Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 5: Phúc đức ba đời mới ăn được bữa sáng của anh Phó



Vừa nghe tôi nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hạnh Nguyên sững sờ, đôi mắt đen hơi tối lại, rồi cô ta quay đầu nhìn Phó Thắng Nam, nắm góc áo của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh Thắng Nam, đêm qua em quá bốc đồng, quấy rầy anh và chị Thẩm, anh có thể kêu chị ấy ở lại ăn sáng với chúng ta được không? Xem như là em xin lỗi, có được không?”

Ha ha, quả nhiên, có vài người thật sự không cần cố gắng, bọn họ chỉ cần biết làm nũng là có thể nhận được những gì mà người khác không thể.

là người được thượng đế ôm vào lòng, tay của anh dùng đề vùng vẫy khắp thế giới.

“Chị Thẩm, chị nếm thử trứng chiên của anh Thắng Nam đi, thơm lắm đấy, lúc bọn em ở cùng nhau, anh ấy thường xuyên chiên cho em.” Lâm Hạnh Nguyên vừa nói vừa gắp một miếng trứng vào bát của tôi.

Sau đó, cô ta lại ngọt ngào gắp cho Phó Thắng Nam một miếng, cười tủm tỉm nói: “Anh Thắng Nam, anh đã đồng ý hôm nay sẽ đến Nam An ngắm hoa với em, không được nuốt lời đó.”

“Ù“ Phó Thắng Nam đáp, tao nhã tự phụ ăn bữa sáng, từ trước tới nay anh rất ít nói, nhưng đối với Lâm Hạnh Nguyên, hình như anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu.

Có vẻ Trịnh Tuấn Anh đã sớm quen với

mọi chuyện, động tác tao nhã ăn sáng, là người được thượng đế ôm vào lòng, tay của anh dùng đề vùng vẫy khắp thế giới.

“Chị Thẩm, chị nếm thử trứng chiên của anh Thắng Nam đi, thơm lắm đấy, lúc bọn em ở cùng nhau, anh ấy thường xuyên chiên cho em.” Lâm Hạnh Nguyên vừa nói vừa gắp một miếng trứng vào bát của tôi.

Sau đó, cô ta lại ngọt ngào gắp cho Phó Thắng Nam một miếng, cười tủm tỉm nói: “Anh Thắng Nam, anh đã đồng ý hôm nay sẽ đến Nam An ngắm hoa với em, không được nuốt lời đó.”

“Ù“ Phó Thắng Nam đáp, tao nhã tự phụ ăn bữa sáng, từ trước tới nay anh rất ít nói, nhưng đối với Lâm Hạnh Nguyên, hình như anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu.

Có vẻ Trịnh Tuấn Anh đã sớm quen với

mọi chuyện, động tác tao nhã ăn sáng,

giống như một người ngoài cuộc nhìn chúng tôi.

Tôi rũ mắt, lông mày không khỏi nhíu lại, hôm nay là tang lễ của ông nội, nếu như Phó Thắng Nam đi với Lâm Hạnh Nguyên, vậy bên chỗ nhà tồ của họ Phó…

Bữa sáng này, dù là ai cũng không thể ăn nổi, ăn qua loa vài miếng, thấy Phó Thắng Nam ăn xong lên lầu thay quần áo, tôi buông bát đũa đi theo.

Phòng ngủ.

Phó Thắng Nam biết tôi ở phía sau, giọng nói lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì à?”

Dứt lời, anh như không có chuyện gì cời quần áo trên người ra, dáng người to cao không hề có vật che chắn lộ ra trong

không khí, xuất phát từ bản năng, tôi quay người đưa lưng về phía anh, nói: “Hôm nay là tang lễ của ông nội đấy.”

Sau lưng truyền tới âm thanh sột soạt, còn có tiếng kéo thắt lưng, sau đó anh trả lời bằng giọng nói không có độ ấm: “Cô qua là được rồi.”

Tôi nhíu mày: “Phó Thắng Nam, ông ấy là ông nội của anh.”

Anh là cháu trai trường của nhà họ Phó, nếu vào lúc này anh không có mặt, những người khác sẽ nghĩ thế nào?

“Chuyện hạ táng, tôi đã dặn Trần Văn Nghĩa qua giải quyết, ngoài ra còn chỉ tiết nào khác cô và Trần Văn Nghĩa bàn bạc với nhau đi.” Lời này, anh nói tới vô cảm, giống như đang nói một chuyện không quan trọng.

Thấy anh đi về phía phòng sách, tôi lên giọng, có chút khó chịu bảo: “Phó Thắng Nam, có phải với anh mà nói, ngoại trừ Lâm Hạnh Nguyên ra thì những người khác đều là có cũng như không? Anh xem tình thân là gì?”

Phó Thắng Nam dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía tôi, đôi mắt đen hơi nheo lại, tư thái lạnh đến rùng mình: “Chuyện của nhà họ Phó còn chưa tới lượt cô ở đây ồn ào”

Dừng một lúc, đôi môi mỏng của anh nhếch lên, vô cùng châm chọc thốt ra mấy chữ: “Cô không xứng.”

Mấy chữ ngắn ngủn, giống như một thau nước lạnh đồ xuống đầu tôi, xối đến mức xương cốt tứ chỉ tôi đều rét buốt.

Nghe thấy tiếng bước chân bỏ đi, tôi bật cười.

Tôi không xứng! Ha ha! Hai năm, tôi vẫn không thể sười ấm một tảng đá lạnh như băng.

“Vốn dĩ cho rằng cô chỉ mặt dày, không ngỡ rằng cô còn thích xen vào việc của người khác.” Bên cạnh truyền tới giọng nói giễu cợt.

Tôi quay đầu lại, bắt gặp Lâm Hạnh Nguyên không biết đã khoanh tay trước ngực đứng dựa vào khung cửa tự bao giờ, đơn thuần đáng yêu trên mặt đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại lạnh lùng.