Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu

Chương 39: Ưng Phàm tỉnh (2)



5 tiếng đồng hồ sau, tôi đã thuận lợi đứng trên sân bay Heathrow của Luân Đôn, Anh. Mở điện thoại, xuất hiện bốn cuộc gọi nhỡ: Thần. Tôi cũng không gấp gáp, liền lên taxi, đến khách sạn Queen đặt phòng, quang cảnh của Luân Đôn cổ kính đẹp mắt. Tháp đồng hồ cao vút, tôi sáng mắt nhìn ra bên ngoài chiêm ngưỡng. Xế chiều lên, hoàng hôn càng rực rỡ thu hút người nhìn, có lẽ nó không thơ mộng như Pháp, hay lãng mạn và mềm mại như Ý nhưng nó lại đẹp theo cách riêng của nó, nó cũng có điều khiến người khác yêu thích. Khách sạn Queen, hiện ra trước mắt, đây chỉ là một khách sạn tầm thường, không tiếng tăm mấy nhưng lại là quá tuyệt vời đối với tôi, vừa tránh được tai mắt, vừa giản dị khiến cho tôi rất dễ chịu và nó lại gần bệnh viện tư mà Ưng Phàm đang dưỡng thương. Xung quanh vắng lạnh một mảnh, tôi xách đồ đạc trên tay, làm các thủ tục xong liền nhận thẻ lấy phòng. Tôi quăng tuỳ tiện đồ đạc trên đất, vô lực nằm trên giường, đi gặp Chu công một cách ngon lành, hoàn toàn kế hoạch trong đầu không còn một mảnh. Tấm rèm đen dần buông xuống, che lấp hết tất cả, con phố xa hoa dần chìm vào bóng tối. Tự dưng điện thoại lại vang lên, tôi bị đánh thức liền nhăn mặt, nhíu mày, mò tìm kiếm điện thoại bản thân. Màn hình nhấp nháy chữ Thần lớn, làm tôi tỉnh táo, cẩn thận đặt lên tai.

- Alo. Tôi trấn định giọng nói bản thân và lên tiếng, dường như có áp lực gì đó chèn ép làm tôi càng căng thẳng.

- Cô đang ở đâu? Giọng nói của anh dồn dập, gấp gáp.

- Tôi.... Tôi ấp úng không biết trả lời như thế nào cho phải, chắc chắn anh gặp Nakravel rồi nên mới hỏi như vậy.

- Không phải cô đã nói sẽ không rời đi nữa sao? Nghe giọng anh có chút bi thương làm tôi nhói đau đớn.

- Tôi không có, thật sự không có.

- Vậy cô đang ở đâu?

- Tình cờ trở lại weibo, một vài người bạn hẹn đi biển, tôi có hứng liền đi. Anh ậm ừ rồi tắt máy, tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn không tin được thực sự dễ như vậy sao?

Bằng mọi cách đi lại vào giấc ngủ nhưng là vẫn lăn qua lăn lại, chắc đành thăm hắn đêm nay luôn, tiến triển càng nhanh càng tốt, nếu hắn tỉnh, tôi phải ở lại vài ngày nữa để không bị nghi ngờ và cũng là cho bản thân một kỳ nghỉ. Mau chóng thay đồ, đi vòng qua cửa sau của khách sạn. Màn đêm dày đặc, là lúc những sự thật được che đậy bởi những điều xấu xa nên tôi thực không thích nhưng lại không có cách nào để thực sự không thích nó. Bệnh viện tư Luân Đôn, hiện ra trước mắt. Rất lớn và nhìn rất chuyên nghiệp. Vì đã điều tra rõ ràng về phòng hắn nằm và mọi ngóc ngách trong bệnh viện này đến thuộc lòng nên cũng không cảm thấy lạ lẫm là mấy. Tôi nhanh chóng phóng lên cao, trèo vào tường, bản thân thành công đứng trong sân, nhìn lên cao, nơi có luôn luôn có ánh đèn trên tầng 6, sát tầng thượng. Tôi đi vào cửa đổ rác phía sau, từ từ đi thang bộ kín đáo mà lên tầng 6 một cách dễ dàng, lạ là lại không có một camera nào, cho dù đã dùng kính quét qua, dù camera nhỏ đến cỡ nào cũng sẽ bị nhìn thấy nhưng lại là không nên cũng không cần đề phòng. Tôi nhanh chóng nấp người sát vào vách tường, cẩn thận quan sát thật kỹ đám thuộc hạ kia. Tổng cộng có 4 tên đứng ở cửa, chắc chắn cho dù có con kiến cũng không lọt nổi, tôi cười khinh bỉ, các người là ai, cho dù tôi muốn các người cũng không cản được. Tôi liền nhảy lên ống dẫn hơi khá to trên đầu, từ từ bò về phía trước thật nhẹ để không tạo ra âm thanh gì. Rẽ qua trái, tôi liền thuận lợi ở trên nhìn xuống ngay cửa phòng. Cầm trong tay khói mù gây cảm giác buồn ngủ, có thể cầm cự bọn chúng tận 2 canh giờ, không ít. Tôi thả xuống toàn bộ hành lang vắn người, bọn chúng liền nhận ra, trố mắt hoảng hốt, một tay che nửa mặt, một tay cầm súng, chĩa loạn xung quanh, nhưng che đơn giản như vậy là thoát sao? Bọn chúng từ từ thấm và thiếp dần, nằm dài trên đất ngủ mê man. Vì bọn chúng phải thức ngày đêm canh chừng nên có lẽ sẽ càng hiệu quả, đêm nay được ngủ ngon lành rồi, dù sao tôi cũng không làm hại gì hắn. Khí tan dần một nửa, tôi mới khéo léo bịt mũi, ngậm miệng nhảy xuống, mở cửa quan sát bên trong. Có hai camera thật nhỏ như hạt đậu, phạm vi lan khắp phòng. Tôi loé mắt sáng, thả một ít bột mì đơn giản, liền gọn lẹ xử lý xong, nhưng chắc sẽ có người trực thuộc nên cũng không thể ở quá lâu đi. Cầm trên tay coi như chiến lợi phẩm mà cất vào túi, đem về có thể chế ra đồ tốt hơn. Tôi đi lại giường, khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn lúc trước, bây giờ lại nhuếch nhát khó coi, hai má hóp, ốm trơ xương, cũng là mang cho người khác cho chút thương cảm nhẹ, tôi cho dù luyện tập cách mấy cũng không thể máu lạnh được.

- Tỉnh lại được rồi. Tôi lấy ra một lọ thuốc nhỏ, chất lỏng xanh ánh ngọc chiếu sáng, đổ vào miệng hắn. Thuốc này nó sẽ đánh thức thần kinh làm năng lượng phát tán với liều mạnh. 5" sau, hắn liền lim dim mở mắt, tôi nhìn thấy hắn sắp mở to mắt liền tốt bụng lấy tai che lại, vì hắn vô lực nên cứ nằm yên mặc kệ người khác làm gì hắn.

- Không thể mở mắt ngay được, đèn rất sáng, lâu ngày không tiếp xúc tự dưng lại tiếp xúc mạnh liền gây tổn thương giác mạc, gây mù loà. Tôi chép miệng, đẹp đẽ mà bị mù loà suốt đời thì thật uổng phí, không chấp nhận được. Tôi thấy hắn vẫn nhìn trân trân vào bàn tay trắng nõn mềm mại không chút buồn chán, vẻ mặt ngu ngơ, thật muốn phát cười thật to nhưng nếu làm vậy, tôn nghiêm của tôi để đâu? Chợt tôi giật mình vì hắn nắm lấy tay tôi, nắm chặt, từ từ kéo ra khỏi mắt hắn, môi khô khốc mấp máy.

- Nước...nước..... Tôi không nhanh không chậm vươn tay lấy ly nước, đút từng muỗng nước vào miệng hắn. Hắn nhíu này thật chặt, xoa thái dương.

- Đừng lo, sẽ mau hết, vì nằm lâu quá nên thức dậy sẽ có chút đau. Tôi xoa nhẹ cho hắn dễ chịu. Lúc đầu còn phòng bị nhưng sau đó lại nhắm mắt tận hưởng. Bỗng tiếng nói oai vệ của hắn vang lên.

- Rose. Tại sao cô lại cứu tôi? Đôi mắt sáng ngời cũng mở ra nhìn chằm chằm tôi, như thể muốn đốt cháy lớp mặt nạ này. Vì hắn là bệnh nhân lại mang thương tích nên càng không thể kích động.

- Không thể thấy người sắp chết lại không cứu.

- Vậy nợ cô một ân tình rồi? Anh cười nhạt.

- Không cần. Mạng anh coi như rất lớn, bây giờ tôi cứu mạng anh, coi như công khá lớn nên....

- Cô muốn gì cứ nói rõ? Tôi nhất định cố gắng hoàn thành nó cho cô. Dù sao tôi và cô cũng không thù oán gì với nhau nên cũng tạm chấp nhận.

- Tạm chấp nhận? Tôi đây là cần cái tạm bợ của anh, hiện tại anh bất lực một chỗ nên đừng hùng hổ vô ích.

- Cô..... Anh tức giận, khí hỏa đùng đùng. Một tay rắn chắt ôm tôi vào lòng mà phủ môi. Hắn dù bệnh tật nhưng vẫn rất mạnh mẽ, sức tôi yếu ớt nên bì không kịp. Cố gắng hết sức đẩy hắn ra, cắn mạnh lên môi hắn.

- Thì ra miệng lưỡi cô ngọt như vậy nên lời phun ra không kém xéo xắt.

- Thứ tôi muốn anh cứ từ từ suy nghĩ, vì nó khá không tầm thường. Tôi cười quyến rũ, chạm môi với hắn như chuồn chuồn lướt nước rồi phóng ra cửa sổ biến mất. Mùi hương vẫn còn lưu luyến lưu lại khiến anh càng trầm mê và càng suy nghĩ về thứ tôi muốn để được gặp lại bóng hồng mang theo mùi hương nóng bỏng này.