Tổng Tài! Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 4: Chú ý đến cô



Trên chiếc siêu xe màu xám bạc sang trọng. Hai con người. Một điềm tĩnh, sắc lạnh. Một nhạy bén, giễu cợt. Âm dương hoà hợp, không ai có thể sánh nổi.

“ Dịch Thành, cậu cũng thật khá. Bắt được hai em dễ thương như vậy. Đúng không hổ là bạn của bổn thiếu gia!” – Đàm Thái Kiệt lên tiếng.

“ Không liên quan đến cậu” – Tiêu Dịch Thành nói lạnh tanh.

Thái Kiệt tối mặt.

“ Nếu cậu không thích thì tôi tự lấy một em đấy nhé”

Anh ngồi đó lặng im, để mặc cho cậu bạn hỏi lấy hỏi để.

“ Được rồi, tôi sẽ chọn cái em cao cao dễ thương ấy. Cá với tôi không, chỉ cần 2 ngày, em ấy sẽ tự sà vào vòng tay của tôi”- Đàm Thái Kiệt nói một cách đầy tự tin.

Dịch Thành khẽ nhếch mép, một nụ cười đầy ẩn ý. Rồi cứ ngồi đó. Dán mắt vào quyển tạp chí kinh doanh.

Chiếc xe chạy thẳng vào tập đoàn Tiêu thị lừng lẫy năm châu.

* Căn biệt thự của Hứa gia*

Dáng người mảnh mai đang tựa vào thành ban công. Đôi mắt ngắm nhìn ra phía xa xăm. Đôi mắt ấy trong thăm thẳm, tựa hồ chứa cả biển nước trong vắt. Trong lòng tĩnh lặng không chút dao động.

Chuyện hôm nay làm cô có chút uất ức, thậm chí còn tức giận. Cái con người đó sao lại để trong cô nhiều suy nghĩ như vậy. Mọi thông tin về anh cô không hề biết.

Nhất Băng chợt thở dài.

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên một hồi ngắn. Cũng đủ để chặn ngang suy nghĩ của cô.

Mở khoá điện thoại, dòng tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Trong lòng Nhất Băng có chút thắc mắc. Nội dung dòng tin chỉ ngắn gọn 3 chữ:

“ Tôi xin lỗi”

“ Xin lỗi mà cộc lốc như vậy hả, thành ý đâu rồi. Cái người này là ai mà ngạo mạn vậy”

Chiều theo suy nghĩ, cô nhắn lại với số máy lạ đấy.

“ Xin hỏi số máy ai vậy ạ?”

“ Là tôi, Thất Đình Hạo!”

“ Tôi không quen!”

“ Tôi đã xin lỗi”

“ Tôi không chấp nhận”

“ Tại sao?”

“ Cậu không đáng được tha thứ”

Cô khoá máy, vứt sang một bên, mặc cho chuông tin nhắn cứ vang liên hồi.

Cứ mỗi lần nói chuyện với tên này thì không thể nào mà cô không tức giận được.

Có tiếng cửa gõ, cô người hầu bước vào:

“ Tiểu thư, ông bà chủ mời cô xuống ạ”

“ Bố mẹ tôi có nói sẽ bàn chuyện gì không?”

“ Thưa không ạ”

“ Được rồi cô đi làm việc của mình đi!”

Nhất Băng chậm rãi bước xuống phòng khách. Ông bà Hứa đã ngồi ở đó từ lúc nào.

“ Tuần sau có một buổi tiệc, mời đầy đủ tất cả các vị thần trong giới kinh doanh đến đấy!” – Ông Hứa ôn tồn.

“ Nhưng việc đó có liên quan gì đến con đâu ạ”

“ Quan trọng là trong bữa tiệc hôm đó có một người quyền lực bậc nhất, một anh chàng trẻ tuổi nhưng khiến nhiều tiền nhân phải nể phục”

Nhất Băng tỏ ý bất ngờ. Rồi cô chợt nhận ra điều gì.

“ Bà mẹ muốn con gặp người đó?”

“ Haha, con gái của ba, con rất thông minh. Tập đoàn của anh chàng ấy lớn mạnh nhất Châu Á này, thậm chí còn lừng lẫy năm châu. Nên nếu kết thân được với anh ấy, tập đoàn của nhà chúng ta sẽ càng lớn mạnh hơn.” – Bố Nhất Băng nói ý vui mừng.

“ Ba ơi, việc đó là không thể nào. Con còn là học sinh.”

“ Tất nhiên là bố mẹ biết. Nên để con học năm nhất đại học đã”- Bà Hứa vừa cười vừa nói.

Nghe bố mẹ mình nói chắc chắn như đã định rồi, Nhất Băng cảm thấy trong lòng lo sợ hơn. Phải quen một con người không biết mặc vậy, làm sao có thể. Cô đành phải nói khéo để trốn khỏi những sắp xếp của người lớn.

Về phòng, Nhất Băng thở phào.

“ Chuyện sau này còn lâu, chắc chắn sẽ thay đổi được!”- Lòng cô nghĩ như tự trấn an bản thân.

**

Chiều xuống, ánh hoàng hôn buông những tia nắng nhạt bao trùm thành phố. Lung linh huyền ảo nhưng mang sắc buồn. Lại cái dáng người quen thuộc đứng trên cửa sổ ngắm sự chuyển động của đường phố tấp nập.

Anh mới xa Đổng gần một tuần thôi, sao lại nhớ nhung da diết như vậy. Mỗi lần gọi điện cô đều chỉ nói qua loa vài câu. Một chút nhớ thương anh cũng không có. Giá như cô có thể hiểu được anh yêu cô đến nhường nào. Những người con gái xuất hiện xung quanh anh, tiếp cận anh, bám lấy anh đều làm anh cảm thấy ghê tởm. Một chút để ý cũng không có.

Anh yêu chỉ có mình Đổng . Nhưng cái cô gái kia, lại đem cho anh cái cảm giác thú vị, khác hẳn những người mà anh đã từng biết. Ánh mắt ngây thơ đó, cái nhăn mặt vạch trần suy nghĩ của anh đối với cô đều làm cho anh có chút xao động.

Lắc đầu. Anh xua tan suy nghĩ. Tự nhủ tài diễn xuất của cô gái ấy quá thật, làm cho anh một giây nhầm lẫn. Trên đời này, anh không cho phép ai bước vào trái tim của anh ngoài Đổng !**

Bước dạo trên con đường đến trường quen thuộc, Nhất Băng cảm thấy chán nản.

Ở nhà, lại phải né tránh nhiều chuyện, ra ngoài đi dạo khi tắt nắng cũng là một thú vui.

Dừng lại ở sân bóng rổ, nơi cô mới gặp anh sáng nay. Đứng hồi lâu, Nhất Băng lại suy nghĩ nhiều chuyện.

“ Này cô bé” - Tiếng gọi Nhất Băng vọng từ đằng xa.

Cô quay đầu lại. Một bóng người cao ráo chạy về phía cô.

“ Anh là…?”

“ Quên tôi rồi sao!”

“ Có biết đâu mà quên”

“ Ai da! Cô bé, em quên thật hay cố tình không biết vậy?”

“ Tuỳ anh nghĩ thôi”

“ Thôi, anh chịu em rồi. Anh là Đàm Thái Kiệt, em nhìn kĩ đi, không nhận ra anh thật à”

Cô cố gắng nhìn con người trước mặt thật kỹ. Rồi bỗng chợt nhận ra:

“ À, nhớ rồi, anh là người hồi sáng đi với cái anh lạnh lùng đúng không?”

Thái Kiệt cười gật đầu tỏ ý hài lòng.

“ Sao em lại đứng thẫn thờ nhìn vào sân bóng thế?

Nghe Đàm Thái Kiệt hỏi, cô cũng giật mình. Chính cô cũng không hiểu sao mình lại có hành động kỳ lạ này. Nhất Băng đành chối.

“ Làm gì có, anh nhìn nhầm rồi!”

“ Em còn chối, rõ ràng là anh thấy…”

Chưa dứt lời, Hứa Nhất Băng đã vội chen vào:

“ Anh thấy cái gì chứ! Thật là lắm lời!”

Anh cười xoà. Trên mặt cô hiện rõ câu trả lời cho anh rồi. Cứ chối làm gì. Anh nói

“ Thôi được rồi, không làm khó em nữa. Mà em tên gì vậy?”

“ Hứa Nhất Băng”

“ Tên đẹp đấy, mà em thích đứng đây lắm à. Ở kia có quán nước, đi với anh”

Thái Kiệt kéo Nhất Băng đi theo.

Trong chiếc xe xám bạc, Tiêu Dịch Thành cảm thấy khó chịu với hai con người đang nói chuyện thân mật trước mắt anh.

Cô gái này đúng là không tầm thường, một chút vậy thôi cũng đã lôi kéo người bạn của anh nhớ nhung ả.

Còn nhớ lúc nãy, Thái Kiệt một hai nói Dịch Thành đến tập đoàn của anh, mà vừa thấy cô gái đó ở sân bóng, lại vội chạy tới.

“Cô gái này rốt cuộc tài giỏi đến đâu đây?”

**