Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh

Chương 1: Thế giới thứ nhất (Thẩm Nhạc Thần x Cố Mộng Diệp)



"Bảng tin thời sự mới nhất hôm nay đưa tin về một nam diễn viên tuyến mười tám đang sử dụng chất kích thích trong phòng, và bị cảnh sát điều tra bắt gặp được, cùng với đó theo như điều tra thì nam diễn viên này còn dính líu đến một vụ bê bối về nạn m.ạ.i d.â.m xuất hiện gần đây, thông tin chi tiết đang được các cơ quan chức năng làm rõ".

Tiếng tivi màn ảnh rộng đang được bật lớn tiếng hết cỡ, trình chiếu trong một căn phòng chung cư cao cấp, cùng với tiếng chuông điện thoại cũng kêu vang lên không ngừng bị tiếng của âm thanh tivi lấn át, sau đó đi cùng là một chuỗi tin nhắn thông báo vang lên liên hồi không dứt.

Quản lý: "Cố Mộng Diệp, nếu cậu còn không bắt máy cuộc gọi từ công ty thì tôi không còn cách nào để giúp đỡ cậu nữa đâu".

Công ty: "Cố Mộng Diệp chuyện này là sao? Cậu mau giải thích mau, tôi biết cậu áp lực nhưng cũng đừng đi vào con đường sa đọa này để hại thanh danh của công ty chứ!?".

Quản lý: "Cậu vậy mà còn buôn bán m.ạ.i d.â.m, Cố Mộng Diệp cậu còn không nghe máy thì sự nghiệp làm diễn viên của cậu cũng đừng nghĩ tới nữa".

Anti fan: "Không ngờ Cố Mộng Diệp đây còn chơi lớn vậy nha? Ông trùm buôn bán m.ạ.i d â.m? Haha".

Cố Tam Long: "Cố Mộng Diệp mày lại làm cái trò hề gì cho cái nhà này vậy? Mặt mũi của tao bị mày làm hỏng hết rồi, mày mau bắt máy nhanh lên".

Mộng Điền Hậu: "Mộng Diệp, sao không bắt máy? Mày bận cái gì mà không gọi được cho mày? Cảnh sát đến nhà tìm mày rồi kìa, mày còn không ra đầu thú đi?".

Cố Phi Đào: "Anh trai Mộng Diệp, nghe đồn anh chơi thuốc bị bắt phải không? Uầy sa đọa tới mức này rồi sao?".

Cố Mộng Phi: "Cố Mộng Diệp mày còn không ló cái đầu ra, mặt mũi Cố gia bị mày làm hỏng hết rồi, làm em trai của mày khiến tao cũng phải bẻ mặt với bàn dân thiên hạ".

Cố - nhân vật chính của cơn bão- Mộng Diệp từ phòng tắm đi ra, trên người hắn choàng cái áo tắm đạp hơi nước mà bước ra, khuôn mặt trẻ trung non nớt, mái tóc nâu hạt dẻ cùng với đôi mắt nâu nhạt không có chút cảm xúc đi đến phòng khách.

Hắn cầm điều khiển tivi bật nhỏ lại, hiện tại trên màn hình tivi đã dừng chạy tin tức hôm nay, hiện giờ đang phát quảng cáo một sản phẩm mới trên thị trường, mà diễn viên giới thiệu sản phẩm trên đó là một diễn viên nổi tiếng đã đoạt vô số giải thưởng những năm qua.

Hắn thản nhiên cầm điện thoại lên lướt một lượt tin nhắn sau đó lại coi như chẳng thấy gì mà bỏ nó xuống, bình tĩnh đi vào phòng thay đồ lựa một bộ đồ bản thân cho là đẹp nhất rồi mặc vào, rồi đi đến đầu giường lấy chiếc đồng hồ lên đeo trên tay, chải tóc vuốt keo cầm một chai nước hoa có mùi mà hắn thích và hay dùng lên xịt vào người.

Sau đó hắn lại thản nhiên ngồi lại trên ghế sopha phòng khách, cứ như hắn đang chờ đợi một vị khách quý nào đó đến vậy.

Vài phút ngắn ngủi sau thì một tiếng chuông thanh thúy vang lên cả căn phòng chung cư của hắn.

Hắn mỉm cười, đứng lên chỉnh lại trang phục trên người. "Ra ngay đây".

Cửa vừa mở thì một bóng đen đã tiến đến gần chỗ hắn, giơ còng tay hình số tám ra còng lấy tay hắn không cho hắn cơ hội phản kháng. Trước cửa phòng chung cư của hắn là ba vị cảnh sác mặc cảnh phục đang đứng nghiệm trang ở đó, mà người mới còng tay cậu xong cũng lạnh lùng kéo cậu ra khỏi cửa, giọng nói lạnh lẽo. "Mời cậu theo chúng tôi về đồn điều tra, chúng tôi đã tìm được chứng cứ chứng minh cậu sử dụng thuốc phiện và buôn bán m.ạ.i d.â.m".

Cố Mộng Diệp bật cười, mạnh mẽ vùng ra khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ áo của hắn. "Tôi tự đi được, đừng đụng vào người tôi bẩn hết cả trang phục tôi ăn diện".

Ba vị cảnh sát kia nghe vậy liền cau mày, tức giận quát lên. "Cậu nghĩ bản thân mình sắp đi diễn sao? Tội phạm như cậu mà còn có tư thái ăn diện lúc bị bắt thì hẳn tâm lý chắc có vấn đề rồi".

Hắn không nói gì chỉ giơ tay lên chỉnh lại cổ áo bị vị cảnh sát kia làm nhăn. "Nếu bây giờ tôi nói tôi bị oan thì các ông có tin không? Tất nhiên là không rồi nhỉ, vậy thì cớ gì tôi không được ăn diện cho bản thân, có luật nào cấm tội phạm không được ăn diện trước khi bị bắt sao? Nếu có thì mang ra đây đi, tôi cũng muốn xem".

Ba vị cảnh sát bị nói đến á khẩu, có chút tức giận lườm hắn. "Còn không chịu đi?".

Hắn đang tính bước đi thì bị một vị cảnh sát đi đằng sau đá một cái ngay bắp chân, khiến hắn có chút loạng choạng, có chút tức giận hắn muốn quay lại mắng kẻ nọ liền bị vị cảnh sát kế bên nắm lấy mái tóc hắn đã chải chuốt mấy tiếng kia, khiến da đầu hắn có chút tê dại cơn giận đang bùng lên trong lòng cũng bị cái nắm tóc đau đến nhăn mặt này làm biến mất không thấy đâu.

Hắn bị kéo đi ra ngoài chung cư, phía dưới chung cư đã bị đám nhà báo và đám anti fan cùng với đám người qua đường hóng chuyện làm cho chật kín đường đi.

Đám phía dưới thấy hắn bị cảnh sát đưa xuống dưới liền như mấy con thú hoang thấy thịt mà ồn ào chen lên muốn chạm vào người cậu, nhưng chưa kịp chạm đã bị đám cnảh sát phía bên dưới cản lại tản ra hai bên tạo thành một con đường chính giữa hai bên cho hắn đi.

Hắn nhìn xung quanh bật cười, thì thầm với tên cảnh sát bên cạnh. "Hồi tôi còn làm diễn viên, tôi cũng chưa được chào đón như vậy đấy!".

Vị cảnh sát bên cạnh cứ như bị điếc, không trả lời hắn ánh mắt tỏ ra khinh bỉ như nhìn một kẻ điên.

Hắn ở bên cạnh vẫn nói chuyện liên hồi mặc cho bị làm lơ. "Uầy, nếu tôi biết làm như vậy sẽ được công chúng chú ý thì tôi đã đi trên con đường này lâu rồi".

"Á". Hắn khẽ rên lên, đầu cũng bị giật về phía bên phải một đoạn, tóc hắn bị vị cảnh sát kế bên nắm chặt lấy lực đạo trên tay mạnh đến mức muốn giật luôn cái đầu của hắn xuống đất vậy.

"Mày còn dám nói như vậy? Đúng là tội phạm thì mãi cũng là tội phạm, dù có làm kẻ bình thường tới đâu thì máu tội phạm và biến thái của mày đã có sẵn trong cơ thể thì nó cũng sẽ có ngày bộc phát ra thôi".

Trên đường đi đến xe cảnh sát, hắn còn bị rất nhiều nhà báo và anti fan hỏi rất nhiều, và hắn cũng vui vẻ đáp lại.

Hỏi: "Cố Mộng Diệp, cậu cho tôi hỏi cậu đã buôn bán m.ạ.i d.â.m bao lâu rồi?".

Đáp: "À, mới cách đây vài giờ đồng hồ".

Hỏi: "Điều gì khiến cậu phải dùng thuốc phiện, phải chăng cậu bị áp lực không?".



Đáp: "À, do uống say".

Hỏi: "Công ty bên cậu đã hủy hợp đồng với cậu rồi có đúng không?".

Đáp: "Tôi không trả lời tin nhắn".

Hỏi: "Nghe nói Cố gia đã từ mặt cậu rồi có phải không?".

Đáp: "Chẳng phải từ mặt lâu lắm rồi sao?".

Hỏi: "Vì sao cậu lại vui khi bị bắt như vậy? Phải chăng cậu bị tâm thần rồi không?".

Đáp: "Haha, không phải nha, tôi chẳng vui khi bị bắt đâu, tôi vui vì có rất nhiều người ở dưới đây đợi tôi".

Hỏi: "Vì sao?".

Đáp: "Vì sao à? Vì khi tôi còn là một công dân tốt nổ lực hết mình vì đam mê của mình thi chẳng ai để ý đến tôi, nhưng lúc tôi trở thành một công dân xấu, từ trên mặt đất té xuống vũng nước bẩn thì lại có rất nhiều người vây xem chú ý tôi, thấy không, vì thế nên hôm nay tôi mới ăn diện đẹp như vậy nè, tôi muốn mọi người thấy tôi trong bộ dạng tôi đẹp nhất".

Hỏi: "Nhưng bộ dạng này của cậu chẳng có cái gì gọi là tự hào cả".

Cố Mộng Diệp mỉm cười, mái tóc mà hắn chải chuốt đã bị vị cảnh sát kia nắm đến rối tung lên, gấu quần bị tên cảnh sát đằng sau đạp cho in hẳn một cái dấu chân, cổ áo cũng bị vị cảnh sát đằng trước nắm cho nhăn nhúm, mùi nước hoa bị nhấn chìm bởi vô số mùi mồ hôi nước miếng và mùi đồ ăn ôi thiêu ban nãy ném về phía hắn.

Đáp: "Cũng phải nhỉ, người ta được đi trên thảm đỏ dưới ánh hào quang với vô số tiếng la hét ngưỡng mộ, không khí thoải mái, còn tôi thì đi trên nền đất xi-măng, ánh sáng đèn đường với vô số tiếng chửi rủa cười khinh miệt, không khí lại nóng nực khó chịu, ngẫm lại cũng thật là, người so với người tức chết mà".

Hỏi: "Cố Mộng Diệp đã bao giờ cậu khóc hay hối hận vì đi trên con đường nghệ thuật này chưa?".

Đáp: "Tôi sẽ không bao giờ hối hận, nếu tôi được chọn lại tôi cũng sẽ chọn nghề diễn viên này vì đây là ước mơ và đam mê của tôi, còn khóc sao? Từ lúc có nhận thức thì tôi đã không khóc nữa rồi".

Hắn vừa đi vừa trả lời câu hỏi của đám người xung quanh mãi đến khi ngồi hẳn vào trong xe cảnh sát và không còn nghe thấy âm thanh câu hỏi nào nữa mới ngừng lại, suốt cả đường đi hắn không để một câu hỏi của ai bị bỏ lại dù là lời mắng chửi hay nguyền rủa, hắn cũng sẽ quay lại mỉm cười nhận lời nói đầy ác ý đó, cứ như một diễn viên yêu nghề yêu fan của mình vậy.

Ấy vậy mà số phận trêu người, một diễn viên như hắn nên được đi đến đỉnh cao của đời người, sống trong sự ngưỡng mộ và yêu thương của mọi người thì lại rơi vào hoàn cảnh nực cười này.

Trên tivi màn hình lớn của Cố gia là hình ảnh Cố Mộng Diệp đang mỉm cười vừa trả lời những câu hỏi và câu nói ác ý của đám người xung quanh vừa bị cảnh sát bắt về phía xe đưa về đồn.

Cố Tam Long ngồi trên ghế sô pha lớn của đại sảnh, tức giận ném mạnh ly trà trên tay xuống đất, ly trà bị ném vỡ xuống đất tạo ra âm thanh vang thanh thúy. "Mẹ kiếp, thằng ôn trời đánh Mộng Diệp này mày muốn làm bẻ mặt cả Cố gia hay sao?".

Phi Thư ngồi kế bên yểu điệu vuốt xuống cơn tức của lão, cô ta đưa mắt nhìn về phía màn hình đang chiếu trực tiếp hình ảnh của Cố Mộng Diệp khẽ giương đôi môi son đỏ của mình lên. "Ây da, lão công anh đừng tức giận, như vậy rất hại cho cơ thể đó~ thằng bé Mộng Diệp này cũng thật là...".

Cố Tam Long thở phì phò, đập mạnh cây ba-toong xuống đất. "Mụ Mộng Điền Hậu cũng chẳng dạy con cho tốt, đẻ ra một thằng mất dạy làm mất mặt tổ tông như vậy!! Nó với mẹ nó đều là thứ hạ đẳng dơ bẩn".

Phi Thư ngồi kế bên giả vờ sợ hãi, nhưng giọng điệu lại uyển chuyển ngọt ngào. "Lão công bớt giận~ dù gì cũng là gái đ*ếm hạ thủ đoạn bỉ ổi để lên giường được với anh, thì con của ả cũng chẳng kém ả là mấy, con hư tại mẹ mà, anh thấy chưa giờ nó đã bộc lộ cái bản chất y như mẹ nó vậy đó".

Cố Tam Long càng nghe càng tức, vội lấy cái điện thoại nằm trên bàn lên ấn vào danh bạ gọi điện cho ai đó, rất nhanh bên kia đã bắt máy.

"Cố tổng tôi nghe". Giọng của một thanh niên bên kia vang lên.

"Tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì nhưng cậu phải làm cho thằng dơ bẩn Cố Mộng Diệp nhận án tù chung thân đi, được thì để nó chết trong tù luôn cũng được".

"Vâng, tôi nghe rồi thưa Cố tổng, tôi sẽ giải quyết".

Phi Thư bên cạnh nghe vậy khẽ mỉm cười, không uổng công ả dùng thủ đoạn lừa Cố Mộng Diệp vào tròng đội cái nồi 'buôn bán m.ạ.i d.â.m' lên đầu nó.

Cùng lúc đó Cố Mộng Phi ngồi trong tập đoàn Cố thị, thấy thư kí của cha mình gọi cho hắn thì vội hỏi. "Cha của tôi nói gì với cậu?".

Thư kí bên cạnh vừa mới cúp máy liền quay lại trả lời câu hỏi của Cố Mộng Phi. "Bảo tôi làm mọi cách cho Cố Mộng Diệp tù chung thân".

Cố Mộng Phi nghe vậy thì bật cười, vội đuổi thư kí đó đi. "Mau đi làm việc cha tôi giao đi, đừng chậm trễ".

"Vâng".

Vị thư kí kia vừa đi thì trong phòng truyền đến một tiếng cười quỷ dị, Cố Mộng Phi ngồi trên ghế xoay cười lớn. "Không uổng công tao nhờ người chuốc thuốc cho mày say để mày sử dụng thuốc phiện, từ nay trở đi sẽ chẳng có đứa nào dám tranh dành vị trí tổng giám đốc này của tao nữa, tập đoàn Cố gia này là của tao!".

Vài tuần sau đó dưới áp lực của dư luận, phiên tòa đầu tiên được diễn ra lúc tám giờ sáng, xung quanh là một số người làm chứng, một số người là nạn nhân và người thân của nạn nhân, Cố Mộng Diệp bị còng tay đứng chính giữa phiên tòa thản nhiên nhìn vị thẩm phán trước mặt, phía dưới là vô số lời chửi rủa, cùng tiếng khóc than nức nở.



Thẩm phán trên cao cau mày vội đập cái búa nhỏ trên tay xuống, tạo ra tiếng vang lớn trong phòng. "Tất cả trật tự hết, mời bị can Cố Mộng Diệp biện hộ".

Cố Mộng Diệp thản nhiên mở miệng. "Thưa quý tòa, hôm tôi bị cảnh sát phát hiện đang sử dụng chất kích thích, lúc đó đầu óc tôi không được tỉnh táo và tôi bị bỏ thuốc chuốc say không nhận thức được hành vi của mình".

Thẩm phán gật đầu lật xem hồ sơ trên tay ra nhìn một lượt, ông ngẩng đầu lên nhìn luật sư được Cố gia mời. "Luật sư của bị can có gì muốn nói?".

Luật sư Cố gia bước lên cúi đầu chào thẩm phán, anh ta đẩy gọng kính bạc của mình lên. "Đúng như bị can Cố Mộng Diệp nói, chứng cứ xét nghiệm máu của hắn ta cho thấy hắn ta bị chuốc thuốc và uống say nên mất ý thức, nhưng lúc đó cũng chỉ có mình cậu ta trong căn phòng camera cũng đã ghi lại khoảng khắc hắn giao dịch cùng với đám buôn thuốc, thuốc hắn ta bị chuốc cũng chỉ là mộng xuân do một vị fan của hắn bỏ vào, đây là chứng cứ và hình ảnh, cùng với vị fan đã bỏ thuốc kia".

Luật sư Cố gia đến phía tòa thẩm phán đưa tài liệu cho ông ta, thẩm phán xem xét một chút rồi gật đầu. "Bị can Cố Mộng Diệp còn bị khởi tố về đường dây buôn bán m.ạ.i d.â.m, bị can có muốn nói gì không?".

Cố Mộng Diệp lại tiếp tục thản nhiên lên tiếng. "Nếu tôi nói tôi còn chẳng biết mình có liên quan đến đường dây m.ạ.i d.â.m đó thì sao?".

Thẩm phán trên tòa cao nhìn xuống hắn thản nhiên nói lại. "Nhưng chứng cứ đã rõ, hình ảnh camera ghi lại khoảnh khắc bị can đi vào con đường buôn bán m.ạ.i d.â.m sau đó ở trong đó rất lâu, đến lúc cảnh sát đến thì thấy bị can đang nhận tiền của một vị khách, và thực hiện giao dịch buôn bán phụ nữ, luật sư Cố có muốn biện hộ cho bị can Cố Mộng Diệp không?".

Cố Mộng Diệp mỉm cười, mở miệng tính nói gì đó. Luật sư Cố lắc đầu. "Thưa thẩm phán tôi không có ý kiến hay biện hộ ạ".

Cố Mộng Diệp bật cười ra tiếng nhìn về phía luật sư Cố. "Cố gia trả tiền cho anh để bảo vệ tôi, hay để tống tôi vào tù nhanh hơn vậy?".

Luật sư Cố đẩy gọng kính giọng nói lạnh lùng. "Tôi nhận cuộc này vì muốn làm chứng cho công lý, Cố gia cũng muốn dạy cho cậu một bài học là không nên đi trên con đường tệ bạc này".

Hắn nghe vậy hơi nhếch mày lên, tỏ vẻ khinh bỉ cười khinh miệt. "Hay cho cái gọi là làm chứng cho công lý, hay cho cái gọi là 'không nên đi trên con đường tệ bạc này', phải, cái mà anh hướng đến có phải công bằng đ*ll đâu!!! Mẹ kiếp, biện hộ như vậy thì tôi cnm nó có mười cái miệng cũng chẳng nói được, haha, giỏi lắm Cố gia tôi chính là gây thù với đám các người để rồi bị úp một cái nồi 'con đường tệ bạc này', cả đời tôi chưa một lần đụng chạm đến các người, ấy vậy mà các người lại chỉ vì ghét một thằng diễn viên quèn như tôi ngay cả lên màn ảnh nhỏ tivi cũng chẳng được, thử hỏi bây giờ Cố gia có một tên thiếu gia nhà họ Cố tên Cố Mộng Diệp thì bao nhiêu người biết!! Họ chỉ biết tôi là một tên diễn viên tuyến mười tám thất bại sử dụng thuốc, buôn bán m.ạ.i d.â.m mà ngay cả những việc đó tôi cũng chưa từng làm!".

Thẩm phán tức giận gõ búa xuống. "Bị can im lặng, cậu đã hết thời gian biện hộ".

Xung quanh là tiếng gào thét mắng chửi Cố Mộng Diệp đê tiện, khốn nạn dám làm mà không dám nhận, hại thanh xuân của các ả, bảo hắn đứng đó mà còn đòi lại công bằng cho mình trong khi hắn phạm tội, tang chứng vật chứng đã có đầy đủ.

Cố Mộng Diệp hai ngày nay ăn không ngon ngủ cũng chẳng yên, vì thế mà cơ thể có chút tiều tùy. "Im ngay cho tôi, nhận tiền rồi thì muốn nói cái đ*ll gì mà chẳng được? Tôi hy sinh vì giấc mơ ngày đêm nhận kịch bản ngày đêm luyện tập thầm mong muốn sẽ trở nên nổi tiếng người người biết đến, người người yêu thương tôi nhưng cái tôi nhận lại là gì? Là một công dân tốt bị vu oan là một tên diễn viên nổi tiếng nhờ buôn bán m.ạ.i d.â.m, chất kích thích? Được, tôi cũng chẳng có gì biện hộ vì một mình tôi cãi chẳng lại đám đông các người, Cố gia thân mến, tôi chỉ nguyền rủa cả đám các người nếu có ngày tôi nhắm mắt thì cả đám chó các người mãi chẳng có ngày vui!".

Phiên tòa kết thúc bằng phán quyết của tòa án, Cố Mộng Diệp vừa sử dụng thuốc và buôn bán m.ạ.i d.â.m lại còn mắng tòa án phạt tù chung thân.

Ba tiếng gõ kết thúc phiên tòa vang lên trong căn phòng im lặng, Cố Mộng Diệp chỉ cúi đầu mặc cho người ta kéo mình rời đi trong tiếng chửi rủa hoan hô của đám người phía sau.

Cánh cửa tòa án cùng với cánh cửa nhà tù đồng thời vừa đóng lại - vừa mở ra.

Công bằng và bình yên không thuộc về hắn thì khép lại - Nỗi oan và cái chết lại thuộc về hắn lại mở ra.

Cố Mộng Diệp - hắn dành 24 năm để tìm kiếm cái gọi là yêu thương cuối cùng lại chẳng tìm được gì.

Ngày đầu tiên được đưa đến nhà tù, hắn mới biết cái gì gọi là nơi chẳng thấy mặt trời, ở đây âm u ẩm mốc lạnh lẽo, trái ngược với ánh đèn ấp áp, cái giường mềm mại và căn phòng sạch sẽ của hắn.

Người bên trong tù thấy có tiếng bước chân liền như bị ai chọc vào mà điên cuồng lao ra ngoài song sắt gào thét.

"Cho tôi chút nước".

"Quản ngục tôi khát nước quá".

"Mẹ thằng chó sao mày dám đ.á.i ở trong đây!!". Cùng với đó là vô số tiếng đánh đập, rồi mắng chửi.

Cố Mộng Diệp bình thản đi theo quản ngục vào tù. Sở dĩ hắn bình thản như vậy là vì hắn cũng đã từng là một tù nhân nhập vai nhân vật quần chúng, nên cũng không xa lạ lắm với môi trường như vậy, nhưng để sống vĩnh viễn trong cái môi trường này thì không thể chấp nhận nổi!

Đường đường là đại thiếu gắn mác Cố gia nhưng lại đóng vai quần chúng còn là tù nhân, rồi đôi khi là ăn mày, thấp kém đến không thể thấp kém hơn, có khi còn chẳng ai nhận ra khuôn mặt lấm lem bùn đất trên màn ảnh là hắn.

Trong ngục ngoài hắn ra còn có thêm ba bốn người bên trong đó nữa, một kẻ thì to con có khuôn mặt dữ tợn và vết xẹo dài từ má xuống cằm, một kẻ thì gầy gò ốm yếu trên mặt là những đốm tàn nhan tính cách có vẻ rụt rè, một kẻ thì cơ thể tầm trung khuôn mặt thì bình thường không có gì nổi bật nhìn là biết tên này là một kẻ hay nịn bợ, cuối cùng là một tên khác lại ngồi cách xa ba người kia, tên đó có thân hình cao cơ thể tuy không thể dùng từ hoàn hảo để hình dung nhưng là tên được nhất trong cái ngục này, người nọ có khuôn mặt ưa nhìn hơn đám người còn lại trong ngục.

Mà Cố Mộng Diệp người có thân hình tiêu chuẩn da trắng thịt mềm, khuôn mặt diễn viên có nét thanh lịch, xinh đẹp lại như một con hạc lạc giữa bầy gà, khiến hắn vừa đi vào liền chiếm spotlight của cả căn phòng ngục tù.

"...". Cố Mộng Diệp một lòng khó nói hết.

Anh cảnh sát này, liệu tôi có đánh chết vì bị ghen tị sắc đẹp, trước khi chết vì bệnh tật trong đây không?

Để không làm mất thời gian của mọi người thì ngày Cố Mộng Diệp chết cũng chẳng lâu lắm, cùng hôm đó xác của hắn được giao lại cho người nhà Cố gia xử lý hậu sự, và nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn là do làm việc quá độ dẫn đến ép tim mà chết, Cố gia cũng chẳng truy cứu như mấy người vô học thức mà gật đầu rồi an táng cho hắn.

Thực chất nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn là do 'bạn tù' của hắn đã đánh hắn đến thừa sống thiếu chết, lúc cả đám Cố gia nhận xác thì thi thể của hắn chẳng còn chỗ nào lành lặn, nhưng đám đó vẫn gật đầu đồng ý 'do hắn trong thời gian cải tạo làm việc lao lực nên chết'.

Linh hồn Cố Mộng Diệp nếu còn ở quanh đây chắc hắn cũng phải bật nắp quan tài mà bật cười háhá.