Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 16: Cảm giác không đúng



Nhưng mà, cho dù thời kỳ khác biệt, trước tận thế là “nhân vật nhỏ” thì hiện tại cũng chẳng phải nhân vật lớn gì, vẻ mặt Cố Diễm vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí là hoàn toàn không để vào mắt.

“Chào anh.” Mặc dù nói lời chào hỏi, nhưng cái loại khí thế bẩm sinh của người phía trên khiến kẻ khác cảm thấy áp lực không nhỏ.

Người dẫn đầu kia cũng không trông thấy bọn người Cố Diễm động thủ, không biết bọn họ có dị năng hay không, nhưng bên trong cửa hàng này không gặp phải thây ma là sự thật, nơi này trừ bọn Cố Diễm cũng không có những người khác, thây ma không phải do bọn họ giải quyết thì còn ai vào đây?

Khi trước tận thế vị Cố tổng này đã rất lợi hại, như vậy hiện tại… gã không cho rằng đối phương sẽ yếu!

Nghĩ thế, nụ cười trên mặt người dẫn đầu kia thêm vài phần chân thành, “Cố tổng, nơi này rất nhiều xe, Cố tổng vừa ý chiếc nào xin mời chọn trước.”

Ngược lại khá thức thời, ánh mắt Dương Sóc hơi lóe lóe, mỉm cười mở miệng, “Ha ha, tôi tên Dương Sóc, danh tính người anh em đây là?”

Cố Diễm lạnh nhạt, hiện tại có người mở miệng, người dẫn đầu kia tự nhiên vui mừng, “Ha ha, tôi là Trình Viễn, anh Dương Sóc vui lòng gọi tôi lão Trình là được.”

“Ha ha… Vậy tôi gọi anh là anh Trình nhé. Không biết anh Trình đây là có ý định đi nơi nào?”

“Điều này còn chưa biết, thế đạo hiện tại loạn như vậy, cũng không biết đến đâu mới an toàn, chỉ có thể trước đi một bước nhìn một bước… Không biết tình huống chính phủ bên kia thê nào rồi?”

“Nhìn anh Trình cũng Cố tổng chúng tôi có quen biết… Hẳn anh Trình cũng là người thành phố J?”

“Đúng thế!” Trình Viễn gật đầu, “Nếu không phải về nhà thăm người thân, hiện tại tôi vẫn còn ở thành phố J! Cố tổng cũng muốn đi thành phố J sao?”

“Đúng vậy.” Dương Sóc thở dài, “Anh cũng biết tình huống của Cố tổng, chúng tôi nhất định phải trở về, người thân Cố tổng đều ở đó, hơn nữa ở thành thị chúng tôi quen thuộc so với ở bên ngoài vẫn tốt hơn.”

Trình Viễn trầm ngâm một chút, cuối cùng nói: “Cố tổng, chúng tôi đều là người làm việc dưới tay kẻ khác, Trình Viễn tôi là một người thô lỗ, bốn người đằng sau tôi đều là đồng hương tương đối tốt, chúng tôi cũng không có chỗ để đi, nếu Cố tổng không chê, chúng tôi liền đi theo Cố tổng!”

Điều này… Dương Sóc ngược lại hơi chút kinh ngạc. Hắn bắt chuyện với người này xác thực là có lòng muốn hợp tác, bởi vì Trình Viễn này thoạt nhìn không yếu, trước khi tận thế còn làm vệ sỹ, quan trọng nhất là hắn cảm thấy tâm địa người này không xấu, dù làm đồng minh cũng chấp nhận được, có điều còn cần thời gian khảo nghiệm. Nhưng hắn không nghĩ tới đối phương sẽ nói thẳng ra lời muốn theo bọn họ…

Người này không phải không biết câu đi theo kia có nghĩa gì… Có thể nói thật sự là “làm việc dưới tay kẻ khác”…

Dương Sóc có chút xúc động liền nói: “Anh Trình, ra ngoài nhờ bạn bè, thực không dám giấu, chúng tôi cũng đều đi theo Cố tổng, tin tưởng Cố tổng có thể mang chúng tôi trở lại thành phố J, nơi đó, tôi tin Cố gia nhất định sẽ không sụp đổ! Nếu anh Trình thật lòng muốn theo Cố tổng chúng tôi, như vậy chúng ta sau này sẽ thành đồng đội rồi!”

“Tốt! Đồng đội tốt nhất! Ha ha!” Trình Viễn cười nói, “Tôi Trình Viễn cam đoan tại đây, Trình Viễn tôi cùng mấy anh em đối với Cố tổng sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó, tuyệt đối không kéo chân sau mọi người!”

Trước tận thế, kỳ thực gã rất khát vọng có thể làm việc ở tập đoàn của Cố gia, mặc dù hiện tại là tận thế, nhưng mà… gã tin bằng năng lực Cố Diễm, chắc chắn sẽ không lăn lộn không nỗi trong tận thế, ván cược này, gã lựa chọn đánh xuống rồi!

Ăn nhịp với nhau, nhân số trong đội lần nữa tăng lên, bọn người Dương Sóc bắt đầu chọn xe.

Cuối cùng, bọn Dương Sóc chọn một chiếc Hummer vỏ ngoài xem như khá kiên cố, bên phía Trình Viễn cũng có năm người, chọn một chiếc xe việt dã, chẳng qua dầu ở nơi này không nhiều lắm, mặc dù từ chiếc xe khác rút ra cũng vẫn khá ít. Vì vậy, nhiệm vụ kế tiếp của bọn họ chính là tìm dầu, cùng với thu gom thêm vật tư.

Bọn người Dương Sóc có vật tư khá đầy đủ, nhưng còn xa mới đủ, cho nên cũng cần thu gom thêm.

Trước khi lên xe Trình Viễn giới thiệu đội viên với bọn họ.

Bốn người khác, ba người là anh em, Đổng Dương Thanh, Đổng Dương Hiền, Đổng Dương Vũ, còn người thanh niên nịnh nọt kia tên Phương Quốc, là dị năng giả hệ thủy.

Ba anh em Đổng Dương Thanh cũng đều sở hữu dị năng, hơn nữa tất cả đều là hệ phong.

Về phần Trình Viễn, gã là dị năng hệ hỏa, tổ hợp lửa cùng gió, khi đối phó thây ma hiệu quả rất không tệ.

Năm người này gia nhập có thể nói là một trợ lực lớn… Như vậy tin rằng tương lai an toàn của bọn họ càng thêm được bảo đảm.

Không thể không nói, thời điểm rời khỏi cửa hàng Trương Quân bị một thây ma đột nhiên lao tới hù dọa, lúc này, bọn Dương Sóc cách cậu ta hơi xa, không thể cứu viện kịp, vì vậy thời khắc nguy hiểm Trương Quân dùng dị năng tự cứu mình, cũng là hệ hỏa! Vui mừng đến nỗi răng cũng muốn rơi xuống.

Lý Viện nhìn thực lực tiểu đội tăng mạnh mà ánh mắt lóe lên, thời điểm trên đường giải quyết thây ma cũng “bùng nổ” dị năng… quả nhiên là dị năng tốc độ!

Nếu không phải dị năng tốc độ, một cô gái cũng không thể trong bầy thây ma mà giữ quần áo sạch sẽ được…

10 người, chỉ có Liễu Phi Dương không sở hữu dị năng, anh ta có chút mất mát, có điều có tên ngốc Trương Quân ở đó, tâm tình mất mát của anh ta làm sao cũng không thể duy trì được lâu.

Hai chiếc xe rất nhanh đến trạm xăng dầu gần nhất, sau khi xuống xe, mười người tập hợp lại với nhau.

Trình Viễn khẽ nhíu nhíu mày, “Nơi này thật rối loạn!”

Đúng vậy, một thùng dầu trong đó bị lật ngang… Hơn nữa thây ma phiêu đãng, bên kia vậy mà cũng có ba chiếc xe ngừng lại, nhìn ra trong xe có người, nhưng không có ai đi qua. Là sợ hãi không dám xuống đi?

“A, có người, có người rồi.” Trong ba chiếc xe có một chiếc cửa sau được cẩn thận từng li từng tý mở ra, sau đó một người phụ nữ từ trong xe đi qua, trong tay người phụ nữ còn ôm một bé gái bốn năm tuổi.

“Các anh nhanh giải quyết những thây ma kia đi, thật đáng sợ, chúng tôi cũng không dám cố gắng đi qua!”

Khóe miệng Trình Viễn giật giật, “Người đàn bà này là lính nhà trời hả? Cô ta cho rằng mình là tổng thống một nước chắc, nên người khác cần phải thay cô ta giải quyết thây ma!”

“Dù cô ta là tổng thống một nước, cái thế đạo này cũng không ai nghe lời cô ta đâu?” Phương Quốc nói.

Dương Sóc nhàn nhạt cười cười, “Anh Trình không cần để ý tới… Chúng ta chia nhau hành động, ngoại trừ cho nhiên liệu của xe đạt mức tối đa thì bên ngoài nên chuẩn bị thêm mấy thùng, muốn trở về không thể thiếu dầu.”

“Ừ, chúng tôi qua bên kia.” Trình Viễn chỉ một phương hướng.

Dương Sóc gật đầu, “Được, chúng tôi ở bên này là được… Xong việc liền tập hợp.”

Trình Viễn không nói thêm nữa, mấy người cùng gã chạy đến bình xăng bên phải phía trước, tổ hợp phong hỏa tạo thành một kết quả rất rực rõ tươi đẹp, thây ma được giải quyết vô cùng nhanh.

Người trong hai chiếc xe bên kia cũng chạy qua, hướng tới phía bọn Trình Viễn, bao gồm cả người phụ nữ ôm đứa nhỏ cùng với gã đàn ông trẻ tuổi ngồi ghế lái.

Mà Dương Sóc bên này, Trương Quân cùng Phi Dương cũng nhanh chóng hành động, Cố Diễm yểm hộ, Trương Quân cùng Dương Sóc công kích, Lý Viện với Phi Dương tìm thùng rót dầu… phối hợp xem như không tệ.

Bỗng dưng, Cố Diễm biến sắc, một phát bắt lấy Dương Sóc đang muốn chạy về phía bình xăng bên kia.

Dương Sóc kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Diễm, “Cố Diễm? Làm sao vậy?”

Cố Diễm cau mày, mắt nhìn chung quanh, cánh môi hơi nhếch lên, “Không biết vì sao… cảm giác có chút không đúng…”