Lăng Tịnh Hy nói tiếp.

“ Không phải từ trước đến giờ các anh luôn dùng chi phiếu hay sao ? … Tiểu Mẫn chỉ có một yêu cầu, là anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy, coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra.”

“ Tôi đã nói tôi sẽ chịu trách nhiệm nên …”

“ Anh sẽ cưới cô ấy sao ? hay đem cô ấy về làm tình nhân của anh ? … Dương Nghị, tấm thân trong trắng của người con gái là mạng sống của họ, một khi bị vấy bẩn thì dù cho họ núi vàng núi bạc, họ cũng chẳng cần.”

Cô dùng một lát. – “ Gia Tiểu Mẫn không cần người không yêu cậu ấy chịu trách nhiệm, hơn nữa … cậu ấy còn có “ Thanh mai trúc mã.”, hai người cũng có hôn ước từ nhỏ, chỉ đợi anh ta về cưới là cùng … vì thế, anh hãy xem như đêm qua chỉ là giấc mộng cũng được … tĩnh lại rồi thì quên hết đi.”

Dương Nghị siết chặt tay, nhìn Lăng Tịnh Hy, đôi mắt có chút lạnh lẽo.

“ Đã làm phiền Cô Tịnh Hy.” – Sau đó xoay mặt nhìn Vương Vũ Hàn.

“ Vương tiên sinh, tôi xin phép đi trước.”

Nói xong, hắn đi đến chiếc Lexus LFA màu trắng trước mặt, nhấn ga rời đi.

Dương Nghị đi rồi, Lăng Tịnh Hy cùng đi lên phòng nhưng tay bị giữ lại, cô nhíu mày. – “ Buông ra.”

“ Lên phòng lấy mấy thứ em cần, sau đó cùng tôi về biệt thự.”

Cô hừ lạnh. – “ Đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn lớn nhưng sao trí nhớ lại kém như thế ?”

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút sợ sệt.

“ Vương Vũ Hàn, đợi khi nào có kết quả thì tôi sẽ nghĩ đến việc có cùng anh quay về hay không nhưng … dù đánh chết tôi cũng không muốn cùng anh một chỗ, trở về cái lồng giam đó, anh lại muốn làm gì tôi … hành hạ hay trừng phạt tiếp ?”

Vương Vũ Hàn thoáng qua tia đau xót, cô chán ghét hắn như thế sao ?

“ Em không có lựa chọn … một, theo tôi về … hai ….”

“ Giết ba mẹ tôi sao ?” – Giọng cô nhẹ nhàng chen ngang hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không.

Tay hắn siết chặt, mặt lạnh lùng nhìn cô, hắn không có ý định đó, hắn chỉ muốn nói sự lựa chọn thứ hai là hắn sẽ dọn đến đây nhưng cô lại nói như thế …

“ Nói là lựa chọn nhưng cũng chẳng khác gì ép buộc.” – Cô nhìn hắn, nhỏ giọng.

“ Anh yên tâm, tôi là đứa con có hiếu nên sẽ không để ba mẹ mình chết pahỉ chết oan, đương nhiên … tôi sẽ theo anh về nhưng anh nên nhớ cho kỹ … Lăng Tịnh Hy tôi, đời này kiếp này vĩnh viễn cũng hận anh, đến chết cũng không tha thứ cho anh.”

Cô lạnh lùng quay đi nên không kịp thấy vẻ bi thương trên mặt hắn.

Vương Vũ Hàn nhìn bóng dáng cô khuất dần, lòng chợt đau nhói.

Hận hắn đến thế sao ? … Chết tiệt …

Mắng nhẹ một tiếng, không hiểu sao lúc này hắn lại thấy khó chịu đến cực điểm, là vì lời nói của cô, là vì sự hờ hững cùng vẻ mặt lạnh lùng của cô đối với hắn.

Tự nhiên hắn muốn thời gian đêm qua có thể trở lại, lúc đó cô như một đứa trẻ nhu thuận ở bên hắn, cười với hắn, còn nói thích hắn ….

“ Vương Vũ Hàn, mày điên rồi sao ?”

Tự nói với chính mình, vì sao lại mong cô đến thế ? … cảm giác này khiến hắn có chút sợ hãi … Sợ hãi ? lần đầu hắn dùng hai từ này để hình dung đối với một người phụ nữ mà cô đối với hắn không phải là món đồ chơi sao ?

Tâm tình hắn thật phức tạp, rốt cuộc Lăng Tịnh Hy là gì với hắn ? là món đồ chơi ? là tình nhân hay là … không lẽ hắn thật sự động tâm ?

Lấy một điếu thuốc, hắn hít một hơi sâu, mắt nhìn lên lầu hai.

“ Tịnh Hy, tôi phải làm gì với em đây ?”