Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Quyển 2 - Chương 9: Thầy giáo



Tục ngữ có câu: “một ngàylà thầy, cả đời là cha”. Từng là thầy giáo thực tập môn Thể dục, như thế cũngđược xem là cha rồi, vì vậy, khi gặp lại Ninh Hạo Nhiên, dám cựu sinh viên,đứng đầu là Phạm Dục Trân không biết nói gì hơn ngoài ánh mắt nhìn chằm chằmvào Nám Nám vẫn còn đang nằm trong lòng anh, không cử động gì được.

Biểu hiện của Nám Nám thì vẫn còn khá tự nhiên, cô phủi tay đứng dậy, giậm chântrút giận lên mặt đường trơn nhẵn bóng, làu bàu: “Con đường này nên sửa đượcrồi đấy, suýt chút nữa thì làm mình ngã què chân”. Phát hiện ra ánh mắt mọingười đang đổ dồn vào mình, nhất là biểu cảm phức tạp của Phạm Dục Trân, cô liềnquay mặt đi, làm như thể mình không để ý, không hiểu, cũng không tính toán chấpnhặt gì cả.

Phạm Dục Trân tiến lên phía trước một bước, cười đầy thiện ý: “Từ khi tốtnghiệp đến giờ mới gặp lại thầy Ninh, không biết bây giờ, thầy đang giảng dạy ởtrường nào ạ?”

Ninh Hạo Nhiên đang vô cùng tức giận vì ý dồ bất chính ban nãy của Phạm DụcTrân đối với Nám Nám, anh điềm nhiên trả lời: “Tôi đang dạy cùng trường với NámNám.”

Hóa ra khi xưa, cô thi vào trường đại học XX là để nối gót anh ta. Nét mặt PhạmDục Trân ngay lập tức tối sầm lại.

Năm lớp 12, anh và Nám Nám đăng kí thi cùng một ngày, chỉ nghe nói cô từ bỏkhoa Văn mình thích nhất để thi vào trường đại học XX với danh nghĩa là sinhviên có sở trường môn Thể dục chứ anh không hề biết nguyên nhân thực sự là gì.Chỉ thấy ngày ngày cô đều hô hào nỗ lực phấn đấu, cố gắng tiến lên, không ngờlại là vì Ninh Hạo Nhiên.

Cô vì anh ta mà từ bỏ cả mơ ước của mình, chỉ có điều, không biết là cuối cùng,khi đã theo kịp bước anh ta rồi, giờ cô sống có vui vẻ hay không.

Khóe mắt Phạm Dục Trân như mờ đi, cười nhạt nói: “Nói như vậy cũng coi như NámNám đã đạt được tâm nguyện rồi.”

Trong mắt Ninh Hạo Nhiên, cái vẻ mặt tối sầm, buồn rầu của Phạm Dục Trân lạinhư có ý vị khác hẳn, anh đang tức giận nhưng bỗng ý thức ra rằng năm đó khôngphải là cô nàng ngốc nghếch ấy yêu đơn phương mà hai người họ vốn đều có tình ývới nhau, chỉ là tạo hóa sai lầm thế nào khiến họ không đến được với nhau. Nếulúc nãy không phải vì anh kịp thời xuất hiện thì có lẽ cô nàng đã bị Phạm DụcTrân ôm mất và viết tiếp khúc nhạc tình dang dở ngày xưa rồi cũng nên.

Ninh Hạo Nhiên mặt lạnh băng, không thèm trả lời Phạm Dục Trân, ánh mắt hướngthẳng đến Đôn béo còn đang ngây ngô đứng sau lưng Phạm Dục Trân: “Uông Dương,mọi người đang chuẩn bị đi ăn có phải không?”

Một thầy giáo thể dục chỉ dạy trong ba tháng mà sau bao nhiêu năm trời như thếvẫn nhớ tên mình, Đôn béo thật sự cảm động, lập tức gật đầu khom lưng, lễ phépnói: “Đúng vậy, đúng vậy, thầy Ninh cũng sẽ đi cùng chứ ạ?”

Cùng lúc Nám Nám và Phạm Dục Trân đều muốn nói: “Không!”, chỉ là Nám Nám thì đãnói ra lời còn Phạm Dục Trân thì đã kịp thu lại. Hai người nhìn nhau trong tíchtắc rồi lại ngoảnh mặt đi khó xử.

Ninh Hạo Nhiên không vui, siết chặt cánh tay Nám Nám, đôi mắt sâu thẳm nhìnthẳng vào khuôn mặt bối rối của cô. Ánh mắt hung dữ, lạnh lùng ấy khiến Nám Námbất giác nổi cả da gà, để không bị phanh thây ngay tại trận, cô bất đắc dĩ phảikhuất phục trước hành động thô bạo của anh: “Ý tôi là nếu thầy Ninh cũng đi thìchúng ta đừng chọn quán ăn vặt mà hãy chọn một nơi nào tốt tốt một chút, ăn mộtbữa thật thoải mái vào!”

Chết tiệt, cánh tay bị Ninh Hạo Nhiên nắm giờ đau quá đi mất. Quả nhiên, sứcmạnh của người đàn ông đã từng luyện tập thể dục không hề giống với người đànông bình thường. Ngày thường, cô cũng hay chơi đấu vật, vật tay với bọn Đônbéo, nhưng bọn họ chẳng ai có thể mạnh tay được đến như vậy. Hôm nay gặp phảiNinh Hạo Nhiên thì chỉ có thể coi như mình xui xẻo, dựa vào cảm giác đau đớnthì biết chắc chắn tay bị sưng rồi, nếu còn bị thâm tím nữa thì không biết vềnhà phải giải thích thế nào với Oa Oa đây.

Quan trọng là cô thấy uất ức, đến giờ cô vẫn không hiểu rốt cuộc là kẻ nào đãđắc tội với gã Ninh Hạo Nhiên này để đến nỗi hắn trút hết giận lên đầu cô thếnày.

“Được, vậy chúng ta sẽ đi ăn một bữa thật ngon”. Ninh Hạo Nhiên gật đầu tánthành nhưng vẫn không chịu buông tay tha cho Nám Nám.

Thế là mọi người hẹn đi đâu đó ăn đêm, bốn người ngồi một chiếc taxi, đến lượtNám Nám, chưa đợi Cẩu Đán lên tiếng sắp xếp thì Ninh Hạo Nhiên đã cất tiếng bêncạnh: “Dương Nám Nám ngồi xe tôi, các cậu đi trước dẫn đường là được.”

“Tại sao Dương Nám Nám lại ngồi xe thầy Ninh?”. Rõ ràng là Cẩu Đán chưa kịp độngnão chút nào đã hỏi một câu thật ngốc nghếch.

Phạm Dục Trân đứng bên cạnh cười cay đắng: “Vì cô ấy là con gái!”

“Cô ấy đâu phải con gái, cô ấy vốn là một thằng đàn ông khỏe mạnh khoác cái vỏbọc mềm yếu của đứa con... gái chứ!”. Chưa đợi Cẩu Đán nói hết câu, Dương NámNám đã bay đến tặng cho cậu ta một cú đá. Cẩu Đán bị đá ngay tại trận, vội ngồitót vào ghế sau xe, im lặng triệt để, không thấy kêu than gì nữa.

Phạm Dục Trân nhìn Nám Nám một cách chăm chú: “Cậu có biết... tôi...”

Thật không may, không đợi anh ta lấy hết dũng khí để nói hết câu, Ninh HạoNhiên đã lái xe đến, đỗ bên cạnh hai người. Cửa xe mở ra, Ninh Hạo Nhiên cố ýlờ đi vẻ mặt Phạm Dục Trân đang có lời muốn nói, mắt nhìn Nám Nám đứng nhưtượng bên lề đường, ra lệnh: “Dương Nám Nám, lên xe!”

Dương Nám Nám vô tư cứ thế hồn nhiên chạy đến, ngồi vào trong xe rồi mới sựcnhớ ra Phạm Dục Trân còn đang đứng bên lề đường, bèn quay sang nhìn cậu ta vàlớn tiếng gọi: “Phạm Dục Trân, cậu cũng ngồi lên xe này đi!”

Phạm Dục Trân thấy Nám Nám như con chim non vui vẻ bay vào trong xe Ninh HạoNhiên, liền thu lại tất cả những lời muốn nói, lắc đầu buồn bã: “Thôi, tôi sẽđi taxi”. Nói xong, anh bước vào xe taxi, đóng cửa lại, mắt không dám nhìnDương Nám Nám còn đang hân hoan, hào hứng.

Ánh đèn đỏ đằng đuôi chiếc taxi phía trước vừa sáng lên, xe chuyển bánh, NinhHạo Nhiên cũng xoay vô lăng lái xe theo sau. Nám Nám thu lại cái vẻ cố ý làm ravui tươi ban nãy, ngồi yên lặng lẽ. Hai người không nói gì, bầu không khí trongxe bỗng như ngưng trệ, không biết có phải là vì khí áp đêm mưa thấp quá haykhông mà không khí trong xe có vẻ bức bí thế nào, đến hít thở cũng thấy khókhăn lạ thường.

“Làm sao thầy lại tìm đến đây được?”. Nám Nám ổn định lại tinh thần và cấttiếng hỏi nhỏ. Anh đừng nói với tôi là anh đã từng đến chơi nhà Cẩu Đán đấynhé!

“Đi theo cô nên biết”. Ninh Hạo Nhiên thản nhiên thừa nhận hành vi bám đuôiDương Nám Nám của mình.

“Tại sao lại đi theo tôi?”. Dương Nám Nám ngẩn người nhìn khuôn mặt nghiêngtuân tú của anh ta, không suy nghĩ gì hơn.

“Nhà bạn tôi ở ngay gần đây, tình cờ lúc dừng xe thì nhìn thấy cô”. Anh gượnggạo nhìn lên kính chiếu hậu. “Nhìn thấy cô đi vào nên không gọi.”

“À...”. Nám Nám gật đầu, cảm thấy anh ta giải thích rất hợp lí. Đèn giao thôngchỗ ngã tư bỗng đổi màu, anh phanh gấp xe lại, ánh đèn đỏ đã giữ chiếc xe củahọ lại phía sau vạch sơn trắng.

Mắt ngóng nhìn chiếc xe taxi biến mất trong bóng tối mênh mông bên kia đường,cô sốt ruột vỗ vào cánh tay anh: “Thôi rồi, thôi rồi, mất hút rồi, thế này thìlàm sao đây?”

Ninh Hạo Nhiên không nói gì, cánh tay nắm chặt vô lăng không động dậy.

Nám Nám cảm thấy vừa rồi mình có vẻ hơi căng thẳng thái quá, nhỏ tiếng bổ sungthêm: “Ý tôi là mất hút rồi thì chúng ta sẽ không biết họ đi đâu ăn nữa.”

“Cô lo lắng cho Phạm Dục Trân như vậy sao?”. Giọng nói của anh có vẻ vô cùngkhông nhẫn nại, như thể đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, giờ mới bùng phát lên.

“Hả? Đâu có!”. Câu trả lời theo phản xạ có điều kiện của Nám Nám phối hợp rấtăn ý với vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô, khiến Ninh Hạo Nhiên bỗng nhẹ lòng hẳnđi, khóe miệng đang mím chặt dường như cũng hơi nhếch lên.

“Chỉ là cảm thấy mọi người đều là bạn học cũ của nhau, tình cảm trước kia cũngkhá tốt, vì vậy...”. Nám Nám thì thầm.

Ninh Hạo Nhiên định thần lại, hai tay nắm chặt vô lăng, hỏi: “Ồ, tình cảm trướckia của hai người khá tốt sao?”

Nhắc đến trước kia, khuôn mặt nãy giờ không thay đổi sắc thái gì của Nám Námbỗng đỏ ửng lên, ngượng ngùng, xấu hổ, khó xử, oán hận, bao nhiêu cảm xúc đềuhiện rõ trên khuôn mặt.

Nhận ra sự thấp thỏm không yên của cô, anh tiếp tục nói, mặt mày không có chútđộng thái gì: “Nói như vậy tức là hai người đã từng là người yêu của nhau?”

Lúc này, mưa đã tạnh, trên đường lác đác vài bóng người đi lại.

Bầu trời u ám nhưng chắc đã không còn muốn mưa nữa, Nám Nám cảm giác như tronglòng có gì đó đang vỡ nát ra, như thể còi ô tô phía sau đang vang lên inh ỏi,dùng âm thanh để đả kích góc mềm yếu nhất trong nội tâm cô.

“Hay nói cách khác là hai người đã từng thân thiết với nhau?”. Anh cười, cố làmra vẻ thoải mái, mãi sau mới thốt ra được câu hỏi.

Nám Nám không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào. Cô chỉ có thểnhắc nhở anh một cách khó khăn: “Thầy Ninh, phía trước đã đèn xanh rồi, chúngta đang chắn đường của người ta, nếu mà còn không đi thì sẽ bị ăn chửi đấy.”

Ánh mắt của Ninh Hạo Nhiên vốn đang nhìn chằm chằm vào cô bỗng nhiên thức tỉnh:“Ồ...”

“Họ đâu rồi nhỉ?”. Anh vừa xoay vô lăng lái xe đi vừa hỏi như không có chuyệngì xảy ra cả.

Nám Nám ngước mắt lên, liếc nhìn xung quanh: “Tôi cũng không biết, chẳng nhìnthấy họ đâu cả. Đợi chút, để tôi gọi điện cho Cẩu Đán.”

Cô ấy nói là gọi điện cho Cẩu Đán chứ không phải là Phạm Dục Trân.

Ninh Hạo Nhiên đang lo lắng đã yên tâm, tâm trạng bình tĩnh trở lại.

“Này, các cậu đi đâu rồi dấy?... Phạm Dục Trân, sao lại là cậu nhận điện thế?”.Cái giọng nói xưa nay vốn làm người ta kinh ngạc lại vang lên.

Xe lại lắc một cái, Ninh Hạo Nhiên không thể khống chế cảm xúc của mình, lầnđầu tiên anh thấy tim mình mệt mỏi, còn mệt hơn gấp một trăm lần so với khichạy bền mười nghìn mét xong.

***

Thực tế cho thấy, Ninh Hạo Nhiên lại nhầm một lần nữa.

Thực ra, so với lúc nãy, việc ăn cơm cùng Dương Nám Nám còn mệt mỏi hơn cả vạnlần.

Ninh Hạo Nhiên ngồi bên trái Dương Nám Nám, Phạm Dục Trân ngồi phía đối diện,hai bên là vài ba con mèo không hiểu rõ tình hình, mắt chỉ chăm chú nhìn vàocao lương mĩ vị, không thèm ngước mắt lên quan sát thế trận.

“Đại ca, chẳng phải đại ca thích ăn thịt nướng nhất hay sao? Nào, nào, nào, đểđệ đây bón cho huynh”. Cẩu Đán vươn tay qua bếp lửa, giơ một miếng thịt trâunướng sang.

Nếu như trước kia thì nhất định Nám Nám sẽ há miệng ra đón ngay và xoa đầu CẩuĐán ra vẻ khen ngợi. Thực ra hôm nay, cô cũng định làm vậy đấy, chỉ có điều mặtvẫn còn chưa hướng ra đón thì miếng thịt đã nằm gọn trong đôi dũa của gã họNinh kia, kèm theo đó là một câu “cảm ơn” xua tan đi cảnh tượng thân tình có lẽđã làm người ta chướng tai gai mắt ấy.

Nám Nám rất bức xúc nhưng lại không dám phản kháng, đành cắm đầu tự lực cánhsinh, tự nướng cho mình một miếng thịt trâu to tướng, bỏ vào miệng nhai ngấunghiến ngon lành rồi lại gắp một miếng thịt, vờ như vô ý vứt vào bát của CẩuĐán. Cả lũ mèo con kia lập tức tay bưng bát lên, tay gõ bàn, hệt như lũ đệ tửCái bang vậy, không cam tâm chịu thiệt thòi, đồng thanh kêu gào: “Đại ca thiênvị quá, chúng em cũng muốn ăn.”

Dương Nám Nám gầm lên một tiếng oai vệ, dập tắt sự oán giận của đám người kia:“Từ từ, chị sẽ gắp cho từng người một!”

Ánh mắt Phạm Dục Trân lặng lẽ liếc nhìn Nám Nám hào phóng, nhìn cô chỉ lo chongười khác mà không hề chăm lo cho bản thân, lặng lẽ gắp một miếng thịt lênđịnh đưa sang cho cô, nhưng vừa đúng lúc đôi đũa của Ninh Hạo Nhiên như vô tìnhgiơ lên giữa khoảng không, khiến miếng thịt ân cần ấy rơi xuống vỉ nướng. Nhanhnhư cắt, Nám Nám gắp lấy, vô tư bỏ vào bát của Phạm Dục Trân.

“Không sao, không bẩn đâu, ăn đi!”. Cô an ủi Phạm Dục Trân như an ủi một conthú nhỏ.

Phạm Dục Trân ngây ra trong chốc lát.

Ninh Hạo Nhiên bỗng cười vui vẻ: “Đúng vậy, ăn đi, không phải tôi cố ý đâu.”

Nám Nám gật đầu, miệng nhét đầy thịt trâu cũng lúng búng nói: “Anh ta không cốý đâu, mà cứ cho là cố ý đi thì cũng chẳng việc gì phải sợ, chẳng có gì to tátcả.”

Mấy đôi đũa đang bận bịu khi nghe thấy lời lẽ khinh miệt ấy của cô bỗng nhất tềdừng lại, có kẻ hỏi: “Nám Nám, cô nói chuyện với thầy Ninh chẳng khách sáo chútnào, hai người là...”

“Ngày ngày ở cùng nhau”. Mắt Ninh Hạo Nhiên liếc nhìn Phạm Dục Trân một cái,thản nhiên giải thích.

Phạm Dục Trân nghiêng mặt nhìn Nám Nám như có ý đợi một lời giải thích từ chínhngười trong cuộc.

“Cái khỉ gió ấy, chúng tôi dạy trong một tổ thể dục, đương nhiên ngày ngày ởcùng nhau...”. Cô chưa nói xong, bàn chân đã bị một kẻ dẫm cho một cái đauđiếng, Nám Nám nhịn đau một cách khổ sở. nhưng không thể nhẫn nhịn thêm đượcnữa, cô lập tức ngoảnh đầu lại, giận dữ hét lên: “Anh lén giẫm vào chân tôihả?”

Khóe miệng Ninh Hạo Nhiên hơi động dậy, không trả lời.

Chỉ là cái cớ mà thôi! Lời lí giải cô ấy với anh ta không có quan hệ gì là lờinói dối trắng trợn nhất thiên hạ, ngay cả người lãnh đạm như Ninh Hạo Nhiêncũng biết cái mánh khóe bẩn thỉu giẫm lên mũi chân người khác thì chỉ có thằngngốc mới tin họ không có quan hệ mờ ám gì. Mọi người hai bên dãy bàn quay sangnhìn nhau, nhất trí gật đầu cười gian xảo, sau khi đã tự hiểu ngầm với nhau thìlại cắm đầu vào ăn.

Phạm Dục Trân trấn tĩnh, tự rót cho mình một cốc bia, nói thản nhiên: “Tôi tincậu, Dương Nám Nám. Cậu mới vào làm được một tháng, trước kia ba tháng cònchẳng làm sao, giờ mới một tháng thì có thể có chuyện gì được cơ chứ?”

“Đúng, đúng, đúng, Phạm Dục Trân, cậu thật là thông minh, chuyện chính là thếđấy”. Nám Nám gật đầu tán đồng, mặc dù vẫn giữ khoảng cách với Phạm Dục Trân,nhưng chí ít vẫn thân thiện hơn một chút so với Ninh Hạo Nhiên.

Ninh Hạo Nhiên biết rõ nội tình, nét mặt sa sầm xuống, bặm chặt môi, liếc nhìnNám Nám và Phạm Dục Trân một cái, mãi lúc sau mới chậm rãi nói: “Phạm Dục Trân,còn có người ngồi cạnh nhau đến ba năm mà vẫn không có chuyện gì cả, cậu có tinkhông?”

Phạm Dục Trân phút chốc bỗng thay đổi sắc mặt.

Hai người đàn ông nhìn nhau, mặt đối mặt, nhưng vẫn không thu hút được sự chú ýcủa những gã đàn ông còn lại, đám người kia không còn tâm trí mà để ý đếnchuyện khác, chỉ có ăn rồi lại uống. Nám Nám vờ làm gã đàn ông, cũng giữ nguyêntrạng thái chỉ lo ăn không lo ị, chỉ lo cái này không lo thứ kia như vậy. Chỉcó điều, trong khi cái miệng vẫn chưa nhàn rỗi, cô gắp một miếng thịt bỏ vàobát Phạm Dục Trân, do dự nửa giây, lại gắp một miếng bỏ vào bát Ninh Hạo Nhiên.

Tốt nhất là nên phân phối đồng đều.

Đây là bảo pháp trị an mà bà mẹ của Nám Nám vô cùng sùng bái. Tất cả nhữngtranh chấp giữa Nám Nám và Oa Oa xưa nay đều giải quyết bằng phương châm nàycả. Năm đó, khi hai đứa vẫn còn “chị ăn mười bảy cái bánh chẻo thì em cũng phảiđược ăn mười bảy cái”, nếu không thì cứ khóc bù lu bù loa lên, quả thực Mạc Sầukhông còn cách nào khác, cách giải quyết duy nhất bà nghĩ ra lúc đó chính làchia đều. Mắt nhìn hai người đàn ông, người này trừng mắt nhìn người kia mãikhông thôi, cô lại chợt nhớ tới bảo pháp của mẹ, lập tức áp dụng làm vũ khí dậplửa để giải quyết đám lửa giận dữ giữa hai người.

Hai người đàn ông cùng lúc nhìn vào bát của mình, miếng thịt đẫm nước chấm dẫnđến hai phản ứng khác nhau của hai người đàn ông.

Ninh Hạo Nhiên rất khó đoán được, Phạm Dục Trân thì lại cực kì trầm mặc.

Nám Nám cau mày nhìn phản ứng của hai người, chẳng hiểu mô tê gì, không biết làhọ có ý gì nữa, chắc không phải là chê miếng thịt to nhỏ không đều nhau chứ?

Ninh Hạo Nhiên ngoảnh đầu sang nói với Nám Nám: “Ăn mau lên, lát nữa ăn xong,tôi sẽ đưa cô về.”

Phạm Dục Trân cúi đầu cười nói: “Bạn học lâu lắm rồi mới được gặp nhau, DươngNám Nám, ăn xong chúng ta lại về nhà Cẩu Đán chơi tiếp, cậu thấy sao?”

Đề nghị của Phạm Dục Trân được sự đồng tình của tuyệt đại đa số mọi người ngồiđó, đương nhiên là cũng bao gồm cả Dương Nám Nám. Nụ cười trên khóe miệng Ninh HạoNhiên có chút lạnh lùng: “Dương Nám Nám, cô nên nhớ là ngày mai còn phải đi làmđấy!”

Đúng rồi, suýt nữa thì nhận lời đề nghị của Phạm Dục Trân, Nám Nám bỗng nhớ rahôm nay mới là thứ Hai, liền chẳng muốn ăn nữa, còn phải trải qua bốn ngày nữacơ, hôm nay chơi thả phanh thì ngày mai làm sao mà đi dạy được? Cô liền gật đầunghe lệnh: “Đành làm phiền thầy Ninh đưa tôi về vậy”. Làm giáo viên thật chẳngtự do chút nào, chẳng bằng là sinh viên, là sinh viên còn có thể ngủ quên được,là giáo viên thì lúc nào cũng phải tỉnh táo.

Lần này thì đến lượt Phạm Dục Trân hơi động đậy, nhưng không nói gi, bắt đầucúi xuống ăn.

Bữa thịt nướng đầy gai góc cuối cùng cũng đã ăn xong, Ninh Hạo Nhiên chuẩn bịđi ra bãi đỗ để lấy xe, bảo Nám Nám đứng bên đường đợi anh. Những người còn lạivì lạnh quá nên hối hả bắt xe đi khỏi, Ninh Hạo Nhiên liếc thấy Phạm Dực Trânvẫn còn lưu luyến không muốn rời đi, bèn cúi đầu nhắc nhở Nám Nám: “Cô Dương,đứng cẩn thận nhé!”

Nám Nám cũng không chịu yếu thế, đáp lại: “Thầy Ninh, lái xe cẩn thận!”

Ninh Hạo Nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Nám Nám, quay người bước đi,Nám Nám bĩu môi thầm thì: “Ngày mai lên lớp hãy đợi đấy! Xem rốt cuộc là ai sợai!”

Phạm Dục Trân đứng bên cạnh, nghe cô làu bàu, bỗng thở dài một tiếng. Trong đêmyên tĩnh lại có âm thanh kinh hãi đến vậy, khiến Nám Nám sợ suýt nhảy tót lên:“Phạm Dục Trân, cậu doạ chết người ta không đền được mạng đâu, sao dứng sau tôimà không nói?”

“Có lẽ xưa kia vẫn không cam tâm lắm, giờ nhìn thấy cậu như vậy thì lại chẳngcòn gì nữa”. Thần sắc Phạm Dục Trân bỗng thay đổi, miễn cưỡng cố làm cho mìnhtrông có vẻ dễ nhìn một chút. “Không ngờ tôi lại để lỡ mất, vả lại chỉ lỡ mộtbước mà bao năm đã trôi qua rồi.”

Dương Nám Nám cảm thấy mình mới thật sự là người đã không ngờ rằng, cô khôngngờ rằng ngày mưa to gió lớn, mặt trời lại mọc lên từ đằng Tây, cũng không ngờrằng đạn nguyên tử nổ lại bung ra toàn là bỏng ngô, lại càng không ngờ rằng,đời này kiếp này, Dương Nám Nám này lại được một sinh viên gương mẫu như PhạmDục Trân tỏ tình trực tiếp ngay trước mặt thế này.

Khoan đã, thế này cũng được coi là tỏ tình chứ, không phải là cô lí giải nhầmnhọt gì mà liên tưởng ra phải không? Không phải là anh ta nhắm Ninh Hạo Nhiênrồi đùa cợt với cô để tìm sự an ủi dấy chứ? Lạy hồn, cô chưa từng nghĩ mình sẽlà kẻ bị cho ra rìa đâu.

“Đợi... đợi một chút, cậu có thể nói rõ hơn không?”. Mặc dù trong lòng có chútchua xót buồn chán, nhưng kẻ bị cho ra rìa cũng có sự tự trọng của mình, tuyệtđối không thể vô duyên vô cớ bị người ta đả kích thế được.

“Cho dù là bây giờ hay là xưa kia, tôi vẫn luôn thích...”. Phạm Dục Trân nhìnNám Nám với ánh mắt thật dịu hiền, giọng nói cũng nhẹ nhàng, nhưng chưa đợi anhnói hết câu, lập tức đằng sau đã có người lạnh lùng nói: “Dương Nám Nám, lạiđây!”

Ninh Hạo Nhiên hai tay siết chặt nắm đấm, không biết từ lúc nào anh ta đã đứngsau lưng hai người, vẫn chưa lấy xe đến, chẳng lẽ anh ta đã sớm phát hiện PhạmDục Trân chuẩn bị hạ độc thủ với Nám Nám nên mới không thể không lấy xe nữa màquay lại đây hay sao?

Tính tò mò không phải là bản quyền của riêng Oa Oa, Nám Nám cũng có tính tò mòkhông kém. Nhưng tính tò mò dù lớn thế nào, khi gặp phải sự phẫn nộ càng lớnhơn thì...

Đương nhiên là sẽ không đời nào chịu khuất phục như Oa Oa rồi.

Vì vậy, cô chọn giải pháp đứng hiên ngang tại chỗ nói với Ninh Hạo Nhiên: “Tôiđợi Phạm Dục Trân nói xong rồi sẽ đi, anh yên nào!”

Sau đó, cô đứng đàng hoàng nhìn Phạm Dục Trân: “Mặc dù tôi rất bận, nhưng tôihi vọng anh nói tiếp.”

Nếu anh ta muốn giải thích rõ ràng về chuyện năm xưa, sau khi hôn cô xong rồiphủi đít bỏ đi thì cô tình nguyện nhẫn nhịn miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi;nếu anh ta muốn giải thích về chuyện anh ta thích Ninh Hạo Nhiên, cô cũng sẽtặng anh ta một cú đá chí mạng đủ đoạn tử tuyệt tôn để thể hiện thái độ, dù saothì sau này anh ta cũng không còn cần dùng đến cái đó nữa.

Phạm Dục Trân cúi đầu nhìn vẻ thành khẩn của Nám Nám và do dự. Ninh Hạo Nhiênchầm chậm bước tới, mang theo nỗi tức giận ngút trời đứng đằng sau cô, nơi ánhmắt Phạm Dục Trân dừng lại. Đằng sau cô ấy đã có anh ta, không còn kẽ hở dưthừa nào dành cho người khác. Vì vậy, anh chỉ có thể âm thầm siết chặt nắm đấm,ra sức kìm nén nỗi phiền muộn trong lòng.

“Không có gì!”. Phạm Dục Trân ngoảnh mặt đi, mắt bỗng như tối lại. Cho dù nămxưa, tình cảm có sâu sắc đến thế nào thì đã để vuột mất rồi, giờ đây, bên cạnhcô đã có người khác chăm lo. Nếu không phải năm đó, cô nữ sinh kia mỗi khi nhìntrộm anh mặt lại đỏ ửng lên thì đương nhiên sẽ không có những tình cảm khó nóinhư vậy trong lòng anh.

Vừa bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, Nám Nám chợt thấy hồ nghi khó hiểu, rõràng là Phạm Dục Trân có điều gì muốn nói mà, vì sao muốn nói lại thôi? Cô quayđầu lại nhìn Ninh Hạo Nhiên, mới phát hiện không biết từ lúc nào anh ta đã đứngsát ngay sau lưng mình.

Nhất định là vì sự can thiệp của anh ta nên Phạm Dục Trân mới không đáp lại lờithỉnh cầu của cô, anh ta đang bẽn lẽn, anh ta đang xấu hổ...

“Thực ra, anh cũng có thể...”. Nám Nám đang định nói, Ninh Hạo Nhiên đã kéomạnh cô vào lòng, nửa câu chưa nói xong cũng lặn mất tăm trong vòng tay một aiđó.

Cái lặng lẽ của đêm mưa cuối thu luôn khiến người ta buồn nao lòng. Cho dù làPhạm Dục Trân muốn nói gì lại thôi, hay là cô lại cố ra vẻ kiên cường đối mặtvới quá khứ, đều có thể trách thời tiết khiến người ta rầu rĩ. Nám Nám vốn địnhvùng thoát khỏi sự khống chế của Ninh Hạo Nhiên để hỏi cho rõ ràng đầu đuôi,nhưng vòng tay ấm áp nhiệt huyết của anh đã ngăn cô lại, khiến tất cả những vẻkiên cường mà cô cố gắng thể hiện ra đều tiêu tan hết.

Đúng vậy, cô luôn để ý đến sự lãnh đạm của Phạm Dục Trân đối với cô, canh cánhtrong lòng suốt năm năm, càng bận tâm thì lại càng vờ như không thèm để ý, càngvờ không thèm để ý lại càng phải đối mặt với nó, cô thực sự đã rơi vào chốnngục tù không lối thoát. Ninh Hạo Nhiên nhận ra nỗi phiền muộn của cô, cũng làlần đầu tiên anh ta cho cô một cái cớ để vờ tỏ ra mềm yếu một lần, không phảiquay đầu lại đối mặt với chuyện này.

Hóa ra là con gái thật tuyệt.

Ít nhất là khi không muốn đối mặt với chuyện gì đó, còn có thể làm con đà điểuvùi mặt trong lòng người đàn ông.

Còn về chuyện vòng tay này là của ai...

Thực ra cũng chẳng hề quan trọng.