Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 184



Chương 184:

Dường như có nước mắt lấp lánh trong hốc mắt ướt át, đôi mắt đỏ lại mạnh mẽ nhìn anh chằm chăm. Trong nháy mắt, ánh mắt này khiến cho Nam Cung Hàn hơi rung động, nhưng không đủ để anh thay đổi quyết định.

Anh dời ánh mắt khỏi mặt Diệp Ánh Du, Nam Cung Hàn chậm rãi uống một hớp trà cho đỡ khô miệng, cười lạnh một tiếng nói: “Trong vòng ba ngày, vì cô làm lớn chuyện mà phải sửa lại kết hoạch phát triển, Diệp Ánh Du, cô dùng cái gì để trao đổi?”

“Tôi, tôi… Diệp Ánh Du ấp úng, cô có thể dùng cái gì để trao đổi chứ? Cho dù là tiền hay quyên cũng không có!

Chỉ có duy nhất thân thể này có thể gây nên hứng thú với Nam Cung Hàn, nhưng đã dùng để giao dịch với anh ta từ lâu rồi.

Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đâm thẳng vào nội tâm đau đớn nhưng lại không thể che đậy cảm giác bất lực nặng nề.

Diệp Ánh Du im lặng nửa ngày, bỗng nhiên ánh mắt tập trung, kiên định nói: “Cho dù anh muốn tôi làm gì tôi cũng bằng lòng, chỉ cần có thể giữ lại trại trẻ mồ côi.”

Nam Cung Hàn cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại: “Tôi có gì cần cô làm sao?”

Anh gõ gõ đầu ngón tay, ung dung không vội vàng trả lời Diệp Ánh Du. Anh cảm thấy nhất định quyết định lân này phải làm cho cô đau đớn để cô học cách nghe lời.

Ý thức được không chiếm được kết quả như mong muốn từ chỗ Nam Cung Hàn, Diệp Ánh Du khẽ ngẩng đầu, thu lại nước mắt trong mắt, đứng thẳng lên, kiêu ngạo cứng cỏi!

“Là tôi vọng tưởng rồi.” Ánh mắt cô khôi phục vẻ lạnh nhạt không chút gợn sóng, lạnh lùng nói: ‘Đã như thế, tôi sẽ không làm phiền ngài nữa.”

Diệp Ánh Du quay người muốn rời đi, đồng thời suy nghĩ làm thế nào để gặp Diệp Châu Tuấn lần nữa. Cho dù phải mất mặt, cô cũng muốn nhận sự giúp đỡ của anh ta.

Nam Cung Hàn nheo mắt lại, ánh mắt nhìn vào bóng lưng cô đơn của cô: “Từ bỏ dễ dàng như thế, tình cảm của cô đối với trại trẻ mồ côi Nắng Mai cũng chỉ thế thôi.”

Diệp Ánh Du phản xạ có điều kiện phản bác: “Ai nói tôi từ bỏ? Tôi sẽ không từ bỏ như thết”

Cô muốn tìm Diệp Châu Tuấn giúp đỡ?

Nghe được kết quả này, đôi mắt của Nam Cung Hàn trở nên nguy hiểm. Anh ngồi thẳng người, dùng giọng nói lạnh lùng hơn khi nấy nói với Diệp Ánh Du: “Tốt nhất là cô đừng khiêu khích giới hạn cuối cùng của tôi, làm ra chuyện khiến tôi tức giận.”

Bỗng nhiên Diệp Ánh Du quay người, căm tức nhìn anh, vẻ mặt cứng rắn: “Làm thì thế nào?” Kết quả xấu nhất cũng chỉ là cái mạng này bị anh ta đoạt đi. Chỉ cần trại trẻ mồ côi bình an, cô còn sợ gì nữal “Thế nào, cô muốn thử à?” Nam Cung Hàn lại cười lạnh lần nữa, ánh mắt có thể khiến người ta đông thành băng.

Anh không cho Diệp Ánh Du thời gian trả lời, anh nói với giọng lạnh lùng: “Chỉ cần trên đời này có người và thứ cô quan tâm, thì đừng mong đối nghịch với tôi!”

Vẻ mặt Diệp Ánh Du thay đổi, tức hổn hển nói: “Anh vô liêm sĩ! Anh đe dọa hèn hạ như thế không sợ người khác chế nhạo sao?”

Nam Cung Hàn lạnh lùng trâm mặc: “Cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm đến cái nhìn của người khác sao?”

Diệp Ánh Du hít thở không thông, khó nhọc nói: “Nam Cung Hàn, không phải anh xem tôi như đồ chơi đỡ buồn sao? Tôi mặc cho anh vui đùa, chỉ cần anh buông tha…”

Nam Cung Hàn nhíu mày, trong mắt lóe lên lửa giận, trong lòng rất không vui. Anh quy kết chuyện này thành Diệp Ánh Du không nghe theo sắp xếp, liếc nhìn cô cười lạnh nói: “Nếu cô biết thân phận của mình thì hãy an phận thủ thường, đương nhiên tôi sẽ không dùng những thứ đó đe dọa cô.”