Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu

Chương 44: Không kịp trở tay



Trong màn đêm mờ ảo, đơn hàng hạng nặng đang âm thầm di chuyển qua Pháp bằng đường thủy. Trên con tàu lớn, Rum bình tĩnh mà quan sát động tĩnh xung quanh, đến cả một làn gió cô ấy cũng cẩn thận mà đề phòng. Thuộc hạ xung quanh tàu thì nhiều vô số kể, nhìn là biết nó quan trọng như thế nào. Tôi vẫn đi theo từng bước, bỗng một viên đạn bay đến một tên đứng ở đầu tàu, làm những tên khác hoảng loạn. Rum mau chóng đứng kế bên gói hàng, chảy mồ hôi lạnh.

- Ver, có chuyện rồi. Anh đứng ở cảng East, tàu sắp đi đến đó.

- Được. Anh và Lueas tuỳ tiện mang theo lính ít ỏi, ánh mắt đằng đằng sát khí mà phóng xe như bay, xé gió đến cảng East.

Một bóng đen, dùng dây thừng có gắn cây chĩa, phóng dứt khoác đến con tàu phía trước, vững chắc đạp sức mà phóng qua. Không hành động nhanh mà quan sát thật kỹ. Tôi loé mắt sáng, nhìn hướng con tàu đang đến cảng East, bây giờ chắc là lúc hắn hành động, nếu vào cảng thì trên tàu không còn ai sống. Sát khí từ người hắn tỏ ra nồng nặc chứng tỏ là người không đơn giản. Những tên thuộc hạ của hắn phục sẵn trên bờ trải dài để bắn cho con tàu chìm, tôi nhanh tay giải quyết hết tất cả, máu cũng thấm ướt cả tay, tôi cười lạnh, một thân phóng bên đuôi tàu. Hắn nhìn tôi, híp mắt nhưng không làm gì cả, đợi khi tôi đến gần, hắn mới nhẹ lên tiếng.

- Rose, đừng cản trở. Chuyện này là ông ấy yêu cầu. Cô nỡ phản lại sao?

- Tôi rất biết ơn ông, nhưng tôi lại không thể nhắm mắt cho ông khi làm tổn hại đến Bạch Long. Tôi nhớ đến gương mặt hiền từ của ông lúc chúng tôi gặp nhau, cảm thấy có chút có lỗi nhưng lại là không thể để như vậy.

- Ông biết chắc chắn, sẽ có mặt cô ở đây, cô chỉ là con rối ngu ngốc của Ver thôi. Cô tin anh ta yêu cô sao?

- Tất nhiên tin tưởng. Không nói nhiều tôi liền giơ tay mạnh bạo về phía sau cổ của hắn, tôi mím môi thật chặt khi hắn tránh được, liền tấn cong lại, tôi đạp lên bắp đùi rắn chắc của hắn mà chẻ xuống. Hắn luôn tránh được cũng là điều phải, hắn là người đào tạo tôi mà, nên tôi mới không biết được bản thân có cản trở được hay không nhưng tôi cố gắng đến cảng East đợi Ver là được. 5" nữa thôi.

- Cô đừng tránh tôi xuống tay với cô. Tỉnh táo lại đi, ít nhất cô cũng cần trả ơn với ông ấy. Hắn lau máy trên môi, thì thầm

- Tir, tôi có thể biến thành đồ vong ơn với ông ấy nhưng không thể để ông nhắm vào Bạch Long mà hành động. Đây là tôi cũng muốn tốt cho Hắc Phỉ, lở rủi may Bạch Long trả đòn nặng lại thì không còn đường rút.

- Cô mù quáng đến như vậy, tôi cứ tưởng cô khá thông minh nhưng thực ra lại là ngu ngốc, tôi nhìn lầm rồi sao? Hắn nhuếch miệng cười nhạt, chĩa súng, không hề do dự bóp cò về phía tay tôi. Tôi nhanh chóng uốn người nhảy bên boong tàu, bắn một phát về phía đùi hắn thật nhanh, máu bắn ra thấm ướt đồ đen tuyền. Hắn nổi lửa liền tấn công liên tục. Rum thấy náo loạn, muốn đi ra ngoài, tôi lườm cô thật chặt, hét to.

- Đừng ra ngoài. Rum kinh ngạc nhìn tôi. Hắn nghe thấy còn có người trong tàu, liền ngay lúc tôi sơ hở Tir hắn nhảy vào. Rum chĩa súng về phía hắn, hắn đoán được cô sẽ nhảy lên nên nhuếch miệng khinh thường "con nhãi ranh", một viên đạn thuận lợi trúng cô nhưng tôi lại lao ra đỡ, Rum bị té ngược về phía sau. Viên đạn đâm vào bả vai nhức nhói, nhưng tôi lại không để tâm mà chống cự tiếp. Tàu đã vào cảng East, nhìn bên dưới đã thấy chiếc Ferrari đen bóng, anh và Lueas phóng lên tàu, đám thuộc hạ cũng cầm súng mà chĩa xung quanh. Rum liền chạy nhanh ra đứng phía sau Ver, cả ba quan sát tôi và Tir đang hỗn loạn. Ver đưa tay bắn về phía Tir, hắn tránh qua một bên, đưa tay lên bắn về phía Lueas đang không để ý. Mắt thấy viên đạn đến gần, tôi lao ra đỡ, cơ thể đau đớn sắp không trụ được nữa. Giơ tay bắn về phía Tir, nắm chặt cây súng trong tay đến đỏ hằn lên ghê người. Máu đã ướt đẫm đồ đen đang mặc. Tôi cố gắng mở to mắt, hắn lại xông đến đưa tay ở mấu cổ tôi mà siết chặt, tôi ánh mắt ngoan độc, bắn vào bụng hắn. Hắn đau đớn nhíu mày, nhưng tay vẫn không buông ra. Tôi hai ngón tay đâm thật mạnh vào phía sau cổ hắn mà níu chặt, tay hắn buông lỏng rồi nhảy xuống tàu biến mất.

- Tir thực xin lỗi. Tôi lẩm bẩm, cơ thể mềm nhũn ra ngồi bệt xuống. Đau đến trắng bệch, môi cũng khô khốc. Tôi nhìn lên cả ba người đang kinh ngạc.

- Không được tiến lên. Ver đang muốn lại gần xem xét vết thương nhưng anh nghe vậy lại đứng im, mùi hương lại nhè nhẹ được lấn át bởi dầu thơm nặng, anh thu rõ hết.

- Cô tại sao lại giúp chúng tôi? Lueas mở miệng lạnh nhạt. Tôi rất muốn bỏ đi nhưng lại là vô lực. Mắt lim dim như thể muốn nhất lúc nào cũng được, nhưng tôi nhanh chóng đứng lên định nhảy đi nhưng tay lại được rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc. Tôi giương mắt nhìn anh, cười nhạt. Bây giờ muốn chống cự cũng chẳng nổi. Tôi lạnh, rất lạnh. Ver hắn thấy được thiết bị biến giọng liền gỡ bỏ, tôi thấy vậy im bặt không dám mở lời, nếu lên tiếng, mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây. Anh có chút hoảng hốt vì ánh mắt này quá quen thuộc đối với anh. Tôi sợ hãi muốn tránh né nhưng anh lại càng ôm chặt, tôi nắm chặt mặt nạ trên mặt trên chết chìm tìm được cây gỗ nổi. Đau quá, ngực vì trúng đạn nên nhói không thôi, nhưng tôi lại không thể hiện lần nào, như thể bản thân không bị làm sao cả. Nếu hiện tại không lộ thì sau này, anh tiếp xúc với có thể thương nặng như vậy liền bị anh nhận ra.

- Ver. Tôi nhẹ giọng kêu lên, vuốt ve mặt anh. Anh lại cứng đờ, không tin vào mắt mình.

- Thẩm...Thẩm. Tôi cười nhạt, vì đau đớn mà nhíu mày. Máu đã thấm ướt một phần áo của anh, tôi hít thở không thông nữa.

- Rum, may... quá. Cô và đơn... hàng đều không...sao. Anh hoảng sợ ôm tôi vào lòng. Cô gái này đúng là lúc nào cũng muốn rời xa anh.

- Ver, đưa... em đến... Léw đi. Anh gật đầu, khoé mắt cũng đã đỏ ửng. Bế tôi xuống tàu phân phó Lueas và Rum di chuyển tiếp. Tôi được đỡ lên xe, anh mất bình tĩnh mà phóng xe đến nhà Léw.

- Cô thật là, lúc nào cũng vác thân đầy máu đến đây. Léw mắng, đầy bực bội mà nhìn tôi. Cởi bỏ áo bó ngoài, nội y đen cũng hiện ra đầy nóng bỏng dưới ánh đèn, nhưng Léw đã quen nên không để ý.

- Chúa ơi. Léw hoảng hốt nhìn từ trên xuống, máu nhuộm cả người đáng sợ, vết thương chồng chất. Ở cổ cũng có vết thâm đen nặng. Tàn tạ hết mức có thể.

- Mau... Ver anh không thể chịu nổi nữa, hét to, lo lắng nhìn tôi sắp ngất đi.

- Cô ta lúc nào cũng như thế, cậu căng thẳng làm cái quái gì chứ?