Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 47



Thiệu Càn Càn đã từng nói, Lâm Gia Thố là động vật cần được bảo vệ nhất, đứng gần chỗ anh, thì phải cùng chịu cảm giác bị người người vây quanh như anh.

Cô thực sự không thích cảm giác bị người khác nhìn chòng chọc, cũng không thích bị mọi người xem như chủ đề để bàn tán sau khi ăn. Nhưng hiện tại thời khắc này, cô biết rõ tất cả mọi người đều đang quan sát cô, biết chắc sẽ có biết bao người thảo luận nồng nhiệt, nhưng cô vẫn không đẩy anh ra.

Bầu trời trong xanh, gió ấm lướt qua mặt. Cô cứ như thế nghe tiếng tim đập của anh và chính mình, thình thịch, thình thịch, giống như một khúc nhạc động lòng người, kết hợp càng tăng thêm sức mạnh, khiến con người ta say mê.

"Nóng à." Cuối cùng anh cũng buông cô ra, rũ mắt cười với cô.

Thiệu Càn Càn lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, cuối cùng hơi luống cuống nói: "Rất, rất nóng."

"Đến bậc thang bên kia ngồi một lát, tớ cũng hơi nóng."

"Ò."

"Đỡ tớ qua đi."

"Ơ?"

Lâm Gia Thố thoáng nhíu mày, hơi bất đắc dĩ nói: "Chân tớ bị nhũn, 1500m thật sự không phải dành cho người chạy mà, lần sau không bao giờ bị lừa bịp đến đây thi thố nữa đâu."

Nói đoạn, một bàn tay để trên vai của Thiệu Càn Càn, rồi nghiêng một phần trọng lượng của cơ thể đặt trên người cô. Thiệu Càn Càn sắc mặt hồng rực, sau đấy nhớ đến lời Phương Đàm nói "Thích thì tiến lên" song cũng chỉ khẽ cắn răng, thật sự vác anh qua bậc thang bên kia.

Từ vạch đích đến khu nghỉ ngơi tuy chỉ có chút khoảng cách, nhưng vài bước đi này dường như bị mọi người nhìn thấu cả. Thiệu Càn Càn ổn định tinh thần, nghĩ rằng bản thân ngay lúc này phải mạnh mẽ, ngay cả bạo lực internet cũng đã trải qua rồi, còn sợ đàm tiếu kinh hãi nào nữa.

Đằng sau, Phương Đàm và Kha Tiểu Duy trố mắt nhìn nhau, trong mắt đều không giấu được vẻ nhiều chuyện cùng mừng rỡ.

Cơ mà Ngô Viễn vừa đưa nước thì tấm tắc lắc đầu: "1500m đối với cậu ta thì tính là gì chứ, bình thường cũng đến phòng tập gym không ít, quả nhiên, người đang có tình yêu trước mặt thì đều biến thành cừu con yếu đuối."

Kha Tiểu Duy: "......"

Phương Đàm: "......"

**

Khu nghỉ ngơi ở dưới bóng râm, Thiệu Càn Càn sóng vai cùng Lâm Gia Thố ngồi xuống, nhìn thi đấu chạy cự li ngắn 200m ở không xa nơi đó.

"Chân của cậu vẫn chưa thoải mái sao?" Khung cảnh tĩnh lặng quá đáng, Thiệu Càn Càn cảm thấy xấu hổ, đành phải tùy tiện tìm một chủ đề.

Lâm Gia Thố nghe vậy quay đầu nhìn cô, cũng đặt nước khoáng trong tay xuống: "Hơi hơi, nếu không, cậu xoa bóp giúp tớ?"

Ngữ khí cười như không cười, Thiệu Càn Càn lập tức ngoảnh đầu đi chỗ khác: "Tớ không, vẫn nên nhờ bạn cùng phòng giúp cậu đi."

"Dễ lắm, dù sao cậu xoa xoa tùy tiện cũng rất thoải mái."

Thiệu Càn Càn cứng lại, trừng mắt dòm anh. Lâm Gia Thố thấy nét mặt cô hoảng sợ, không tiếng động cười cười, "Thôi, nói giỡn với cậu, gần như hết rồi."

"Oh......"

"Đúng rồi, hai giờ chiều mai tớ còn nhảy cao, cậu muốn tới xem không."

Thiệu Càn Càn: "Chiều mai Thiệu Khôn cũng thi đấu."

"Phải không." Lâm Gia Thố nghiêng đầu, trầm ngâm chút rồi nói, "Vậy cậu đi coi nó hay tới coi tớ?"

Thiệu Càn Càn: "......"

Lâm Gia Thố: "Vẫn nên đến coi tớ đi, cậu cũng nhìn Thiệu Khôn hai mươi mấy năm rồi, tớ khá mới mẻ, cậu thấy sao?"

Thiệu Càn Càn khóe miệng hơi hơi co rút, há mồm nói ngay: "Cậu, tớ cũng nhìn hai năm."

Lâm Gia Thố cau mày: "Đã hai năm? Nhưng tại sao tớ nhìn cậu vẫn thấy mới mẻ như cũ."

"Có lẽ vì trước đây cậu hoàn toàn không chú ý đến tớ thôi." Thiệu Càn Càn nói rất tùy ý, bởi vì cô đúng thật nghĩ như thế, "Một năm rưỡi trước, chúng ta cũng chẳng tiếp xúc gì với nhau."

Lâm Gia Thố ngẩn người: "Cậu đang trách tớ sao?"

Thiệu Càn Càn: "Hả? Không phải đâu, tớ chỉ là...... Cảm thấy kỳ lạ."

"Kỳ lạ cái gì?"

Thiệu Càn Càn rướn đầu, nhìn người chạy hối hả ở đằng xa: "Tớ kì lạ, vì sao trước đây chúng ta không hề tiếp xúc, nhưng bây giờ cậu lại ——"

Lâm Gia Thố: "Có lẽ là lúc trước mắt tớ mù đi."

"......... Cũng không cần tự độc địa với bản thân thế đâu."

"Nhưng tớ thật sự nghĩ như thế, tớ nghĩ là, tại sao tớ lại không tiếp xúc với cậu sớm hơn, nếu tiếp xúc sớm hơn một chút, vậy chắc chắn đã sớm ——" Lâm Gia Thố tạm dừng, buông mắt cười cười, anh không tiếp tục nói nữa, chỉ nói: "Đúng rồi, nếu như hôm nay cậu đã đến đây, vậy thì tớ không cần đưa đồ ăn đến nhà cậu nữa, cứ cùng nhau đi ra ngoài ăn đi?"

Thiệu Càn Càn: "Cậu không cần phải đưa đồ ăn cho tớ nữa đâu, tớ tự mua được, với lại, giữa trưa tớ phải ăn cơm với ba."

"Thế à, thôi được. Cơ mà buổi tối vẫn phải đưa, không phải tớ đã nói sẽ thể hiện thật tốt sao," Lâm Gia Thố khóe môi hơi mỏng nhếch lên, đồng tử nhạt màu chuyên chú nhìn cô, "Tớ không thể bỏ dở nửa chừng."

"Vậy cậu có thể kết thúc biểu hiện quá mức như thế rồi." Thiệu Càn Càn sắc mặt bình tĩnh, nhưng ở nơi anh không nhìn thấy lại hồi hộp siết chặt góc áo, "Tớ chịu trách nhiệm là được."

Một cơn gió thổi qua, lướt qua làn da, hơi nóng, khiến cho người ta run rẩy.

Lâm Gia Thố cứ bình tĩnh như thế nhìn góc mặt nghiêng của cô, nhìn lỗ tai trắng nõn của cô từ từ xuất hiện ửng đỏ, chắc là bị lây bệnh, anh cảm thấy tai mình cũng chợt vô cùng nóng.

Bất ngờ không kịp phòng ngừa, kinh hoảng thất thố, nhưng nhiều hơn, là vui sướng lũ lượt kéo đến.

Cô nói câu cuối cùng đó rất nhỏ, mặc dù có nhỏ giọng, nhưng anh vẫn nghe thấy được.

Lâm Gia Thố chậm rãi thở một hơi, dần dần ngồi thẳng: "Cậu, cậu nói thật"

Thiệu Càn Càn quả thực muốn lấy quả tạ bên cạnh đập vào đầu anh, sao còn muốn cô lặp lại lần nữa!

"Gia Thố, bên kia sắp trao giải, mau đến đây." Đúng lúc này, một chàng trai mặc đồ thể dục chạy tới. Lâm Gia Thố nói với cậu ta một tiếng "biết rồi", sau đó đứng lên tại chỗ.

"Thiệu Càn Càn, nói chuyện nhớ giữ lời."

"Tớ dĩ nhiên nói chuyện giữ lời." Thiệu Càn Càn ngửa đầu xem anh, dáng vẻ như muốn bất chấp tất cả.

Lâm Gia Thố vui chịu không nổi, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, xoay người chạy đến bục trao giải, chỉ là chạy một đoạn đường ngắn xong, anh lại bất chợt xoay người lại cười với cô: "Buổi chiều nhớ đến coi tớ đấy."

Thiệu Càn Càn ngực lộp bộp một tiếng, nhìn bộ dáng người cách đó không xa, một loại cảm giác ngọt ngào chưa từng có đột nhiên trào ra từ đáy lòng.

**

Một khoảng thời gian sau khi khai giảng, Thiệu Càn Càn vẫn nhất định không chịu gặp Thiệu Quảng Ngữ.

Buổi trưa ăn cơm cùng nhau vẫn là do Thiệu Khôn đến nói với cô, tuy nhiên cậu đã lén nói cho cô biết, thật ra là ba bảo cậu đến tìm cô.

Thiệu Càn Càn nhớ lúc trước sau khi xảy ra tin đồn "mở hack", Thiệu Quảng Ngữ đã tin tưởng cô, vì thế cũng đã bỏ qua chuyện hai người cãi nhau, người nhà làm gì có thù hận nào qua đêm.

Bởi vì buổi chiều Thiệu Khôn còn phải thi đấu, cho nên ba người cũng chỉ ăn cơm ở quán gần trường.

"Chuyện trên mạng xử lý hết rồi?" Khi sắp ăn xong, Thiệu Quảng Ngữ đột nhiên hỏi một câu.

Thiệu Càn Càn hơi hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: "Xử lý rồi."

"Ừ, thế thì tốt." Thiệu Quảng Ngữ lại nói, "Vẫn muốn tiếp tục?"

Thiệu Càn Càn đặt đũa xuống: "Ba chắc là biết đáp án của con."

Thiệu Quảng Ngữ lắc lắc đầu: "Đúng là bướng."

Thiệu Càn Càn quan sát vẻ mặt của Thiệu Quảng Ngữ, thấy dáng vẻ của ông không còn mâu thuẫn nhiều nữa, trong lòng vui mừng: "Ba, ba không phản đối ạ?"

"Ba phản đối có tác dụng sao? Phản đối thì con ngay cả nhà cũng không thèm về, điện thoại cũng chẳng gọi, con nói ba phản đối có ích gì."

Thiệu Càn Càn có phần áy náy: "Rất xin lỗi ạ, nhưng con thực sự thích."

"Được rồi được rồi, ba cũng mặc kệ con, nếu con muốn làm chuyện này thì làm cho tốt vào, đừng có làm bậy."

"Đương nhiên sẽ không làm bậy, con rất nghiêm túc." Dứt lời, Thiệu Càn Càn vui sướng nhìn về phía Thiệu Khôn rồi dựng ngón tay cái với cậu, một lúc sau, điện thoại lại nhận được tin nhắn của Thiệu Khôn.

【 biết vì sao thái độ của ba lại thay đổi lớn không. 】

【? 】

【 lén nói với chị đấy, từ khi chị cãi nhau với ba xong, lúc ở nhà ba vẫn luôn nghiên cứu chuyện chị làm, thể thao điện tử gì đó, thi đấu, live stream, đều coi mọi thứ một lần, còn hỏi em rất nhiều vấn đề, à đúng rồi, chị live stream ba cũng xem rồi. 】

【............】

【 cảm động chứ! 】

【 cảm động thì cảm động, nhưng ai mướn em nói cho ba biết phòng live stream của chị hả! 】

【 có quan trọng không? Điểm quan trọng chẳng lẽ không phải là ba đã không còn xem ngành thể thao điện tử là cái thứ không biết gọi là gì rồi sao! 】

"Hai đứa con ăn cơm thì không được chơi điện thoại."

Thiệu Quảng Ngữ lên tiếng một cái, hai chị em vội buông điện thoại ra, Thiệu Khôn nói: "Không không, tại đúng lúc anh Gia Thố gửi tin nhắn cho con ấy."

"À." Thiệu Quảng Ngữ khẽ nhíu mày, bất thình lình nhìn về phía Thiệu Càn Càn: "Càn Càn, vừa rồi lúc ba ở văn phòng đã nghe thầy giáo Thiệu nói con và Gia Thố ——"

Thiệu Quảng Ngữ hơi dừng lại, như là đang tìm từ ngữ thích hợp, "Nói con với Gia Thố quen nhau, thế là sao?"

"Khụ!" Thiệu Càn Càn đột nhiên sặc một phát, cái quái gì vợi, vì sao tất cả thầy cô đều biết chứ?

"Ba, ba, mọi người nghe ai nói vậy."

Thiệu Khôn liếc cô một cái: "Còn cần nghe riêng ai nói à, cả trường đều đang nói đấy, chỉ là, tin đồn này tin được không chị."

Ngữ khí của Thiệu Khôn rõ là không tin, mà ánh mắt của Thiệu Quảng Ngữ cũng rất nghi ngờ, cũng không phải không tự tin về con gái mình, chỉ là phong cách của hai người thật sự hơi khác nhau.

"Ba quan tâm nó đáng tin hay không làm chi chứ, con nói cho hai người nghe, đừng mù quáng lo lắng chuyện này, cũng đừng nghe lời đồn nữa." Cô và Lâm Gia Thố mới chỉ xác định quan hệ, nên cô không muốn người nhà suy nghĩ nhiều quá.

"Con ăn xong rồi, con về trường học trước!" Thiệu Càn Càn rất sợ bị bọn họ giữ lại tra hỏi, vì thế lập tức ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Một bên khác, Lâm Gia Thố ngồi ở trong phòng ngủ, ngơ ngẩn nhìn điện thoại di động mãi.

Lúc này trên giao diện, là khung chat với Thiệu Càn Càn, nhưng mà không phải là Wechat bình thường nọ, mà là số Wechat cosplay "em trai".

Kỳ thật, hôm nay anh muốn nói cho cô biết mình là ai, hơn nữa tối qua buông lời độc ác trong game cũng là sự thật.

Nhưng ngoài dự đoán là, sáng nay bọn họ quen nhau......

Cho nên, còn muốn nói à, cô bảo đảm sẽ không tức giận à.

Tự hỏi nửa ngày, Lâm Gia Thố vẫn quyết định thẳng thắn thành khẩn, vốn dĩ ban đầu anh giấu giếm cũng không phải muốn đùa bỡn cô, ai biết sau này sẽ thích cô đâu.

Lâm Gia Thố nghĩ nghĩ, rồi gửi một cái WeChat: 【 hôm qua bảo cậu đứng trước mặt tớ nói, không quên chứ. 】

Một lát sau, Thiệu Càn Càn reply: 【? 】

【 buổi chiều gặp ở sân thể dục đại học S. 】

Thiệu Càn Càn: 【 cái méo gì? Cậu nói thật hả em trai? Nhưng tớ không nhận ra cậu! 】

Lâm Gia Thố: 【 nhận ra, yên tâm, một giờ rưỡi ngồi trên bậc thang đợi tớ, đưa blueberry milkshake cho cậu uống thì sẽ là tớ. 】

Thiệu Càn Càn: 【..................】