Tổng Tài Baba: Mami Giận Thật Rồi!

Chương 46: Kích tình trong bệnh viện



Kể ra, Mục Lạc Anh đã ở bệnh viện được hai ngày rồi, vết thương cũng lành hẳn, điều làm cô buồn là cô đã không nhìn thấy Mộ Tư Phàm hai ngày rồi.Không lẽ anh hết yêu cô rồi. Cô chợt nhớ đến giấc mơ đêm đó, không phải giờ này anh đang ở cùng người đàn bà nào đó chứ! Nghĩ đến, tim Mục Lạc Anh đau nhói, mặt trắng bệch đi.

- Cạch.

Đúng lúc đó cánh cửa mở ra, một cảm giác quen thuộc đến với cô, và cả mùi hương bạc hà sộc vào mũi, không bao giờ cô quên được. Mộ Tư Phàm khóa chặt cửa lại, do đây là phòng bệnh vip, nên phòng cũng tân trang hơn, bên trong nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài khó mà nhìn được vên trong.

Mộ Tư Phàm đi đến bên cô:"Em khỏe chưa?".

Mục Lạc Anh né tránh câu hỏi, lạnh nhạt:" Anh khóa cửa làm gì?".

"Em không vui ".

"Hai ngày qua, anh ở đâu? Làm gì? Một cuộc điện thoại cho tôi cũng không có! Anh biết lúc tôi tỉnh dậy người đầu tiên tôi muốn nhìn thấy là anh. Vậy mà....".

Nói đến đây, cổ họng của Mục Lạc Anh nghẹn lại, nước mắt rơi xuống cái chăn. Mộ Tư Phàm nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấy:" Anh xin lỗi! Là do anh không tốt, anh không dám gặp em, anh là một người chồng tồi tệ, chỉ có bảo vệ em anh còn làm không được, em nói anh xứng đáng gặp em sao?".

Đúng! Lúc đó Mộ Tư Phàm về nhà, đã suy nghĩ rất nhiều! Hai ngày qua, anh uống không biết bao nhiêu là rượu.

Mục Lạc Anh nói tiếp:"Nếu anh nói như vậy thỳ anh đến đây làm gì nữa ".

"Anh nhớ em"_Chỉ ba từ thôi đã làm trái tim Mục Lạc Anh như tan chảy. Giọng nói trầm ấm mang theo vẻ yêu thương, lọt vào tai cô.

Không để cô nói nữa, anh trực tiếp lên giường hôn cô, nụ hôn của anh dịu dàng, ôn như làm cho cả người cô như mềm nhũn, cô khó chịu nắm chặt áo anh.

Mộ Tư Phàm nói nhỏ vào tai cô:"Lạc Anh, cho anh được không? Anh nhịn không nỗi nữa rồi!".

Mục Lạc Anh ngại ngùng gật đầu. Mộ Tư Phàm vui mừng. Nhờ thân hình anh cao lớn nên có thể nhìn thấy bộ ngực đẩy đà của cô, lúc ẩn lúc hiện kích thích anh.Đôi môi bị anh hôn trở nên sưng tấy, hai má đỏ hồng lên.

Mộ Tư Phàm không nhịn được nữa, thẳng tay xé nát bộ đồ bệnh nhân trên người cô ra, giờ cô chỉ còn lại bộ đồ lót màu đen quyến rũ, cả thân hình trắng nõn như đóa hoa anh túc, vô tình đánh thức dục vọng của anh hơn.

Mộ Tư Phàm nói, giọng tràn đầy dục vọng:"Cởi đồ giúp anh".

Mục Lạc Anh ngoan ngoãn cởi đồ anh, từng cúc áo, sau đó là cái quần tay đen dài kể cả cái quần ship nhỏ cũng đã biến mất, và bây giờ cả thân thể của anh hiện lên trước mắt cô, đặc biệt là cự long vô cùng to lớn hiện ra rõ hơn, kích thích não bộ của cô. Hai má cô càng đỏ hơn, anh khó chịu lột văng bọi đồ lót của cô.

Cả hai người người bây giờ trần trụi, anh nhẹ nhàng hôn xuống sương quai xanh của cô, sau đó là bộ ngực tròn trịa, anh liếm nhẹ nó, và trực tiếp ngậm lấy một bên.

"Ưm, ưm"_điều đó làm cho Mục Lạc Anh khó chịu, kêu lên vài tiếng.

Rời khỏi nơi đẩy đà đó, tay anh lần mò đến nơi tư mật của cô:" Lạc Anh, em đẹp lắm!".

Mục Lạc Anh xấu hổ:" Tư Phàm đừng nói, em ngại lắm!".

"Em xem, em ướt như này rồi"_Mộ Tư Phàm như không quan tâm đến lời nói của cô, tiếp tục mặt dày trêu cô.

Mục Lạc Anh khó chịu, thay đổi tư thế liên tục. Do vậy, tay cô vôt tình chạm ngay "tiểu huynh đệ", nóng hỏi mà cương cứng bao giờ.

Mục Lạc Anh hoàn toàn không biết làm sao trước hoàn cảnh này, nó rất xa lạ. Cô muốn trốn tránh nó nhưng lại càng bị nó mê hoặc. Mộ Tư Phàm không nhịn được nữa,nói:"Lạc Anh, anh vào nhé!".

"Đau lắm".

"Không sao đâu, anh sẽ nhẹ nhàng".

- ------Còn-------

Lần đầu viết H, thông cảm còn chưa tỉ mỉ lắm. Viết khúc đó xong tôi thấy máu mình muốn lên tới não luôn. Ngại quá ngại quá!!