Tống Tiên Hành

Chương 11: Triệu Kiến



Tống Phong sau khi thoát chết khỏi bầy lang triều, liền men theo đường vòng, một đường bôn ba mất mười ngày mới có thể chạy về đến Tam Tinh Thành.

Khi thấy Tam Tinh Thành còn hoàn hảo, chưa có xảy ra đại chiến thì hắn thở phào một hơi.

Quả nhiên như hắn nghĩ, thú triều này rất có thể chịu sự điều khiển nào đó, cho nên nó cũng không vội vàng tấn công. Hoặc là Tiên sư rất có thể đã ra mặt.

Nếu như vậy, thú triều lần này chưa biết chừng có thể xảy ra biến cố khác. Mà biến cố này, rất có thể là cơ hội để Tống Phong dựa vào đó tăng lên thực lực bản thân.

Tâm tình trở về vốn có chút vui mừng, không ngờ bị giữ thành binh sĩ dập tắt không còn chút nào.

Nghe Uông Huy hồi đáp, lại còn giữ luôn lệnh bài thân phận của mình, Tống Phong ánh mắt âm trầm.

“Tại hạ là người trong đoàn cùng đi với Diệp thành chủ và Điền đại nhân thượng kinh diện thánh. Gặp phải thú triều đành phải phân tán chạy đi, nay nghe tin Tam Tinh Thành liền liều mạng trở về. Ngươi xác định thật sự muốn bắt ta rời đi?” Tống Phong gằn giọng.

“Cút!” Uông Huy rốt cục không giữ nổi bình tĩnh nữa. Cũng không đem lời Tống Phong nói nghe vào tai mà quát lên.

Tiếng quát này rốt cục kinh động thành binh khác cũng đang canh giữ cổng thành.

Lúc này, một nhóm chừng mười người mang theo binh khí cấp tốc chạy tới.

Một người trung niên cao lớn mang theo gương mặt nghiêm nghị bước tới hỏi:

“Uông Huy, có chuyện gì?”

“Hồi đại nhân, bên dưới có người giả mạo thân phận người của Tam Tinh Thành Ngục ý đồ tiến vào thành không biết có ý đồ gì.” Uông Huy thấy người trung niên kia thì run lên, đứng thẳng người báo cáo.

“Hừ, không biết sống chết. Người đâu?” trung niên hai mắt hàn quang lóe lên. Giờ phút này mà còn có người dám gây rối ở chỗ của hắn, đây là muốn khiêu khích với hắn, với Tam Tinh Thành.

Uông Huy thấy vậy trong lòng mừng rỡ chỉ tay về hướng Tống Phong đang đứng dưới cổng thành.

‘Tiểu tử, chơi cùng ta, ngươi còn rất non.’ Uông Huy đắc ý thầm nghĩ.

Trung niên cao lớn theo đó nhìn xuống.

Sau một khắc, hắn đột nhiên có chút khó có thể tin, nhỏ giọng hỏi:

“Tống… Phong?”

“A…” Tống Phong một mực quan sát động tĩnh trên này, giờ phút này nghe gọi cũng nhìn lên.

Trung niên quan binh này hắn có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ rõ là ai.

“Ha hả, Tống lão đệ, ngày đó ta cũng có đến chỗ ngươi ngồi một chút. Nhanh như vậy đã quên rồi sao?” Trung niên cười lớn “Người đâu, mở cổng.” — QUẢNG CÁO —

Tống Phong đi vào bên trong, trong đầu nhanh chóng nhớ ra một người.

Trung niên này chính là La Gia Anh, một vị Hiệu úy, ngày đó từng đến chỗ Tống Phong ngồi chơi một chút. Cũng không có nhờ vả gì, chỉ đơn thuần giao cái quan hệ. Hình như y cũng muốn đáp vào Điền Quân sợi dây này.

Quả nhiên, lời nói của Hà Văn Huy tiếp theo xác nhận ý nghĩ của Tống Phong là chính xác:

“Tống lão đệ, quà tặng ngày ấy ngươi vừa ý chứ hả?”

Vừa nói, vừa đem lệnh bài thân phận của Tống Phong trả lại.

‘Mẹ nó, tên khốn kiếp Uông Huy chút nữa làm hỏng chuyện của bản quan.’ La Gia Anh thầm nghĩ, đồng thời ý cười trên mặt càng tăng thêm mấy phần.



Tống Phong nghĩ nghĩ, không nhớ ra La Gia Anh này đưa tới thứ gì.

Hết cách, lễ vật quá nhiều, hắn cũng không có đi để ý từng người, thế là tùy tiện đáp một câu:

“Há, rất tốt. Đa tạ lễ vật của La đại ca, ta rất yêu thích.”

La Gia Anh ngẩn ra, hình như cũng không ngờ Tống Phong sảng khoái thừa nhận như vậy, ánh mắt lóe lên dị sắc, nụ cười trên mặt càng thêm có ba phần dâm tiện:

“Hắc hắc, thứ đó ta cũng có một cái, sử dụng rất mềm mượt. Xuất phẩm từ tơ tằm Thiên sơn. Đại ca đây đối với loại đồ vật này cũng có chút tâm đắc, ngày nào đó chúng ta cùng nhau thảo luận nhiều hơn a!”

“Tốt, nhất định, đa tạ La đại ca hỗ trợ.” Tống Phong theo bản năng gật đầu đáp lại, đem lệnh bài của mình cất vào trong ngực.

Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn nhíu mài, sực nhớ lại trong các lễ vật làm gì có thứ gì bằng tơ tằm?!?

“Khoan, dừng lại khoảng chừng là hai giây.” Tống Phong chợt nhớ lại “Mẹ nó, chính là cái yếm kia!”

Tống Phong hai tròng mắt phát hỏa, lại cẩn thận suy tưởng lại cuộc trò chuyện của hắn và La Gia Anh nãy giờ, liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Hắn đường đường Hậu Thiên Cảnh Giới võ giả, giờ phút này lại cảm thấy rét lạnh, cả người có chút run cầm cập, cúc hoa xiết chặt. Một luồng hàn ý xông thẳng từ gót chân lên đỉnh đầu.

Nhìn nụ cười và ánh mắt dâm tiện của La Gia Anh này, Tống Phong đột nhiên hiểu ra.

La Gia Anh này không phải vì Điền Quân mà tới tiếp cận Tống Phong hắn. Mà chính là vì tin đồn nhảm kia.

Tống Phong lần đầu tiên trong đời cảm thấy sức mạnh của tin đồn rốt cuộc đáng sợ như thế nào.

Hắn không dám dây dưa ở nơi này tiếp, liền qua loa vài câu rồi chuồn mất.

— QUẢNG CÁO —

Để lại La Gia Anh cười dâm đưa tay vẫy chào.

Chờ đến khi thân ảnh Tống Phong đi mất, La Gia Anh thái độ ngay lập tức biến chuyển, tức giận quát: “Uông Huy, đến đây!”



Tạm không nói đến Uông Huy rốt cuộc sẽ gặp chuyện gì, Tống Phong giờ phút này có chút cảm giác xúc động muốn toàn lực thi triển thân pháp bỏ chạy khỏi La Gia Anh.

Loại ánh mắt kia, nụ cười kia làm cho hắn run rẩy sợ hãi.

Tống Phong giờ phút này chỉ muốn sừng sững đứng giữa bầu trời, hét to một tiếng: “Tống mỗ là sắt thép thẳng nam a!”

Đáng tiếc, Tống Phong không có thực lực làm như vậy.

Hắn tạm thời không có trở về Tam Tinh Thành Ngục mà là đi dạo một vòng Tam Tinh Thành quan sát tình huống.

Đúng như Tống Phong dự đoán, Tam Tinh Thành vẫn không sơ tán hoàn toàn mà lại lựa chọn chống cự. Rất có thể là đã có thế lực nào đó chống đỡ.

Nghĩ đến đây, hắn liền dời bước chân trở về Tam Tinh Thành Ngục.

Tống Phong vừa trở về không bao lâu, liền có một người đi đến nói rằng Điền Quân muốn triệu kiến hắn.

Hiện tại Phủ thành chủ đã được trưng dụng trở thành đầu não chỉ huy chống cự thú triều.



Khi Tống Phong theo người kia đi đến, cũng là lần đầu tiên bước vào phủ thành chủ.

Sự rộng lớn và xa hoa của nơi này khác xa một trời một vực với vẻ đơn điệu và âm khí của Tam Tinh Thành Ngục.

Tống Phong đi theo người dẫn đường, vòng qua mấy cái tiểu hoa viên, đi một lúc lâu, người kia cuối cùng dừng bước chân nói với Tống Phong:

“Tống huynh, Điền đại nhân ở phía trước chờ ngươi. Ta xin cáo từ trước.”

“Đa tạ huynh đài dẫn đường.” Tống Phong mỉm cười đáp lễ.

Người kia khẽ cười, rời đi.

Tống Phong đi về phía người kia vừa chỉ, liền thấy một người trong một tiểu đình đang chậm rãi ngồi nhấm rượu.

Điều đặc biệt là dù chỉ có một mình hắn nhưng trên bàn lại có hai ly rượu.

Một ly của hắn, một ly khác thì ở phía đối diện.

— QUẢNG CÁO —

Mà người này dáng người thô trọng, khuôn mặt chữ điền có râu quai nón, không phải Điền Quân thì là ai.

Tống Phong thở dài, biết một buổi nói chuyện này không thể nào tránh khỏi.

Từ khi chọn con đường trở về Tam Tinh Thành này, Tống Phong đối với điều này đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Sửa sang lại một chút y phục, Tống Phong bước tới:

“Ti chức Tống Phong, bái kiến Điền đại nhân.”

“Tống Phong, ngươi biết tội của mình chưa?!?” Điền Quân đột nhiên hét lớn, tiếng hét như sấm động.

Tống Phong trong lòng run lên.

“Đại nhân, ti chức một lòng cúc cung làm việc, tận hết chức trách. Đối với đại nhân càng như thiên lôi sai đâu đánh đó, không biết ti chức có tội gì?”

“Hừ, ngươi lén lút luyện tập võ đạo, tự ý giấu giếm thực lực, rốt cục có ý đồ gì?” Điền Quân giọng nói tuy không còn lớn như lúc nãy, nhưng khẩu khí vẫn rét lạnh như cũ.

“Đại nhân, oan a. Ti chức một lòng muốn tăng trưởng thực lực, tận hiến cho đại nhân, tận hiến cho Tam Tinh Thành, ti chức cảm thấy bản thân không có ý đồ gì giấu giếm.” Tống Phong giọng nói hơi đề cao, mang theo mấy phần oan ức cùng phẫn nộ ngữ khí. Đặc biệt còn cố ý đem ‘tận hiến cho đại nhân’ đặt ở phía trước.

Điền Quân nghe vậy hừ lạnh một tiếng.

Không khí theo đó cũng trở nên vắng lặng.

Tống Phong từ đầu đến cuối một mực đứng đó, ánh mắt mang theo mấy phần phẫn nộ cùng khó hiểu. Mà Điền Quân dường như cũng đang tự định giá lấy điều gì.

Ước chừng thời gian nửa chung trà sau, hắn mới mở miệng:

“Được. Đã ngươi muốn tận hiến như vậy, phong ngươi làm đội phó đội 2, tham gia chống cự thú triều. Cút đi.”

Nói xong, hắn phất phất tay đem Tống Phong đuổi đi.

Chờ cho Tống Phong rời đi, Điền Quân mới thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Lão đầu tử, rốt cuộc trên người tiểu tử này có gì mà ngươi bằng lòng giao cho hắn cũng không hé răng với ta nữa lời. Thôi thôi, đã ngươi muốn vậy thì Điền Quân ta chỉ có thể trợ ngươi đến mức này…”

Nói đoạn, y đem chén rượu trong tay uống cạn sạch. Ánh mắt nhìn về phía ly rượu đối diện, thần sắc có chút cô đơn.