Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 33



Vẻ mặt Diệp Thiên Thành chán nản, lúc quay đầu nhìn về phía cô thì sự oán hận dâng lên: “Người hủy hoại công ty chính miệng nói là mày đắc tội người thừa kế đời thứ mười một của nhà họ Nam Cung, không phải mày còn có thể là ai?”

Lúc quen Nam Cung Hàn thì không nói với anh, chờ gặp rắc rối lại muốn họ gánh chịu hậu quả.

Diệp Ánh Du lui lại một bước, đụng lúc đụng vào cây chổi dì Mai quất tới, cô lảo đảo ngã xuống đất.

Dì Mai đưa tay còn muốn đánh thì bị Diệp Thiên Thành ngăn lại, con gái nuôi nhiều năm như vậy, đánh quá ác thì ông †a cũng không nỡ.

Ánh mắt Diệp Thiên Thành sáng lên, huống chi còn phải nhờ vào chỗ của cô.

Diệp Ánh Du chậm rãi ngồi thẳng lên, ánh mắt cũng dần dần kiên định: “Cha, con đi tìm Nam Cung Hàn.” Cho dù dùng cách gì thì cô cũng phải khiến anh bỏ qua cho nhà họ Diệp.

Dì Mai hừ một tiếng, bà ta oán hận nhìn cô: “Cô đi tìm anh ta thì có ích gì?”

“Im miệng cho tôi.” Diệp Thiên Thành quát lớn, không quan tâm dì Mai cảm thấy tủi thân, ông ta nói với Diệp Ánh Du: “Ba đưa con đi.”

“Không cần, tự con đi được rồi.”

Diệp Ánh Du rủ mắt nói, còn không biết Nam Cung Hàn sẽ đối xử với cô thế nào, cô không hy vọng lúc đó ba ở bên cạnh.

Thái độ Diệp Thiên Thành rất kiên quyết: “Chúng ta cùng đi, công ty dù sao cũng là ba kinh doanh, ba rành chuyện buôn bán hơn con nhiều.”

Dì Mai nghe ông ta nói như vậy thì cảm thấy công ty vẫn còn hy vọng quay lại, bà ta bèn ném cây chổi đi rồi nhìn thẳng Diệp Ánh Du, bày ra dáng vẻ cô không đồng ý không được.

Diệp Ánh Du hết cách, chỉ có thể đồng ý.

Hai người cùng nhau đi tới tập đoàn Nam Cung, đến trước công ty thì bị ngăn lại.

“Thưa cô, tôi thật sự có việc gắp muốn tìm cậu Hàn, xin cô thông báo một chút được không?” Diệp Ánh Du đứng trên quây bar, nghiêm túc nói. Tải app truyệnhola về đọc nhiều nhé! Nhóm lên chính trên app nhé!

Tiếp tân tiếp tục dùng nụ cười nghề nghiệp tiếp cô: “Thật xin lỗi, muốn gặp tổng giám đốc của chúng tôi thì xin cô hẹn trước.”

“Trước đây tôi từng tới, nếu không các cô gọi cho thư ký Trần Minh Toàn cũng được, giúp một chút đi…” Diệp Ánh Du bị ba nhìn chằm chằm, không muốn cũng không thể từ bỏ như thế.

Nhưng mà như vậy vẫn chưa được, tiếp tân lắc đầu, nụ cười xinh đẹp: “Thật xin lỗi, chúng tôi không có quyền trực tiếp nói với thư ký Toàn. Cô có thể tự gọi cho anh ta hay không?”

Diệp Ánh Du cắn môi, cô chợt nhớ tới tấm danh thiếp Nam Cung Hàn đưa cho, lần trước cô vào phòng làm việc của anh bằng cái này. Cô lập tức lục tìm, gọi điện thoại, gọi ba cuộc cũng không ai nghe.

“Cha, nếu không ba về trước đi, con ở đây gọi tiếp, anh ấy dù sao cũng phải xuất hiện thôi.” Diệp Ánh Du trở lại bên cạnh cha, nhỏ giọng đề nghị.

Diệp Thiên Thành đứa trong sảnh lớn trang trí xa hoa của tập đoàn Nam Cung, sức lựng vốn hơi không đủ, nhất là ông ta tới cầu xin người ta nên ông ta luôn cảm thấy những người lui tới kia nhìn ông ta bằng ánh mắt rất kỳ lạ, giống như biết được mục đích của ông ta, tất cả dường như đều xem thường ông ta.

Toàn thân ông ta không được tự nhiên, lý trí ông ta biết tiếp xúc với Nam Cung Hàn thì sẽ có được chỗ tốt cho nhà mình, nhưng theo cảm tính thì rất muốn rời khỏi đây.

Nghe được lời này của Diệp Ánh Du thì nháy mắt ông ta không kiên nhẫn nữa: “Vậy được, ba trở về nghĩ cách khác, con cũng tuyệt đối không được từ bỏ.”

“Ba yên tâm, con sẽ không từ bỏ.”

Diệp Ánh Du bình tĩnh nói. Việc này do cô gây ra, không giải quyết được thì cô cũng sẽ không từ bỏ.