Tra Công Đến Chết Đều Cho Rằng Ta Là Bạch Liên Hoa

Chương 13



Nhân dịp vừa thi xong hóa, làm bài không tốt lắm, cơ mà vì cũng lâu rồi không đăng chương, nên tui trở lại edit chương mới trong khi đang ôn lý TvT. Tuần này chỉ có nhiêu đây thôi nha mn, chờ tui thi xong hết sẽ cố gắng đăng thường xuyên nha, chứ tui cũng nhiều deadline lắm, cũng không biết sao một con người học kỹ thuật như tui lại đam mê edit truyện nữa, lời văn lủng củng mn đừng chê.

Chương 13: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (13)

Trong nhà là mùi hương hoa sơn chi, đó là buổi sáng trước khi đi Tạ Mộc đã cẩn thận đặt ở trên bàn.

Trên sô pha dài đối diện cửa lớn, một trên một dưới là hai người quần áo không chỉnh tề.

Thanh niên tái mặt, nhìn về phía người đàn ông đang đè ở phía trên kia.

Y với được mắt kính, mặt có chút hồng, đôi tay đang dừng trên quần áo người dưới thân, ánh mắt cậu di chuyển, sau khi nhìn đến da thịt trắng nõn lộ ra của nữ nhân mỹ lệ, Tạ Mộc theo bản năng bỏ qua một bên không tiếp tục xem nữa.

Đôi mắt Đàm Đào bởi vì tình ý mà vẩn đục sau khi nhìn thấy người ngoài cửa nháy mắt thanh tỉnh lại, y vội vàng đẩy nữ nhân trên người ra, ánh mắt hoảng loạn, lắp bắp giải thích, "Bảo bối, không phải như em nghĩ, không phải như vậy......"

"Đàm ca, anh đang nói gì vậy? Đây là tiểu tình nhân mới của anh à?"

So sánh với hai người bọn họ cùng chỗ này, cô ta ngược lại không có kinh hoảng như vậy, ngược lại thong thả ung dung ngồi dậy sửa sang lại quần áo trên người, tô lại son đỏ trên đôi môi xinh đẹp, bình tĩnh nói ra từng lời, làm Đàm Đào hận không thể bóp chết cô ta.

"Tôi thấy cậu trai nhỏ này lớn lên cũng rất soái, là loại hình anh thích a, có muốn cùng nhau chơi không?"

Sắc mặt Tạ Mộc vốn dĩ đã trắng lại càng trắng thêm một tầng, cậu giống như một con vẹt đang nói, cứng ngắc mà mở miệng, "Thích...... Loại hình?"

"Cút ngay!!"

Đàm Đào một phen đẩy ra nữ nhân còn muốn dính lại, giãy giụa đứng lên, hướng về thanh niên ngoài cửa vươn tay, "Tiểu Mộc, em trước hết nghe anh nói......"

Y đi tới trước cửa, muốn giống bình thường chạm vào người yêu chính mình như vậy, Tạ Mộc lại dịch thân người, né tránh tay y.

Tay người đàn ông đang đưa ra cứng đờ lại.

"Giả......"

Đôi mắt thanh niên đỏ lên, cậu gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, nỗ lực quật cường không cho nước mắt chảy xuống, "Đều là giả......"

"Tiểu Mộc, em nghe anh nói, anh thật sự không phải......"

Tay Đàm Đào còn giơ trên không trung, hầu kết y di chuyển, giọng khàn khàn giải thích, "Anh vốn dĩ đang làm việc, cô ta đột nhiên tới tìm anh, đem anh đẩy lên sô pha, sau đó em liền mở cửa vào, anh thật sự không có......"

"Anh không có......"

Chóp mũi là mùi hương hoa sơn chi, Tạ Mộc lui về phía sau một bước, "Anh đang gạt tôi, tôi biết anh là đang gạt tôi......"

"Anh căn bản là không thích tôi, anh thích chính là người trước kia......"

"Cái gì mà muốn cả đời ở bên nhau, chờ tới...... Chờ tới lúc già, cùng nhau ngồi ghế tựa khẽ đưa...... Đều là gạt người......" Cậu thực nỗ lực không cho chính mình phải khóc, nhưng âm thanh nức nở căn bản ngăn không được.

"Từ khi tôi tỉnh lại, anh liền nói với tôi, chúng ta là người yêu, cũng là gạt tôi, kỳ thật...... Anh thích, cũng chỉ là gương mặt này!"

"Không phải, Tiểu Mộc, không phải như vậy, anh là thật sự thích em, thật sự......"

"Những cái đó, những lời nói đó, đều là thật lòng!"

"Thật lòng?"

Thanh niên như là đang nhìn một người xa lạ, "Anh thích, chính là vừa nói muốn cùng tôi cả đời ở bên nhau, một bên khi tôi không ở đây, chạm vào nữ nhân khác sao!"

Ánh mắt xa lạ của người yêu làm Đàm Đào trong lòng một mảnh khủng hoảng, y hoảng sợ, dư quang ánh mắt nhìn đến con dao ở một bên, vội vàng cầm lên, như là vứt đi thứ đồ gì dơ bẩn, dứt khoát cắt xuống.

"Tiểu Mộc, anh đem nơi chạm qua cô ta làm sạch sẽ, em đừng, đừng giận anh......"

Máu tươi cơ hồ trong nháy mắt chảy xuống, Tạ Mộc ngẩn ra, trong mắt lập tức lộ ra hoảng loạn cùng đau lòng, cậu theo bản năng muốn tiến lên cầm máu, nhưng bước chân lại giống như dính ở trên mặt đất, không thể động đậy.

"Anh, anh làm sạch sẽ, em xem......"

Hai tay người đàn ông tràn đầy máu tươi, trên mặt cũng lộ ra tươi cười như tranh công, "Tiểu Mộc, em xem, sạch sẽ......"

Nữ nhân phía sau nhìn máu tươi tích trên mặt đất, kinh hãi mở to hai mắt, cô ta nhanh chóng tiến đến sô pha, cầm túi lên liền chạy ra ngoài.

Kẻ điên, đều là kẻ điên.

Thanh niên đã ngốc tại tại chỗ, trong mắt chỉ có một mảng đỏ tươi.

Đàm Đào rất đau, lại giống như là không cảm giác được, nỗ lực đối với người yêu y nở nụ cười, "Bảo bối, anh sạch sẽ......"

Hắn tiến lên một bước, không màng thanh niên giãy giụa, đem người ôm vào trong ngực, máu tươi nhiễm đỏ quần áo trên người Tạ Mộc, bên tai là thanh âm khàn khàn của người đàn ông: "Em tin tưởng anh, có được không?"

Tạ Mộc ngơ ngẩn ngước lên, đối diện ánh mắt tràn đầy tơ máu của y.

Nơi đó tràn ngập tình yêu, còn có khủng hoãng sợ hãi mất đi.

Nhưng tất cả, đều là đối với cậu sao?

Lời nói buổi sáng hôm nay, một màn vừa nãy, đã hoàn toàn đánh sập tin tưởng vững chắc của cậu.

Thanh niên đẩy người đàn ông ra, ánh mắt vốn dĩ tràn đầy yêu thương, hiện tại lại ẩn giấu bất an, "Bác sĩ nói, tôi có thể khôi phục ký ức, anh cảm thấy, tôi sẽ khôi phục được sao?"

Cậu muốn biết đáp án, muốn biết, tồn tại của mình, sinh mệnh của mình ở trong mắt Đàm Đào, rốt cuộc là cái gì.

Đàm Đào không cần trả lời, ánh mắt y lập tức mừng như điên, đã hoàn toàn đập nát hy vọng của thiếu niên mười chín tuổi.

Người y yêu, người y thích, chỉ là cậu 22 tuổi.

Có phải hay không mỗi lần khi nói lời âu yếm, cũng là giống như vậy, xuyên qua cậu, nhìn một người khác sao?

Mà châm chọc chính nhất chính là, cậu vĩnh viễn, đều không thể trở thành chính mình tương lai kia.

Thanh niên nhắm mắt, nước mắt nóng bỏng theo gương mặt chảy xuống, bên môi lộ ra một nụ cười chua xót, cậu khẽ nói, "Em tin tưởng anh."

Tin tưởng, anh là yêu người kia đến như vậy.

Người đàn ông đối với đáp án này không thể tin tưởng mà lại kinh hỉ, y gắt gao ôm lấy người trong lòng ngực, dường như không thể ngờ được dễ dàng như vậy liền đạt được sự tha thứ.

"Tiểu Mộc......"

Tạ Mộc ngẩng đầu, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi y, chỉ là một cái hôn khẽ, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy ra, vô thanh vô tức, không làm bất luận người nào phát hiện.

Cậu nhẹ giọng nói, "Đừng gọi em như vậy, em không thích cái xưng hô này."

Cậu không phải cái người 22 tuổi kia, không phải Tạ Mộc mà Đàm Đào thích, lại càng giống như một kẻ trộm, trộm được hết thảy yêu thương của người khác.

Đàm Đào ôm cậu khẽ gọi, "Bảo bối."

Thanh niên ngoan ngoãn rúc vào trong lòng người đàn ông, cái ôm ấp này thực ấm áp, lại lạnh đến cả người rét run.

***

"Thật sự không phải tôi không để bụng, cậu ta đều nhìn thấy chúng tôi cởi quần áo, thiếu chút nữa Đàm Đào đã cùng tôi làm, nhưng là cư nhiên còn tha thứ cho y......"

Trong thanh âm của nữ nhân tràn ngập bất đắc dĩ, cô ta thật sự không tin trên thế giới này còn có người ngu ngốc dễ lừa như vậy.

Chính là Đàm Đào kia a, trong giới ai không biết tình nhân của y vô số, ai đến cũng không cự tuyệt, không ngờ chỉ nói mấy lời dụ dỗ đã liền tin.

Nhìn qua thì tuổi cũng không giống là còn đi học, như thế nào dễ lừa như vậy.

Cô ta đương nhiên không biết cái người nhìn như đã trưởng thành, tuổi tâm lý của Tạ Mộc lại mới chỉ vừa đầy mười chín, cô đối với người sau lưng trốn tránh trách nhiệm xong, liền xách theo túi rời đi.

Bên trong xe, người đàn ông sắc mặt âm trầm.

Hắn lạnh mặt, trên điện thoại ấn vài cái, vài giây sau, điện thoại kết nối.

"Các người đã tìm được phương pháp làm cậu ấy khôi phục ký ức chưa?"

"Chúng tôi mấy ngày nay vẫn luôn nghiên cứu, phát hiện một hiện tượng kỳ quái."

"Người bệnh không riêng gì mất đi ba năm ký ức này, đối với ký ức mười sáu tuổi cũng rất mơ hồ, thậm chí ngay cả hết thảy chuyện xảy ra phía trước, cậu ấy chẳng qua đều chỉ có một chút khái niệm, rất có khả năng là khám sai."

"Người bệnh cũng không phải mất trí nhớ, mà là trước khi tai nạn xảy ra đã chịu thương tổn quá lớn, vì bảo hộ chính mình, kích phát nhân cách thứ hai."

Ngón tay thon dài của người đàn ông chậm rãi xiết chặt lại, ánh mắt ám trầm, thanh âm từ tính trầm thấp mà lặp lại một lần, "Nhân cách thứ hai?"

Ngón tay hắn gõ tay lái, "Nói cách khác, người này cùng Tạ Mộc trước kia không giống nhau?"

"Kia nếu như, hai nhân cách thích người khác nhau thì sao?"

"Dựa theo lẽ thường mà nói, bất đồng nhân cách yêu thích cũng là bất đồng, chuyện này ở lịch sử y học cũng là thường thấy."

Môi Bạc Khâm chậm rãi câu lên.

Thì ra là như thế này.

Trách không được, Tạ Mộc đã từng thích hắn như vậy lại đối với hắn chỉ có kháng cự, một lòng đều đặt trên người Đàm Đào.

"Trước mắt dựa vào tư liệu, chủ nhân cách vẫn chưa cùng nhân cách khác tiến hành thay đổi luân phiên, có thể là chính cậu ta không muốn tỉnh lại, tỷ lệ đánh thức không lớn, nếu nhân cách thứ hai không có bất kỳ khuynh hướng bạo lực hay trái pháp luật gì, dựa theo quy định Hoa Quốc, hoàn toàn có thể không quan tâm đến."

Không quan tâm đến?

Sao có thể đây?

Tạ Mộc 22 tuổi, lý trí, thành thục, chán ghét Đàm Đào đã từng khinh nhục cậu, nguyện ý vì hắn đi tìm chết.

Tạ Mộc 19 tuổi, thiên chân, non nớt, toàn tâm toàn ý thích Đàm Đào, đối với hắn chỉ có xa lạ cùng né tránh.

Lựa chọn cái nào, không phải vừa nhìn đã hiểu ngay sao?

"Giáo sư Triệu, tận lực an bài trị liệu, tôi hy vọng, có thể hoàn toàn xóa bỏ nhân cách mười chín tuổi."

Không, chờ một chút.

Hắn còn có một chủ ý còn tốt hơn.

Người đàn ông tuấn mỹ hơi hơi nghiêng người, giương mắt nhìn lên tòa nhà phía bên cạnh kia, môi dần dần nhếch cao.

Nếu, để Đàm Đào tới làm chuyện này thì sao?

***

Đêm nay, Tạ Mộc cùng Đàm Đào ngủ chung một giường.

Bọn họ cái gì cũng không có làm, Đàm Đào chỉ là ôm thanh niên vào lòng, hưởng thụ sự ngoan ngoãn của cậu, từng chút từng chút, vỗ về người trong lòng.

"Bảo bối......"

Mắt mê man buồn ngủ, y hỏi, "Em định khi nào sẽ khôi phục ký ức?"

Ngón tay mềm mại tinh tế dừng ở mép giường của thanh niên giật giật, cậu ghé vào ngực người đàn ông, nghe tiếng tim đập nặng nề bên trong.

"Thịch! Thịch!"

Rất êm tai, cậu nghĩ.

"Anh hy vọng em khi nào khôi phục?"

Đàm Đào không có chút nào chần chờ: "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt."

Thanh niên lẳng lặng nghe tiếng tim đập, trong mắt tràn đầy bi thương, cậu nhắm mắt lại che giấu nước mắt sắp trào ra, nhẹ giọng đáp:

"Em nghe Anh."

Người cậu thích, thích một cậu khác.

Vậy, cho y đi.

***

Sắp ngược chết bọn họ rồi hehehe.