Tổng Tài Bố Đường: Cưới Trước Yêu Sau

Chương 25:



Văn Diễm vừa nói, vừa cởi bộ âu phục ra, khoác lên móc áo ở cửa, sau đó xắn tay áo lên:

"Cô muốn ăn gì?"

Ánh mắt Tần Nguyệt sáng lên, bèn hỏi:

"Anh biết nấu cơm sao?"

"Ừ, mấy món đơn giản."

"Vậy thì tùy anh, miễn là ăn vào không chết người, tôi đều OK."

Khóe miệng người đàn ông giật giật, không mặn không nhạt nói,

"Ăn không chết người, nhưng sẽ sống không bằng chết."

Tần Nguyệt nhìn người vừa nói biến mất sau cánh cửa phòng bếp, oán thầm nói, gã này lúc nào cũng nói mấy câu chuyện cảm lạnh.

Văn Diễm quả nhiên không phóng đại, thật sự chỉ đơn giản là cơm chiên trứng.

Tần Nguyệt cả ngày nay không ăn gì, lúc này cũng không so đo, ăn hai bát mới coi như thỏa mãn cái bụng rỗng.

Văn Diễm vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt ăn từng miếng từng miếng, bất luận là động tác hay là tướng ăn đều cực kỳ chú ý, quả thực có chút đẹp mắt.



Tần Nguyệt bĩu môi, thầm nghĩ, thật là lão rùa!

Sao ở đây đến cả một phòng cho khách cũng không có vậy?

Cơm nước xong, Tần Nguyệt đẩy bát cơm ra, sau đó ngồi tại chỗ quan sát một vòng rồi hỏi:

"Đêm nay tôi ngủ ở đâu?"

Văn Diễm nhìn bát cơm rỗng trước mặt, dừng một chút, đứng dậy thu dọn, nghe thấy lời cô nói, thản nhiên đáp:

"Phòng khách."

Khóe miệng Tần Nguyệt giật giật, đuổi theo phía sau anh nói:

"Tốt xấu gì tôi cũng là một cô gái."

"Ừ."

Ngón tay thon dài mở vòi nước, người đàn ông vụng về rửa hai bát cơm trống.

"Các cô gái đều rất yếu đuối."

"Ừ."



Thái dương Tần Nguyệt tiếp tục giật một cái, tại sao dầu muối đều không ưa thế!

"Nếu một người phụ nữ ngủ không ngon giấc, họ sẽ bị rối loạn sinh lý, kinh nguyệt không đều, nghiêm trọng có thể dẫn tới vô sinh!"

"Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?"

Tần Nguyệt vừa dứt lời, người đàn ông liền xoay người, hai tròng mắt đen nhánh giống như biển rộng thâm trầm.

Tần Nguyệt trong lúc nhất thời có hơi lún sâu vào đó, chờ nghe rõ câu trả lời của anh, sắc mặt liền trầm xuống, hất anh ra, lạnh lùng nói:

"Chuyện này không liên quan gì đến anh!"

Nói xong cô chạy ra ngoài phòng khách, nằm trên ghế sô pha ngủ.

Văn Diễm nhẹ giọng thở dài, trong mắt lại không kìm được hiện lên chút phức tạp.

Sau đó anh lau khô tay, đi thẳng từ phòng bếp vào phòng ngủ, thuận tiện tắt đèn phòng khách.

Nghe tiếng nghiến răng rõ ràng của ai đó trên ghế sô pha trong bóng tối, anh nhẹ nhàng cong khóe môi, sau đó đóng cửa lại hoàn toàn.

Tên khốn nạn không biết thương hoa tiếc ngọc!

Tần Nguyệt thầm mắng một câu, lật người qua lại trên chiếc sô pha rộng lớn.