Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 3: Sự lúng túng của của Ngôn Tiểu Nặc



Ngôn Tiểu Nặc ngây người nhìn ánh sáng chói lóa của chiếc ga bằng lụa, bỗng dưng một cơn đau dạ dày ập đến, cô mới biết mình đã đói bụng lâu rồi.

Bà ngoại đã từng nói với cô, dù người khác không thương mình, thì cũng phải tự yêu thương lấy bản thân.

Kéo chiếc chăn định đứng dậy, cơn đau nóng rát trên cơ thể khiến cô kêu lên.

Mặc Tây Quyết nghe thấy tiếng động, lấy khăn tắm quấn quanh người mình, bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy cô đang xuống giường, lạnh lùng hỏi: “Đi đâu?”

Thân hình hoàn hảo của anh, chỉ có một chiếc khăn tâm quấn quanh eo, mái tóc màu hạt dẻ còn ướt nước, đôi mắt với màu sắc sâu thẳm như màn đêm đang nhìn mình.

Ngôn Tiểu Nặc thấy tim mình đập mạnh hơn, cùng lúc đó, một tiếng lục bục phát ra từ bụng, mặt cô bỗng đỏ lên, cúi đầu bước đi.

Dáng vẻ bối rối của cô làm Mặc Tây Quyết bật cười: "Đói rồi sao?”

“Ừm, tôi đi xuống nấu ít đồ ăn” Ngôn Tiểu Nặc nhặt quần áo ở dưới đất lên, mới phát hiện quần áo đã bị anh ta vò nát thành một đống.

Anh ném cho cô một chiếc sơ mi của mình, sau đó mở tủ và lấy quần áo mặc.

Ngôn Tiểu Nặc quay lưng về phía anh ta, mặc chiếc áo sơ mi vào người, chiếc áo sơ mi vừa rộng vừa dài, mặc lên người cô hoàn toàn có thể trở thành chiếc váy.

Mặc Tây Quyết nhìn cô mặc chiếc áo của mình, để lộ đôi chân thẳng và mịn màng, ánh mắt anh tối lại.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn ánh mắt thiêu đốt của anh ta, nhảy dựng lên, lắp bắp nói: “Tôi, tôi đi xuống trước đây!"

Mặc Tây Quyết nhìn cô, sắc mặt vốn đã trảng lại càng nhợt nhạt hơn, trán nhăn lại, đôi mắt yếu đuối và sợ hãi, anh đột nhiên mềm lòng, dặn dò người quản gia Duy Đức: "Đi mua thêm vài bộ quần áo nữ về đây”

Ngôn Tiểu Nặc thở phào, cô thật sự sợ anh ấy lại đến một lần nữa, cơn đau đớn vẫn còn lưu lại trên cơ thể, và cơn đói quá lâu khiến cô đứng không còn vững nữa.

Mặc Tây Quyết sai người giúp việc mang cho cô một cốc sữa nóng, Ngôn Tiểu Nặc uống hết cốc sữa, cảm thấy khỏe hơn nhiều.

Ngay sau đó Duy Đức mang quần áo về cho cô, Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu nhận quần áo từ tay Mặc Tây Quyết đưa tới, có rất nhiều loại, từ nội y đến quần áo ngủ, đến đồ mặc hàng ngày cũng đều có đủ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, cô cúi đầu cắt mác quần áo, chuẩn bị treo lên.

Đây là phòng của Mặc Tây Quyết, tủ quần áo của anh ta rất cao, Ngôn Tiểu Nặc với không tới, đành phải nhảy lên đế treo quần áo lên, kết quả tiếp đất không vững, tý nữa thì ngã.

Mặc Tây Quyết nhanh mắt nhanh tay đỡ cô, Ngôn Tiểu Nặc không kịp đứng vững, nằm đè lên người anh ta, hoài nghỉ nói: “Ủa, tại sao không đau?”

“Cô đè lên người tôi, đương nhiên là không đau rồi ”

Trên đỉnh đầu phát ra một giọng nói lạnh băng, Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên quay lại, liền vội mò mẫm bò dậy, vừa đứng lên, đột nhiên cảm thấy đau ở da đầu.

“Thôi chết rồi!" Ngôn Tiểu Nặc đau tới mức kêu lên, cô tìm kiếm thủ phạm, thì ra là tóc cô bị viên kim cương trên chiếc thắt lưng của anh ta kẹp lại.

Gô đành phải lấy tay gỡ tóc, nhưng nhắm mắt lại không dám nhìn vào thắt lưng của anh ta, mò mẫm rất lâu, vẫn chưa gỡ được tóc ra.

Mặc Tây Quyết muốn nhịn mà không nhịn được, nghiến răng nói: “Cô sờ vào đâu đấy?”

Ngôn Tiểu Nặc giật mình và mở mắt ra, hai tay của cô đều đang đặt ở phía dưới thắt lưng anh ta, cảm thấy lòng bàn tay ngày càng nóng hơn, mặt cô cũng đỏ lên, lẽ nào cứ giữ nguyên tư thế này, Ngôn Tiểu Nặc cần răng, nhắm mắt định cởi bỏ thắt lưng của anh ta.

Nhưng mà thắt lưng cởi thế nào đây? Gô đành phải cầu cứu sự giúp đỡ của Mặc Tây Quyết: “Cái này... anh cởi thắt lưng ra được không?”

Mặc Tây Quyết khuôn mặt không được tự nhiên, giọng anh lạnh lùng: “Không! Được!”

Ngôn Tiểu Nặc bối rối, đành phải lần theo thắt lưng anh ta nâng lên, Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằmc. vào cô, đôi mắt đen càng thêm sâu.

Rất lâu sau cô vẫn chưa làm xong, tim cô như muốn nhảy lên khỏi cổ họng, mặt đỏ vì xấu hổ, người nóng bừng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"Ngôn Uyển Cừ, cô đang cố tình à?” Mặc Tây Quyết bị cô làm cho toàn thân phát nóng lên, anh đẩy tay cô ra, khuôn mặt đẹp trai tức giận tới tím lại, cô mà sờ xuống như vậy một lần nữa, anh ta thật sự sẽ mất kiểm soát, cuối cùng thì anh cũng cởi được thắt lưng của mình ra, tóc của Ngôn Tiểu Nặc được gỡ ra, cô lập tức đứng dậy.

“Xin lỗi, đây là ngoài ý muốn, tôi không phải là cố tình.” Ngôn Tiểu Nặc liên tục xua tay xin lỗi anh ta.

Mặc Tây Quyết không rảnh để ý đến cô, nhanh chóng thắt lại dây

lưng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang nhìn chăm chăm vào dây lưng của mình.

“Nhìn đủ chưa?” Mặc Tây Quyết tức giận nói từng chữ, nha đầu này thực sự là cố ý mà.

“Tôi, tôi xuống ăn cơm đây!” Cô nhìn sắc mặt của Mặc Tây Quyết rất khó coi, bị dọa tới mức vội vàng khoác vội cái áo ngủ lên người, quên cả cái chân đau, đi như chạy ra khỏi phòng.

Ngôn Tiểu Nặc đi vội đến phòng bếp, lấy cốc nước lạnh nguội một hơi hết sạch, cô mở vòi nước, lấy nước lạnh võ lên mặt mình, nhưng mặt lại càng nóng hơn.

Trong đầu toàn hình ảnh xấu hổ ban nãy, Ngôn Tiểu Nặc lấy tay giữ ngực, cố gắng trấn an nhịp tim đang hoảng loạn của mình.

Nghỉ ngơi một lát, cô dự định sẽ đãi bản thân một bữa, trấn an tỉnh thần.

Ngôn Tiểu Nặc tìm quanh bếp, ở đây ngoài các loại nguyên liệu tươi ngon đẹp mắt, còn có một phần thức ăn sẵn được chuẩn bị cho bữa tối thịnh soạn để trong lò vi sóng.

Chỗ này có lẽ là đồ ăn đêm mà người giúp việc đã chuẩn bị cho Mặc Tây Quyết, anh ta vừa tức giận như vậy, nếu cô còn ăn hết cả đồ ăn của anh ta nữa, sợ rằng anh ta sẽ xẻ cô ra làm đôi mất.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài một cái, lấy thịt từ trong tủ lạnh ra, cô làm một ít vỏ bánh sủi cảo rồi gói vài cải.

Trong cái nồi đất sét màu tím còn có một ít canh thịt gà mà trưa nay cô vừa nấu, cô mang bánh chẻo nấu với canh thịt gà.

Hơi nóng của bánh bao hấp súp gà bốc ra, cô múc ra một bát, ngồi ăn ngon lành.

Mặc Tây Quyết từ trên tầng đi xuống, ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu lên nhìn, người con gái đang ngồi ăn như chưa từng được ăn.

"Cô đang ăn cái gì đấy?” Giọng của Mặc Tây Quyết có chút lạnh lùng.

Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, biểu hiện vui vẻ và mãn nguyện: "Sủi cảo.”

“Sủi cảo?” Mặc Tây Quyết khẽ chau mày: “Người giúp việc làm sủi cảo cho cô ăn đêm à?”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc mở to mắt: “Gì cơ?”

Mặc Tây Quyết không đáp lời cô, đi thẳng vào bếp, lấy đồ ăn đêm từ trong lò vi sóng ra, giọng nói mang vẻ nghi ngờ: “Có đồ ăn sẵn thì không ăn, tự mình làm sủi cảo?”

Ngôn Tiểu Nặc há hốc mồm miệng, đôi mắt đầy sự kinh ngạc: “Cái này là làm cho tôi à?”

“Đương nhiên.” Mặc Tây Quyết để đô ăn lên bàn ăn, giọng nói coi thường: “Không phải đã đói lắm rồi sao? Vẫn còn tự làm sủi cảo để ăn

nữa”

Ngôn Tiểu Nặc cười gượng gạo: “Tôi đâu có biết cái này là làm cho tôi đâu, tôi còn tưởng rằng đây là đồ ăn đêm của anh”

Mặc Tây Quyết đẩy đĩa đồ ăn về phía Ngôn Tiểu Nặc, nói khẽ: “Ăn cái này.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn đĩa thức ăn đầy ắp trên bàn, cô ăn xong liệu có vỡ bụng chết không? Thế là cô nhìn Mặc Tây Quyết cười cười thỏa thuận: “Hay là, chúng ta cùng nhau ăn?”

Mặc Tây Quyết hơi lặng người, ánh sáng trong đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc làm tìm anh ấm áp, từ trước đến nay, chưa người phụ nữ nào trong nhà này bảo anh cùng ăn cơm.

Anh ta gật đầu, cầm thìa lên, nhấp một ngụm canh một cách nho nhã, Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, hài lòng với sự linh hoạt của mình, cô thấy vui trong lòng, cúi xuống tiếp tục ăn sủi cảo của mình.

Mặc Tây Quyết ngẩng đầu nhìn người con gái ngồi điến diện mình đang ăn rất vui vẻ, anh tự hỏi, sủi cảo thật sự ngon vậy sao?

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy anh ta đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tò mò anh đang nhìn mình, Mặc Tây Quyết muốn ăn sao? Cô liền đưa cái bánh trong tay mình cho Mặc Tây Quyết, “Anh ăn không?”

Ma xui quỷ khiến, Mặc Tây Quyết buột miệng nói: “Đút cho tôi”

Ngôn Tiểu Nặc liền đưa bánh vào miệng anh ta, Mặc Tây Quyết há miệng ngậm miếng bánh cô đưa tới, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nói: “A, cái bánh này nãy tôi cần vào rồi.”

Mặc Tây Quyết trợn mắt, miếng bánh ngậm trong miệng nuốt cũng không được, nhè ra cũng ko xong, một tia nhìn tóe ra phía Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vẻ của anh ta, không nhịn được cười phì phì, sau đó cô liên thu lại nụ cười: “Xin lỗi anh, hay là anh nhả ra đi.”

Mặc Tây Quyết nhìn nụ cười tỉnh nghịch của cô, đôi môi mỏng động nhẹ, miếng bánh đã bị anh nuốt xuống.

Ngôn Tiểu Nặc ngây ra nhìn, ánh mắt anh ta đang nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen sâu thẳm như đang có một vòng xoáy, hút tâm trí cô vào trong đó.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên, giống như một hòn đá ném vào mặt hồ nước, chỉ để lại những gợn sóng lăn tăn.

Mặc Tây Quyết bỗng nhiên hơi: "Sủi cảo còn không?”

"Chỉ còn chỗ này thôi” Ngôn Tiểu Nặc đấy bát của mình cho anh ta, sau đó đi ra nhà bếp lấy cho anh ta một đôi đũa sạch.

Khi cô mang đôi đũa mới trở lại, phát hiện Mặc Tây Quyết đã lấy đôi đũa của cô ăn tiếp tục ăn bánh, anh ta ăn rất nhanh, nhưng dáng vẻ thì vô cùng tao nhã, phần đồ ăn đêm thịnh soạn đã bị anh ta để sang bên cạnh.

Mặc tây Quyết ăn xong chỗ sủi cảo, ngẩng đầu thấy Ngôn Tiểu Nặc đang cầm đôi đũa mới ngây người ra nhìn, thần thái anh không được tự nhiên lắm: “Cô ăn no chưa?”

Ngôn Tiểu Nặc trong lòng rất đau khổ, sủi cảo của cô, cô mới ăn ba cái, bây giờ vẫn còn đói đây.

Mặc Tây Quyết nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô, đôi môi mỏng nở một nụ cười, đưa đồ ăn đêm của mình cho cô: “Cô ăn cái này đi”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngồi trước bàn än, nói: “Cảm ơn” Ăn hết phần ăn đêm của Mặc Tây Quyết.

Nhìn dáng vẻ ăn cơm của cô, trong lòng Mặc Tây Quyết đột nhiên ấm áp và thỏa mãn, anh nhìn một lúc rồi đi lên phòng sách xử lý công việc.

Ngôn Tiểu Nặc ăn uống no nê, cất gọn bát đĩa rồi quay về phòng, tắm xong, cô thực sự rất mệt, nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Khi Mặc Tây Quyết trở về phòng, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, khuôn mặt của cô đường như được phủ một lớp bột vàng, phát ra một ánh sáng ấm áp, đôi mi cong dài đang yên tĩnh ngủ, Mặc Tây Quyết nhìn cô, bất giác nhếch môi.