Tổng Tài Máu Lạnh Đến Tỏ Tình

Chương 10



Một thân ảnh màu đen ẩn núp bên tường, cẩn thận quan sát xungquanh. Khi xác định không có người mới dám tiến vào văn phòng, mục tiêulà bàn làm việc trong phòng chủ tịch.

Bóng đen lấy ra chiếc chìa khoa trong túi, đang địnhmở ngăn kéo bàn ra…

“Thứ chú muốn tìm nằm ngăn kéo thứ hai bên trái, cần tôi đưa luôn cho chúkhông?” Thanh âm nhàn vang lên từ phía sau bóng đen, thân hình của bóngđen lập tức cứng đờ.

“Ôn Ngọc Viễn, chú không nênthiếu kiên nhẫn. Chú nghĩ cứ như vậy mà thâu tóm được toàn bộ tập đoànHán Hoàng sao?” Giọng điệu của Ôn Mỹ Phách có chút tiếc hận, hắn bậtcông tắc đèn.

Phòng làm việc lập tức sáng lên, Ôn Ngọc Viễn hoàn toàn bị bại lộ. Hắn ta cũng không muốn giải thích, chậm rãi xoay người.

“Đưa thư cảnh cáo, lắp máy nghe trộm, chú nghĩ rằng tôi không biết sao? Tôivẫn niệm tình chúng ta là anhem họ nên mới không tố giác chú” Tựa lưngvào tường, Ôn Mỹ Phách lạnh lùng nói”Bất luận chú làm như thế nào saulưng tôi, tôi đều có thể dễ dàng tha thứ. Thế nhưng chú không nên xuốngtay với Hiểu Dạ, đó là cấm kỵ của tôi”

“Bởi vì chúngta là anh em họ, tại sao tập đoàn Hán Hoàng lại do anh kế thừa mà khôngphải là tôi?” Ôn Ngọc Viễn không cam lòng hỏi, khuôn mặt tuấn dật hơivặn vẹo.

“Vốn dĩ chú cũng có cơ hội nếu như chachúđừng nhất thời tham lam mà đục khoét két sắt công ty” Ai nghĩ tới kẻtham ô của tập đoàn Ôn thị lại chính là người thân của minh chứ? Ôn MỹPhách lắc đầu.

“Tôi chính là không cam lòng. So vềnăng lực, so về bối cảnh, tôi hẳn phải là người thừa kế mới đúng!” ÔnNgọc Viễn cắn răng nói.

“Làm người đừng nên có lòng tham không đáy. Ôn Ngọc Viễn, đây là lỗi lầm lớn nhất của chú”

“Nếu mọi chuyện đều bị phơi bày, anh muốn thế nào đều tùy anh” Ôn Ngọc Viễntức giận hừ lạnh “Nhưng có những lời này tôi muốn anh biết”

“Yên tâm, tôi sẽ không xuống tay với người nhà của mình” Ôn Mỹ Phách hơinghiêng người, bước ra ngoai”Chỉ cần chú đáp ứng từ nay về sau ‘an phậnthủ thường’, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ”

“Tôi không tin anh có lòng tốt như vậy” Ôn Ngọc Viễn híp mắt đề phòng.

Ôn Mỹ Phách nhún nhún vai, làm ra tư thế ‘mời’, nói: “Tôi và chú không giống nhau, tôi rất xem trọng hai chữ thân nhân”

Ôn Ngọc Viễn nhìn hắn thật sau, rốt cục cũng bước ra ngoài.

“Nhớ kỹ, đừng có lại giở trò. Nhàn nhã cầm tiền của Ôn nhị không tốt sao?”Ôn Mỹ Phách tươi cười dặn dò, tiễn hắn ta ra ngoài.

Ôn Ngọc Viễn đang đi cùng hắn, đột nhiên rút ra một con dao nhỏ xoay người đâm về phía Ôn Mỹ Phách. Hắn ta hòan toàn không nhìn ra ánh sángkỳ lạtrong mắt Ôn Mỹ Phách.

Nhận ra sự thay đổi kỳ lạ mang mùi vị âm mưu trong nụ cười trên mặt Ôn Mỹ Phách. Hắn vốn sẽ không cólòng tốt như vậy, hắn cố ý thả lỏng phòng bị dụ dỗ Ôn Ngọc Viễn ra tay,dùng việc này để có thể hoàn toàn đá hắn ta ra khỏi Ôn thị. Chậc chậc!Một gia tộc luôn chú trọng nề nếp quy củ như Ôn gia không thể nào chứachấp kẻ hại người.

Rất có tâm cơ đúng hay không? Hắn không phủ nhận mình có rất nhiều thủ đoạn.

“Dừng tay!” Một tiếng quát thanh thúy, hai tên đàn ông còn chưa kịp phản ứngthì con dao nhỏ trong tay Ôn Ngọc Viễn đã bị đoạt đi, bụng còn ăn mộtquyền.

“Hiểu Dạ?” Mắt thấy kế hoạch bị phá, Ôn Mỹ Phách kinh ngạc trừng mắt, nén giận nhìn Đường Hiểu Dạđang đứng ở cửa.

Kế hoạch của hắn chính là ăn một dao của Ôn Ngọc Viễn, chờ sau khi bị đâm, lại làm ra vẻ có long tốt mà tha thứ cho hắn ta, sau đó trục xuất hắnta ra khỏi Ôn gia để diệt trừ hậu hoạn. Thế nhưng Ôn Ngọc Viễn còn chưacó đụng đến góc áo của hắn mà mặt mũi cũng đã bị bầm dập ngã vào bêntường.

Giờ thì ai là người bị hại đây?

“Anh làm sao có thể…” Hoàn toàn không quan tâm mình khiến cho Ôn Ngọc Viễnchật vật như thế nào, Đường Hiểu Dạgiận dữ giữ chặt vạt áo của Ôn MỹPhách, đôi mắt đẹp đột nhiên ngập nước “Anh làm sao có thể chưa nói tôitiếng nào lại tự tiện đưa ra quyết định vậy hả?”

“Hiểu Dạ…” Con mèo hoang trước mắt tỏa ra sát khí áp người khiến cho người ta sợ hãi, nụ cười của Ôn Mỹ Phách có chút cương cứng

“Anh nghĩ rằng đuổi tôi đi rồi thì sẽkhông có chuyện gì xảy ra sao? Nếu anhquan tâm tôi thì cứ nói ra. Tại sao cứ muốn dùng phương thức chết tiệtnày chứ? Tôi không hiếm lạ gì thủ đoạn của anh!” Đường Hiểu Dạcắn răngnói.

Chết tiệt! Rốt cuộc kẻ miệng rộng nào đã nói cho cô biết, khiến cho toàn bộ kế hoạch của hắn bị rối loạn thế này?

“Tôi vốn định chờ mọi chuyện chấm dứt… sẽ giải thích với em…”

“Tôi không cần chờ đến khi mọi chuyện kết thúc mới được biết!” Cô đánh gãylời giải thích của hắn “Tôi không muốn lúc nào cũng chẳng hay biết cáigì. Ở trong lòng anh, tôi rốt cuộc là cái gì? Anh khiến cho tôi thấymình như một con ngốc”

“Hiểu Dạ, chuyện này chúng tavề nhà, từ từ nói chuyện nhé?” Nếu biếtchọc giận cô là điều không sángsuốt, cho dù thông minh như Ôn Mỹ Phách thì bây giờ cũng biết rõ mìnhkhó có thể chống đỡ.

“Tại sao bây giờ không thể nói rõ ràng?” Cô nhíu mày, ánh mắt đầy nguy hiểm.

“Bởi vì…” Bởi vì thời gian không đúng, địa điểm không thích hợp, huống chi còn có Ôn Ngọc Viễn đang nằm ở trong này.

Ôn Mỹ Phách đột nhiên cảm thấy thật đau đầu.

Hắn thích đùa với lửa, nhưng hắn lại quên mình cũng sẽ bị lửa hại thân.

“Ôn Mỹ Phách, thân là đàn ông nên thẳng thắn một chút! Anh rốt cuộc đangnghĩ cái gì? Nếu anh không có cảm giác gì với tôi, bây giờ tôi sẽ đi!Đừng có lề mề nữa!” Đường Hiểu Dạlại bộc phát.

Suynghĩ của cô rất đơn thuần, thế tại sao lại cố tình đi yêu một người cótâm cơ sâu nặng như thế này? Nếu hôm nay hắn không nói yêu cô, cô lậptức rời đi, tuyệt đối không quay đầu lại.

Hắn nghĩ trò chơi chỉ có mình hắn có thể đưa ra quy tắc sao? Cô cũng có thể!

“Hiểu Dạ…”

“Anh nói hay không? Anh không nói thì tôi đi” Đường Hiểu Dạ ngoan độc nói xoay người.

“Đừng, đừng, tôi thừa nhận là tôi yêu em. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em thì tôi đã thích em, chỉ là tôi vẫn không nói ra thôi” Bị ép buộc nói ra lờitrong đáy lòng, đây vẫn là lần đầu tiên của Ôn Mỹ Phách. Hắn kéo cô, ômvào trong ngực, nói tiếp: “Cố ý nói ra những lời khó nghe, diễn trò cùng Tường Vi, đều là bởi vì muốn bức em rời đi. Đây là tôi muốn bảo vệ em”

“Anh vừa mới nói cái gì? Tôi không nghe rõ” Đường Hiểu Dạ cố ý lạnh lùng hỏi, bắt hắn nói lại lần nữa.

“Tôi nói… tôi thật thích em, tôi thật yêu em” Tự biết mình đuối lý, Ôn Mỹ Phách cắn răng lặp lại.

Tốt lắm! Lần thứ hai đấu tay đôi, hắn vẫn thất bại thảm hại như cũ.

“Tôi vẫn còn không nghe rõ”

“Tôi thích em! Tôi yêu em!” Quái, cô học cái trò giảo hoạt này từ ai vậy,càng ngày càng không đáng yêu. Ôn Mỹ Phách không cam lòng, mặt mũi đềukhông còn sót lại chút gì.

“Được rồi! Tôi liền tạmthời tha thứ cho anh!” Trong lòng ngọt ngào, Đường Hiểu Dạcười meo meonói. Đột nhiên, cô nhanh tay bắt lấy Ôn Ngọc Viễn đang định chạy hunghăng đá vào mông hắn ta một phát “Ngài Ôn, xin ngài hãy ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng quấy rầy chúng tôi”

_____________________

“Mục tiêu trước mắt của anh khoảng chừng trong nửa năm sẽ đạt được, kế hoạch khu thương mại sầm uất lại có thể khởi động một lần nữa” Ôn Mỹ Pháchmang vẻ mặt tươi cười tuyên bố, tay hắn nắm chặt tay Đường Hiểu Dạ tảnbộ trên đường.

“Chính là nơi này sao?” Đường Hiểu Dạngửa đầu nhìn về phía trước, trên đó viết năm chữ ‘Viện an dưỡng Hạnh Phúc’.

“Ừ!” Ôn Mỹ Phách mỉm cười vuốt cằm.

“Đây là viện an dưỡng, là nơi người ta an hưởng tuổi già sao?!” Cô thì thào tự nói.

“Hiểu Dạ?” Thấy cô nhíu mày trầm tư, Ôn Mỹ Phách đột nhiên dự cảm thấy điềm xấu.

“Mỹ Phách, bọn họ cũng nợ tiền của tập đoàn Hán Hoàng sao?”

“Đương nhiên là có” Khi hắn buông tay cho cô nhi viện thánh Mary, hắn liền lập tức nhìn trúng nơi này, bây giờ chỉ còn chờ thu lưới.

Chậm rãi chờ, chậm rãi chờ, câu cá lớn cần kiên nhẫn.

“Nha?” Đường Hiểu Dạmang biểu tình ‘thì ra là thế’, đột nhiên cô ôm lấy cánh tay hắn gọi: “Mỹ phách”.

“Sao?” Tiếng nói quá mức ngọt ngào, trong đó tất có trá.

“Chúng ta lại làm một cuộc giao dịch được không?” Cô cười híp mắt.

“…”

“Nếu em có thể trả được một nửa số tiền nợ của viện an dưỡng Hạnh Phúc, anhquyên góp giúp bọn họ nhé? Nếu không, coi như em làm người hầu cho anhmột tháng”

Trên trán gân xanh ẩn ẩn nổi lên, nụ cườitrên mặt Ôn Mỹ Phách đã không còn trụ được. Căn bản, giao dịch này không một chút công bằng. Cô Đường đây chơi trò này đến phát nghiện, nóithẳng ra còn không phải là lấy tiền trong túi hắn ra sao?

“Anh không muốn?” Thấy hắn không lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp của Đường Hiểu Dạ đột nhiên híp lại.

“…”

“Mỹ Phách!”

“Tùy em đó!” Không lay chuyển được cô, Ôn Mỹ Phách đành phải nhận thua.

Còn chơi như vậy, giấc mộng khu thương mại xa hoa của hắn khi nào mới có thể trở thành sự thật đây?

Haizz… rốt cuộc ai mới là gian thương chân chính đây?

HẾT