Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn

Chương 20: Nè



(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad.com: Linh0068)

Tô Cảnh Dược cúi đầu nở nụ cười, sương mù nhiều ngày dường như đều bị quét sạch, chỉ còn lại niềm vui sướng cùng kích động.

"Được rồi, tôi không phá cậu nữa, cậu tiếp tục đi. "

Vệ Khanh trọ trong trường học, cũng không trở về, chỉ khổ Ôn Thất Bạch, bị Tô Cảnh Dược hoàn toàn trêu đùa, chỉ số thông minh không cùng một tầng, thực sự l một giấy đã rớt ngựa, nhưng Tô Cảnh Dược hết lần này tới lần khác đều trêu đến một giới hạn, không vạch trần cũng không tiếp tục, cứ như vậy đùa Ôn Thất Bạch, quả thực là cực kì tàn ác, ác liệt đến cực điểm.

Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược trêu trọc, cũng không họ thuộc được bao nhiêu kịch bản, cả người đều ở trong trạng thái thấp thỏm bất an, cho nên sáng hôm sau ngay cả đi chạy bộ cũng không dám, sợ đụng phải tên biến thái nào đó.

Lúc chuông cửa vang lên, Ôn Thất Bạch còn tưởng là Tô Cảnh Dược giết vào trong nhà, không nghĩ tới là Ninh Phàm.

Ninh Phàm chính là đạo diễn của bộ phim mà Ôn Thất Bạch nhận hiện tại, là gương mặt mới trong giới đạo diễn, dựa vào tác phẩm đầu tiên "Lãnh thổ Quốc gia"" của mình mà nổi tiếng khắp nơi.

Ninh Phàm lúc này đang lo lắng đứng ở cửa.

"Đạo diễn Ninh? Sao anh lại đến đây? "Ôn Thất Bạch cũng rất kinh ngạc, bộ phim sắp bắt đầu quay, đoàn làm phim hẳn là rất bận rộn, Ninh Phàm sao lại rảnh rỗi tới đây.

Ninh Phàm xác nhận không ai theo dõi mới đi vào biệt thụ, ngồi trên sô pha liền nhíu mày nhìn Ôn Thất Bạch.

"Cậu... Cậu có đắc tội với ai không? "

Bàn tay rót nước của Ôn Thất Bạch dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Ninh Phàm, "Sao lại nói như vậy? "Gần đây cậu luôn ở trong bệnh viện, không đắc tội với ai cả.

"Hôm qua Nghệ Thị không biết vì sao đột nhiên rút vốn, tôi hỏi vì sao bọn họ cũng không nói, tôi nghe bọn họ nhắc tới tên của cậu. "Ninh Phàm cầm ly nước, cũng không hiểu ra sao.

"Nghệ thị? "Ôn Thất Bạch lại càng không nghĩ ra, "Tôi cùng Nghệ Thị không có thù oán gì cả. "

"Tóm lại phim có quay hay không là một chuyện, mấy ngày nay cậu tốt nhất không nên ra ngoài, miễn cho gặp phải phiền toái. "Tuy rằng nhà đầu tư đột nhiên thoái vốn có ảnh hưởng nhất định đến tiến độ của Ninh Phàm, nhưng hắn vẫn cố chấp cảm thấy Ôn Thất Bạch thích hợp nhất, loại thời điểm này lại càng không thể để nam chính gặp chuyện không may.

Ôn Thất Bạch và Nghệ Thị không có xung đột gì, có thể nói loại nhân vật pháo hôi như cậu làm sao có thể xung đột với một công ty lớn như Nghệ Thị chứ.

Lúc đưa Ninh Phàm ra cửa, Ninh Phàm còn khẩn trương nhìn chung quanh, sợ mình bị theo dõi.

"Nhất định không được ra ngoài lung tung. "Ninh Phàm lại dặn dò.

Ôn Thất Bạch mỉm cười đồng ý, Ninh Phàm vì tốt cho cậu, điểm này cậu vẫn biết.

Đĩa inox lại được đặt dưới chân Ôn Thất Bạch.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad.com: Linh0068)

Husky tỏ vẻ "Cậu cho rằng cậu đổi dạng khác chúng ta liền không quen biết à", đáng khinh nhìn Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch ngồi xổm xuống xoa xoa mặt Husky, vừa xoa vừa lẩm bẩm, "Mày thực sự là một con chó trà xanh, ngày hôm qua thiếu chút nữa tao liền bại lộ, mày muốn bồi thường cho tao như thế nào? Hả? "

Husky: Gâu!

Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, Ôn Thất Bạch nhìn thoáng qua tên người gọi, là người đại diện của cậu, Hứa Thêu.

Ôn Thất Bạch bị công ty đóng băng, Hứa Tú ngoài mặt nói là người đại diện của cậu, trên thực tế trong tay quản lý các nghệ sĩ khác, đối với yêu cầu của cậu đều không để ý.

"Chị Thêu."Ôn Thất Bạch một tay xoa Husky một tay nhận điện thoại.

"Cậu chuyển nhà." "Ngữ khí Của Hứa Tú không tốt lắm, Ôn Thất Bạch này vừa mới ký hợp đồng, lãnh đạo công ty liền coi trọng cậu ta, muốn bao dưỡng cậu ta.

Nhưng hết lần này tới lần khác Ôn Thất Bạch sống chết không muốn, bản thân bị đóng băng tiện thể làm cho địa vị của cô trong công ty xuống dốc không phanh, cô ta còn cho Ôn Thất Bạch sắc mặt tốt chắc bị điên rồi.

"Ừm, chuyển đến Kim Duyệt. "Ôn Thất Bạch đối với người đại diện này không phải đặc biệt tín nhiệm, cũng không dám dễ dàng bại lộ địa chỉ của mình, Hứa Tú không phải là người tốt gì, lừa cậu nhiều lần, nếu không phải vận may của mình đã sớm bị ăn ngay cả xương cốt cũng không có.

"Kim Duyệt? Đó là khu nhà giàu, làm thế nào mà cậu chạy đến đó ở?" Trong giọng nói Hứa Tú tràn đầy hoài nghi, nếu như thật sự Ôn Thất Bạch chuyển đến nơi đó khẳng định cũng là bị người khác bao dưỡng, cậu ta làm sao có thể có nhiều tiền như vậy.

"Vâng. "Ôn Thất Bạch không trả lời câu hỏi này, chỉ trả lời có lệ một câu.

"Lư phó tổng ngày hôm qua đến nhà cậu tìm cậu, cậu tự giải quyết cho tốt đi. "Hứa Thêu không kiên nhẫn cúp điện thoại, không muốn lãng phí thời gian trên người Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch cười nhạo một tiếng, lắc đầu nhét điện thoại di động vào trong túi, cậu ở bệnh viện nửa tháng Hứa Thêu cũng không có gọi điện thoại tới hỏi thăm một câu, Lư Triệt chẳng qua tìm không thấy cậu một lần Hứa Thêu đã sốt ruột nhưvậy, thật sự là buồn cười.

Lư Triệt là phó tổng giám đốc công ty của Ôn Thất Bạch, vẫn luôn có suy nghĩ không đúng đắn với cậu, sau lưng cũng muốn bao dưỡng Ôn Thất Bạch, bị cậu từ chối.

Sau khi bị từ chối, Lư Triệt liền thẹn quá hóa giận, trong tối âm thầm chèn ép Ôn Thất Bạch, người của công ty cũng đều theo gió mà làm loạn.

Husky quay mặt sang bên, nhìn phía Tô Cảnh Dược từ trên xe xuống, vẫy đuôi "Gâu" một tiếng.

"Buổi sáng không chạy bộ là trốn tránh tôi sao? "Tô Cảnh Dược kéo Husky sang một bên, ngả ngớn nắm lấy cằm Ôn Thất Bạch, mở miệng chính là, "Tiểu Hắc. "

Hắc con mẹ nhà anh, Ôn Thất Bạch vỗ tay Tô Cảnh Dược rơi xuống, quay đầu đi vào nhà.

Husky ngậm đĩa cơm đuổi theo.

Ôn Thất Bạch không đóng cửa, Tô Cảnh Dược cũng không khách khí đuổi theo.

Đồng hồ treo tường phòng khách chỉ về phía mười hai giờ, Ôn Thất Bạch lúc này mới nhớ đến phải ăn cơm trưa, Ninh Phàm thế mà đã ở nhà cậu cả buổi sáng.

"Còn không đi nấu cơm trưa cho chủ nhân. " Ôn Thất Bạch vừa ngồi xuống sô pha chuẩn bị xem kịch bản, đã bị Tô Cảnh Dược chọc chọt hai má.

Tô Cảnh Dược ngày hôm qua liền phát hiện, thằng nhóc này ngay cả ăn cơm cũng không có quy luật, rất tùy hứng, đói bụng liền ăn, không đói liền mặc kệ, thật sự là làm người khác nhọc lòng.

Ôn Thất Bạch xoay người, lười để ý tới anh.

"Có người đã đến đây. "Tô Cảnh Dược nhìn về phía ly nước trên bàn, lại sờ sờ nhiệt độ ly thủy tinh, vẫn còn ấm, thời gian đi không lâu.

Ôn Thất Bạch lật kịch bản ra xem, không chút để ý "Ừ" một tiếng, lại tự hỏi rốt cuộc là đắc tội với Nghệ thị ở đâu.

" Ai đã đến vậy? "

" Đạo diễn Ninh. "

" Tới làm gì vậy? "

" Không có gì. "

" Đến trong bao lâu?"

"..."

Tô Cảnh Dược hỏi như kiểm tra hộ khẩu đã làm Ôn Thất Bạch tức giận, "Tra hộ khẩu hay sao, có phiền không vậy? "

Không nói cũng không sao, lần sau anh đi hỏi Ninh Phàm.

Tô Cảnh Dược cũng không có ý định cãi nhau với Ôn Thất Bạch vì loại chuyện này, nếu không nôi thuần thục liền tức giận bỏ chạy, chẳng phải là lãng phí kế hoạch của anh sao, anh có rất nhiều thời gian nước ấm nấu ếch(*).

(*) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.

"Đứng dậy, giúp tôi rửa rau." "Tô Cảnh Dược dựng Ôn Thất Bạch từ trên ghế sa lon lên, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra.

Đến cả một cọng rau cũng không có.

"Hôm qua tôi vừa mới chuyển tới đây, không có thức ăn, có kem anh ăn không? "Ôn Thất Bạch từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp kem, tự mình đào một muỗng mở ăn.

Trong tủ lạnh ngoại trừ đồ ăn vặt không có gì khác, Tô Cảnh Dược quay đầu lại mặt vô cảm nhìn Ôn Thất Bạch, "Ăn rất ngon à? "

" Rất Ok. " Quả nhiên mùa đông ăn kem là sảng khoái nhất.

"Vậy tôi nấu ăn có ngon không? "

" Có. " Nói xong Ôn Thất Bạch liền sâu kín ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Dược, tên này lại đào một cái hố chờ cậu nhảy, thật sự không phải người tốt.

Hồi tưởng lại những ngày đi theo Tô Cảnh Dược, Ôn Thất Bạch muốn chảy nước mắt, ngay cả đồ ăn vặt cũng không ăn được, kem cũng không được ăn mấy lần, quả nhiên làm người vẫn là sảng khoái nhất.

Miếng kem tiếp theo còn chưa ăn vào miệng đã bị Tô Cảnh Dược nắm lấy cánh tay, hơn nữa ánh mắt của anh hình như có chút kỳ quái.

"Làm gì vậy? "Ôn Thất Bạch nghi ngờ nhìn Tô Cảnh Dược, "Trong tủ lạnh vẫn còn nếu anh muốn ăn thì tự đi lấy. "

Một giây sau liền cảm giác trời đất quay cuồng, Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược khiêng lên, còn bị khiêng ra khỏi cửa.

"Anh đang làm gì vậy! "Ôn Thất Bạch kéo quần áo Tô Cảnh Dược, "Đại ca, chúng ta bình tĩnh nói chuyện có được hay không? "

Cậu giày dép vớ cũng không mang, trên người chỉ mặc đồ ngủ ở nhà, đi ra như vậy Tô Cảnh Dược là sợ lạnh đến chết.

Lúc bị đặt ở bên cạnh bàn ăn trong nhà Tô Cảnh Dược, trong lòng Ôn Thất Bạch từ chối, cậu còn có bóng ma tâm lý đối với việc thời điểm bản thân làm mèo được Tô Cảnh Dược cho ăn thành một con mèo mập mạp bị người người nói xấu.

Chịu đựng sự hấp dẫn của thức ăn, Ôn Thất Bạch dứt khoát quay mặt đi.

"Sao không ăn? "Tô Cảnh Dược chống cằm nhìn Ôn Thất Bạch, sườn mặt tinh xảo, dưới ánh đèn, tựa như tinh linh, ánh mắt Tô Cảnh Dược tối sầm lại, một loại cảm giác không rõ ràng từ đáy lòng dâng lên.

"Sợ béo lên. "Ôn Thất Bạch từ trong kẽ răng phun ra ba chữ, buổi sáng cậu cũng không dám đi chạy bộ, lại bị đồ ăn của Tô Cảnh Dược hấp dẫn, không tăng cân mới lạ, thế giới này đối với mập mạp có ác ý quá lớn, cậu cũng không muốn thử lại lần nữa.

Tô Cảnh Dược vươn tay, nắm lấy cằm Ôn Thất Bạch, dời mặt Ôn Thất Bạch nhìn về phía anh, "Ngày mai tôi bắt đầu đi công tác, cậu có thể an tâm chạy bộ. "

Ôn Thất Bạch cuối cùng vẫn không ngăn được sự hấp dẫn của đồ ăn, nằm liệt trên sô pha nhà Tô Cảnh Dược, Ôn Thất Bạch rất nghiêm túc phỉ nhổ mình.

"Muốn ngủ thì vào trong ngủ, tôi đi làm. "Tô Cảnh Dược chọc chọt hai má Ôn Thất Bạch, cười tủm tỉm mở miệng, thằng nhóc này, cuối cùng không phải vẫn quỳ gối dưới tay nghề nấu nướng của anh sao.

Ôn Thất Bạch ngáp một cái, lười biếng phất tay với Tô Cảnh Dược.

Nếu như cào một đống dấu móng vuốt mèo trên sô pha của Tô Cảnh Dược, cái sô pha này nhìn qua vẫn tương đối cao lớn, ngủ cũng tương đối thoải mái, còn có một nguyên nhân chính là thói quen ngủ của Ôn Thất Bạc, cái ghế sô pha này cậu nằm chữ X đã một năm, thành thói quen dính ghế liền ngủ.

Lúc mở mắt ra, Ôn Thất Bạch lấy điện thoại di động lên, một đống cuộc gọi nhỡ, phần lớn là đến từ Lư Triệt.

Nhớ tới Lư Triệt, Ôn Thất Bạch cảm thấy ghê tởm, chính mình lúc trước mù mắt tin vào tên mặt người dạ thú này.

Lư Triệt là đàn anh đại học của cậu, lúc học đại học liền xưng anh gọi em với hắn.

Ôn Thất Bạch lúc ấy cũng không đề phòng Lư Triệt, ai biết người này ở lễ tốt nghiệp muốn chuốc say cậu, còn mang đến cửa phòng khách sạn,nếu không phải Ôn Thất Bạch giả say, không chừng đã sớm bị hắn ta đè.

Càng máu chó chính là, Ôn Thất Bạch vừa ký hợp đồng với công ty quản lý, Lư Triệt liền làm phó tổng giám đốc công ty, còn nói muốn bao dưỡng cậu, hơn nữa sau khi Ôn Thất Bạch từ chối dùng trăm phương ngàn kế chèn ép.

Làm người khác kinh tởm.

Sau khi lấy của Tô Cảnh Dược một đôi dép lê ở cửa, Ôn Thất Bạch chuẩn bị về nhà.

Vừa mới mở cửa đã bị người hung hăng đẩy ngã trên tường, sau gáy đập vào vách tường cứng rắn, trong nháy mắt liền tối sầm lại, nửa ngày cũng không có phản ứng kịp.

"Thế nào? Tôi bao dưỡng cậu thì cậu không đồng ý, ngược lại vội vàng để Tô Cảnh Dược đè, hắn cho cậu bao nhiêu thứ tốt? "Lư Triệt gắt gao ấn bả vai Ôn Thất Bạch, gân xanh trên trán lộ ra, nếu không phải hắn đặt máy nghe lén trên điện thoại di động của Ôn Thất Bạch, hắn thật đúng là không biết Ôn Thất Bạch thế mà thông đồng với Tô Cảnh Dược.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad.com: Linh0068)