Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 1: Bị người thân vô liêm sỉ hãm hại



Cô bị hãm hại rồi!

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy toàn thân nóng rát khó chịu, trong bóng tối, cô chạm phải một vật gì đó lạnh buốt, không chịu được toàn bộ người áp lên đó.

“Muốn bán thân như vậy à? Vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện, cô đừng có hối hận đấy!"

Ngôn Tiểu Nặc trong cơn mơ hồ nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông, sau đó cô ấy bị người đó chặn môi lại, triền miên suốt một đêm...

Ngày hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc mở mắt một cách khó khăn, đập ngay vào mắt là một khuôn mặt người đàn ông đang ngủ, cánh tay mạnh mẽ của hẳn vẫn đặt trên eo của mình, cô cúi đầu xuống nhìn mình và hắn, trong đầu ong lên một tiếng, sau đó là một tiếng la hét thất thanh.

Hôm qua, cô đến nhà cậu để mượn tiền chữa bệnh cho bà ngoại đang nguy kịch, gia đình cậu rất khó nói chuyện, đồng ý rồi, nhưng yêu cầu cô tham gia một bữa tiệc với tư cách là em gái cô, vì khuôn mặt họ trông rất giống nhau. Vì cứu bà ngoại, cô không do dự đã đồng ý, kết quả, cô bị đưa vào trong một căn phòng, toàn thân bắt đầu nóng ran...

“Ồn quá”

Mặc Tây Quyết vì ồn quá mà tỉnh, nhíu mắt, đôi mắt đen toát lên vẻ vô cùng nguy hiểm.

“Tôi, anh..”

khuôn mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên, nói không thành câu: “Anh... anh sao lại có thể làm vậy với tôi!”

“Biếu không thì tôi đương nhiên sẽ nhận thôi “Mặc Tây Quyết lạnh lùng đáp.

“Anh.."

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng hiểu mình đã bị người nhà cậu hãm hại rồi, cô rất tức giận, khó chịu, nhưng không thể rơi nước mắt, hôm nay bà ngoại phẫu thuật, không có tiền, ca phẫu thuật của bà không thể tiến hành, bây giờ cô phải đến bệnh viện ngay.

Cô ấy không có nhiều thời gian để buồn bã ở đây, từ trên giường ngồi dậy, toàn thân đau nhức khiến cô hít một hơi, cô cắn răng chịu đựng cơn đau, lảo đảo bước xuống giường, nhặt chiếc váy màu vàng nhạt và đi thẳng ra ngoài.

“Đứng lại”

Mặc Tây Quyết hét lên, ánh mắt lạnh băng: “Bố mẹ cô đã bán cô cho tôi rồi, cô muốn đi đâu?”

“Bán cho anh rồi?” Ngôn Tiểu Nặc choáng váng, gia đình cậu không chỉ lên kế hoạch hại cô, mà còn bán đứt cô rồi? Nhìn ánh mắt không thể tin nổi của cô, Mặc Tây Quyết lạnh lùng đáp: “Nếu như không sợ công ty của bố cô phá sản, thì cô đi đi.” Trong ngữ khí của anh ta kèm theo sự kiêu ngạo ngông cuồng, khiến cho Ngôn Tiểu Nặc run rẩy trong lòng.

Công ty của cậu là tâm huyết duy nhất mà ông ngoại để lại, là thứ bà ngoại trân trọng cả đời! Cô không thế đứng nhìn tập đoàn Diệu Hoa bị hủy hoại vì cô, nếu như vậy, bà ngoại sẽ đau lòng biết bao.

Nhưng mà, bị bán đi như này sao, sao cô có thể cam tâm trở thành người phụ nữ của hắn? Loại phụ nữ được người ta bao nuôi?

Cô tuyệt đối không muốn! Cô muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng nghĩ đến chi phí phẫu thuật của bà ngoại, trong lòng Ngôn Tiểu Mặc như có hai người đang giằng xé nhau, cuối cùng vì bà ngoại, cô chỉ có thể chấp nhận hiện thực.

“Bà tôi đang phẫu thuật, tôi cần đến bệnh viện một chuyến”

Cô nằm chặt ngón tay của mình, nén lại cảm giác nhục nhã trong lòng, cặp mắt nhìn Mặc Tây Quyết, ánh mắt đầy sự khẩn cầu: “Có được không?”

Mặc Tây Quyết nhìn thấy sự mong chờ trong đôi mắt to sáng của cô, như ánh sao, không hiểu sao không thể từ chối liền nói: “Trở về trước 7 giờ tối.”

“Cảm ơn”

Ngôn Tiểu Nặc nói xong câu cảm ơn liền lập tức đi ngay. Cô ấy muốn đi như vậy... Mặc Tây Quyết đột nhiên khó chịu, nhưng vẫn gọi điện cho quản gia, bảo anh ta đưa xe cho Ngôn Tiểu Nặc, và đế lô hàng của Diệu Hoa đi.

Bệnh viện thứ nhất Ngôn Tiểu Nặc xuống khỏi xe liền chạy thẳng đến phòng phẫu thuật, tìm được bác sĩ Giang là người mổ chính cho bà ngoại.

“Bác sĩ Giang, bà tôi thế nào rồi?” Ánh mắt cô đầy vẻ sốt ruột.

“Cô là người nhà bệnh nhân ä? Bệnh nhân vừa trải qua ca phẫu thuật, giờ vẫn chưa tỉnh, tuy nhiên ca phẫu thuật rất thành công, không cần lo lắng quá.”

Bác sĩ Giang trả lời rất lịch sự. Nghe được bà không sao rồi, Ngôn Tiểu Nặc thực sự nhẹ nhõm, luôn miệng nói: “Cảm ơn ông, bác sĩ, thật sự rất cảm ơn ông!”

Bác sĩ Giang mỉm cười: “Bệnh nhân đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, cô đi thăm bà ấy đi”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, rồi liền chạy đi thăm bà ngoại.

Trên giường bệnh, bà của Ngôn Tiểu Nặc Lâm Nam Âm vẫn còn đang ngủ, trên mu bàn tay đang cảm kim tiêm, Ngôn Tiểu Nặc lại gần, ngồi xuống bên cạnh giường của bà.

Bà ngoại đã gầy đi rất nhiều, mặc dù bà đang ngủ, nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt và mái tóc bạc trắng trên đầu đã nhắc nhở Ngôn Tiểu Nặc điều đó, bà thực sự đã già rồi, trôi mu bàn tay gầy gò, mạch máu màu xanh còn đang cảm kim tiêm, có một loại mỏng manh đến tĩnh mịch.

Trong phòng rất sạch sẽ, còn có mùi của thuốc khử trùng, Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, cầm một chai nước lọc mới ở bên cạnh giường lên.

Ngay cả chai nước cũng lạnh, không có một chút nhiệt độ nào cả, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt cứ thế chảy ra.

Cô lau nước mắt, cầm chai nước ra ngoài để mở. Mở được bình nước quay lại, cô nhìn thấy người nhà cậu, tức giận tột độ: “Sao các người đến đây?”

Mợ Lý Tịnh không ngờ lại gặp cô ở đây, vô cùng kinh ngạc kêu lên: “Tại sao cháu ở đây? Cháu không phải nên ở khách sạn Hoàng Gia sao?”

“Nhờ phúc của các người, tôi vẫn chưa chết.”

Ngôn Tiểu Nặc cười một tiếng lạnh lùng, giọng mỉa mai. Khuôn mặt Lý Tịnh đỏ lên rồi chuyển sang trắng bệch, Ngôn Uyển Cừ nhìn Ngôn Tiểu Nặc cười hỏi: “Chị gái, tối qua vui vẻ chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc trừng mắt, nếu như Ngôn Uyển Cừ không yêu cầu cô thay thế cô ta đi dự tiệc, thì mình đã không phải trải qua chuyện tối qua, vậy mà giờ cô ta vẫn còn đứng đó cười cợt và hỏi mình có vui không? Ngôn Tiểu Nặc mồm miệng không biết đi đâu hết, nói không nên lời. “Chị không nói gì, vậy thì chắc là rất vui rồi nhỉ?”

Ngôn Uyển Cừ nhìn qua Lâm Nam Âm đang năm trên giường trong phòng bệnh: "Chị đừng trách tôi, nếu trách thì hãy trách bà ấy. Ai bảo bà ấy bệnh nặng như vậy, nếu không chị cũng đã không bị tặng đến miệng như vậy.”

Tặng đến miệng... người đàn ông đó nói như vậy, Ngôn Uyển Cừ cũng nói như vậy. Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, không nói gì nhìn Ngôn Uyển Cừ.

“Chị đừng lo, đợi khi tôi được gả vào gia đình giàu có, sẽ không quên ơn chị đã giúp tôi đâu, dù gì chị đã không còn trong trắng nữa, haha, nhưng tôi nghĩ vân sẽ có người đàn ông muốn chị."

Ngôn Uyển Cừ cười lớn, không quan tâm đến thể diện của người khác. Nụ cười của cô ta tỏ ra ngọt tử tế, một câu “chị”, hai câu “chị”, người không biết còn tưởng rằng họ thân thiết lắm. Ngôn Tiểu Nặc giận dữ đáp lại: "Ngôn Uyển Cừ, thủ đoạn của người đàn ông tối qua, nên cho cô nếm trải mới đúng nhỉ?”

Nụ cười Ngôn Uyển Cừ bỗng ngưng lại trên khuôn mặt: “Cô nói cái gì?"

“Tôi nghĩ nên như vậy."

Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ, “Nếu như tôi nói với anh ta, tôi vốn dĩ không phải là Ngôn Uyển Cừ, cô đoán xem anh ta sẽ đối xử với các người như thế nào trong cơn giận dữ của anh ấy?”

Cậu Ngôn Ngọc Thanh sắc mặt không thay đổi, “Mày nói gì? Mày nói lại xem nào!”

“Tôi hôm nay đến đây, người đó cũng biết, xe của anh ta đang đậu ngoài kia”

Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm sắc mặt Ngôn Ngọc Thanh, nói tiếp: “Anh ta hôm nay đã để hàng của ông đi chưa?”

“Rốt cuộc mày muốn nói gì?” Ngôn Ngọc Thanh hạ thấp giọng, muốn bức ép người khác.

“Cậu không muốn chăm sóc bà ngoại, cháu cũng không muốn làm khó cậu, cậu hãy tìm một người hộ lý, chăm sóc tốt cho bà, sự việc này cháu sẽ giữ kín cho cậu, còn nếu như cậu không làm, vậy thì cháu đành phải đi tìm người tối qua nói chuyện!”

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng, đôi mắt lạnh băng.

“Nha đầu thối này, đồ vô học!"

Lý Tịnh tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, nghiến răng định xông lên đánh cô. Ngôn Tiểu Nặc rất nhanh đã tránh được, Ngôn Ngọc Thanh giữ cánh tay Lý Tịnh lại, nặng nề trả lời: “Tôi đồng ý với cô.”

“Vậy cậu còn không mau đi nhanh đi? Cháu muốn trước 7 giờ tối nay phải gặp được người hộ lý đó, nếu không gặp được cháu sẽ trở về làm sáng tỏ chuyện này, đến lúc đó xem các người chịu đựng như thế nào!“

Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc càng trở nên lạnh lùng. Ngôn Ngọc Thanh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khánh của cô, giận dữ nghiến chặt răng, Lý Tịnh và Ngôn Uyển Cừ nhìn sắc mặt ông ta, không dám nói một lời.

“Cậu còn không mau đi tìm người hộ lý tốt nhất tới đây?”

Ngôn Ngọc Thanh vừa nghĩ đến việc sẽ phải tốn rất nhiều tiền, lồng lộn điên cuồng chỉ tay vào Ngôn Uyển Cừ: “Nếu không phải do đứa con gái hư hỏng này, ta đã không phải tốn nhiều tiền như vậy?”

Lý Tịnh và Ngôn Uyển Cừ nhìn sắc mặt như muốn ăn thịt người của ông ta, không dám nói câu gì, lập tức đi tìm hộ lý.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn cảnh này, trong lòng chỉ thấy bị ai, cô xách nước lọc trở về phòng bệnh.