Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 45: Ra ngoài



Cố Diễm cùng Dương Sóc đương nhiên sẽ không đi trông nom thiếu niên vặn vẹo kia, sau khi ôm ấp, Cố Diễm mang Dương Sóc về phòng. Nơi này, là thiếu niên kỳ lạ kia mang y đến, chỗ ở đương nhiên cũng là đối phương tìm.

Đưa Dương Sóc về phòng y, hai người đơn giản rửa mặt liền lên giường.

Chui vào trong chăn ấm, Dương Sóc ôm cả người Cố Diễm vào ngực mình, Cố Diễm dịu ngoan vô cùng.

Tâm cùng tâm kề sát nhau, thân thể cũng như vậy. Đầu hai người dựa vào nhau, gắn bó lẫn nhau kề cận bên nhau.

Đêm dần khuya, hai người nhẹ nhàng nói chuyện, Dương Sóc kể lại chuyện phát sinh mấy ngày nay.

Những việc Cố Diễm trải qua kia, Dương Sóc mặc dù trông thấy, nhưng vẫn muốn nghe đối phương nói, Cố Diễm cũng không khiến hắn thất vọng, nói kỹ càng từng chút một.

Vết thương trên người Cố Diễm không ít, Dương Sóc thương tiếc hôn lên từng điểm.

Thân mật như vậy sau tận thế là chuyện cực kỳ không dễ dàng, mặc dù cũng không đại biểu là sẽ không nguy hiểm, nhưng mà, dưới loại tình huống này, cái gì cũng đều có thể buông thả để sau này giải quyết, cho nên, chuyện gì cũng đừng nghĩ thì tốt hơn.

Đêm dài, mọi người thiếp đi, buổi tối này tương đối yên tĩnh.

Sáng ngày hôm sau mấy người dậy thật sớm, tiếng địa phương của những người dân xung quanh tương tự như người cổ đại, thật đúng là không dễ dàng nghe hiểu, bọn người Cố Diễm nghe rất cố sức, mặc dù còn có thiếu niên làm máy thông dịch, nhưng kết quả cũng không tốt hơn chỗ nào.

Sau khi ăn xong điểm tâm, bọn người Cố Diễm ngồi cùng nhau mở cuộc họp. Trọng điểm thảo luận đương nhiên là kế tiếp phải đi như thế nào. Có điều vấn đề này mọi người không xoắn xuýt quá lâu, bởi vì cửa phòng bọn họ bị người gõ.

Mà gõ cửa là thiếu niên kia, đối phương có chút hưng phấn dùng tay chỉ ra ngoài phòng rồi nói với bọn họ, “Các anh lại có bạn bè đến tìm kìa.”

Bạn bè? Bọn người Dương Sóc có chút sững sờ, sau đó, mấy người đều đi ra ngoài, thời điểm nhìn thấy Chu Châu mặt mày Dương Sóc thoáng cong cong, mỉm cười. Người này, không ngờ tiến vào đây, không tệ.

Chu Châu thấy Dương Sóc mặt mày cũng cong cong.

So với kích động ngày hôm qua đương nhiên là không đáng nói tới, cho nên cũng không có hình ảnh ôm lấy nhau. A… kỳ thực cũng không phải là không có, chẳng qua là người ôm kia…

“A! Phi Tuyết!” Liễu Phi Dương luôn luôn là người tỉnh táo, nhưng biểu hiện lúc này của anh ta thế nào cũng không có quan hệ với hai chữ “tỉnh táo”.

Anh ta vốn đứng phía sau Trương Quân, vài người khi đó cũng đi ra sau, người đầu tiên anh ta trông thấy cũng là Chu Châu, đối với người này, anh ta đương nhiên biết rõ.

Vốn không muốn “tham gia náo nhiệt”, nhưng thật không ngờ khóe mắt thoáng liếc qua người phía sau Chu Châu.

Người kia, là người anh trai bản thân lo lắng hồi lâu!

Từ sau khi tận thế đến, anh ta không lúc nào không lo lắng cho anh trai cùng bản thân lạc mất nhau này, anh ta thật không ngờ bọn họ còn có thể gặp lại, hơn nữa còn ở nơi này, dùng phương thức như vậy!

Cho nên, anh ta có thể không kích động sao?

Liễu Phi Dương kích động trực tiếp chạy tới muốn ôm lấy anh trai mình, nhưng mà, thời điểm đến gần anh trai nhà mình anh ta liền cứng rắn ngừng lại. Bởi… chàng trai đối diện này mặc dù có gương mặt của anh trai nhưng biểu tình lại quá lạnh lẽo, băng hàn hết mức, thần sắc khi nhìn mình không có chút sắc thái mừng rỡ nào.

Vì vậy, Liễu Phi Dương mạnh dừng bước.

Mà Trương Quân bị phản ứng của Liễu Phi Dương khiến cho sợ hết hồn, mặc dù cậu ta cùng Phi Dương ở bên nhau, nhưng cũng không nhận ra anh trai đối phương, chưa từng gặp qua, cho nên lúc này đối phương đột nhiên xông ra cậu ta có thể không giật mình sao?

Mà một khắc sau, mặc dù Trương Quân có ngốc cũng cảm giác được khác thường.

Liễu Phi Dương tìm được anh trai mình, rất kích động, chuyện này không sai. Nhưng vì sao phản ứng của đối phương cùng đứa em trai Phi Dương chênh lệch nhiều như vậy?

Dương Sóc cùng Cố Diễm liếc nhau một cái, cũng thấy rất bất ngờ.

Người này, là Liễu Phi Tuyết? Anh trai Liễu Phi Dương? Tại sao y lại đi cùng Chu Châu?

Hơn nữa, tuyệt đối không phải ảo giác của bọn họ, chàng trai này khiến người ta cảm thấy rất nguy hiểm!

Híp híp mắt, Dương Sóc không dấu vết đi vài bước về phía Liễu Phi Dương, sau đó kéo đối phương một cái.

Liễu Phi Dương có chút luống cuống quay đầu, “Dương Sóc…”

Anh trai nhà mình làm sao thế? Vì sao kỳ quái như vậy.

Sắc mặt Chu Châu chợt biến đổi, gương mặt này cùng khuôn mặt trong mộng không đồng dạng, nhưng mà cảm giác giống như nhau, trước kia hắn cũng không suy nghĩ nhiều, thẳng đến khi Liễu Phi Dương gọi người kia là anh trai.

Nếu như nói người này cũng giống như mình, đi tới nơi này đều là ngoài ý muốn, bởi bọn họ đã tồn tại trong thời gian quá dài, như vậy, bản thân bởi nguyên nhân không gian cùng bản thể thực vật, hiện thân thể này là chính mình. Vậy điều gì khiến mình cảm thấy vô cùng quen thuộc với chàng trai kia?

Thứ người này dùng, rất có thể không phải gương mặt cùng thân thể của chính y!

“Anh ta là anh trai cậu Liễu Phi tuyết?” Dương Sóc mặc dù hỏi Liễu Phi Dương, nhưng lại nhìn chàng trai sau lưng Chu Châu, đầu tiên hắn cũng chú ý tới nốt lệ chí đỏ tươi kia, dường như bất luận người nào gặp chàng trai này thứ đầu tiên chú ý cũng sẽ là nốt lệ chí trên mặt y.

Chu Châu cũng nhìn về phía chàng trai, nhưng thần sắc khó hiểu.

Chàng trai rốt cục mở miệng, giọng nói lạnh như băng, “Ta không phải anh ngươi, anh ngươi đã chết rồi.”

Sắc mặt Liễu Phi Dương lập tức cuồng biến, nét mặt những người khác cũng hơi thay đổi.

Trong lòng Chu Châu thở dài, quả nhiên là như vậy… cho rằng còn có một tia hy vọng, hiện tại thì không rồi.

Bờ môi Liễu Phi Dương có chút run rẩy, ánh mắt lại có chút phân nộ.

“Anh tôi làm sao lại chết? Là bởi vì anh?” Người này hiện tại đúng là dùng mặt của anh trai!

Chàng trai cười nhạo, “Thời điểm ta mượn thân thể hắn thì hắn đã chết, trên thực tế nếu như ta không dùng tới như vậy hiện tại hắn đã trong bụng thây ma rồi.”

Sắc mặt Liễu Phi Dương tái đi, “Anh… anh nói cái gì…”

Chu Châu thở dài, nói thật nhỏ: “Ta dám cam đoan, anh ta khinh thường nói dối.”

Không phải là sẽ không, là khinh thường, cả hai khái niệm chênh lệch rất nhiều.

Dương Sóc nhìn về phía Chu Châu, chợt có chút hiểu được, hắn nhẹ nhàng nói: “Kết giới này…”

“Là ta làm.” Chàng trai vô cùng thoải mái thừa nhận, hoàn toàn không để tâm chuyện này bị bọn Dương Sóc biết rõ thì sẽ như thế nào, nét mặt y vô cùng bình tĩnh.

Dương Sóc nheo lại mắt, đôi con ngươi Cố Diễm tức thì lạnh xuống, Trương Quân ngẩn người, vẻ mặt Liễu Phi Dương phức tạp.

Thiếu niên chớp mắt nhìn, mặc dù cảm thấy bầu không khí bên này quỷ dị, nhưng vẫn bu lại.

“Các anh làm sao vậy? Đều ở bên ngoài nói chuyện làm gì? Có thể vào nhà mà!:

Âm thanh thiến niên khiến tất cả mọi người nhìn về phía cậu ta, trong đó, chàng trai cũng nhìn về phía đó.

Mà thiếu niên vốn không có gì sợ hãi khi nhìn thấy chàng trai chợt rụt lại, bộ dáng kia, như là trông thấy thứ gì rất kinh khủng vậy.

Cố Diễm chú ý tới phản ứng kia của thiếu niên, trong lòng lướt qua cái gì. Đồng thời suy tư về nguồn gốc thiếu niên này, quan hệ với kết giới cùng chàng trai.

Chàng trai cất bước về phía thiếu niên, thiếu niên tiếp tục vừa co vừa lui lại, chàng trai chỉ lạnh lùng nói hai chữ. “Trở về.” Lập tức, thiếu niên mở ra bước chân chạy ra ngoài, mà phương hướng kia… rõ ràng là rừng rậm!

Mấy người đều ngẩn người vì cử động của thiếu niên.

Dương Sóc nhìn về phía Chu Châu, “Xảy ra chuyện gì?”

Chu Châu cười khổ lắc đầu, nếu hắn biết rõ thì tốt rồi. Lại nói, thiếu niên kia hắn cũng không biết!

Sau khi thiếu niên chạy đi, chàng trai quay trở về, vẫn là đến sau lưng Chu Châu.

Chu Châu nghĩ nghĩ, hỏi: “Người thiếu niên kia… là ai vậy?”

“Hẳn là người bên kia rừng rậm.” Giọng điệu chàng trai rất đạm mạc.

“Hẳn là bên kia? Dương Sóc nhướn mày, “Không biết ngài đây là ai?”

Chàng trai kéo khóe miệng lộ ra một cái không tính là cười, “Chủ nhân nơi này.”

“Như vậy, thả chúng tôi ra ngoài, ngài có điều kiện gì?” Dương Sóc thẳng thắn hỏi.

“Ta cần tìm một vài thứ, về sau ta sẽ cùng hành động với các ngươi. Các ngươi phụ trách tìm hiểu tin tức là được rồi.” Chàng trai nhàn nhạt nói xong, không giống như là bàn bạc điều kiện mà giống như đơn giản thông báo cho biết.

Chân mày Dương Sóc hung hăng nhíu một cái, bản năng muốn cự tuyệt chàng trai nguy hiểm như vậy đi theo, nhưng mà…

Nhìn chung quanh, được rồi, hắn hiện còn trong tay người ta, không có người này, sợ là rất khó ra ngoài.

Chủ yếu là… hắn liếc nhìn Chu Châu, đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy, tròng mắt Chu Châu đều muốn dính trên người đối phương rồi! Cho nên, nếu không đáp ứng? Điều kiện ở các phương diện đều không cho phép đi?

Tâm lý âm thầm thở dài, Dương Sóc không có ý định nói thêm gì nữa.

Sau khi có quyết định, kế tiếp muốn làm cái gì cũng không cần suy xét nữa rồi.

Chàng trai gần như là phất tay liền mang bọn họ rời khỏi nơi đó, mà cũng khi đó mấy người mới biết danh tự đối phương. Tàng Thanh. Có điều chàng trai nói cái tên Tàng Thanh này đã là quá khứ, lúc này đây, y gọi là Liễu Phi Tuyết.

Liễu Phi Dương thật không hy vọng người này dùng tên anh trai, nhưng người ta mạnh hơn mình, hơn nữa từ đáy lòng anh ta không muốn anh trai mình cứ như vậy biến mất, sau, liền cam chịu đối phương sử dụng tên anh trai.

Kết giới không còn, được lợi đương nhiên là rất nhiều người.

Trùng hợp là, bọn người Trình Viễn vừa vặn đều trong số đó, thì ra bọn họ đã hợp tác thu được hai khối ngọc kia, hiện đang tập kết lực lượng oanh kích kết giới, nghĩ biện pháp ra ngoài.

Bên ngoài, mấy ngày qua cũng phát sinh rất nhiều chuyện, chuyện lớn là, lão đại hai phe đông tây kia chết rồi, sau đó hỗn loạn triệt để, trong lúc hỗn loạn, ngọc bội rơi vào tay bọn Trình Viễn.

Trình Viễn cùng bọn người Hồ Lâm mỗi bên một khối, đây là lúc trước đã sớm hiệp thương tốt.

Cố Diễm cùng Dương Sóc xuất hiện khiến tất cả mọi người há hốc mồm, phương thức xuất hiện này cũng quá rung động đi?

Vốn tưởng rằng phải chờ đợi người khác đến cứu, hiện khen ngược, người ta bản lĩnh tự mình ra ngoài, hơn nữa nhìn ra được, kết giới không còn nhất định là do người ta ở bên trong làm gì đó! Bằng không, nếu muốn phá kết giới, khó! Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn người Trình Viễn cao hứng đi lên nghênh đón.

Có điều hiện không phải thời điểm ôn chuyện cũ, mặc dù không có kết giới, nhưng có thây ma.

Cho nên, mọi người lại lâm vào chiến đấu, lúc này đây, điên cuồng rất nhiều, bởi đường có thể đi rồi!

Không bao lâu, chiến đấu tạm thời kết thúc một giai đoạn. Bọn người Cố Diễm tức thì trực tiếp rời đi.

Muốn đến thành phố J còn cần không ít thời gian!

Đội viên một lần nữa phân phối lại, bọn người Trình Viễn vẫn là tiểu đội riêng, mà bọn Dương Sóc bên này có thêm một Liễu Phi Tuyết. Thêm một người như vậy, bầu không khí nhất thời biến đổi lớn.

Liễu Phi Tuyết thật không thẹn với cái tên này, Phi Tuyết, vô cùng lạnh. Có y, không khí đều lạnh, lái xe Trương Quân, lái phụ là Liễu Phi Dương, đằng sau gia tăng một loạt chỗ ngồi, phân biệt song song ngồi trước là Cố Diễm, Dương Sóc, tiếp đó là Chu Châu và Liễu Phi Tuyết. Có điều mặc dù có ngăn cách, nhưng bởi cùng một chiếc xe, cho nên vẫn là khó tránh ảnh hưởng toàn bộ không gian!

Trên đường lớn, lái xe Trương Quân có chút run tay, cậu ta sao lại cảm thấy… hiện tại tài xế khổ bức thực sự là càng ngày càng khó làm đúng không? Khí tràng ông anh vợ đột nhiên xuất hiện này cũng quá cường đại đi! Cường đại đến nỗi khiến người ta tan vỡ!

Mà Liễu Phi Dương cau mày, không dấu vết ngẫu nhiên xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn đằng sau…