Tra Công Đến Chết Đều Cho Rằng Ta Là Bạch Liên Hoa

Chương 19: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (19)



【 Kiểm tra đo lường nhận thấy tinh thần Đàm Đào dao động quá lớn 】

【 Điên rồi? 】 Tạ Mộc dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh sắc hiện lên khi xe lướt nhanh qua, môi hơi cong lên.

【Để y điên đi, dù sao điên không đến trên đầu anh. 】

Bạc Khâm lái xe, chỉ cần nhớ đến vừa rồi mặt thanh niên sắc lạnh đối diện Đàm Đào, trong lòng liền từng đợt vui sướng, hắn nhịn không được liếc mắt một cái nhìn người yêu nhỏ đang dựa vào cửa sổ xe.

Cậu hơi nhắm hai mắt, trên môi cười lên rất đẹp, hình như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Mà Bạc Khâm, sẽ giúp giấc mộng đẹp này của cậu mãi tiếp tục.

***

Sau khi xem qua bác sĩ tâm lý, thanh niên bắt đầu dựa theo lời bác sĩ nói, ở trong hoa viên đi dạo, ăn đồ ăn mình thích, bình thường xem TV để thả lỏng.

Cuối cùng quan trọng nhất, trước khi ngủ viết nhật ký.

Tạ Mộc ngay từ đầu viết vẫn là có chút cẩn thận, viết mình hôm nay ăn cái gì, chơi cái gì, sau đó phát hiện Bạc Khâm đối nhật ký của mình một chút hứng thú cũng không có, cũng chưa từng hỏi mật mã của cậu là cái gì, dần dần cũng bắt đầu viết thêm một chút những việc khác vào.

Bạc Khâm đúng thật là biểu hiện không có hứng thú đối với sổ nhật ký của Tạ Mộc, hắn thậm chí chủ động nhắc tới để Tạ Mộc đem cái sổ mật mã này đặt ở trong ngăn kéo khóa lại, tuy rằng là lời nói đùa giỡn, nhưng cũng thành công làm thanh niên thả lỏng cảnh giác.

Ở trong lòng Tạ Mộc, Bạc Khâm khinh thường làm ra chuyện nhìn lén nhật ký này, cậu thậm chí lúc trước vì mình sinh ra phòng bị Bạc Khâm mà cảm thấy hổ thẹn.

Bên trên, là những gì Bạc Khâm nhìn thấy ở trong sổ nhật ký của Tạ Mộc. =))))))

Mỗi khi thanh niên chậm rãi ra cửa dạo quanh, người đàn ông vốn dĩ đang ở thư phòng làm việc liền sẽ bình thản ung dung đi đến trước cuốn sổ mật mã của cậu, thuần thục nhập mật mã, xem người yêu nhỏ của hắn lại viết cái gì.

Cho dù chỉ là ít việc lông gà vỏ tỏi, cùng với sáng sớm ăn nhiều một quả trứng gà, chỉ cần nghĩ đến đây là người yêu mình viết, Bạc Khâm cũng sẽ xem đến ngon ngọt.

Tạ Mộc đã viết nhật ký được mười ngày, trừ bỏ ba ngày đầu, về sau đều viết thêm tâm tình.

Bạc Khâm giống như đang thưởng thức đồ ăn trân quý mà không nỡ chỉ đành ăn một nửa, mỗi lần trước khi xem trang mới nhất đều phải đem những ngày trước đọc lại một lần.

【 Hôm nay ăn bột viên củ sen, rất ngon. 】

Chữ viết của thanh niên rất thanh tú, giống như con người của cậu vậy, mỗi một chữ viết xuống đều nghiêm túc, ngay ngay ngắn ngắn.

【 Hôm nay mưa nhỏ, cầm ô đi hoa viên xem cá, con màu đỏ sinh động nhất cũng đẹp nhất, đem thức ăn cho cá đều cho chúng ăn, đáng tiếc cá màu đỏ quá ít, nhìn cứ cảm thấy chúng nó rất cô đơn. 】

Tuy rằng đã sớm xem qua một lần, nhưng lật đến trang sau, sau khi nhìn thấy nội dung trên giấy, người đàn ông anh tuấn vẫn là nhịn không được môi cong lên, cười đầy yêu chiều.

【 Hôm nay đột nhiên phát hiện thì ra trong hồ có rất nhiều cá màu đỏ, lần trước không thấy được có thể là chúng trốn đi rồi, bộ dáng chúng nó bơi qua bơi lại thật là đẹp mắt a, lại đem thức cho chúng ăn, nhìn chúng nó ăn xong thật vui vẻ. 】

Chỉ cần nhìn những chữ này, Bạc Khâm có thể tưởng tượng ra thời điểm thanh niên viết nhất định ngồi đoan chính, trên gò má trắng nõn xinh đẹp tràn đầy vui sướng, đôi môi xinh đẹp sẽ hơi cong lên, cậu luôn là dễ dỗ như vậy.

Cũng không uổng phí hắn hơn nửa đêm gọi người đổ hơn 300 con cá chép đỏ vào trong hồ nước.

Xem xong ba ngày trước, lúc sau, có thể là Tạ Mộc phát hiện người yêu mình không có ý muốn xem nhật ký, không còn viết hôm nay ăn cái gì, chơi cái gì, mà là đổi thành nhật ký tâm tình.

【 Hôm nay Bạc Khâm cố ý dời công việc về nhà cùng với tôi, tôi biết tôi không nên chậm trễ thời gian của anh ấy, nhưng mà anh ấy chỉ là ngồi ở cạnh tôi, lòng tôi lại sẽ đặc biệt vui vẻ, thật muốn cả đời đều như vậy. 】

【 Hôm nay tôi làm khổ qua, Bạc Khâm ăn rất vui vẻ, còn khen tôi giỏi, thật vui. 】

【 Bạc Khâm tối hôm qua thức đêm tới tận khuya mới ngủ, tôi biết anh ấy là vì muốn giành ra thời gian ở cạnh tôi mới phải xử lý công việc như vậy, nói với anh ấy tôi không cần người ở cạnh, một người cũng có thể khôi phục thật tốt, nhưng là anh ấy nói tôi mới là quan trọng nhất.

Thật sự rất vui, giống như đang nằm mơ a, trước kia, tôi vì sao lại cảm thấy Bạc Khâm kỳ thật căn bản không quan tâm tôi chứ, anh ấy rõ ràng rất yêu tôi, còn may lúc ấy không có nói cho anh ấy, bằng không anh ấy khẳng định rất đau lòng. 】

【 Sáng sớm hôm nay tôi lại đi tìm anh ấy, anh ấy ngủ rất sâu, tôi không nhịn được, lặng lẽ vẽ lại, nhưng vẽ không tốt, không dám cho anh ấy xem, tôi muốn giấu đi, về sau khi nhớ Bạc Khâm, lại lấy ra nhìn.

Đột nhiên nhớ tới, trước khi sinh bệnh tôi dấu rất nhiều bức vẽ anh ấy, sau khi hôn mê cũng không lạc đi nơi đâu, những cái đó đều là tôi âm thầm vẽ, vứt đi thì thật đúng là có chút tiếc nuối, nếu có thể tìm về thì tốt rồi. 】

Trang giấy này bên trong có kẹp một tờ giấy vẽ, người đàn ông vươn bàn tay thon dài mở ra, nhìn mình bên trong, lộ ra một cái cười nhạt.

Tạ Mộc vẫn luôn đều rất thích vẽ tranh, nhưng em ấy tự nhận chính mình vẽ không đẹp, trước nay cũng không chịu cho hắn xem là vẽ cái gì, thật không nghĩ tới, thì ra em ấy vẫn luôn vẽ hắn.

Hắn cẩn thận đem tờ giấy vẽ một lần nữa gấp lại, dựa theo nếp gấp ban đầu mà làm, đặt lại đúng vị trí cũ, lại tiếp tục đọc tiếp.

Một đường đọc thẳng đến ngày cuối cùng, trên giấy là nét bút thanh tú của thanh niên.

【 Bạc Khâm thật sự rất vất vả, tôi học được ở trên mạng canh bổ thân, chờ đến ngày mai lại làm cho anh ấy ăn.

Mấy ngày nay kỳ thật vẫn luôn muốn hỏi anh ấy một việc, nhưng là mỗi lần nhìn bộ dáng mỏi mệt của anh ấy, lại không muốn phiền anh ấy, nhưng mà...... Aizz......】

Hai chữ nhưng mà phía sau, lại bị bút đen gạch đi, người đàn ông nhíu chặt mi, nhìn nửa ngày cũng không có nhìn ra chữ bị bôi đen là chữ gì.

Rốt cuộc em ấy muốn cùng hắn nói cái gì.

Chẳng lẽ là ký ức lại đang dần khôi phục?

Hoặc là...... Đàm Đào?

Chỉ cần tưởng tượng đến, Bạc Khâm mi mắt lại trầm xuống, hắn là thông qua thủ đoạn không bình thường mà đem thanh niên lừa tới, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, lại nhịn không được đi ảo tưởng có phải hay không Tiểu Mộc nhớ lại.

Nếu nhớ tới, hắn lại muốn dùng biện pháp gì.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ sáng sớm hôm nay Tạ Mộc vui vui vẻ vẻ cùng hắn chào hỏi, lại ra cửa đi dạo, không giống như là cùng hắn bắt đầu xa cách.

Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Bạc Khâm lại xẹt qua vô số loại suy đoán, tính thời gian không sai biệt lắm, hắn đem sổ nhật ký đặt ở vị trí cũ, một lần nữa trở về thư phòng.

Quả nhiên không đến nửa giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Bạc Khâm nhìn màn hình máy tính, lên tiếng, "Vào đi."

"Bạc Khâm, ăn cơm thôi."

Thanh niên thật cẩn thận đi đến, người đàn ông giả bộ buông con chuột, dáng người thon dài đứng lên, xoa xoa đầu người yêu, trên mặt lộ ra yêu thương, "Tiểu Mộc, anh không còn nhiều việc lắm, về sau đã có thể có thời gian rãnh rỗi."

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tạ Mộc sáng lấp lánh, tràn đầy vui sướng thuần túy, "Vậy anh trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, em đã làm canh bổ cho anh, bồi bổ thân thể, mau mau xuống lầu uống đi."

Bạc Khâm mỉm cười gật đầu, đáy mắt lại cất giấu ám sắc.

Rốt cuộc, Tiểu Mộc muốn nói với hắn cái gì đây.

Từ khi Tạ Mộc trở về, một ngày ba bữa đều là cậu làm, hiện tại cậu không có việc gì phải làm, mỗi ngày nhìn Bạc Khâm bận bận rộn rộn lại sẽ cân nhắc làm đồ ăn cho hắn, Bạc Khâm đã quen người yêu nhỏ của hắn như vậy, hai người như thường ngày ngồi ở trước bàn.

Tạ Mộc bưng một chén canh tới, cẩn thận đặt ở trước mặt người đàn ông, ngồi xuống chỗ của mình, ánh mắt trông mong nhìn hắn, "Nếm thử xem hương vị thế nào?"

Bạc Khâm dịu dàng nhìn cậu một cái, cúi đầu uống một ngụm, canh thơm thơm, uống xong có cảm giác như ấm đến cả dạ dày.

Hắn nói, "Uống rất ngon."

Tươi cười trên mặt thanh niên trong nháy mắt tươi sáng hẳn lên, tươi sáng qua đi, lại nhìn người đàn ông từng ngụm uống xong, ánh mắt có một tia chột dạ hiện lên.

"Anh uống nhiều một chút, đối với thân thể rất tốt."

Bạc Khâm chuẩn xác bắt được tia hư ý này.

Tay hắn cầm chén nắm thật chặt, sắc mặt không đổi hỏi, "Tiểu Mộc, đây là canh gì?"

"Thì, chính là canh bổ......"

Tạ Mộc quả nhiên nhanh chóng hoảng loạn, cậu lắp bắp trả lời, lông mi theo bản năng rũ xuống, che đậy cảm xúc nơi đáy mắt.

Trong lòng người đàn ông điểm qua vô số loại khả năng.

Hắn không tin Tạ Mộc sẽ bỏ gì vào canh của mình, rốt cuộc thanh niên trước mặt yêu hắn còn hơn cả chính bản thân cậu.

Vậy trong này, rốt cuộc bỏ cái gì.

"Tiểu Mộc, nói thật, mặc kệ là cái gì, anh đều sẽ không trách em."

Hắn nói không hề có chút nghiêm khắc nào, nhưng thanh niên vành mắt tự nhiên liền đỏ, cậu cúi đầu, thanh âm cũng thấp thấp, nhỏ giọng nói,

"Là...... canh tiên......" =)))

"Anh, anh đã mười ngày không có chạm vào em..."