Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm

Chương 35: Vườn Hoa (H nhẹ)



Hoắc Kiến Vũ giật mình vội rời khỏi người cô đi đóng cửa khóa chốt lại. Anh chỉ là hù dọa cô chứ đâu có ý định làm thật, cơ thể của cô chỉ anh nhìn mà thôi. Chỉ tiếc anh không phải bác sĩ

" Hửm, làm tình đó, không phải anh nói làm tình không đóng cửa kích thích lắm sao? Sao anh đóng cửa lại rồi "

" Triệu Tuệ An "

" hahahaha " Triệu Tuệ An kéo dây áo lên ôm bụng cười ngất

Hoắc Kiến Vũ tức giận đá sofa cái rầm làm ngã lăn. Triệu Tuệ An thấy mình sắp chọc tức điên Hoắc Kiến Vũ mà mín môi không dám nhúc nhích

Hoắc Kiến Vũ mặt đỏ ngầu leo lên giường đắp chăn tới ngực nhắm mắt. Anh sắp phát điên lên rồi, nếu là người khác anh nhất định cho đi đầu thai

" Ông xã xin lỗi mà, anh đừng tức giận nữa " Cô biết mình hơi quá đáng nên liền năn nĩ

"......"

" Ông xã " Cô lây lây người anh

"....."

" Ông xã em không chọc giận anh nữa đâu "

"......"

Triệu Tuệ An thấy mình thật sự chọc điên anh rồi liền chèo lên bụng anh ngồi năn nĩ1

" Ông xã không phải khi nãy anh muốn sao, em chiều anh nha " Cô vừa ngồi vừa vuốt ve ngực anh

"......"

" Ông xã em biết lỗi rồi mà, tha lỗi cho em đi " Cô nằm xuống người anh

" Em lỗi gì? "

"Em chọc giận anh, em kéo dây đầm xuống "

"...."

" Ông xã, ông xã "

Triệu Tuệ An hôn chụt chụt và môi anh nhưng Hoắc Kiến Vũ không nhúc nhích. Hết cách cô sử dụng nước mắt của mình ra để uy hiếp anh

" huhu....hức...ông xã em biết lỗi rồi cơ mà ...hức....huhu "

Hoắc Kiến Vũ mở mắt ngồi dậy kéo theo cô, cô như con sam bám dính anh.

" Ai làm gì em khóc? Đừng trẻ con nữa được không?"

" Híc...híc...híc " cô vội lau nước mắt cắn cắn môi nhìn rất tội nghiệp

" Xuống khỏi người anh đi "

" Không "

Triệu Tuệ An ôm chầm lấy anh, qua một lúc thấy anh không nhúc nhích liền buông ra nhìn anh. Triệu Tuệ An gỡ dây áo mình xuống lộ ra bầu ngực mỉm cười nhìn anh

" Ông xã anh thấy thế nào? "

Hoắc Kiến Vũ kéo dây áo lên kéo cô đặt sang bên giường , anh đâu thể nào dễ dàng tha thứ cho cô như vậy.

Hoắc Kiến Vũ nằm quay lưng với cô, Triệu Tuệ An tức muốn xĩu.Ngồi nghĩ nghĩ gì đó rồi xuống giường lại tủ lấy áo khoát lông mặc vào đi ra khỏi phòng. Triệu Tuệ An nói trong lòng nếu mỹ nhân kế không dỗ được thì đành khổ nhục kế thôi

Triệu Tuệ An đi xuống xích đu ngoài vườn hoa ngồi,cô đảm bảo một lát thế nào Hoắc Kiến Vũ cũng sẽ đi xuống.Nghe tiếng bước chân cùng hương quen thuộc của anh cô liền giả trò tủi thân

" Híc...Kiến Vũ em biết sai rồi mà...híc.. sao anh lại giận em " Cô nói mà giả bộ quơ quơ tay vào cánh hoa.

" Híc...híc..híc "

" Đủ chưa? "

Triệu Tuệ An quay qua đứng dậy đi lại gần anh trách móc

" Anh mặc kệ em đi, mặc kệ em như mấy tháng trước bỏ em một mình chạy đến mộ ba mẹ vậy đó "

Triệu Tuệ An nói xong muốn cắn lưỡi chết ngay lập tức, cô là đang dỗ ngọt mà hình như lỡ lời rồi thì phải.Hoắc Kiến Vũ chiều giờ bị cô chọc điên mấy lần lại cộng thêm lần này, mặt anh bây giờ rất khó coi.

" Em..em " Cô cắn cắn môi không dám nói gì

" Được rồi,em lên phòng ngủ đi. Là lần trước anh sai khi bỏ em một mình đêm tối chạy đến mộ ba mẹ, em muốn trách anh sao cũng được "

Nhìn thấy bộ dạng này của anh là cô biết mình đi sai nước rồi,đã giận còn làm giận hơn.

" Em xin lỗi, em lỡ lời, em không cố ý nhắc lại chuyện cũ đâu " Cô cúi gầm mặt xuống

" Ừ, lên ngủ đi, ở đây trời lạnh lắm không tốt đâu "

" Ông xã chúng ta ngồi đây ngắm hoa đi, hoa rất đẹp. Em có mặc áo khoát mà "

Hoắc Kiến Vũ ôm lấy cô đặt lên xích đu, cả người anh ôm trọn lấy cô vào lòng

" Ông xã xin lỗi, khi nãy em chỉ lỡ lời, em không cố ý nhắc lại chuyện cũ đâu. Thật đó "

" Ừ, anh không giận em, đó là lỗi của anh không thể phủ nhận được "

" Chúng ta đừng nhắc lại chuyện cũ nữa được không? Em biết chiều giờ em chọc giận anh, anh tha lỗi cho em đi "

" Ừ, bà Hoắc " Anh bật cười

" Bà Hoắc sao? nghe sao em già quá vậy "

" Ừ hử, em có trẻ đâu, chỉ có tính tình trẻ con thôi "

" Aaa Anh nói em già sao? anh mới già á "

" Ừ anh già rồi nhưng vẫn chưa có con "

" Ai bảo anh toàn cho ra ngoài, bây giờ ngồi than sao? " Cô đánh lên tay anh

" Đợi học xong em nhất định phải sinh vài đứa cho anh "

" Vài đứa sao? anh muốn mấy đứa?"

" 5 hay 6 được rồi "

" Anh tưởng em là máy đẻ sao? "

" Anh đùa thôi, em muốn bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, không sinh cũng được, anh không ép em, chúng ta như này không phải rất hạnh phúc sao?"

" Thôi em muốn sinh cơ, em sẽ sinh đến năm 30 tuổi thì nghĩ "

" Hử, vậy mỗi năm anh tặng em một đứa "1

" Cũng được nếu anh đủ sức " cô nhướng mày

Hoắc Kiến Vũ bị đựng đến lòng tự trọng của đàn ông thì liền đè cô ra xích đu hôn khắp mặt cô.

" Sao vậy? không phải hai năm nữa mới sinh sao? "

" Anh muốn bây giờ rồi "

Hoắc Kiến Vũ quắn quýt môi lưỡi với cô, cô cứ ưm ưm trong cổ họng.Tay anh đã để luồn vào trong áo cô nhào nắn ngực.

" Kiến Vũ, có camera đó....đừng mà anh "

Hoắc Kiến Vũ móc điện thoại ra gọi cho quản gia bảo ngất camera ngoài vườn hoa cũng như không được lui tới.

" Hử, yên tâm rồi chứ "

" Anh kỳ thật đó, sao không lên phòng " cô đánh vào người anh

" Ở đây trăng thanh gió mát rất kích thích "

"Ưm...ưm ưm...ưm "

Hoắc Kiến Vũ mở áo choàng mình ra che cho cả hai rồi kéo nhẹ quần lót cô xuống đưa vào trong

" Á...ưm..ưm...ưm "Cô gán kiềm nén tiến rên rĩ của mình lại, Hoắc Kiến Vũ nhìn thấy thì càng kích thích ra vào mạnh bạo

" Á...ưm...ưm...ưm " Một tay để bám lấy anh, một tay để lên miệng để ngăn lại tiếng rên

" Em cứ thoải mái, có ai dám lại đây đâu "

Xích đu bây giờ đu đưa theo chuyển động của anh, cô rất sợ bị ngã xuống dưới mà bám chặt vào thanh xích đu

Đến nước rút anh liền rút ra bắn lên người cô rồi ngồi thẳng dậy dựa vào thành xích đu thở mạnh.

" Anh muốn có con mà bắn lên người em, làm dơ áo khoát em rồi " Cô nhăng nhó chỉnh quần áo mình lại

" Sao lại kéo quần lót lên rồi, anh đâu có ý định 1 hiệp "

" Anh lên phòng đi, ở đây lạnh"

" Em vẫn mặc nguyên đồ mà, anh có cởi gì đâu "

" Ông xã ở đây không thoải mái, sợ ngã "

Hoắc Kiến Vũ chỉnh sửa đồ mình lại rồi bế cô lên phòng, vừa đặt xuống giường thì môi đã không rời, tay anh tháo mọi thứ trên người cô xuống rồi tối lượt mình. Cả hai cứ dính vào nhau đến hiệp thứ 4 thì cô đã kiệt sức bắt buộc anh phải dừng lại. Anh vừa thấy tội nghiệp vừa nghĩ cho cô sáng mai đi học nên cũng dừng lại.

" Ông xã, anh cầm tinh con trâu sao? " Cô đang nằm trong vòng tay của anh

" Rất có thể "

" Ứ, cái gì anh nói cũng được " Cô đánh lên ngực anh.

" Tuệ An, anh chỉ cần một đứa con thôi. Anh không muốn nhìn em đau đớn cực khổ "

" Không cực gì cả, sinh có đau thật nhưng rất hạnh phúc, ngày xưa khi nhỏ em rất hạnh phúc khi ba mẹ yêu thương,nhưng cũng muốn có một đứa em để chơi cùng, em từng hỏi ba mẹ nhưng ba nói mẹ sinh rất khó nên em cũng không dám đòi em nữa. Nên bây giờ em rất rất muốn sinh nhiều con để chơi cùng,như vậy gia đình mình rất hạnh phúc "

" Anh chỉ lo cho sức khỏe của em, em ốm như vậy thật không muốn cho em mang thai tí nào "

" Hửm hay là sinh xong mập mạp, ngực thì bị xệ, eo thì bị rạn khi đó anh sẽ chê em "

" Anh đâu có tồi như vậy " Anh nhéo mũi cô,

" Để anh vệ sinh cho em "

"Dạ " Cô câu cổ anh hôn* chụt *vào má anh

.....Mọi người nhớ Like, Theo Dõi và Vote cho em nhá? có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau