Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 26



Hôm sau, Tống Phong Thời dậy sớm hơn Kim Lan Thù, mặc quần áo rửa mặt chuẩn bị đi làm trước hắn.

Kim Lan Thù bị động tĩnh của cậu đánh thức: "Dậy sớm vậy?"

"Xe của tôi bị hỏng nên hôm nay phải đón xe buýt đi làm." Tống Phong Thời quay đầu nhìn Kim Lan Thù, "Chỗ của cậu cách cửa hàng xa quá, tôi đành phải dậy sớm vậy thôi."

Kim Lan Thù nói: "Đừng có tự ngược, lát nữa tôi chở cậu qua đó."

Tống Phong Thời bật cười: "Cậu đây mới là đang tự ngược! Rõ ràng đâu có tiện đường đâu!"

"Tại sao không tiện đường được?" Kim Lan Thù nói: "Chẳng phải chỉ là một cái ở đầu nam cái còn lại ở đầu bắc thôi à?

Tống Phong Thời cảm thấy Kim Lan Thù thật sự ngủ mơ đến mức hồ đồ luôn rồi, tức giận nói: "Thế còn chưa đủ để gọi là 'Không tiện đường' nữa hả?"

"Tôi nói tiện thì chính là tiện." Giọng điệu của Kim Lan Thù vẫn cứ dửng dưng như vậy.

Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, lại cảm thấy Kim Lan Thù hoàn toàn không cần lo về việc đi làm muộn, vậy thì cứ thong thả đi.

Thế là, hai người cùng nhau đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, Kim Lan Thù lái xe đưa Tống Phong Thời đến trung tâm thương mại, Tống Phong Thời xuống xe ở gần đó rồi tự mình đi bộ đến cửa hàng Bảo Phạn Lưu, khi cậu đến nơi thì thời gian vẫn còn rất dư dả.

Kim Lan Thù nhìn thời gian hiển thị trên xe, quả thực hắn sắp muộn giờ làm rồi.

Nhưng mà, đúng như lời Tống Phong Thời đã nói, Kim Lan Thù cho dù đến muộn cũng không có vấn đề gì, dù sao hắn cũng là ông chủ.

Người chịu khổ chỉ có mỗi Âu Văn đang chờ mòn mỏi Kim Lan Thù đến để ký văn kiện.

Anh không dám hối thúc sếp mình, cho nên đành phải gọi điện hỏi hắn "Ngài có nhớ phần văn kiện đó không? Còn cái sẽ ký sáng nay thì sao?"

"Tôi nhớ rồi." Kim Lan Thù nói, "Đang trên đường tới."

"Vâng, ngài lái xe cẩn thận." Âu Văn đành phải cúp điện thoại và đợi,...vẫn tiếp tục đợi.

Cuối cùng, anh cũng đợi được cho đến khi vị sếp cao to đẹp trai bước vào văn phòng như người mẫu trong bộ vest vừa vặn.

Âu Văn vội vàng bước đến nghênh đón hắn đi vào, anh cũng không dám lộ ra vẻ mặt đã lo lắng sốt ruột một hồi lâu, mà chỉ cười hỏi: "Sáng nay đường có bị tắc quá không?"

"Không." Kim Lan Thù nói, "Rất thông thuận."

——Vậy thì ngài con mẹ nó còn đến muộn! Đồ ông chủ ngớ ngẩn!

Âu Văn mỉm cười: " À, vậy thì tốt rồi."

Kim Lan Thù ký tên, sau đó phân phó: "Tiếp thị trước đây đều được thuê từ bên ngoài vào, đúng không? Chúng ta cần phải nhanh chóng xây dựng một bộ phận tiếp thị của chính mình."

"Vâng." Âu Văn gật đầu "Vậy là ngài định thành lập bộ phận tiếp thị độc lập? Với một giám đốc quản lý độc lập?"

"Cứ từ từ thôi." Kim Lan Thù nói, "Trước tiên thành lập một tổ lập kế hoạch quảng cáo trực thuộc bộ phận thương hiệu bên dưới, để bọn họ làm quảng bá quý này, rồi xem thử hiệu quả."

"Vâng." Âu Văn gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

Kim Lan Thù nhớ lại quãng thời gian trước kia khi hắn còn học chung với Tống Phong Thời, ở trường đại học cùng cậu làm đồ án mô phỏng, hắn nhớ là Tống Phong Thời có vẻ rất thích các hoạt động như vậy.

Tống Phong Thời thực sự rất thích lĩnh vực này, trước đây cũng đã từng thử xin vào làm ở bộ phận tiếp thị nhưng khổ nỗi mức lương khởi điểm lại quá thấp. Lúc đó cũng bởi vì hoàn cảnh bắt buộc nên cậu đành phải đến cửa hàng trực thuộc bên dưới làm hướng dẫn viên mua sắm.

Vì vậy, khi Lưu Dịch Tư ném cho Tống Phong Thời một cành ô liu, Tống Phong Thời không bắt lấy nó ngay bởi vì nhiều nguyên do về lý trí và tình cảm kẹt ở giữa, nhưng sâu trong trái tim cậu vẫn không khỏi rung động.

Bây giờ phía công ty đã ra thông báo thành lập bộ phận tiếp thị chính thức, đồng thời cũng mở các kênh tuyển dụng nội bộ, Tống Phong Thời đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội lần này nên cậu đã gửi đơn đăng ký.

"Hi vọng là được thông qua!" Tống Phong Thời thầm nghĩ.

Trên thực tế, có khá nhiều người quan tâm đến bộ phận mới này.

Sau khi trải qua một tầng sàng lọc, chỉ có một số ít nhân viên đủ tiêu chuẩn cho cuộc phỏng vấn cuối cùng, trong đó có Tống Phong Thời.

Cậu được phỏng vấn bởi giám đốc thương hiệu, giám đốc nhân sự và trưởng bộ phận mới được bổ nhiệm.

Trên thực tế, trưởng bộ phận vẫn chưa được bổ nhiệm chính thức, giám đốc nhân sự cũng chỉ đến góp cho đủ số, còn lại mỗi giám đốc thương hiệu mới là người chân chính đưa ra quyết định tuyển chọn cuối cùng.

Và giám đốc thương hiệu hiển nhiên cũng là người sẽ bắt đầu cuộc phỏng vấn.

"Tôi thấy thành tích của cậu ở cửa hàng rất tốt, và đã duy trì được thành tích đó trong nhiều năm nay, thế thì tại sao cậu lại đột nhiên suy nghĩ đến công việc này?" Giám đốc thương hiệu hỏi.

Tống Phong Thời trả lời: "Thật ra tôi vẫn luôn quan tâm đến những linh vực liên quan đến tiếp thị và cũng có hứng thú với nó, cũng chính vì lý do này mà tôi đã đến Bảo Phạn Lưu. Lúc còn đi học tôi cũng đã rất thích, thậm chí tôi còn từng làm nhiều dự án quảng bá hồi còn ở trường đại học..."

"Không cần thiết phải nói về những chuyện cậu đã làm trong quá khứ." Giám đốc thương hiệu giữ một nụ cười điềm tĩnh, "Với lại, thời sinh viên tập tành chơi nhà chòi thực sự rất khác so với công việc thực tế. Nói như vậy thì, cậu không hề có kinh nghiệm làm việc liên quan đến lĩnh vực này, đúng không? "

Tống Phong Thời cảm thấy hơi căng thẳng nhưng vẫn mỉm cười, nói: "Đúng vậy, nhưng tôi cũng học được rất nhiều điều trong quá trình làm việc ở cửa hàng, bao gồm cả tâm lý khách hàng, hành vi của người tiêu dùng, hiểu biết về thương hiệu, v.v., tôi tin rằng điều đó cũng có thể đóng góp một vai trò rất tốt trong lĩnh vực tiếp thị. Ừm, tôi cho rằng. Nếu quý giám đốc đây có thể cho tôi một cơ hội để thể hiện, tôi chắc chắn sẽ tận dụng được mọi thế mạnh của mình. "

"Tôi hiểu rồi..." Giám đốc thương hiệu lạnh nhạt nói.

Lúc Tống Phong Thời nghe thấy bốn chữ "Tôi hiểu rồi"*, cậu liền biết vị giám đốc thương hiệu này không muốn tìm hiểu thêm về mình nữa, dựa vào cái thái độ lãnh đạm đó, cậu tin rằng, nếu cuộc trò chuyện kết thúc ở đây thì buổi phỏng vấn của cậu có lẽ sẽ hoàn toàn thất bại.

(*) 我知道了 (Wǒ zhīdàole)

Tống Phong Thời vội vàng nói: "Thực ra tôi biết lợi thế của mình là có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành và có kiến ​​thức chuyên môn vững chắc, cái tôi thiếu chỉ là kinh nghiệm làm việc. Tất nhiên, kinh nghiệm rất quan trọng. Tôi biết ở một mức độ nào đó, tôi đây chính là bắt đầu từ con số không, vậy nên, tôi xin tình nguyện làm một tờ giấy trắng, khởi điểm bắt đầu từ cấp thấp nhất, và tiền lương cũng sẽ như thế... "

"Việc này thì không thể được." Giám đốc nhân sự từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ im lặng bỗng dưng mở miệng nói, "Hệ thống tiền lương là cố định. Hiện tại cậu đang là nhân viên cấp D2, sẽ được trả theo mức lương D2. Nếu cậu đến bộ phận thương hiệu, tức là sẽ được thăng cấp, thì lương cũng phải được tăng lên. "

Tống Phong Thời nghẹn họng.

Giám đốc thương hiệu cũng gật đầu nói: "Cậu là nhân viên lâu năm, đánh giá từ trước đến nay đều rất tốt, một khi cậu được thăng chức lên thì sẽ bị cắt giảm tiền lương, còn phải làm công việc của một trợ lý nhỏ chạy vặt, nếu như vậy thì thật đáng tiếc. Tôi cũng rất xin lỗi. "

Nói đến đây, Tống Phong Thời biết mình đã vô vọng rồi.

Nếu là tân binh bình thường thiếu kinh nghiệm thì sẽ được đề ra mức lương thấp, rồi mới bắt đầu từ mức lương thấp đó phấn đấu đi lên. Thế nhưng Tống Phong Thời lại không thuộc trường hợp này, nếu bị cắt giảm lương rồi hạ xuống làm những công việc chạy vặt bình thường trong bộ phận thì cậu cũng rất sẵn lòng, nhưng những vị giám đốc đó lại không hề có ý định như vậy.

Trước mắt giám đốc thương hiệu còn có nhiều sự lựa chọn khác tốt hơn cậu, có thể là một người mới có thành tích tốt hay là một người lão làng có nhiều kinh nghiệm, còn Tống Phong Thời chỉ có mỗi cái danh "nhân viên lão làng không có kinh nghiệm" mà thôi, điều này lại càng đáng xấu hổ hơn.

Cuối cùng, Tống Phong Thời nhận được một câu trả lời rằng "Tuần sau sẽ công bố kết quả".

Thật ra không cần đợi đến lúc công bố, Tống Phong Thời cũng đã biết trước được kết quả. Lúc cậu buồn bực nhất lại đột nhiên nhận được lời mời đến khách sạn của Kim Lan Thù. Trong lòng Tống Phong Thời có chút khó chịu, nhưng cậu vẫn đi.

Hiện tại cậu đã điều chỉnh tốt tâm lý, Kim Lan Thù không thèm quan tâm đến cậu thì có sao chứ, cậu cũng có thể không cần đếm xỉa đến hắn kia mà. Cậu chỉ cần xem Kim Lan Thù như XX mà dùng thôi, hàng chất lượng cao, lại không tốn tiền! Dù sao người chịu thiệt cũng không phải là cậu!

Hiện tại đang khó chịu trong người, thì cứ đi tìm thoải mái một chút đi!

Tống Phong Thời tan làm sớm rồi đến khách sạn, vừa nằm xuống liền nhìn thấy tin nhắn của Kim Lan Thù: "Tắm rửa sạch sẽ chờ tôi."

Tống Phong Thời thầm nghĩ: "Lại câu này? Cứ có cảm giác mình cứ như heo đang đợi bị làm thịt."

Kim Lan Thù vừa bước vào cửa, đã lập tức nhìn thấy người tình lâu ngày không gặp của hắn đang ngoan ngoãn nằm trên giường.

Sau vài ngày phiền não vì công việc, cuối cùng vẻ mặt hắn cũng thả lỏng hơn một chút.

Kim Lan Thù vừa tranh thủ cởi cà vạt vừa vội vàng đi đến bên giường, nằm đè lên người Tống Phong Thời, kề sát chóp mũi vào tai Tống Phong Thời, ngửi mùi thơm ấm áp trên cơ thể cậu, cười nói: "Đúng thật là đã tắm rửa sạch sẽ chờ tôi này."